Chương 45:
Xuân Bất Ngữ
25/02/2024
Lâm Ngọc Nhiêu chưa cắt được bao nhiêu trái ớt, cô cúi đầu uốn éo muốn đi. Cô không muốn nói chuyện với tên lưu manh này thêm chút nào nữa, dù sao anh cũng không nghe lọt tai.
“Làm gì mà chị dâu lại chạy? Không phải chị nói sẽ ủng hộ ý kiến của em sao?” Hướng Minh Vũ không nhanh không chậm đi theo sau Lâm Ngọc Nhiêu. Nhìn dáng đi uốn mông đánh eo của cô, mặc dù mặc quần khá rộng nhưng hai cánh mông no đủ vẫn căng lên, tản ra hơi thở quyến rũ rất tự nhiên làm anh nóng mắt.
Yết hầu Hướng Minh Vũ lăn lăn, đi nhanh vào bước đuổi theo chị dâu, cướp lấy chậu trong tay cô: “Chị hái mấy trái ớt cay này muốn làm gì?” Lâm Ngọc Nhiêu thấy anh híp nửa mắt, dáng vẻ chẳng tốt lành gì nhưng lại có vẻ như đang kiềm chế điều gì. Ánh mắt không khỏi liếc nhìn hạ thân anh một cái, chỗ đó đã căng lên thành hình, cô vội vàng đảo mắt đi, ngực đập thình thịch loạn xạ. Đúng là không hiểu nổi suốt ngày chú nhỏ suy nghĩ cái gì, cây gậy thịt kia sao lại cứng rồi, anh không thể lúc nào cũng nghĩ tới chuyện chơi cô đấy chứ?
“Chị dâu nhìn có vừa lòng không?” Giọng Hướng Minh Vũ nhàn nhạt: “Trước kia cây gậy thịt này chưa bao giờ không biết nghe lời như vậy. Nhưng từ khi đâm vào động dâm của chị dâu rồi, nó bị nghiện. Chỉ cần vừa nhìn thấy chị dâu nó là muốn đâm vào động đĩ của chị ngay rồi.”
“Cậu câm miệng, cậu câm miệng!” Lâm Ngọc Nhiêu xấu hổ nhào lên che miệng anh lại. Cái chậu tí nữa bị cô hất đổ, may là Hướng Minh Vũ vòng tay sang một bên, tay kia chủ động ôm lấy vòng eo cô giữ chặt, dùng sức ôm ghì cô vào trong ngực. Lúc này buồn bực tích tụ sáng giờ mới thoải mái hơn một chút.
“Em với Lý Xảo Xảo không có quan hệ gì cả, từ lâu đã không còn quan hệ nữa rồi.” Anh cúi đầu giải thích với Lâm Ngọc Nhiêu, hơn nữa còn nói trắng ra với cô: “Bây giờ trong đầu em chỉ có mình chị thôi, không nhét người phụ nữ nào khác vào được nữa rồi.”
Lâm Ngọc Nhiêu bị lời nói chân thành của anh làm cho tim loạn nhịp. Mặt vô thức đỏ bừng lên. Trong lòng cô rất vui vẻ nhưng lại không muốn bị anh phát hiện ra, chỉ cúi đầu đẩy anh: “Ai quan tâm trong đầu cậu chứa ai chứ!”
Cổng lớn truyền tới tiếng động, sau đó là tiếng ho khan của Hướng Minh Hưng truyền lại đây.
Lâm Ngọc Nhiêu cả kinh, quay đầu muốn tránh khỏi ngực chú nhỏ, tay Hướng Minh Vũ lại mò lên trên giữ chặt gáy cô, môi lưỡi nóng bỏng đổ ập xuống mút mát một hồi kịch liệt. Mãi tới khi Hướng Minh Hưng sắp đi vào chỗ rẽ, lúc này anh mới nhả môi cô ra.
“Em ở đây làm gì vậy?” Hướng Minh Hưng thấy Lâm Ngọc Nhiêu lấy tay bịt miệng, lấy tay chà cái gì đó. Lâm Ngọc Nhiêu đang quay mặt lau nước miếng trên môi đi, trong lòng hoảng loạn, mặt đỏ bừng kiều diễm không dám nhìn chồng: “Bị ớt cay xộc lên.”
Hướng Minh Vũ đã đi về phía vườn rau, nghe được giọng của anh trai, anh mới buồn cười nói: “Chị dâu già mồm cãi với em, nói ớt chỉ thiên này của nhà chúng ta không cay chút nào, em cho chị ấy nếm thử thì bị cay khóc luôn rồi.”
Lâm Ngọc Nhiêu đang che miệng không biết phải trả lời như thế nào, nghe được những lời này của anh thật muốn trợn trắng mắt. Cô còn lâu mới ngu như vậy nhé! Ớt cay hay không ngày nào cô cũng nấu cơm chẳng lẽ còn không biết à?
“Anh, anh đi pha cho chị dâu ly trà sữa đi. Trong tủ ở phòng bếp em có mua đồ ăn vặt để trong đó đó, ở đó có trà sữa.” Hướng Minh Vũ nói xong thì ngồi xổm xuống bắt đầu hái ớt, giống như anh trai tới rồi thì anh không còn phải quan tâm tới chị dâu nữa.
“Được rồi.” Hướng Minh Hưng không hề hoài nghi chút nào, gật gật đầu. Gã tới gần Lâm Ngọc Nhiêu, thấy cô che miệng mãi không buông, có hơi buồn cười nói: “Minh Vũ cố tình trêu em, sao em còn chấp với nó làm gì!”
Lâm Ngọc Nhiêu: “….”
“Làm gì mà chị dâu lại chạy? Không phải chị nói sẽ ủng hộ ý kiến của em sao?” Hướng Minh Vũ không nhanh không chậm đi theo sau Lâm Ngọc Nhiêu. Nhìn dáng đi uốn mông đánh eo của cô, mặc dù mặc quần khá rộng nhưng hai cánh mông no đủ vẫn căng lên, tản ra hơi thở quyến rũ rất tự nhiên làm anh nóng mắt.
Yết hầu Hướng Minh Vũ lăn lăn, đi nhanh vào bước đuổi theo chị dâu, cướp lấy chậu trong tay cô: “Chị hái mấy trái ớt cay này muốn làm gì?” Lâm Ngọc Nhiêu thấy anh híp nửa mắt, dáng vẻ chẳng tốt lành gì nhưng lại có vẻ như đang kiềm chế điều gì. Ánh mắt không khỏi liếc nhìn hạ thân anh một cái, chỗ đó đã căng lên thành hình, cô vội vàng đảo mắt đi, ngực đập thình thịch loạn xạ. Đúng là không hiểu nổi suốt ngày chú nhỏ suy nghĩ cái gì, cây gậy thịt kia sao lại cứng rồi, anh không thể lúc nào cũng nghĩ tới chuyện chơi cô đấy chứ?
“Chị dâu nhìn có vừa lòng không?” Giọng Hướng Minh Vũ nhàn nhạt: “Trước kia cây gậy thịt này chưa bao giờ không biết nghe lời như vậy. Nhưng từ khi đâm vào động dâm của chị dâu rồi, nó bị nghiện. Chỉ cần vừa nhìn thấy chị dâu nó là muốn đâm vào động đĩ của chị ngay rồi.”
“Cậu câm miệng, cậu câm miệng!” Lâm Ngọc Nhiêu xấu hổ nhào lên che miệng anh lại. Cái chậu tí nữa bị cô hất đổ, may là Hướng Minh Vũ vòng tay sang một bên, tay kia chủ động ôm lấy vòng eo cô giữ chặt, dùng sức ôm ghì cô vào trong ngực. Lúc này buồn bực tích tụ sáng giờ mới thoải mái hơn một chút.
“Em với Lý Xảo Xảo không có quan hệ gì cả, từ lâu đã không còn quan hệ nữa rồi.” Anh cúi đầu giải thích với Lâm Ngọc Nhiêu, hơn nữa còn nói trắng ra với cô: “Bây giờ trong đầu em chỉ có mình chị thôi, không nhét người phụ nữ nào khác vào được nữa rồi.”
Lâm Ngọc Nhiêu bị lời nói chân thành của anh làm cho tim loạn nhịp. Mặt vô thức đỏ bừng lên. Trong lòng cô rất vui vẻ nhưng lại không muốn bị anh phát hiện ra, chỉ cúi đầu đẩy anh: “Ai quan tâm trong đầu cậu chứa ai chứ!”
Cổng lớn truyền tới tiếng động, sau đó là tiếng ho khan của Hướng Minh Hưng truyền lại đây.
Lâm Ngọc Nhiêu cả kinh, quay đầu muốn tránh khỏi ngực chú nhỏ, tay Hướng Minh Vũ lại mò lên trên giữ chặt gáy cô, môi lưỡi nóng bỏng đổ ập xuống mút mát một hồi kịch liệt. Mãi tới khi Hướng Minh Hưng sắp đi vào chỗ rẽ, lúc này anh mới nhả môi cô ra.
“Em ở đây làm gì vậy?” Hướng Minh Hưng thấy Lâm Ngọc Nhiêu lấy tay bịt miệng, lấy tay chà cái gì đó. Lâm Ngọc Nhiêu đang quay mặt lau nước miếng trên môi đi, trong lòng hoảng loạn, mặt đỏ bừng kiều diễm không dám nhìn chồng: “Bị ớt cay xộc lên.”
Hướng Minh Vũ đã đi về phía vườn rau, nghe được giọng của anh trai, anh mới buồn cười nói: “Chị dâu già mồm cãi với em, nói ớt chỉ thiên này của nhà chúng ta không cay chút nào, em cho chị ấy nếm thử thì bị cay khóc luôn rồi.”
Lâm Ngọc Nhiêu đang che miệng không biết phải trả lời như thế nào, nghe được những lời này của anh thật muốn trợn trắng mắt. Cô còn lâu mới ngu như vậy nhé! Ớt cay hay không ngày nào cô cũng nấu cơm chẳng lẽ còn không biết à?
“Anh, anh đi pha cho chị dâu ly trà sữa đi. Trong tủ ở phòng bếp em có mua đồ ăn vặt để trong đó đó, ở đó có trà sữa.” Hướng Minh Vũ nói xong thì ngồi xổm xuống bắt đầu hái ớt, giống như anh trai tới rồi thì anh không còn phải quan tâm tới chị dâu nữa.
“Được rồi.” Hướng Minh Hưng không hề hoài nghi chút nào, gật gật đầu. Gã tới gần Lâm Ngọc Nhiêu, thấy cô che miệng mãi không buông, có hơi buồn cười nói: “Minh Vũ cố tình trêu em, sao em còn chấp với nó làm gì!”
Lâm Ngọc Nhiêu: “….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.