Chương 42: Quần Áo Cho Vú Lớn Không Dễ Mua Mà
Xuân Bất Ngữ
25/02/2024
Có lẽ là do nghẹn quá lâu rồi, Hướng Minh Vũ bóρ vú bự của chị dâu nhanh chóng đưa đẩy một hồi, chẳng mấy chốc nùng tinh đã bắn ra ngay. Tinh dịch trắng đục bắn ra mạnh mẽ, bưu hãn lại tràn trề nhựa sống, giống y như con người anh, lúc nào cũng khí phách hăng hái.
“Ưm!” Cằm Lâm Ngọc Nhiêu cũng bị tinh dịch bắn tới, theo bản năng cô ghé miệng qua, chóp mũi người được hương vị của nùng tinh là lạ, cô không hình dung được nhưng cũng không thấy phản cảm, ngược lại trái tim vẫn đập kịch liệt.
Hướng Minh Vũ bắn xong rồi, trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn, sau đó anh lật người ngã xuống bên cạnh chị dâu.
Hai người đều thở hổn hển, trong thoáng chốc không ai nói chuyện.
Lâm Ngọc Nhiêu bình tĩnh lại trước, cô cúi đầu nhìn tinh dịch đang chảy không ngừng từ trên vú mình xuống. Cảm giác ấm áp như hòa làm một với cơ thể cô. Hai vú lớn còn lưu lại cảm giác đau đớn khi bị anh mãnh mẹ đâm chọc. Nghĩ tới dáng vẻ mới rồi chú nhỏ cưỡi trên người mình đâm thọc loạn xạ, cô nhịn không được lại đỏ mặt tai hồng.
“Hôm nay nhịn trước một chút nhé, chờ qua tháng rồi em lại bù đắp thỏa mãn chị.” Hướng Minh Vũ vươn tay ôm lấy chị dâu, đầu lưỡi liếm qua môi cô, ngón tay thô ráp lau đi tinh dịch dính trên cằm cô. Anh lại ngậm lấy lưỡi thơm bú mút quấy phá một trận nữa: “Hôm nay ăn gì thế, sao miệng chị lại thơm thế này không biết?”
“Thỏa mãn gì, cậu đừng có mà nói bậy!” Lâm Ngọc Nhiêu đỏ mặt quát lớn, cô cũng đâu phải dâm nhi lãng nữ, một ngày không lăn lộn với đàn ông sẽ dục hỏa đốt người chứ. Hơn nữa cô còn đang tới tháng đây này, bụng cô nhũ giao cho chú nhỏ giờ vẫn còn đau đây.
Hướng Minh Vũ buồn cười, quấn lấy lưỡi thơm của chị dâu bú mút nửa ngày mới nhả, nước miếng hai người trộn cùng một chỗ, anh nếm được mùi: “Có phải ăn dưa lưới không?”
Hai mẫu đất trước cửa nhà, hàng năm sẽ chọn một chút dưa quả nhà mình muốn ăn để trồng. Dưa lưới là một trong số đó. Giống dưa này vỏ dày thịt ngọt, nước cũng rất nhiều, còn có hương vị riêng biệt, ăn xong vẫn còn lưu hương trong miệng rất lâu.
Có điều hai anh em nhà họ Hướng lại không thích ăn loại dưa này. Năm rồi trồng ra cũng không ăn mà đem đi bán. Năm nay trong nhà có thêm Lâm Ngọc Nhiêu, tuy là một mình cô ăn cũng chẳng hết nhưng hai anh em vẫn không đem bán. Đến cả dây dưa cũng không nhổ đi, cứ để nó đó, lúc nào Lâm Ngọc Nhiêu muốn ăn thì đi ra hái về, tươi ngon lại mỹ vị.
“Tôi chỉ ăn có nửa quả, nửa quả còn lại chừa cho anh trai cậu.” Lâm Ngọc Nhiêu đẩy chú nhỏ đang không ngừng rúc đầu vào cổ cô ra, chỉ vào bụng nhỏ còn đang loã lồ của mình: “Anh thu dọn nhanh lên, bụng tôi bị lạnh sẽ lại đau.”
Hướng Minh Vũ lập tức ngồi dậy, làm ướt khăn trong nước ấm rồi lau khô cho chị dâu, sau đó lại mang túi chườm nóng đắp lên cho cô.
Chẳng mấy chốc anh lại đi vào, trong tay còn cầm theo không ít đồ. Lâm Ngọc Nhiêu liếc mắt một cái đã nhận ra đều là quần áo, hơn nữa màu sắc sặc sỡ, hiểu ngay đó là thứ gì.
“Mua váy cho chị này.” Hướng Minh Vũ ngồi trên ghế sô pha mở từng cái ra, anh nhấc váy giũ giũ, thấy biểu cảm của Lâm Ngọc Nhiêu phức tạp, thanh thanh cổ họng, anh chỉ vào váy cúp ngực nói: “Nếu không phải lần này mua váy cho chị, em cũng không biết người có vú bự như chị khó mua đồ tới mức nào. Thảo nào chị chỉ mặc có mấy món kia, thì ra là không mua được đồ như ý.”
Lâm Ngọc Nhiêu: “…. Cậu nghĩ nhiều rồi, cả ngày tôi không ra khỏi cửa, mấy bộ quần áo kia cũng đủ mặc rồi.”
Hơn nữa mấy bộ quần áo mới mua lúc mới kết hôn còn treo trong tủ chưa có mặc đâu, tag còn chưa cắt nữa. Cô mặc đã hết đâu.
“Trong nhà chỉ có mình chị là phái nữ, làm thế sao mà coi được.” Hướng Minh Vũ cầm váy đã cắt hết mác, đưa tới bên giường cho Lâm Ngọc Nhiêu; “Thử xem nào?”
Lâm Ngọc Nhiêu nhìn chằm chằm vào đống váy đủ loại kiểu dáng, không hiểu nổi anh lấy đây ra mấy cái ý nghĩ này. Lại nghĩ tới dáng vẻ kiên nhẫn chăm chú tìm quần áo thích hợp cho cô trên mạng, không hiểu sao lại thấy ấm lòng.
Chẳng qua……
“Tôi đang tới tháng, không tiện thay, chờ qua đợt này lại thử.”
Hướng Minh Vũ gật gật đầu: “Vậy chị xem kiểu dáng trước đi, nếu không thích thì đổi lại.”
Lúc này Lâm Ngọc Nhiêu mới cẩn thận đánh giá chỗ váy này. Cô phát hiện chất lượng đều khá tốt, đường may cũng tinh tế, là đồ hàng hiệu. Kiểu dáng đa phần thiên về đơn giản ưu nhã, cô kinh ngạc: “Tôi còn tưởng anh sẽ thích mấy kiểu gợi cảm cơ!” Nghe thế, Hướng Minh Vũ nhịn không được nhíu mày: “Chị không thích kiểu này?”
“Thích.” Lâm Ngọc Nhiêu gấp gọn từng cái lại, cảm khái, người này trừ lúc làm tình có hơi hạ lưu một chút, những lúc khác đều rất chu đáo: “Những cái cậu mua đều có thể mặc ra ngoài, cũng xem như không phí tiền mua.”
“Váy mua không phải để mặc đi ra ngoài ra?” Hướng Minh Vũ mờ mịt, có điều anh nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, cười dâm ôm chặt lấy chị dâu, chóp mũi cao thẳng cọ lên mũi cô: “Xem ra chị dâu thích mấy kiểu váy dâm à, vậy chị không nói sớm, em…”
“Tôi không thích.” Lâm Ngọc Nhiêu dùng tay che kín miệng anh: “Cậu không được mua.”
Hướng Minh Vũ thích nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô. Cô cũng không biết dáng vẻ ngang ngược của cô động lòng người tới mức nào đâu. Có điều cô giận lên cũng sẽ vô tình lắm. Nhớ tới cảnh lạnh nhạt mấy ngày nay, anh nhịn không được vùi mặt vào cổ cô, ồm ồm nói: “Sau này chị không được đột nhiên không để ý tới em.” Anh chịu không nổi cô lạnh nhạt với anh.
Dáng vẻ gì đây? Chó nhỏ làm nũng à? Nhưng anh cùng lắm giống như chó săn ác bá thôi, còn rất dữ, động một tí là lại bắt nạt cô: “Tôi sợ cậu lao lực quá mà chết. Cả ngày cậu cứ quấn lấy tôi làm suốt, đừng nói cậu có được không, tôi là người không chịu được trước. Nếu không hôm nay tôi tới tháng cũng sẽ không đau như thế.” Trước kia mỗi khi tới ngày, dù có đau cũng không đau dữ dội như hôm nay. Nếu không phải chú nhỏ lúc nào cũng bước bước không rồi xoa bóp cho cô, cô nghĩ mình cần phải uống thuốc giảm đau mới được
“Thật à?” Hướng Minh Vũ bán tín bán nghi, anh cho rằng chị dâu là vì ngày đó…
“Có ai ở nhà không?” Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng người gọi, thì ra là cô hai của Hướng Minh Vũ tới nhà chơi.
Cha mẹ hai anh em đã tạ thế từ hai năm trước, cô hai lại gả chồng gần, thường xuyên qua đây thăm.
Có điều lần này cô hai không tới một mình, phía sau bà còn dẫn theo một cô gái ăn mặc vô cùng thời thượng. Cô gái trang điểm rất tỉ mỉ, chừng 25-6 tuổi, là một cô gái xinh đẹp, dáng người cũng rất nuột. Mỗi khi nhìn về phía Hướng Minh Vũ, vẻ mặt cứ ngại ngùng.
“Ngọc Nhiêu, giới thiệu với cháu một chút, đây là bạn gái Minh Vũ, mới từ Thâm Quyến về. Nó tính làm chút buôn bán nhỏ trên trấn, sau này không đi nữa.”
Lâm Ngọc Nhiêu ngơ ngẩn, Hướng Minh Vũ có bạn gái?
“Cô hai, cháu với cô ta đã chia tay lâu rồi, cô đừng nói bậy.” Hướng Minh Vũ đứng ra phủ nhận trước.
Câu này của anh làm cô gái xinh đẹp kia đỏ mặt trong nháy mắt, chỉ thấy cô ta tủi thân cắn môi, chẳng mấy chốc đã nặn ra mây giọt nước mắt: “Minh Vũ, em biết dù em có nói gì anh cũng không tha thứ cho em. Nhưng lần này em về thật, sau này không đi nữa, em muốn kết hôn với anh, sống cùng anh mãi mãi.”
“Ưm!” Cằm Lâm Ngọc Nhiêu cũng bị tinh dịch bắn tới, theo bản năng cô ghé miệng qua, chóp mũi người được hương vị của nùng tinh là lạ, cô không hình dung được nhưng cũng không thấy phản cảm, ngược lại trái tim vẫn đập kịch liệt.
Hướng Minh Vũ bắn xong rồi, trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn, sau đó anh lật người ngã xuống bên cạnh chị dâu.
Hai người đều thở hổn hển, trong thoáng chốc không ai nói chuyện.
Lâm Ngọc Nhiêu bình tĩnh lại trước, cô cúi đầu nhìn tinh dịch đang chảy không ngừng từ trên vú mình xuống. Cảm giác ấm áp như hòa làm một với cơ thể cô. Hai vú lớn còn lưu lại cảm giác đau đớn khi bị anh mãnh mẹ đâm chọc. Nghĩ tới dáng vẻ mới rồi chú nhỏ cưỡi trên người mình đâm thọc loạn xạ, cô nhịn không được lại đỏ mặt tai hồng.
“Hôm nay nhịn trước một chút nhé, chờ qua tháng rồi em lại bù đắp thỏa mãn chị.” Hướng Minh Vũ vươn tay ôm lấy chị dâu, đầu lưỡi liếm qua môi cô, ngón tay thô ráp lau đi tinh dịch dính trên cằm cô. Anh lại ngậm lấy lưỡi thơm bú mút quấy phá một trận nữa: “Hôm nay ăn gì thế, sao miệng chị lại thơm thế này không biết?”
“Thỏa mãn gì, cậu đừng có mà nói bậy!” Lâm Ngọc Nhiêu đỏ mặt quát lớn, cô cũng đâu phải dâm nhi lãng nữ, một ngày không lăn lộn với đàn ông sẽ dục hỏa đốt người chứ. Hơn nữa cô còn đang tới tháng đây này, bụng cô nhũ giao cho chú nhỏ giờ vẫn còn đau đây.
Hướng Minh Vũ buồn cười, quấn lấy lưỡi thơm của chị dâu bú mút nửa ngày mới nhả, nước miếng hai người trộn cùng một chỗ, anh nếm được mùi: “Có phải ăn dưa lưới không?”
Hai mẫu đất trước cửa nhà, hàng năm sẽ chọn một chút dưa quả nhà mình muốn ăn để trồng. Dưa lưới là một trong số đó. Giống dưa này vỏ dày thịt ngọt, nước cũng rất nhiều, còn có hương vị riêng biệt, ăn xong vẫn còn lưu hương trong miệng rất lâu.
Có điều hai anh em nhà họ Hướng lại không thích ăn loại dưa này. Năm rồi trồng ra cũng không ăn mà đem đi bán. Năm nay trong nhà có thêm Lâm Ngọc Nhiêu, tuy là một mình cô ăn cũng chẳng hết nhưng hai anh em vẫn không đem bán. Đến cả dây dưa cũng không nhổ đi, cứ để nó đó, lúc nào Lâm Ngọc Nhiêu muốn ăn thì đi ra hái về, tươi ngon lại mỹ vị.
“Tôi chỉ ăn có nửa quả, nửa quả còn lại chừa cho anh trai cậu.” Lâm Ngọc Nhiêu đẩy chú nhỏ đang không ngừng rúc đầu vào cổ cô ra, chỉ vào bụng nhỏ còn đang loã lồ của mình: “Anh thu dọn nhanh lên, bụng tôi bị lạnh sẽ lại đau.”
Hướng Minh Vũ lập tức ngồi dậy, làm ướt khăn trong nước ấm rồi lau khô cho chị dâu, sau đó lại mang túi chườm nóng đắp lên cho cô.
Chẳng mấy chốc anh lại đi vào, trong tay còn cầm theo không ít đồ. Lâm Ngọc Nhiêu liếc mắt một cái đã nhận ra đều là quần áo, hơn nữa màu sắc sặc sỡ, hiểu ngay đó là thứ gì.
“Mua váy cho chị này.” Hướng Minh Vũ ngồi trên ghế sô pha mở từng cái ra, anh nhấc váy giũ giũ, thấy biểu cảm của Lâm Ngọc Nhiêu phức tạp, thanh thanh cổ họng, anh chỉ vào váy cúp ngực nói: “Nếu không phải lần này mua váy cho chị, em cũng không biết người có vú bự như chị khó mua đồ tới mức nào. Thảo nào chị chỉ mặc có mấy món kia, thì ra là không mua được đồ như ý.”
Lâm Ngọc Nhiêu: “…. Cậu nghĩ nhiều rồi, cả ngày tôi không ra khỏi cửa, mấy bộ quần áo kia cũng đủ mặc rồi.”
Hơn nữa mấy bộ quần áo mới mua lúc mới kết hôn còn treo trong tủ chưa có mặc đâu, tag còn chưa cắt nữa. Cô mặc đã hết đâu.
“Trong nhà chỉ có mình chị là phái nữ, làm thế sao mà coi được.” Hướng Minh Vũ cầm váy đã cắt hết mác, đưa tới bên giường cho Lâm Ngọc Nhiêu; “Thử xem nào?”
Lâm Ngọc Nhiêu nhìn chằm chằm vào đống váy đủ loại kiểu dáng, không hiểu nổi anh lấy đây ra mấy cái ý nghĩ này. Lại nghĩ tới dáng vẻ kiên nhẫn chăm chú tìm quần áo thích hợp cho cô trên mạng, không hiểu sao lại thấy ấm lòng.
Chẳng qua……
“Tôi đang tới tháng, không tiện thay, chờ qua đợt này lại thử.”
Hướng Minh Vũ gật gật đầu: “Vậy chị xem kiểu dáng trước đi, nếu không thích thì đổi lại.”
Lúc này Lâm Ngọc Nhiêu mới cẩn thận đánh giá chỗ váy này. Cô phát hiện chất lượng đều khá tốt, đường may cũng tinh tế, là đồ hàng hiệu. Kiểu dáng đa phần thiên về đơn giản ưu nhã, cô kinh ngạc: “Tôi còn tưởng anh sẽ thích mấy kiểu gợi cảm cơ!” Nghe thế, Hướng Minh Vũ nhịn không được nhíu mày: “Chị không thích kiểu này?”
“Thích.” Lâm Ngọc Nhiêu gấp gọn từng cái lại, cảm khái, người này trừ lúc làm tình có hơi hạ lưu một chút, những lúc khác đều rất chu đáo: “Những cái cậu mua đều có thể mặc ra ngoài, cũng xem như không phí tiền mua.”
“Váy mua không phải để mặc đi ra ngoài ra?” Hướng Minh Vũ mờ mịt, có điều anh nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, cười dâm ôm chặt lấy chị dâu, chóp mũi cao thẳng cọ lên mũi cô: “Xem ra chị dâu thích mấy kiểu váy dâm à, vậy chị không nói sớm, em…”
“Tôi không thích.” Lâm Ngọc Nhiêu dùng tay che kín miệng anh: “Cậu không được mua.”
Hướng Minh Vũ thích nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô. Cô cũng không biết dáng vẻ ngang ngược của cô động lòng người tới mức nào đâu. Có điều cô giận lên cũng sẽ vô tình lắm. Nhớ tới cảnh lạnh nhạt mấy ngày nay, anh nhịn không được vùi mặt vào cổ cô, ồm ồm nói: “Sau này chị không được đột nhiên không để ý tới em.” Anh chịu không nổi cô lạnh nhạt với anh.
Dáng vẻ gì đây? Chó nhỏ làm nũng à? Nhưng anh cùng lắm giống như chó săn ác bá thôi, còn rất dữ, động một tí là lại bắt nạt cô: “Tôi sợ cậu lao lực quá mà chết. Cả ngày cậu cứ quấn lấy tôi làm suốt, đừng nói cậu có được không, tôi là người không chịu được trước. Nếu không hôm nay tôi tới tháng cũng sẽ không đau như thế.” Trước kia mỗi khi tới ngày, dù có đau cũng không đau dữ dội như hôm nay. Nếu không phải chú nhỏ lúc nào cũng bước bước không rồi xoa bóp cho cô, cô nghĩ mình cần phải uống thuốc giảm đau mới được
“Thật à?” Hướng Minh Vũ bán tín bán nghi, anh cho rằng chị dâu là vì ngày đó…
“Có ai ở nhà không?” Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng người gọi, thì ra là cô hai của Hướng Minh Vũ tới nhà chơi.
Cha mẹ hai anh em đã tạ thế từ hai năm trước, cô hai lại gả chồng gần, thường xuyên qua đây thăm.
Có điều lần này cô hai không tới một mình, phía sau bà còn dẫn theo một cô gái ăn mặc vô cùng thời thượng. Cô gái trang điểm rất tỉ mỉ, chừng 25-6 tuổi, là một cô gái xinh đẹp, dáng người cũng rất nuột. Mỗi khi nhìn về phía Hướng Minh Vũ, vẻ mặt cứ ngại ngùng.
“Ngọc Nhiêu, giới thiệu với cháu một chút, đây là bạn gái Minh Vũ, mới từ Thâm Quyến về. Nó tính làm chút buôn bán nhỏ trên trấn, sau này không đi nữa.”
Lâm Ngọc Nhiêu ngơ ngẩn, Hướng Minh Vũ có bạn gái?
“Cô hai, cháu với cô ta đã chia tay lâu rồi, cô đừng nói bậy.” Hướng Minh Vũ đứng ra phủ nhận trước.
Câu này của anh làm cô gái xinh đẹp kia đỏ mặt trong nháy mắt, chỉ thấy cô ta tủi thân cắn môi, chẳng mấy chốc đã nặn ra mây giọt nước mắt: “Minh Vũ, em biết dù em có nói gì anh cũng không tha thứ cho em. Nhưng lần này em về thật, sau này không đi nữa, em muốn kết hôn với anh, sống cùng anh mãi mãi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.