Chương 43:
Xuân Bất Ngữ
25/02/2024
Hướng Minh Vũ không hề vì cô gái kia khóc như hoa lê dính mưa mà cảm động, thậm chí anh còn thô bạo đuổi cô ra khỏi cửa.
Lâm Ngọc Nhiêu sợ ngây người, cô hai đứng trong sân vỗ đùi không ngừng chỉ trích Hướng Minh Vũ. Hướng Minh Vũ đóng thẳng cửa lớn, khóa trái lại. Cái cô gái bị anh đuổi ra ngoài kia vẫn đứng đó gõ cửa khóc lóc, bày tỏ tấm chân tình với anh không ngừng. Nhưng anh lại không hề dao động.
“Cô hai, lúc trước cháu đã nói với cô rồi, cháu và cô ta đã sớm chia tay không còn dính dáng gì nữa. Cô đừng có dẫn cô ta tới đây, bằng không đừng hỏi sao cháu sưng mặt lên với cô.” Lúc Hướng Minh Vũ đi ngang qua người cô hai, vẻ mặt cô cùng khó coi: “Cô đừng có ôm suy nghĩ vớ vẩn đó trong đầu làm gì. Chuyện của cháu không nhọc cô quan tâm.”
Cô hai kinh ngạc, lửa giận bốc lên trong lòng, tức muốn hộc máu, nói: “Mày có ý gì hả? Mày tưởng tao quản lắm sao? Mày cũng không còn trẻ nữa, sắp 30 tuổi đầu rồi. Anh mày tốt xấu gì còn có chị dâu mày, mày thì sao? Đến bây giờ đến một đứa bạn gái cũng không có? Tao mặc kệ mà được à!”
“Dù sao cháu cũng không muốn gặp lại cô ta. Sau này cô cũng đừng nhắc tới cô ta trước mặt cháu nữa.” Giọng Hướng Minh Vũ vô cùng gay gắt, nói xong thì đi nhanh về phòng.
Cô hai thấy dáng vẻ này của anh thì tức điên nửa ngày không nói được một chữ. Bà chỉ tay về phía bóng dáng Hướng Minh Vũ biến mấy, đầu ngón tay run run. Cuối cùng vẫn là Lâm Ngọc Nhiêu đi lên an ủi, đưa cô hai vào phòng bếp ngồi.
Cô cắt cho cô hai mấy miếng dưa lưới, lại rửa sạch quả đào mới hái sáng nay bên lên bàn, nhìn cô hai vẫn chưa nguôi giận thì ngồi xuống bên cạnh dò hỏi quá khứ của Hướng Minh Vũ với cô gái kia.
“Ai, cô nói chứ, cũng là do Minh Vũ không thương con gái có ánh mắt nhìn xa trông rộng thôi. Chẳng qua Xảo Xảo muốn tới thành phố nhìn đời, Minh Vũ lại đánh chết cũng không dẫn nó đi. Xảo Xảo đau lòng không thôi, tự mình con bé đi. Mấy năm nay sống cũng được lắm, giờ người ta về nhìn cũng đến nỗi nào đâu, còn mở cửa hàng trên trấn trên nữa. Cháu nói xem, nếu ngày trước Minh Vũ đi cùng con bé, bây giờ về có phải là quang tông diệu tổ rồi không, thế chẳng tốt hơn gấp mấy lần nó suốt ngày canh giữ trong thôn à!”
“Ặc…” Lâm Ngọc Nhiêu bưng nước ấm lên, chậm rãi nhấp một ngụm, nghĩ một hồi mới nói: “Cô hai, ai có chí nấy, mục tiêu của Minh Vũ với cô gái kia khác nhau, tách ra cũng là chuyện đương nhiên.” Cô cảm thấy canh giữ ở nông thôn cũng không có gì không tốt. Dù sao thì cô thấy mỗi ngày Hướng Minh Vũ đều sống rất thoải mái tự tại.
“Gì mà mục tiêu không giống chứ, căn bản là Minh Vũ nghĩ không thông thôi, không biết nắm bắt cơ hội.” Cô hai cầm một quả đào gặp, thở dài than: “Cô thấy chắc chắn là Minh Vũ hối hận rồi. Bây giờ nó thấy Xảo Xảo sống tốt, trong lòng khó chịu, không có mặt mũi gặp con bé thôi, nói gì tới chuyện ở cạnh Xảo Xảo.”
Là như thế này sao?
Lâm Ngọc Nhiêu không cho là vậy, cô cảm thấy cô hai vốn không hiểu Hướng Minh Vũ, cũng không biết điều mà Hướng Minh Vũ chân chính mong muốn là gì.
“Cô phải đi nói chuyện hẳn hoi với Xảo Xảo đã, khó lắm con bé mới hồi tâm chuyển ý, cô nhất định không thể để con bé nản lòng với Minh Vũ được.” Cô hai cầm quả đào vội vã đi mất.
Giữa trưa Hướng Minh Hưng về, trên bàn cơm cũng nhắc tới Xảo Xảo với Hướng Minh Vũ.
“Cô hai gọi điện thoại cho anh, hỏi chú thấy sao về Xảo Xảo. Nếu chú còn tình cảm thì quay lại với nhau đi. Lúc trước hai đứa cũng cũng yêu đương ba bốn năm cơ mà, anh nghĩ cảm tình hẳn vẫn còn.”
Cơm trong miệng Lâm Ngọc Nhiêu đột nhiên trở nên khó nuốt. Yêu đương ba bốn năm? Cô không tự giác liếc Hướng Minh Vũ một cái, chẳng lẽ trong lòng Hướng Minh Vũ còn yêu Xảo Xảo?
Suy nghĩ bất thình này giống như một lưỡi kiếm xuyên tim, ngực Lâm Ngọc Nhiêu tê rần, tay cầm đũa cũng mềm nhũn.
“Không còn, chẳng có suy nghĩ gì cả.” Giọng điệu Hướng Minh Vũ nhàn nhạt, thậm chí còn không kiên nhẫn nói về chuyện này: “Lần sau cô hai có hỏi anh cứ từ chối thẳng đi, bảo cô ấy đừng có làm phiền em.”
Ánh mắt Hướng Minh Hưng quét qua vợ mình một cái, Lâm Ngọc Nhiêu thấy kỳ lạ đối mặt với gã, trong lòng không hiểu ra sao: “Sao thế?”
Hướng Minh Hưng lắc lắc đầu: “Không có”.
Lâm Ngọc Nhiêu sợ ngây người, cô hai đứng trong sân vỗ đùi không ngừng chỉ trích Hướng Minh Vũ. Hướng Minh Vũ đóng thẳng cửa lớn, khóa trái lại. Cái cô gái bị anh đuổi ra ngoài kia vẫn đứng đó gõ cửa khóc lóc, bày tỏ tấm chân tình với anh không ngừng. Nhưng anh lại không hề dao động.
“Cô hai, lúc trước cháu đã nói với cô rồi, cháu và cô ta đã sớm chia tay không còn dính dáng gì nữa. Cô đừng có dẫn cô ta tới đây, bằng không đừng hỏi sao cháu sưng mặt lên với cô.” Lúc Hướng Minh Vũ đi ngang qua người cô hai, vẻ mặt cô cùng khó coi: “Cô đừng có ôm suy nghĩ vớ vẩn đó trong đầu làm gì. Chuyện của cháu không nhọc cô quan tâm.”
Cô hai kinh ngạc, lửa giận bốc lên trong lòng, tức muốn hộc máu, nói: “Mày có ý gì hả? Mày tưởng tao quản lắm sao? Mày cũng không còn trẻ nữa, sắp 30 tuổi đầu rồi. Anh mày tốt xấu gì còn có chị dâu mày, mày thì sao? Đến bây giờ đến một đứa bạn gái cũng không có? Tao mặc kệ mà được à!”
“Dù sao cháu cũng không muốn gặp lại cô ta. Sau này cô cũng đừng nhắc tới cô ta trước mặt cháu nữa.” Giọng Hướng Minh Vũ vô cùng gay gắt, nói xong thì đi nhanh về phòng.
Cô hai thấy dáng vẻ này của anh thì tức điên nửa ngày không nói được một chữ. Bà chỉ tay về phía bóng dáng Hướng Minh Vũ biến mấy, đầu ngón tay run run. Cuối cùng vẫn là Lâm Ngọc Nhiêu đi lên an ủi, đưa cô hai vào phòng bếp ngồi.
Cô cắt cho cô hai mấy miếng dưa lưới, lại rửa sạch quả đào mới hái sáng nay bên lên bàn, nhìn cô hai vẫn chưa nguôi giận thì ngồi xuống bên cạnh dò hỏi quá khứ của Hướng Minh Vũ với cô gái kia.
“Ai, cô nói chứ, cũng là do Minh Vũ không thương con gái có ánh mắt nhìn xa trông rộng thôi. Chẳng qua Xảo Xảo muốn tới thành phố nhìn đời, Minh Vũ lại đánh chết cũng không dẫn nó đi. Xảo Xảo đau lòng không thôi, tự mình con bé đi. Mấy năm nay sống cũng được lắm, giờ người ta về nhìn cũng đến nỗi nào đâu, còn mở cửa hàng trên trấn trên nữa. Cháu nói xem, nếu ngày trước Minh Vũ đi cùng con bé, bây giờ về có phải là quang tông diệu tổ rồi không, thế chẳng tốt hơn gấp mấy lần nó suốt ngày canh giữ trong thôn à!”
“Ặc…” Lâm Ngọc Nhiêu bưng nước ấm lên, chậm rãi nhấp một ngụm, nghĩ một hồi mới nói: “Cô hai, ai có chí nấy, mục tiêu của Minh Vũ với cô gái kia khác nhau, tách ra cũng là chuyện đương nhiên.” Cô cảm thấy canh giữ ở nông thôn cũng không có gì không tốt. Dù sao thì cô thấy mỗi ngày Hướng Minh Vũ đều sống rất thoải mái tự tại.
“Gì mà mục tiêu không giống chứ, căn bản là Minh Vũ nghĩ không thông thôi, không biết nắm bắt cơ hội.” Cô hai cầm một quả đào gặp, thở dài than: “Cô thấy chắc chắn là Minh Vũ hối hận rồi. Bây giờ nó thấy Xảo Xảo sống tốt, trong lòng khó chịu, không có mặt mũi gặp con bé thôi, nói gì tới chuyện ở cạnh Xảo Xảo.”
Là như thế này sao?
Lâm Ngọc Nhiêu không cho là vậy, cô cảm thấy cô hai vốn không hiểu Hướng Minh Vũ, cũng không biết điều mà Hướng Minh Vũ chân chính mong muốn là gì.
“Cô phải đi nói chuyện hẳn hoi với Xảo Xảo đã, khó lắm con bé mới hồi tâm chuyển ý, cô nhất định không thể để con bé nản lòng với Minh Vũ được.” Cô hai cầm quả đào vội vã đi mất.
Giữa trưa Hướng Minh Hưng về, trên bàn cơm cũng nhắc tới Xảo Xảo với Hướng Minh Vũ.
“Cô hai gọi điện thoại cho anh, hỏi chú thấy sao về Xảo Xảo. Nếu chú còn tình cảm thì quay lại với nhau đi. Lúc trước hai đứa cũng cũng yêu đương ba bốn năm cơ mà, anh nghĩ cảm tình hẳn vẫn còn.”
Cơm trong miệng Lâm Ngọc Nhiêu đột nhiên trở nên khó nuốt. Yêu đương ba bốn năm? Cô không tự giác liếc Hướng Minh Vũ một cái, chẳng lẽ trong lòng Hướng Minh Vũ còn yêu Xảo Xảo?
Suy nghĩ bất thình này giống như một lưỡi kiếm xuyên tim, ngực Lâm Ngọc Nhiêu tê rần, tay cầm đũa cũng mềm nhũn.
“Không còn, chẳng có suy nghĩ gì cả.” Giọng điệu Hướng Minh Vũ nhàn nhạt, thậm chí còn không kiên nhẫn nói về chuyện này: “Lần sau cô hai có hỏi anh cứ từ chối thẳng đi, bảo cô ấy đừng có làm phiền em.”
Ánh mắt Hướng Minh Hưng quét qua vợ mình một cái, Lâm Ngọc Nhiêu thấy kỳ lạ đối mặt với gã, trong lòng không hiểu ra sao: “Sao thế?”
Hướng Minh Hưng lắc lắc đầu: “Không có”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.