Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu
Chương 33: Bị Trộm Rồi
Dạ Tử Vũ
19/04/2022
Tắm rửa xong, thống đốc Reuel biết rằng mình phải ra ngoài, chủ hạm này cần được tu sửa, nếu họ bọn họ cứ ở trong đây thì sẽ không thể tiến hành sửa chữa được.
Thay quần áo xong nhìn thoáng qua tiểu sủng vật, nhìn chung tuy thể lực nó khá ổn, nhưng tinh thần lực xem ra cũng chẳng còn dư mấy, chưa được một lát đã muốn nghỉ ngơi.
Quả nhiên, Trình Tiểu Mễ sau khi được anh ôm trong lòng liền ngáp một cái, sau đó nằm sấp trên cánh tay anh lim dim đôi mắt.
Ở bên cạnh Sen nhà mình cứ cảm thấy vô cùng an toàn, cho dù là dưới hoàn cảnh ồn ào cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Thống đốc Reuel hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của nhân viên thủ trạm ngoài tinh tế, bọn họ đại khái cũng biết tiểu động vật này là thú cưng của thống đốc nhà mình, hơn nữa là một con thú cưng dũng cảm, vì trước đó có từng xem qua video, trong đó thấy được vật nhỏ này đã can đảm vươn móng vuốt với phù du, quả thật là siêu cấp dũng cảm, không hổ là thú cưng của thống đốc đại nhân, khác hẳn với mấy thứ yêu diễm đồ đê tiện bên ngoài kia.
Thống đốc Reuel lại không để ý tới mấy chuyện này, anh đích thân chủ trì công tác trùng tu, sau đó lại tiến hành một cuộc hội đàm với Lan nguyên soái, chỉ là chung quanh không ai ngoài tiểu sủng vật trong tay anh.
Lan nói: “Lần này cháu quá xúc động rồi, là vì con thú cưng đó sao? Cho dù nó là động vật quý hiếm cần được bảo vệ, nhưng mà cũng không so nổi với một tàu chiến hạm.”
“Đó là ở trong lòng lòng ông nghĩ vậy, còn với cháu một tàu chiến hạm cùng một chiếc xe thiết giáp không đáng là bao, ông xót mấy đồng bạc này như vậy thì cứ để cháu ra tiền là được.”
Thống đốc đại nhân tung lời nói như địa chủ làm Trình Tiểu Mễ có chút mê tiền phải tỉnh cả ngủ. Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ, chiến hạm lớn ác chiến như vậy mà anh còn phải tự bỏ tiền ra sửa, thật là lắm tiền tới mức không có bạn rồi.
Nhìn xem, ông nội anh ở đối diện mặt cũng đen lại rồi, có thể thấy được có bao nhiêu tức thở.
Haizz, có một đứa cháu có tiền như vậy cũng phiền thật, chủ đề cũng không tiếp tục được nữa phải làm sao đây?
Vì thế Lan nguyên soái bị tức giận đến mức lộ ra gương mặt thật, không còn khen rồi đòi muốn tiểu sủng vật nữa, mà là cực kỳ nghiêm túc nói: “Nó sẽ huỷ hoại cháu.”
Cái gì cái gì?
Trình Tiểu Mễ bị dọa ôm chặt đùi to của anh, cô chỉ là con mèo con thôi thì sao mà hủy hoại Sen nhà mình được, nói bậy.
Nhưng cô không ngờ là thống đốc đại nhân nhà mình lại không nghĩ như vậy, bởi vì lúc cô ôm đùi vô tình chạm được dây thần kinh gì đó của người ta thì toàn thân anh lập tức cứng đờ, sau đó cảm thấy mèo con này thật sự có thể huỷ hoại mình, cho dù không hủy được nhân sinh lại có thể hủy được nửa người dưới của anh đấy.
Thống đốc đại nhân nghĩ, cứ treo như vậy mãi thì « cái kia » của anh sẽ không dùng được nữa mất. Cũng không biết thứ này bị phế rồi còn có thể giao lưu ở thế giới tinh thần được với mèo con nhà mình hay không, sau khi trải qua cảm giác đó anh không thể ngừng được rồi phải làm sao đây, không có lúc nào là anh không nghĩ lại đến quá trình cộng dung lần đó, nhưng anh cảm thấy căn bản là mèo con sẽ không khống chế được tinh thần lực của nó, cũng không thể biến ra hình tượng ngụy trang như ở tinh thần hải lần trước được, cho nên chỉ sợ ngay cả chuyện hai người ‘giao lưu’ bình thường cũng không thể làm được.
“Cháu cam tâm tình nguyện.”
“Giao nó cho ông đi, tin tưởng ông sẽ tìm được cho nó một tổ chức nuôi dưỡng tốt, cháu có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.”
“Nếu không phải việc quân sự thì cứ như vậy đi.”
Thống đốc Reuel ngắt liên lạc sau đó xoay người về phòng.
Trạm tinh tế có phòng riêng của thống đốc đại nhân, anh mang theo tiểu sủng vật của mình vào ở trước, dù sao nó còn chưa ăn cơm, mình thì không sao nhưng nó thì không được. Giờ phải đặt nước và dịch dinh dưỡng ở một chỗ cho nó uống trước một chút, nếu không sợ nó sẽ không chịu nổi, sau đó lại lấy cháo ra, những thứ này đã được chia ra nhiều phần nhỏ, có thể ăn khoảng nửa tháng.
Trình Tiểu Mễ cũng thật sự là vừa đói vừa khát, khi thấy đồ ăn thì lập tức nhảy xuống vội vàng ăn uống gần nửa giờ mới no bụng. Sau đó nhìn Sen nhà mình kêu meo một tiếng: Anh ăn chưa, sao không đi ăn cơm, người là tiền cơm là thép đó.
Sau đó thấy Sen nhà mình không nói hai lời rót một lọ dịch dinh dưỡng rồi không chút do dự nuốt xuống, đó là của cô được không.
Tiếp theo, anh lại ngồi ở kia ngơ ngác nhìn Trình Tiểu Mễ, làm cô cảm thấy có phải hình tượng bây giờ của mình không tốt lắm không, ăn dính miệng sao?
Nghĩ đến đây vội vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, sau đó giơ lên một cái móng vuốt nhỏ bắt đầu rửa mặt cho mình. Tuy rằng với con người mà nói, mấy động tác đó có hơi bẩn, nhưng bây giờ cô là mèo mà, đã thay đổi một ít thói quen của con người rồi.
Liếm móng vuốt gì đó với cô mà nói đã không được xem là chuyện quan trọng gì nữa, thậm chí liếm lông trên người còn có thể làm được, còn may là Sen rảnh rỗi không có việc gì thường thích tắm rửa cho cô nên cô cũng coi như là một con mèo rất sạch sẽ.
Chờ rửa sạch xong mới phát hiện Sen nhà mình đã đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ về mau thôi.” Anh thật sự không phải cầm thú nhìn một con mèo mà có thể động dục, đối mặt với nó đáng yêu như vậy chỉ muốn ôm một cái sờ sờ nhưng không có dục vọng gì hết, mình vẫn rất bình thường. Kết luận xong, thống đốc đại nhân quyết định đi làm chính sự.
Chung quy ngoài kia còn có rất nhiều chuyện cần anh phải ra mặt, cũng không thể nào mang nó còn đang cần nghỉ ngơi mà theo bên cạnh được, đặc biệt là nhớ tới ánh mắt như sói của mấy binh lính kia, anh không yên tâm mang tiểu sủng vật của mình ra trước mặt đám sói đó cho cho bọn họ đánh giá.
Dù sao anh đi ra ngoài cũng chỉ để chỉ đạo một ít về chuyện chỉnh đốn hạm đội, mà tác phong làm việc trước nay của thống đốc đại nhân là mạnh mẽ nhanh gọn nên tốc độ tương đối mau.
Thực tình chỉ cần đi ra ngoài không đến hai mươi phút là trên cơ bản anh đã xử lý xong hết mọi chuyện rồi, nhưng khi anh trở về thì phát hiện ngoài phòng có chút không đúng. Chung quanh tuy vẫn vậy nhưng anh lại cảm giác được có chỗ khác thường.
Hình như là không thấy tinh thần lực dao động của tiểu sủng vật nhà mình, dựa vào quan hệ của bọn họ hiện tại chỉ cần tiếp cận đối phương liền có thể cảm giác được tinh thần dao động của đối phương. Nhưng giờ anh đứng ở ngoài cửa lại hoàn toàn không cảm giác được, nhưng cửa lại không có dấu vết bị cạy, chẳng lẽ là nó xảy ra chuyện gì rồi sao?
Thống đốc đại nhân vội vàng đẩy cửa ra, kết quả tìm nửa ngày cũng không phát hiện tiểu sủng vật nhà mình đâu, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Là ai, ai lại dám can đảm ở trạm tinh tế mang bảo bối của của anh đi, thật là không muốn sống nữa rồi.
Anh lập tức liền tìm tới Bắc Thần, hơn nữa điều tra camera chung quanh sau đó phát hiện một người đàn ông mặc quân trang dáng người trung bình tiếp cận căn phòng của thống đốc đại nhân.
Mỗi căn phòng đều được tạo thành từ tinh thần lực hoặc mật mã gien, căn phòng này của thống đốc đại nhân chính là dùng mật mã gien. Cũng không biết người kia dùng biện pháp gì lại có thể mở được khóa, tiếp theo gã đi vào không đến hai phút liền đi ra với thứ gì đó trong ngực, nếu đoán không sai hẳn đúng là mèo con nổi tiếng khắp mạng tinh tế - tiểu sủng vật của thống đốc đại nhân.
Thay quần áo xong nhìn thoáng qua tiểu sủng vật, nhìn chung tuy thể lực nó khá ổn, nhưng tinh thần lực xem ra cũng chẳng còn dư mấy, chưa được một lát đã muốn nghỉ ngơi.
Quả nhiên, Trình Tiểu Mễ sau khi được anh ôm trong lòng liền ngáp một cái, sau đó nằm sấp trên cánh tay anh lim dim đôi mắt.
Ở bên cạnh Sen nhà mình cứ cảm thấy vô cùng an toàn, cho dù là dưới hoàn cảnh ồn ào cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Thống đốc Reuel hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của nhân viên thủ trạm ngoài tinh tế, bọn họ đại khái cũng biết tiểu động vật này là thú cưng của thống đốc nhà mình, hơn nữa là một con thú cưng dũng cảm, vì trước đó có từng xem qua video, trong đó thấy được vật nhỏ này đã can đảm vươn móng vuốt với phù du, quả thật là siêu cấp dũng cảm, không hổ là thú cưng của thống đốc đại nhân, khác hẳn với mấy thứ yêu diễm đồ đê tiện bên ngoài kia.
Thống đốc Reuel lại không để ý tới mấy chuyện này, anh đích thân chủ trì công tác trùng tu, sau đó lại tiến hành một cuộc hội đàm với Lan nguyên soái, chỉ là chung quanh không ai ngoài tiểu sủng vật trong tay anh.
Lan nói: “Lần này cháu quá xúc động rồi, là vì con thú cưng đó sao? Cho dù nó là động vật quý hiếm cần được bảo vệ, nhưng mà cũng không so nổi với một tàu chiến hạm.”
“Đó là ở trong lòng lòng ông nghĩ vậy, còn với cháu một tàu chiến hạm cùng một chiếc xe thiết giáp không đáng là bao, ông xót mấy đồng bạc này như vậy thì cứ để cháu ra tiền là được.”
Thống đốc đại nhân tung lời nói như địa chủ làm Trình Tiểu Mễ có chút mê tiền phải tỉnh cả ngủ. Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ, chiến hạm lớn ác chiến như vậy mà anh còn phải tự bỏ tiền ra sửa, thật là lắm tiền tới mức không có bạn rồi.
Nhìn xem, ông nội anh ở đối diện mặt cũng đen lại rồi, có thể thấy được có bao nhiêu tức thở.
Haizz, có một đứa cháu có tiền như vậy cũng phiền thật, chủ đề cũng không tiếp tục được nữa phải làm sao đây?
Vì thế Lan nguyên soái bị tức giận đến mức lộ ra gương mặt thật, không còn khen rồi đòi muốn tiểu sủng vật nữa, mà là cực kỳ nghiêm túc nói: “Nó sẽ huỷ hoại cháu.”
Cái gì cái gì?
Trình Tiểu Mễ bị dọa ôm chặt đùi to của anh, cô chỉ là con mèo con thôi thì sao mà hủy hoại Sen nhà mình được, nói bậy.
Nhưng cô không ngờ là thống đốc đại nhân nhà mình lại không nghĩ như vậy, bởi vì lúc cô ôm đùi vô tình chạm được dây thần kinh gì đó của người ta thì toàn thân anh lập tức cứng đờ, sau đó cảm thấy mèo con này thật sự có thể huỷ hoại mình, cho dù không hủy được nhân sinh lại có thể hủy được nửa người dưới của anh đấy.
Thống đốc đại nhân nghĩ, cứ treo như vậy mãi thì « cái kia » của anh sẽ không dùng được nữa mất. Cũng không biết thứ này bị phế rồi còn có thể giao lưu ở thế giới tinh thần được với mèo con nhà mình hay không, sau khi trải qua cảm giác đó anh không thể ngừng được rồi phải làm sao đây, không có lúc nào là anh không nghĩ lại đến quá trình cộng dung lần đó, nhưng anh cảm thấy căn bản là mèo con sẽ không khống chế được tinh thần lực của nó, cũng không thể biến ra hình tượng ngụy trang như ở tinh thần hải lần trước được, cho nên chỉ sợ ngay cả chuyện hai người ‘giao lưu’ bình thường cũng không thể làm được.
“Cháu cam tâm tình nguyện.”
“Giao nó cho ông đi, tin tưởng ông sẽ tìm được cho nó một tổ chức nuôi dưỡng tốt, cháu có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.”
“Nếu không phải việc quân sự thì cứ như vậy đi.”
Thống đốc Reuel ngắt liên lạc sau đó xoay người về phòng.
Trạm tinh tế có phòng riêng của thống đốc đại nhân, anh mang theo tiểu sủng vật của mình vào ở trước, dù sao nó còn chưa ăn cơm, mình thì không sao nhưng nó thì không được. Giờ phải đặt nước và dịch dinh dưỡng ở một chỗ cho nó uống trước một chút, nếu không sợ nó sẽ không chịu nổi, sau đó lại lấy cháo ra, những thứ này đã được chia ra nhiều phần nhỏ, có thể ăn khoảng nửa tháng.
Trình Tiểu Mễ cũng thật sự là vừa đói vừa khát, khi thấy đồ ăn thì lập tức nhảy xuống vội vàng ăn uống gần nửa giờ mới no bụng. Sau đó nhìn Sen nhà mình kêu meo một tiếng: Anh ăn chưa, sao không đi ăn cơm, người là tiền cơm là thép đó.
Sau đó thấy Sen nhà mình không nói hai lời rót một lọ dịch dinh dưỡng rồi không chút do dự nuốt xuống, đó là của cô được không.
Tiếp theo, anh lại ngồi ở kia ngơ ngác nhìn Trình Tiểu Mễ, làm cô cảm thấy có phải hình tượng bây giờ của mình không tốt lắm không, ăn dính miệng sao?
Nghĩ đến đây vội vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, sau đó giơ lên một cái móng vuốt nhỏ bắt đầu rửa mặt cho mình. Tuy rằng với con người mà nói, mấy động tác đó có hơi bẩn, nhưng bây giờ cô là mèo mà, đã thay đổi một ít thói quen của con người rồi.
Liếm móng vuốt gì đó với cô mà nói đã không được xem là chuyện quan trọng gì nữa, thậm chí liếm lông trên người còn có thể làm được, còn may là Sen rảnh rỗi không có việc gì thường thích tắm rửa cho cô nên cô cũng coi như là một con mèo rất sạch sẽ.
Chờ rửa sạch xong mới phát hiện Sen nhà mình đã đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ về mau thôi.” Anh thật sự không phải cầm thú nhìn một con mèo mà có thể động dục, đối mặt với nó đáng yêu như vậy chỉ muốn ôm một cái sờ sờ nhưng không có dục vọng gì hết, mình vẫn rất bình thường. Kết luận xong, thống đốc đại nhân quyết định đi làm chính sự.
Chung quy ngoài kia còn có rất nhiều chuyện cần anh phải ra mặt, cũng không thể nào mang nó còn đang cần nghỉ ngơi mà theo bên cạnh được, đặc biệt là nhớ tới ánh mắt như sói của mấy binh lính kia, anh không yên tâm mang tiểu sủng vật của mình ra trước mặt đám sói đó cho cho bọn họ đánh giá.
Dù sao anh đi ra ngoài cũng chỉ để chỉ đạo một ít về chuyện chỉnh đốn hạm đội, mà tác phong làm việc trước nay của thống đốc đại nhân là mạnh mẽ nhanh gọn nên tốc độ tương đối mau.
Thực tình chỉ cần đi ra ngoài không đến hai mươi phút là trên cơ bản anh đã xử lý xong hết mọi chuyện rồi, nhưng khi anh trở về thì phát hiện ngoài phòng có chút không đúng. Chung quanh tuy vẫn vậy nhưng anh lại cảm giác được có chỗ khác thường.
Hình như là không thấy tinh thần lực dao động của tiểu sủng vật nhà mình, dựa vào quan hệ của bọn họ hiện tại chỉ cần tiếp cận đối phương liền có thể cảm giác được tinh thần dao động của đối phương. Nhưng giờ anh đứng ở ngoài cửa lại hoàn toàn không cảm giác được, nhưng cửa lại không có dấu vết bị cạy, chẳng lẽ là nó xảy ra chuyện gì rồi sao?
Thống đốc đại nhân vội vàng đẩy cửa ra, kết quả tìm nửa ngày cũng không phát hiện tiểu sủng vật nhà mình đâu, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Là ai, ai lại dám can đảm ở trạm tinh tế mang bảo bối của của anh đi, thật là không muốn sống nữa rồi.
Anh lập tức liền tìm tới Bắc Thần, hơn nữa điều tra camera chung quanh sau đó phát hiện một người đàn ông mặc quân trang dáng người trung bình tiếp cận căn phòng của thống đốc đại nhân.
Mỗi căn phòng đều được tạo thành từ tinh thần lực hoặc mật mã gien, căn phòng này của thống đốc đại nhân chính là dùng mật mã gien. Cũng không biết người kia dùng biện pháp gì lại có thể mở được khóa, tiếp theo gã đi vào không đến hai phút liền đi ra với thứ gì đó trong ngực, nếu đoán không sai hẳn đúng là mèo con nổi tiếng khắp mạng tinh tế - tiểu sủng vật của thống đốc đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.