Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 35: Chủ Nhân Tốt

Dạ Tử Vũ

27/10/2022

“Chủ của mi còn sợ mi đói kìa, lại còn gửi đồ ăn tới đây nữa.” Nửa người sói duỗi tay mở đồ ra, sau đó gân xanh trên trán hiện rõ như sắp nhảy ra ngoài.

“Người không bằng sủng, đồ ăn của mi thật đúng là cao cấp, ngay cả nước uống cũng là loại tinh khiết nhất tinh tế, mấy dịch dinh dưỡng này dù ta giết người một năm cũng mua không nổi.” Đậu, anh ta có chút muốn giết mèo làm sao bây giờ?

“Meo.” Chứ sao, Sen nhà cô là tốt nhất. Chỉ là, không ngờ đồ dùng của mình cao cấp như vậy, nếu không gặp được anh thì mình nhất định đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Giờ nghĩ lại liền rất muốn về lại bên cạnh anh, cô không có bất kỳ ý nghĩ nào với con thú dễ thương như Inuyasha này đâu. Vẫn là thống đốc đại nhân nhà mình soái nhất, những người khác chỉ có thể làm tiểu đệ của anh thôi.

À mà, người này có thể đúng là em trai anh mà.

Làm một con mèo, thực sự là cô đã nghe được quá nhiều bí mật, ví dụ như con riêng gì đó. Là một sự tồn tại không mấy sáng rọi như thế vốn dĩ cô còn thấy anh ta rất đáng thương, nhưng không ngờ người này lại bắt cóc mình tới uy hiếp anh ấy, thật là thật là đáng sợ.

Tóm lại, cô không muốn để ý tới người này, à không, là người nửa sói này.

Chẳng qua, lén ngó cái đuôi của anh ta một chút, cô thấy phía dưới quần vươn ra một cái đuôi sói, đuôi anh ta là từ phía trên vươn ra hay là từ phía dưới khoét một cái lỗ rồi vươn ra nhỉ, tò mò quá làm sao bây giờ? Cô rúc trong lồng, trước mặt có đồ ăn cũng không hứng thú, chỉ lo nhìn chằm chằm cái đuôi của người ta. Đột nhiên nhớ ra sao mình lại cố chấp như vậy, hình như vì lúc ở trong mộng cô cũng là một loại hình tượng bán thú nhân như thế này nha. Cũng có cái đuôi có lỗ tai, có điều hình như là lúc ấy cô khoả thân thì phải.

Giấc mộng đó thật sự rất chân thực, cô muốn trải nghiệm lần nữa quá.

“Meo…… Mao……” Cô đột nhiên không hiểu sao gào lên, chính mình cũng cảm thấy thanh âm này rất dọa người, trước nay cũng chưa từng phát ra thanh âm này mà.

Nhưng mà cô đang cảm thấy buồn bực, muốn gào.

“Ê, mi có thể đừng kêu nữa được không vậy, coi chừng ta ném mi xuống bây giờ.”

“Meo mao mao mao.” Anh ném đi, chắc tôi sợ anh ném. Cho rằng bổn mèo dễ ăn hiếp đúng không, mèo cũng rất nóng tính đó biết chưa?

Nửa người sói lại không có cách nào với cô, khó khăn lắm mới kiên trì tới được Lang Nhân Tinh đã là ba ngày lúc sau.

Trong quá trình đó cô cũng biết được nửa người sói này tên Độc Lang, tên là do mẹ anh ta tùy ý đặt. Cũng không biết là bởi vì hắn quá cô đơn hay thế nào mà hai ngày này anh ta đột nhiên thích nói chuyện cùng Trình Tiểu Mễ, kể chuyện quá khứ và đôi mắt của anh ta cho cô nghe.

Một nơi như Lang Nhân Tinh này thật là quá đáng sợ, mùi vị rất đáng sợ, lồng sắt của Trình Tiểu Mễ bị che phủ rồi xách tới chỗ nào đó, chờ miếng vải đen được lấy ra thì cô phát hiện đây là một khu nhà có tầng ngầm. Mà Độc Lang sau khi buông cô xuống liền đi tắm rửa thay quần áo, chỉ chốc lát sau anh ta mặc một bộ đồ giản dị từ bên trong đi ra, sau đó còn đội thêm một cái mũ da thú.



Nhưng anh ta cũng không đi ra ngoài, hình như định ở đây dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm bên ngoài chờ đợi gì đó.

Hẳn là đang chờ đợi Sen nhà mình tới đây, Trình Tiểu Mễ nghĩ như vậy.

“Meo……” Muốn ăn cơm, đói bụng rồi.

Độc Lang quay đầu lại nhìn cô một cái, tiểu tổ tông này thật đúng là phải hầu hạ cho tốt, nếu không cuộc trao đổi này cũng trên cơ bản là không có khả năng. Bởi vì thống đốc đại nhân kia thật sự rất thích nó, mỗi ngày phải gọi điện để nhìn một cái.

Có điều là vật nhỏ này thật sự rất quái lạ, cứ nhìn tới nó thì phảng phất như tinh thần hải chực bị xé rách của mình cũng đỡ hơn rất nhiều.

Rõ ràng chỉ ở chung mấy ngày, nhưng anh ta lại cảm thấy mình càng ngày càng bình tĩnh, chuyện này thật là lạ.

Mà Trình Tiểu Mễ cũng cảm thấy nửa người sói này vốn dĩ không khiến người khác chán ghét như vậy, tốt xấu gì anh ta cũng không có ngược đãi mình không phải sao? Nhưng mà cô vẫn cứ không thích anh ta, cô thật sự chỉ muốn trở về bên cạnh Sen nhà mình thôi. Một khi có cơ hội nhất định cô sẽ đào tẩu, nhưng cuối cùng lại phát giác cơ hội thật sự thiếu tới đáng thương, Độc Lang này lại còn rất thông minh nữa chứ.

Chẳng qua, dạo này có phải anh ta biến thành tên lải nhải không vậy, sao đột nhiên lại cứ thích nói đủ thứ chuyện với mình chứ. Dần dần Trình Tiểu Mễ mới biết đây là một con sói cô đơn bị thương muốn tìm một người bạn mà thôi, đại khái chắc là trước này anh ta luôn sống một mình nên cũng khá cô đơn.

Hơn nữa, người bán thú còn rất manh, cô nhẹ nhàng duỗi móng vuốt sờ soạng lỗ tai gần lồng sắt của anh ta một chút, sau đó liền cảm nhận được tinh thần hải của anh ta.

Hửm?

Tinh thần hải này có hơi giống với thống đốc đại nhân nè, chẳng qua của anh ta là màu lam nhạt, không trầm như thống đốc đại nhân.

Cái đậu m**, Độc Lang gào một tiếng liền nhảy ra ngoài, lông đuôi cũng xoã tung. Đã xảy ra chuyện gì, anh ta cảm giác được có người vào trong tinh thần hải của mình, thậm chí trong nháy mắt anh ta cảm thấy tinh thần hải của mình đã không còn rối loạn như trước. Đã xảy ra chuyện gì, tôi ở đâu, tôi là ai?

Anh ta vốn là chính là tinh thần lực cấp B, tuy rằng bạo táo nhưng không bị đè ép đến điểm tới hạn, hơn nữa đối với Trình Tiểu Mễ thường thường khai thông tinh thần hải biến thái kia của thống đốc đại nhân nên hoàn toàn không thèm để ý tới cái này. Căn bản không hề chú ý trong mấy ngày mình đã yên lặng chữa khỏi kha khá cho tinh thần hải của Độc Lang rồi, mà Độc Lang vẫn luôn không vận dụng tinh thần lực nên cũng không phát hiện, cho đến mới rồi khi tiếp xúc mới biết được tinh thần hải của mình đã xảy ra biến hóa.

Một người ở Lang Nhân Tinh rất nhiều năm vẫn luôn xen lẫn trong tầng dưới chót như Độc Lang thực ra thông minh, cho nên trong nháy mắt anh ta đã đoán được thật ra tiểu sủng vật trước mắt này có tinh thần lực, thậm chí có thể giúp tinh thần hải của anh ta tốt lên.

Tuy rằng không phải quá quen thuộc với những điều này, nhưng tính chiếm hữu của sói khiến anh ta lập tức kích động vô cùng.

Chờ một khắc vừa tới Lang Nhân Tinh kia anh ta đã ra quyết định, có vật nhỏ này chẳng khác nào mình có hy vọng rồi, vậy còn chờ để gặp người đàn ông kia làm gì nữa, mang theo nó chạy trốn thôi.



Vì thế mà không hiểu sao câu chuyện từ trao đổi con tin đột nhiên biến thành anh ta mang theo cô đào vong.

Nội tâm Trình Tiểu Mễ hiện lên vô số câu chửi, bởi vì cô cũng không thể khống chế thần lực của mình nữa mà, ai biết mới chạm vào liền có thể chữa khỏi tinh thần hải của người khác chứ. Cái bàn tay vàng này có phải hơi quá siêu nhiên rồi không, sau này liệu cô có thể phải trở thành mục tiêu để mọi người bắt cóc luôn không vậy?

Không cần đâu, cô nhớ thống đốc đại nhân nhà mình cơ.

Meoooo ……

“Mi đừng kêu, tuy rằng ta không có đồ tốt như vậy cho mi ăn, nhưng là ta sẽ cố gắng hết sức.” Độc Lang thật sự xem cô là thú cưng, nhưng cũng vì đề phòng cô đào tẩu nên dứt khoát vẫn nhốt cô trong lồng sắt. Chỉ có buổi tối đi làm về thì mới làm thả cô ra ngoài đi dạo, mà các loại thức ăn thống đốc đại nhân đưa tới Trình Tiểu Mễ đã ăn hết rồi, giờ cô chỉ có thể ăn một ít thịt đập nát, quá cứng, rất khó ăn.

Nhưng mà không còn cách nào chỉ có thể kiên trì, có đôi khi năng lực thích ứng của mèo cũng rất mạnh, hơn nữa giờ cô đã là một con mèo lớn gần năm tháng tuổi, trừ bỏ thịnh thế mỹ nhan đã sơ triển tư thế oai hùng, dạ dày cũng tốt hơn rất nhiều. Có điều do cứ bị nhốt mãi trong lồng sắt nên có hơi thiếu rèn luyện, cho nên chạy một lát liền có chút tứ chi vô lực.

Mặt khác, Trình Tiểu Mễ phát hiện tuy rằng cô và Sen nhà mình cách rất xa, nhưng dường như vẫn có thể cảm giác được anh ở rất gần. Hai ngày này hình như cảm giác lại càng thêm mãnh liệt.

Đang lúc nghĩ ngợi thì thấy Độc Lang từ ngoài đi vào, anh ta chỉ thu dọn chút đồ rồi dùng vải bịt kín lồng sắt của Trình Tiểu Mễ xách theo liền đi.

“Meo……” Làm gì nữa, lại muốn đổi chỗ nữa?

“Mi cũng không phải nữ thần của anh ta, sao anh ta lại tìm được vị trí của mi. Vì một con thú cưng này mà thống đốc đại nhân thật đúng là hy sinh lớn, thế mà lại không trở về Già Nạp Tinh.” Độc Lang nghiến răng nghiến lợi nói.

“Meo meo meo……” Mặc dù đã ở cùng Độc Lang này hai tháng, nhưng Trình Tiểu Mễ vẫn rất nhớ Sen nhà mình, tâm ý cô sẽ không thay đổi, đặc biệt là không thích đàn ông cứ hễ chút là nhốt cô lại.

“Đừng dùng súng laser.”

Là giọng của Sen, Trình Tiểu Mễ kích động liền đâm về phía lồng sắt, kêu meo meo meo gọi thống đốc đại nhân.

Thống đốc Reuel nghe mà nát tâm, Độc Lang này thật là quá đáng giận, anh đưa chú hai tới đây trao đổi với anh ta, kết quả lại phát hiện cùng ngày anh ta liền cắt đứt liên hệ, sau đó làm sao cũng không tìm thấy người. Nhưng Lang Nhân Tinh là một nơi cực độ nguy hiểm, vô cùng không chào đón người Già Nạp Tinh bọn họ, cho nên anh không thể không dùng hết mọi cách tuyển vài người giả thành người sói ở đây để tìm kiếm nữ thần nhà mình, cuối cùng rất nhiều lần tìm được đều bị anh ta trốn thoát.

Lần này nhất định phải thành công, vừa nghĩ vừa một mình đuổi theo, bởi vì sợ làm tiểu sủng vật bị thương nên anh căn bản không thể dùng vũ khí, chỉ có thể tới gần người vật lộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook