Quyển 3 - Chương 18: CHƯƠNG 18
Lâm Địch Nhi
27/03/2016
“Ồ!” Trì Linh
Đồng nháy mắt mà không mang theo bất kỳ tâm tình gì. Mặc dù đây là nhà
của cô, nhưng hiện tại người ở lại là mẹ cùng với chú Quan, lại có quan
hệ qua lại với nhà họ Tiêu, vì vậy lúc anh đến đây cũng không nhất định
phải hẹn trước với cô.
Tiêu Tử Thần nhìn ra xa một chút: “Dì Đàm nói tâm tình em hôm nay….Không được tốt?”
Khi anh cất tiếng lần nữa, cô phát hiện giọng nói anh có chút khan khan, âm trầm mà vô lực, giống như được phát ra từ một cái vực sâu kỳ dị.
Cô mượn ánh đèn để định thần rồi nhìn lại một lần nữa, làn da của anh ửng hồng một cách không bình thường, cô thấy anh như vậy thì có chút ứng phó không kịp: “Anh làm sao vậy?”
Những lời vốn muốn nói lại tiếp tục chôn tận trong lòng.
“Không có gì, viêm họng mà thôi.”
“Vậy tại sao anh còn tới đây?” Giọng điệu của cô không khỏi có mấy phần oán giận, hoặc có thể nói là quan tâm, nhưng hiện tại dù có chết Trì Linh Đồng cũng không thừa nhận, anh cũng không phải là ai đó của cô.
“Ngày mười lăm tháng tám bắt đầu đi làm, danh sách trao đổi học sinh với đại học Hongkong cũng đã được ấn định, vừa mới thi viết, phỏng vấn, thẩm tra tư cách, sau đó lại chuẩn bị bài giảng, bận đến hôm qua mới rảnh rỗi.”
Khóe miệng Trì Linh Đồng giật giật, cảm thấy nghe giọng nói của Tiêu Tử thần cũng giống như đang chịu trận vậy: “Anh không phải về Thanh Thai dạy học sao?”
Tiêu Tử Thần yên lặng nhìn cô chằm chằm, vô lực mà nuốt nước miếng: “Hiện tại anh không có lý do rời đi, anh muốn gặp em.”
Trì Linh Đồng thiếu chút nữa bị nước miếng làm cho sặc, cô né tránh ánh mắt của anh, liếc nhìn quanh phòng ăn: “Không biết mẹ đã nấu xong bữa tối chưa, em đi xem một chút.”
Cô đi qua anh, vội vã chạy về phía nhà ăn.
Tiêu Tử Thần tới đột ngột, Đàm Trân cũng đã kịp làm xong cơm tối, cháo trắng rau dưa, vừa đúng lúc thân thể anh không được thoải mái nên bà cũng không biết phải chuẩn bị cái gì. Cháo và chút đồ ăn được bày lên bàn, Đàm Trân đang đứng trên ban công nghe điện thoại.
“Hội nghị khẩn cấp? Bây giờ cũng đã bảy giờ, tất cả các lãnh đạo đều đên sao? Được, được, tôi sẽ tới văn phòng ngay, một tiếng nữa hẹn gặp mọi người ở phòng họp phụ.”
Đàm Trân cúp điện thoại, cầm áo khoác vội vàng chạy ra ngoài: “Đồng Đồng, lát nữa con dọn dẹp phòng khách một chút, trong tủ thuốc có thuốc thường dùng, tìm một ít thuốc kháng sinh cho Tử Thần, mẹ có việc phải về văn phòng gấp, chú Quan của con lát nữa sẽ về.”
“Mẹ……” Trong nhà chỉ còn có cô và Tiêu Tử Thần, cô không khỏi có chút luống cuống.
Đàm Trân đeo túi xách rồi quay qua nhìn cô: “Có chuyện gì thì điện thoại cho mẹ, nhưng lúc đang họp thì mẹ sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng.”
Trì Linh Đồng bất đắc dĩ thở dài, nhìn của chính đóng ‘rầm’ một cái trước mặt cô.
Không khí trong nhà có chút cứng ngắc khó chịu.
Trừ cổ họng sưng đau, sắc mặt tái nhợt thì những biểu hiện khác của Tiêu Tử Thần vẫn rất tự nhiên, không đợi chủ nhân cho phép, anh đã chủ động ngồi trước bàn ăn rồi.
Trì Linh Đồng tìm thuốc kháng sinh trong tủ thuốc, tỉ mỉ đặt xuống khăn giấy ở trên bàn: “Một ngày hai lần, mỗi lần một viên, uống sau khi ăn.”
Tiêu Tử Thần gật đầu một cái, cầm đũa lên, nhìn thức ăn ở trên bàn, khóe miệng cong cong tự giễu: “Ngày hôm ấy là lần đầu tiên anh học cách xào thịt gà. Nếm thử một lần. Cũng không phải là quá khó nuốt. Anh còn nấu canh cá, xào chút đồ ăn, tự tay bưng lên bàn, cảm thấy thật hài lòng. Sau đó điện thoại cho em, rồi chạy đến phòng trọ của em, đứng ở trước cửa tói khuya, qua ngày hôm sau anh đem tất cả những đồ ăn chưa hề được động đũa đó bỏ hết vào thùng rác.”
“Anh……đừng nói nữa, em nghe giọng nói thôi cũng mệt…..Coi chừng cháo nguội, mau ăn đi.” Nếu như anh nghĩ sẽ kích thích cảm giác tội lỗi của cô, thì anh có chút thành công rồi đấy. Cô chạy trối chết, đó không phải là lỗi của anh, mà chính cô cũng không có biện pháp đối mặt với tình trạng này, mặc dù có chút vô trách nhiệm.
Tiêu Tử Thần giương mắt, con ngươi đen láy sáng long lánh, vẻ mặt có chút hưng phần, rốt cuộc cô vẫn có quan tâm anh một chút, chuyện này làm cho anh thật mừng rỡ.
Anh thật sự đói bụng, cộng thêm lòng muốn bảy tỏ sự ủng hộ với cô mà uống liền hai chén cháo lớn, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi.
Cơm nước xong, Trì Linh Đồng đem chén đĩa dọn dẹp: “Anh ra phòng khách xem tivi đi, em tắm xong sẽ dọn dẹp phòng khách cho anh.”
Tiêu Tử Thần đứng ngay sau lưng cô, cự ly gần trong gang tấc, cô quay lưng lại lúc nói chuyện, lưng cứng ngắc cảm nhận hơi thở của anh. Tình cảnh này cực kỳ giống trong phim truyền hình. Một chút nữa thôi Tiêu Tử Thần sẽ mượn cơ hội tiến tới, cô thấy ngột ngạt, mắt không kìm được mà nhắm lại, rồi cảm thấy như đôi môi anh sắp rơi xuống.
“Có phải nước mở lớn quá hay không?” Tiêu Tử Thần chỉ vào vòi nước đang chảy ào ào mà thân thể không hề di chuyển nửa bước.
Trì Linh Đồng vội vàng vặn nhỏ vòi nước, âm thầm chửi mình tự đa tình.
Tiêu Tử Thần dựa vào tủ lạnh nhìn cô rửa bát. Cô cảm thấy tay chân luống cuống dưới ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ bé không khỏi đỏ lên.
Thật vất vả mới rửa xong đống chén, cô khẽ đứng thẳng người lên, thở dài rồi xoay đầu lại chạm vào ánh mắt thắm thiết dịu dàng của anh, ai, trái tim lại bắt đầu cuồng loạn không có quy tắc.
“Em dẫn anh đi xem phòng khách.” Cô cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên.
Tiêu Tử Thần yên lặng chăm chú nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên duỗi cánh tay thon dài, giữ chặt lấy đôi tay còn ướt nhẹp của cô, mất kiểm soát mà đem cô ôm vào ngực, than nhẹ một tiếng: “Nếu như không nhớ em, thì tốt biết bao. Thật đúng là quỷ nha đầu biết giày vò.”
“Là ai bắt anh nhớ” Cô bĩu môi, giận dỗi đẩy thân thể anh ra.
Anh không buông tay, bất mãn đặt cằm lên tóc cô: “Nhưng anh muốn nhớ em.” Anh cúi đầu chạm vào cánh mũi cô: “Tính khí thật lớn, nhiều ngày như vậy mà một chút tung tích cũng không cho anh biết.”
“Anh có nằm vùng còn có quân do thám, có cái gì mà anh không biết.”
Tiêu Tử Thần nhếch khóe môi cười, buông lỏng vòng tay trước ngực: “Tại sao em không nói anh tốt số nhỉ, đại đa số mọi người đều đứng về phe anh.”
“Bớt tự cao đi, em còn đang cầm trong tay một phiếu phủ quyết đây.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vẻ nghiêm nghị.
Nụ cười của anh ôn nhã hiền hòa, làm cho cô không tự chủ được mà cũng mỉm cười theo.
“Anh nhất định sẽ không để em có cơ hội đưa ra phiếu này.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Trì Linh Đồng, rốt cuộc là em đang hoài nghi cái gì chứ?”
Giọng nói khàn khàn của anh giống như vượt qua sa mạc ngàn dặn, khi nhìn thấy ốc đảo dù mệt mỏi nhưng cũng vui mừng ra mặt.
“Trước kia anh là người như thế nào, anh không biết. Người khác kể chuyện cũ lại, anh nghe rất xa lạ, giống như là đang nghe chuyện của người khác. Anh đã từng rối rắm cùng với mâu thuẫn, sau đó lại suy nghĩ thông suốt, tất cả những thứ đã qua đều là quá khứ. Hiện tại cứ coi như anh được sống lại một lần nữa đi. Em xem, anh đã thay đổi công việc, thích nghi cũng không tồi. Về phần tình cảm, anh không cho mình là người bội tình bạc nghĩa. Anh cùng với Khổng Tước trước kia qua lại như thế nào, anh cảm thấy có khả năng đó là một sự hiểu lầm, hoặc là một trò đùa, đàn ông nên bao dung cho cô gái mình yêu thương, nhưng cái túi này cũng không phải là bao la vạn trượng, vô hạn, anh có thể tha thứ cho cô ấy tùy hứng, tính khí nóng nảy, cùng với ích kỷ, nhưng đối với việc liếc mắt đưa tình cùng với người đàn ông khác, vì muốn đạt được mục đích mà không ngại đùa bỡn bạn trai, lừa gạt dối trá, thì anh cảm thấy tình cảm như này không bị xem là phung phí. Không có em, anh cũng nhất định sẽ chia tay với cô ấy. Kéo dài tới hiện tại là bởi vì anh mất trí nhớ, anh muốn hiểu rõ về cô ấy. Trì Linh Đồng, thật ra anh vẫn luôn hoài nghi trước kia anh có từng thầm mến em?”
Khuôn mặt anh tuấn mê người lúc này đặc biệt dịu dàng, cô giống như ngã vào biển ôn nhu, đôi môi hơi run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên.
Anh đặt tay ở bên hông cô, kéo cô đến bên sofa, hít sâu một hơi, cổ họng khẽ căng đau làm anh nhíu mày một cái.
“Biết không, đầu óc của anh mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng thân thể cùng với trái tim anh vẫn còn nhớ em. Sau khi anh từ Hongkong trở về, nhìn thấy Khổng Tước ở sân bay, cô ấy tiến lên đón, anh đã kháng cự sự đến gần của cô ấy theo bản năng. Cô ấy nói bọn anh là người yêu, anh chỉ còn biết nhẹ nhàng yêu cầu cô ấy cho anh thời gian để thích nghi. Nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau ở bờ sông, lúc ấy chỉ thấy bóng lưng của em thôi, lòng anh chợt dâng lên một hồi kích động, anh mừng như điên mà chạy đến, khi đến trước mặt em, anh đặc biệt muốn ôm em vào lòng thật chặt, anh hình như còn có thể tưởng tượng được cảm giác khi hôn em sẽ là như thế nào, cho nên anh mới hỏi trước kia chúng ta rốt cuộc có mối quan gì nào khác nữa hay không?”
“A, thì ra mới từ đầu anh đã chứa đựng ý nghĩ xấu rồi hả?” Cô nghiêng đầu, mắt mở thật to.
Anh khẽ cười: “Đúng, anh thừa nhận từ sau khi thấy em, anh liền có ý đồ rồi.”
“Anh……Nói muốn trở lại Thanh Thai là cố ý muốn hù dọa em sao?” Ý tưởng này đột nhiên lóe lên trong đầu cô.
“Lần em đột nhiên chạy đi du lịch, cũng là cố ý trốn tránh anh sao?”
“Mới……Không phải, em muốn đi đâu, sao phải thông báo với anh chứ.” Ai, cô không phải cũng phát sinh sai lầm sao, khuôn mặt trở nên nóng gay gắt.
Tieu Tử Thần dịu dàng nhắm mắt, đầu hơi nghiêng về phía trước, từng chút từng chút, cô nhìn thấy khuôn mặt anh càng ngày càng gần, đầu óc trở nên trống rỗng, lông mi chớp chớp hai cái, chậm rãi khép lại liền cảm thấy đôi môi ấm áp của anh đang dán lên môi cô, êm ái trằn trọc đến cường thế hôn sâu, Trì Linh Đồng cả thấy một dòng điện bất ngờ đánh tới, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
“Anh bị bệnh…..” Cô dùng một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở.
“Không ảnh hưởng đến hôn.” Anh khẽ cắn xuống môi cô, cười ra tiếng.
“Ngày đó gặp Nhạc phu nhân, em say còn anh thì rất tỉnh.” Lòng bàn tay anh liền di chuyển, giao hòa với mười ngón tay của cô.
“Vậy………Tại sao anh còn để chuyện kia xảy ra?” Cô mở mắt, chất vẫn bằng giọng nói không có sức lực.
“Bởi vì anh yêu em, khát vọng em, khát vọng muốn ôm em.” Ánh mắt anh sáng rực kinh người: “Nếu như không phải là người phụ nữ anh yêu, cho dù anh uống say như chết, anh cũng sẽ không chạm vào. Cho nên Trì Linh Đồng em không cần suy nghĩ lung tung. Anh rất nghiêm túc, rất nghiêm túc. Hơn nữa, anh đã chia tay với Khổng Tước ở ngay trước mặt em, vì vậy anh cũng là người tự do giống em, em không phải có bất kỳ cảm giác áy náy nào. Hiện tại, em có thể cho anh cơ hội được yêu em không?”
Hô hấp nóng rực của anh phả lên cổ cô, máu của cô cảm giác giống như muốn sôi trào.
“Nếu như…..Nếu như có một ngày anh phục hồi trí nhớ, anh phát hiện tất cả chỉ là sai làm thì sao đây?” Cô đã nhanh chóng quăng mũ, cởi giáp, quân lính tan rã, lý trí sắp thành mây khói. Mấy ngày qua cô đơn, bồi hồi, bất lực, kìm lòng không được sắp bị hấp dẫn, mà hình như đang có một bàn tay vô hình đem hai người đẩy vào cùng một hướng.
“Anh sẽ dùng một tảng đá lơn tự đập vào đầu mình để mất trí nhớ một lần nữa, biến thành như bây giờ.”
Trì Linh Đồng cắn môi, cô cảm thấy bầu trời xám xịt dần dần trong sáng lại, sau hồi lâu, anh mới nghe thấy cô nói: “Trời cao đã đem cơ hội đặt ở trước mặt anh.”
“Cái gì?” Anh không hiểu rõ.
Cô hạ thấp tầm mắt, bởi vì xấu hổ mà lỗ tai cũng đỏ bừng một chút, dừng giọng nói không thể nghe thấy được lầm bầm một câu: “Em….có thể một lần đã trúng thưởng.”
Hiển nhiên là anh nghe được, nghe được rất rõ ràng.
“Có thật không?” Cánh tay đang vây quanh cô chợt trở nên căng thẳng, cả người cũng phát run, giọng nói không thể hình dung được sự vui mừng: “Đã muộn bao lâu rồi?”
Cùng Tiêu Tử Thần nói loại chuyện riêng tư như thế này, Trì Linh Đồng cảm thấy thật xấu hổi: “Mười…..hai ngày.”
“Đi.” Anh đứng vọt lên, lôi kéo cô ra ngoài.
“Anh làm sao vậy?”
“Chúng ta đi bệnh viện.”
“Bệnh viện đã nghỉ làm.”
“Vậy chúng ta sẽ cấp cứu.”
“Giáo sư Tiêu, anh mỗi ngày lăn lộn tron viện y học, đã từng nghe qua có ai bởi vì muốn khám thai mà cấp cứu chưa?” Cô liếc anh một cái, con mọt sách này sách đọc đã đi đâu hết rồi?
“Vậy em ở nhà chờ.”
“Anh đi đâu?” Tiêu Tử Thần mở cửa, rồi rầm rập chạy xuống lầu.
“Anh sẽ về ngay thôi.” Giọng nói của Tiêu Tử Thần vang vọng từ lầu dưới lên, cảm giác không giống người bị viêm họng.
Trì Linh Đồng hoài nghi đi một vòng quanh phòng. Lúc Tiêu Tử Thần quay lại thì trong tay có xách theo một cái túi, phía trên in hình cửa hàng bán thuốc.
“Cho em.” Anh lấy trong túi ra một cây bút.
“Cái này là cái gì?” Trì Linh Đồng nhận lấy: “Đưa bút cho em làm gì? Đây là bút nguyên tử hay là bút máy, màu sắc thật giống phim hoạt hình.”
Tiêu Tử Thần bật cười: “Lúc nãy anh ở trên đường đợi không được nên đã xe bao, nhanh đi vào nhà vệ sinh, đây là bút thử thai.”
Trì Linh Đồng giống như cầm phải cục than vội vàng đem bút nhét trả lại cho anh: “Em không thử, ngượng chết mất.”
“Không có gì phải ngại, trong nhà chỉ có mình anh. Nhanh đi, anh ở bên ngoài đợi em, nếu không anh đi vào cùng em.” Tiêu Tử Thần nhẹ nhàng dụ dỗ đẩy cô đi về phái nhà vệ sinh.
“Anh….đứng ở đây không được nhúc nhích.” Cô đột nhiên giành lấy bút thử thai, giống như giành lấy chứng cứ phạm tội rồi nhét vào trong túi.
Tiêu Tử Thần thế mới biết cô xấu hổ, dịu dàng xoay người cô lại, nhẹ nhàng mổ xuống môi cô một nụ hôn: “Nếu như anh không đến, có phải cũng không định nói cho anh biết?”
“Em nào có suy nghĩ nhiều như vậy, hôm nay mới phát hiện chu kỳ sinh lý tới trễ.”
“Cảm thấy như nào?”
“Cảm thấy ông trời rất thiên vị với anh.” Cô cắn một cái lên cánh tay anh, buông lỏng thân thể khẽ dựa vào lòng anh: “Nhưng em lại có chút lo sợ, cũng có một chút mờ mịt.”
Anh vỗ nhẹ vai cô, vuốt ve mái tóc: “Bây giờ còn sợ không?”
Cô lắc đầu.
“Ngoan, đi đi. Anh đứng đây đợi em.”
Anh buông cô ra, nhìn cô đi về phái nhà vệ sinh. Sau khi đẩy cửa, cô quay đầu lại, gương mặt ửng hồng, hai mắt hàm chứa sự giận hờn.
Anh chớp mắt với cô, tảng đá treo trong lòng hơn mười ngày nay mới lặng lẽ hạ xuống.
Tiêu Tử Thần nhìn ra xa một chút: “Dì Đàm nói tâm tình em hôm nay….Không được tốt?”
Khi anh cất tiếng lần nữa, cô phát hiện giọng nói anh có chút khan khan, âm trầm mà vô lực, giống như được phát ra từ một cái vực sâu kỳ dị.
Cô mượn ánh đèn để định thần rồi nhìn lại một lần nữa, làn da của anh ửng hồng một cách không bình thường, cô thấy anh như vậy thì có chút ứng phó không kịp: “Anh làm sao vậy?”
Những lời vốn muốn nói lại tiếp tục chôn tận trong lòng.
“Không có gì, viêm họng mà thôi.”
“Vậy tại sao anh còn tới đây?” Giọng điệu của cô không khỏi có mấy phần oán giận, hoặc có thể nói là quan tâm, nhưng hiện tại dù có chết Trì Linh Đồng cũng không thừa nhận, anh cũng không phải là ai đó của cô.
“Ngày mười lăm tháng tám bắt đầu đi làm, danh sách trao đổi học sinh với đại học Hongkong cũng đã được ấn định, vừa mới thi viết, phỏng vấn, thẩm tra tư cách, sau đó lại chuẩn bị bài giảng, bận đến hôm qua mới rảnh rỗi.”
Khóe miệng Trì Linh Đồng giật giật, cảm thấy nghe giọng nói của Tiêu Tử thần cũng giống như đang chịu trận vậy: “Anh không phải về Thanh Thai dạy học sao?”
Tiêu Tử Thần yên lặng nhìn cô chằm chằm, vô lực mà nuốt nước miếng: “Hiện tại anh không có lý do rời đi, anh muốn gặp em.”
Trì Linh Đồng thiếu chút nữa bị nước miếng làm cho sặc, cô né tránh ánh mắt của anh, liếc nhìn quanh phòng ăn: “Không biết mẹ đã nấu xong bữa tối chưa, em đi xem một chút.”
Cô đi qua anh, vội vã chạy về phía nhà ăn.
Tiêu Tử Thần tới đột ngột, Đàm Trân cũng đã kịp làm xong cơm tối, cháo trắng rau dưa, vừa đúng lúc thân thể anh không được thoải mái nên bà cũng không biết phải chuẩn bị cái gì. Cháo và chút đồ ăn được bày lên bàn, Đàm Trân đang đứng trên ban công nghe điện thoại.
“Hội nghị khẩn cấp? Bây giờ cũng đã bảy giờ, tất cả các lãnh đạo đều đên sao? Được, được, tôi sẽ tới văn phòng ngay, một tiếng nữa hẹn gặp mọi người ở phòng họp phụ.”
Đàm Trân cúp điện thoại, cầm áo khoác vội vàng chạy ra ngoài: “Đồng Đồng, lát nữa con dọn dẹp phòng khách một chút, trong tủ thuốc có thuốc thường dùng, tìm một ít thuốc kháng sinh cho Tử Thần, mẹ có việc phải về văn phòng gấp, chú Quan của con lát nữa sẽ về.”
“Mẹ……” Trong nhà chỉ còn có cô và Tiêu Tử Thần, cô không khỏi có chút luống cuống.
Đàm Trân đeo túi xách rồi quay qua nhìn cô: “Có chuyện gì thì điện thoại cho mẹ, nhưng lúc đang họp thì mẹ sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng.”
Trì Linh Đồng bất đắc dĩ thở dài, nhìn của chính đóng ‘rầm’ một cái trước mặt cô.
Không khí trong nhà có chút cứng ngắc khó chịu.
Trừ cổ họng sưng đau, sắc mặt tái nhợt thì những biểu hiện khác của Tiêu Tử Thần vẫn rất tự nhiên, không đợi chủ nhân cho phép, anh đã chủ động ngồi trước bàn ăn rồi.
Trì Linh Đồng tìm thuốc kháng sinh trong tủ thuốc, tỉ mỉ đặt xuống khăn giấy ở trên bàn: “Một ngày hai lần, mỗi lần một viên, uống sau khi ăn.”
Tiêu Tử Thần gật đầu một cái, cầm đũa lên, nhìn thức ăn ở trên bàn, khóe miệng cong cong tự giễu: “Ngày hôm ấy là lần đầu tiên anh học cách xào thịt gà. Nếm thử một lần. Cũng không phải là quá khó nuốt. Anh còn nấu canh cá, xào chút đồ ăn, tự tay bưng lên bàn, cảm thấy thật hài lòng. Sau đó điện thoại cho em, rồi chạy đến phòng trọ của em, đứng ở trước cửa tói khuya, qua ngày hôm sau anh đem tất cả những đồ ăn chưa hề được động đũa đó bỏ hết vào thùng rác.”
“Anh……đừng nói nữa, em nghe giọng nói thôi cũng mệt…..Coi chừng cháo nguội, mau ăn đi.” Nếu như anh nghĩ sẽ kích thích cảm giác tội lỗi của cô, thì anh có chút thành công rồi đấy. Cô chạy trối chết, đó không phải là lỗi của anh, mà chính cô cũng không có biện pháp đối mặt với tình trạng này, mặc dù có chút vô trách nhiệm.
Tiêu Tử Thần giương mắt, con ngươi đen láy sáng long lánh, vẻ mặt có chút hưng phần, rốt cuộc cô vẫn có quan tâm anh một chút, chuyện này làm cho anh thật mừng rỡ.
Anh thật sự đói bụng, cộng thêm lòng muốn bảy tỏ sự ủng hộ với cô mà uống liền hai chén cháo lớn, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi.
Cơm nước xong, Trì Linh Đồng đem chén đĩa dọn dẹp: “Anh ra phòng khách xem tivi đi, em tắm xong sẽ dọn dẹp phòng khách cho anh.”
Tiêu Tử Thần đứng ngay sau lưng cô, cự ly gần trong gang tấc, cô quay lưng lại lúc nói chuyện, lưng cứng ngắc cảm nhận hơi thở của anh. Tình cảnh này cực kỳ giống trong phim truyền hình. Một chút nữa thôi Tiêu Tử Thần sẽ mượn cơ hội tiến tới, cô thấy ngột ngạt, mắt không kìm được mà nhắm lại, rồi cảm thấy như đôi môi anh sắp rơi xuống.
“Có phải nước mở lớn quá hay không?” Tiêu Tử Thần chỉ vào vòi nước đang chảy ào ào mà thân thể không hề di chuyển nửa bước.
Trì Linh Đồng vội vàng vặn nhỏ vòi nước, âm thầm chửi mình tự đa tình.
Tiêu Tử Thần dựa vào tủ lạnh nhìn cô rửa bát. Cô cảm thấy tay chân luống cuống dưới ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ bé không khỏi đỏ lên.
Thật vất vả mới rửa xong đống chén, cô khẽ đứng thẳng người lên, thở dài rồi xoay đầu lại chạm vào ánh mắt thắm thiết dịu dàng của anh, ai, trái tim lại bắt đầu cuồng loạn không có quy tắc.
“Em dẫn anh đi xem phòng khách.” Cô cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên.
Tiêu Tử Thần yên lặng chăm chú nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên duỗi cánh tay thon dài, giữ chặt lấy đôi tay còn ướt nhẹp của cô, mất kiểm soát mà đem cô ôm vào ngực, than nhẹ một tiếng: “Nếu như không nhớ em, thì tốt biết bao. Thật đúng là quỷ nha đầu biết giày vò.”
“Là ai bắt anh nhớ” Cô bĩu môi, giận dỗi đẩy thân thể anh ra.
Anh không buông tay, bất mãn đặt cằm lên tóc cô: “Nhưng anh muốn nhớ em.” Anh cúi đầu chạm vào cánh mũi cô: “Tính khí thật lớn, nhiều ngày như vậy mà một chút tung tích cũng không cho anh biết.”
“Anh có nằm vùng còn có quân do thám, có cái gì mà anh không biết.”
Tiêu Tử Thần nhếch khóe môi cười, buông lỏng vòng tay trước ngực: “Tại sao em không nói anh tốt số nhỉ, đại đa số mọi người đều đứng về phe anh.”
“Bớt tự cao đi, em còn đang cầm trong tay một phiếu phủ quyết đây.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vẻ nghiêm nghị.
Nụ cười của anh ôn nhã hiền hòa, làm cho cô không tự chủ được mà cũng mỉm cười theo.
“Anh nhất định sẽ không để em có cơ hội đưa ra phiếu này.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Trì Linh Đồng, rốt cuộc là em đang hoài nghi cái gì chứ?”
Giọng nói khàn khàn của anh giống như vượt qua sa mạc ngàn dặn, khi nhìn thấy ốc đảo dù mệt mỏi nhưng cũng vui mừng ra mặt.
“Trước kia anh là người như thế nào, anh không biết. Người khác kể chuyện cũ lại, anh nghe rất xa lạ, giống như là đang nghe chuyện của người khác. Anh đã từng rối rắm cùng với mâu thuẫn, sau đó lại suy nghĩ thông suốt, tất cả những thứ đã qua đều là quá khứ. Hiện tại cứ coi như anh được sống lại một lần nữa đi. Em xem, anh đã thay đổi công việc, thích nghi cũng không tồi. Về phần tình cảm, anh không cho mình là người bội tình bạc nghĩa. Anh cùng với Khổng Tước trước kia qua lại như thế nào, anh cảm thấy có khả năng đó là một sự hiểu lầm, hoặc là một trò đùa, đàn ông nên bao dung cho cô gái mình yêu thương, nhưng cái túi này cũng không phải là bao la vạn trượng, vô hạn, anh có thể tha thứ cho cô ấy tùy hứng, tính khí nóng nảy, cùng với ích kỷ, nhưng đối với việc liếc mắt đưa tình cùng với người đàn ông khác, vì muốn đạt được mục đích mà không ngại đùa bỡn bạn trai, lừa gạt dối trá, thì anh cảm thấy tình cảm như này không bị xem là phung phí. Không có em, anh cũng nhất định sẽ chia tay với cô ấy. Kéo dài tới hiện tại là bởi vì anh mất trí nhớ, anh muốn hiểu rõ về cô ấy. Trì Linh Đồng, thật ra anh vẫn luôn hoài nghi trước kia anh có từng thầm mến em?”
Khuôn mặt anh tuấn mê người lúc này đặc biệt dịu dàng, cô giống như ngã vào biển ôn nhu, đôi môi hơi run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên.
Anh đặt tay ở bên hông cô, kéo cô đến bên sofa, hít sâu một hơi, cổ họng khẽ căng đau làm anh nhíu mày một cái.
“Biết không, đầu óc của anh mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng thân thể cùng với trái tim anh vẫn còn nhớ em. Sau khi anh từ Hongkong trở về, nhìn thấy Khổng Tước ở sân bay, cô ấy tiến lên đón, anh đã kháng cự sự đến gần của cô ấy theo bản năng. Cô ấy nói bọn anh là người yêu, anh chỉ còn biết nhẹ nhàng yêu cầu cô ấy cho anh thời gian để thích nghi. Nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau ở bờ sông, lúc ấy chỉ thấy bóng lưng của em thôi, lòng anh chợt dâng lên một hồi kích động, anh mừng như điên mà chạy đến, khi đến trước mặt em, anh đặc biệt muốn ôm em vào lòng thật chặt, anh hình như còn có thể tưởng tượng được cảm giác khi hôn em sẽ là như thế nào, cho nên anh mới hỏi trước kia chúng ta rốt cuộc có mối quan gì nào khác nữa hay không?”
“A, thì ra mới từ đầu anh đã chứa đựng ý nghĩ xấu rồi hả?” Cô nghiêng đầu, mắt mở thật to.
Anh khẽ cười: “Đúng, anh thừa nhận từ sau khi thấy em, anh liền có ý đồ rồi.”
“Anh……Nói muốn trở lại Thanh Thai là cố ý muốn hù dọa em sao?” Ý tưởng này đột nhiên lóe lên trong đầu cô.
“Lần em đột nhiên chạy đi du lịch, cũng là cố ý trốn tránh anh sao?”
“Mới……Không phải, em muốn đi đâu, sao phải thông báo với anh chứ.” Ai, cô không phải cũng phát sinh sai lầm sao, khuôn mặt trở nên nóng gay gắt.
Tieu Tử Thần dịu dàng nhắm mắt, đầu hơi nghiêng về phía trước, từng chút từng chút, cô nhìn thấy khuôn mặt anh càng ngày càng gần, đầu óc trở nên trống rỗng, lông mi chớp chớp hai cái, chậm rãi khép lại liền cảm thấy đôi môi ấm áp của anh đang dán lên môi cô, êm ái trằn trọc đến cường thế hôn sâu, Trì Linh Đồng cả thấy một dòng điện bất ngờ đánh tới, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
“Anh bị bệnh…..” Cô dùng một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở.
“Không ảnh hưởng đến hôn.” Anh khẽ cắn xuống môi cô, cười ra tiếng.
“Ngày đó gặp Nhạc phu nhân, em say còn anh thì rất tỉnh.” Lòng bàn tay anh liền di chuyển, giao hòa với mười ngón tay của cô.
“Vậy………Tại sao anh còn để chuyện kia xảy ra?” Cô mở mắt, chất vẫn bằng giọng nói không có sức lực.
“Bởi vì anh yêu em, khát vọng em, khát vọng muốn ôm em.” Ánh mắt anh sáng rực kinh người: “Nếu như không phải là người phụ nữ anh yêu, cho dù anh uống say như chết, anh cũng sẽ không chạm vào. Cho nên Trì Linh Đồng em không cần suy nghĩ lung tung. Anh rất nghiêm túc, rất nghiêm túc. Hơn nữa, anh đã chia tay với Khổng Tước ở ngay trước mặt em, vì vậy anh cũng là người tự do giống em, em không phải có bất kỳ cảm giác áy náy nào. Hiện tại, em có thể cho anh cơ hội được yêu em không?”
Hô hấp nóng rực của anh phả lên cổ cô, máu của cô cảm giác giống như muốn sôi trào.
“Nếu như…..Nếu như có một ngày anh phục hồi trí nhớ, anh phát hiện tất cả chỉ là sai làm thì sao đây?” Cô đã nhanh chóng quăng mũ, cởi giáp, quân lính tan rã, lý trí sắp thành mây khói. Mấy ngày qua cô đơn, bồi hồi, bất lực, kìm lòng không được sắp bị hấp dẫn, mà hình như đang có một bàn tay vô hình đem hai người đẩy vào cùng một hướng.
“Anh sẽ dùng một tảng đá lơn tự đập vào đầu mình để mất trí nhớ một lần nữa, biến thành như bây giờ.”
Trì Linh Đồng cắn môi, cô cảm thấy bầu trời xám xịt dần dần trong sáng lại, sau hồi lâu, anh mới nghe thấy cô nói: “Trời cao đã đem cơ hội đặt ở trước mặt anh.”
“Cái gì?” Anh không hiểu rõ.
Cô hạ thấp tầm mắt, bởi vì xấu hổ mà lỗ tai cũng đỏ bừng một chút, dừng giọng nói không thể nghe thấy được lầm bầm một câu: “Em….có thể một lần đã trúng thưởng.”
Hiển nhiên là anh nghe được, nghe được rất rõ ràng.
“Có thật không?” Cánh tay đang vây quanh cô chợt trở nên căng thẳng, cả người cũng phát run, giọng nói không thể hình dung được sự vui mừng: “Đã muộn bao lâu rồi?”
Cùng Tiêu Tử Thần nói loại chuyện riêng tư như thế này, Trì Linh Đồng cảm thấy thật xấu hổi: “Mười…..hai ngày.”
“Đi.” Anh đứng vọt lên, lôi kéo cô ra ngoài.
“Anh làm sao vậy?”
“Chúng ta đi bệnh viện.”
“Bệnh viện đã nghỉ làm.”
“Vậy chúng ta sẽ cấp cứu.”
“Giáo sư Tiêu, anh mỗi ngày lăn lộn tron viện y học, đã từng nghe qua có ai bởi vì muốn khám thai mà cấp cứu chưa?” Cô liếc anh một cái, con mọt sách này sách đọc đã đi đâu hết rồi?
“Vậy em ở nhà chờ.”
“Anh đi đâu?” Tiêu Tử Thần mở cửa, rồi rầm rập chạy xuống lầu.
“Anh sẽ về ngay thôi.” Giọng nói của Tiêu Tử Thần vang vọng từ lầu dưới lên, cảm giác không giống người bị viêm họng.
Trì Linh Đồng hoài nghi đi một vòng quanh phòng. Lúc Tiêu Tử Thần quay lại thì trong tay có xách theo một cái túi, phía trên in hình cửa hàng bán thuốc.
“Cho em.” Anh lấy trong túi ra một cây bút.
“Cái này là cái gì?” Trì Linh Đồng nhận lấy: “Đưa bút cho em làm gì? Đây là bút nguyên tử hay là bút máy, màu sắc thật giống phim hoạt hình.”
Tiêu Tử Thần bật cười: “Lúc nãy anh ở trên đường đợi không được nên đã xe bao, nhanh đi vào nhà vệ sinh, đây là bút thử thai.”
Trì Linh Đồng giống như cầm phải cục than vội vàng đem bút nhét trả lại cho anh: “Em không thử, ngượng chết mất.”
“Không có gì phải ngại, trong nhà chỉ có mình anh. Nhanh đi, anh ở bên ngoài đợi em, nếu không anh đi vào cùng em.” Tiêu Tử Thần nhẹ nhàng dụ dỗ đẩy cô đi về phái nhà vệ sinh.
“Anh….đứng ở đây không được nhúc nhích.” Cô đột nhiên giành lấy bút thử thai, giống như giành lấy chứng cứ phạm tội rồi nhét vào trong túi.
Tiêu Tử Thần thế mới biết cô xấu hổ, dịu dàng xoay người cô lại, nhẹ nhàng mổ xuống môi cô một nụ hôn: “Nếu như anh không đến, có phải cũng không định nói cho anh biết?”
“Em nào có suy nghĩ nhiều như vậy, hôm nay mới phát hiện chu kỳ sinh lý tới trễ.”
“Cảm thấy như nào?”
“Cảm thấy ông trời rất thiên vị với anh.” Cô cắn một cái lên cánh tay anh, buông lỏng thân thể khẽ dựa vào lòng anh: “Nhưng em lại có chút lo sợ, cũng có một chút mờ mịt.”
Anh vỗ nhẹ vai cô, vuốt ve mái tóc: “Bây giờ còn sợ không?”
Cô lắc đầu.
“Ngoan, đi đi. Anh đứng đây đợi em.”
Anh buông cô ra, nhìn cô đi về phái nhà vệ sinh. Sau khi đẩy cửa, cô quay đầu lại, gương mặt ửng hồng, hai mắt hàm chứa sự giận hờn.
Anh chớp mắt với cô, tảng đá treo trong lòng hơn mười ngày nay mới lặng lẽ hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.