Quyển 3 - Chương 19: CHƯƠNG 19
Lâm Địch Nhi
01/04/2016
Năm phút, mười
phút….Tiêu Tử Thần chau mày, nhìn kim phút của đồng hồ treo trên tường
đang chậm chạp chạy, liền không nhịn được nữa mà đi tới gõ cửa phòng vệ
sinh một cái.
“Trì Linh Đồng?” Trong sách hướng dẫn cũng không nói cái này cần phải sử dụng kỹ thuật cao nha.
“Em đang thử đây.”, bên trong truyền ra giọng nói buồn bực của Trì Linh Đồng: “Cái đó…..cái đó có mấy vạch thì là có thai?”
“Hai vạch màu hồng là có.” Anh lo lắng bút thử thai chất lượng không tốt, mua một lúc liền mấy loại, lúc nãy cũng kín đáo đưa cho cô.
“Em thử hai lần, đều chỉ có một vạch.”
“Em đổi cái khác đi.”
“Ồ.”
Bên trong vang lên tiêng bao bì bị xé rách, một lát sau, cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Trì Linh Đồng: “Nếu không………nếu không…..anh vào kiểm tra giùm em, có phải thao tác của em chưa đúng.”
Tiêu Tử Thần gật đầu một cái đi vào. Nhà vệ sinh rất rộng rãi, hai người ở chung cũng tuyệt đối không hề chật chội, chỉ là chuyện hai người đang làm có chút làm người ta thấy xấu hổ.
“Vẫn là một vạch nha.” Trì Linh Đồng nhìn chằm chằm bút thử thai trong tay Tiêu Tử Thần: “Lần này nhất định không phải do làm sai, cũng không phải chất lượng bút thử có vấn đề, khẳng định là em không có thai.”
Giọng nói của cô không khỏi nhẹ nhàng, thần thái phấn khởi.
Tiêu Tử Thần nháy mắt, yên lặng đem toàn bộ bút thử quăng vào thùng rác: “Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra là liền biết có thay hay không.”
“Không cần đi, chúng ta cũng mới thử qua. Thật tốt.” Trì Linh Đồng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Có lẽ thời gian chưa đủ, huống chi những thứ này cũng không phải là chuyên nghiệp, vẫn là nên đi bệnh viện.”
“Nếu như gặp phải người quen, sẽ rất ngại.” Trì Linh Đồng xoa xoa bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên khổ sở.
“Có anh đi cùng, ngại ngùng cái gì.”
“Chúng ta không có…..” Trì Linh Đồng cắn cắn môi, cũng không có ý muốn nói nữa.
“Chúng ta lập tức đính hôn.” Chỉ mất một giây đồng hồ Tiêu Tử Thần đã ra quyết định.
“Đính hôn?” Trì Linh Đồng phát ra tiếng chất vấn bén nhọn, không thể nào, cô mới miễn cưỡng đồng ý cùng anh qua lại, đột nhiên bay vọt đến bước đường hôn nhân, thật có chút không thể tưởng tượng được.
Tiêu Tử Thần nhàn nhạt nhún vai: “Nếu như em thật sự mang thai, chẳng lẽ em muốn chưa cưới mà đã sinh con?”
“Nhưng….Nhưng không phải còn chưa xác định được là mang thai sao? Giáo sư Tiêu, cái này gọi là cưới chui nha, bình thường mỗi khi cưới chui đêì có kết cục rất không tốt, anh muốn như vậy sao?” Cô là người thông minh, nhưng còn chưa thong minh đến mức dám đem hôn nhân làm trò đùa.
“Nếu như lần này không mang thai thì rất nhanh cũng sẽ mang thai.” Tiêu Tử Thần cười một tiếng, tròng mắt đen nhánh lóe sáng cẹc kỳ.
“Thế nào…..Làm sao có thể? Lần trước là ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa.” Ở dưới ánh nhìn của anh, cô không tự chủ được mà trở nên lắp bắp.
Tiêu Tử Thần cúi người xuống, đôi tay vòng qua hông cô, êm ái hôn lên khóe miệng cô một cái: “Nam nữ yêu nhau, không thể nào luôn luôn trong sáng được, anh rất nhớ em, em không nhớ anh sao?”
“Em….Em…..”
“Mặc kệ là có hay không có, chúng ta cứ đính hôn trước. Nhưng nếu thật sự mang thai, thì sau đó sẽ kết hôn. Nếu như không có, anh chỉ cho em một năm để thích ứng với quan hệ của chúng ta.”
“A……Mẹ?”
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, Đàm Trân và Quan Ẩn Đạt ngỡ ngàng trân trối đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Trì Linh Đồng sợ đến mức vội vàng đẩy Tiêu Tử Thần ra: “Anh ấy…..Con……”
“Hai đứa ở chỗ này làm gì?” Đàm Trân quét mắt qua hai người, không quên liếc mắt nhìn vẻ mặt Tiêu Tử Thần nghiêm túc nắm lấy tay Trì Linh Đồng.
“Anh ấy…..Muốn đi nhà vệ sinh.” Trì Linh đồng gấp đến độ chop mũi đổ mồ hôi, rồi vội vã cúi mặt để không lưu lại chứng cớ.
“Vì vậy, con và cậu ấy đi cùng nhau?” Đàm Trân hỏi.
“Không phải, dì Đàm. Cháu đang làm công tác để Trì Linh Đồng cho cháu tiếp nhận vị trí vị hôn phu.” Tiêu Tử Thần tiếp lời.
“Vị hôn phu?” Đàm Trân cùng với Quan Ẩn Đạt đồng thanh hô lên, rồi trao đổi ánh mắt với nhau.
“Tử Thần, hình như cháu có chuyện muốn nói với chúng ta phải không, cùng đi đến phòng khách đi.” Quan Ẩn Đạt nói.
Cây gỗ sắp thành thuyền rồi, Trì Linh Đồng bấm cánh tay Tiêu Tử Thần một cái.
Tiêu Tử Thần nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh không muốn nói dối với người lớn.”
“Ừ, anh là trẻ ngoan, em lại một lần nữa thua.” Trì Linh Đồng hơi nhếch môi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Vì vậy, buổi tối hôm đó, Tiêu Tử Thần dùng giọng nói khan khan kể lại hết tất cả, sau đó người lớn hai nhà tiến hành điện thoại nói chuyện thân mật, Trì Linh Đồng chính thức được chụp danh nghĩa vị hôn thê, ngày đính hôn chính là mười sáu tháng sau.
“Em phải có quyền phát ngôn.” Sáng sớm ngày thứ hai, Trì Linh Đồng bị Tiêu Tử Thần lôi kéo vào bệnh viện. trên đường đi cô hết lời thanh minh giải thích.
Một đêm trôi qua, dường như Tiêu Tử Thần đã khá hơn rất nhiều, tươi cười rạng rỡ, khí vũ hiên hàng, một đường đi không khỏi khiến cho nhiều mỹ nữ liếc mắt ghé nhìn.
“Em có thể tùy ý sử dụng quyền lợi của mình, nhưng kết quả chỉ có một.” Nụ cười tràn ra từ mép của Tiêu Tử Thần.
“Làm gì có chuyện áp bức người như vậy?”
“Về sau còn rất nhiều cơ hội. Quỷ nha đầu, đừng có mà lôi kéo, chúng ta đi vào thôi.” Tiêu Tử Thần nghe thấy y tá gọi số.
Kết quả siêu âm rất nhanh đã có, bác sỹ nhìn bọn họ nói: “Không có thai, trở về đi.”
“Nhưng…….Chu kỳ sinh lý của cô ấy đã trễ nửa tháng.” Tiêu Tử Thần gấp gáp hỏi, giống như không kịp chờ đợi để được vinh dự thăng chức lên làm cha.
“Có thể túi thai chưa phát triển nên chưa thấy được.Qua hai tuần nữa quay lại kiểm tra.”
“Bác sỹ, ý của anh là có khả năng là mang thai sao?” Thái độ Tiêu Tử Thần rất tốt, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Bác sỹ cười cười, ánh mắt vẫn nhìn Trì Linh Đồng cười cười: “Người yêu của anh vẫn còn rất trẻ, chỉ cần chính sách của Quốc gia cho phép, các người sau này muốn sinh mấy liền, không cần quá gấp gáp như vậy, sớm muộn gì cũng có con.”
“Đi thôi.” Trì Linh Đồng thật muốn tìm một vết nứt trên mặt đấy để chui xuống dưới, vì chuyện khám thai này mà chiếm dụng phòng khám của bác sỹ, bên ngoài bệnh nhân đang xếp thành hàng dài.
Tiêu Tử Thần lịch sự nói cảm ơn bác sỹ, lúc này mới cùng cô đi ra ngoài.
“Sau này về Tân Giang chúng ta phải mua nhiều sách nói về sinh con để xem một chút, đừng để trở thành kẻ ngốc như này.” Tiêu Tử Thần nghiêm túc nói.
“Anh và Khổng Tước quen nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh gấp gáp lập gia đình, vậy mà sao lại nôn nóng lập gia đình như vậy?” Trì Linh Đồng vừa nói xong liền e ngại muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Tiêu Tử Thần nhíu mày, nhẹ nhàng đem bóng đá lại: “Em nói tiếp đi.”
“A, khát quá, đi mua trà sữa uống đi, em muốn uống tà sữa chuối.” Trì Linh Đồng thấy ở góc đường có quan bán đồ uống, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Em…. Có phải muốn những một chút gì kỳ lạ nữa?” Tiêu Tử Thần lấy ví tiền, hai mắt nóng bỏng nhìn cô.
“Cái gì kỳ lạ?” Trì Linh Đồng buồn bực nhíu mày.
“Không phải nói phụ nữ mang thai đều có khẩu vị khác với người bình thường sao?”
Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên, trợn mắt với anh một cái: “Giáo sư Tiêu, em phát hiện anh có chút tẩu hỏa nhập ma nha.”
Bởi vì sắp khai giảng, cũng bởi vì muốn đính hôn nên có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, Tiêu Tử Thần chỉ ở thành phố hai ngày rồi liền dẫn Trì Linh Đồng về Tân Giang. Trì Linh Đồng muốn ở lại thêm mấy ngày nữa, nhưng Quan Ẩn Đạt lại đi công tác còn Đàm Trân lại bận hội nghị, cô đành đóng gói đồ đạc đưa cho Tiêu Tử Thần.
Đều đã là vị hôn phu vị hôn thê, không có gì phải lo lắng.
“Ách, anh lái xe tới?” Trì Linh Đồng đứng trước chiếc xe Regal màu đen, nhớ tới lúc trước, bởi vì cha mẹ ly hôn, trong lòng cực kỳ khó chịu nên đã gọi Khổng Tước tới chỗ mình. Lúc đó Khổng Tước chính là đi chiếc xe này qua, chắc hẳn lúc đó cô ấy và Tiêu Tử Thần đang ở cùng một chỗ. Ngày hôm đó, cũng là lần đầu tiên cô gặp được Tiêu Tử Thần, mặc dù bọn họ không biết.
“Anh có bằng lái.” Tiêu Tử Thần mở cửa xe, thắt dây an toàn cho cô.
Trì Linh Đồng buông xuôi cảm giác phiền não trong lòng: “Anh không để ý chuyện trước kia sao?”
“Thỉnh thoảng trong đầu vẫn hiện lên những đoạn ngắn về vụ tai nạn xe cộ đó, vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi toàn thân đổ đầy mồ hôi. Nhưng mà anh muốn vượt qua, không muốn trốn tránh, bao gồm tất cả mọi chuyện. Chỉ cần anh quyết tâm, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, anh đều không muốn dừng bước.” Anh nhìn cô với ý vị sâu xa.
Cô hiểu, anh biết rõ cô là bạn thân của Khổng Tước, nhưng lại từng bước từng bước bước tới bên cạnh cô. Anh nói là yêu, nhưng cô cảm giác tình yêu này có chút kỳ lạ, nhưng bây giờ những thứ này cũng không đáng kể nữa rồi.
Bởi vì lòng cô cũng không ý thức được mà mở ra với anh rồi.
“Vụ tai nạn xe cộ kia rất đáng sợ sao?” Cô giơ tay lên, căn bản không biết giọng nói của mình có bao nhiêu nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy chăm chú cùng yêu thương.
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Bàn tay cô hướng đến mặt anh, vuốt dọc theo khuôn mặt lên đến mái tóc: “Cái gì đây?” Đầu ngón tay loáng thoáng gặp phải trở ngại, giống như vết sẹo.
“Trên mặt anh cũng bị thương?” Cô vạch tóc anh ra, tỉ mỉ nhìn ở chân tóc, nơi có những vết vá víu dày đặc.
Tiêu Tử Thần cầm tay cô, áp lên môi mình, nhẹ nhàng hôn từng ngón tay cô.
“Không phải chỉ bị thương một chút, anh nghe người khác nói, dường như khuôn mặt đã bị biến dạng, anh phải phẫu thuật lại khuôn mặt một lần nữa. Lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương, có thể sống sót, anh đã cực kỳ may mắn. Cho nên tuy nói là anh bị mất trí nhớ, nhưng anh tuyệt đối không khổ sở.”
Trì Linh Đồng hít một ngụm khí lạnh: “Trời ạ, nghiêm trọng như vậy sao?”
“Tất cả đều đã qua, hiện tại, anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Có thể sống, có thể gặp em, yêu em, không lâu nữa còn có thể sẽ có một đứa con.” Anh cười, rồi hôn cô một cách tinh tế.
“Không lái xe cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của anh, không nên tự ép buộc bản thân.” Nghĩ tới sự kiên cường của anh, trái tim cô không khỏi mềm mại.
“Sao vậy, không dám ngồi xe của anh? A, nếu như em sợ, anh sẽ đưa em ra bến xe.” Khóe môi anh cong lên một cách ranh mãnh.
“Anh dám chạy, em dám ngồi.” Cô hiên ngang lẫm liệt ngước cổ lên.
Tiêu Tử Thần lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, thong dong, hình như còn chứa nụ cười mơ hồ. Anh đột nhiên ôm cô thật chặt, cùng lúc đó đôi môi ấm áp của anh bao phủ lên đôi môi anh đào của cô.
“Ưhm…..” Thân thể cô từ cứng ngắc sau đó trở nên mềm mại, đôi tay mảnh khảnh khẽ đặt lên eo anh, dịu dàng đáp lại.
“Tiêu Tử Thần, nên lái xe rồi.” Hồi lâu sau, anh mới buông cô ra, cô khó khăn hít thở từng hơi.
Anh nhìn gò má cô mà lưu luyến bồi hồi: “Linh Đồng, trong lòng em cũng có chút yêu thích anh rồi sao?”
Cô nằm trong lòng anh, nhẹ nhàng thở dài: đâu chỉ một chút, có lẽ đã vượt qua rất nhiều lần tưởng tượng của anh. Nhưng cô không biết thế nào mà lại có chút thấp thỏm.
Là do tình yêu tới quá nhanh sao?
“Không nói, liền đại diện cho đúng như vậy?” Ngón tay ấm áp của anh khẽ dò vào trong áo cô, giống như chạm vào một loại báu vật hiếm thấy, cẩn thận vuốt ve từng li từng tí.
Cô không tự chủ mà phát ra một tiếng ưm.
Ánh mặt trời từ từ chiếu vào bên trong xe, một luồng khí ấm áp ngưng tụ ở bên trong xe.
“Trì Linh Đồng?” Trong sách hướng dẫn cũng không nói cái này cần phải sử dụng kỹ thuật cao nha.
“Em đang thử đây.”, bên trong truyền ra giọng nói buồn bực của Trì Linh Đồng: “Cái đó…..cái đó có mấy vạch thì là có thai?”
“Hai vạch màu hồng là có.” Anh lo lắng bút thử thai chất lượng không tốt, mua một lúc liền mấy loại, lúc nãy cũng kín đáo đưa cho cô.
“Em thử hai lần, đều chỉ có một vạch.”
“Em đổi cái khác đi.”
“Ồ.”
Bên trong vang lên tiêng bao bì bị xé rách, một lát sau, cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Trì Linh Đồng: “Nếu không………nếu không…..anh vào kiểm tra giùm em, có phải thao tác của em chưa đúng.”
Tiêu Tử Thần gật đầu một cái đi vào. Nhà vệ sinh rất rộng rãi, hai người ở chung cũng tuyệt đối không hề chật chội, chỉ là chuyện hai người đang làm có chút làm người ta thấy xấu hổ.
“Vẫn là một vạch nha.” Trì Linh Đồng nhìn chằm chằm bút thử thai trong tay Tiêu Tử Thần: “Lần này nhất định không phải do làm sai, cũng không phải chất lượng bút thử có vấn đề, khẳng định là em không có thai.”
Giọng nói của cô không khỏi nhẹ nhàng, thần thái phấn khởi.
Tiêu Tử Thần nháy mắt, yên lặng đem toàn bộ bút thử quăng vào thùng rác: “Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra là liền biết có thay hay không.”
“Không cần đi, chúng ta cũng mới thử qua. Thật tốt.” Trì Linh Đồng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Có lẽ thời gian chưa đủ, huống chi những thứ này cũng không phải là chuyên nghiệp, vẫn là nên đi bệnh viện.”
“Nếu như gặp phải người quen, sẽ rất ngại.” Trì Linh Đồng xoa xoa bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên khổ sở.
“Có anh đi cùng, ngại ngùng cái gì.”
“Chúng ta không có…..” Trì Linh Đồng cắn cắn môi, cũng không có ý muốn nói nữa.
“Chúng ta lập tức đính hôn.” Chỉ mất một giây đồng hồ Tiêu Tử Thần đã ra quyết định.
“Đính hôn?” Trì Linh Đồng phát ra tiếng chất vấn bén nhọn, không thể nào, cô mới miễn cưỡng đồng ý cùng anh qua lại, đột nhiên bay vọt đến bước đường hôn nhân, thật có chút không thể tưởng tượng được.
Tiêu Tử Thần nhàn nhạt nhún vai: “Nếu như em thật sự mang thai, chẳng lẽ em muốn chưa cưới mà đã sinh con?”
“Nhưng….Nhưng không phải còn chưa xác định được là mang thai sao? Giáo sư Tiêu, cái này gọi là cưới chui nha, bình thường mỗi khi cưới chui đêì có kết cục rất không tốt, anh muốn như vậy sao?” Cô là người thông minh, nhưng còn chưa thong minh đến mức dám đem hôn nhân làm trò đùa.
“Nếu như lần này không mang thai thì rất nhanh cũng sẽ mang thai.” Tiêu Tử Thần cười một tiếng, tròng mắt đen nhánh lóe sáng cẹc kỳ.
“Thế nào…..Làm sao có thể? Lần trước là ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa.” Ở dưới ánh nhìn của anh, cô không tự chủ được mà trở nên lắp bắp.
Tiêu Tử Thần cúi người xuống, đôi tay vòng qua hông cô, êm ái hôn lên khóe miệng cô một cái: “Nam nữ yêu nhau, không thể nào luôn luôn trong sáng được, anh rất nhớ em, em không nhớ anh sao?”
“Em….Em…..”
“Mặc kệ là có hay không có, chúng ta cứ đính hôn trước. Nhưng nếu thật sự mang thai, thì sau đó sẽ kết hôn. Nếu như không có, anh chỉ cho em một năm để thích ứng với quan hệ của chúng ta.”
“A……Mẹ?”
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, Đàm Trân và Quan Ẩn Đạt ngỡ ngàng trân trối đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Trì Linh Đồng sợ đến mức vội vàng đẩy Tiêu Tử Thần ra: “Anh ấy…..Con……”
“Hai đứa ở chỗ này làm gì?” Đàm Trân quét mắt qua hai người, không quên liếc mắt nhìn vẻ mặt Tiêu Tử Thần nghiêm túc nắm lấy tay Trì Linh Đồng.
“Anh ấy…..Muốn đi nhà vệ sinh.” Trì Linh đồng gấp đến độ chop mũi đổ mồ hôi, rồi vội vã cúi mặt để không lưu lại chứng cớ.
“Vì vậy, con và cậu ấy đi cùng nhau?” Đàm Trân hỏi.
“Không phải, dì Đàm. Cháu đang làm công tác để Trì Linh Đồng cho cháu tiếp nhận vị trí vị hôn phu.” Tiêu Tử Thần tiếp lời.
“Vị hôn phu?” Đàm Trân cùng với Quan Ẩn Đạt đồng thanh hô lên, rồi trao đổi ánh mắt với nhau.
“Tử Thần, hình như cháu có chuyện muốn nói với chúng ta phải không, cùng đi đến phòng khách đi.” Quan Ẩn Đạt nói.
Cây gỗ sắp thành thuyền rồi, Trì Linh Đồng bấm cánh tay Tiêu Tử Thần một cái.
Tiêu Tử Thần nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh không muốn nói dối với người lớn.”
“Ừ, anh là trẻ ngoan, em lại một lần nữa thua.” Trì Linh Đồng hơi nhếch môi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Vì vậy, buổi tối hôm đó, Tiêu Tử Thần dùng giọng nói khan khan kể lại hết tất cả, sau đó người lớn hai nhà tiến hành điện thoại nói chuyện thân mật, Trì Linh Đồng chính thức được chụp danh nghĩa vị hôn thê, ngày đính hôn chính là mười sáu tháng sau.
“Em phải có quyền phát ngôn.” Sáng sớm ngày thứ hai, Trì Linh Đồng bị Tiêu Tử Thần lôi kéo vào bệnh viện. trên đường đi cô hết lời thanh minh giải thích.
Một đêm trôi qua, dường như Tiêu Tử Thần đã khá hơn rất nhiều, tươi cười rạng rỡ, khí vũ hiên hàng, một đường đi không khỏi khiến cho nhiều mỹ nữ liếc mắt ghé nhìn.
“Em có thể tùy ý sử dụng quyền lợi của mình, nhưng kết quả chỉ có một.” Nụ cười tràn ra từ mép của Tiêu Tử Thần.
“Làm gì có chuyện áp bức người như vậy?”
“Về sau còn rất nhiều cơ hội. Quỷ nha đầu, đừng có mà lôi kéo, chúng ta đi vào thôi.” Tiêu Tử Thần nghe thấy y tá gọi số.
Kết quả siêu âm rất nhanh đã có, bác sỹ nhìn bọn họ nói: “Không có thai, trở về đi.”
“Nhưng…….Chu kỳ sinh lý của cô ấy đã trễ nửa tháng.” Tiêu Tử Thần gấp gáp hỏi, giống như không kịp chờ đợi để được vinh dự thăng chức lên làm cha.
“Có thể túi thai chưa phát triển nên chưa thấy được.Qua hai tuần nữa quay lại kiểm tra.”
“Bác sỹ, ý của anh là có khả năng là mang thai sao?” Thái độ Tiêu Tử Thần rất tốt, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Bác sỹ cười cười, ánh mắt vẫn nhìn Trì Linh Đồng cười cười: “Người yêu của anh vẫn còn rất trẻ, chỉ cần chính sách của Quốc gia cho phép, các người sau này muốn sinh mấy liền, không cần quá gấp gáp như vậy, sớm muộn gì cũng có con.”
“Đi thôi.” Trì Linh Đồng thật muốn tìm một vết nứt trên mặt đấy để chui xuống dưới, vì chuyện khám thai này mà chiếm dụng phòng khám của bác sỹ, bên ngoài bệnh nhân đang xếp thành hàng dài.
Tiêu Tử Thần lịch sự nói cảm ơn bác sỹ, lúc này mới cùng cô đi ra ngoài.
“Sau này về Tân Giang chúng ta phải mua nhiều sách nói về sinh con để xem một chút, đừng để trở thành kẻ ngốc như này.” Tiêu Tử Thần nghiêm túc nói.
“Anh và Khổng Tước quen nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh gấp gáp lập gia đình, vậy mà sao lại nôn nóng lập gia đình như vậy?” Trì Linh Đồng vừa nói xong liền e ngại muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Tiêu Tử Thần nhíu mày, nhẹ nhàng đem bóng đá lại: “Em nói tiếp đi.”
“A, khát quá, đi mua trà sữa uống đi, em muốn uống tà sữa chuối.” Trì Linh Đồng thấy ở góc đường có quan bán đồ uống, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Em…. Có phải muốn những một chút gì kỳ lạ nữa?” Tiêu Tử Thần lấy ví tiền, hai mắt nóng bỏng nhìn cô.
“Cái gì kỳ lạ?” Trì Linh Đồng buồn bực nhíu mày.
“Không phải nói phụ nữ mang thai đều có khẩu vị khác với người bình thường sao?”
Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên, trợn mắt với anh một cái: “Giáo sư Tiêu, em phát hiện anh có chút tẩu hỏa nhập ma nha.”
Bởi vì sắp khai giảng, cũng bởi vì muốn đính hôn nên có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, Tiêu Tử Thần chỉ ở thành phố hai ngày rồi liền dẫn Trì Linh Đồng về Tân Giang. Trì Linh Đồng muốn ở lại thêm mấy ngày nữa, nhưng Quan Ẩn Đạt lại đi công tác còn Đàm Trân lại bận hội nghị, cô đành đóng gói đồ đạc đưa cho Tiêu Tử Thần.
Đều đã là vị hôn phu vị hôn thê, không có gì phải lo lắng.
“Ách, anh lái xe tới?” Trì Linh Đồng đứng trước chiếc xe Regal màu đen, nhớ tới lúc trước, bởi vì cha mẹ ly hôn, trong lòng cực kỳ khó chịu nên đã gọi Khổng Tước tới chỗ mình. Lúc đó Khổng Tước chính là đi chiếc xe này qua, chắc hẳn lúc đó cô ấy và Tiêu Tử Thần đang ở cùng một chỗ. Ngày hôm đó, cũng là lần đầu tiên cô gặp được Tiêu Tử Thần, mặc dù bọn họ không biết.
“Anh có bằng lái.” Tiêu Tử Thần mở cửa xe, thắt dây an toàn cho cô.
Trì Linh Đồng buông xuôi cảm giác phiền não trong lòng: “Anh không để ý chuyện trước kia sao?”
“Thỉnh thoảng trong đầu vẫn hiện lên những đoạn ngắn về vụ tai nạn xe cộ đó, vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi toàn thân đổ đầy mồ hôi. Nhưng mà anh muốn vượt qua, không muốn trốn tránh, bao gồm tất cả mọi chuyện. Chỉ cần anh quyết tâm, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, anh đều không muốn dừng bước.” Anh nhìn cô với ý vị sâu xa.
Cô hiểu, anh biết rõ cô là bạn thân của Khổng Tước, nhưng lại từng bước từng bước bước tới bên cạnh cô. Anh nói là yêu, nhưng cô cảm giác tình yêu này có chút kỳ lạ, nhưng bây giờ những thứ này cũng không đáng kể nữa rồi.
Bởi vì lòng cô cũng không ý thức được mà mở ra với anh rồi.
“Vụ tai nạn xe cộ kia rất đáng sợ sao?” Cô giơ tay lên, căn bản không biết giọng nói của mình có bao nhiêu nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy chăm chú cùng yêu thương.
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Bàn tay cô hướng đến mặt anh, vuốt dọc theo khuôn mặt lên đến mái tóc: “Cái gì đây?” Đầu ngón tay loáng thoáng gặp phải trở ngại, giống như vết sẹo.
“Trên mặt anh cũng bị thương?” Cô vạch tóc anh ra, tỉ mỉ nhìn ở chân tóc, nơi có những vết vá víu dày đặc.
Tiêu Tử Thần cầm tay cô, áp lên môi mình, nhẹ nhàng hôn từng ngón tay cô.
“Không phải chỉ bị thương một chút, anh nghe người khác nói, dường như khuôn mặt đã bị biến dạng, anh phải phẫu thuật lại khuôn mặt một lần nữa. Lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương, có thể sống sót, anh đã cực kỳ may mắn. Cho nên tuy nói là anh bị mất trí nhớ, nhưng anh tuyệt đối không khổ sở.”
Trì Linh Đồng hít một ngụm khí lạnh: “Trời ạ, nghiêm trọng như vậy sao?”
“Tất cả đều đã qua, hiện tại, anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Có thể sống, có thể gặp em, yêu em, không lâu nữa còn có thể sẽ có một đứa con.” Anh cười, rồi hôn cô một cách tinh tế.
“Không lái xe cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của anh, không nên tự ép buộc bản thân.” Nghĩ tới sự kiên cường của anh, trái tim cô không khỏi mềm mại.
“Sao vậy, không dám ngồi xe của anh? A, nếu như em sợ, anh sẽ đưa em ra bến xe.” Khóe môi anh cong lên một cách ranh mãnh.
“Anh dám chạy, em dám ngồi.” Cô hiên ngang lẫm liệt ngước cổ lên.
Tiêu Tử Thần lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, thong dong, hình như còn chứa nụ cười mơ hồ. Anh đột nhiên ôm cô thật chặt, cùng lúc đó đôi môi ấm áp của anh bao phủ lên đôi môi anh đào của cô.
“Ưhm…..” Thân thể cô từ cứng ngắc sau đó trở nên mềm mại, đôi tay mảnh khảnh khẽ đặt lên eo anh, dịu dàng đáp lại.
“Tiêu Tử Thần, nên lái xe rồi.” Hồi lâu sau, anh mới buông cô ra, cô khó khăn hít thở từng hơi.
Anh nhìn gò má cô mà lưu luyến bồi hồi: “Linh Đồng, trong lòng em cũng có chút yêu thích anh rồi sao?”
Cô nằm trong lòng anh, nhẹ nhàng thở dài: đâu chỉ một chút, có lẽ đã vượt qua rất nhiều lần tưởng tượng của anh. Nhưng cô không biết thế nào mà lại có chút thấp thỏm.
Là do tình yêu tới quá nhanh sao?
“Không nói, liền đại diện cho đúng như vậy?” Ngón tay ấm áp của anh khẽ dò vào trong áo cô, giống như chạm vào một loại báu vật hiếm thấy, cẩn thận vuốt ve từng li từng tí.
Cô không tự chủ mà phát ra một tiếng ưm.
Ánh mặt trời từ từ chiếu vào bên trong xe, một luồng khí ấm áp ngưng tụ ở bên trong xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.