Quyển 3 - Chương 21: CHƯƠNG 21
Lâm Địch Nhi
20/04/2016
Hi Vũ nhìn Trì Linh Đồng chằm chằm, cho dù trải qua thế sự xoay vần, cho
dù thời gian trôi qua bao lâu nữa, cho dù mùa xuân có tàn úa, thì ánh
mắt sáng ngời của cô gái này vẫn là điều sâu đậm nhất trong long anh ta, bất kể ai cũng không thể thay thế hay che lấp nổi.
Cô rất đặc biệt với anh ta, nhưng anh ta đối với cô thì sao?
Mặc kệ cô gặp bất cứ chuyện gì, anh ta luôn luôn là người cuối cùng biết được. Anh ta ở trong lòng cô có lẽ chỉ nhẹ như lông vũ.
Càng nghĩ Hi Vũ càng cảm thấy đau long, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trì Linh Đồng. Trì Linh Đồng cũng không có ý né tránh, cô chớp mắt mấy cái, bưng ly nước trên bàn lên uống để trấn định lại.
“Hi Vũ, anh nói xem có phải tôi ngốc lắm không?” Cô hỏi một cách nghiêm túc.
Hi Vũ hung dữ trả lời: “Trừ điểm không chọn anh có chút ngớ ngẩn ra thì những chỗ khác coi như thông minh.”
“Hắc hắc, thật ra thì tôi cũng từng suy nghĩ đến chuyện quay lại với anh.”
“Thật sao? Thật sao?” Hi Vũ nhào tới gần.
Trì Linh Đồng gật đầu một cái: “Nhưng bởi vì tôi là người thông minh, người thông minh sẽ không tái phạm sai lầm, có đúng hay không? Chúng ta từng trải qua những năm tháng yêu thương, nhưng kết quả thì thiếu chút nữa đã trở mặt thành thù. Hiện tại chúng ta đã tuổi này, dãi dầu mưa nắng, sớm đã không còn hồn nhiên như ban đầu, hơn nữa trong lòng cũng đã coi trọng người khác. Chúng ta còn có thể quay lại sao? Lại nói đến Dương Vân nhà anh tao nhã thanh lịch như vậy, tôi sự mình soi gương cảm thấy xấu hổ không thôi. Thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi sẽ không làm trò cười cho người khác đâu.”
“Em cứ biện minh đi, cứ coi tôi là kẻ ngu ngốc mà đùa giỡn đi.” Hi Vũ tức giận quay đầu sang chỗ khác, lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, rút ra một điếu, không biết thế nào mà nửa ngày sau mới phát hiện ra mình không mang bật lửa, tức giận bóp nát điếu thuốc.
Trì Linh Đồng nhìn anh ta, trong nội tâm có chút hiểu rõ rằng lần này Hi Vũ dường như đã quyết tâm rồi, cô không khỏi cảm thấy luống cuống, hai tay chà xát lên đầu gối.
“Trì Linh Đồng, tôi nói cho em biết, cũng bởi vì Hi Vũ tôi hèn kém, cam tâm tình nguyện để em chà đạp, bởi vì tôi đối với em là thật lòng, cả đời này chắc chắn sẽ không còn ai đối xử với em giống như tôi vậy.”
“Hi Vũ……” Trì Linh Đồng cúi đầu: “Tôi không biết phải nên nói gì…..”
Hi Vũ vung tay lên: “Gì cũng đừng nói, em cũng sắp đính hôn rồi. Tôi chưa từng hy vọng em sẽ hy sinh cái gì vì tôi. Dương Vân tốt đến nhường nào, tôi càng biết rõ hơn so với em. Khổng Tước thì kém Dương Vân sao? Sự thông minh của em ở trong lòng tôi, không có cái gì mà không giành được?”
Trì Linh Đồng không biết nên khóc hay cười: “Sau khi Tiêu Tử Thần và Khổng Tước chia tay, chúng tôi mới ở bên cạnh nhau. Anh đừng đem tôi ra so sánh giống như nữ thổ phỉ như vậy.”
“Nhưng anh ta là bạn trai cũ của Khổng Tước. Trước kia nhất định là em thầm mến anh ta, nên mới nguyện ý làm như vậy.”
“Không nói những chuyện này nữa có được không?” Trì Linh Đồng không còn cách nào: “Nếu như anh không muốn tham dự, tôi có thể hiểu.” Dường như chuyện tình yêu của cô và Tiêu Tử Thần đắc tội với rất nhiều người trong thiên hạ.
“Cái gì mà tôi không đi? Tôi sẽ đi, còn phải ăn mặc thật đẹp, vượt qua con mọt sách đó, để cho em cảm thấy hối hận.” Hi Vũ trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Được, được, được, tôi không có ý kiến. Hiện tại, chúng ta có thể ăn cơm chưa?” Trì Linh Đồng lạnh run trán.
“Tôi không có khẩu vị, em muốn ăn thì ăn đi.” Hi Vũ phồng miệng, cơn giận trong lòng vẫn chưa tan.
Trì Linh Đồng liếc mắt, cầm đôi đũa lên, thật sự ăn.
“Thật là không có lương tâm.” Hi Vũ lẩm bẩm một câu.
Trì Linh Đồng mím môi khẽ cười: “Làm người phải tích chút đức, anh có phải nên học tập ở tôi một chút, lần đầu tiên tôi thấy anh và Dương Vân ở cạnh nhau, biểu hiện của tôi rất tốt nha, anh xem lại anh đi, giống như bị đổ một thùng dấm vậy.”
“Tôi là người thẳng thắn. Có gì nói đó, không giống người thâm tàng bất lộ.”
Trì Linh Đồng vẫn lo ăn, không để ý đến anh ta, Hi Vũ bực tức một hồi, cảm thấy không còn gì vui liền cầm đũa lên, vừa nhai đồ ăn vừa lầu bầu, vừa gắp những món ăn cô thích cho cô.
Trì Linh Đồng ngẩn ra, trong lòng nhen nhóm cảm giác có lẽ Hi Vũ thật sự rất để ý cô.
“Anh cứ ăn đi, để mặc kệ tôi.” Thì ra là cô hạnh phúc đến như vậy, được rất nhiều người yêu quý, giọng nói không tự chủ được mà có chút run rẩy.
Hi Vũ buồn bực nhắm mắt lại: “Em đính hôn, sau này đâu còn có cơ hội quang minh chính đại hẹn em đi ăn cơm, gắp thức ăn cho em cũng không còn cơ hội. Ai, về sau thật sự là không thể nhớ em được nữa.”
Trì Linh Đồng cắn chặt môi, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực, chỉ có thể tự mình vùi đầu ăn cơm.
Cô ăn không ít, nhưng không có cảm giác thoải mái dễ chịu, Hi Vũ lại không ăn cái gì. Anh ta không đi đến quầy tính tiền mà đợi phục vụ mang biên lai tới, hai người ngồi trong phòng bao chờ đợi.
“Anh không trở về đi làm sao?” Trì Linh Đồng cầm túi lên chuẩn bị rời đi. Trước khi đến đã bàn tính xong với Tiêu Tử Thần, buổi chiều sẽ cùng nhau đến trường học của Trì Minh Chi.
“Ừ, buổi chiều còn có cuộc họp.” Sắc mặt Hi Vũ vẫn còn rất kém.
Trì Linh Đồng khoác túi lên: “Vậy tôi….”
Chữ ‘đi’ chưa thoát ra khỏi miệng, Hi Vũ đột nhiên vươn một cánh tay ra, đem cô ôm vào trong ngực: “Đồng Đồng, Đồng Đồng, Đồng Đồng….” Anh ta liên tiếp lẩm bẩm kêu tên cô.
“Hi Vũ, đừng như vậy, mau buông ra.” Trì Linh Đồng liều mạng đẩy anh ta ra.
Anh ta cùng nắm chặt hông của cô không buông: “Chỉ cần em bước ra khỏi đây, em chính là vị hôn thê của người khác. Hiện tại, hãy để cho tôi hồi tưởng nhiều một chút….” Đầu anh ta gối lên bả vai cô.
Sắc mặt Trì Linh Đồng thay đổi, thân thể cứng ngắc.
“Năm hai Trung học, em có thật sự từng thích tôi?”
“Chuyện trước đây lâu quá rồi, tôi………….không nhớ nổi.”
“Nhất định là có thích, lần đầu tiên tôi nắm tay em, tay em rịn đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng cúi đầu. Tôi nghiêng mặt nhìn em, em đều không dám nhìn thẳng vào tôi. Khi đó, chúng ta thật sự là một cặp do trời đất tạo nên, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chia lìa. Hiện tại, tôi đã có Dương Vân, còn em thì có Tiêu Tử Thần.”
Hi Vũ khổ sở ngẩng đầu, lấy tay nâng cằm cô lên.
Ánh mắt đau đớn này làm Trì Linh Đồng sợ hãi: “Hi Vũ, anh làm sao vậy?” Cô hoảng sợ nhìn gương mặt càng ngày càng gần.
Hi Vũ dùng khí thế sét đánh, thật nhanh chạm khẽ vào môi cô: “Cuộc đời tôi không còn gì hối tiếc nữa rồi. Trì Linh Đồng, từ giờ trở đi, tôi sẽ xóa bỏ hình bóng của em ở trong lòng.”
Anh ta từ từ buông cô ra, nhún nhún vai, trên mặt vui vẻ hả hê.
Trì Linh Đồng mắc cỡ đỏ bừng mặt: “Anh….điên á!”
“Anh có sao?” Hi Vũ vô tội lắc đầu: “Về sau em không nên nhớ tới tôi….Chỉ là, nếu như em nghĩ tới thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Chúng ta sẽ nể tình cũ đi uống trà gặp mặt.”
“Linh Đồng?” Cửa phòng được mở từ bên ngoài, Tiêu Tử Thần đứng phía sau người phục vụ.
Thân thể mặc bộ quần áo màu vàng nhạt quét mắt nhìn Hi Vũ đang đứng đối diện Trì Linh Đồng.
“Sao anh lại tới đây?” Trong lòng Trì Linh Đồng có chút sợ hãi, không tự chủ mà lau môi.
“Anh gọi điện thoại mà em không có nhận nên đi tới đây đón em. Chào anh.” Anh gật đầu với Hi Vũ một cái: “Đã nhận được thiệp mời rồi chứ?”
“À, đã nhận được.” Hi Vũ đau xót vươn tay nắm lấy tay Tiêu Tử Thần: “Mị lực của anh thật lớn nha, có thể ôm được Trì đại mỹ nhân của chúng tôi.”
“Tôi vô cùng may mắn.” Tiêu Tử Thần hé miệng, khóe môi cong lên một độ lớn: “Linh Đồng, chúng ta đi thôi.”
Anh tiến lên, ôm lấy hông của Trì Linh Đồng.
“Ừ.” Trì Linh Đồng nhìn qua Hi Vũ.
“Không biết giáo sư Tiêu có gửi thiệp mời cho Khổng Tước hay không?” Hi Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Những chuyện này là chuyện của tôi và Linh Đồng, không phiền anh quan tâm.” Tiêu Tử Thần cười ôn hòa, cầm lấy giỏ xách của Trì Linh Đồng: “Cảm ơn anh đã mời Linh Đồng nhà tôi ăn cơm trưa.”
Hi Vũ chau mày, miệng há to.
Trì Linh Đồng thấy vậy vội kéo Tiêu Tử Thần đi ra ngoài: “Hi Vũ, có chuyện gì nói chuyện điện thoại sau, chúng tôi rất bận, đi trước đây.”
“Đồng Đồng, không nên quá miễn cưỡng bản thân.” Hi Vũ cười cười phất tay.
Tiêu Tử Thần và Trì Linh Đồng rời khỏi quán ăn rồi lên xe, nụ cười trên môi Tiêu Tử Thần chợt tắt, anh lái xe một hồi rồi dừng lại ở ven đường, nghiêng đầu nhìn Trì Linh Đồng, hỏi cô: “Hi Vũ chỉ là bạn học của em?”
Trì Linh Đồng nhìn chằm chằm giỏ xách, Tiêu Tử Thần mất trí nhớ, dĩ nhiên không nhớ rõ Hi Vũ là người như thế nào, cô chỉ nói đó là bạn học nên đưa thiếp mời, không nói thêm gì khác.
“Anh ấy là bạn trai đầu tiên của em.” Cô trả lời một cách rành mạch.
Tiêu Tử Thần nhìn cô chằm chằm ước chừng hai phút đồng hồ, mím môi không nói lời nào.
“Chúng em đã chia tay từ lâu, hiện tại anh ấy cũng đã có vị hôn thê.” Trì Linh Đồng nhìn thấy ánh mắt của người này, tự động thêm một hai câu.
Tiêu Tử Thần vẫn không chịu nói gì nhưng đã khởi động xe.
Xe càng chạy càng nhanh, bỏ lại sau lưng hàng cây với những kiến trúc ven đường.
“Tử Thần, anh….đi nhầm đường rồi.” Trì Linh Đồng nhắc nhở: “Hướng trường đại học là phải rẽ phải.”
Tiêu Tử Thần vẫn không nói gì, xe vẫn chạy thẳng tắp về phái trước, lông mày khẽ nheo lại, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
Trì Linh Đồng liếc trộm, khẽ đưa tay kéo chéo áo của anh: “Tử Thần, không phải là anh ghen chứ?”
“Nếu em không muốn xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thì im lặng lại ngày.” Tiêu Tử Thần nghiêng đầu sang chỗ khác, tuấn dung trở nên phẫn nộ.
Đâu dường như là lần đầu tiên kể từ khi hai người chung đụng cho tới nay, anh lớn tiếng như vậy với cô.
Trì Linh Đồng ngồi ngay ngắn, nhìn hướng chiếc xe đang đi là về Khế Viên, cô không nói gì thêm, lo lắng nhìn những chiếc camera kia, không biết xe của anh đã bị ghi hình bao nhiêu lần, đoán chừng tới lúc có giấy nộp phạt cũng có thể làm thành một bộ phim tài liệu không chừng.
“Cho em xuống ở chỗ này.” Xe đi gần tới tầng trệt thì cô nhẹ nhàng nói.
Tốc độ của chiếc xe không hề giảm, chạy thẳng ra phía vườn mới dừng lại.
“Lên lầu.” Anh mở cửa xe.
“Em không lên. Em muốn về nhà mình.” Trong lòng Trì Linh Đồng khẽ nhói đau. Cô hiểu tính khí của mình, nếu tức giận sẽ không giữ miệng mà nói lung tung. Cô không muốn nói nặng với người mình thương.
Hiển nhiên Tiêu Tử Thần cũng có chút hiểu làm. Cô nghĩ hai người chỉ cần yên lặng một chút mọi việc sẽ qua.
“Em chắc chắn là không lên sao?” Tiêu Tử Thần quay người qua.
“Em đã suy nghĩ rất rõ ràng.”
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Tử Thần ném giỏ xách về phía cô.
“Được, em thích đi đâu thì đi, yêu ai thì yêu, làm gì thì làm.”
Trì Linh Đồng ôm giỏ xách, nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt không dám tin, đột nhiên đại nãi không chịu khống chế mà thốt ra câu: “Nếu như em muốn hủy hôn, anh cũng đồng ý đúng không?”
Mặt mũi Tiêu Tử Thần tái nhợt: “Trì Linh Đồng, em được lắm, đem lời mới vừa nói, lặp lại một lần nữa.”
“Anh muốn nghe, em có thể lặp lại một lần nữa.” Đang nói chuyện, bụng Trì Linh Đồng truyền tới một hồi đau đớn quen thuộc.
Một luồng nhiệt thoát ra khỏi cơ thể. Chu kỳ sinh lý tới trễ, cô ôm bụng, tâm tình trở nên thật phức tạp, không biết nên nói là vui hay buồn nữa.
“Đúng, anh muốn nghe.” Cả người Tiêu Tử Thần tản ra hơi thở nguy hiểm.
Trì Linh Đồng cắn môi, không sợ chết nhìn anh: “Tiêu Tử Thần, chúng ta không cần thiết phải đính hôn nữa.”
Cô rất đặc biệt với anh ta, nhưng anh ta đối với cô thì sao?
Mặc kệ cô gặp bất cứ chuyện gì, anh ta luôn luôn là người cuối cùng biết được. Anh ta ở trong lòng cô có lẽ chỉ nhẹ như lông vũ.
Càng nghĩ Hi Vũ càng cảm thấy đau long, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trì Linh Đồng. Trì Linh Đồng cũng không có ý né tránh, cô chớp mắt mấy cái, bưng ly nước trên bàn lên uống để trấn định lại.
“Hi Vũ, anh nói xem có phải tôi ngốc lắm không?” Cô hỏi một cách nghiêm túc.
Hi Vũ hung dữ trả lời: “Trừ điểm không chọn anh có chút ngớ ngẩn ra thì những chỗ khác coi như thông minh.”
“Hắc hắc, thật ra thì tôi cũng từng suy nghĩ đến chuyện quay lại với anh.”
“Thật sao? Thật sao?” Hi Vũ nhào tới gần.
Trì Linh Đồng gật đầu một cái: “Nhưng bởi vì tôi là người thông minh, người thông minh sẽ không tái phạm sai lầm, có đúng hay không? Chúng ta từng trải qua những năm tháng yêu thương, nhưng kết quả thì thiếu chút nữa đã trở mặt thành thù. Hiện tại chúng ta đã tuổi này, dãi dầu mưa nắng, sớm đã không còn hồn nhiên như ban đầu, hơn nữa trong lòng cũng đã coi trọng người khác. Chúng ta còn có thể quay lại sao? Lại nói đến Dương Vân nhà anh tao nhã thanh lịch như vậy, tôi sự mình soi gương cảm thấy xấu hổ không thôi. Thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi sẽ không làm trò cười cho người khác đâu.”
“Em cứ biện minh đi, cứ coi tôi là kẻ ngu ngốc mà đùa giỡn đi.” Hi Vũ tức giận quay đầu sang chỗ khác, lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, rút ra một điếu, không biết thế nào mà nửa ngày sau mới phát hiện ra mình không mang bật lửa, tức giận bóp nát điếu thuốc.
Trì Linh Đồng nhìn anh ta, trong nội tâm có chút hiểu rõ rằng lần này Hi Vũ dường như đã quyết tâm rồi, cô không khỏi cảm thấy luống cuống, hai tay chà xát lên đầu gối.
“Trì Linh Đồng, tôi nói cho em biết, cũng bởi vì Hi Vũ tôi hèn kém, cam tâm tình nguyện để em chà đạp, bởi vì tôi đối với em là thật lòng, cả đời này chắc chắn sẽ không còn ai đối xử với em giống như tôi vậy.”
“Hi Vũ……” Trì Linh Đồng cúi đầu: “Tôi không biết phải nên nói gì…..”
Hi Vũ vung tay lên: “Gì cũng đừng nói, em cũng sắp đính hôn rồi. Tôi chưa từng hy vọng em sẽ hy sinh cái gì vì tôi. Dương Vân tốt đến nhường nào, tôi càng biết rõ hơn so với em. Khổng Tước thì kém Dương Vân sao? Sự thông minh của em ở trong lòng tôi, không có cái gì mà không giành được?”
Trì Linh Đồng không biết nên khóc hay cười: “Sau khi Tiêu Tử Thần và Khổng Tước chia tay, chúng tôi mới ở bên cạnh nhau. Anh đừng đem tôi ra so sánh giống như nữ thổ phỉ như vậy.”
“Nhưng anh ta là bạn trai cũ của Khổng Tước. Trước kia nhất định là em thầm mến anh ta, nên mới nguyện ý làm như vậy.”
“Không nói những chuyện này nữa có được không?” Trì Linh Đồng không còn cách nào: “Nếu như anh không muốn tham dự, tôi có thể hiểu.” Dường như chuyện tình yêu của cô và Tiêu Tử Thần đắc tội với rất nhiều người trong thiên hạ.
“Cái gì mà tôi không đi? Tôi sẽ đi, còn phải ăn mặc thật đẹp, vượt qua con mọt sách đó, để cho em cảm thấy hối hận.” Hi Vũ trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Được, được, được, tôi không có ý kiến. Hiện tại, chúng ta có thể ăn cơm chưa?” Trì Linh Đồng lạnh run trán.
“Tôi không có khẩu vị, em muốn ăn thì ăn đi.” Hi Vũ phồng miệng, cơn giận trong lòng vẫn chưa tan.
Trì Linh Đồng liếc mắt, cầm đôi đũa lên, thật sự ăn.
“Thật là không có lương tâm.” Hi Vũ lẩm bẩm một câu.
Trì Linh Đồng mím môi khẽ cười: “Làm người phải tích chút đức, anh có phải nên học tập ở tôi một chút, lần đầu tiên tôi thấy anh và Dương Vân ở cạnh nhau, biểu hiện của tôi rất tốt nha, anh xem lại anh đi, giống như bị đổ một thùng dấm vậy.”
“Tôi là người thẳng thắn. Có gì nói đó, không giống người thâm tàng bất lộ.”
Trì Linh Đồng vẫn lo ăn, không để ý đến anh ta, Hi Vũ bực tức một hồi, cảm thấy không còn gì vui liền cầm đũa lên, vừa nhai đồ ăn vừa lầu bầu, vừa gắp những món ăn cô thích cho cô.
Trì Linh Đồng ngẩn ra, trong lòng nhen nhóm cảm giác có lẽ Hi Vũ thật sự rất để ý cô.
“Anh cứ ăn đi, để mặc kệ tôi.” Thì ra là cô hạnh phúc đến như vậy, được rất nhiều người yêu quý, giọng nói không tự chủ được mà có chút run rẩy.
Hi Vũ buồn bực nhắm mắt lại: “Em đính hôn, sau này đâu còn có cơ hội quang minh chính đại hẹn em đi ăn cơm, gắp thức ăn cho em cũng không còn cơ hội. Ai, về sau thật sự là không thể nhớ em được nữa.”
Trì Linh Đồng cắn chặt môi, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực, chỉ có thể tự mình vùi đầu ăn cơm.
Cô ăn không ít, nhưng không có cảm giác thoải mái dễ chịu, Hi Vũ lại không ăn cái gì. Anh ta không đi đến quầy tính tiền mà đợi phục vụ mang biên lai tới, hai người ngồi trong phòng bao chờ đợi.
“Anh không trở về đi làm sao?” Trì Linh Đồng cầm túi lên chuẩn bị rời đi. Trước khi đến đã bàn tính xong với Tiêu Tử Thần, buổi chiều sẽ cùng nhau đến trường học của Trì Minh Chi.
“Ừ, buổi chiều còn có cuộc họp.” Sắc mặt Hi Vũ vẫn còn rất kém.
Trì Linh Đồng khoác túi lên: “Vậy tôi….”
Chữ ‘đi’ chưa thoát ra khỏi miệng, Hi Vũ đột nhiên vươn một cánh tay ra, đem cô ôm vào trong ngực: “Đồng Đồng, Đồng Đồng, Đồng Đồng….” Anh ta liên tiếp lẩm bẩm kêu tên cô.
“Hi Vũ, đừng như vậy, mau buông ra.” Trì Linh Đồng liều mạng đẩy anh ta ra.
Anh ta cùng nắm chặt hông của cô không buông: “Chỉ cần em bước ra khỏi đây, em chính là vị hôn thê của người khác. Hiện tại, hãy để cho tôi hồi tưởng nhiều một chút….” Đầu anh ta gối lên bả vai cô.
Sắc mặt Trì Linh Đồng thay đổi, thân thể cứng ngắc.
“Năm hai Trung học, em có thật sự từng thích tôi?”
“Chuyện trước đây lâu quá rồi, tôi………….không nhớ nổi.”
“Nhất định là có thích, lần đầu tiên tôi nắm tay em, tay em rịn đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng cúi đầu. Tôi nghiêng mặt nhìn em, em đều không dám nhìn thẳng vào tôi. Khi đó, chúng ta thật sự là một cặp do trời đất tạo nên, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chia lìa. Hiện tại, tôi đã có Dương Vân, còn em thì có Tiêu Tử Thần.”
Hi Vũ khổ sở ngẩng đầu, lấy tay nâng cằm cô lên.
Ánh mắt đau đớn này làm Trì Linh Đồng sợ hãi: “Hi Vũ, anh làm sao vậy?” Cô hoảng sợ nhìn gương mặt càng ngày càng gần.
Hi Vũ dùng khí thế sét đánh, thật nhanh chạm khẽ vào môi cô: “Cuộc đời tôi không còn gì hối tiếc nữa rồi. Trì Linh Đồng, từ giờ trở đi, tôi sẽ xóa bỏ hình bóng của em ở trong lòng.”
Anh ta từ từ buông cô ra, nhún nhún vai, trên mặt vui vẻ hả hê.
Trì Linh Đồng mắc cỡ đỏ bừng mặt: “Anh….điên á!”
“Anh có sao?” Hi Vũ vô tội lắc đầu: “Về sau em không nên nhớ tới tôi….Chỉ là, nếu như em nghĩ tới thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Chúng ta sẽ nể tình cũ đi uống trà gặp mặt.”
“Linh Đồng?” Cửa phòng được mở từ bên ngoài, Tiêu Tử Thần đứng phía sau người phục vụ.
Thân thể mặc bộ quần áo màu vàng nhạt quét mắt nhìn Hi Vũ đang đứng đối diện Trì Linh Đồng.
“Sao anh lại tới đây?” Trong lòng Trì Linh Đồng có chút sợ hãi, không tự chủ mà lau môi.
“Anh gọi điện thoại mà em không có nhận nên đi tới đây đón em. Chào anh.” Anh gật đầu với Hi Vũ một cái: “Đã nhận được thiệp mời rồi chứ?”
“À, đã nhận được.” Hi Vũ đau xót vươn tay nắm lấy tay Tiêu Tử Thần: “Mị lực của anh thật lớn nha, có thể ôm được Trì đại mỹ nhân của chúng tôi.”
“Tôi vô cùng may mắn.” Tiêu Tử Thần hé miệng, khóe môi cong lên một độ lớn: “Linh Đồng, chúng ta đi thôi.”
Anh tiến lên, ôm lấy hông của Trì Linh Đồng.
“Ừ.” Trì Linh Đồng nhìn qua Hi Vũ.
“Không biết giáo sư Tiêu có gửi thiệp mời cho Khổng Tước hay không?” Hi Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Những chuyện này là chuyện của tôi và Linh Đồng, không phiền anh quan tâm.” Tiêu Tử Thần cười ôn hòa, cầm lấy giỏ xách của Trì Linh Đồng: “Cảm ơn anh đã mời Linh Đồng nhà tôi ăn cơm trưa.”
Hi Vũ chau mày, miệng há to.
Trì Linh Đồng thấy vậy vội kéo Tiêu Tử Thần đi ra ngoài: “Hi Vũ, có chuyện gì nói chuyện điện thoại sau, chúng tôi rất bận, đi trước đây.”
“Đồng Đồng, không nên quá miễn cưỡng bản thân.” Hi Vũ cười cười phất tay.
Tiêu Tử Thần và Trì Linh Đồng rời khỏi quán ăn rồi lên xe, nụ cười trên môi Tiêu Tử Thần chợt tắt, anh lái xe một hồi rồi dừng lại ở ven đường, nghiêng đầu nhìn Trì Linh Đồng, hỏi cô: “Hi Vũ chỉ là bạn học của em?”
Trì Linh Đồng nhìn chằm chằm giỏ xách, Tiêu Tử Thần mất trí nhớ, dĩ nhiên không nhớ rõ Hi Vũ là người như thế nào, cô chỉ nói đó là bạn học nên đưa thiếp mời, không nói thêm gì khác.
“Anh ấy là bạn trai đầu tiên của em.” Cô trả lời một cách rành mạch.
Tiêu Tử Thần nhìn cô chằm chằm ước chừng hai phút đồng hồ, mím môi không nói lời nào.
“Chúng em đã chia tay từ lâu, hiện tại anh ấy cũng đã có vị hôn thê.” Trì Linh Đồng nhìn thấy ánh mắt của người này, tự động thêm một hai câu.
Tiêu Tử Thần vẫn không chịu nói gì nhưng đã khởi động xe.
Xe càng chạy càng nhanh, bỏ lại sau lưng hàng cây với những kiến trúc ven đường.
“Tử Thần, anh….đi nhầm đường rồi.” Trì Linh Đồng nhắc nhở: “Hướng trường đại học là phải rẽ phải.”
Tiêu Tử Thần vẫn không nói gì, xe vẫn chạy thẳng tắp về phái trước, lông mày khẽ nheo lại, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
Trì Linh Đồng liếc trộm, khẽ đưa tay kéo chéo áo của anh: “Tử Thần, không phải là anh ghen chứ?”
“Nếu em không muốn xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thì im lặng lại ngày.” Tiêu Tử Thần nghiêng đầu sang chỗ khác, tuấn dung trở nên phẫn nộ.
Đâu dường như là lần đầu tiên kể từ khi hai người chung đụng cho tới nay, anh lớn tiếng như vậy với cô.
Trì Linh Đồng ngồi ngay ngắn, nhìn hướng chiếc xe đang đi là về Khế Viên, cô không nói gì thêm, lo lắng nhìn những chiếc camera kia, không biết xe của anh đã bị ghi hình bao nhiêu lần, đoán chừng tới lúc có giấy nộp phạt cũng có thể làm thành một bộ phim tài liệu không chừng.
“Cho em xuống ở chỗ này.” Xe đi gần tới tầng trệt thì cô nhẹ nhàng nói.
Tốc độ của chiếc xe không hề giảm, chạy thẳng ra phía vườn mới dừng lại.
“Lên lầu.” Anh mở cửa xe.
“Em không lên. Em muốn về nhà mình.” Trong lòng Trì Linh Đồng khẽ nhói đau. Cô hiểu tính khí của mình, nếu tức giận sẽ không giữ miệng mà nói lung tung. Cô không muốn nói nặng với người mình thương.
Hiển nhiên Tiêu Tử Thần cũng có chút hiểu làm. Cô nghĩ hai người chỉ cần yên lặng một chút mọi việc sẽ qua.
“Em chắc chắn là không lên sao?” Tiêu Tử Thần quay người qua.
“Em đã suy nghĩ rất rõ ràng.”
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Tử Thần ném giỏ xách về phía cô.
“Được, em thích đi đâu thì đi, yêu ai thì yêu, làm gì thì làm.”
Trì Linh Đồng ôm giỏ xách, nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt không dám tin, đột nhiên đại nãi không chịu khống chế mà thốt ra câu: “Nếu như em muốn hủy hôn, anh cũng đồng ý đúng không?”
Mặt mũi Tiêu Tử Thần tái nhợt: “Trì Linh Đồng, em được lắm, đem lời mới vừa nói, lặp lại một lần nữa.”
“Anh muốn nghe, em có thể lặp lại một lần nữa.” Đang nói chuyện, bụng Trì Linh Đồng truyền tới một hồi đau đớn quen thuộc.
Một luồng nhiệt thoát ra khỏi cơ thể. Chu kỳ sinh lý tới trễ, cô ôm bụng, tâm tình trở nên thật phức tạp, không biết nên nói là vui hay buồn nữa.
“Đúng, anh muốn nghe.” Cả người Tiêu Tử Thần tản ra hơi thở nguy hiểm.
Trì Linh Đồng cắn môi, không sợ chết nhìn anh: “Tiêu Tử Thần, chúng ta không cần thiết phải đính hôn nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.