Quyển 3 - Chương 20
Lâm Địch Nhi
15/04/2016
Kể từ khi chuyện “Đính Hôn” tiến vào thời gian đếm ngược. Trì Linh Đồng
cảm thấy như mình đang ngồi trên đống lửa mà trước đến nay cô chưa từng
trải qua. Không chỉ khẩn trương và nhạy cảm mà còn là cảm giác không
được chân thật cứ đè nén ở một góc trong long. Trước đây, mặc kệ dù cô
tham gia cuộc thi nào hay là nhận một công trình khó khăn nào, trong
long đều bình tĩnh, mà bây giờ long dạ cô luôn lơ lửng giữa không trung, giống như người mắc chứng sợ độ cao, đứng trên cao nhìn xuống dưới,
thấy dòng nước chảy xiết, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, biết rõ là mình an
toàn, nhưng hai đâu gối vẫn nhũn ra, trước mắt thì tối đen như mực.
Năng lực thích ứng của Tiêu Tử Thần vô cùng mạnh, tất cả mọi chuyện đều được tiến hành đâu ra đấy. Công việc trao đổi sinh viên ở viện nghiên cứu thúc đẩy tố chất quản lý tiềm ẩn nhiều năm của anh, viện y học vô cùng coi trọng anh. Học kỳ nay, anh thăng chức không nhỏ. Lại nói vừa bận việc dạy học, vừa bận chuyện riêng nhưng anh đảm nhận vô cùng nhẹ nhàng, còn có thể có thời gian đi chọn khách sạn với Trì Linh Đồng và cùng viết thiệp mời.
Vừa về tới Tân Giang, anh liền ánh hiệu cho cô chuyển vào Khế Viên, với lý do là thời tiết dạo này trở lạnh mà thể trạng cô yếu, ở nhà trệt không tốt cho than thể.
Trì Linh Đồng dùng hai chữ “phiền hà” để từ chối anh.
Tiêu Tử Thần cười cười, nhưng cũng không thúc giục. Nhưng khi anh lấy danh nghĩa mời cơm cùng xem phim thì rất nhanh đã dụ dỗ Trì Linh Đồng vào khế Viễn.
Lần đầu tiên bước vào Khế Viên, Trì Linh Đồng không kích động giống như trong tưởng tượng. Mặc dù còn chưa có đi vào, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, mỗi một viên gạch, một cọng cây ngọn cỏ, cô đêu có thể thuộc như long bàn tay.
Tiêu Tử Thần thuê một căn hộ ở tầng hai sát bờ song, từ đây có thể nhìn thấy nóc nhà trọ của Trì Linh Đồng.
“Em cứ chuyển vào trước, anh đã tìm người thương lượng giá cả căn hộ trên cùng, anh vô cùng thích căn hộ trên đó.” Tiêu Tử Thần rót cho Trì Linh Đồng một ly trà, rồi lại vào bếp bưng ra một đĩa bánh ngọt sôcôla.
Trì Linh Đồng bị ly trà nóng hổi làm cho bỏng tay phải rút tay về, rồi bưng lấy đưa đến gần miệng thổi thôi: “ Người thương lượng nói sao?”
“Bọn họ nói căn hộ đó không bán ra ngoài. Anh nói không phải bọn họ đang lãng phí ư, còn cha có trang trí xong nữa, bọn họ lại nói chủ nhà còn chưa quyết định phương án thiết kế. Anh lại hỏi chủ nhà là người như thế nào, anh có thể gặp người ta thương lượng một chút hay không, bọn họ nhìn anh một cách lạ lung rồi nói chủ nhà là một cặp vợ chồng kiến trúc sư, vô cùng giỏi giang, vốn muốn trang trí theo thiết kế của mình, nhưng sau đó lại có chuyện nên trì hoãn lại. Ách, em sao vậy?”
Tiêu Tử Thần bỗng thấy mắt Trì Linh Đồng ngấn lệ.
Tâm tình Trì Linh Đồng giống như một tấm vải trăng bởi vì lời nói của anh mà nhuốm đầy màu thương cảm.
“Em….Nghe mà cảm thấy rất ngưỡng mộ.” Trên mặt cô hiện lên nụ cười khổ.
“Không cần phải hâm mộ, căn hộ này sẽ do em thiết kế, nếu như em thích, về sau anh sẽ để dành tiền mua đất, sau đó sẽ xây cho em một căn nhà em thích.” Tiêu Tử Thần nhẹ giọng tiếp lời.
Lại nữa rồi, đây không phải lần đầu tiên cô có loại tâm tình này. Trong nháy mắt mắt Trì Linh Đồng ửng đỏ, cô đành cúi đầu uống trà.
Nhà trọ của Tiêu Tử Thần được bố trí theo kiểu điển hình của gia đình gia giáo, đảo mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là sách. Gian phòng lớn nhất là thư phòng, xung quanh đều là kệ đựng sách.
“Nhưng thứ kia đều là sách về y học, anh rất ít khi xem, có xem cũng không hiểu. Anh hay đọc những sách này.” Trên bàn Tiêu Tử Thần có một chồng sách nhỏ, bên trên là tài liệu Anh ngữ, cùng với một cuốn từ điển lớn.
Trái tim Trì Linh Đồng đột nhiên đật lỡ một nhịp, cô chấn động cầm cuốn <> và <>.
“Tại sao………..Anh lại có hai quyển sách này?” Cô kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Tiêu Tử Thần hiện lên một tia thẹn thùng: “Anh muốn đi vào thế giới của em, hiểu rõ em hơm, lần trước đi nhà sách nên mua hai bản, Trung Tây kết hợp, anh muốn học cấp tốc.”
“Em phức tạp đến thế sao?” Thật vất vả mới không để nước mắt trào ra ngoài. Cô nhào vào trong ngực anh, khẽ cắn cánh táy tay áo sơmi của anh, trong long không ngừng kích động.
Thật ra anh rất yêu cô, đúng không?
Tiêu Tử Thần cười ha ha, xoa tóc cô: “Không phức tạo, nhưng muốn hiểu, hay là muốn được tin tưởng cần phải dùng tâm. Còn mười ngày nữa chúng ta sẽ đính hôn, em có muốn mời bạn bè than thiết nào không, anh để dành cho em mười tấm thiệp mời.”
Trong đầu cô thoáng qua gương mặt của Khổng Tước, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy là đủ rồi, em không quen biết nhiều.”
“À, chuyến bay của cha anh sẽ tới muộn một chút.”
“Muốn em đi cùng với anh không?”
“Không cần, em ở nhà là được rồi.” Anh dịu dàng đẩy cái đĩa tới trước mặt cô, nhìn cô nhẹ nhàng nhai bánh mà vui mừng cười.
Trì Linh Đồng liếc nhìn anh hoàng hôn ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn khuôn mặt tuấn tú như ngọc của người đàn ông trước mắt, nụ cười ấy sạch sẽ, trong suốt, mắt đen nhánh sáng ngời làm long cô từ từ bình tĩnh xuống.
Từ đây về sau, chỉ chú tâm nhìn về phía trước, làm cho mọi thứ bắt đầu lại một lần nữa, hình như cũng không quá tệ.
Thiệp mời đầu tiên của Trì Linh Đồng chính là mời Hi Vũ, cô cảm thấy cũng nên chia sẻ tình trạng hiện tại của mình với bạn trai cũ.
Hi Vũ đang họp, âm thanh vang vọng qua điện thoại, anh ta giảm nhẹ âm lượng giọng nói để trả lời: “Em muốn gặp anh dù anh có bận rộn hơn cũng bớt chút thời gian để gặp, em là ai chứ, chính là nữ thần trong lòng anh nha.”
Hội nghị này nhất định cũng không quá quan trọng, anh ta còn có tâm trạng nói nhăng nói cuội, Trì Linh Đồng cười khẽ: “Cũng không mất nhiều thời gian, gặp mặt ở cổng cơ quan anh là được.”
“Không được, phải ăn chung một bữa, gần đây mới mở một quá cơm rất ngon, đi ăn thử đi.”
“Được, nhớ kêu Dương Vân đi cùng.”
“Đi, quân tử thẳng thắn, vô tư lỗi lạc, ăn một bữa cơm còn có thể xảy ra cái gì, cần gì phải có người giám sát, chẳng lẽ em lo lắng về sức kiềm chế của bản than? Yên tâm, nếu như em không kiềm chế được mà nhào tới, anh nhất định sẽ nghiêm nghị mà đẩy em ra.”
“Tốt lắm, tốt lắm, vậy buổi trưa gặp.” Trì Linh Đồng bật cười lắc đầu, không biết mười năm nữa tính tình Hi Vũ có thay đổi nữa hay không?
Quán cơm nhà họ Mao chính là quán cơm có những món mà hồi trước Chủ Tịch Mao vẫn thường ăn, món ăn vùng Hồ Nam, có chút vị cay, đặc sản là thịt kho và đầu có, rất được khách hàng yêu thích.
Hi Vũ hiển nhiên là khách quen ở đây, nữ nhân viên dẫn hai người vào một gian phòng bao yên tính, mỉm cười hỏi: “Trưởng ban Hi, vẫn như mọi khi sao?”
“Không, lần nay lấy mấy món điểm tâm lên đi.” Hi Vũ vô cùng hăm hở nói.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng viết vài món lên thực đơn, sau đó rót cho hai người hai ly trà xanh rồi liền lui ra.
Hi Vũ liếc mắt quan sát Trì Linh Đồng: “Ah, dạo này đẹp hơn nha, mới đổi mỹ phẩm hả?”
“Này, đàn ông đều chú ý đến việc nước, thời sự, nói chuyện này không cảm thấy có chút ngại ngùng sao?” Trì Linh Đồng châm chọc bĩu môi.
“Đây không phải gọi là thật thà, ngây thơ sao. Biết không, em đã từng bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy nha.”
“Đúng vậy. Chỉ là, không có hối hận, tôi đã gặp được một người đàn ông khác tốt hơn.” Trì Linh Đồng đặt ly trà xuống, lấy thiệp mời từ trong túi ra: “Tối thứ Sáu tuần sau, mời anh cùng với Dương Vân cùng tới tới dự.”
Ánh mắt Hi Vũ hơi híp lại, giống như không dám tin, gân xanh trên trán phập phồng, ngực cũng không ngừng lên xuống.
“Em sắp kết hôn? Em sắp kết hôn? Em sắp kết hôn?” Anh ta hỏi liên tiếp ba lần, mỗi lần âm lượng giọng nói lại cai hơn lần trước.
“Là đính hôn.” Trì Linh Đồng chỉ chỉ chữ trên thiếp mời.
“Ồ.” Một hồi lâu, anh ta mới nhận thiếp mời, từ từ mở ra.
“Tiêu Tử Thần? Anh ta……Không phải là Khổng Tước…..” Anh ta giật mình ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng khẽ thấp tầm mắt, khẽ ừ.
“Em…..Đoạt bạn trai của Khổng Tước?” Hi Vũ quả thật hận không thể rống lên.
Trì Linh Đồng thở dài, không ngờ có một ngày, cô sẽ bị Hi Vũ chế nhạo: “Có thể nói là vậy đi.”
“Trì Linh Đồng.” Hi Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, hung hăng nắm lấy cánh tay của cô: “Nếu như em có thể dũng cảm mang áp lực giành bạn trai người khác, tại sao không đến cướp lấy anh? Anh có gì kém so với con mọt sách đó? Ít nhất trước kia chúng ta từng có một đoạn tình cảm, nếu như em đoạt anh, anh nhất định sẽ không dè dăt, sẽ theo ý em. Hoặc là chỉ cần em ra ám hiệu, anh trở thành kẻ phụ long người khác cũng được.”
“A!” Trì Linh Đồng bị lời nói của anh ta làm cho nghẹn họng trân trối.
Năng lực thích ứng của Tiêu Tử Thần vô cùng mạnh, tất cả mọi chuyện đều được tiến hành đâu ra đấy. Công việc trao đổi sinh viên ở viện nghiên cứu thúc đẩy tố chất quản lý tiềm ẩn nhiều năm của anh, viện y học vô cùng coi trọng anh. Học kỳ nay, anh thăng chức không nhỏ. Lại nói vừa bận việc dạy học, vừa bận chuyện riêng nhưng anh đảm nhận vô cùng nhẹ nhàng, còn có thể có thời gian đi chọn khách sạn với Trì Linh Đồng và cùng viết thiệp mời.
Vừa về tới Tân Giang, anh liền ánh hiệu cho cô chuyển vào Khế Viên, với lý do là thời tiết dạo này trở lạnh mà thể trạng cô yếu, ở nhà trệt không tốt cho than thể.
Trì Linh Đồng dùng hai chữ “phiền hà” để từ chối anh.
Tiêu Tử Thần cười cười, nhưng cũng không thúc giục. Nhưng khi anh lấy danh nghĩa mời cơm cùng xem phim thì rất nhanh đã dụ dỗ Trì Linh Đồng vào khế Viễn.
Lần đầu tiên bước vào Khế Viên, Trì Linh Đồng không kích động giống như trong tưởng tượng. Mặc dù còn chưa có đi vào, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, mỗi một viên gạch, một cọng cây ngọn cỏ, cô đêu có thể thuộc như long bàn tay.
Tiêu Tử Thần thuê một căn hộ ở tầng hai sát bờ song, từ đây có thể nhìn thấy nóc nhà trọ của Trì Linh Đồng.
“Em cứ chuyển vào trước, anh đã tìm người thương lượng giá cả căn hộ trên cùng, anh vô cùng thích căn hộ trên đó.” Tiêu Tử Thần rót cho Trì Linh Đồng một ly trà, rồi lại vào bếp bưng ra một đĩa bánh ngọt sôcôla.
Trì Linh Đồng bị ly trà nóng hổi làm cho bỏng tay phải rút tay về, rồi bưng lấy đưa đến gần miệng thổi thôi: “ Người thương lượng nói sao?”
“Bọn họ nói căn hộ đó không bán ra ngoài. Anh nói không phải bọn họ đang lãng phí ư, còn cha có trang trí xong nữa, bọn họ lại nói chủ nhà còn chưa quyết định phương án thiết kế. Anh lại hỏi chủ nhà là người như thế nào, anh có thể gặp người ta thương lượng một chút hay không, bọn họ nhìn anh một cách lạ lung rồi nói chủ nhà là một cặp vợ chồng kiến trúc sư, vô cùng giỏi giang, vốn muốn trang trí theo thiết kế của mình, nhưng sau đó lại có chuyện nên trì hoãn lại. Ách, em sao vậy?”
Tiêu Tử Thần bỗng thấy mắt Trì Linh Đồng ngấn lệ.
Tâm tình Trì Linh Đồng giống như một tấm vải trăng bởi vì lời nói của anh mà nhuốm đầy màu thương cảm.
“Em….Nghe mà cảm thấy rất ngưỡng mộ.” Trên mặt cô hiện lên nụ cười khổ.
“Không cần phải hâm mộ, căn hộ này sẽ do em thiết kế, nếu như em thích, về sau anh sẽ để dành tiền mua đất, sau đó sẽ xây cho em một căn nhà em thích.” Tiêu Tử Thần nhẹ giọng tiếp lời.
Lại nữa rồi, đây không phải lần đầu tiên cô có loại tâm tình này. Trong nháy mắt mắt Trì Linh Đồng ửng đỏ, cô đành cúi đầu uống trà.
Nhà trọ của Tiêu Tử Thần được bố trí theo kiểu điển hình của gia đình gia giáo, đảo mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là sách. Gian phòng lớn nhất là thư phòng, xung quanh đều là kệ đựng sách.
“Nhưng thứ kia đều là sách về y học, anh rất ít khi xem, có xem cũng không hiểu. Anh hay đọc những sách này.” Trên bàn Tiêu Tử Thần có một chồng sách nhỏ, bên trên là tài liệu Anh ngữ, cùng với một cuốn từ điển lớn.
Trái tim Trì Linh Đồng đột nhiên đật lỡ một nhịp, cô chấn động cầm cuốn <
“Tại sao………..Anh lại có hai quyển sách này?” Cô kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Tiêu Tử Thần hiện lên một tia thẹn thùng: “Anh muốn đi vào thế giới của em, hiểu rõ em hơm, lần trước đi nhà sách nên mua hai bản, Trung Tây kết hợp, anh muốn học cấp tốc.”
“Em phức tạp đến thế sao?” Thật vất vả mới không để nước mắt trào ra ngoài. Cô nhào vào trong ngực anh, khẽ cắn cánh táy tay áo sơmi của anh, trong long không ngừng kích động.
Thật ra anh rất yêu cô, đúng không?
Tiêu Tử Thần cười ha ha, xoa tóc cô: “Không phức tạo, nhưng muốn hiểu, hay là muốn được tin tưởng cần phải dùng tâm. Còn mười ngày nữa chúng ta sẽ đính hôn, em có muốn mời bạn bè than thiết nào không, anh để dành cho em mười tấm thiệp mời.”
Trong đầu cô thoáng qua gương mặt của Khổng Tước, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy là đủ rồi, em không quen biết nhiều.”
“À, chuyến bay của cha anh sẽ tới muộn một chút.”
“Muốn em đi cùng với anh không?”
“Không cần, em ở nhà là được rồi.” Anh dịu dàng đẩy cái đĩa tới trước mặt cô, nhìn cô nhẹ nhàng nhai bánh mà vui mừng cười.
Trì Linh Đồng liếc nhìn anh hoàng hôn ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn khuôn mặt tuấn tú như ngọc của người đàn ông trước mắt, nụ cười ấy sạch sẽ, trong suốt, mắt đen nhánh sáng ngời làm long cô từ từ bình tĩnh xuống.
Từ đây về sau, chỉ chú tâm nhìn về phía trước, làm cho mọi thứ bắt đầu lại một lần nữa, hình như cũng không quá tệ.
Thiệp mời đầu tiên của Trì Linh Đồng chính là mời Hi Vũ, cô cảm thấy cũng nên chia sẻ tình trạng hiện tại của mình với bạn trai cũ.
Hi Vũ đang họp, âm thanh vang vọng qua điện thoại, anh ta giảm nhẹ âm lượng giọng nói để trả lời: “Em muốn gặp anh dù anh có bận rộn hơn cũng bớt chút thời gian để gặp, em là ai chứ, chính là nữ thần trong lòng anh nha.”
Hội nghị này nhất định cũng không quá quan trọng, anh ta còn có tâm trạng nói nhăng nói cuội, Trì Linh Đồng cười khẽ: “Cũng không mất nhiều thời gian, gặp mặt ở cổng cơ quan anh là được.”
“Không được, phải ăn chung một bữa, gần đây mới mở một quá cơm rất ngon, đi ăn thử đi.”
“Được, nhớ kêu Dương Vân đi cùng.”
“Đi, quân tử thẳng thắn, vô tư lỗi lạc, ăn một bữa cơm còn có thể xảy ra cái gì, cần gì phải có người giám sát, chẳng lẽ em lo lắng về sức kiềm chế của bản than? Yên tâm, nếu như em không kiềm chế được mà nhào tới, anh nhất định sẽ nghiêm nghị mà đẩy em ra.”
“Tốt lắm, tốt lắm, vậy buổi trưa gặp.” Trì Linh Đồng bật cười lắc đầu, không biết mười năm nữa tính tình Hi Vũ có thay đổi nữa hay không?
Quán cơm nhà họ Mao chính là quán cơm có những món mà hồi trước Chủ Tịch Mao vẫn thường ăn, món ăn vùng Hồ Nam, có chút vị cay, đặc sản là thịt kho và đầu có, rất được khách hàng yêu thích.
Hi Vũ hiển nhiên là khách quen ở đây, nữ nhân viên dẫn hai người vào một gian phòng bao yên tính, mỉm cười hỏi: “Trưởng ban Hi, vẫn như mọi khi sao?”
“Không, lần nay lấy mấy món điểm tâm lên đi.” Hi Vũ vô cùng hăm hở nói.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng viết vài món lên thực đơn, sau đó rót cho hai người hai ly trà xanh rồi liền lui ra.
Hi Vũ liếc mắt quan sát Trì Linh Đồng: “Ah, dạo này đẹp hơn nha, mới đổi mỹ phẩm hả?”
“Này, đàn ông đều chú ý đến việc nước, thời sự, nói chuyện này không cảm thấy có chút ngại ngùng sao?” Trì Linh Đồng châm chọc bĩu môi.
“Đây không phải gọi là thật thà, ngây thơ sao. Biết không, em đã từng bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy nha.”
“Đúng vậy. Chỉ là, không có hối hận, tôi đã gặp được một người đàn ông khác tốt hơn.” Trì Linh Đồng đặt ly trà xuống, lấy thiệp mời từ trong túi ra: “Tối thứ Sáu tuần sau, mời anh cùng với Dương Vân cùng tới tới dự.”
Ánh mắt Hi Vũ hơi híp lại, giống như không dám tin, gân xanh trên trán phập phồng, ngực cũng không ngừng lên xuống.
“Em sắp kết hôn? Em sắp kết hôn? Em sắp kết hôn?” Anh ta hỏi liên tiếp ba lần, mỗi lần âm lượng giọng nói lại cai hơn lần trước.
“Là đính hôn.” Trì Linh Đồng chỉ chỉ chữ trên thiếp mời.
“Ồ.” Một hồi lâu, anh ta mới nhận thiếp mời, từ từ mở ra.
“Tiêu Tử Thần? Anh ta……Không phải là Khổng Tước…..” Anh ta giật mình ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng khẽ thấp tầm mắt, khẽ ừ.
“Em…..Đoạt bạn trai của Khổng Tước?” Hi Vũ quả thật hận không thể rống lên.
Trì Linh Đồng thở dài, không ngờ có một ngày, cô sẽ bị Hi Vũ chế nhạo: “Có thể nói là vậy đi.”
“Trì Linh Đồng.” Hi Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, hung hăng nắm lấy cánh tay của cô: “Nếu như em có thể dũng cảm mang áp lực giành bạn trai người khác, tại sao không đến cướp lấy anh? Anh có gì kém so với con mọt sách đó? Ít nhất trước kia chúng ta từng có một đoạn tình cảm, nếu như em đoạt anh, anh nhất định sẽ không dè dăt, sẽ theo ý em. Hoặc là chỉ cần em ra ám hiệu, anh trở thành kẻ phụ long người khác cũng được.”
“A!” Trì Linh Đồng bị lời nói của anh ta làm cho nghẹn họng trân trối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.