Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1112: Bức bách. (1)

Xà Thôn Kình

09/05/2013

Thiên hạ ồn ào!

Đan phương Đoán Cốt Đan và Định Mạch Đan là hay chủng đan dược tuyệt thế đã thất truyền ngàn vạn năm, nay đã tái hiện nhân gian, được truyền lưu trong thời gian cực ngắn.

Từ đó, câu chuyện tranh đoạt đan phương đã không còn diễn ra, nhưng lại làm dấy lên một hồi phong ba lớn hơn nữa.

Cuộc đại chiến tranh đoạt dược liệu, sau đó trong vòng một năm, các loại dược liệu có liên quan trong đan phương có giá cực cao, mà giá của các linh dược này tăng lên cũng kéo theo giá các linh dược khác tăng theo, vì tranh đoạt dược liệu, luyện chế đan dược, trong giang hồ xuất hiện hỗn loạn, đao quang huyết ảnh, điên cuồng giết chóc, liên tục diễn ra.

Mà người khởi xướng tất cả chuyện này là Chu Báo, cũng không dễ dàng, hiện tại hắn đang tiếp khách trong Vũ Dương Lĩnh, gương mặt lạnh lùng, đưa mắt nhìn năm đại tông môn, bát đại thế gia.

Nơi tiếp khách của Vũ Dương Lĩnh vừa xây dựng không lâu, là một bộ phận của Trấn Hải Cung, nơi này vốn có tên là Nghênh Tiên Các, nhưng rất hiển nhiên, danh tự này không thích hợp trong Vũ Dương Lĩnh.

Mà Nghênh Tiên Các nằm ở giữa sườn núi Tích Lôi Sơn, vị trí thập phần vi diệu, ngồi ở trong các, nhìn xuyên qua cửa sổ, liền có thể nhìn thấy toàn cảnh của Trấn Hải Cung.

Tuy sớm biết năm đó Chu Báo ở Vũ Dương Lĩnh xây dựng rầm rộ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy toàn cảnh bố cục xếp đặt của Trấn Hải Cung, cả đám người đều cảm thấy khiếp sợ.

Không nói đến diện tích của công trình, mà nói tới con số tiêu tốn trong việc xây dựng nó, đây là một con số thiên văn, số tài phú phải bỏ ra trong lúc xây dựng phải vượt qua mấy chục lần chi phí xây dựng Tây Kinh hoành thành, mà hắn có được đất phong trong bao lâu, trong khoảng thời gian vài năm như vậy, kiến thiết đến mức này?

Tuy hiện tại không biết số tiền nó bỏ ra là bao nhiêu, nhưng từ hình dáng của nó, thì biết rõ công trình này không thể nào hoàn thành trong vòng một hai năm được, nhưng chỉ hoàn thành một bộ phận, nhưng đã không sai biệt lắm với Tây Kinh hoàng thành.

Tuy mọi người đều biết Chu Báo từ bên trong mật thất của Thanh Phong Lâu lấy được tài phú cực lớn, đồn đãi còn có được bảo tàng của Bắc Nguyên Hắc Lang bộ lạc, nhưng mà, muốn xây dựng công trình lớn thế này, chỉ sợ cũng là một chuyện rất khó, chẳng lẽ, hắn còn có tài phú khác mà người ta không biết?

- Cái Vũ Dương Lĩnh này đúng là có khí tượng a, Trấn Hải Cung, hắc hắc, cung điện khổng lồ như vậy, cho dù là cả Đại Tấn cũng không thể nào nhìn thấy a.

Thời điểm mọi người ở đây suy tư cảm thán và kinh ngạc, một tiếng âm dương quái khí vang lên, mọi người xem xét, đều cười cười, vì sao?

Thì ra người nói chuyện cũng không phải là người của năm đại tông môn, cũng không phải người của bát đại thế gia, mà là hoàng tộc của Đại Tấn, là đứa con thứ tư của Yến Vân Thiên, Ung Vương Yến Ngọc Thành.

Chu Báo nhíu mày, hắn cũng không có hiểu biết gì với tên Ung Vương này, cũng không phải rất quen thuộc, nhưng khi nghe giọng nói âm dương quái khí của hắn thì rất không thoải mái, cho nên liền cười lạnh.



- Không nhìn thấy thì thế nào, hôm nay ngươi giống như hai lúa được mở mắt, ngươi còn không cảm tạ ta sao?

- Ngươi...

Yến Ngọc Thành nghe xong, đột nhiên gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, những người khác không nghĩ tới Chu Báo lại nói chuyện chua ngoa như vậy, không lưu lại chút mặt mũi nào cho hắn, nhưng không ngờ Chu Báo nói chưa xong, không đợi Yến Ngọc Thành tiếp lời, Chu Báo nói tiếp.

- Đúng là không biết lão đầu tử của ngươi suy nghĩ thế nào mà phái một tên ngu ngốc như ngươi tới đây, ngươi nhìn mình thử xem, còn muốn tranh cái gì đại vị? Ta thấy ngươi nên tỉnh lại đi, thành thành thật thật mà làm Vương gia của ngươi thì có thể sống thêm vài năm, nếu không biết tự lượng sức mà đi tranh đoạt vương vị, cho dù ngươi tranh giành được, ta cũng sẽ cho người kéo ngươi xuống đánh cho một trận!

- Ngươi...

Ai cũng không nghĩ tới Chu Báo lại nói hung hăng như vậy, không chừa đường lui và mặt mũi cho người khác, Ung Vương Yến Ngọc Thành đứng phất dậy, hổn hển chỉ vào Chu Báo, nhưng trừ một chữ "Ngươi" ra, cũng không nói được câu nào.

- Được rồi, câm miệng, ngồi xuống cho ta!

Ánh mắt Chu Báo lóe lên, một cổ uy thế khổng lồ lập tức lao về phía Ung Vương Yến Ngọc Thành, Yến Ngọc Thành như bị sét đánh, chấn động một cái, ngồi xuống ghế, ánh mắt cũng biến thành ngây ngốc, sau nửa ngày cũng chưa khôi phục được.

- Chư vị, thật là không có ý tứ a, ta vì đầu óc của vị tiểu cửu tử (em vợ) này mà nóng lên, mong mọi người đừng để ý.

Sau khi chấn trụ Yến Ngọc Thành, trên mặt Chu Báo mang theo nụ cười ấm áp nói ra.

- Chư vị đột nhiên đến tìm, làm cho tại hạ không thể tiếp đón kịp, nếu có chỗ nào tiếp đón không chu đáo, mong chư vị rộng lòng tha thứ a!

- Đâu có đâu có, Võ Dương Vương nói quá lời, lúc này đây, là chúng ta tới quá mức đường đột a!

Năm đại tông môn, bát đại thế gia, cộng thêm hoàng tộc Yến Ngọc Thành, tổng cộng là mười bốn người, đều lấy người mở miệng là kẻ cầm đầu.

- Nhân Nhị tiên sinh, ta nên gọi ngươi là viện trưởng Ngũ Thường Viện? Hay nên gọi ngươi là đại viện chủ của Minh Nghĩa Kinh Viện đây?

Ánh mắt Chu Báo nheo lại, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên này, một thân nho phục màu trắng, toàn thân cao thấp lộ ra tử khí văn nhược, trong tay cầm một cây quạt, các ăn mặc giống như thư sinh yếu đuối, nhưng khí tức này lại giống Chu Báo tới chín phần.



- Đã gọi ta là Nhân Nhị, thì cứ gọi như thế đi, Nhân Nhị chỉ là tên giả, về phần tên thật của ta, ha ha, cho tới bây giờ ta không nói cho ai biết cả!

- Thì ra là thế, như vậy, ta sẽ gọi tiên sinh là Nhân Nhị a!

Chu chước gật đầu nói ra.

- Không biết Nhân Nhị tiên sinh và chư vị cùng tới, bộ dáng hùng hổ, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

- Võ Dương Vương nói quá lời, chúng ta chỉ tới bái phỏng thôi, không có gì phải hùng hổ cả.

Nhân Nhị mở quạt xếp ra.

- Lúc này chúng ta tới đây, có mang theo mười hai vạn phần thành ý a!

- Ta cũng không biết các ngươi tới tìm ta có chuyện gì, nói thành ý với ta, có sớm quá không?

Ánh mắt Chu Báo ngưng tự lại, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh.

- Ta thấy các ngươi làm ra đại giá như thế này, nghĩ tới, hẳn là đại sự phải không?

- Đúng là có một chuyện đại sự!

Nhân Nhị cười nói.

- Lúc này đây, chúng ta chủ yếu là vì Võ Dương Vương mà tới!

- Vì ta mà tới? Có chuyện gì?

- Vương gia chắc hẳn biết rõ, trong thiên địa này, một khi tu vi vượt qua Cửu phẩm, đạt tới Thông Huyền Bí Cảnh, sẽ dẫn phát hiện tượng thiên văn, sẽ có một đám Chân Linh xuất hiện trong Tạo Hóa Kim Sách, đứng hàng Tiên Tịch, vĩnh sinh bất tử!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thông Thiên Đại Thánh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook