Chương 21: Trà Thảo Mộc
HT Ngọc Lan
26/04/2023
Khi Tử Uy bước ra khỏi phòng thì liền thấy Long Vọng đang đứng khoanh tay
nhìn ra biển trong có vẻ u sầu, Tử Uy bước lại gần và nói " Chuyện gì
vậy Long có chuyện gì à ". Long Vọng liền bước lại ghế và ngồi xuống và
thở dài lắc đầu. Một biểu hiện rất lạ chưa từng thấy Long Vọng biểu hiện ra như vậy, Tử Uy vẫn cố hỏi tiếp thì Long Vọng trả lời " Ông ấy đang
bệnh " nói xong liền gác tay lên trán ngửa người về phía sau rồi nhắm
mắt. Tử Uy bất ngờ và hỏi tiếp " Bác ấy sao lại vậy tôi nhớ bác ấy vẫn
còn khỏe mạnh kia mà sao lại thế". Tử Uy dừng lại và nói tiếp " Mà bác
ấy bệnh gì vậy " Long Vọng đáp " Ưng Thư di căn và cũng có thể sẽ đột tử bất cứ lúc nào ". Khi nghe vậy Tử Uy liền đứng dậy nói " Cái gì sao
bác ấy thành ra thế này, mà bác ấy bị bao lâu rồi cậu đi thăm chưa "
Long Vọng cau mày đáp " gần 1 tuần nay, vẫn chưa có thể đi " Tử Uy đáp " Bác ấy bệnh như vậy mà cậu lại chả quan tâm". Long Vọng mở mắt ra liếc
nhìn Tử Uy và nói " Chả phải đi cái chuyến đi vớ vẫn của cậu thì tôi đã
đi thăm ông ấy rồi ". Tử Uy khựng lại sậm mặt và nói " Nếu như cậu không thích thì cậu có thể về, tiền hoa hồng tôi gửi cậu sau " nói xong liền
rời đi và chẳng nói thêm lời nào. Long Vọng thấy vậy cũng cảm thấy mình
hơi quá đáng nhưng không nghĩ nhiều liền đứng dậy bước vào trong. Khi Tứ Long thấy lão đại đang bước đến liền đồng thanh hô " Lão Đại " Long
Vọng liền bước đến và nói " chuẩn bị đi chúng ta sẽ về vào ngày mai " Tứ Long nhìn nhau rồi hô " Vâng " . Khi đã căn dặn xong thì nhìn sang thấy Giai Nhĩ đang nằm ngủ trên ghế sofa tay bóp chặt chiếc vòng. Long Vọng
thấy vậy cũng chẳng muốn làm cô tĩnh giấc liền bước một mạch ra ngoài.
5h chiều ngày hôm đó
" Lão Đại, tôi đã chuẩn bị theo yêu cầu của anh rồi " Long Duệ từ từ bước vào phòng mở cửa ra thì nhìn thấy Long Vọng đang nhăn mặt gác tay lên trán vẻ mặt rất khó chịu. Long Duệ liền bước lại gần nói " Lão Đại anh ngủ chưa " Nhưng không thấy câu trả lời từ Long Vọng, Long Duệ liền tiến tới gần từng bước chân rất nhẹ nhàng, chả khác một tên trộm đang đột nhập nhà vậy. " Chú đang làm gì vậy " một giọng nói vang lên phát ra từ Long Vọng khiến cho Long Duệ giật mình, Long Vọng từ từ mở mắt ra lấy tay xoa xoa thái dương. Long Duệ liền đáp " tôi tưởng anh bị gì nên tôi tới kiểm tra anh có ổn không " Long Vọng nhìn Long Duệ 1 lúc rồi nói " Chuyện tôi giao cho chú làm xong chưa " Long Duệ đáp" tôi đã làm xong rồi " Long Vọng hừm 1 tiếng rồi nói " Ra ngoài, và lấy cho tôi thuốc " Long Duệ liền nói " Lão Đại tôi nhớ là anh uống thuốc rồi mà " Long Vọng cau mày nói " Lấy đi " Long Duệ đáp " Lão Đại Thanh Du nói nếu như uống thuốc này quá nhiều thì nó sẽ tổn hại đến sức khỏe anh đấy " Long Vọng nghiến răng nói " Từ khi nào chú lại cãi lệnh tôi " Long Duệ thở dài liền bước ra ngoài.
Long Duệ liền đi tìm Thanh Du, 1 hồi thì cũng thấy hắn đang rữa vết thương cho Giai Nhĩ. Long Duệ liền đi đến và nói " Cho tôi 1 viên thuốc an thần " Thanh Du vẫn tiếp tục rữa vết thương cho Giai Nhĩ dù tay đang làm nhưng miệng thì nói " cậu nhứt đầu hay khó chịu ở đâu à " Long Duệ đáp " Không phải cho tôi " nói xong liền thở dài. Thanh Du liền khựng lại và bảo Giai Nhĩ " Xong rồi cô mặc áo vào đi " Giai Nhĩ chưng hững nói " Hả anh đã làm xong đâu chưa băng bó cho tôi nữa " Thanh Du quay sang quát lớn " Đã bảo xong rồi cô điếc à " liền ngừng lại và bảo " Cô đợi tôi chút đi tí tôi băng bó cho cô, giờ tôi giải quyết chút chuyện xin lỗi " Giai Nhĩ cười gượng nói " Không sao " nhưng trong đầu thì nghĩ khác " quát tôi cho đã rồi quay qua xin lỗi à, tôi mà không bị thương chắc tôi may miệng cậu rồi đấy " Thanh Du liền đứng dậy và bước đến túi đồ dùng cứu thương của mình lấy ra 1 lọ thuốc và bước đi khỏi đó. " À mà này Long Duệ, Thanh Du cầm lọ gì vậy " Long Duệ tính bước đi theo Thanh Du thì bị lời nói của Giai Nhĩ phải đứng lại quay lại và nói " Thuốc an thần " Giai Nhĩ khó hiểu nói " cho ai vậy " Long Duệ đáp " Cho Lão Đại, mấy năm nay bệnh mất ngủ cứ bám lấy anh ta không rời, đi chữa rất nhiều nơi nhưng không hết nên mới dùng cách bắt đắc dĩ này ". " Dù bệnh như vậy các anh lại không ngăn cản Lão Đại à, để anh ta thế này mãi thì sức khỏe còn đâu " Long Duệ thở dài đáp " Tôi cũng khuyên ngăn Lão Đại nhiều lần rồi nhưng không thành, lời nói của Lão Đại bình thường đã là vàng, giờ đây anh ta ra lệnh thì tôi phải làm thế nào đây, tôi cũng hết cách rồi " Giai Nhĩ liền nói " Bây giờ anh cản Thanh Du đừng để cho Lão Đại uống thuốc, để tôi pha cho anh ta 1 tách trà " Long Duệ đáp " Trà Hả ? " Giai Nhĩ nói lớn " Mau đi đi " Long Duệ liền chạy đi. Giai Nhĩ liền đi xung quanh kiếm phòng bếp, đi xung quanh thì bắt gặp 1 cô hầu gái và hỏi " này cô có biết phòng bếp ở đâu không " Cô hầu trả lời " ở gần đây thôi, tôi dẫn cô đi " Giai Nhĩ mỉm cười nói " À cảm ơn cô nhiều "
" thưa cô ở đây ạ " Giai Nhĩ liền nói " làm phiền cô rồi " cô hầu gái ấy liền rời đi. " wow sao cái phòng bếp này to quá còn rộng nữa nhà giàu có khác ". Giai Nhĩ lay hoay 1 hồi thì đã làm xong tắc trà, vừa đi vừa nghĩ " anh ta nhìn bề ngoài rất lực lưỡng, thân hình vạm vỡ, chiều cao không hề khiêm tốn, ánh mắt sắt bén mỗi lần nhìn ai cứ như sắp bị ăn thịt, một người như vậy cũng mắt bệnh này ha cũng thật hả hê dám bắt nạt tôi à trời phạt đấy hihi " Giai Nhĩ bưng ly trà từ từ bước đi đột nhiên nghe tiếng đập đồ đạc rất lớn " đoàng " vang lên ở cuối dãy " chuyện gì vậy nhỉ " cô từ từ tiến tới khi bước vào thì muốn đứng hình trước cảnh tượng là xung quanh căn phòng rất nhiều đồ đạc bằng sứ bị đập vỡ, mảnh sứ nằm gãi rác xung quanh căn phòng. Khi cô bước vào thì bắt gặp ánh mắt của Thanh Du hắn ta hỏi " sao cô lại ở đây tôi nói rồi kia mà ở ngoài đi tí tôi ra băng bó cho cô " Long Duệ liền giải thích " Cô ấy đi pha trà cho Lão Đại uống đấy " Thanh Du đáp " Trà ? đã Lão Đại đang mất ngủ rồi cô còn pha trà sao " Giai Nhĩ thở dài và nói " Đây đâu phải trà bình thường mà là trà Mộc Lan " Thanh Du bất ngờ đáp " Trà Mộc Lan sao tốt quá vậy mà tôi lại không nghĩ ra, mà sao cô biết trà này nó có thể giúp ngủ được " Giai Nhĩ trả lời " Vì lúc ngoại tôi còn sống bà ấy cũng vì tuổi già mà mắc bệnh này, tôi thường pha trà cho ngoại tôi nên cũng biết chút chút " Thanh Du đáp " Khá đấy khá đấy " Long Duệ quay sang nhìn Thanh Du và nói " Cậu biết mà không áp dụng sớm hơn để tới nước này sao hả bác sĩ dởm " Thanh Du quát lớn " Cậu nói ai đấy ". Giai Nhĩ nói lớn " Thôi đi có nhiêu đó mà đã cãi nhau rồi, như đứa trẻ 3 tuổi vậy ". " Ai cho cô vào đây " Long Vọng liếc nhìn Giai Nhĩ rồi quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thanh Du cười và đáp " Lão Đại đây là trà Mộc Lan là một loại thảo mộc giúp an thần và dễ ngủ " Long Vọng quay lại nhìn thì thấy Giai Nhĩ đang bưng trên tay 1 ly trà. " tất cả ra ngoài cô ở lại " khi Thanh Du và Long Duệ ra khỏi phòng thì Giai Nhĩ liền đặc tắc trà lên bàn và nói " Lão Đại anh uống đi ". " Từ nay cô không cần đi theo tôi, cô sẽ đảm nhiệm việc pha trà này cho tôi vào mỗi buổi tối " khi nghe mình sẽ không đi theo hắn thì Giai Nhĩ hí hững nói " cảm ơn Lão Đại " " nhưng tại sao tâm trạng mình lại không vui nổi Giai Nhĩ ơi mày không còn theo hắn nữa sẽ không còn nguy hiểm tại sao mình lại thế này, à chắc cảm giác thôi " " Cô nói nhảm gì vậy vui đến mức muốn hóa điên à " Giai Nhĩ cười đáp " À Không " Giai Nhĩ liền cầm tách trà bước lại đưa cho Long Vọng. " A....đau....đau quá " Long Vọng quay người lại thấy Giai Nhĩ đang đứng nhăn nhó mặt nhưng khi nhìn xuống thì cô đang đứng trên 1 vũng máu, hình như nó chảy ra từ bàn chân của cô. Long Vọng liền sảy những bước dài nhấc bổng cô lên và để cô ngồi xuống và quát lớn " Sao lại không mang dép hả ? ngốc vừa thôi " vừa nói vừa nhìn xuống thì thấy cô đang cầm chặt tắc trà an thần của mình Long Vọng tỏ vẻ bất lực trước cô ngốc này. Long Vọng liền dựt lấy tắc trà và uống cạn động tác rất nhanh lầm cho cô không kịp trở tay. " Á..anh...lão đại...làm gì vậy " Long Vọng nhấc 1 chân của cô lên và xem xét, 1 mảnh sứ cũng không lớn vẫn còn dính chặt vào chân của cô. " Á..đau..đau...anh điên à Lão Đại " Long Vọng rút miếng sứ ấy thật nhanh làm cho cô phải la lên. " Thanh Du vào đây " Thanh Du đang đứng ở ngoài cửa thì nghe Long Vọng gọi mình rất lớn liền mở cửa bước vào hỏi " Sao chuyện gì vậy lão đại " vừa nói dứt thì thấy cảnh Long Vọng đang khụy 1 chân xuống và nhìn Giai Nhĩ. " Đây là lần thứ 2 anh ta vì quỳ 1 chân với một người mà còn là phụ nữ, Lão Đại của tôi ơi anh của ngày xưa đâu rồi " " Nói nhảm gì vậy vào đây xem vết thương này đi " Thanh Du vội đi vào và chợt nhớ ra gì đó và nói " À vết thương cũ sao tôi quên băng bó lại cho cô " " không ở dưới đây " Thanh Du ngây người nhìn theo tay của Long Vọng nó chỉ xuống thì thấy chân của Giai Nhĩ đang bị rách 1 đường. Thanh Du liền hỏi " sao vậy cô bị gì vậy " Giai Nhĩ làm vẻ mặt khó chịu nói " Tại anh ta đấy hứ " nói xong liền khoanh tay quay đầu sang hướng khác. Thanh Du ngỡ ngàng liền nhìn sang Long Vọng thấy anh ta cau mày liền đứng lên bước ra ghế ở phía sau rồi ngồi xuống " Làm đi " Thanh Du sửng người và lấy hộp thuốc của mình bắt đầu rữa vết thương ở dưới chân cho Giai Nhĩ vừa làm vừa nghĩ ngợi " cô gái này với Lão Đại có mối quan hệ gì đây, dù ông ta có lỗi đi chăng nữa thì cũng không có ai dám nói ra cả, bị cô gái này nói như vậy lại không phản ứng gì thật kì lạ ". " Thanh Du anh sao vậy khó chịu ở đâu à mà mặt lại nhăn nhó như khỉ thế kia " Thanh Du giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của mình và nói " Không sao, xong rồi đến vết thương cũ cởi áo ra " Giai Nhĩ ấp a ấp úng nói " bây..bây giờ luôn à ", Thanh Du nói lớn " ngại gì chứ mấy cái vết thương này tôi đã gặp rất nhiều nó còn khủng khiếp hơn vết thương của cô đấy " Giai Nhĩ khẽ giọng nói nhỏ " Không phải chuyện đấy mà là tôi ngại..." Vừa nói liền nhìn lên Long Vọng. Thanh Du hình như cũng hiểu cô nói gì liền quay sang nói " Lão Đại anh nghe gì không nếu nghe thì mong anh ra ngoài một chút cô nhóc này hơi ngại ". Long Vọng chóng cằm nói " không lẽ chú không phải đàn ông " Thanh Du bất lực nói " Lão Đại sao anh lại nói thế tôi là bác sĩ nam nữ đối với tôi không quan trọng bằng căn bệnh hay vết thương của họ ". Long Vọng cau mày nói " Chú ra ngoài " nói dứt câu liền đứng dậy tiến lại gần Giai Nhĩ. Thanh Du liền đứng dậy và nói " vậy..vậy nhờ anh tôi ra ngoài đứng đợi đây ". Thanh Du vừa rời khỏi thì Long Vọng ngồi xuống cạnh Giai Nhĩ, Giai Nhĩ liền hỏi " anh làm vì vậy " Long Vọng im lặng vươn tay định cởi áo Giai Nhĩ. Giai Nhĩ phản xạ rất nhanh liền lấy hai tay chắn trước ngực và nói " Lão Đại anh giữ tự trọng " Long Vọng nhíu mày lại tỏ vẻ mặt khó hiểu nói " Tự trọng ?? cô nghĩ tôi lại sàm sỡ một cô nhóc, mà là con nhóc ăn trộm như cô à đừng mơ " Giai Nhĩ ngượng đỏ mặt nói " chứ chứ anh định làm gì ". " rửa vết thương cho cô chứ làm gì " Giai Nhĩ khi nghe như vậy nghĩ là Long Vọng không có ý xấu gì liền nói " Để tôi tự cởi " vừa nói hai tay liền cỡi từng nút áo để lộ cơ thể mảnh mai trắng trẻo tuyệt phẩm ấy, nhưng lại bị phá hỏng mất đi vẻ đẹp ấy bởi vết thương do súng đạn gây ra. " Lão Đại anh sao vậy " Giai Nhĩ vừa nói vừa quơ quơ tay trước mặt Long Vọng. Long Vọng chợt bừng tỉnh và nói " À không " vừa nói dứt thì tay đã chụp lấy chai thuốc sát trùng và nói " nằm xuống " Giai Nhĩ gật đầu nằm xuống. Long Vọng liền đổ chai thuốc vào vết thương nhưng lực tay quá mạnh nên nó chảy ra rất nhiều lan xuống khắp vai của Giai Nhĩ. " Lão Đại anh định tắm vết thương của tôi bằng thuốc sát trùng à " vừa nói vừa nhìn Long Vọng bằng một ánh mắt bất lực. " Lão Đại đừng nói đây là lần đầu anh làm việc này nhá " nhận lại câu trả lời của Giai Nhĩ bằng một chữ lạnh tanh " Ừ " Long Vọng lúng túng làm cho thuốc đỗ ra ngoài hết, thuốc lem sang các băng cuộn và băng keo, thế là trở thành một mớ hỗn độn. " Thôi đừng rữa nữa băng bó cho tôi đi " Nói dứt Long Vọng liền lấy băng quấn khắp người Giai Nhĩ, đang làm thì bị ngắt quãng bởi lời nói của Giai Nhĩ " Lão Đại anh định ước sát tôi à, sao băng nhiều vậy ". Lúc này Long Vọng nghiến răng chụp lấy cuộn băng khác nhét vào miệng Giai Nhĩ và nói " Lắm chuyện ". " ưm...ưm..." ( trời ơi anh ta định giết mình, sao lại siết chặt như vậy ) " Xong rồi mặt áo vào đi " Giai Nhĩ liền dựt lấy cuộn băng ném đi, nhưng không ngờ lại chúng vào mặt của Long Vọng. " Á tôi xin lỗi anh xin lỗi Lão Đại anh có sao không ". Long Vọng tỏ vẻ mặt chết người ra và nói " Tôi nhân nhượng với cô rất nhiều lần, được nước càng lấn tới cô chán sống rồi đúng không " Long Vọng cười khẩy lấy tay kéo cà vạt của mình xuống. " Lão Đại anh định làm gì ".
Một lúc sau Long Vọng bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Thanh Du đang đứng đợi, Khi Thanh Du thấy Long Vọng bước ra chỉ một mình nhưng không thấy Giai Nhĩ đâu liền hỏi " Lão Đại Giai Nhĩ đâu " Long Vọng nghiên đầu hướng vào phòng. Thanh Du dự cảm không lành liền chạy vào trong thì thấy Giai Nhĩ đang bị trói 2 tay 2 chân miệng thì bị nhét cuộn băng vào. Thanh Du cười ha hả và nói vọng ra " Lão Đại tới giờ tôi mới biết anh lại thích trò vờn chuột này đấy "
5h chiều ngày hôm đó
" Lão Đại, tôi đã chuẩn bị theo yêu cầu của anh rồi " Long Duệ từ từ bước vào phòng mở cửa ra thì nhìn thấy Long Vọng đang nhăn mặt gác tay lên trán vẻ mặt rất khó chịu. Long Duệ liền bước lại gần nói " Lão Đại anh ngủ chưa " Nhưng không thấy câu trả lời từ Long Vọng, Long Duệ liền tiến tới gần từng bước chân rất nhẹ nhàng, chả khác một tên trộm đang đột nhập nhà vậy. " Chú đang làm gì vậy " một giọng nói vang lên phát ra từ Long Vọng khiến cho Long Duệ giật mình, Long Vọng từ từ mở mắt ra lấy tay xoa xoa thái dương. Long Duệ liền đáp " tôi tưởng anh bị gì nên tôi tới kiểm tra anh có ổn không " Long Vọng nhìn Long Duệ 1 lúc rồi nói " Chuyện tôi giao cho chú làm xong chưa " Long Duệ đáp" tôi đã làm xong rồi " Long Vọng hừm 1 tiếng rồi nói " Ra ngoài, và lấy cho tôi thuốc " Long Duệ liền nói " Lão Đại tôi nhớ là anh uống thuốc rồi mà " Long Vọng cau mày nói " Lấy đi " Long Duệ đáp " Lão Đại Thanh Du nói nếu như uống thuốc này quá nhiều thì nó sẽ tổn hại đến sức khỏe anh đấy " Long Vọng nghiến răng nói " Từ khi nào chú lại cãi lệnh tôi " Long Duệ thở dài liền bước ra ngoài.
Long Duệ liền đi tìm Thanh Du, 1 hồi thì cũng thấy hắn đang rữa vết thương cho Giai Nhĩ. Long Duệ liền đi đến và nói " Cho tôi 1 viên thuốc an thần " Thanh Du vẫn tiếp tục rữa vết thương cho Giai Nhĩ dù tay đang làm nhưng miệng thì nói " cậu nhứt đầu hay khó chịu ở đâu à " Long Duệ đáp " Không phải cho tôi " nói xong liền thở dài. Thanh Du liền khựng lại và bảo Giai Nhĩ " Xong rồi cô mặc áo vào đi " Giai Nhĩ chưng hững nói " Hả anh đã làm xong đâu chưa băng bó cho tôi nữa " Thanh Du quay sang quát lớn " Đã bảo xong rồi cô điếc à " liền ngừng lại và bảo " Cô đợi tôi chút đi tí tôi băng bó cho cô, giờ tôi giải quyết chút chuyện xin lỗi " Giai Nhĩ cười gượng nói " Không sao " nhưng trong đầu thì nghĩ khác " quát tôi cho đã rồi quay qua xin lỗi à, tôi mà không bị thương chắc tôi may miệng cậu rồi đấy " Thanh Du liền đứng dậy và bước đến túi đồ dùng cứu thương của mình lấy ra 1 lọ thuốc và bước đi khỏi đó. " À mà này Long Duệ, Thanh Du cầm lọ gì vậy " Long Duệ tính bước đi theo Thanh Du thì bị lời nói của Giai Nhĩ phải đứng lại quay lại và nói " Thuốc an thần " Giai Nhĩ khó hiểu nói " cho ai vậy " Long Duệ đáp " Cho Lão Đại, mấy năm nay bệnh mất ngủ cứ bám lấy anh ta không rời, đi chữa rất nhiều nơi nhưng không hết nên mới dùng cách bắt đắc dĩ này ". " Dù bệnh như vậy các anh lại không ngăn cản Lão Đại à, để anh ta thế này mãi thì sức khỏe còn đâu " Long Duệ thở dài đáp " Tôi cũng khuyên ngăn Lão Đại nhiều lần rồi nhưng không thành, lời nói của Lão Đại bình thường đã là vàng, giờ đây anh ta ra lệnh thì tôi phải làm thế nào đây, tôi cũng hết cách rồi " Giai Nhĩ liền nói " Bây giờ anh cản Thanh Du đừng để cho Lão Đại uống thuốc, để tôi pha cho anh ta 1 tách trà " Long Duệ đáp " Trà Hả ? " Giai Nhĩ nói lớn " Mau đi đi " Long Duệ liền chạy đi. Giai Nhĩ liền đi xung quanh kiếm phòng bếp, đi xung quanh thì bắt gặp 1 cô hầu gái và hỏi " này cô có biết phòng bếp ở đâu không " Cô hầu trả lời " ở gần đây thôi, tôi dẫn cô đi " Giai Nhĩ mỉm cười nói " À cảm ơn cô nhiều "
" thưa cô ở đây ạ " Giai Nhĩ liền nói " làm phiền cô rồi " cô hầu gái ấy liền rời đi. " wow sao cái phòng bếp này to quá còn rộng nữa nhà giàu có khác ". Giai Nhĩ lay hoay 1 hồi thì đã làm xong tắc trà, vừa đi vừa nghĩ " anh ta nhìn bề ngoài rất lực lưỡng, thân hình vạm vỡ, chiều cao không hề khiêm tốn, ánh mắt sắt bén mỗi lần nhìn ai cứ như sắp bị ăn thịt, một người như vậy cũng mắt bệnh này ha cũng thật hả hê dám bắt nạt tôi à trời phạt đấy hihi " Giai Nhĩ bưng ly trà từ từ bước đi đột nhiên nghe tiếng đập đồ đạc rất lớn " đoàng " vang lên ở cuối dãy " chuyện gì vậy nhỉ " cô từ từ tiến tới khi bước vào thì muốn đứng hình trước cảnh tượng là xung quanh căn phòng rất nhiều đồ đạc bằng sứ bị đập vỡ, mảnh sứ nằm gãi rác xung quanh căn phòng. Khi cô bước vào thì bắt gặp ánh mắt của Thanh Du hắn ta hỏi " sao cô lại ở đây tôi nói rồi kia mà ở ngoài đi tí tôi ra băng bó cho cô " Long Duệ liền giải thích " Cô ấy đi pha trà cho Lão Đại uống đấy " Thanh Du đáp " Trà ? đã Lão Đại đang mất ngủ rồi cô còn pha trà sao " Giai Nhĩ thở dài và nói " Đây đâu phải trà bình thường mà là trà Mộc Lan " Thanh Du bất ngờ đáp " Trà Mộc Lan sao tốt quá vậy mà tôi lại không nghĩ ra, mà sao cô biết trà này nó có thể giúp ngủ được " Giai Nhĩ trả lời " Vì lúc ngoại tôi còn sống bà ấy cũng vì tuổi già mà mắc bệnh này, tôi thường pha trà cho ngoại tôi nên cũng biết chút chút " Thanh Du đáp " Khá đấy khá đấy " Long Duệ quay sang nhìn Thanh Du và nói " Cậu biết mà không áp dụng sớm hơn để tới nước này sao hả bác sĩ dởm " Thanh Du quát lớn " Cậu nói ai đấy ". Giai Nhĩ nói lớn " Thôi đi có nhiêu đó mà đã cãi nhau rồi, như đứa trẻ 3 tuổi vậy ". " Ai cho cô vào đây " Long Vọng liếc nhìn Giai Nhĩ rồi quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thanh Du cười và đáp " Lão Đại đây là trà Mộc Lan là một loại thảo mộc giúp an thần và dễ ngủ " Long Vọng quay lại nhìn thì thấy Giai Nhĩ đang bưng trên tay 1 ly trà. " tất cả ra ngoài cô ở lại " khi Thanh Du và Long Duệ ra khỏi phòng thì Giai Nhĩ liền đặc tắc trà lên bàn và nói " Lão Đại anh uống đi ". " Từ nay cô không cần đi theo tôi, cô sẽ đảm nhiệm việc pha trà này cho tôi vào mỗi buổi tối " khi nghe mình sẽ không đi theo hắn thì Giai Nhĩ hí hững nói " cảm ơn Lão Đại " " nhưng tại sao tâm trạng mình lại không vui nổi Giai Nhĩ ơi mày không còn theo hắn nữa sẽ không còn nguy hiểm tại sao mình lại thế này, à chắc cảm giác thôi " " Cô nói nhảm gì vậy vui đến mức muốn hóa điên à " Giai Nhĩ cười đáp " À Không " Giai Nhĩ liền cầm tách trà bước lại đưa cho Long Vọng. " A....đau....đau quá " Long Vọng quay người lại thấy Giai Nhĩ đang đứng nhăn nhó mặt nhưng khi nhìn xuống thì cô đang đứng trên 1 vũng máu, hình như nó chảy ra từ bàn chân của cô. Long Vọng liền sảy những bước dài nhấc bổng cô lên và để cô ngồi xuống và quát lớn " Sao lại không mang dép hả ? ngốc vừa thôi " vừa nói vừa nhìn xuống thì thấy cô đang cầm chặt tắc trà an thần của mình Long Vọng tỏ vẻ bất lực trước cô ngốc này. Long Vọng liền dựt lấy tắc trà và uống cạn động tác rất nhanh lầm cho cô không kịp trở tay. " Á..anh...lão đại...làm gì vậy " Long Vọng nhấc 1 chân của cô lên và xem xét, 1 mảnh sứ cũng không lớn vẫn còn dính chặt vào chân của cô. " Á..đau..đau...anh điên à Lão Đại " Long Vọng rút miếng sứ ấy thật nhanh làm cho cô phải la lên. " Thanh Du vào đây " Thanh Du đang đứng ở ngoài cửa thì nghe Long Vọng gọi mình rất lớn liền mở cửa bước vào hỏi " Sao chuyện gì vậy lão đại " vừa nói dứt thì thấy cảnh Long Vọng đang khụy 1 chân xuống và nhìn Giai Nhĩ. " Đây là lần thứ 2 anh ta vì quỳ 1 chân với một người mà còn là phụ nữ, Lão Đại của tôi ơi anh của ngày xưa đâu rồi " " Nói nhảm gì vậy vào đây xem vết thương này đi " Thanh Du vội đi vào và chợt nhớ ra gì đó và nói " À vết thương cũ sao tôi quên băng bó lại cho cô " " không ở dưới đây " Thanh Du ngây người nhìn theo tay của Long Vọng nó chỉ xuống thì thấy chân của Giai Nhĩ đang bị rách 1 đường. Thanh Du liền hỏi " sao vậy cô bị gì vậy " Giai Nhĩ làm vẻ mặt khó chịu nói " Tại anh ta đấy hứ " nói xong liền khoanh tay quay đầu sang hướng khác. Thanh Du ngỡ ngàng liền nhìn sang Long Vọng thấy anh ta cau mày liền đứng lên bước ra ghế ở phía sau rồi ngồi xuống " Làm đi " Thanh Du sửng người và lấy hộp thuốc của mình bắt đầu rữa vết thương ở dưới chân cho Giai Nhĩ vừa làm vừa nghĩ ngợi " cô gái này với Lão Đại có mối quan hệ gì đây, dù ông ta có lỗi đi chăng nữa thì cũng không có ai dám nói ra cả, bị cô gái này nói như vậy lại không phản ứng gì thật kì lạ ". " Thanh Du anh sao vậy khó chịu ở đâu à mà mặt lại nhăn nhó như khỉ thế kia " Thanh Du giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của mình và nói " Không sao, xong rồi đến vết thương cũ cởi áo ra " Giai Nhĩ ấp a ấp úng nói " bây..bây giờ luôn à ", Thanh Du nói lớn " ngại gì chứ mấy cái vết thương này tôi đã gặp rất nhiều nó còn khủng khiếp hơn vết thương của cô đấy " Giai Nhĩ khẽ giọng nói nhỏ " Không phải chuyện đấy mà là tôi ngại..." Vừa nói liền nhìn lên Long Vọng. Thanh Du hình như cũng hiểu cô nói gì liền quay sang nói " Lão Đại anh nghe gì không nếu nghe thì mong anh ra ngoài một chút cô nhóc này hơi ngại ". Long Vọng chóng cằm nói " không lẽ chú không phải đàn ông " Thanh Du bất lực nói " Lão Đại sao anh lại nói thế tôi là bác sĩ nam nữ đối với tôi không quan trọng bằng căn bệnh hay vết thương của họ ". Long Vọng cau mày nói " Chú ra ngoài " nói dứt câu liền đứng dậy tiến lại gần Giai Nhĩ. Thanh Du liền đứng dậy và nói " vậy..vậy nhờ anh tôi ra ngoài đứng đợi đây ". Thanh Du vừa rời khỏi thì Long Vọng ngồi xuống cạnh Giai Nhĩ, Giai Nhĩ liền hỏi " anh làm vì vậy " Long Vọng im lặng vươn tay định cởi áo Giai Nhĩ. Giai Nhĩ phản xạ rất nhanh liền lấy hai tay chắn trước ngực và nói " Lão Đại anh giữ tự trọng " Long Vọng nhíu mày lại tỏ vẻ mặt khó hiểu nói " Tự trọng ?? cô nghĩ tôi lại sàm sỡ một cô nhóc, mà là con nhóc ăn trộm như cô à đừng mơ " Giai Nhĩ ngượng đỏ mặt nói " chứ chứ anh định làm gì ". " rửa vết thương cho cô chứ làm gì " Giai Nhĩ khi nghe như vậy nghĩ là Long Vọng không có ý xấu gì liền nói " Để tôi tự cởi " vừa nói hai tay liền cỡi từng nút áo để lộ cơ thể mảnh mai trắng trẻo tuyệt phẩm ấy, nhưng lại bị phá hỏng mất đi vẻ đẹp ấy bởi vết thương do súng đạn gây ra. " Lão Đại anh sao vậy " Giai Nhĩ vừa nói vừa quơ quơ tay trước mặt Long Vọng. Long Vọng chợt bừng tỉnh và nói " À không " vừa nói dứt thì tay đã chụp lấy chai thuốc sát trùng và nói " nằm xuống " Giai Nhĩ gật đầu nằm xuống. Long Vọng liền đổ chai thuốc vào vết thương nhưng lực tay quá mạnh nên nó chảy ra rất nhiều lan xuống khắp vai của Giai Nhĩ. " Lão Đại anh định tắm vết thương của tôi bằng thuốc sát trùng à " vừa nói vừa nhìn Long Vọng bằng một ánh mắt bất lực. " Lão Đại đừng nói đây là lần đầu anh làm việc này nhá " nhận lại câu trả lời của Giai Nhĩ bằng một chữ lạnh tanh " Ừ " Long Vọng lúng túng làm cho thuốc đỗ ra ngoài hết, thuốc lem sang các băng cuộn và băng keo, thế là trở thành một mớ hỗn độn. " Thôi đừng rữa nữa băng bó cho tôi đi " Nói dứt Long Vọng liền lấy băng quấn khắp người Giai Nhĩ, đang làm thì bị ngắt quãng bởi lời nói của Giai Nhĩ " Lão Đại anh định ước sát tôi à, sao băng nhiều vậy ". Lúc này Long Vọng nghiến răng chụp lấy cuộn băng khác nhét vào miệng Giai Nhĩ và nói " Lắm chuyện ". " ưm...ưm..." ( trời ơi anh ta định giết mình, sao lại siết chặt như vậy ) " Xong rồi mặt áo vào đi " Giai Nhĩ liền dựt lấy cuộn băng ném đi, nhưng không ngờ lại chúng vào mặt của Long Vọng. " Á tôi xin lỗi anh xin lỗi Lão Đại anh có sao không ". Long Vọng tỏ vẻ mặt chết người ra và nói " Tôi nhân nhượng với cô rất nhiều lần, được nước càng lấn tới cô chán sống rồi đúng không " Long Vọng cười khẩy lấy tay kéo cà vạt của mình xuống. " Lão Đại anh định làm gì ".
Một lúc sau Long Vọng bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Thanh Du đang đứng đợi, Khi Thanh Du thấy Long Vọng bước ra chỉ một mình nhưng không thấy Giai Nhĩ đâu liền hỏi " Lão Đại Giai Nhĩ đâu " Long Vọng nghiên đầu hướng vào phòng. Thanh Du dự cảm không lành liền chạy vào trong thì thấy Giai Nhĩ đang bị trói 2 tay 2 chân miệng thì bị nhét cuộn băng vào. Thanh Du cười ha hả và nói vọng ra " Lão Đại tới giờ tôi mới biết anh lại thích trò vờn chuột này đấy "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.