Chương 16: Muốn Cùng Cô Ấy Đi Học
Giang Tiểu Lục
23/10/2021
Sáng nay vẫn là trạng thái bình thường, sóng yên biển lặng đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Thời Lục đã đi rồi.
Xóm trọ bỗng vắng tanh.
Tề Nghiêu đứng ở cổng một lúc lâu, cho đến khi Tề Dân đi đến cạnh cô thở dài và vỗ vai cô :"A Nghiêu, chúng ta vào nhà thôi."
Đại Hoàng trong sân vẫn đang chơi không biết mệt mỏi, thấy Tề Nghiêu bước vào, nó lập tức vồ lấy cô, không hề để ý đã có người rời đi.
Những thứ của Thời Lục đều đã được chuyển đi hết. Tề Nghiêu đặt chiếc hộp trong tay xuống, đứng ngẩn người một lúc mới đi lên tầng 2, hành lang vắng lặng, cánh cửa ở cuối bị khuất, cô nhẹ nhàng đẩy ra.
Căn phòng vẫn giống như trước đây với rèm cửa màu xanh nhạt, đồ nội thất màu be và một chiếc giường bốn mảnh carô, mọi thứ đều giống như khi Thời Lục ở đó, nhưng giờ đã thiếu chủ nhân của nó.
Tủ quần áo của hắn trống rỗng, chiếc vali bên cạnh cũng không thấy đâu, tủ quần áo và bàn làm việc quá ngăn nắp, ngay cả thùng rác cũng trống trơn, không có bất kỳ dấu vết nào của cuộc sống thường ngày.
Tề Nghiêu trong lòng chua xót, lẳng Iặng đứng trong phòng một hồi rồi dụi dụi mắt đi ra ngoài.
Cô không ở nhà lâu, liền chào Tề Dân và ra ngoài chơi với Thư Mỹ Mỹ và những người khác.
Vài người vẫn đang điên cuồng làm bài tập, nhưng cũng đã vơi dần qua nhiều ngày cặm cụi, Tề Nghiêu đến nhà và vận động mọi người đi đào củ sen vào buổi chiều.
Bên hồ sen, nơi mặt trời đang nghiêng về phía Tây, một nhóm cộng sự tụ tập mồm năm miệng mười bàn tán vô cùng náo nhiệt, Ngô Kỳ đi thăm người thân hôm qua cũng đã trở về, một lần nữa lại trở lên đông đúc.
Thời Lục không có ở đó, trong lòng mọi người còn có chút khó chịu, vậy là đội thiếu đi một thiếu gia ốm yếu quen được nuông chiều.
Thấy một nơi thoải mái và râm mát bên hồ sen, theo bản năng, Phương Hổ quay đầu lại muốn gọi tên Thời Lục, mới nhận ra vị thiếu gia nhỏ nhắn sợ nóng đã trở về thành phố của mình.
Lá sen rộng và xanh vô cùng, một cột mỏng vươn ra khỏi bùn, người cúi xuống, mặt trời trên đầu bị chắn, chỉ còn lại bóng nước.
Tề Nghiêu dùng hai tay mò mẫm trong nước, từ trong bùn lấy ra hai củ sen thon dài, chỉ cần rửa sạch với nước liền lộ ra một thân củ sen trắng nõn.
Nếu Thời Lục còn ở đây, hắn nhất định sẽ mở to mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên: "Hóa ra củ sen bị đào ra thế này."
Hơn nữa, đầm sen còn rất mát mẻ, Iá sen to như vậy chắn nắng, hắn trốn ở bên dưới nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lúc đầu, hắn ta có thể cáu kỉnh và không muốn xuống đào củ sen, nhưng không lâu
sau hắn sẽ hòa nhập với bọn họ như một đứa trẻ hoang dã ở nông thôn.
Cảm giác trống rỗng quen thuộc lại hiện lên trong lòng Tề Nghiêu, giống như trong phim một người bạn chơi rất tốt đột nhiên đi mất, cô buồn bã mấy ngày liền, sau đó, họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa sao?
Liệu cô và Thời Lục sẽ như vậy sao?
Mỗi người đều sẽ lớn lên trong thế giới của riêng của mình.
Rễ sen trong góc ao sen gần như bị quét sạch, lũ hài tử cuối cùng cũng từ trong ao bò dậy rửa tay chân bên bờ sông.
Bọn họ mỗi đứa đều đào một thúng, về nhà yêm đường ngó sen làm đồ ăn vặt.
Phương Hổ mang theo một con dao, một số người ngồi trên tảng đá trên bờ ngâm chân xuống nước, dùng dao cắt bỏ vỏ củ sen rồi ăn.
Củ sen vừa đào lên khỏi bùn, ngọt dịu, xua tan đi không ít cơn khát mùa hè, ánh nắng hắt xuống từ kẽ lá trên đầu, chiếu lên tảng đá.
“Ôi, ta nhớ Thời Lục quá.” Ngô Hiểu Thiên nhìn có chút u sầu, phiền muộn, Tề Nghiêu đã đưa cho cậu chiếc máy bay không người lái vào buổi sáng, đồng thời chuyển tiếp lời của Thời Lục.
“Ta cũng vậy.” Thư Mỹ Mỹ đạp chân xuống nước hai lần rồi thở dài, cô vô cùng tiếc nuối hắn.
"Về sau chúng ta sẽ chẳng thể gặp được người đẹp mắt như vậy rồi."
Trước khi Thời Lục đến, cô chưa bao giờ nhìn thấy một cậu bé đẹp như thế trong thị trấn.
Hắn thậm chí không làm gì cả, chỉ đơn giản là nằm xuống dưới mái hiên ngủ , khuôn mặt xinh đẹp và thần thái không nói nên lời khiến người ta say mê.
“Mặc dù lúc đầu hắn khá khó chịu và tính tình không tốt, nhưng thực ra sau này cũng không khó hòa hợp như vậy.” Phương Hổ gãi đầu gặm củ sen trong tay nhận xét, tỏ vẻ miễn cưỡng khen ngợi hắn ta.
"Đôi khi cũng đáng yêu một chút."
“Đại Hổ, đừng giả bộ, ngươi rõ ràng Ià yêu thích Thời Lục nhất, lại còn bày đặt miễn cưỡng khen ngợi” Thư Mỹ Mỹ tàn nhẫn đánh gãy hắn: “Bất quá đồ tốt phía sau, ngươi đều là người đầu tiên đưa cho Thời Lục.”
“A.” Tề Nghiêu há hốc mồm, lần đầu tiên cô biết điều này.
“Thật sao? Đại Hổ.” Cô quay đầu lại hỏi, Phương Hổ sắc mặt tối sầm hiếm thấy, hắn thô giọng nói.
"Ta là lo lắng sẽ làm hỏng da mịn và thịt mềm của hắn, vì vậy với quan tâm cậu ta nhiều chút."
"Tại sao người yêu quý Thời Lục vậy?"
"Không thể nói lên lời được ..." Phương Hổ vẻ mặt đau khổ, suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra một kết luận thô sơ đơn giản.
"Cậu ta khiến mọi người muốn chơi cùng."
Một vài người tình cờ tán gẫu về Thời Lục, một chàng trai đột ngột xuất hiện trong thế giới của họ vào mùa hè này và nhanh chóng rời đi, cậu ta dường như đã đi qua cuộc đời họ như một kỉ niệm đặc biệt.
Cuối cùng không biết là ai, gửi một dòng cảm xúc dài.
"Tôi đột nhiên có chút nhớ Thời Lục !"
Căn nhà trọ đã được khôi phục lại như cũ, khi không có Thời Lục, ở đây hầu như không có khách. Tề Dân thỉnh thoảng sẽ làm những công việc lặt vặt bên ngoài, không có ai trong nhà nên ông cũng không nấu ăn ở nhà thường xuyên ba bữa một ngày. Có khi là Tề Nghiêu tự mình làm mì hoặc nấu món gì đó để ăn qua bữa.
Không mấy ngày, cô liền nhận được một cuộc gọi từ Thời Lục.
Tiếng điện thoại bàn vang lên, cô đang mày mò nấu cơm trưa trong bếp, nghe thấy tiếng động, cô lập tức đi ra ngoài bắt máy mà không cần suy nghĩ nhiều.
"Xin chào."
“Đang làm gì vậy?” Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc, giọng thiếu niên lười biếng nóng nảy. Tề Nghiêu lông mày tràn đầy vui sướng, lập tức cao giọng nói.
"Lộc Lộc!"
“Thật lớn, lỗ tai của ta bị điếc mất.” Giọng nói bên tai pha chút ý cười, Tề Nghiêu kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên gọi cho ta?
Sau khi Thời Lục rời đi liền không có tin tức gì, trong đêm đó Tề Nghiêu đã đi qua đi lại chỗ điện thoại bàn trong phòng khách nhiều lần nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, sau đó cô liền bỏ cuộc đi ngủ.
Sau một thời gian dài, cô không để tâm đến vấn đề này nữa.
Không ngờ Thời Lục lại gọi cho cô một cách đột ngột như vậy.
"Như thế nào? Ta không tìm ngươi, ngươi cũng không biết đường tìm ta sao?" Đầu bên kia Thời Lục khẽ khịt mũi, vẫn kiêu ngạo như trước.
Cô nhẹ nhàng giải thích: "Ta không có số điện thoại của ngươi."
"Ngươi không có thông tin liên lạc ? Không biết gửi tin nhắn sao?" Thời Lục không cam lòng, Tề Nghiêu nghĩ đến điều đ, sau đó đầu óc quay cuồng.
Hắn nói đó là cái mạng xã hội mà hai người đã kết bạn vào trước đó.
“Tại ta không dùng điện thoại di động và cũng hiếm khi lướt Internet.” Tề Nghiêu hồn nhiên nói. Cô có một chiếc điện thoại nút bấm cũ của Tề Dân cho, hầu như cô không đăng kí vào tài khoản thông qua Internet nên nó không có gì đặc biệt thú vị, cô thường đặt bên góc tủ như một vật trang trí.
Thời Lục không nói gì, điện thoại im bặt một lúc, Tề Nghiêu lúc này lập tức hỏi: "Ngươi gọi cho ta có chuyện gì không?"
"Nói cho ngươi biết người chuyển phát nhanh đã tới, ngươi mau đến lấy."
“Ồ.” Khi cô nói xong, micro lại im bặt, Tề Nghiêu suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Lộc Lộc, ngươi về nhà thế nào?"
“Không ổn.” Cuối cùng cũng có phản ứng chủ động, Thời Lục dường như hút mũi giọng nói rất trầm.
"Ta rất khó chịu, A Nghiêu."
Trong thành phố rất nóng, nóng đến ngột ngạt.
Cái mùi oi bức của cuối hè bao trùm khắp nơi, cái nắng nóng cũng không thể tránh khỏi, Thời Lục chỉ có thể trốn trong căn phòng được che bởi những tấm rèm dày như một bệnh nhân mù.
Máy điều hòa không khí phát ra âm thanh yếu ớt, nhiệt độ thấp bất thường bao trùm toàn thân thể hắn.
Vào ngày đầu tiên sau khi trở về, Thời Lục cùng Thời Tư Niên đã có một cuộc cãi vã lớn.
Người đàn ông ngồi trong phòng khách dường như đang đợi hắn đến, trên bàn đầy thức ăn, đã hai tháng rồi họ không gặp.
“Có vẻ như ngươi đã có một khoảng thời gian không tệ trong hai tháng qua, vui đến quên đường về.” Thời Tư Niên nhàn nhạt nói, không để lộ bất kỳ tâm trạng nào trong ánh mắt sau cặp kính.
“Đều nhờ phúc của ngài cả.” Thời Lục miệng lưỡi sắc bén, trên mặt là thần thái thù địch chưa từng thể hiện trước mặt Tề Nghiêu.
“Nghe nói ngươi ở nông thôn chỉ phát quá hai lần bệnh?” Thời Tư Niên nói tiếp theo, Thời Lục tâm trạng nhất thời căng thẳng, mỗi lỗ chân lông đều vô thức mở ra trạng thái phòng ngự.
“Cho nên?” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thời Tư Niên đẩy cặp kính lên mặt và đặt cuốn sổ vào lòng.
"Vậy cũng không phải là không có thuốc chữa."
"Ông muốn nói đây là căn bệnh của những kẻ lắm tiền. Chỉ cần ra ngoài phơi nắng nhiều hơn chút liền tốt, phải không?"
"Thời Lục, chú ý thái độ của ngươi."
"Thời Tư Niên, ông chỉ xứng đáng với thái độ này của tôi thôi."
"Bang--" Có tiếng vang lớn, một cái ly thuỷ tinh đã vỡ nát dưới chân Thời Lục, một vài mảnh vỡ văng vào mu bàn tay, những giọt máu nhỏ rỉ ra nhưng cậu dường như không nhận ra điều đó.
Người đàn ông vừa dứt lời tức giận, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nhíu mày, khống chế cảm xúc của mình.
Thời Tư Niên đã ở địa vị cao từ lâu, rất ít người dám làm trái ý ông, chứ đừng nói đến nổi loạn, phản nghịch như Thời Lục hắn.
Ông nhướng mắt nhìn thẳng vào người con trai đang ngẩng cao đầu giữa phòng khách, đứa con trai duy nhất của ông, đôi mắt tối sầm lại.
"Thời Lục, trở về phòng."
Cả hai vẫn chưa hoàn thành bữa ăn.
Thời Tư Niên không ở nhà quá mười phút, liền cùng vệ sĩ lái xe vội vã rời đi.
Rèm phòng che khuất bầu trời, đồ đạc vẫn không thay đổi, như thể cậu chưa từng rời đi.
Thời Lục nằm trên giường nhắm chặt mắt, tùy tiện thả mình vào bóng tối vô biên.
Không biết qua thật lâu sau, có người nhẹ nhàng gõ cửa, cẩn thận cung kính.
"Tiểu thiếu gia, bữa ăn đã chuẩn bị xong..."
Thời Lục mi cũng không nâng, lạnh giọng phun ra một chữ: "Cút."
Sau khi trả lời cuộc gọi xong, Tề Nghiêu lên lầu lục tung các ngăn tủ để tìm chiếc điện thoại bấm đang chuẩn bị cho vào thùng tái chế.
Lớp sơn trên vỏ màu trắng xám đã bị bong tróc gần hết, bàn phím bị mài mòn khiến không thể nhìn rõ chữ.
Tề Nghiêu nhấn nút nguồn, sau khi màn hình di chuyển, một vài hàng ứng dụng nhỏ xuất hiện trên màn hình.
Cô bấm vào đầu chú chim cánh cụt, mất gần một phút để đăng nhập, trên phần mềm chưa từng có thông báo nào, vậy mà bây giờ lại có hai chấm đỏ đang phát sáng.
"Ta đến nhà rồi."
Ngày tháng là đêm 10 giờ cùng ngày Thời Lục đi.
Tin nhắn tiếp theo cách nhau hơn mười mấy giờ.
"Ngươi đâu rồi?"
"Còn dám không trả lời ta, ngươi chết chắc."
Lần gần đây nhất là một giờ trước.
"Người chuyển phát nhanh đến rồi, mau đến lấy đi." .
Tề Nghiêu gõ bàn phím từng chữ một.
"Đã nhận được rồi!"
"Cảm ơn Lộc Lộc (* AA *)"
Trước khi gửi nó đi, cô còn vắt óc chọn một biểu tượng cảm xúc dễ thương từ các góc của phương thức nhập rồi mới gửi nó đi một cách hài lòng.
Điện thoại di động của nam sinh bên này rất nhanh liền nhận được âm thanh thông báo.
Thời Lục dửng dưng cầm lấy nó liếc nhìn, thấy cái đầu luôn xám xịt trong danh sách đột nhiên sáng lên, cô nghiêm túc gửi lại hai tin nhắn cho cậu, lại còn thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương như vậy.
Thời Lục đã có thể tưởng tượng ra hình dáng gõ chữ một cách vụng về của cô.
Cùng lúc đó, khuôn mặt cô xuất hiện với nụ cười rực rỡ giống hệt biểu cảm này.
Không thể phủ nhận Tề Nghiêu lúc cười rất xinh đẹp.
Đôi mắt hoa mai nhướng lên, khuôn mặt hạt dưa, đôi môi luôn hồng hào, một mái tóc ngắn bồng bềnh mềm mại, khi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ, trong sáng rất đáng yêu.
Chính cô cũng dường như không biết điều này.
Ngay cả đám bạn xung quanh cô cũng như vẫn chưa trưởng thành, đều là dạng tâm hồn trẻ con trong sáng, sẽ không có ai phát hiện ra vẻ đẹp của cô.
Tề Nghiêu cùng Thư Mỹ Mỹ bọn họ đi đến thị trấn để lấy hàng chuyển phát nhanh, tại thời điểm họ mở gói hàng ra, một nhóm người đều chưa bao giờ nhìn qua đồ vật như vậy.
Thời Lục đã tặng Thư Mỹ Mỹ một bộ búp bê phiên bản giới hạn, mỗi người mặc một bộ váy công chúa khác nhau nằm trong một chiếc hộp được đóng gói tinh tế, Thư Mỹ Mỹ đã hét lên ngay từ cái nhìn đầu tiên, gắt gao ôm hộp vào lòng.
Những gì anh mua cho Phương Hổ là một bộ đồ bảo hộ quyền anh, hoàn chỉnh với mũ bảo hiểm, băng quấn tay, găng tay đấm bốc và miếng đệm đáy quần. Nam tử hán đại trượng phu như Phương Hổ vui mừng khôn xiết, hắn cầm đi xem lại mọi thứ và nghiên cứu kỹ lưỡng, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.
"Thời Lục thực sự nghĩa khí, tuyệt vời. Hắn là người anh em tốt nhất trong cuộc đời Phương Hổ ta!"
“Cũng không thèm nhìn xem người ta có nguyện ý hay không đi” Thư Mỹ Mỹ sờ sờ búp bê của mình, không quên khịa hắn.
Phương Hổ đối nàng làm cái mặt quỷ, Thư Mỹ Mỹ mắt trợn trắng:
"Ấu trĩ"
Tề Nghiêu nhìn một màn trước mắt mà không thể nói, cảm thấy tất cả đều thật ngây thơ, chẳng trách trước kia Thời Lục đã mắng họ.
Không hiểu sao sau kỳ nghỉ hè này, cô cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Ngày 1 tháng 9, tựu trường chính thức.
Tề Nghiêu được thăng cấp lên trường trung học cơ sở và trở thành học sinh trung học.
Trường trung học cơ sở và trung học phổ thông ở Vân Thâm nằm ở hai nơi khác nhau. Mặc dù cả hai đều ở trong thị trấn, một trường ở phía nam và một trường ở phía bắc. Ngoại trừ cô và Ngô Hiểu Thiên, những người khác đều chưa đến được trường trung học cơ sở.
Khi học trường tiểu học Phương Hổ phải học lại một lớp, Thư Mỹ Mỹ kém họ một tuổi, và Ngô Kỳ năm đó nhập học muộn mất một năm.
Băng nhóm năm người bắt đầu bị chia làm hai, không còn cùng đường đi học, đi học không còn theo nhóm, buổi sáng tự học buổi tối ở trường trung học liền hết thời gian rồi.
Bài vở ở trường cũng tăng lên nhanh chóng.
Trước kỳ nghỉ hè này, Tề Nghiêu cảm thấy mình như một đứa trẻ, ngày nào cũng chơi điên cuồng bên ngoài mà không có bất kỳ gánh nặng và lo lắng nào, sau khi vào trường trung học cho bài kiểm tra đầu tiên, cô đột nhiên hiểu được nhiệm vụ hiện tại của mình.
Có vẻ như chúng ta nên bắt đầu học tập một cách nghiêm túc.
Tề Nghiêu bắt đầu đi sớm về đêm, mỗi ngày cô đều dậy trước bình minh, sau bữa sáng, cô đạp xe đến trường cùng với Ngô Hiểu Thiên, đôi khi cậu sẽ đợi cô ở ngoài sân, đôi khi Tề Nghiêu xuống dưới nhà. đến nhà gọi cậu.
Cả hai đến trường trước khi mặt trời mọc trên một chiếc xe đạp, buổi sáng mở sách ra đọc để bắt đầu một ngày học mới.
Bài tập mà giáo viên giao cho từng môn rất nhiều, sau khi tan học, tối về còn phải làm bài tập về nhà cùng học thuộc lòng.
Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ có đến tìm
cô chơi vài lần, Tề Nghiêu không đi với họ vì đang làm bài tập, thời gian trôi qua, họ hiếm khi gọi điện cho cô.
Chỉ có Ngô Hiểu Thiên là người chia sẻ chủ đề dần dần tăng lên, nội dung trò chuyện của bọn họ thường về cơ bản xoay quanh trường học và học tập.
Bất quá một kỳ nghỉ hè, Tề Nghiêu dần dần bình ổn lại trong vô thức, hài tử đã biến thành một thiếu nữ, ngay cả người dì bên cạnh cũng thấy rằng cô đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ khi bắt đầu đi học.
Đây dường như là kỳ nghỉ hè vô tư cuối cùng của cô.
Công việc kinh doanh phòng trọ của Tề Dân đang gặp khủng hoảng, thực ra đã có dấu hiệu từ lâu, từ khi mở cửa phòng trọ đã không có khách, mùa đông năm ngoái gần như đóng cửa, nghỉ hè thì chỉ có một khách là Thời Lục đã chuyển đi.
Khi Tề Nghiêu ngày một lớn, chi phí của cô sẽ cao hơn trong tương lai và họ không thể trang trải cuộc sống với chút thu nhập ít ỏi.
Ban đêm lúc cô xuống lầu thường thấy Tề Dân ngồi trong sân hút thuốc, đã lâu lắm rồi ông không hút thuốc.
Tề Nghiêu đi học về vô tình nghe thấy Tề Dân đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, hai từ "Duyên hải" và "công việc" bật lên trong cuộc trò chuyện. Cuộc trò chuyện tiếp tục cách đó không xa, Tề Nghiêu đờ đẫn trở về phòng, cô thả cặp sách xuống bàn, lấy sách bài tập ra bắt đầu làm bài.
Đại khái là bị phân tâm không viết được vài nét, Tề Nghiêu mở ngăn kéo, lấy điện thoại từ bên trong ra, bấm nút nguồn.
Cô đã đăng nhập vào tài khoản biểu tượng chim cánh cụt, chỉ có một hộp thoại với Thời Lục đã trò chuyện ngày một ít hơn, hầu hết chỉ là một vài lời nói ngắn gọn mang tính thông báo. Thời Lục gửi cho cô tin nhắn, cô luôn rất lâu mới trả lời lại, dần dần anh cũng gửi ít hơn.
Tề Nghiêu mở hộp thoại và xem bản ghi trò chuyện của hai người họ, lần trước khi cô mới nhập học, Thời Lục đã gửi một tin nhắn hỏi cô cảm thấy thế nào ở trường mới.
Mấy ngày nay rất bận, Tề Nghiêu luôn
quên không nhìn điện thoại, hai ngày sau
khi xem tin nhắn, cô đã phản hồi lại cho Thời Lục, anh liền mắng cô.
Xa hơn nữa, cô chủ động nhắn tin cho anh.
Nói với anh rằng đã nhận được chuyển phát nhanh, Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ đều thích nó.
Thời Lục hỏi cô có thích nó không?
Anh gửi cho cô một bao toàn đồ ăn mang nhãn hiệu sô cô la mà cô thích nhất.
Tựa hồ như thần giao cách cảm, Tề Nghiêu còn chưa lướt xem lại hết cuộc nói chuyện, điện thoại liền vang lên một hồi chuông chấn động, trên màn hình nổi hai chữ phóng đại Lộc Lộc.
Tề Nghiêu trên mặt vui mừng, cô lập tức cầm điện thoại di động đưa lên bên tai, âm thanh nhẹ nhàng: "Lộc Lộc"
"Ngươi đang làm gì vậy?" Vẫn là giọng nói nam sinh mở màn, lười biếng mang theo chút không kiên nhẫn.
Hai người không gọi điện thoại nhiều , trường Tề Nghiêu không cho phép mang điện thoại di động, sau khi cô đi học về thì bận làm bài tập nên cô thường quên lên lầu mở điện thoại. Thời Lục gọi đến điện thoại bàn tương đối nhiều, nhưng đa số đều là Tề Dân bắt máy, nhiều lần sau Thời Lục cũng giảm tần số gọi lại.
“Ta vừa mới tan học, chuẩn bị làm bài tập.” Giọng nói của Tề Nghiêu không tự chủ mang theo chút uỷ khuất mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
“Có chuyện gì vậy?” Thời Lục bất giác dịu giọng. Mặc dù cả hai không thường xuyên liên lạc, nhưng anh biết hầu hết mọi thứ đã xảy ra với Tề Nghiêu.
Anh biết rằng trường của cô có một sân chơi rộng lớn, giáo viên rất nghiêm khắc và căng thẳng, cũng biết cô thường đến trường cùng Ngô Hiểu Thiên mỗi ngày.
Thời Lục chua xót, muốn giật lấy chiếc máy bay không người lái đã cho hắn ta trở lại.
Đưa cho hắn không bằng cho Đại Hoàng chơi.
Cô ấy khịt mũi, cúi đầu xuống: "Lộc Lộc."
"Ừm?"
"Lộc Lộc."
"A Nghiêu?"
Cô không nói gì, cứ gọi đi gọi lại tên anh, Thời Lục nhanh chóng tức giận, anh hít một hơi thật sâu, đè nén sự lo lắng bốc lên của mình.
“Sao vậy?” Thời Lục bình ổn lại cảm xúc, cố gắng để cô không nhìn thấy sự khác biệt, trầm giọng hỏi.
Tề Nghiêu trầm mặc một hồi, đột nhiên thả lỏng: "Không sao."
Thậm chí còn có một nụ cười nhẹ trong lời nói của cô: "Ta chỉ muốn gọi tên ngươi thôi. Đã lâu rồi ta không gọi ngươi."
“Lộc Lộc, Lộc Lộc, dễ nghe ha.” Khi Tề Nghiêu gọi anh, không giống như những người khác, hai từ đó sẽ tròn trịa hơn, vui tươi và dễ thương, giống như bây giờ.
Thật là ngây thơ.
Trái tim đang nâng lên của Thời Lục hơi trầm xuống, bàn tay trong túi đã vô thức nắm chặt thành nắm đấm, lúc này mới từ từ thả lỏng, chỉ muốn vò rối mớ tóc trên đầu cô.
"A Nghiêu, nếu ngươi còn làm ta sợ một lần nữa, ta lần sau liền sẽ gửi cho ngươi một con dao." Làm anh cứ tưởng cô xảy ra chuyện gì.
“Tại sao?” Cô gái ngây người hỏi ở đầu dây bên kia.
Thời Lục cong lên khóe miệng, "Đe doạ"
"Hù chết ngươi."
"Ấu trĩ."
Tại lối vào của trường Trung tá số 1.
Khi tan học, các học sinh mặc đồng phục học sinh tụ năm tụ ba cùng nhau bước ra cổng trường.
Thời Lục vừa cúp điện thoại xong, nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt thì người bên cạnh liền chồm tới, nở một nụ cười híp cả mắt.
"Cậu chủ Lục, vừa rồi cậu gọi cho ai vậy? Sao lại cười như thế kia."
Thời Lục dừng lại, sau đó hỏi: "Ta cười sao?"
“Ngươi cười đến một mặt rạo rực luôn rồi.” Ninh Chu đưa ba ngón tay lên lỗ tai, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta thề đó là sự thật."
“Có bệnh.” Thời Lục liếc anh ta một cái rồi rời đi. Ninh Chu vội vàng kéo dây đeo cặp chạy theo cho kịp.
“Tiết lộ một chút đi, nói cho ta nghe xem!” Khi bắt kịp Thời Lục, hắn vốn là muốn xông lên phía trước, nhưng Iại không dám vươn tay đặt ở trên vai anh, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất đụng nhẹ cánh tay, nhíu mày.
"Có phải hay không là nhỏ Tiểu Nghiêu lần trước?"
Thời Lục dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn hắn ta, mặt không có biểu cảm gì, nhưng Ninh Chu đã nhanh chóng giơ tay đầu hàng
"Ta sai rồi, thiếu gia."
Hắn biết lúc nào bên co lúc nào nên dãn, vừa nhìn thấy sai lầm của mình liền nhận, vị Lục Thiếu kia không thèm quan tâm hắn, tiếp tục đi về phía trước, Ninh Chu liền đi theo dựa sát vào anh.
"Thời Lục, người thật sự không phải sẽ tìm vị bạn gái ở nông thôn kia đi? Nếu tin tức này truyền ra ngoài, ước tính tất cả nữ sinh trong trường chúng ta sẽ rất đau lòng."
Ninh Chu và Thời Lục quen nhau từ khi còn học cấp 1, học cùng lớp piano, cùng nhau tập luyện một thời gian vì tham gia các cuộc thi, dần dần hai người trở nên thân thiết, cùng nhau bước lên cấp ba.
Anh ta chính là người đã gửi máy bay không người lái đến nông thôn cho bọn họ, cùng nghe hắn than thở sau khi trở về bất mãn như thế nào.
Ninh Chu vô tình nhìn trộm màn hình của cậu một lần, còn đang ở trong lớp, cứ hai phút Thời Lục lại nhìn điện thoại, tựa hồ chờ tin tức của người nào đó, sau khi nghe thấy rung động liền liếc mắt một cái.
Đối diện là đầu của một con đom đóm, tên của nó chỉ có hai chữ Tiểu Nghiêu.
Kể từ đó, điều này đã trở thành một từ khoá mấu chốt giữa hai người.
"Nếu người đang rảnh rỗi không có việc gì làm," Thời Lục nhìn anh một cái, lạnh lùng nói không quay đầu lại: "Con chó nuôi trong trang trại của ta bị chết, người có thể qua đó chôn cất trông coi cho nó hai ngày?
Ninh Chu: "..."
Hoàn toàn an tĩnh không cất nửa lời.
Khi Thời Lục trở về nhà, căn biệt thự to Iớn vẫn trống trơn, bữa ăn đã dọn sẵn trên bàn, những người hầu đã rời đi, tất cả đều sống trong một ngôi nhà phụ nhỏ khác bên cạnh biệt thự.
Thời Tư Niên mười ngày nửa tháng sẽ trở lại một lần, nhiều lúc mấy tháng không thấy bóng người, trong biệt thự hầu như chỉ có mỗi Thời Lục ở.
Anh không động đũa đến bữa tối mà chỉ ném cặp sách xuống và bật máy chơi game lên. Màn hình trò chơi xuất hiện trên máy chiếu trong phòng khách. Anh giữ tay cầm, say mê chơi cho đến khi màn hình hiển thị chữ kết thúc lớn trò chơi đã được vượt qua, anh mới ném tay cầm xuống ghế sô pha.
Bên ngoài trời đã tối, Thời Lục nằm ngửa trên thảm, hai tay dang rộng, qua cửa sổ có thể nhìn thấy một màu đỏ đậm duy nhất trên bầu trời.
Đó là ánh hào quang cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Mọi thứ có vẻ buồn tẻ.
Thật là nhàm chán.
Thời Lục nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng, sững sờ gọi tên một người.
"A Nghiêu, A Nghiêu, A Nghiêu ..." Anh lặp đi lặp lại điều đó trong vô thức.
Nam sinh nhắm mắt lại.
Tia sáng cuối cùng cũng biến mất.
Gặp lại Thời Tư Niên là ba ngày sau, Thời Lục đẩy cửa ra không biết ông đã về, vừa bước vào thì nghe thấy có người nói chuyện điện thoại, giọng nói mơ hồ truyền đến.
"Không phải phòng trọ vẫn ổn sao? Hãy đến bờ biển Duyên hải... nếu có cơ hội thích hợp hoặc ..."
Cách cả hành lang và phòng khách, âm thanh không thực lắm, nhưng ngực của Thời Lục vẫn đột ngột nhảy lên, không biết vì sao, anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tề Nghiêu.
Khi tìm thấy Thời Tư Niên, cuộc gọi đã kết thúc, người đàn ông từ ban công bước vào nhìn thấy Thời Lục đang đứng thẳng trước mặt mình, một dấu vết ngạc nhiên hiện lên trong mắt ông.
"Có chuyện?"
“Ừm.” Hai người luôn không hợp nhau, hiếm thấy lần này họ có thể bình tĩnh nói chuyện.
Thời Lục hỏi: "Ông vừa gọi cho ai vậy?"
Thời Tư Niên sáng tỏ, đôi mắt ông suy nghĩ sâu sa đánh giá anh, chiếc điện thoại bị kẹp giữa những ngón tay, bất giác xoay người: "Tề Dân."
Thời Lục đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào ông: "Bọn họ xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì lớn, nhưng dãy phòng trọ không thể tiếp tục hoạt động nên sắp đóng cửa. Anh ta định đi xin việc bên ngoài."
“Còn Tề Nghiêu?” Thời Lục không nghĩ ngợi bật thốt lên, giọng điệu Thời Tư Niên nhàn nhạt.
"Nhờ người chăm sóc, nhóc đó lớn tuổi rồi nên có thể ở kí túc xá."
“Không được.” Thời Lục phản bác, trực tiếp nhìn ông, suy nghĩ quẩn quanh trong đầu nhiều ngày cuối cùng cũng tìm được cơ hội thích hợp.
“Tôi muốn đi học với cô ấy.” Lời nói vòng vo, cuối cùng chuyển thành vẻ mặt ôn nhu, anh thẳng tắp nhìn Thời Tư Niên, biết ông sẽ đồng ý.
Từ khi còn nhỏ, ông chưa bao giờ không đáp ứng điều anh muốn, ngoại trừ một điều.
Người đàn ông chìm vào trầm tư, hồi lâu, đôi mắt sau ống kính nâng lên, tối tăm và sâu thẳm.
"Ta có ích lợi gì?"
“Ông muốn gì?” Hai người nhìn nhau, Thời Tư Niên nhìn anh, thời gian im lặng kéo dài, không biết đã trôi qua bao lâu.
Ông cúi đầu điều chỉnh dây đeo chiếc đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu thản nhiên.
"Ngươi đem những kĩ năng ngày xưa học lại cho ta, Thời Tư Niên ta không muốn có một đứa con vô dụng như ngươi."
***
Truyện: Thứ Ánh Sáng Ấm Áp Năm Ấy
Tác Giả: Giang Tiểu Lục
Dịch Giả: Vũ Thuỳ Linh ( Linh haiz )
Email liên hệ: [email protected]
***
Thời Lục đã đi rồi.
Xóm trọ bỗng vắng tanh.
Tề Nghiêu đứng ở cổng một lúc lâu, cho đến khi Tề Dân đi đến cạnh cô thở dài và vỗ vai cô :"A Nghiêu, chúng ta vào nhà thôi."
Đại Hoàng trong sân vẫn đang chơi không biết mệt mỏi, thấy Tề Nghiêu bước vào, nó lập tức vồ lấy cô, không hề để ý đã có người rời đi.
Những thứ của Thời Lục đều đã được chuyển đi hết. Tề Nghiêu đặt chiếc hộp trong tay xuống, đứng ngẩn người một lúc mới đi lên tầng 2, hành lang vắng lặng, cánh cửa ở cuối bị khuất, cô nhẹ nhàng đẩy ra.
Căn phòng vẫn giống như trước đây với rèm cửa màu xanh nhạt, đồ nội thất màu be và một chiếc giường bốn mảnh carô, mọi thứ đều giống như khi Thời Lục ở đó, nhưng giờ đã thiếu chủ nhân của nó.
Tủ quần áo của hắn trống rỗng, chiếc vali bên cạnh cũng không thấy đâu, tủ quần áo và bàn làm việc quá ngăn nắp, ngay cả thùng rác cũng trống trơn, không có bất kỳ dấu vết nào của cuộc sống thường ngày.
Tề Nghiêu trong lòng chua xót, lẳng Iặng đứng trong phòng một hồi rồi dụi dụi mắt đi ra ngoài.
Cô không ở nhà lâu, liền chào Tề Dân và ra ngoài chơi với Thư Mỹ Mỹ và những người khác.
Vài người vẫn đang điên cuồng làm bài tập, nhưng cũng đã vơi dần qua nhiều ngày cặm cụi, Tề Nghiêu đến nhà và vận động mọi người đi đào củ sen vào buổi chiều.
Bên hồ sen, nơi mặt trời đang nghiêng về phía Tây, một nhóm cộng sự tụ tập mồm năm miệng mười bàn tán vô cùng náo nhiệt, Ngô Kỳ đi thăm người thân hôm qua cũng đã trở về, một lần nữa lại trở lên đông đúc.
Thời Lục không có ở đó, trong lòng mọi người còn có chút khó chịu, vậy là đội thiếu đi một thiếu gia ốm yếu quen được nuông chiều.
Thấy một nơi thoải mái và râm mát bên hồ sen, theo bản năng, Phương Hổ quay đầu lại muốn gọi tên Thời Lục, mới nhận ra vị thiếu gia nhỏ nhắn sợ nóng đã trở về thành phố của mình.
Lá sen rộng và xanh vô cùng, một cột mỏng vươn ra khỏi bùn, người cúi xuống, mặt trời trên đầu bị chắn, chỉ còn lại bóng nước.
Tề Nghiêu dùng hai tay mò mẫm trong nước, từ trong bùn lấy ra hai củ sen thon dài, chỉ cần rửa sạch với nước liền lộ ra một thân củ sen trắng nõn.
Nếu Thời Lục còn ở đây, hắn nhất định sẽ mở to mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên: "Hóa ra củ sen bị đào ra thế này."
Hơn nữa, đầm sen còn rất mát mẻ, Iá sen to như vậy chắn nắng, hắn trốn ở bên dưới nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lúc đầu, hắn ta có thể cáu kỉnh và không muốn xuống đào củ sen, nhưng không lâu
sau hắn sẽ hòa nhập với bọn họ như một đứa trẻ hoang dã ở nông thôn.
Cảm giác trống rỗng quen thuộc lại hiện lên trong lòng Tề Nghiêu, giống như trong phim một người bạn chơi rất tốt đột nhiên đi mất, cô buồn bã mấy ngày liền, sau đó, họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa sao?
Liệu cô và Thời Lục sẽ như vậy sao?
Mỗi người đều sẽ lớn lên trong thế giới của riêng của mình.
Rễ sen trong góc ao sen gần như bị quét sạch, lũ hài tử cuối cùng cũng từ trong ao bò dậy rửa tay chân bên bờ sông.
Bọn họ mỗi đứa đều đào một thúng, về nhà yêm đường ngó sen làm đồ ăn vặt.
Phương Hổ mang theo một con dao, một số người ngồi trên tảng đá trên bờ ngâm chân xuống nước, dùng dao cắt bỏ vỏ củ sen rồi ăn.
Củ sen vừa đào lên khỏi bùn, ngọt dịu, xua tan đi không ít cơn khát mùa hè, ánh nắng hắt xuống từ kẽ lá trên đầu, chiếu lên tảng đá.
“Ôi, ta nhớ Thời Lục quá.” Ngô Hiểu Thiên nhìn có chút u sầu, phiền muộn, Tề Nghiêu đã đưa cho cậu chiếc máy bay không người lái vào buổi sáng, đồng thời chuyển tiếp lời của Thời Lục.
“Ta cũng vậy.” Thư Mỹ Mỹ đạp chân xuống nước hai lần rồi thở dài, cô vô cùng tiếc nuối hắn.
"Về sau chúng ta sẽ chẳng thể gặp được người đẹp mắt như vậy rồi."
Trước khi Thời Lục đến, cô chưa bao giờ nhìn thấy một cậu bé đẹp như thế trong thị trấn.
Hắn thậm chí không làm gì cả, chỉ đơn giản là nằm xuống dưới mái hiên ngủ , khuôn mặt xinh đẹp và thần thái không nói nên lời khiến người ta say mê.
“Mặc dù lúc đầu hắn khá khó chịu và tính tình không tốt, nhưng thực ra sau này cũng không khó hòa hợp như vậy.” Phương Hổ gãi đầu gặm củ sen trong tay nhận xét, tỏ vẻ miễn cưỡng khen ngợi hắn ta.
"Đôi khi cũng đáng yêu một chút."
“Đại Hổ, đừng giả bộ, ngươi rõ ràng Ià yêu thích Thời Lục nhất, lại còn bày đặt miễn cưỡng khen ngợi” Thư Mỹ Mỹ tàn nhẫn đánh gãy hắn: “Bất quá đồ tốt phía sau, ngươi đều là người đầu tiên đưa cho Thời Lục.”
“A.” Tề Nghiêu há hốc mồm, lần đầu tiên cô biết điều này.
“Thật sao? Đại Hổ.” Cô quay đầu lại hỏi, Phương Hổ sắc mặt tối sầm hiếm thấy, hắn thô giọng nói.
"Ta là lo lắng sẽ làm hỏng da mịn và thịt mềm của hắn, vì vậy với quan tâm cậu ta nhiều chút."
"Tại sao người yêu quý Thời Lục vậy?"
"Không thể nói lên lời được ..." Phương Hổ vẻ mặt đau khổ, suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra một kết luận thô sơ đơn giản.
"Cậu ta khiến mọi người muốn chơi cùng."
Một vài người tình cờ tán gẫu về Thời Lục, một chàng trai đột ngột xuất hiện trong thế giới của họ vào mùa hè này và nhanh chóng rời đi, cậu ta dường như đã đi qua cuộc đời họ như một kỉ niệm đặc biệt.
Cuối cùng không biết là ai, gửi một dòng cảm xúc dài.
"Tôi đột nhiên có chút nhớ Thời Lục !"
Căn nhà trọ đã được khôi phục lại như cũ, khi không có Thời Lục, ở đây hầu như không có khách. Tề Dân thỉnh thoảng sẽ làm những công việc lặt vặt bên ngoài, không có ai trong nhà nên ông cũng không nấu ăn ở nhà thường xuyên ba bữa một ngày. Có khi là Tề Nghiêu tự mình làm mì hoặc nấu món gì đó để ăn qua bữa.
Không mấy ngày, cô liền nhận được một cuộc gọi từ Thời Lục.
Tiếng điện thoại bàn vang lên, cô đang mày mò nấu cơm trưa trong bếp, nghe thấy tiếng động, cô lập tức đi ra ngoài bắt máy mà không cần suy nghĩ nhiều.
"Xin chào."
“Đang làm gì vậy?” Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc, giọng thiếu niên lười biếng nóng nảy. Tề Nghiêu lông mày tràn đầy vui sướng, lập tức cao giọng nói.
"Lộc Lộc!"
“Thật lớn, lỗ tai của ta bị điếc mất.” Giọng nói bên tai pha chút ý cười, Tề Nghiêu kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên gọi cho ta?
Sau khi Thời Lục rời đi liền không có tin tức gì, trong đêm đó Tề Nghiêu đã đi qua đi lại chỗ điện thoại bàn trong phòng khách nhiều lần nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, sau đó cô liền bỏ cuộc đi ngủ.
Sau một thời gian dài, cô không để tâm đến vấn đề này nữa.
Không ngờ Thời Lục lại gọi cho cô một cách đột ngột như vậy.
"Như thế nào? Ta không tìm ngươi, ngươi cũng không biết đường tìm ta sao?" Đầu bên kia Thời Lục khẽ khịt mũi, vẫn kiêu ngạo như trước.
Cô nhẹ nhàng giải thích: "Ta không có số điện thoại của ngươi."
"Ngươi không có thông tin liên lạc ? Không biết gửi tin nhắn sao?" Thời Lục không cam lòng, Tề Nghiêu nghĩ đến điều đ, sau đó đầu óc quay cuồng.
Hắn nói đó là cái mạng xã hội mà hai người đã kết bạn vào trước đó.
“Tại ta không dùng điện thoại di động và cũng hiếm khi lướt Internet.” Tề Nghiêu hồn nhiên nói. Cô có một chiếc điện thoại nút bấm cũ của Tề Dân cho, hầu như cô không đăng kí vào tài khoản thông qua Internet nên nó không có gì đặc biệt thú vị, cô thường đặt bên góc tủ như một vật trang trí.
Thời Lục không nói gì, điện thoại im bặt một lúc, Tề Nghiêu lúc này lập tức hỏi: "Ngươi gọi cho ta có chuyện gì không?"
"Nói cho ngươi biết người chuyển phát nhanh đã tới, ngươi mau đến lấy."
“Ồ.” Khi cô nói xong, micro lại im bặt, Tề Nghiêu suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Lộc Lộc, ngươi về nhà thế nào?"
“Không ổn.” Cuối cùng cũng có phản ứng chủ động, Thời Lục dường như hút mũi giọng nói rất trầm.
"Ta rất khó chịu, A Nghiêu."
Trong thành phố rất nóng, nóng đến ngột ngạt.
Cái mùi oi bức của cuối hè bao trùm khắp nơi, cái nắng nóng cũng không thể tránh khỏi, Thời Lục chỉ có thể trốn trong căn phòng được che bởi những tấm rèm dày như một bệnh nhân mù.
Máy điều hòa không khí phát ra âm thanh yếu ớt, nhiệt độ thấp bất thường bao trùm toàn thân thể hắn.
Vào ngày đầu tiên sau khi trở về, Thời Lục cùng Thời Tư Niên đã có một cuộc cãi vã lớn.
Người đàn ông ngồi trong phòng khách dường như đang đợi hắn đến, trên bàn đầy thức ăn, đã hai tháng rồi họ không gặp.
“Có vẻ như ngươi đã có một khoảng thời gian không tệ trong hai tháng qua, vui đến quên đường về.” Thời Tư Niên nhàn nhạt nói, không để lộ bất kỳ tâm trạng nào trong ánh mắt sau cặp kính.
“Đều nhờ phúc của ngài cả.” Thời Lục miệng lưỡi sắc bén, trên mặt là thần thái thù địch chưa từng thể hiện trước mặt Tề Nghiêu.
“Nghe nói ngươi ở nông thôn chỉ phát quá hai lần bệnh?” Thời Tư Niên nói tiếp theo, Thời Lục tâm trạng nhất thời căng thẳng, mỗi lỗ chân lông đều vô thức mở ra trạng thái phòng ngự.
“Cho nên?” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thời Tư Niên đẩy cặp kính lên mặt và đặt cuốn sổ vào lòng.
"Vậy cũng không phải là không có thuốc chữa."
"Ông muốn nói đây là căn bệnh của những kẻ lắm tiền. Chỉ cần ra ngoài phơi nắng nhiều hơn chút liền tốt, phải không?"
"Thời Lục, chú ý thái độ của ngươi."
"Thời Tư Niên, ông chỉ xứng đáng với thái độ này của tôi thôi."
"Bang--" Có tiếng vang lớn, một cái ly thuỷ tinh đã vỡ nát dưới chân Thời Lục, một vài mảnh vỡ văng vào mu bàn tay, những giọt máu nhỏ rỉ ra nhưng cậu dường như không nhận ra điều đó.
Người đàn ông vừa dứt lời tức giận, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nhíu mày, khống chế cảm xúc của mình.
Thời Tư Niên đã ở địa vị cao từ lâu, rất ít người dám làm trái ý ông, chứ đừng nói đến nổi loạn, phản nghịch như Thời Lục hắn.
Ông nhướng mắt nhìn thẳng vào người con trai đang ngẩng cao đầu giữa phòng khách, đứa con trai duy nhất của ông, đôi mắt tối sầm lại.
"Thời Lục, trở về phòng."
Cả hai vẫn chưa hoàn thành bữa ăn.
Thời Tư Niên không ở nhà quá mười phút, liền cùng vệ sĩ lái xe vội vã rời đi.
Rèm phòng che khuất bầu trời, đồ đạc vẫn không thay đổi, như thể cậu chưa từng rời đi.
Thời Lục nằm trên giường nhắm chặt mắt, tùy tiện thả mình vào bóng tối vô biên.
Không biết qua thật lâu sau, có người nhẹ nhàng gõ cửa, cẩn thận cung kính.
"Tiểu thiếu gia, bữa ăn đã chuẩn bị xong..."
Thời Lục mi cũng không nâng, lạnh giọng phun ra một chữ: "Cút."
Sau khi trả lời cuộc gọi xong, Tề Nghiêu lên lầu lục tung các ngăn tủ để tìm chiếc điện thoại bấm đang chuẩn bị cho vào thùng tái chế.
Lớp sơn trên vỏ màu trắng xám đã bị bong tróc gần hết, bàn phím bị mài mòn khiến không thể nhìn rõ chữ.
Tề Nghiêu nhấn nút nguồn, sau khi màn hình di chuyển, một vài hàng ứng dụng nhỏ xuất hiện trên màn hình.
Cô bấm vào đầu chú chim cánh cụt, mất gần một phút để đăng nhập, trên phần mềm chưa từng có thông báo nào, vậy mà bây giờ lại có hai chấm đỏ đang phát sáng.
"Ta đến nhà rồi."
Ngày tháng là đêm 10 giờ cùng ngày Thời Lục đi.
Tin nhắn tiếp theo cách nhau hơn mười mấy giờ.
"Ngươi đâu rồi?"
"Còn dám không trả lời ta, ngươi chết chắc."
Lần gần đây nhất là một giờ trước.
"Người chuyển phát nhanh đến rồi, mau đến lấy đi." .
Tề Nghiêu gõ bàn phím từng chữ một.
"Đã nhận được rồi!"
"Cảm ơn Lộc Lộc (* AA *)"
Trước khi gửi nó đi, cô còn vắt óc chọn một biểu tượng cảm xúc dễ thương từ các góc của phương thức nhập rồi mới gửi nó đi một cách hài lòng.
Điện thoại di động của nam sinh bên này rất nhanh liền nhận được âm thanh thông báo.
Thời Lục dửng dưng cầm lấy nó liếc nhìn, thấy cái đầu luôn xám xịt trong danh sách đột nhiên sáng lên, cô nghiêm túc gửi lại hai tin nhắn cho cậu, lại còn thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương như vậy.
Thời Lục đã có thể tưởng tượng ra hình dáng gõ chữ một cách vụng về của cô.
Cùng lúc đó, khuôn mặt cô xuất hiện với nụ cười rực rỡ giống hệt biểu cảm này.
Không thể phủ nhận Tề Nghiêu lúc cười rất xinh đẹp.
Đôi mắt hoa mai nhướng lên, khuôn mặt hạt dưa, đôi môi luôn hồng hào, một mái tóc ngắn bồng bềnh mềm mại, khi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ, trong sáng rất đáng yêu.
Chính cô cũng dường như không biết điều này.
Ngay cả đám bạn xung quanh cô cũng như vẫn chưa trưởng thành, đều là dạng tâm hồn trẻ con trong sáng, sẽ không có ai phát hiện ra vẻ đẹp của cô.
Tề Nghiêu cùng Thư Mỹ Mỹ bọn họ đi đến thị trấn để lấy hàng chuyển phát nhanh, tại thời điểm họ mở gói hàng ra, một nhóm người đều chưa bao giờ nhìn qua đồ vật như vậy.
Thời Lục đã tặng Thư Mỹ Mỹ một bộ búp bê phiên bản giới hạn, mỗi người mặc một bộ váy công chúa khác nhau nằm trong một chiếc hộp được đóng gói tinh tế, Thư Mỹ Mỹ đã hét lên ngay từ cái nhìn đầu tiên, gắt gao ôm hộp vào lòng.
Những gì anh mua cho Phương Hổ là một bộ đồ bảo hộ quyền anh, hoàn chỉnh với mũ bảo hiểm, băng quấn tay, găng tay đấm bốc và miếng đệm đáy quần. Nam tử hán đại trượng phu như Phương Hổ vui mừng khôn xiết, hắn cầm đi xem lại mọi thứ và nghiên cứu kỹ lưỡng, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.
"Thời Lục thực sự nghĩa khí, tuyệt vời. Hắn là người anh em tốt nhất trong cuộc đời Phương Hổ ta!"
“Cũng không thèm nhìn xem người ta có nguyện ý hay không đi” Thư Mỹ Mỹ sờ sờ búp bê của mình, không quên khịa hắn.
Phương Hổ đối nàng làm cái mặt quỷ, Thư Mỹ Mỹ mắt trợn trắng:
"Ấu trĩ"
Tề Nghiêu nhìn một màn trước mắt mà không thể nói, cảm thấy tất cả đều thật ngây thơ, chẳng trách trước kia Thời Lục đã mắng họ.
Không hiểu sao sau kỳ nghỉ hè này, cô cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Ngày 1 tháng 9, tựu trường chính thức.
Tề Nghiêu được thăng cấp lên trường trung học cơ sở và trở thành học sinh trung học.
Trường trung học cơ sở và trung học phổ thông ở Vân Thâm nằm ở hai nơi khác nhau. Mặc dù cả hai đều ở trong thị trấn, một trường ở phía nam và một trường ở phía bắc. Ngoại trừ cô và Ngô Hiểu Thiên, những người khác đều chưa đến được trường trung học cơ sở.
Khi học trường tiểu học Phương Hổ phải học lại một lớp, Thư Mỹ Mỹ kém họ một tuổi, và Ngô Kỳ năm đó nhập học muộn mất một năm.
Băng nhóm năm người bắt đầu bị chia làm hai, không còn cùng đường đi học, đi học không còn theo nhóm, buổi sáng tự học buổi tối ở trường trung học liền hết thời gian rồi.
Bài vở ở trường cũng tăng lên nhanh chóng.
Trước kỳ nghỉ hè này, Tề Nghiêu cảm thấy mình như một đứa trẻ, ngày nào cũng chơi điên cuồng bên ngoài mà không có bất kỳ gánh nặng và lo lắng nào, sau khi vào trường trung học cho bài kiểm tra đầu tiên, cô đột nhiên hiểu được nhiệm vụ hiện tại của mình.
Có vẻ như chúng ta nên bắt đầu học tập một cách nghiêm túc.
Tề Nghiêu bắt đầu đi sớm về đêm, mỗi ngày cô đều dậy trước bình minh, sau bữa sáng, cô đạp xe đến trường cùng với Ngô Hiểu Thiên, đôi khi cậu sẽ đợi cô ở ngoài sân, đôi khi Tề Nghiêu xuống dưới nhà. đến nhà gọi cậu.
Cả hai đến trường trước khi mặt trời mọc trên một chiếc xe đạp, buổi sáng mở sách ra đọc để bắt đầu một ngày học mới.
Bài tập mà giáo viên giao cho từng môn rất nhiều, sau khi tan học, tối về còn phải làm bài tập về nhà cùng học thuộc lòng.
Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ có đến tìm
cô chơi vài lần, Tề Nghiêu không đi với họ vì đang làm bài tập, thời gian trôi qua, họ hiếm khi gọi điện cho cô.
Chỉ có Ngô Hiểu Thiên là người chia sẻ chủ đề dần dần tăng lên, nội dung trò chuyện của bọn họ thường về cơ bản xoay quanh trường học và học tập.
Bất quá một kỳ nghỉ hè, Tề Nghiêu dần dần bình ổn lại trong vô thức, hài tử đã biến thành một thiếu nữ, ngay cả người dì bên cạnh cũng thấy rằng cô đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ khi bắt đầu đi học.
Đây dường như là kỳ nghỉ hè vô tư cuối cùng của cô.
Công việc kinh doanh phòng trọ của Tề Dân đang gặp khủng hoảng, thực ra đã có dấu hiệu từ lâu, từ khi mở cửa phòng trọ đã không có khách, mùa đông năm ngoái gần như đóng cửa, nghỉ hè thì chỉ có một khách là Thời Lục đã chuyển đi.
Khi Tề Nghiêu ngày một lớn, chi phí của cô sẽ cao hơn trong tương lai và họ không thể trang trải cuộc sống với chút thu nhập ít ỏi.
Ban đêm lúc cô xuống lầu thường thấy Tề Dân ngồi trong sân hút thuốc, đã lâu lắm rồi ông không hút thuốc.
Tề Nghiêu đi học về vô tình nghe thấy Tề Dân đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, hai từ "Duyên hải" và "công việc" bật lên trong cuộc trò chuyện. Cuộc trò chuyện tiếp tục cách đó không xa, Tề Nghiêu đờ đẫn trở về phòng, cô thả cặp sách xuống bàn, lấy sách bài tập ra bắt đầu làm bài.
Đại khái là bị phân tâm không viết được vài nét, Tề Nghiêu mở ngăn kéo, lấy điện thoại từ bên trong ra, bấm nút nguồn.
Cô đã đăng nhập vào tài khoản biểu tượng chim cánh cụt, chỉ có một hộp thoại với Thời Lục đã trò chuyện ngày một ít hơn, hầu hết chỉ là một vài lời nói ngắn gọn mang tính thông báo. Thời Lục gửi cho cô tin nhắn, cô luôn rất lâu mới trả lời lại, dần dần anh cũng gửi ít hơn.
Tề Nghiêu mở hộp thoại và xem bản ghi trò chuyện của hai người họ, lần trước khi cô mới nhập học, Thời Lục đã gửi một tin nhắn hỏi cô cảm thấy thế nào ở trường mới.
Mấy ngày nay rất bận, Tề Nghiêu luôn
quên không nhìn điện thoại, hai ngày sau
khi xem tin nhắn, cô đã phản hồi lại cho Thời Lục, anh liền mắng cô.
Xa hơn nữa, cô chủ động nhắn tin cho anh.
Nói với anh rằng đã nhận được chuyển phát nhanh, Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ đều thích nó.
Thời Lục hỏi cô có thích nó không?
Anh gửi cho cô một bao toàn đồ ăn mang nhãn hiệu sô cô la mà cô thích nhất.
Tựa hồ như thần giao cách cảm, Tề Nghiêu còn chưa lướt xem lại hết cuộc nói chuyện, điện thoại liền vang lên một hồi chuông chấn động, trên màn hình nổi hai chữ phóng đại Lộc Lộc.
Tề Nghiêu trên mặt vui mừng, cô lập tức cầm điện thoại di động đưa lên bên tai, âm thanh nhẹ nhàng: "Lộc Lộc"
"Ngươi đang làm gì vậy?" Vẫn là giọng nói nam sinh mở màn, lười biếng mang theo chút không kiên nhẫn.
Hai người không gọi điện thoại nhiều , trường Tề Nghiêu không cho phép mang điện thoại di động, sau khi cô đi học về thì bận làm bài tập nên cô thường quên lên lầu mở điện thoại. Thời Lục gọi đến điện thoại bàn tương đối nhiều, nhưng đa số đều là Tề Dân bắt máy, nhiều lần sau Thời Lục cũng giảm tần số gọi lại.
“Ta vừa mới tan học, chuẩn bị làm bài tập.” Giọng nói của Tề Nghiêu không tự chủ mang theo chút uỷ khuất mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
“Có chuyện gì vậy?” Thời Lục bất giác dịu giọng. Mặc dù cả hai không thường xuyên liên lạc, nhưng anh biết hầu hết mọi thứ đã xảy ra với Tề Nghiêu.
Anh biết rằng trường của cô có một sân chơi rộng lớn, giáo viên rất nghiêm khắc và căng thẳng, cũng biết cô thường đến trường cùng Ngô Hiểu Thiên mỗi ngày.
Thời Lục chua xót, muốn giật lấy chiếc máy bay không người lái đã cho hắn ta trở lại.
Đưa cho hắn không bằng cho Đại Hoàng chơi.
Cô ấy khịt mũi, cúi đầu xuống: "Lộc Lộc."
"Ừm?"
"Lộc Lộc."
"A Nghiêu?"
Cô không nói gì, cứ gọi đi gọi lại tên anh, Thời Lục nhanh chóng tức giận, anh hít một hơi thật sâu, đè nén sự lo lắng bốc lên của mình.
“Sao vậy?” Thời Lục bình ổn lại cảm xúc, cố gắng để cô không nhìn thấy sự khác biệt, trầm giọng hỏi.
Tề Nghiêu trầm mặc một hồi, đột nhiên thả lỏng: "Không sao."
Thậm chí còn có một nụ cười nhẹ trong lời nói của cô: "Ta chỉ muốn gọi tên ngươi thôi. Đã lâu rồi ta không gọi ngươi."
“Lộc Lộc, Lộc Lộc, dễ nghe ha.” Khi Tề Nghiêu gọi anh, không giống như những người khác, hai từ đó sẽ tròn trịa hơn, vui tươi và dễ thương, giống như bây giờ.
Thật là ngây thơ.
Trái tim đang nâng lên của Thời Lục hơi trầm xuống, bàn tay trong túi đã vô thức nắm chặt thành nắm đấm, lúc này mới từ từ thả lỏng, chỉ muốn vò rối mớ tóc trên đầu cô.
"A Nghiêu, nếu ngươi còn làm ta sợ một lần nữa, ta lần sau liền sẽ gửi cho ngươi một con dao." Làm anh cứ tưởng cô xảy ra chuyện gì.
“Tại sao?” Cô gái ngây người hỏi ở đầu dây bên kia.
Thời Lục cong lên khóe miệng, "Đe doạ"
"Hù chết ngươi."
"Ấu trĩ."
Tại lối vào của trường Trung tá số 1.
Khi tan học, các học sinh mặc đồng phục học sinh tụ năm tụ ba cùng nhau bước ra cổng trường.
Thời Lục vừa cúp điện thoại xong, nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt thì người bên cạnh liền chồm tới, nở một nụ cười híp cả mắt.
"Cậu chủ Lục, vừa rồi cậu gọi cho ai vậy? Sao lại cười như thế kia."
Thời Lục dừng lại, sau đó hỏi: "Ta cười sao?"
“Ngươi cười đến một mặt rạo rực luôn rồi.” Ninh Chu đưa ba ngón tay lên lỗ tai, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta thề đó là sự thật."
“Có bệnh.” Thời Lục liếc anh ta một cái rồi rời đi. Ninh Chu vội vàng kéo dây đeo cặp chạy theo cho kịp.
“Tiết lộ một chút đi, nói cho ta nghe xem!” Khi bắt kịp Thời Lục, hắn vốn là muốn xông lên phía trước, nhưng Iại không dám vươn tay đặt ở trên vai anh, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất đụng nhẹ cánh tay, nhíu mày.
"Có phải hay không là nhỏ Tiểu Nghiêu lần trước?"
Thời Lục dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn hắn ta, mặt không có biểu cảm gì, nhưng Ninh Chu đã nhanh chóng giơ tay đầu hàng
"Ta sai rồi, thiếu gia."
Hắn biết lúc nào bên co lúc nào nên dãn, vừa nhìn thấy sai lầm của mình liền nhận, vị Lục Thiếu kia không thèm quan tâm hắn, tiếp tục đi về phía trước, Ninh Chu liền đi theo dựa sát vào anh.
"Thời Lục, người thật sự không phải sẽ tìm vị bạn gái ở nông thôn kia đi? Nếu tin tức này truyền ra ngoài, ước tính tất cả nữ sinh trong trường chúng ta sẽ rất đau lòng."
Ninh Chu và Thời Lục quen nhau từ khi còn học cấp 1, học cùng lớp piano, cùng nhau tập luyện một thời gian vì tham gia các cuộc thi, dần dần hai người trở nên thân thiết, cùng nhau bước lên cấp ba.
Anh ta chính là người đã gửi máy bay không người lái đến nông thôn cho bọn họ, cùng nghe hắn than thở sau khi trở về bất mãn như thế nào.
Ninh Chu vô tình nhìn trộm màn hình của cậu một lần, còn đang ở trong lớp, cứ hai phút Thời Lục lại nhìn điện thoại, tựa hồ chờ tin tức của người nào đó, sau khi nghe thấy rung động liền liếc mắt một cái.
Đối diện là đầu của một con đom đóm, tên của nó chỉ có hai chữ Tiểu Nghiêu.
Kể từ đó, điều này đã trở thành một từ khoá mấu chốt giữa hai người.
"Nếu người đang rảnh rỗi không có việc gì làm," Thời Lục nhìn anh một cái, lạnh lùng nói không quay đầu lại: "Con chó nuôi trong trang trại của ta bị chết, người có thể qua đó chôn cất trông coi cho nó hai ngày?
Ninh Chu: "..."
Hoàn toàn an tĩnh không cất nửa lời.
Khi Thời Lục trở về nhà, căn biệt thự to Iớn vẫn trống trơn, bữa ăn đã dọn sẵn trên bàn, những người hầu đã rời đi, tất cả đều sống trong một ngôi nhà phụ nhỏ khác bên cạnh biệt thự.
Thời Tư Niên mười ngày nửa tháng sẽ trở lại một lần, nhiều lúc mấy tháng không thấy bóng người, trong biệt thự hầu như chỉ có mỗi Thời Lục ở.
Anh không động đũa đến bữa tối mà chỉ ném cặp sách xuống và bật máy chơi game lên. Màn hình trò chơi xuất hiện trên máy chiếu trong phòng khách. Anh giữ tay cầm, say mê chơi cho đến khi màn hình hiển thị chữ kết thúc lớn trò chơi đã được vượt qua, anh mới ném tay cầm xuống ghế sô pha.
Bên ngoài trời đã tối, Thời Lục nằm ngửa trên thảm, hai tay dang rộng, qua cửa sổ có thể nhìn thấy một màu đỏ đậm duy nhất trên bầu trời.
Đó là ánh hào quang cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Mọi thứ có vẻ buồn tẻ.
Thật là nhàm chán.
Thời Lục nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng, sững sờ gọi tên một người.
"A Nghiêu, A Nghiêu, A Nghiêu ..." Anh lặp đi lặp lại điều đó trong vô thức.
Nam sinh nhắm mắt lại.
Tia sáng cuối cùng cũng biến mất.
Gặp lại Thời Tư Niên là ba ngày sau, Thời Lục đẩy cửa ra không biết ông đã về, vừa bước vào thì nghe thấy có người nói chuyện điện thoại, giọng nói mơ hồ truyền đến.
"Không phải phòng trọ vẫn ổn sao? Hãy đến bờ biển Duyên hải... nếu có cơ hội thích hợp hoặc ..."
Cách cả hành lang và phòng khách, âm thanh không thực lắm, nhưng ngực của Thời Lục vẫn đột ngột nhảy lên, không biết vì sao, anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tề Nghiêu.
Khi tìm thấy Thời Tư Niên, cuộc gọi đã kết thúc, người đàn ông từ ban công bước vào nhìn thấy Thời Lục đang đứng thẳng trước mặt mình, một dấu vết ngạc nhiên hiện lên trong mắt ông.
"Có chuyện?"
“Ừm.” Hai người luôn không hợp nhau, hiếm thấy lần này họ có thể bình tĩnh nói chuyện.
Thời Lục hỏi: "Ông vừa gọi cho ai vậy?"
Thời Tư Niên sáng tỏ, đôi mắt ông suy nghĩ sâu sa đánh giá anh, chiếc điện thoại bị kẹp giữa những ngón tay, bất giác xoay người: "Tề Dân."
Thời Lục đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào ông: "Bọn họ xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì lớn, nhưng dãy phòng trọ không thể tiếp tục hoạt động nên sắp đóng cửa. Anh ta định đi xin việc bên ngoài."
“Còn Tề Nghiêu?” Thời Lục không nghĩ ngợi bật thốt lên, giọng điệu Thời Tư Niên nhàn nhạt.
"Nhờ người chăm sóc, nhóc đó lớn tuổi rồi nên có thể ở kí túc xá."
“Không được.” Thời Lục phản bác, trực tiếp nhìn ông, suy nghĩ quẩn quanh trong đầu nhiều ngày cuối cùng cũng tìm được cơ hội thích hợp.
“Tôi muốn đi học với cô ấy.” Lời nói vòng vo, cuối cùng chuyển thành vẻ mặt ôn nhu, anh thẳng tắp nhìn Thời Tư Niên, biết ông sẽ đồng ý.
Từ khi còn nhỏ, ông chưa bao giờ không đáp ứng điều anh muốn, ngoại trừ một điều.
Người đàn ông chìm vào trầm tư, hồi lâu, đôi mắt sau ống kính nâng lên, tối tăm và sâu thẳm.
"Ta có ích lợi gì?"
“Ông muốn gì?” Hai người nhìn nhau, Thời Tư Niên nhìn anh, thời gian im lặng kéo dài, không biết đã trôi qua bao lâu.
Ông cúi đầu điều chỉnh dây đeo chiếc đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu thản nhiên.
"Ngươi đem những kĩ năng ngày xưa học lại cho ta, Thời Tư Niên ta không muốn có một đứa con vô dụng như ngươi."
***
Truyện: Thứ Ánh Sáng Ấm Áp Năm Ấy
Tác Giả: Giang Tiểu Lục
Dịch Giả: Vũ Thuỳ Linh ( Linh haiz )
Email liên hệ: [email protected]
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.