Chương 17: Ở Cổng Trường Đợi Ta
Giang Tiểu Lục
26/10/2021
Thời Lục mới trở lại thành phố được mấy ngày liền bệnh nặng một trận.
Khí hậu nóng bức cùng với cảm giác ngột ngạt và áp bức lan tràn của thành phố hoàn toàn khác với tự do tự tại ở nông thôn.
Nguyên nhân không gì khác ngoài một bát canh mận đá vào buổi tối.
Khi đầu bếp thấy anh trong khoảng thời gian này chán ăn, ông đã đặc biệt làm món này, nhưng trong vòng hai giờ sau khi ăn xong, Thời Lục liền bị đau đầu. So với hai lần ở nông thôn trước đó nặng hơn nhiều, anh nôn mửa, cuộn tròn trên giường run rẩy.
Quản gia nhanh chóng gọi bác sĩ gia đình đến truyền dịch, Thời Tư Niên gọi điện qua hỏi lý do đầu đuôi câu chuyện, ông rất tức giận đuổi việc người nấu canh mận cho anh tối nay.
Thời Lục mí mắt run lên, mím chặt môi, huyệt thái dương đau nhức.
Anh vô thức nắm lấy chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay trái của mình, má anh gục nhẹ vào gối, khóe mắt ướt đẫm.
Lần này thật sự rất đau, đau đến mức nước mắt của anh gần như đã rơi ra.
Bác sĩ chuẩn bị một ống tiêm có chứa thuốc an thần, sau nửa tiếng kể từ khi bị tiêm, Thời Lục rơi vào trạng thái bán hôn mê trong cơn đau đớn và giày vò đến ngất xỉu.
Không biết đã qua bao lâu, Thời Lục đột nhiên tỉnh lại. Bên tai anh là một sự im lặng khủng khiếp, anh vừa mở mắt ra thì thấy ánh đèn mờ ảo trên đầu, rèm cửa đóng kín kh mông thể nhìn thấy bên ngoài, cả căn phòng trống rỗng.
Đồng hồ trên tường đang tích tắc kêu, trở thành âm thanh duy nhất trong sự im lặng vô tận.
Thời Lục đột nhiên nhớ Tề Nghiêu đến điên cuồng và nhớ ánh sáng mờ ảo đêm đó khi cô ở bên cạnh anh suốt đêm.
Anh thật muốn đem cô trói buộc với cạnh mình.
Học kỳ này đã trôi qua hơn một tháng, đến tháng mười, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ hơn.
Tề Nghiêu trở về nhà như thường lệ sau khi tan học, hôm nay là thứ sáu, có hai ngày để làm bài tập về nhà, cô đặt cặp sách xuống và chuẩn bị đi tập đàn.
Điệu nhạc Thời Lục dạy cô đã thuộc làu rồi, cô không biết trình độ bây giờ của mình thế nào, nhưng mỗi lần Thư Mỹ Mỹ bọn họ đến nghe đều sẽ vỗ tay thích thú, khen ngợi cô đánh thật tuyệt vời.
Giống hệt bộ dáng của cô khi nghe Thiwif Lục chơi đàn.
Anh lại gửi cho cô vài cuốn sách và rất nhiều đồ ăn vặt. Lần này, ngoài sô cô la cô yêu thích, còn có rất nhiều hương vị của nhãn hiệu khác. Thời Lục đã đem những đồ ăn mà anh thường thấy và nghĩ rằng chúng sẽ ngon mua hết và gửi tất cả cho cô.
Tề Nghiêu đang chuẩn bị đi vào phòng khách, khi ngồi xuống trước cây đàn piano, cô đột nhiên nhìn thấy cha từ trong phòng đi ra, sắc mặt có chút phờ phạc, đầu tóc rối bù, dường như không nghỉ ngơi tốt.
Nhìn thấy Tề Nghiêu, ông liền vươn tay xoa xoa mặt, lớn tiếng gọi nàng.
"A Nghiêu, đến đây một lát, cha có vài điều muốn nói với con."
Trong sảnh phụ, hai cha con ngồi trên bàn đối mặt với nhau, tay Tề Nghiêu đặt trên bàn, cô ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe một cách cẩn thận.
Hóa ra cha cô và cha Lộc Lộc đã biết nhau hơn mười năm, và ông đã từng làm việc cho ông ấy.
"Cha Lộc Lộc là một người rất lợi hại và tình nghĩa. Ta chỉ cứu ông ấy một lần do tình cờ mà ông ấy lại cho ta làm việc bên cạnh mình."
"Sau khi ta gặp mẹ con, ta đã xin từ chức và về quê sinh sống"
"Trước đây ... ta chưa nói với con chuyện là ta sẽ đóng cửa nhà trọ và ra ngoài tìm việc mới ..."
“Con biết.” Tề Nghiêu ngắt lời ông và chớp mắt: “Con vô tình nghe thấy cuộc gọi của cha lần trước.”
Tề Dân sững sờ, nhìn cô chằm chằm, thở dài: "A Nghiêu ..."
Ông tiếp tục: "Khi khu nhà trọ này được mở, cũng là cha Lộc Lộc đã tài trợ cho ta khoản tiền đầu tiên, khi ta nói với ông ấy kinh doanh gặp vấn đề, kết quả là ..."
Tề Dân cẩn thận giải thích nguyên nhân và hậu quả, sau khi nghe ông ấy nói, Tề Nghiêu từ từ đứng thẳng dậy và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"Vậy, ông ấy gợi ý muốn cho ta đến trường học với Lộc Lộc sao?"
“A Nghiêu, cha tôn trọng quyết định của con.” Tề Dân ngập ngừng nói: “ Nếu con không muốn thì không sao, cha không muốn ép buộc con làm điều mình không muốn"
Tề Nghiêu lặng lẽ nhìn ông, không biết bắt đầu từ khi nào, trên đầu cha đã mọc lên vài sợi tóc trắng, khuôn mặt tuấn tú trong trí nhớ đã xuất hiện nếp nhăn, thân hình cũng không còn cao lớn vạm vỡ như trước nữa.
Cha cô đã già rồi.
Tề Dân vẫn đang chuẩn bị nói điều gì đó, ông đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông lo lắng rằng con gái nhỏ của ông đến một nơi xa lạ học sẽ không quen, nhưng cũng không muốn để cô ở nhà một mình không người chăm sóc. Ông đang định cất lời nói tiếp liền bị Tề Nghiêu cắt ngang.
"Cha, ta nguyện ý."
"Cái gì ..." Ông kinh ngạc mở môi.
“Con rất thích Lộc Lộc.” Đôi mắt cô mở to sáng ngời, trên mặt không nhìn thấy chút sương mù nào: “Hơn nữa, đi học ở thành phố chẳng phải sẽ tốt hơn sao? "
Nhưng cô phải rời khỏi địa phương và bạn bè quen thuộc ở nơi này, đến một thành phố hoàn toàn xa lạ và hòa vào những nơi mới.
Làm xong thủ tục chuyển nhượng thì cũng đã một tháng sau.
Trong khoảng thời gian này, Thời Lục đã gọi vô số cuộc điện thoại cho cô, tất cả đều Ià lén lút trong thời gian ra chơi, anh ra Iệnh cho Tề Nghiêu mang điện thoại đến trường và không được phép tắt máy.
"A Nghiêu, người thích màu gì, màu hồng? Hay màu xanh?" Nam sinh sốt sắng hỏi qua điện thoại. Tề Nghiêu đã bị anh ta tra hỏi suốt mấy ngày nay, hôm nay hỏi cô khẩu vị như nào, ngày mai hỏi cô thích cây gì nhất.
Bây giờ lại đang hỏi thích màu sắc gì.
Tề Nghiêu bất lực: "Ngươi định mua cho ta cái gì? Không cần, ta không thiếu gì cả."
“Không, ta đang trang trí phòng cho ngươi.” Giọng Thời Lục có vẻ rất phấn khích, anh không thể kiềm chế mà di chuyển xung quanh.
"Mấy ngày nữa ngươi sẽ tới đây, ta chuẩn bị trước cho ngươi."
"A..." A Nghiêu bất ngờ, sửng sốt, một Iúc sau mới cẩn thận hỏi: "Ta sẽ ở tại nhà của ngươi sao?"
“Đúng vậy.” Thời Lục cũng sửng sốt trước câu hỏi của cô.
"Không ở nhà ta thì ngươi định sống ở đâu?"
“Trường không có chỗ kí túc sao?” Tề Nghiêu đã hỏi trước và biết rằng Trường trung học cơ sở số 1 là trường trung học cơ sở tốt nhất trong toàn tỉnh.
“Ngươi muốn ở đó?” Giọng điệu của Thời Lục đột nhiên chìm xuống, Tề Nghiêu nghe xong liền có thể gợi đến khuôn mặt bất mãn của hắn ta ngay trước mắt.
Cô mấp máy môi không nói được gì, trong sự im lặng này, Thời Lục đột nhiên trầm giọng nói.
"A Nghiêu, ta sẽ không bắt nạt ngươi."
“Ta biết.” Tề Nghiêu ngước mắt lên nhìn về phía xa xăm rồi cười nhẹ.
"Ngươi không đánh lại ta."
"..."
“Vớ vẩn.” Vị thiếu gia xù lông bùng nổ.
"Chính là ngay cả sâu bọ người còn sợ, huống chi là đánh nhau với ta." Tề Nghiêu không chút thương tình phơi bày hắn.
“Khi nào ngươi tới, ta sẽ cho người thấy phong thái của một vị bá vương là như thế nào!” Thời Lục tức giận nói.
“A. . . Lục vô địch đấy hả.” Tề Nghiêu cố ý khen ngợi. "um...Cũng thật dũng mãnh nha"
"..."
Thời Lục cạn ngôn.
Ngày di chuyển là đầu tháng mười một, cách ngày quyết định gần hai tháng.
Tối hôm trước ngày đi, hai cha con cô đã cùng nhau ăn lẩu tại nhà.
Một bàn đầy đủ nguyên liệu, những mớ rau tươi đầu tiên vừa thu hoạch từ vườn, củ cải, mầm tỏi, cải xanh ... và thịt nạc, sườn, nấm thái mỏng.
Nồi lẩu sủi cảo nghi ngút khói, hai cha con họ ngồi bên nhau.
“A Nghiêu, ăn nhiều một chút. Khi con đến thành phố, con sẽ không thể thưởng thức được tay nghề của ta nữa rồi.” Tề Dân gắp một đũa đầy thịt bỏ vào bát cho Tề Nghiêu.
Trong khoảng thời gian này, công việc kinh doanh của nhà trọ tiến triển rất nhiều, hiếm khi được nghỉ ngơi, để ăn được bữa cơm do Tề Dân nấu cũng rất lâu.
Khi lượng khách không ngừng tăng Iên, Tề Nghiêu nhận ra rằng gia đình Thời Lục có rất nhiều chuỗi khách sạn, họ chỉ đặt các homestay dưới tên tập đoàn và xây dựng thành chuỗi thương hiệu "Shanye". Sau khi nhà trọ được đưa lên hệ thống trực tuyến của họ, thường sẽ có một số khách gọi đến để hẹn đặt phòng trước.
Xóm trọ đã được sửa sang lại từ trong ra ngoài, môi trường sắp đặt trang thiết bị đạt tiêu chuẩn, Tề Nghiêu không còn chạy loanh quanh trong khu trọ nữa, khi có khách đến, cô thường quy củ đợi ở trong phòng.
Dần dần đều đã tốt hơn.
Và tất cả những điều này là do cha Thời Lục, Tề Dân làm việc cho ông ấy, mọi việc đều rất thuận lợi, chỉ là không có thời gian chăm sóc cô mà thôi.
“Cha, cha cũng ăn đi.” Tề Nghiêu gắp cho cha một miếng sườn mà ông thích ăn.
"Cha phải chú ý đến cơ thể của mình nhiều hơn khi ta không ở nhà, đừng để quá mệt mỏi."
Ngày mai là ngày lên đường, gia đình Thời Lục đã thu xếp xe đến đón cô, đồ đạc của Tề Nghiêu đã được thu dọn từ trước, đây là lần cuối cùng hai cha con ăn tối cùng nhau trước khi chia tay.
“A Nghiêu, ngươi cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Tề Dân sờ đầu con gái.
"Có chuyện gì nhớ phải gọi điện cho cha"
Sau khi ăn xong bữa này và lên lầu, Tề Nghiêu thấy một dãy các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của cô, cô bấm vào đó thì thấy tất cả đều đến từ Thời Lục.
Hắn gọi cho cô khoảng hơn chục cuộc.
Cô gọi lại.
“Lộc Lộc.” Tề Nghiêu vừa ăn lẩu, giọng nói của cô có chút khàn khàn vì hơi nóng, cô vừa gọi hắn xong, đầu dây bên kia đột nhiên ngừng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Tề Nghiêu ngập ngừng hỏi lại, một lúc sau, Thời Lục mới dè dặt, “A Nghiêu, ngươi khóc sao?
“?” Tề Nghiêu đầu đầy mê hoặc.
"Không có a" Cô suy nghĩ một chút giải thích: "Ta vừa ăn xong lẩu ở dưới lầu với cha rồi lên đây."
"Nga..." Thời Lục dường như thở phào nhẹ nhõm và giọng điệu của hắn cũng đột nhiên trở nên thoải mái.
"Ngươi đã thu xếp mọi thứ chưa? Ngày mai sẽ lên đường. Chỉ cần mang theo những thứ cần thiết thôi. Bên này cái gì cũng có, thiếu lại mua"
“Đã chuẩn bị xong.” Tề Nghiêu dựa vào bàn, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ qua lớp kính.
Trời lạnh, những chiếc lá trong rừng hơi héo.
Không còn là sự tươi tốt của mùa hè.
"Ta vốn muốn đi đón ngươi, nhưng Thời Tư Niên ông ta nói không được phép, còn đem ta ném đến nơi khỉ gió này tập huấn ..." Thời Lục huyên thuyên không ngừng oán trách người cha đáng ghét kia của mình, khuôn mặt tức giận của hắn như được hiện ra ngay trước mắt cô.
Tề Nghiêu đưa điện thoại lên tai và nghe hắn nói, dùng một tay vẽ một vòng tròn trên kính.
Tai, mũi, ba nhánh râu... cuối cùng cũng được thêm đôi mắt mở to.
Một con mèo đang xù lông xuất hiện trên đó.
"Bất quá ngày mai có thể giải tán. Buổi chiều ngươi sẽ tới nơi, ta về nhà sớm chờ ngươi." Thời Lục tiếp tục lẩm bẩm, nghe đến chỗ này Tề Nghiêu nhịn ý cười, liền rút tay về hỏi.
"Vậy ngươi không đi học sao?"
Nếu cô nhớ không lầm, ngày mai Ià thứ hai.
"Học có gì tốt chứ, ta có thể nghỉ hai buổi."
“Không được.” Tề Nghiêu nhỏ giọng nói.
"Vậy thì đừng tới đón ta."
"...."
"Nhưng là trong nhà một người cũng không có, đương nhiên không được!"
“Chú Thời nói ta nên trực tiếp đến trường làm thủ tục chuyển trường, buổi tối cùng nhau trở về ăn cơm.” Tề Nghiêu nói với hắn, xung quanh Thời Lục đột nhiên trầm mặc.
Cô từ chú Thời nói thật thuận miệng. Thời Lục chua xót nghĩ.
“Được.” Cuối cùng hắn đành phải bất đắc dĩ: “Vậy ta ra cổng trường đón ngươi."
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe màu đen đã đậu trước nhà trọ.
Nó rất giống với chiếc đã đưa Thời Lục đi, chỉ khác là lần này người đó được thay thế bởi Tề Nghiêu.
Hành lý của cô thật ít ỏi đến đáng thương, chỉ có một chiếc vali cũ, trên tay ôm một chiếc túi đeo vai, Tề Dân ở phía sau mang theo hai túi lớn đặc sản miền núi, giúp cô nhét chúng vào trong cốp xe.
Tài xế đang đợi trên xe, Tề Dân lo lắng nói với cô ở bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng ông cũng đã nói gần hết những điều mình nên nói.
Hai người nhìn nhau, Tề Nghiêu khịt khịt mũi, tiến lên ôm lấy ông.
"Cha."
"Ta đi đây, cha ở nhà chú ý chăm sóc bản thân"
"Được."
“A Nghiêu, tới đó nhớ chăm chỉ học hành nhé.” Ông đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô.
“Phải tự chăm sóc bản thân thật tốt”
"Đi an toàn."
Tề Dân ngồi trong xe nhìn bóng dáng Tề Dân đứng ở ven đường khuất dần trong tầm mắt, cô chớp mắt cúi đầu, mũi chua xót.
Cô không khỏi nghĩ tới ngày Thời Lục rời đi, có giống như bây giờ không?
Hành trình tiếp theo đơn điệu và suôn sẻ, Tề Nghiêu ngủ thẳng đến đường cao tốc tiếp theo.
Xe quá yên tĩnh, chỉ có cô và người lái xe, anh ta trong suốt hành trình đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lái xe nghiêm túc không nói một lời. Tề Nghiêu cảm thấy buồn bã trong nửa đầu hành trình và chìm vào giấc ngủ trong nửa sau.
Khi cô tỉnh dậy, không còn là khung cảnh quen thuộc nữa, hình ảnh núi non liên tiếp thay vào đó là những tòa nhà cao tầng, những tòa nhà kéo dài ra xa xa, tựa như vô hình tận cùng.
Tề Nghiêu chưa bao giờ nhìn thấy một tòa nhà cao như vậy, giống như một khu rừng thép rực sáng bởi ánh sáng công nghệ cao.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao Thời Lục lại nói rằng hắn không thể nhìn thấy các vì sao.
Bầu trời ở đây gần như bị phong tỏa.
Tề Nghiêu uống một ngụm nước rồi ngồi thẳng dậy, thấy cô tỉnh lại, người lái xe mất tập trung nhìn cô qua gương chiếu hậu, cuối cùng nói câu đầu tiên của toàn bộ hành trình.
"Tiên sinh phân phó trực tiếp đến trường học của thiếu gia, chỗ của chúng ta cách nơi đó không còn xa."
“Dạ.” Tề Nghiêu gật đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
“Trường học bên kia đã chào hỏi qua, lát nữa sẽ có người đến đón ngươi.” Có thể là nghĩ cô sẽ sợ người lạ, tài xế không kìm lòng được mà nói thêm một câu, Tề Nghiêu cảm ơn.
"Ra vậy, cám ơn chú."
Đường thành phố rộng rãi, ở đây vượt bậc so với đường dưới quê, tốc độ xe tăng lên rõ ràng, hai bên xe vượt nhau thật sầm uất.
Tề Nghiêu ngồi đó ngoan ngoãn ôm cặp sách, mở to mắt nhìn, bên ngoài có những thứ thật kỳ lạ, cô nhìn nó không chớp mắt, nỗi sợ hãi về môi trường xa lạ dần dần được thay thế bằng sự mới lạ.
Không bao lâu sau xe dừng lại trước cổng trường, Tề Nghiêu nhìn ra và thấy rõ những chữ vàng lớn ở giữa cổng trường tráng lệ.
"Trường trung học cơ sở số 1"
Nó cao cấp hơn vô số lần so với trường trung học cơ sở trong thị trấn của bọn họ.
Tề Nghiêu chỉ cầm cặp sách bước xuống xe, bên chỗ này không thể dừng lại lâu được, tài xế lái xe đi xa, anh ta đem hành lý của cô về nhà trước.
Cách đây vài phút, Thời Lục đã gọi cho cô và yêu cầu cô đợi ở cổng trường, hắn sẽ lập tức đến đón cô.
Tề Nghiêu đứng bên cạnh phòng của người bảo vệ. Cô bé mặc một chiếc váy xanh nhạt, khuôn mặt xinh xắn, ôm cặp sách trong tay ngoan ngoãn không nói chuyện, bác gác cổng không nhịn được cùng cô đáp lời.
"Cô gái nhỏ, ngươi đang tìm ai vậy?"
"Hôm nay cháu đến làm thủ tục chuyển trường"
"Lớp mấy rồi? Sao lại đến một mình?" Bác bảo vệ nhiệt tình hỏi. Tề Nghiêu trả lời:
"Cháu đang học năm nhất cấp ba ( lớp 10 đó ). Bạn cháu ở bên trong, một hồi sẽ đưa cháu đi làm thủ tục."
"Bạn của ngươi tên gì? Có biết bạn học lớp nào không? Ta sẽ kiểm tra cho cháu."
"Thời Lục."
"Lớp ..." Tề Nghiêu do dự, cô chưa kịp nghĩ ra thì người gác cửa đã ngắt lời cô ngay lập tức, âm lượng tăng lên rất nhiều, đôi mắt nhìn cô sáng lên.
"Thời Lục a!"
"Ngươi là người nhà của hắn hay là?
“Nga, bác biết hắn sao?”
Tề Nghiêu ngập ngừng hỏi. Người gác cửa mở cửa đi thẳng từ bên trong ra, nhiệt tình vẫy gọi cô.
"Ai mà không biết Thời Lục, cha hắn là người chuyên tài trợ cho trường chúng ta, hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết hắn."
"Ngươi đang tìm hắn sao, đến rồi trực tiếp vào đi. Phòng học của hắn ở tầng hai của tòa nhà dạy học liền kề. Ngươi cứ đi thẳng tới."
Tề Nghiêu từ cổng trường bước vào, cô đứng ở ven đường nhìn dãy nhà màu nâu đỏ trước mặt có chút do dự, khi vừa rồi gọi điện trong xe, cô mơ hồ nghe thấy rất nhiều người đang nói chuyện xung quanh hắn.
Bây giờ là giờ học, hắn đi ra quả không quá thuận lợi đi, nếu không cô tự đi tìm hắn.
Tề Nghiêu nghĩ theo hướng này, cô dò xét bước về phía trước, tòa nhà cách đó không xa, không mấy phút cô đã đến, cẩn thận bước lên từng bậc cầu thang.
Hình như Thời Lục đang học lớp 10-1. Cô lúc trước hình như đã nghe hắn nhắc qua ...
Tề Nghiêu trong lòng nghĩ, mới vừa tới hành lang.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói, trong tòa giáo huấn yên tĩnh đặc biệt rõ ràng chói tai tiếng nói dần dần tới gần, cô còn chưa đi hai bước, liền có một đoàn người đi tới.
Hầu hết tất cả họ đều là con trai, trạc
tuổi cô, họ đều mặc đồng phục học sinh nhưng lại kết hợp giày dép trang phục rất phá cách, cô nhìn đến ngây người, kẻy cầm đầu kia không phải là Thời Lục sao, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tề Nghiêu nhìn Thời Lục ở giữa đám đông, cô bị khiếp sợ bởi đồng bọn khổng lồ phía sau hắn, mấp máy môi theo bản năng gọi:
"Lộc Lộc."
***
Truyện: Thứ Ánh Sáng Ấm Áp Năm Ấy
Tác Giả: Giang Tiểu Lục
Dịch Giả: Vũ Thuỳ Linh ( Linh haiz )
Email liên hệ: [email protected]
***
Khí hậu nóng bức cùng với cảm giác ngột ngạt và áp bức lan tràn của thành phố hoàn toàn khác với tự do tự tại ở nông thôn.
Nguyên nhân không gì khác ngoài một bát canh mận đá vào buổi tối.
Khi đầu bếp thấy anh trong khoảng thời gian này chán ăn, ông đã đặc biệt làm món này, nhưng trong vòng hai giờ sau khi ăn xong, Thời Lục liền bị đau đầu. So với hai lần ở nông thôn trước đó nặng hơn nhiều, anh nôn mửa, cuộn tròn trên giường run rẩy.
Quản gia nhanh chóng gọi bác sĩ gia đình đến truyền dịch, Thời Tư Niên gọi điện qua hỏi lý do đầu đuôi câu chuyện, ông rất tức giận đuổi việc người nấu canh mận cho anh tối nay.
Thời Lục mí mắt run lên, mím chặt môi, huyệt thái dương đau nhức.
Anh vô thức nắm lấy chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay trái của mình, má anh gục nhẹ vào gối, khóe mắt ướt đẫm.
Lần này thật sự rất đau, đau đến mức nước mắt của anh gần như đã rơi ra.
Bác sĩ chuẩn bị một ống tiêm có chứa thuốc an thần, sau nửa tiếng kể từ khi bị tiêm, Thời Lục rơi vào trạng thái bán hôn mê trong cơn đau đớn và giày vò đến ngất xỉu.
Không biết đã qua bao lâu, Thời Lục đột nhiên tỉnh lại. Bên tai anh là một sự im lặng khủng khiếp, anh vừa mở mắt ra thì thấy ánh đèn mờ ảo trên đầu, rèm cửa đóng kín kh mông thể nhìn thấy bên ngoài, cả căn phòng trống rỗng.
Đồng hồ trên tường đang tích tắc kêu, trở thành âm thanh duy nhất trong sự im lặng vô tận.
Thời Lục đột nhiên nhớ Tề Nghiêu đến điên cuồng và nhớ ánh sáng mờ ảo đêm đó khi cô ở bên cạnh anh suốt đêm.
Anh thật muốn đem cô trói buộc với cạnh mình.
Học kỳ này đã trôi qua hơn một tháng, đến tháng mười, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ hơn.
Tề Nghiêu trở về nhà như thường lệ sau khi tan học, hôm nay là thứ sáu, có hai ngày để làm bài tập về nhà, cô đặt cặp sách xuống và chuẩn bị đi tập đàn.
Điệu nhạc Thời Lục dạy cô đã thuộc làu rồi, cô không biết trình độ bây giờ của mình thế nào, nhưng mỗi lần Thư Mỹ Mỹ bọn họ đến nghe đều sẽ vỗ tay thích thú, khen ngợi cô đánh thật tuyệt vời.
Giống hệt bộ dáng của cô khi nghe Thiwif Lục chơi đàn.
Anh lại gửi cho cô vài cuốn sách và rất nhiều đồ ăn vặt. Lần này, ngoài sô cô la cô yêu thích, còn có rất nhiều hương vị của nhãn hiệu khác. Thời Lục đã đem những đồ ăn mà anh thường thấy và nghĩ rằng chúng sẽ ngon mua hết và gửi tất cả cho cô.
Tề Nghiêu đang chuẩn bị đi vào phòng khách, khi ngồi xuống trước cây đàn piano, cô đột nhiên nhìn thấy cha từ trong phòng đi ra, sắc mặt có chút phờ phạc, đầu tóc rối bù, dường như không nghỉ ngơi tốt.
Nhìn thấy Tề Nghiêu, ông liền vươn tay xoa xoa mặt, lớn tiếng gọi nàng.
"A Nghiêu, đến đây một lát, cha có vài điều muốn nói với con."
Trong sảnh phụ, hai cha con ngồi trên bàn đối mặt với nhau, tay Tề Nghiêu đặt trên bàn, cô ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe một cách cẩn thận.
Hóa ra cha cô và cha Lộc Lộc đã biết nhau hơn mười năm, và ông đã từng làm việc cho ông ấy.
"Cha Lộc Lộc là một người rất lợi hại và tình nghĩa. Ta chỉ cứu ông ấy một lần do tình cờ mà ông ấy lại cho ta làm việc bên cạnh mình."
"Sau khi ta gặp mẹ con, ta đã xin từ chức và về quê sinh sống"
"Trước đây ... ta chưa nói với con chuyện là ta sẽ đóng cửa nhà trọ và ra ngoài tìm việc mới ..."
“Con biết.” Tề Nghiêu ngắt lời ông và chớp mắt: “Con vô tình nghe thấy cuộc gọi của cha lần trước.”
Tề Dân sững sờ, nhìn cô chằm chằm, thở dài: "A Nghiêu ..."
Ông tiếp tục: "Khi khu nhà trọ này được mở, cũng là cha Lộc Lộc đã tài trợ cho ta khoản tiền đầu tiên, khi ta nói với ông ấy kinh doanh gặp vấn đề, kết quả là ..."
Tề Dân cẩn thận giải thích nguyên nhân và hậu quả, sau khi nghe ông ấy nói, Tề Nghiêu từ từ đứng thẳng dậy và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"Vậy, ông ấy gợi ý muốn cho ta đến trường học với Lộc Lộc sao?"
“A Nghiêu, cha tôn trọng quyết định của con.” Tề Dân ngập ngừng nói: “ Nếu con không muốn thì không sao, cha không muốn ép buộc con làm điều mình không muốn"
Tề Nghiêu lặng lẽ nhìn ông, không biết bắt đầu từ khi nào, trên đầu cha đã mọc lên vài sợi tóc trắng, khuôn mặt tuấn tú trong trí nhớ đã xuất hiện nếp nhăn, thân hình cũng không còn cao lớn vạm vỡ như trước nữa.
Cha cô đã già rồi.
Tề Dân vẫn đang chuẩn bị nói điều gì đó, ông đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ông lo lắng rằng con gái nhỏ của ông đến một nơi xa lạ học sẽ không quen, nhưng cũng không muốn để cô ở nhà một mình không người chăm sóc. Ông đang định cất lời nói tiếp liền bị Tề Nghiêu cắt ngang.
"Cha, ta nguyện ý."
"Cái gì ..." Ông kinh ngạc mở môi.
“Con rất thích Lộc Lộc.” Đôi mắt cô mở to sáng ngời, trên mặt không nhìn thấy chút sương mù nào: “Hơn nữa, đi học ở thành phố chẳng phải sẽ tốt hơn sao? "
Nhưng cô phải rời khỏi địa phương và bạn bè quen thuộc ở nơi này, đến một thành phố hoàn toàn xa lạ và hòa vào những nơi mới.
Làm xong thủ tục chuyển nhượng thì cũng đã một tháng sau.
Trong khoảng thời gian này, Thời Lục đã gọi vô số cuộc điện thoại cho cô, tất cả đều Ià lén lút trong thời gian ra chơi, anh ra Iệnh cho Tề Nghiêu mang điện thoại đến trường và không được phép tắt máy.
"A Nghiêu, người thích màu gì, màu hồng? Hay màu xanh?" Nam sinh sốt sắng hỏi qua điện thoại. Tề Nghiêu đã bị anh ta tra hỏi suốt mấy ngày nay, hôm nay hỏi cô khẩu vị như nào, ngày mai hỏi cô thích cây gì nhất.
Bây giờ lại đang hỏi thích màu sắc gì.
Tề Nghiêu bất lực: "Ngươi định mua cho ta cái gì? Không cần, ta không thiếu gì cả."
“Không, ta đang trang trí phòng cho ngươi.” Giọng Thời Lục có vẻ rất phấn khích, anh không thể kiềm chế mà di chuyển xung quanh.
"Mấy ngày nữa ngươi sẽ tới đây, ta chuẩn bị trước cho ngươi."
"A..." A Nghiêu bất ngờ, sửng sốt, một Iúc sau mới cẩn thận hỏi: "Ta sẽ ở tại nhà của ngươi sao?"
“Đúng vậy.” Thời Lục cũng sửng sốt trước câu hỏi của cô.
"Không ở nhà ta thì ngươi định sống ở đâu?"
“Trường không có chỗ kí túc sao?” Tề Nghiêu đã hỏi trước và biết rằng Trường trung học cơ sở số 1 là trường trung học cơ sở tốt nhất trong toàn tỉnh.
“Ngươi muốn ở đó?” Giọng điệu của Thời Lục đột nhiên chìm xuống, Tề Nghiêu nghe xong liền có thể gợi đến khuôn mặt bất mãn của hắn ta ngay trước mắt.
Cô mấp máy môi không nói được gì, trong sự im lặng này, Thời Lục đột nhiên trầm giọng nói.
"A Nghiêu, ta sẽ không bắt nạt ngươi."
“Ta biết.” Tề Nghiêu ngước mắt lên nhìn về phía xa xăm rồi cười nhẹ.
"Ngươi không đánh lại ta."
"..."
“Vớ vẩn.” Vị thiếu gia xù lông bùng nổ.
"Chính là ngay cả sâu bọ người còn sợ, huống chi là đánh nhau với ta." Tề Nghiêu không chút thương tình phơi bày hắn.
“Khi nào ngươi tới, ta sẽ cho người thấy phong thái của một vị bá vương là như thế nào!” Thời Lục tức giận nói.
“A. . . Lục vô địch đấy hả.” Tề Nghiêu cố ý khen ngợi. "um...Cũng thật dũng mãnh nha"
"..."
Thời Lục cạn ngôn.
Ngày di chuyển là đầu tháng mười một, cách ngày quyết định gần hai tháng.
Tối hôm trước ngày đi, hai cha con cô đã cùng nhau ăn lẩu tại nhà.
Một bàn đầy đủ nguyên liệu, những mớ rau tươi đầu tiên vừa thu hoạch từ vườn, củ cải, mầm tỏi, cải xanh ... và thịt nạc, sườn, nấm thái mỏng.
Nồi lẩu sủi cảo nghi ngút khói, hai cha con họ ngồi bên nhau.
“A Nghiêu, ăn nhiều một chút. Khi con đến thành phố, con sẽ không thể thưởng thức được tay nghề của ta nữa rồi.” Tề Dân gắp một đũa đầy thịt bỏ vào bát cho Tề Nghiêu.
Trong khoảng thời gian này, công việc kinh doanh của nhà trọ tiến triển rất nhiều, hiếm khi được nghỉ ngơi, để ăn được bữa cơm do Tề Dân nấu cũng rất lâu.
Khi lượng khách không ngừng tăng Iên, Tề Nghiêu nhận ra rằng gia đình Thời Lục có rất nhiều chuỗi khách sạn, họ chỉ đặt các homestay dưới tên tập đoàn và xây dựng thành chuỗi thương hiệu "Shanye". Sau khi nhà trọ được đưa lên hệ thống trực tuyến của họ, thường sẽ có một số khách gọi đến để hẹn đặt phòng trước.
Xóm trọ đã được sửa sang lại từ trong ra ngoài, môi trường sắp đặt trang thiết bị đạt tiêu chuẩn, Tề Nghiêu không còn chạy loanh quanh trong khu trọ nữa, khi có khách đến, cô thường quy củ đợi ở trong phòng.
Dần dần đều đã tốt hơn.
Và tất cả những điều này là do cha Thời Lục, Tề Dân làm việc cho ông ấy, mọi việc đều rất thuận lợi, chỉ là không có thời gian chăm sóc cô mà thôi.
“Cha, cha cũng ăn đi.” Tề Nghiêu gắp cho cha một miếng sườn mà ông thích ăn.
"Cha phải chú ý đến cơ thể của mình nhiều hơn khi ta không ở nhà, đừng để quá mệt mỏi."
Ngày mai là ngày lên đường, gia đình Thời Lục đã thu xếp xe đến đón cô, đồ đạc của Tề Nghiêu đã được thu dọn từ trước, đây là lần cuối cùng hai cha con ăn tối cùng nhau trước khi chia tay.
“A Nghiêu, ngươi cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Tề Dân sờ đầu con gái.
"Có chuyện gì nhớ phải gọi điện cho cha"
Sau khi ăn xong bữa này và lên lầu, Tề Nghiêu thấy một dãy các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của cô, cô bấm vào đó thì thấy tất cả đều đến từ Thời Lục.
Hắn gọi cho cô khoảng hơn chục cuộc.
Cô gọi lại.
“Lộc Lộc.” Tề Nghiêu vừa ăn lẩu, giọng nói của cô có chút khàn khàn vì hơi nóng, cô vừa gọi hắn xong, đầu dây bên kia đột nhiên ngừng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Tề Nghiêu ngập ngừng hỏi lại, một lúc sau, Thời Lục mới dè dặt, “A Nghiêu, ngươi khóc sao?
“?” Tề Nghiêu đầu đầy mê hoặc.
"Không có a" Cô suy nghĩ một chút giải thích: "Ta vừa ăn xong lẩu ở dưới lầu với cha rồi lên đây."
"Nga..." Thời Lục dường như thở phào nhẹ nhõm và giọng điệu của hắn cũng đột nhiên trở nên thoải mái.
"Ngươi đã thu xếp mọi thứ chưa? Ngày mai sẽ lên đường. Chỉ cần mang theo những thứ cần thiết thôi. Bên này cái gì cũng có, thiếu lại mua"
“Đã chuẩn bị xong.” Tề Nghiêu dựa vào bàn, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ qua lớp kính.
Trời lạnh, những chiếc lá trong rừng hơi héo.
Không còn là sự tươi tốt của mùa hè.
"Ta vốn muốn đi đón ngươi, nhưng Thời Tư Niên ông ta nói không được phép, còn đem ta ném đến nơi khỉ gió này tập huấn ..." Thời Lục huyên thuyên không ngừng oán trách người cha đáng ghét kia của mình, khuôn mặt tức giận của hắn như được hiện ra ngay trước mắt cô.
Tề Nghiêu đưa điện thoại lên tai và nghe hắn nói, dùng một tay vẽ một vòng tròn trên kính.
Tai, mũi, ba nhánh râu... cuối cùng cũng được thêm đôi mắt mở to.
Một con mèo đang xù lông xuất hiện trên đó.
"Bất quá ngày mai có thể giải tán. Buổi chiều ngươi sẽ tới nơi, ta về nhà sớm chờ ngươi." Thời Lục tiếp tục lẩm bẩm, nghe đến chỗ này Tề Nghiêu nhịn ý cười, liền rút tay về hỏi.
"Vậy ngươi không đi học sao?"
Nếu cô nhớ không lầm, ngày mai Ià thứ hai.
"Học có gì tốt chứ, ta có thể nghỉ hai buổi."
“Không được.” Tề Nghiêu nhỏ giọng nói.
"Vậy thì đừng tới đón ta."
"...."
"Nhưng là trong nhà một người cũng không có, đương nhiên không được!"
“Chú Thời nói ta nên trực tiếp đến trường làm thủ tục chuyển trường, buổi tối cùng nhau trở về ăn cơm.” Tề Nghiêu nói với hắn, xung quanh Thời Lục đột nhiên trầm mặc.
Cô từ chú Thời nói thật thuận miệng. Thời Lục chua xót nghĩ.
“Được.” Cuối cùng hắn đành phải bất đắc dĩ: “Vậy ta ra cổng trường đón ngươi."
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe màu đen đã đậu trước nhà trọ.
Nó rất giống với chiếc đã đưa Thời Lục đi, chỉ khác là lần này người đó được thay thế bởi Tề Nghiêu.
Hành lý của cô thật ít ỏi đến đáng thương, chỉ có một chiếc vali cũ, trên tay ôm một chiếc túi đeo vai, Tề Dân ở phía sau mang theo hai túi lớn đặc sản miền núi, giúp cô nhét chúng vào trong cốp xe.
Tài xế đang đợi trên xe, Tề Dân lo lắng nói với cô ở bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng ông cũng đã nói gần hết những điều mình nên nói.
Hai người nhìn nhau, Tề Nghiêu khịt khịt mũi, tiến lên ôm lấy ông.
"Cha."
"Ta đi đây, cha ở nhà chú ý chăm sóc bản thân"
"Được."
“A Nghiêu, tới đó nhớ chăm chỉ học hành nhé.” Ông đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô.
“Phải tự chăm sóc bản thân thật tốt”
"Đi an toàn."
Tề Dân ngồi trong xe nhìn bóng dáng Tề Dân đứng ở ven đường khuất dần trong tầm mắt, cô chớp mắt cúi đầu, mũi chua xót.
Cô không khỏi nghĩ tới ngày Thời Lục rời đi, có giống như bây giờ không?
Hành trình tiếp theo đơn điệu và suôn sẻ, Tề Nghiêu ngủ thẳng đến đường cao tốc tiếp theo.
Xe quá yên tĩnh, chỉ có cô và người lái xe, anh ta trong suốt hành trình đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lái xe nghiêm túc không nói một lời. Tề Nghiêu cảm thấy buồn bã trong nửa đầu hành trình và chìm vào giấc ngủ trong nửa sau.
Khi cô tỉnh dậy, không còn là khung cảnh quen thuộc nữa, hình ảnh núi non liên tiếp thay vào đó là những tòa nhà cao tầng, những tòa nhà kéo dài ra xa xa, tựa như vô hình tận cùng.
Tề Nghiêu chưa bao giờ nhìn thấy một tòa nhà cao như vậy, giống như một khu rừng thép rực sáng bởi ánh sáng công nghệ cao.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao Thời Lục lại nói rằng hắn không thể nhìn thấy các vì sao.
Bầu trời ở đây gần như bị phong tỏa.
Tề Nghiêu uống một ngụm nước rồi ngồi thẳng dậy, thấy cô tỉnh lại, người lái xe mất tập trung nhìn cô qua gương chiếu hậu, cuối cùng nói câu đầu tiên của toàn bộ hành trình.
"Tiên sinh phân phó trực tiếp đến trường học của thiếu gia, chỗ của chúng ta cách nơi đó không còn xa."
“Dạ.” Tề Nghiêu gật đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
“Trường học bên kia đã chào hỏi qua, lát nữa sẽ có người đến đón ngươi.” Có thể là nghĩ cô sẽ sợ người lạ, tài xế không kìm lòng được mà nói thêm một câu, Tề Nghiêu cảm ơn.
"Ra vậy, cám ơn chú."
Đường thành phố rộng rãi, ở đây vượt bậc so với đường dưới quê, tốc độ xe tăng lên rõ ràng, hai bên xe vượt nhau thật sầm uất.
Tề Nghiêu ngồi đó ngoan ngoãn ôm cặp sách, mở to mắt nhìn, bên ngoài có những thứ thật kỳ lạ, cô nhìn nó không chớp mắt, nỗi sợ hãi về môi trường xa lạ dần dần được thay thế bằng sự mới lạ.
Không bao lâu sau xe dừng lại trước cổng trường, Tề Nghiêu nhìn ra và thấy rõ những chữ vàng lớn ở giữa cổng trường tráng lệ.
"Trường trung học cơ sở số 1"
Nó cao cấp hơn vô số lần so với trường trung học cơ sở trong thị trấn của bọn họ.
Tề Nghiêu chỉ cầm cặp sách bước xuống xe, bên chỗ này không thể dừng lại lâu được, tài xế lái xe đi xa, anh ta đem hành lý của cô về nhà trước.
Cách đây vài phút, Thời Lục đã gọi cho cô và yêu cầu cô đợi ở cổng trường, hắn sẽ lập tức đến đón cô.
Tề Nghiêu đứng bên cạnh phòng của người bảo vệ. Cô bé mặc một chiếc váy xanh nhạt, khuôn mặt xinh xắn, ôm cặp sách trong tay ngoan ngoãn không nói chuyện, bác gác cổng không nhịn được cùng cô đáp lời.
"Cô gái nhỏ, ngươi đang tìm ai vậy?"
"Hôm nay cháu đến làm thủ tục chuyển trường"
"Lớp mấy rồi? Sao lại đến một mình?" Bác bảo vệ nhiệt tình hỏi. Tề Nghiêu trả lời:
"Cháu đang học năm nhất cấp ba ( lớp 10 đó ). Bạn cháu ở bên trong, một hồi sẽ đưa cháu đi làm thủ tục."
"Bạn của ngươi tên gì? Có biết bạn học lớp nào không? Ta sẽ kiểm tra cho cháu."
"Thời Lục."
"Lớp ..." Tề Nghiêu do dự, cô chưa kịp nghĩ ra thì người gác cửa đã ngắt lời cô ngay lập tức, âm lượng tăng lên rất nhiều, đôi mắt nhìn cô sáng lên.
"Thời Lục a!"
"Ngươi là người nhà của hắn hay là?
“Nga, bác biết hắn sao?”
Tề Nghiêu ngập ngừng hỏi. Người gác cửa mở cửa đi thẳng từ bên trong ra, nhiệt tình vẫy gọi cô.
"Ai mà không biết Thời Lục, cha hắn là người chuyên tài trợ cho trường chúng ta, hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết hắn."
"Ngươi đang tìm hắn sao, đến rồi trực tiếp vào đi. Phòng học của hắn ở tầng hai của tòa nhà dạy học liền kề. Ngươi cứ đi thẳng tới."
Tề Nghiêu từ cổng trường bước vào, cô đứng ở ven đường nhìn dãy nhà màu nâu đỏ trước mặt có chút do dự, khi vừa rồi gọi điện trong xe, cô mơ hồ nghe thấy rất nhiều người đang nói chuyện xung quanh hắn.
Bây giờ là giờ học, hắn đi ra quả không quá thuận lợi đi, nếu không cô tự đi tìm hắn.
Tề Nghiêu nghĩ theo hướng này, cô dò xét bước về phía trước, tòa nhà cách đó không xa, không mấy phút cô đã đến, cẩn thận bước lên từng bậc cầu thang.
Hình như Thời Lục đang học lớp 10-1. Cô lúc trước hình như đã nghe hắn nhắc qua ...
Tề Nghiêu trong lòng nghĩ, mới vừa tới hành lang.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói, trong tòa giáo huấn yên tĩnh đặc biệt rõ ràng chói tai tiếng nói dần dần tới gần, cô còn chưa đi hai bước, liền có một đoàn người đi tới.
Hầu hết tất cả họ đều là con trai, trạc
tuổi cô, họ đều mặc đồng phục học sinh nhưng lại kết hợp giày dép trang phục rất phá cách, cô nhìn đến ngây người, kẻy cầm đầu kia không phải là Thời Lục sao, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tề Nghiêu nhìn Thời Lục ở giữa đám đông, cô bị khiếp sợ bởi đồng bọn khổng lồ phía sau hắn, mấp máy môi theo bản năng gọi:
"Lộc Lộc."
***
Truyện: Thứ Ánh Sáng Ấm Áp Năm Ấy
Tác Giả: Giang Tiểu Lục
Dịch Giả: Vũ Thuỳ Linh ( Linh haiz )
Email liên hệ: [email protected]
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.