Chương 7: Kế hoạch
Khánh Huyền Trần
30/07/2022
A Nghiêm đứng ngay đấy, nghe lời thách thức của nữ nhân mà tức giận thay cho chủ mình, lên tiếng:
- Ngài Khuất... Sao ngài dễ dàng tha cho cô ta vậy chứ?
Trái ngược với vẻ xốc nổi của thư kí thì Khuất Ngôn Chấn có phần điềm tĩnh hơn:
- Chẳng phải cô ta đều có nguồn trợ cấp lớn từ Meraki sao? Chúng ta đã biết vậy thì hãy đốn hạ cái gốc này... tôi muốn thử xem cô ấy còn tự tin như vậy không, haha
Một hôm nọ
Ngôn Chấn đường hoàng bước lên tầng cao nhất của Meraki, gõ cửa rồi nói lớn:
- Em đến rồi
Từ bên trong phòng một người phụ nữ vui vẻ mở cửa, thấy Ngôn Chấn liền ríu rít:
- Thằng bé này... em lớn quá rồi
Ngôn Chấn thở dài, lười nhác ngồi vào ghế sofa, nói thẳng:
- Chị họ, em không có nhiều thời gian mà cũng không làm phí một ngày quý báu của chị. Em đến đây là có việc
Người phụ nữ tên Chí Hoa kia gật gù, cô lớn hơn Ngôn Chấn cũng chục tuổi, vẫn chỉ sống đơn độc một mình. Bù lại, cô được một tài sản kếch xù nhờ cái quán Meraki nức tiếng này. Khuất Ngôn Chấn đưa ra tấm ảnh nhỏ, bày tỏ:
- Cô gái này, chị có thể đuổi việc được không? Điều kiện gì cũng được, chị đưa ra em sẽ đáp ứng hết
Chí Hoa cười nhẹ, thắc mắc:
- Khó xử nhỉ? Serein – vũ công số một của Mereki, linh hồn của nơi này... nếu đuổi việc cô bé, chị đổi lấy 20 triệu đô, em chịu không?
Khuất Ngôn Chấn nhăn mày, xoa xoa phần gáy vẻ lưỡng lự, sau cùng cũng đồng ý:
- Được, chiều nay A Nghiêm sẽ đem đầy đủ tới cho chị. Em về đây
Chí Hoa đặt cốc nước xuống, nói vội:
- Ấy, chả bao giờ mày đến đây chơi... đã về sớm thế? Ở lại đi, khéo xuống dưới kia lại gặp mấy vị khách lớn
Khuất Ngôn Chấn không quan tâm, thẳng thừng bỏ đi. Hai người là chị em họ thân thiết, đã rõ tính nhau quá rồi, chẳng cần thăm hỏi nhau nhiều, đôi ba lần gặp là đủ
Tối đó
Tuệ San thẫn thờ đi trên hành lang bệnh viện, trong một ngày mà quá nhiều thứ đổ sập xuống đầu cô. Công việc ở Serein vẫn tốt nhưng bất ngờ bị đuổi, vũ công nhảy chỉ ăn lương theo ngày mà không làm cố định nên cô không có một lời giải thích cụ thể cũng buộc phải chấp nhận. Phía bệnh viện cũng báo lại bao nhiêu thứ phí đắt đỏ, họ bắt đóng sớm chứ không còn cho du di như nhiều lần trước. Lạ hơn cả là ngay tiền đóng học cho DeLU, trước đây luôn có sự bảo hộ và giúp đỡ từ Hội đồng Nghệ thuật Paris mà hôm nay cả phái đoàn lại trở về Pháp... Tất cả như một sự sắp đặt có chủ ý
Đang lan man nghĩ ngợi, bỗng điện thoại từ số lạ vang lên, Tuệ San mệt mỏi nhấc máy:
- Xin chào, ai vậy ạ?
Người bên kia đầu máy đáp lại:
- Tôi, Khuất Ngôn Chấn đây... Chuyện hôm trước, có phần đường đột, tôi gọi tới muốn hẹn em một buổi khác
Đàm Tuệ San ngẫm nghĩ một hồi, cô tự vấn liệu mọi chuyện xảy ra gần đây có liên quan gì tới Ngôn Chấn hay không. Mong rằng hắn không tiểu nhân tới nỗi dồn ép người khác vào con đường cùng đến vậy. Tuệ San không còn thái độ bài xích gắt gao hôm ấy, chỉ ngắn gọn:
- Được
Ngày ấy cũng tới
Khuất Ngôn Chấn nói với A Nghiêm:
- Dàn xếp cho ổn thỏa đấy... chỉ có như vậy, tôi mới nắm chắc thóp của cô ta
Nói rồi Ngôn Chấn rời đi, nếu có trách hãy trách Đàm Tuệ San rơi vào tầm mắt hắn, còn để lại ấn tượng khó phai, bởi vậy thứ hắn muốn, nhất định phải có. A Nghiêm cũng rời đi khi đã ổn thỏa, hiện trường đã dựng xong, chỉ đợi Tuệ San rơi vào cái bẫy nhỏ
Tuệ San đi tìm số phòng, nhà hàng khép kín mỗi khách tới đều có một khoang để bàn việc kín. Nữ nhân cuối cùng cũng tìm được, thở dài rồi bước vào nhưng thứ cô thấy lại lê lết máu, con dao rơi dưới nền đất. Tuệ San cảm thấy có điều gì đó không hay, chầm chậm tiến vào trong rồi kinh hoàng ngã khuỵu xuống, một cơ thể của người nào đó chi chít vết đâm, có lẽ vết thương nặng như thế thì lão ta đã chết rồi. Đang bàng hoàng trước mọi việc thì từ đâu công an lại xông tới, Tuệ San biết bản thân chưa cần làm gì đã rơi vào vòng tình nghi số một
Tại trụ sở công an
Đàm Tuệ San cúi gằm mặt xuống, đám cảnh sát này đã ăn tiền hay chờ sự chỉ đạo của ai mà chỉ khăng khăng buộc tội cô đã giết tên kia. Trùng hợp thay, đó lại là Trưởng phòng của Delyn... mọi chuyện như miếng xếp hình vừa khít với nhau vậy, không một kẽ hở để người ngoài nghi ngờ. Nữ nhân lặp lại câu nói đến hơn chục lần, thanh minh:
- Tôi không giết người, cũng không có lí do gì để giết một người tôi không quen
Tên cảnh sát hỏi cung to béo trước mặt, cười hề hà:
- Đàm Tuệ San, con gái của Đàm gia... vụ án năm xưa giữa Đàm thị và Delyn không phải nhiều người biết. Công an kinh tế thì khác, mọi vụ án hình sự từ xưa tới nay đều được lưu trữ. Cô bé, em còn trẻ, sao lại tìm cách trả thù ngu muội đến thế?
Đàm Tuệ San căng mắt lên nghe từng lời nói của tên công an vô lí này, nước mắt cô rỉ ra thành dòng, thân cô thế cô nên không thể tự biện minh cho mình, nữ nhân chắc chắn một điều là đã có kẻ cố tình dựng chuyện. Đang trong tình thế nguy hiểm thì viên công an lại nghe lệnh từ cấp trên gọi tới, sau cùng chỉ mặt Tuệ San:
- Ha... Cô bé còn may đấy. Ra ngoài đi, có người gặp
Đàm Tuệ San lừ lừ nhìn tên công an rồi tiến ra ngoài, Khuất Ngôn Chấn từ lúc nào đã đứng nói chuyện đầy thân tình với Sở trưởng, hắn đường hoàng đi lại bên cạnh cô, vòng tay khoác vai rồi hào sảng nói:
- Tôi đã trình bày đủ rồi... Sở trưởng xem xét lại và nếu cần lệnh triệu tập hãy liên lạc cho tôi. Tuệ San không thể nào là hung thủ giết người được, có kẻ nào đó đã căn đúng lúc em ấy vào hoặc có được dấu vân tay của em ấy để ngụy tạo
Vị cấp trên của tên công an kia có phần kính trọng Ngôn Chấn, ông ta cười hề hà, hùa theo:
- Ha ha, đúng vậy... Chắc quân tôi vì chịu áp lực từ Delyn nên đã kết luận quá vội vã rồi. Có gì tôi sẽ chủ động liên lạc với ngài Khuất và cô Đàm
Đàm Tuệ San từ nãy đứng trân trân nhìn hắn, nhìn khuôn mặt đang tự mãn giải vây cho cô bất giác khiến nữ nhân càng thêm khó hiểu. Từ khi dính phải tên ác ma này, Tuệ San gặp hết chuyện này đến chuyện khác
P/s: đêm xem xong cái chương trình "Khúc tráng ca hòa bình" kỉ niệm 27/07 ngày Thương binh liệt sĩ á mng... Khóc lụt trôi sônk vì xúc động quá ????cái xong lên đăng truyện cho zơi đi nỗi nìm ????Mng nếu rảnh thì xem thử nha, mí bà típ tục ủng hộ chiện tui với nè
- Ngài Khuất... Sao ngài dễ dàng tha cho cô ta vậy chứ?
Trái ngược với vẻ xốc nổi của thư kí thì Khuất Ngôn Chấn có phần điềm tĩnh hơn:
- Chẳng phải cô ta đều có nguồn trợ cấp lớn từ Meraki sao? Chúng ta đã biết vậy thì hãy đốn hạ cái gốc này... tôi muốn thử xem cô ấy còn tự tin như vậy không, haha
Một hôm nọ
Ngôn Chấn đường hoàng bước lên tầng cao nhất của Meraki, gõ cửa rồi nói lớn:
- Em đến rồi
Từ bên trong phòng một người phụ nữ vui vẻ mở cửa, thấy Ngôn Chấn liền ríu rít:
- Thằng bé này... em lớn quá rồi
Ngôn Chấn thở dài, lười nhác ngồi vào ghế sofa, nói thẳng:
- Chị họ, em không có nhiều thời gian mà cũng không làm phí một ngày quý báu của chị. Em đến đây là có việc
Người phụ nữ tên Chí Hoa kia gật gù, cô lớn hơn Ngôn Chấn cũng chục tuổi, vẫn chỉ sống đơn độc một mình. Bù lại, cô được một tài sản kếch xù nhờ cái quán Meraki nức tiếng này. Khuất Ngôn Chấn đưa ra tấm ảnh nhỏ, bày tỏ:
- Cô gái này, chị có thể đuổi việc được không? Điều kiện gì cũng được, chị đưa ra em sẽ đáp ứng hết
Chí Hoa cười nhẹ, thắc mắc:
- Khó xử nhỉ? Serein – vũ công số một của Mereki, linh hồn của nơi này... nếu đuổi việc cô bé, chị đổi lấy 20 triệu đô, em chịu không?
Khuất Ngôn Chấn nhăn mày, xoa xoa phần gáy vẻ lưỡng lự, sau cùng cũng đồng ý:
- Được, chiều nay A Nghiêm sẽ đem đầy đủ tới cho chị. Em về đây
Chí Hoa đặt cốc nước xuống, nói vội:
- Ấy, chả bao giờ mày đến đây chơi... đã về sớm thế? Ở lại đi, khéo xuống dưới kia lại gặp mấy vị khách lớn
Khuất Ngôn Chấn không quan tâm, thẳng thừng bỏ đi. Hai người là chị em họ thân thiết, đã rõ tính nhau quá rồi, chẳng cần thăm hỏi nhau nhiều, đôi ba lần gặp là đủ
Tối đó
Tuệ San thẫn thờ đi trên hành lang bệnh viện, trong một ngày mà quá nhiều thứ đổ sập xuống đầu cô. Công việc ở Serein vẫn tốt nhưng bất ngờ bị đuổi, vũ công nhảy chỉ ăn lương theo ngày mà không làm cố định nên cô không có một lời giải thích cụ thể cũng buộc phải chấp nhận. Phía bệnh viện cũng báo lại bao nhiêu thứ phí đắt đỏ, họ bắt đóng sớm chứ không còn cho du di như nhiều lần trước. Lạ hơn cả là ngay tiền đóng học cho DeLU, trước đây luôn có sự bảo hộ và giúp đỡ từ Hội đồng Nghệ thuật Paris mà hôm nay cả phái đoàn lại trở về Pháp... Tất cả như một sự sắp đặt có chủ ý
Đang lan man nghĩ ngợi, bỗng điện thoại từ số lạ vang lên, Tuệ San mệt mỏi nhấc máy:
- Xin chào, ai vậy ạ?
Người bên kia đầu máy đáp lại:
- Tôi, Khuất Ngôn Chấn đây... Chuyện hôm trước, có phần đường đột, tôi gọi tới muốn hẹn em một buổi khác
Đàm Tuệ San ngẫm nghĩ một hồi, cô tự vấn liệu mọi chuyện xảy ra gần đây có liên quan gì tới Ngôn Chấn hay không. Mong rằng hắn không tiểu nhân tới nỗi dồn ép người khác vào con đường cùng đến vậy. Tuệ San không còn thái độ bài xích gắt gao hôm ấy, chỉ ngắn gọn:
- Được
Ngày ấy cũng tới
Khuất Ngôn Chấn nói với A Nghiêm:
- Dàn xếp cho ổn thỏa đấy... chỉ có như vậy, tôi mới nắm chắc thóp của cô ta
Nói rồi Ngôn Chấn rời đi, nếu có trách hãy trách Đàm Tuệ San rơi vào tầm mắt hắn, còn để lại ấn tượng khó phai, bởi vậy thứ hắn muốn, nhất định phải có. A Nghiêm cũng rời đi khi đã ổn thỏa, hiện trường đã dựng xong, chỉ đợi Tuệ San rơi vào cái bẫy nhỏ
Tuệ San đi tìm số phòng, nhà hàng khép kín mỗi khách tới đều có một khoang để bàn việc kín. Nữ nhân cuối cùng cũng tìm được, thở dài rồi bước vào nhưng thứ cô thấy lại lê lết máu, con dao rơi dưới nền đất. Tuệ San cảm thấy có điều gì đó không hay, chầm chậm tiến vào trong rồi kinh hoàng ngã khuỵu xuống, một cơ thể của người nào đó chi chít vết đâm, có lẽ vết thương nặng như thế thì lão ta đã chết rồi. Đang bàng hoàng trước mọi việc thì từ đâu công an lại xông tới, Tuệ San biết bản thân chưa cần làm gì đã rơi vào vòng tình nghi số một
Tại trụ sở công an
Đàm Tuệ San cúi gằm mặt xuống, đám cảnh sát này đã ăn tiền hay chờ sự chỉ đạo của ai mà chỉ khăng khăng buộc tội cô đã giết tên kia. Trùng hợp thay, đó lại là Trưởng phòng của Delyn... mọi chuyện như miếng xếp hình vừa khít với nhau vậy, không một kẽ hở để người ngoài nghi ngờ. Nữ nhân lặp lại câu nói đến hơn chục lần, thanh minh:
- Tôi không giết người, cũng không có lí do gì để giết một người tôi không quen
Tên cảnh sát hỏi cung to béo trước mặt, cười hề hà:
- Đàm Tuệ San, con gái của Đàm gia... vụ án năm xưa giữa Đàm thị và Delyn không phải nhiều người biết. Công an kinh tế thì khác, mọi vụ án hình sự từ xưa tới nay đều được lưu trữ. Cô bé, em còn trẻ, sao lại tìm cách trả thù ngu muội đến thế?
Đàm Tuệ San căng mắt lên nghe từng lời nói của tên công an vô lí này, nước mắt cô rỉ ra thành dòng, thân cô thế cô nên không thể tự biện minh cho mình, nữ nhân chắc chắn một điều là đã có kẻ cố tình dựng chuyện. Đang trong tình thế nguy hiểm thì viên công an lại nghe lệnh từ cấp trên gọi tới, sau cùng chỉ mặt Tuệ San:
- Ha... Cô bé còn may đấy. Ra ngoài đi, có người gặp
Đàm Tuệ San lừ lừ nhìn tên công an rồi tiến ra ngoài, Khuất Ngôn Chấn từ lúc nào đã đứng nói chuyện đầy thân tình với Sở trưởng, hắn đường hoàng đi lại bên cạnh cô, vòng tay khoác vai rồi hào sảng nói:
- Tôi đã trình bày đủ rồi... Sở trưởng xem xét lại và nếu cần lệnh triệu tập hãy liên lạc cho tôi. Tuệ San không thể nào là hung thủ giết người được, có kẻ nào đó đã căn đúng lúc em ấy vào hoặc có được dấu vân tay của em ấy để ngụy tạo
Vị cấp trên của tên công an kia có phần kính trọng Ngôn Chấn, ông ta cười hề hà, hùa theo:
- Ha ha, đúng vậy... Chắc quân tôi vì chịu áp lực từ Delyn nên đã kết luận quá vội vã rồi. Có gì tôi sẽ chủ động liên lạc với ngài Khuất và cô Đàm
Đàm Tuệ San từ nãy đứng trân trân nhìn hắn, nhìn khuôn mặt đang tự mãn giải vây cho cô bất giác khiến nữ nhân càng thêm khó hiểu. Từ khi dính phải tên ác ma này, Tuệ San gặp hết chuyện này đến chuyện khác
P/s: đêm xem xong cái chương trình "Khúc tráng ca hòa bình" kỉ niệm 27/07 ngày Thương binh liệt sĩ á mng... Khóc lụt trôi sônk vì xúc động quá ????cái xong lên đăng truyện cho zơi đi nỗi nìm ????Mng nếu rảnh thì xem thử nha, mí bà típ tục ủng hộ chiện tui với nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.