Chương 5: chương 5
Mun Beck
04/09/2021
Tôi muốn khóc quá, dù đã khóc cả đêm...
-"Mắt cô sưng kìa, tối qua đi oánh nhau à?"
Đánh nhau cái đầu mi đó con chim ngu ngốc, đồ đầu lợn... hức
-"Chặc, khi mi đủ lớn ta sẽ gả mi đi thật xa, để không thấy cái bảng mặt ngu ngốc đó của mi nữa"
Khi nghe tôi nói vậy mặt Sky tái xanh, mắt cậu rưng rưng rồi nghẹn ngào nói
-"Cô bán tôi sao? Cô bán tôi? hức huhuhu"
Chà nếu bán được, tôi đã bán nhóc lâu rồi còn chờ đến giờ à...
-"Chặc.."
Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt đáng thương này chút nào...
-"ầy, tôi đâu nói sẽ bán cậu đâu mà là gả đi!"
Hắn òa khóc, khiến tôi bất ngờ
-"Vậy... là cô sẽ bỏ rơi tôi? Xin cô đấy... đừng bỏ rơi tôi!"
Sao thằng nhóc này lại nói như thể tôi phụ tình nó vậy trời...
-"Không phải bỏ rơi mà là kết hôn, sau này cậu lớn lên thích ai tôi sẽ gả cậu cho người cậu thích, dù người đó có ý định bỏ trốn tôi sẽ trói người đó lại gửi cho cậu"
Ít nhất cậu cũng nên hạnh phúc hơn tôi...
-"Không. yêu một người không yêu mình thì có gì tốt chứ"
Cậu bé nhỏ như vậy, lại nói một câu tuyệt tình như vậy... thật không hiểu lúc trước cậu nhóc sống ra sao...
-"Hừ, rồi đến một ngày nhóc yêu ai đó rồi hén, đừng có về năn nỉ tui"
Tôi chưa kịp nói gì thêm thì Lily xong vào (Lily nữ hầu thân cận của tôi, cô ấy cũng là cô gái dể thương trong các nữ hầu mái tóc nâu nhạt được buộc bím dài gương mặt nhỏ cùng những đốt tàng nhan, và cả đôi mắt to tròn, cô ấy là người trung thành tuyệt đối với Begonia nhưng cũng vì tình yêu mù quán của cô mà Lily đã mất mạng)
-"Tiểu thư ơi ~ tin tốt đây hoàng tử điện hạ gửi thư cho người nè!"
Chà nghe cô ấy nói xong tình trạng xuất khỏe của tôi càng tệ hơn, sao hắn lại gửi thư cho cô gái mà hắn ghét chứ.
-"chặc, Lily à chị cứ để đó đi em sẽ đọc sau"
Lily nhìn chầm chầm tôi như thể tôi nói gì sai vậy.
-"Ôi trời tiểu thư, hôm nay người không khỏe ạ, bình thường nếu thấy thư của điện hạ người sẽ nhảy dựng lên bổ nhàu lại phía bức thư mà ăn mừng mà"
Ôi nhục nhã làm sao... mừng cái méo gì với tên khốn đó chứ, thứ xem Begonia là rác rửi kẻ bám đuôi, hay con nhỏ tự cao... thật kinh tởm làm sao, nhưng tôi không phải Begonia lụy tình đó, sau một năm này khi quay về mình nên hủy đính hôn nhỉ... ý tưởng hay vãi mèo
-"Tiểu thư người lại nghĩ linh ta linh tinh gì nữa vậy..."
Khà khà tôi không để ý đến lời nói đó đâu, hê hê hê giờ đây tôi sẽ báo thù cho Begonia đáng thương, dù sao mang gương mặt dể thương của Begonia sẽ giúp mình dễ làm chuyện xấu hơn khà khà, hãi đợi đi ehehehe
Hừ, tôi đứa tay vớ lấy bức thư trên khây đựng thư của Lily rồi ném nó vào lò sưởi, tôi không cần một kẻ xem mình là rác, hà.... an phận cũng tốt thôi~ nhưng nếu đụng vào tôi thì các người không tưởng tượng nỗi đâu?! Sống như kẻ ngốc sẽ tốt hơn sống như kẻ thông minh!.
'1 năm sau'
Tôi đã sống ở đây một năm nay, cuộc sống rất chi là an nhàn, nhưng nghĩ đến lúc phải gặp lại bọn họ thì tôi cảm thấy như cuộc sống sắp tới của tôi là địa ngục trần gian , tôi hiện tại chỉ muốn hưởng thụ những thứ đang có không muốn dính dáng với tụi nhân vật chính tí nào, tôi nằm lười trên giường không muốn nhút nhít dù một tẹo, ta nói con người tôi hiện tại đúng chuẩn lười biếng luôn... hầy ở đây không có mạng, TV, điện thoại.v..v...
Nghĩ thôi là thấy đau khổ rồi, nên chỉ còn cách lười, ngoài việc chăm nôm con chim ham ăn ra thì tôi đã kết bạn đc kha khá con thú khác nữa ta nói được tụi nó ôm và được vuốt ve tụi nó mềm mại dể chịu ghê vậy đó.
-"Nia! Thức dậy đi trời gần trưa rồi đó! Dậy đi hởi con lười kia?!"
Sky bay từ cửa sổ vào trong, miệng thì không ngừng kêu Begonia, cô không quan tâm mà ngó lơ cậu.
-"Begonia! Hôm nay là ngày về dinh thự chính đó?!"
Đúng vậy hôm nay là ngày tôi về dinh thự chính mà?!
Nghe xong cô bật người dậy, vội vã kéo dây chuông, một lúc sau 1 đám người hầu đi vào sửa soạn cho cô... làm xong cô vội đi ra ngoài nhìn đám thú đang buồn bả nhìn cô.
Ôi các bé yêu chụy cũng sẽ nhớ mấy đứa lắm, hầy tôi đâu thể đem hết đống yêu thú và thú vật này theo được nó nhiều thế cơ mà.... nhưng tôi cũng không muốn xa tụi nó chút tẹo nào luôn, vì lòng trung thành của động vật lúc nào cũng cao hơn con người và động vật sẽ không dễ phản bội bằng con người... đúng vậy nó tốt hơn con người nhiều... nhưng tôi chỉ đem theo Sky vì cậu ta thông minh và cũng thân thiết với tôi nữa và cậu ta sẽ không phản bội tôi.
Và không biết từ khi nào chiếc xe ngựa đã khởi hành, tôi đang cố nghĩ đến khi về tới dinh thự, papa và anh trai dang tay chào đón mình vui quá đi... rồi mình sẽ mua thật nhiều đồ cho Sky nữa nè.
Đến nơi tôi vội nhảy xuống vì nghĩ Papa và anh trai đang chờ mình, 'nhưng không tôi đã sai, sai lầm lớn nhất tôi mang trong cuộc đời là, đi mà không xem ngày...'
Vừa bước xuống tôi thấy một cậu bé đứng trước đám người hầu kế bên là cha và anh tôi có lẽ họ đang nói về ai chăng, mái tóc trắng tựa tuyết có chút xanh lam nhạt, dài xuống lưng được buộc bằng nơ màu xanh lục, từ xa cũng có thể thấy làn da trắng mịnh của cậu ta, khi hắn quây đầu lại, một gương mặt tuyệt đẹp trước mắt tôi nó như kiệt tác của tạo hóa vậy, gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn, cùng cặp má mũm mỉm hồng hàu, và đôi môi hồng ngọt ngào, đôi mắt to tròn cùng hàng mi dài và con ngươi đen lấy như cả bầu trời đêm trong đôi mắt ấy vậy, đẹp quá đi!
Ơ mà cậu ta là ai? Tôi suy nghĩ một hồi thì nhớ ra tạo hình nhân vật này gióng y như nam chính Leon.....
To Be... à thôi bỏ đi...
-"Mắt cô sưng kìa, tối qua đi oánh nhau à?"
Đánh nhau cái đầu mi đó con chim ngu ngốc, đồ đầu lợn... hức
-"Chặc, khi mi đủ lớn ta sẽ gả mi đi thật xa, để không thấy cái bảng mặt ngu ngốc đó của mi nữa"
Khi nghe tôi nói vậy mặt Sky tái xanh, mắt cậu rưng rưng rồi nghẹn ngào nói
-"Cô bán tôi sao? Cô bán tôi? hức huhuhu"
Chà nếu bán được, tôi đã bán nhóc lâu rồi còn chờ đến giờ à...
-"Chặc.."
Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt đáng thương này chút nào...
-"ầy, tôi đâu nói sẽ bán cậu đâu mà là gả đi!"
Hắn òa khóc, khiến tôi bất ngờ
-"Vậy... là cô sẽ bỏ rơi tôi? Xin cô đấy... đừng bỏ rơi tôi!"
Sao thằng nhóc này lại nói như thể tôi phụ tình nó vậy trời...
-"Không phải bỏ rơi mà là kết hôn, sau này cậu lớn lên thích ai tôi sẽ gả cậu cho người cậu thích, dù người đó có ý định bỏ trốn tôi sẽ trói người đó lại gửi cho cậu"
Ít nhất cậu cũng nên hạnh phúc hơn tôi...
-"Không. yêu một người không yêu mình thì có gì tốt chứ"
Cậu bé nhỏ như vậy, lại nói một câu tuyệt tình như vậy... thật không hiểu lúc trước cậu nhóc sống ra sao...
-"Hừ, rồi đến một ngày nhóc yêu ai đó rồi hén, đừng có về năn nỉ tui"
Tôi chưa kịp nói gì thêm thì Lily xong vào (Lily nữ hầu thân cận của tôi, cô ấy cũng là cô gái dể thương trong các nữ hầu mái tóc nâu nhạt được buộc bím dài gương mặt nhỏ cùng những đốt tàng nhan, và cả đôi mắt to tròn, cô ấy là người trung thành tuyệt đối với Begonia nhưng cũng vì tình yêu mù quán của cô mà Lily đã mất mạng)
-"Tiểu thư ơi ~ tin tốt đây hoàng tử điện hạ gửi thư cho người nè!"
Chà nghe cô ấy nói xong tình trạng xuất khỏe của tôi càng tệ hơn, sao hắn lại gửi thư cho cô gái mà hắn ghét chứ.
-"chặc, Lily à chị cứ để đó đi em sẽ đọc sau"
Lily nhìn chầm chầm tôi như thể tôi nói gì sai vậy.
-"Ôi trời tiểu thư, hôm nay người không khỏe ạ, bình thường nếu thấy thư của điện hạ người sẽ nhảy dựng lên bổ nhàu lại phía bức thư mà ăn mừng mà"
Ôi nhục nhã làm sao... mừng cái méo gì với tên khốn đó chứ, thứ xem Begonia là rác rửi kẻ bám đuôi, hay con nhỏ tự cao... thật kinh tởm làm sao, nhưng tôi không phải Begonia lụy tình đó, sau một năm này khi quay về mình nên hủy đính hôn nhỉ... ý tưởng hay vãi mèo
-"Tiểu thư người lại nghĩ linh ta linh tinh gì nữa vậy..."
Khà khà tôi không để ý đến lời nói đó đâu, hê hê hê giờ đây tôi sẽ báo thù cho Begonia đáng thương, dù sao mang gương mặt dể thương của Begonia sẽ giúp mình dễ làm chuyện xấu hơn khà khà, hãi đợi đi ehehehe
Hừ, tôi đứa tay vớ lấy bức thư trên khây đựng thư của Lily rồi ném nó vào lò sưởi, tôi không cần một kẻ xem mình là rác, hà.... an phận cũng tốt thôi~ nhưng nếu đụng vào tôi thì các người không tưởng tượng nỗi đâu?! Sống như kẻ ngốc sẽ tốt hơn sống như kẻ thông minh!.
'1 năm sau'
Tôi đã sống ở đây một năm nay, cuộc sống rất chi là an nhàn, nhưng nghĩ đến lúc phải gặp lại bọn họ thì tôi cảm thấy như cuộc sống sắp tới của tôi là địa ngục trần gian , tôi hiện tại chỉ muốn hưởng thụ những thứ đang có không muốn dính dáng với tụi nhân vật chính tí nào, tôi nằm lười trên giường không muốn nhút nhít dù một tẹo, ta nói con người tôi hiện tại đúng chuẩn lười biếng luôn... hầy ở đây không có mạng, TV, điện thoại.v..v...
Nghĩ thôi là thấy đau khổ rồi, nên chỉ còn cách lười, ngoài việc chăm nôm con chim ham ăn ra thì tôi đã kết bạn đc kha khá con thú khác nữa ta nói được tụi nó ôm và được vuốt ve tụi nó mềm mại dể chịu ghê vậy đó.
-"Nia! Thức dậy đi trời gần trưa rồi đó! Dậy đi hởi con lười kia?!"
Sky bay từ cửa sổ vào trong, miệng thì không ngừng kêu Begonia, cô không quan tâm mà ngó lơ cậu.
-"Begonia! Hôm nay là ngày về dinh thự chính đó?!"
Đúng vậy hôm nay là ngày tôi về dinh thự chính mà?!
Nghe xong cô bật người dậy, vội vã kéo dây chuông, một lúc sau 1 đám người hầu đi vào sửa soạn cho cô... làm xong cô vội đi ra ngoài nhìn đám thú đang buồn bả nhìn cô.
Ôi các bé yêu chụy cũng sẽ nhớ mấy đứa lắm, hầy tôi đâu thể đem hết đống yêu thú và thú vật này theo được nó nhiều thế cơ mà.... nhưng tôi cũng không muốn xa tụi nó chút tẹo nào luôn, vì lòng trung thành của động vật lúc nào cũng cao hơn con người và động vật sẽ không dễ phản bội bằng con người... đúng vậy nó tốt hơn con người nhiều... nhưng tôi chỉ đem theo Sky vì cậu ta thông minh và cũng thân thiết với tôi nữa và cậu ta sẽ không phản bội tôi.
Và không biết từ khi nào chiếc xe ngựa đã khởi hành, tôi đang cố nghĩ đến khi về tới dinh thự, papa và anh trai dang tay chào đón mình vui quá đi... rồi mình sẽ mua thật nhiều đồ cho Sky nữa nè.
Đến nơi tôi vội nhảy xuống vì nghĩ Papa và anh trai đang chờ mình, 'nhưng không tôi đã sai, sai lầm lớn nhất tôi mang trong cuộc đời là, đi mà không xem ngày...'
Vừa bước xuống tôi thấy một cậu bé đứng trước đám người hầu kế bên là cha và anh tôi có lẽ họ đang nói về ai chăng, mái tóc trắng tựa tuyết có chút xanh lam nhạt, dài xuống lưng được buộc bằng nơ màu xanh lục, từ xa cũng có thể thấy làn da trắng mịnh của cậu ta, khi hắn quây đầu lại, một gương mặt tuyệt đẹp trước mắt tôi nó như kiệt tác của tạo hóa vậy, gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn, cùng cặp má mũm mỉm hồng hàu, và đôi môi hồng ngọt ngào, đôi mắt to tròn cùng hàng mi dài và con ngươi đen lấy như cả bầu trời đêm trong đôi mắt ấy vậy, đẹp quá đi!
Ơ mà cậu ta là ai? Tôi suy nghĩ một hồi thì nhớ ra tạo hình nhân vật này gióng y như nam chính Leon.....
To Be... à thôi bỏ đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.