Thú Đế Tà Phi

Chương 4: Một cước đá bay.

Nhược Thủy Lưu Ly

11/01/2016

“Đoàng…” Một tiếng nổ vang dội, cảm giác như mặt đất đang rung động.

Thật ồn ào…

Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra, xuất hiện trước mắt nàng là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhìn khuôn mặt đó, Thủy Nhược Băng sửng sốt một chút, trong lòng có chút nghi ngờ, nàng là ai?

Chuyển động con ngươi nhìn xung quanh một chút, trong đầu hiện lên bốn chữ“cổ sắc cổ hương” có phải nàngđang nằm mơ?

Được rồi, nàng bị sét đánh! Chẳng lẽ lão nhân không kịp cứu nàng, nàng đã chết?

Hồi tưởng lại cảm giác áp bách to lớn, lực lượng cuồng loạn, đến bây giờ lòng nàng vẫn còn sợ hãi, tại nơi lực lượng đó hạ xuống, nàng căn bản không có chút sức lực phản kháng nào.

Ai…Lão nhân nhất định là biết trước nàng sẽ có tai họa mà, cho nên mới trở nên kỳ quái như vậy.

Thủy Nhược Băng thử động, phát hiện thân thể có chút không nghe sai khiến, đột nhiên bị mỹ nhân kia ôm vào lòng, Thủy Nhược Băng mới phát hiện mình thật nhỏ, nàng biến thành trẻ con?!

“Nha nha…” thanh âm trẻ con bi bô vang lên, Thủy Nhược Băng xác định không phải là thanh âm mình phát ra, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy trên giường lúc này còn có thêm một đứa trẻ con, đứa trẻ quơ bàn tay nhỏ bé, ánh mắt đen láy đang nhìn chính nữ nhân xinh đẹp đang ôm nàng

Nghe được tiếng trẻ con ồn ào, nữ tử xinh đẹp đang ôm Thủy Nhược Băng quay đầu lại liếc nhìn, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Tâm nhi ngoan, mẫu thân lập tức sẽ trở lại.”

Mẫu thân? Thủy Nhược Băng tỉ mỉ đánh giá nàng gái kia, nữ nhân này là mẫu thân của nàng sao? Nhưng mà vì sao ánh mắt của nàng nhìn nàng và nhìn Tâm nhi kia hoàn toàn bất đồng? Khi ánh mắt nữ tử kia nhìn nàng lại mang theo một tia oán giận, còn có vẻ rầu rĩ.

Thủy Nhược Băng không biết nàng đang lo lắng cái gì, cũng không biết nàng đang oán giận cái gì, thế nhưng nàng biết tận đáy lòng nàng đối với nữ nhân này không thể thích nổi, tuy rằng nàng thực sự rất đẹp.

Nữ nhân liếc mắt nhìn Thủy Nhược Băng, không hề do dự, ôm nàng ra cửa, kỳ thực trong lòng nàng đã sớm đưa ra quyết định, Long gia không thể cứ bị hủy như vậy, không thể, vì vậy đứa bé này phải chết!

Nữ nhân ôm nàng đi qua một hành lang thật dài, xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân của nữ nhân rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Thủy Nhược Băng, bước chân không một chút ngập ngừng, mang theo một chút vội vàng, mềm mại rồi lại kiên định.

Rốt cục, nữ nhân ôm Thủy Nhược Băng đi đến trước viện, đại môn ở cách đó không xa, Thủy Nhược Băng thấy ngoài cửa lớn tụ tập đông nghịt người, chả trách một đường đi tới, trong phủ lớn như vậy lại không gặp được ai, hóa ra tất cả mọi người đều tụ tập ở chỗ này.

Ngoài cửa, ánh mặt trời rực rỡ, nhưng bỗng nhiên mưa gió từđâu cuốn tới, áp lực không biết từ đâu ập tới, hai tượng đá sư tử trước cửa đã sớm hóa thành bột phấn, hai cánh cửa có gió lướt nhẹ qua, ngay sau đó thì dần biến mất.

Thủy Nhược Băng đáy lòng hơi trầm xuống, đại khái đoán được một ít, thế nhưng hiện tại nàng cùng lắm chỉ là một đứa trẻ con tay trói gà không chặt, chỉ có thể mặc cho người xâm phạm.



“Long Đằng, ta nói lại một lần cuối cùng, giao ra đứa trẻ kia, bằng không ta liền đem Long gia của ngươi san thành bình địa!” Thanh âm này như sấm nổ bên tai mọi người, làm cho người ta một trận huyết khí cuồn cuộn, có thể thấy người đang nói chuyện công lực thâm hậu.

Trong không trung ước chừng có khoảng mười người đang đứng, cùng với người Long gia phía dưới trái ngược nhau.

Người vừa nói chuyện là một lão nhân đứng đầu, tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén như dao, khí thế kinh người, lúc này mang bộ mặt nghiêm túc, làm cho người ta không chút nghi ngờ, nếu Long Đằng không làm theo lời hắn nói, một khắc sau Long gia coi như chưa hề tồn tại!

Sắc mặt Long Đằng rất xấu, trong lòng biết chuyện hôm nay sợ rằng khó có thể tốt, hắn không biết đám nghười kia mang thân phận gì, cũng không biết vì sao bọn họ lại chạy đến Long gia đòi một đứa trẻ sơ sinh. Hắn chỉ biết rằng đám người kia không dễ chọc.

Thái độ của đám người kia có thể nói là kiêu ngạo, một chút cũng không để Long gia vào mắt, thế nhưng người Long gia phía dưới cũng chỉ biết giận mà không dám nói gì.

Tuy rằng đám người kia cũng chỉ có khoảng mười người, thế nhưng khí thế của họ có thể khiến Long gia đông nghịt người ép tới không thể nhúc nhích.

Đang lúc Long Đằng không biết làm sao cho phải, đột nhiên một giọng nói nữ tử ôn nhu vang lên: “Hài tử ở trong này, mong chư vị không nên làm khó Long gia ta.”

Long Đằng trong lòng cả kinh, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía thê tử mình.

Nữ tử ôm Thủy Nhược Băng chính là chủ mẫu Long gia, Đỗ Như Yên. Nàng một tay đem Thủy Nhược Băng hướng về phía lão nhân tóc hoa râm, một mặt hướng về phía Long Đằng khẽ lắc đầu.

Trong lòng Long Đằng thở phào nhẹ nhõm, không phải là Tâm nhi thì tốt rồi.

Thủy Nhược Băng bị ném về phía không trung, lão nhân tóc hoa râm hạ mắt nhìn nàng, phát hiện đúng là đứa trẻ hắn muốn tìm, hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt, nhìn cũng không nhìn, đưa chân đá một cái.

“Vù” Thủy Nhược Băng bỗng chốc bay ra ngoài, chớp mắt một cái liền không thấy, ai cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lão nhân ưu nhã thu hồi chân, đứng trên cao đối diện liếc nhìn mọi người trong Long gia một cái, dường như là khinh thường gây sự với bọn họ, sau đó dẫn đầu xoay người rời đi, những người khác theo sát phía sau. Trong chớp mắt phía chân trời chỉ còn lại mười điểm đen nhỏ, người trong Long gia mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Phía chân trời đoàn người rất nhanh đã đi xa, một người trong đó không nhịn được mở miệng nói: “Đại trưởng lão, tại sao ngài không lưu lại thi thể của đứa bé kia?”

Tuy rằng hắn hỏi một cách khéo léo, thế nhưng lão nhân vẫn nghe ra ý trách móc của hắn trong lời nói, không khỏi hừ lạnh nói: “Ngươi lo cái gì?Cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, ta đã dùng tám thành công lực chẳng lẽ nó có thể sống được?”

Nghe vậy, người nọ không lên tiếng nữa. Đại trưởng lão cái gì cũng tốt, chính là có chút tự phụ, nếu hắn lại tỏ vẻ hoài nghi nữa, sợ rằng sẽ chọc cho hắn không vui.



Hơn nữa đại trưởng lão nói cũng không sai, chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, một cước kia uy lực cũng không thấp, chính bọn họ cũng không kịp nhìn rõ, một cước kia đối với một đứa con nít như thế nào cũng không có khả năng còn sống, sợ rằng ngay cả thi thể cũng không còn.

Mà giờ khắc này kẻ đang bị bọn họ thảo luận, đứa con nít kia đã hóa thành Lưu Tinh (sao băng) bay xẹt qua không trung, trong lòng đã đem dáng dấp lão nhân kia nhớ tỉ mỉ.

Choáng đầu hoa mắt, Thủy Nhược Băng ở trong lòng thề, sau này có cơ hội nàng nhất định phải đá trở về, cho dù có mệt chết cũng phải hung hăng đá trở về, lão nhân chết tiệt!

“Bịch..” một tiếng, ánh sáng hồng bạc lóe lên rồi biến mất, trong tiểu viện lịch sự tao nhã bay đầy bụi bặm.

Chính lúc đó trong tiểu viện có một nữ tử mang thai đang nằm nghỉ trên nhuyễn tháp bị giật mình tỉnh giấc, đưa tay vỗ về bụng, mắt thấy bụi bặm dần dần tản đi, lộ ra trên đất một cái hố to, trong hố xuất hiện một cái đầu trẻ con dính đầy bụi, ngoại trừ hai con mắt đen láy thì toàn thân đều là bụi bặm.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?” Một nha hoàn nhanh chóng từ trong nhà chạy đến, thấy cảnh tượng này, không khỏi cau mày nói: “Đứa trẻ này từ đâu tới vậy?”

Nữ tử nhíu chân mày, nói: “Từ trên trời rơi xuống.”

Nha hoàn luôn luôn ổn trọng nghe vậy cũng không khỏi trợn to mắt, từ trên trời rơi xuống?

Khóe mắt nữ tử liếc về phía đứa trẻ trên người có một miếng ngọc xanh biếc, chợt có chút kích động, vội vàng nói: “Mau, Thu Hương, đem đứa nhỏ ôm tới đây ta xem một chút.”

Thủy Nhược Băng khẽ đảo mắt, có lẽ sắp xỉu bị Thu Hương ôm lên, đưa cho nữ tử mang thai, nữ tử đưa tay lấy miếng ngọc bội xanh biếc trên cổ của nàng, mảnh ngọc rỗng bội chạm khắc một chữ “Ảnh”. Nữ tử nhìn ngọc bội lẩm bẩm nói: “Đây đúng là ngọc bội hộ thân của Ảnh công chúa!”

Lại nhìn Thủy Nhược Băng, nữ tử lẩm bẩm: “Khuôn mặt này lớn lên chắc cũng giống Ảnh công chúa, chẳng lẽ đây là hài tử của Ảnh Công chúa?”

Nhưng mà hải tử của Ảnh công chúa vì sao lại vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống? Chẳng lẽ Ảnh công chúa xảy ra chuyện gì sao?

Ngọc bội hộ thân? Thủy Nhược Băng nhíu mày một cái, có thể đem ngọc bội hộ thân cho nàng, mẫu thân của nàng chắc chắn phải rất yêu nàng, nhưng nữ nhân lúc trước rõ ràng có thể để cho nàng đi chịu chết, như vậy nữ nhân đó không phải là mẫu thân của nàng? Vậy tại sao nàng lại xuất hiện ở Long gia?

Liếc nhìn ngọc bội nữ tử nắm trong tay, đáy mắt Thủy Nhược Băng như có điều suy nghĩ, miếng ngọc bội này có tác dụng hộ thân, nhưng mà nếu đem sức lực so sánh với một cước của lão nhân kia thì kém quá xa, khẳng định lão nhân kia cũng biết.

Mà cỗ lực lượng bảo vệ nàng, nàng có cảm giác cỗ lực lượng là từ trong cơ thể nàng bộc phát ra.

“Đây là…”

Thủy Nhược Băng phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy nữ tử vuốt đúng vào chỗ mông bị lão nhân kia đạp phải thì sắc mặt đại biến.!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Đế Tà Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook