Chương 5: Thân phận mới
Nhược Thủy Lưu Ly
11/01/2016
Thủy Nhược Băng không hiểu, làm sao vậy? Không phải là mông nàng bị làm sao chứ? Nàng cũng không cảm giác đau a!
Nữ tử tiếp thu một chút sức lực còn lại, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng nhìn Thủy Nhược Băng, hướng về nha hoàn một bên phân phó nói, “Thu Nương, đem hố này chôn đi, nhanh lên!” Động tĩnh ở bên này chỉ sợ sẽ sớm đưa người tới.
Thu Nương nghe vậy liền làm việc cấp tốc, vươn tay đẩy một cái hố to liền nhanh chóng bị vùi lấp, nữ tử ôm chặt Thủy Nhược Băng, kiên định nói, “Thu Nương, ngươi đi chuẩn bị, ta muốn sinh ngay bây giờ, đừng cho bất luận kẻ nào phát hiện!” Có như vậy mới có thể che dấu thân phận của đứa nhỏ này, mệnh của nàng là Ảnh công chúa cứu, không có Ảnh công chúa thì không có nàng, cũng sẽ không đứa nhỏ trong bụng nàng, nay đứa nhỏ của Ảnh công chúa bị người đuổi giết, nàng nhất định phải cứu, mặc kệ sau lưng những kẻ đó có bao nhiêu thế lực!
“Tiểu thư!” Thu Nương khiếp sợ nhìn nàng.
Nữ tử nhìn qua ôn nhu, lúc này lại thập phần nghiêm khắc, quát lớn “Còn không nhanh đi!”
Thu Nương biết tính tình của nàng, một khi đã nhận định việc nào đó thì mười đầu trâu đều kéo không trở lại, nếu không có cách gì làm cho nàng thay đổi chủ ý, cũng chỉ có thể vâng theo ý tứ của nàng.
Tiếng động này quả nhiên là đưa tới người, bất quá lại bởi vì phu nhân đang muốn sinh sản mà dời đi lực chú ý.
Nữ tử không quan tâm lo nghĩ đến bản thân mà chỉ muốn nghĩ cách cứu Thủy Nhược Băng đúng là một trong hai chủ mẫu của Thủy gia, Tiêu Tiêu.
Đúng vậy, nàng là chủ mẫu thứ nhất của Thủy gia, chuyện Thủy gia có hai vị chủ mẫu mọi người đều biết, bởi vì Thủy gia Gia chủ Thủy Vanh cưới hai vị bình thê.
Một người là thời điểm Thủy gia Gia chủ ra ngoài rèn luyện đưa về, không có thân phận gì, mà một vị khác là Long Linh Nhi, thân muội muội của Gia chủ hiện đang nhậm chức của Long gia Long Đằng, Long Linh Nhi có thân phận tôn quý tự nhiên không có khả năng làm thiếp, mà Tiêu Tiêu đã gả cho Thủy Vanh trước, cho nên liền thành bình thê.
Tuy nói là bình thê, Long Linh Nhi cũng sẽ gọi Tiêu Tiêu một tiếng tỷ tỷ, nhưng thực tế mà nói là ở tại Thủy gia địa vị của Tiêu Tiêu không bằng Long Linh Nhi, chỉ cần nhìn một quyền lợi đơn thuần là biết, thân là chủ mẫu Thủy gia, Tiêu Tiêu lại ở trong một cái sân nhỏ bé như vậy, này bình thê căn bản là không công bằng!
Từng đợt tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng truyền ra, người nghe bên ngoài đều cảm thấy hết hồn, mặt Thủy Vanh vẫn nhíu chặt lông mày , đáy lòng có chút lo lắng.
Tiêu Tiêu bình thường ôn nhu, lần này cư nhiên ngoan cố, trừ bỏ nha hoàn Thu Nương bên người, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, nếu không sẽ không sinh , điều này thật sự là không giống chuyện Tiêu Tiêu sẽ làm, nhưng lúc này lại không có người dám làm trái ý tứ của nàng, tuy rằng Tiêu Tiêu địa vị không bằng Long Linh Nhi, nhưng trong bụng nàng cũng là cốt nhục của Thủy Vanh.
Long Linh Nhi mấy ngày trước vừa mới sinh hạ một nữ nhi, hiện tại nếu như Tiêu Tiêu có thể sinh ra một nhi tử, vậy địa vị của nàng chỉ sợ sẽ không còn giống như hiện tại .
Hơn nữa Thủy Vanh cũng không phải là không thích Tiêu Tiêu, nếu không lúc trước như thế nào lại cưới nàng, một nữ tử không có thân phận gì? Chỉ là Thủy gia cùng Long gia luôn luôn giao hảo, không những thế còn phải tiếp tục giao hảo thân hơn nữa, Long Linh Nhi gả đến Thủy gia, lại chỉ có thể làm bình thê, người Long gia đã không ưng thuận, Thủy Vanh đáy lòng cũng hiểu được tâm tư của Long gia, cho nên bình thường Long Linh Nhi tìm Tiêu Tiêu gây phiền toái, chỉ cần không quá phận, Thủy Vanh liền yên tĩnh mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cục truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, Thủy Vanh nhẹ nhàng thở ra, hắn đối với Long gia quý trọng, đồng dạng cũng quý trọng Tiêu Tiêu, theo thái độ Tiêu Tiêu đối với hắn ngày càng lạnh nhạt, hắn biết nữ tử trước kia từng có thể lấy cái chết để bảo hộ hắn đang chậm rãi dần dần biến mất, chỉ còn lại nữ tử ôn nhu mà lãnh mạc, ngày ngày cảm giác được từng chút từng chút thay đổi của nàng, hắn lại vô lực vãn hồi.
Thủy Vanh phục hồi lại tinh thần, đang muốn vào xem đứa nhỏ, ai ngờ bên trong lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Còn có một đứa nhỏ nữa!”
Thoáng chốc, Thủy Vanh lại khẩn trương, nghe đến tiếng kêu thảm thiết, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mà trong phòng, Tiêu Tiêu sau khi sinh, đã là hết lực, nhưng cũng không dám trầm tĩnh lại, thừa dịp thở dốc, nhỏ giọng phân phó Thu Nương, “Nhanh đem bình dược của ta lấy đến đây.”
Thu Nương hiện tại cũng không kịp hỏi nhiều, vội vàng lấy ra một chiếc bình phỉ thúy từ chiếc tủ lớn nhất trong phòng.
Tiêu Tiêu đưa tay nhận, đổ ra một viên thuốc, nhìn Thủy Nhược Băng bên giường khẽ đảo mắt, nhẹ giọng lừa nói “Ngoan, ăn đi.” Cũng không cần biết nàng có nghe hiểu hay không hiểu, nói xong liền đem viên thuốc đưa vào trong miệng nàng.
Viên thuốc vừa được đưa vào, Thủy Nhược Băng bẹp bẹp miệng, thơm quá! Kỳ thật thời gian lâu như vậy, nàng đã rất đói bụng, nhưng mà gặp Tiêu Tiêu bận rộn như vậy, nàng cũng ngại khóc, với lại bên ngoài đang có người, nếu như nàng khóc loạn, sẽ không phải là làm hỏng kế hoạch của Tiêu Tiêu sao?
Thủy Nhược Băng đương nhiên biết không thể khóc loạn, nếu như đổi thành trẻ con bình thường, trên đường lung tung khóc rống, chỉ sợ cũng đã lộ rồi, điểm này Tiêu Tiêu thật đúng là không thể ngờ tới, cũng có thể là bởi vì Thủy Nhược Băng vẫn luôn ngoan ngoãn, từ lúc ở trên trời đến rơi xuống đất đều không có khóc một tiếng, cho nên khiến nàng quên mất.
Nhìn Thủy Nhược Băng ăn viên thuốc, Tiêu Tiêu thở dài, cứ như vậy, thân phận của đứa nhỏ sẽ không bị người hoài nghi đi, nàng biết nếu là nam hài chỉ sợ sẽ dẫn tới sự kiêng kị của Long Linh Nhi, nhưng mà cùng với những kẻ đó so sánh, Long Linh Nhi quả thực không đáng kể chút nào.
Chỉ là về sau nàng cần phải cẩn thận hơn nhiều, Long Linh Nhi cũng không phải là nhân vật đơn giản, không thể bởi vì nàng mà lại đem đứa nhỏ này bức trên đường chết một lần nữa.
Thời gian tính không sai biệt lắm, Tiêu Tiêu đang định véo vào mông nhỏ của Thủy Nhược Băng, Thủy Nhược Băng trừng mắt nhìn, không đợi nàng đánh, liền mở rộng cổ họng khóc lớn lên.
Tiêu Tiêu nhìn tay mình dừng lại gần mông nhỏ của nàng, cười khẽ một tiếng, “Đứa nhỏ này thật sự là quỷ thành tinh a!” Nhưng thật ra nàng lại không có cảm thấy không có gì là không đúng cả.
Sự tình thỏa đáng, lúc này Tiêu Tiêu mới bắt đầu nhìn đứa nhỏ của chính mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nàng.
Thủy Nhược Băng ăn viên thuốc, bụng liền thấy hết đói, liền ngáp một cái, bắt đầu ngủ, rốt cục cũng có cơ hội hảo hảo ngủ một giấc, bất quá có điểm tưởng niệm lão nhân lải nhải, không biết có còn cơ hội gặp lại hắn không, trong mắt nàng lão nhân là một người rất lợi hại, cùng thần tiên không khác gì nhau, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ tìm đến gặp nàng cũng không chừng.
Thủy Vanh ôm Thủy Nhược Băng đang ngủ say rất là vui sướng, đây chính là trưởng tử của hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thật sự là thấy thế nào cũng rất đẹp, bất quá Thủy Nhược Băng đang cùng Chu Công chơi cờ, hoàn toàn không có cảm giác được tầm mắt vô cùng nóng rực của hắn.
Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, nhíu nhíu mi, Thủy Vanh thích đứa nhỏ này tự nhiên là chuyện tốt, có hắn che chở đứa nhỏ này tại Thủy gia hẳn sẽ được quan tâm hảo, nhưng càng như thế, chỉ sợ Long Linh Nhi càng muốn trừ bỏ nàng, Thủy Vanh có thể bảo vệ tốt nàng sao?
“Oa…” Sáng sớm, một tiếng khóc lớn vang lên, Thủy Nhược Băng buồn ngủ mông lung mở mắt ra, trong lòng thở dài, muội muội tốt của ta, ngươi đừng có động cái liền khóc có được không? Quấy rầy người ta ngủ là rất không đạo đức !
Tuy rằng không biết làm sao, nhưng nàng rất yêu thương muội muội này, nếu không phải vì nàng, tiểu nha đầu bây giờ hẳn vẫn còn ở trong bụng của mẫu thân.
Bởi vì sinh không đủ tháng, Tiêu Tiêu có chút lo lắng cho thân thể của nữ nhi của mình, bất quá mấy ngày nay, tiểu nha đầu này đều không có chuyện gì, ăn tốt ngủ tốt, tiếng khóc vang dội, rất khỏe mạnh, Tiêu Tiêu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Thủy Nhược Băng cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu như tiểu nha đầu này bởi vì sinh không đủ tháng mà thân thể sinh bệnh, nàng sẽ áy náy đến chết mất.
Với thân phận mới này, Thủy Nhược Băng thích ứng rất tốt, Tiêu Tiêu đối với nàng tốt lắm, nếu không phải biết chính mình là được nàng nhặt được, nàng hẳn sẽ cho rằng nàng ấy là mẹ ruột của mình.
Đối với chuyện mình biến thành bé trai, Thủy Nhược Băng cũng không có bất mãn, dù sao an toàn là đệ nhất, hơn nữa làm nam nhân cũng rất tốt, có thể đùa giỡn mỹ nhân a!
Đang suy nghĩ, đột nhiên ngửi được một cỗ mùi lạ, Thủy Nhược Băng thu hồi suy nghĩ, gian nan vung tay nhỏ đẩy cái chân bé ra khỏi người mình, muốn hướng một bên chuyển sang chỗ khác, này tiểu nha đầu béo phệ!
Nghe được tiếng khóc, Tiêu Tiêu đang ngủ trưa mở mắt ra, nhìn hai đứa trẻ trong chiếc nôi lớn cách đó không xa, ôn nhu nói, “Vân Nhi, làm sao vậy?”
Nguyên bản bởi vì có thêm hai đứa trẻ con, Thủy Vanh muốn cho mẹ con Tiêu Tiêu chuyển đến sân lớn hơn, nhưng Tiêu Tiêu không đồng ý, Thủy Vanh cũng không miễn cưỡng, chỉ là phái thêm vài nha hoàn và gã sai vặt đến đây, bất quá Tiêu Tiêu cũng không cho người khác đụng tới đứa nhỏ, đề phòng có người của Long Linh Nhi âm thầm ra tay.
Khả năng chăm sóc của Thu Nương cũng rất được, nàng một người đem ba mẹ con chiếu cố rất tốt.
Nghe được tiếng khóc, Thu Nương vội vàng chạy vào trong phòng, gặp Tiêu Tiêu sắp rơi giường, không khỏi gấp giọng nói “Tiểu thư, ngươi hảo hảo nằm là được, ta đến, ngươi đừng quên mình còn đang ở cữ!”
Thu Nương đem Thủy Nhược Vân ôm đi, Thủy Nhược Băng mới thở phào một hơi dài, bất quá mùi vị còn dư vẫn là làm cho nàng cau lại cái mũi.
Tiêu Tiêu nhìn biểu tình động tác của nàng, không khỏi nhẹ cười lên tiếng, “Băng Nhi thật là tinh quái!” Tiêu Tiêu đã nói như vậy vài lần, nàng tựa hồ cảm thấy Thủy Nhược Băng không tầm thường là chuyện rất bình thường, đối với trí tuệ của nàng cũng rất yêu thích, vẫn chưa cảm thấy có gì là không ổn.
Thủy Nhược Băng là tên Tiêu Tiêu đặt, không quá mức nam tính, cũng không quá mức nữ tính, về sau thời điểm khôi phục lại thân phận nữ nhi cũng sẽ không có cái gì không ổn, Thủy Nhược Băng đối với cái tên này rất vừa lòng, dù sao kiếp trước nàng dùng đã thành thói quen, tuy rằng lúc trước lão nhân chưa bao giờ gọi tên của nàng cả.
Thủy Nhược Băng nhìn về phía nàng nhếch miệng, Tiêu Tiêu cười đến càng thêm vui vẻ, Thủy Nhược Băng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, người thật lòng đối tốt với nàng, nàng sẽ vui lòng làm cho bọn hắn vui vẻ, tựa như đối với lão nhân.
Nghĩ đến lão nhân, Thủy Nhược Băng trong lòng thở dài, nàng đoán có khi nào lão nhân đã sớm biết nàng sẽ trải qua chuyện như vậy, cho nên mới buộc nàng sớm ngày luyện công. Nàng đã thử qua, tuy rằng hiện tại thân thể thay đổi, nhưng là khi luyện qua công pháp, thân thể lại giống như kế thừa phần trí nhớ kiếp trước, luyện công so với lúc trước thuận lợi hơn rất nhiều, thật giống như đi trên một con đường tràn ngập bụi gai, nhưng hiện tại chướng ngại trên đường toàn bộ đã bị nhổ bỏ, nàng chỉ cần trực tiếp đi lên phía trước là đến nơi.
Nữ tử tiếp thu một chút sức lực còn lại, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng nhìn Thủy Nhược Băng, hướng về nha hoàn một bên phân phó nói, “Thu Nương, đem hố này chôn đi, nhanh lên!” Động tĩnh ở bên này chỉ sợ sẽ sớm đưa người tới.
Thu Nương nghe vậy liền làm việc cấp tốc, vươn tay đẩy một cái hố to liền nhanh chóng bị vùi lấp, nữ tử ôm chặt Thủy Nhược Băng, kiên định nói, “Thu Nương, ngươi đi chuẩn bị, ta muốn sinh ngay bây giờ, đừng cho bất luận kẻ nào phát hiện!” Có như vậy mới có thể che dấu thân phận của đứa nhỏ này, mệnh của nàng là Ảnh công chúa cứu, không có Ảnh công chúa thì không có nàng, cũng sẽ không đứa nhỏ trong bụng nàng, nay đứa nhỏ của Ảnh công chúa bị người đuổi giết, nàng nhất định phải cứu, mặc kệ sau lưng những kẻ đó có bao nhiêu thế lực!
“Tiểu thư!” Thu Nương khiếp sợ nhìn nàng.
Nữ tử nhìn qua ôn nhu, lúc này lại thập phần nghiêm khắc, quát lớn “Còn không nhanh đi!”
Thu Nương biết tính tình của nàng, một khi đã nhận định việc nào đó thì mười đầu trâu đều kéo không trở lại, nếu không có cách gì làm cho nàng thay đổi chủ ý, cũng chỉ có thể vâng theo ý tứ của nàng.
Tiếng động này quả nhiên là đưa tới người, bất quá lại bởi vì phu nhân đang muốn sinh sản mà dời đi lực chú ý.
Nữ tử không quan tâm lo nghĩ đến bản thân mà chỉ muốn nghĩ cách cứu Thủy Nhược Băng đúng là một trong hai chủ mẫu của Thủy gia, Tiêu Tiêu.
Đúng vậy, nàng là chủ mẫu thứ nhất của Thủy gia, chuyện Thủy gia có hai vị chủ mẫu mọi người đều biết, bởi vì Thủy gia Gia chủ Thủy Vanh cưới hai vị bình thê.
Một người là thời điểm Thủy gia Gia chủ ra ngoài rèn luyện đưa về, không có thân phận gì, mà một vị khác là Long Linh Nhi, thân muội muội của Gia chủ hiện đang nhậm chức của Long gia Long Đằng, Long Linh Nhi có thân phận tôn quý tự nhiên không có khả năng làm thiếp, mà Tiêu Tiêu đã gả cho Thủy Vanh trước, cho nên liền thành bình thê.
Tuy nói là bình thê, Long Linh Nhi cũng sẽ gọi Tiêu Tiêu một tiếng tỷ tỷ, nhưng thực tế mà nói là ở tại Thủy gia địa vị của Tiêu Tiêu không bằng Long Linh Nhi, chỉ cần nhìn một quyền lợi đơn thuần là biết, thân là chủ mẫu Thủy gia, Tiêu Tiêu lại ở trong một cái sân nhỏ bé như vậy, này bình thê căn bản là không công bằng!
Từng đợt tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng truyền ra, người nghe bên ngoài đều cảm thấy hết hồn, mặt Thủy Vanh vẫn nhíu chặt lông mày , đáy lòng có chút lo lắng.
Tiêu Tiêu bình thường ôn nhu, lần này cư nhiên ngoan cố, trừ bỏ nha hoàn Thu Nương bên người, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, nếu không sẽ không sinh , điều này thật sự là không giống chuyện Tiêu Tiêu sẽ làm, nhưng lúc này lại không có người dám làm trái ý tứ của nàng, tuy rằng Tiêu Tiêu địa vị không bằng Long Linh Nhi, nhưng trong bụng nàng cũng là cốt nhục của Thủy Vanh.
Long Linh Nhi mấy ngày trước vừa mới sinh hạ một nữ nhi, hiện tại nếu như Tiêu Tiêu có thể sinh ra một nhi tử, vậy địa vị của nàng chỉ sợ sẽ không còn giống như hiện tại .
Hơn nữa Thủy Vanh cũng không phải là không thích Tiêu Tiêu, nếu không lúc trước như thế nào lại cưới nàng, một nữ tử không có thân phận gì? Chỉ là Thủy gia cùng Long gia luôn luôn giao hảo, không những thế còn phải tiếp tục giao hảo thân hơn nữa, Long Linh Nhi gả đến Thủy gia, lại chỉ có thể làm bình thê, người Long gia đã không ưng thuận, Thủy Vanh đáy lòng cũng hiểu được tâm tư của Long gia, cho nên bình thường Long Linh Nhi tìm Tiêu Tiêu gây phiền toái, chỉ cần không quá phận, Thủy Vanh liền yên tĩnh mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cục truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, Thủy Vanh nhẹ nhàng thở ra, hắn đối với Long gia quý trọng, đồng dạng cũng quý trọng Tiêu Tiêu, theo thái độ Tiêu Tiêu đối với hắn ngày càng lạnh nhạt, hắn biết nữ tử trước kia từng có thể lấy cái chết để bảo hộ hắn đang chậm rãi dần dần biến mất, chỉ còn lại nữ tử ôn nhu mà lãnh mạc, ngày ngày cảm giác được từng chút từng chút thay đổi của nàng, hắn lại vô lực vãn hồi.
Thủy Vanh phục hồi lại tinh thần, đang muốn vào xem đứa nhỏ, ai ngờ bên trong lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Còn có một đứa nhỏ nữa!”
Thoáng chốc, Thủy Vanh lại khẩn trương, nghe đến tiếng kêu thảm thiết, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mà trong phòng, Tiêu Tiêu sau khi sinh, đã là hết lực, nhưng cũng không dám trầm tĩnh lại, thừa dịp thở dốc, nhỏ giọng phân phó Thu Nương, “Nhanh đem bình dược của ta lấy đến đây.”
Thu Nương hiện tại cũng không kịp hỏi nhiều, vội vàng lấy ra một chiếc bình phỉ thúy từ chiếc tủ lớn nhất trong phòng.
Tiêu Tiêu đưa tay nhận, đổ ra một viên thuốc, nhìn Thủy Nhược Băng bên giường khẽ đảo mắt, nhẹ giọng lừa nói “Ngoan, ăn đi.” Cũng không cần biết nàng có nghe hiểu hay không hiểu, nói xong liền đem viên thuốc đưa vào trong miệng nàng.
Viên thuốc vừa được đưa vào, Thủy Nhược Băng bẹp bẹp miệng, thơm quá! Kỳ thật thời gian lâu như vậy, nàng đã rất đói bụng, nhưng mà gặp Tiêu Tiêu bận rộn như vậy, nàng cũng ngại khóc, với lại bên ngoài đang có người, nếu như nàng khóc loạn, sẽ không phải là làm hỏng kế hoạch của Tiêu Tiêu sao?
Thủy Nhược Băng đương nhiên biết không thể khóc loạn, nếu như đổi thành trẻ con bình thường, trên đường lung tung khóc rống, chỉ sợ cũng đã lộ rồi, điểm này Tiêu Tiêu thật đúng là không thể ngờ tới, cũng có thể là bởi vì Thủy Nhược Băng vẫn luôn ngoan ngoãn, từ lúc ở trên trời đến rơi xuống đất đều không có khóc một tiếng, cho nên khiến nàng quên mất.
Nhìn Thủy Nhược Băng ăn viên thuốc, Tiêu Tiêu thở dài, cứ như vậy, thân phận của đứa nhỏ sẽ không bị người hoài nghi đi, nàng biết nếu là nam hài chỉ sợ sẽ dẫn tới sự kiêng kị của Long Linh Nhi, nhưng mà cùng với những kẻ đó so sánh, Long Linh Nhi quả thực không đáng kể chút nào.
Chỉ là về sau nàng cần phải cẩn thận hơn nhiều, Long Linh Nhi cũng không phải là nhân vật đơn giản, không thể bởi vì nàng mà lại đem đứa nhỏ này bức trên đường chết một lần nữa.
Thời gian tính không sai biệt lắm, Tiêu Tiêu đang định véo vào mông nhỏ của Thủy Nhược Băng, Thủy Nhược Băng trừng mắt nhìn, không đợi nàng đánh, liền mở rộng cổ họng khóc lớn lên.
Tiêu Tiêu nhìn tay mình dừng lại gần mông nhỏ của nàng, cười khẽ một tiếng, “Đứa nhỏ này thật sự là quỷ thành tinh a!” Nhưng thật ra nàng lại không có cảm thấy không có gì là không đúng cả.
Sự tình thỏa đáng, lúc này Tiêu Tiêu mới bắt đầu nhìn đứa nhỏ của chính mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nàng.
Thủy Nhược Băng ăn viên thuốc, bụng liền thấy hết đói, liền ngáp một cái, bắt đầu ngủ, rốt cục cũng có cơ hội hảo hảo ngủ một giấc, bất quá có điểm tưởng niệm lão nhân lải nhải, không biết có còn cơ hội gặp lại hắn không, trong mắt nàng lão nhân là một người rất lợi hại, cùng thần tiên không khác gì nhau, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ tìm đến gặp nàng cũng không chừng.
Thủy Vanh ôm Thủy Nhược Băng đang ngủ say rất là vui sướng, đây chính là trưởng tử của hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thật sự là thấy thế nào cũng rất đẹp, bất quá Thủy Nhược Băng đang cùng Chu Công chơi cờ, hoàn toàn không có cảm giác được tầm mắt vô cùng nóng rực của hắn.
Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, nhíu nhíu mi, Thủy Vanh thích đứa nhỏ này tự nhiên là chuyện tốt, có hắn che chở đứa nhỏ này tại Thủy gia hẳn sẽ được quan tâm hảo, nhưng càng như thế, chỉ sợ Long Linh Nhi càng muốn trừ bỏ nàng, Thủy Vanh có thể bảo vệ tốt nàng sao?
“Oa…” Sáng sớm, một tiếng khóc lớn vang lên, Thủy Nhược Băng buồn ngủ mông lung mở mắt ra, trong lòng thở dài, muội muội tốt của ta, ngươi đừng có động cái liền khóc có được không? Quấy rầy người ta ngủ là rất không đạo đức !
Tuy rằng không biết làm sao, nhưng nàng rất yêu thương muội muội này, nếu không phải vì nàng, tiểu nha đầu bây giờ hẳn vẫn còn ở trong bụng của mẫu thân.
Bởi vì sinh không đủ tháng, Tiêu Tiêu có chút lo lắng cho thân thể của nữ nhi của mình, bất quá mấy ngày nay, tiểu nha đầu này đều không có chuyện gì, ăn tốt ngủ tốt, tiếng khóc vang dội, rất khỏe mạnh, Tiêu Tiêu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Thủy Nhược Băng cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu như tiểu nha đầu này bởi vì sinh không đủ tháng mà thân thể sinh bệnh, nàng sẽ áy náy đến chết mất.
Với thân phận mới này, Thủy Nhược Băng thích ứng rất tốt, Tiêu Tiêu đối với nàng tốt lắm, nếu không phải biết chính mình là được nàng nhặt được, nàng hẳn sẽ cho rằng nàng ấy là mẹ ruột của mình.
Đối với chuyện mình biến thành bé trai, Thủy Nhược Băng cũng không có bất mãn, dù sao an toàn là đệ nhất, hơn nữa làm nam nhân cũng rất tốt, có thể đùa giỡn mỹ nhân a!
Đang suy nghĩ, đột nhiên ngửi được một cỗ mùi lạ, Thủy Nhược Băng thu hồi suy nghĩ, gian nan vung tay nhỏ đẩy cái chân bé ra khỏi người mình, muốn hướng một bên chuyển sang chỗ khác, này tiểu nha đầu béo phệ!
Nghe được tiếng khóc, Tiêu Tiêu đang ngủ trưa mở mắt ra, nhìn hai đứa trẻ trong chiếc nôi lớn cách đó không xa, ôn nhu nói, “Vân Nhi, làm sao vậy?”
Nguyên bản bởi vì có thêm hai đứa trẻ con, Thủy Vanh muốn cho mẹ con Tiêu Tiêu chuyển đến sân lớn hơn, nhưng Tiêu Tiêu không đồng ý, Thủy Vanh cũng không miễn cưỡng, chỉ là phái thêm vài nha hoàn và gã sai vặt đến đây, bất quá Tiêu Tiêu cũng không cho người khác đụng tới đứa nhỏ, đề phòng có người của Long Linh Nhi âm thầm ra tay.
Khả năng chăm sóc của Thu Nương cũng rất được, nàng một người đem ba mẹ con chiếu cố rất tốt.
Nghe được tiếng khóc, Thu Nương vội vàng chạy vào trong phòng, gặp Tiêu Tiêu sắp rơi giường, không khỏi gấp giọng nói “Tiểu thư, ngươi hảo hảo nằm là được, ta đến, ngươi đừng quên mình còn đang ở cữ!”
Thu Nương đem Thủy Nhược Vân ôm đi, Thủy Nhược Băng mới thở phào một hơi dài, bất quá mùi vị còn dư vẫn là làm cho nàng cau lại cái mũi.
Tiêu Tiêu nhìn biểu tình động tác của nàng, không khỏi nhẹ cười lên tiếng, “Băng Nhi thật là tinh quái!” Tiêu Tiêu đã nói như vậy vài lần, nàng tựa hồ cảm thấy Thủy Nhược Băng không tầm thường là chuyện rất bình thường, đối với trí tuệ của nàng cũng rất yêu thích, vẫn chưa cảm thấy có gì là không ổn.
Thủy Nhược Băng là tên Tiêu Tiêu đặt, không quá mức nam tính, cũng không quá mức nữ tính, về sau thời điểm khôi phục lại thân phận nữ nhi cũng sẽ không có cái gì không ổn, Thủy Nhược Băng đối với cái tên này rất vừa lòng, dù sao kiếp trước nàng dùng đã thành thói quen, tuy rằng lúc trước lão nhân chưa bao giờ gọi tên của nàng cả.
Thủy Nhược Băng nhìn về phía nàng nhếch miệng, Tiêu Tiêu cười đến càng thêm vui vẻ, Thủy Nhược Băng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, người thật lòng đối tốt với nàng, nàng sẽ vui lòng làm cho bọn hắn vui vẻ, tựa như đối với lão nhân.
Nghĩ đến lão nhân, Thủy Nhược Băng trong lòng thở dài, nàng đoán có khi nào lão nhân đã sớm biết nàng sẽ trải qua chuyện như vậy, cho nên mới buộc nàng sớm ngày luyện công. Nàng đã thử qua, tuy rằng hiện tại thân thể thay đổi, nhưng là khi luyện qua công pháp, thân thể lại giống như kế thừa phần trí nhớ kiếp trước, luyện công so với lúc trước thuận lợi hơn rất nhiều, thật giống như đi trên một con đường tràn ngập bụi gai, nhưng hiện tại chướng ngại trên đường toàn bộ đã bị nhổ bỏ, nàng chỉ cần trực tiếp đi lên phía trước là đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.