Chương 6: Thiên phú đệ nhị
Nhược Thủy Lưu Ly
11/01/2016
“Băng nhi, rời giường nhanh lên một chút, nếu còn không dậy mẫu thân sẽ đánh đòn cái mông nga!”
Thủy Nhược Băng lầm bầm một tiếng, trở mình, kéo chăn qua đầu ngủ tiếp. Tiêu Tiêu cảm thấy thật buồn cười, nàng thật không hiểu sao đứa bé này lúc nào cũng thiếu ngủ.
Đứng bên cạnh Tiêu Tiêu là một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài, thấy Thủy Nhược Băng không chịu đứng lên, vươn bàn tay nhỏ bé kéo chăn của nàng, chống nạnh kêu lên: “Ca, rời giường đi!”
Thấy Thủy Nhược Băng vẫn không dậy, Thủy Nhược Vân khó khăn bò lên giường, đặt mông ngồi trên bụng nàng, cúi đầu sát vào tai Thủy Nhược Băng, lớn tiếng kêu: “Ca, đứng dậy a!”
Không còn cách nào Thủy Nhược Băng bị nàng nháo đành phải mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn tiểu nha đầu tỏ vẻ đáng thương nói: “Vân nhi, để ta ngủ thêm một chút nữa có được hay không? Một lúc nữa thôi!”
Hiện tại chí hướng vĩ đại nhất của nàng đó là ngủ bù cho kiếp trước, thế nhưng nàng cũng không dám lơ là tu luyện, dù sao thì thế giới này khác thế giới cũ của nàng, linh lực hay huyễn lực ở đây không phải là cái gì hiếm, mà Thủy gia này còn là một đại gia tộc, chính là rắc rối phức tạp, hết sức phức tạp. Nói không chừng lúc nào đấy lại bị dính vào mấy cái âm mưu gì đó, không tu luyện thì làm sao có thể tự bảo vệ mình được đây? Hơn nữa nàng cũng không thể uổng phí tâm sức của lão nhân!
Cho nên nàng luyện công vào buổi tối, như vậy đương nhiên chỉ có thể ngủ vào ban ngày. Vì vậy ở trong mắt mọi người thì nàng là được ngủ từ sớm đến muộn, lại ngủ từ tối muội đến sáng sớm.
“Không được, nương nói, không thể tới trễ!”
Thuỷ Nhược Băng không biết làm sao “Được rồi!” Hôm nay, là ngày Thuỷ gia khảo nghiệm thiên phú mỗi năm một lần, những hài tử tròn bốn tuổi sẽ phải tham gia khảo nghiệm thiên phú, không khéo chính là, năm nay nàng cũng phải tham gia!
Nhìn Thủy Nhược Băng từ từ chầm chậm, lắc lư lảo đảo mặc quần áo tử tế, Tiêu Tiêu vừa cười vừa nói: “Vẫn là Vân nhi có biện pháp.”
Thủy Nhược Vân lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn, sau đó như lão nhân mà thở dài, cau mày nói rằng: “Ca thật đúng là luôn làm cho mọi người lo lắng!”
Thủy Nhược Băng co rút khóe miệng, tiểu nha đầu này luôn thích bắt chước vẻ mặt người lớn, mỗi lần còn luôn dùng trên người nàng.
Sau khi thu thập xong, Tiêu Tiêu dắt tay hai tiểu hài tử, đi về phía võ trường luyện võ.
Tại võ trường đã tụ tập rất nhiều hài tử, có thể thấy được nhân khẩu Thủy gia rất thịnh vượng. Dù sao cũng là đại gia tộc, tuy rằng bây giờ trực hệ giá nhất mạch (con cháu dòng chính) có chút ít ỏi, thế nhưng chi thứ (dòng bên) lại có rất nhiều con cháu.
Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn hai tiểu hài tử, ôn nhu nói: “Đi tới đó đi! Mẫu thân ở đây chờ các con, không cần sợ.”
Thủy Nhược Vân tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, nào có vẻ sợ hãi? Mà mí mắt Thủy Nhược Băng còn đang đánh nhau, có giống đang sợ hãi không? Huống hồ trường hợp như thế này sao nàng phải sợ?
Thủy Nhược Vân khéo léo gật đầu, lôi kéo Thủy Nhược Băng nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ chiếu cố ca ca thật tốt!”
Nhìn cả hai hài tử, Tiêu Tiêu cười gật đầu. Chờ các con đứng vào hàng ngay ngắn, nàng mới đi qua một bên ngồi xuống.
Một đám tiểu hài tử tụ tập một chỗ, có người khẩn trương, có người hưng phấn, có người lo lắng, có người hiếu kỳ, cũng có người xem thường, tuy nhiên ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm xếp hàng. Chỉ có Thủy Nhược Băng đứng sau lưng Thủy Nhược Vân đầu nhỏ gật lên gật xuống.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Thủy Vanh mới đi lên phía trước bàn bạch ngọc, đặt lên một khối tinh thạch màu đen, nói mấy câu đơn giản, rồi lược đi mấy câu nói: “Bắt đầu khảo nghiệm!”
Xoay người, đang muốn xuống đài, đột nhiên dưới đài truyền đến một tiếng “Đông”, không phải là rất vang, thế nhưng toàn bộ võ trường đều rất yên tĩnh. Cho nên tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng vang, chỉ thấy Thủy Nhược Băng quay đầu nhìn xung quanh vẻ mặt mờ mịt, sau đó đứng lên sờ sờ mông, ngáp một cái, mắt buồn ngủ mơ màng mà hỏi thăm: “Tới lượt ta sao?”
Tiêu Tiêu thấy rất buồn cười, cũng không ngại nàng bị mất mặt, ngược lại Thủy Nhược Vân đã lấy tay bưng kín mặt mình, chỉ còn thấy đôi mắt đen lay láy đang nhìn Thủy Nhược Băng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt như đang nói: “Đúng là trẻ con khó dạy!”
Tiêu Tiêu đang muốn nhắc nhở Thủy Nhược Băng khảo nghiệm vừa mới bắt đầu, Thủy Vanh lại cười nói: “Vậy Băng nhi thi trước đi!” Vốn Thủy Nhược Băng tới muộn, xếp hàng sau cùng, hắn cũng không sợ có người nói hắn làm việc vì tình riêng, dù sao đây cũng không phải đại sự gì.
Ngồi cạnh Tiêu Tiêu là Long Linh Nhi sắc mặt không tốt lắm, tuy nhiên cũng không nói gì.
Thủy Nhược Băng cũng không khách khí, kiểm tra xong sớm một chút có thể về sớm mà ngủ, đi lên đài, hướng bên cạnh một lão nhân hỏi: “Muốn kiểm tra thế nào?” Nàng hỏi nghiêm túc không chơi đùa, trước đây lão nhân cũng chưa cho nàng cái gì mà kiểm tra thiên phú.
Lão nhân kia chỉ chỉ bên cạnh hắc sắc tinh thạch, hòa ái nói rằng: “Đứng trên không được là được.”
Thủy Nhược Băng gật đầu, rất nhanh suy nghĩ, mấy năm nay nàng tu luyện Thiên Sát bí tịch, đã có chút thành, bất quá nếu chỉ là khảo nghiệm thhieen phú, như vậy hẳn là sẽ không bị lộ ra đi, nhưng mà lão nhân từng nói Thiên phú của nàng tốt lắm, nếu làm khảo nghiệm thực sự liệu có bị lộ thực lực của nàng hay không?
Hơn nữa nàng biết trên đời này có hai loại năng lực: linh lực và huyễn lực. Linh lực như nước, nhìn như trầm tĩnh nhưng thực sự lại như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, cuốn trôi tất cả. Mà huyễn lực như lửa, vô cùng mạnh mẽ như lửa vậy, một khi đốt lên liền bá đạo thiêu hủy tất cả, nó có sức mạnh cường đại. Hai loại sức mạnh thủy hỏa này bất dung, tuyệt đối không thể đồng thời xuất hiện ở trên một người.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác khi nàng tu luyện Thiên Sát bí tịch cũng là cùng tu cả hai loại sức mạnh. Lão nhân từng nói, Thiên Sát bí tịch những người khác không tu luyện được, như vậy nói cách khác, việc nàng có cả hai loại sức mạnh này là một điều đặc biệt, không thể để người khác phát hiện.
Nhìn tinh thạch màu đen kia, Thủy Nhược Băng đoán rằng tinh thạch này hẳn là có thể cảm ứng được ngươi có thiên phú, như vậy chỉ cần khiến nó không cảm ứng được nhiều như vậy là được, cái này nàng vẫn có thể làm được.
Vì vậy nàng đứng lên trên, đem linh lực thiên phú hoàn toàn ẩn dấu, mà huyễn lực thiên phú cũng áp chế một phen. Nhìn tinh thạch đen kia màu sắc rực rỡ quang mang lóng lánh, cuối cùng dừng lại ở tử sắc (màu tím). Thủy Nhược Băng cúi xuống gãi gãi đầu, dải sắc từ đỏ xuống da cam, xanh biếc, xanh lam, tử. Xem ra nàng đã ép tới quá mức, xuống tới mức thấp nhất, nàng nghe thấy chung quanh có tiếng hít thở mạnh, xem ra nhất định nàng đã trở thành phế vật!
Bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, lại thấy vẻ mặt kinh hỉ của lão nhân kia, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng. Thủy Nhược Băng rụt cổ, có chút nghi hoặc, đây là thế nào?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt mang ý cười của Tiêu Tiêu, chỉ là đáy mắt lại cất dấu vẻ lo âu. Mà Long Linh Nhi ngồi cạnh nàng sắc mặt vô cùng khó coi, xem ra tên tiểu quỷ này không thể để lại!
Khóe miệng Thủy Vanh đều muốn nhếch đến tận mang tai, nếu như không phải là phong độ của gia chủ, hắn nhất định sẽ chạy tới ôm Thủy Nhược Băng xoay vài vòng. Thủy gia đã nhiều năm không xuất hiện người mang tử cấp thiên phú.
Nhìn thần sắc hài lòng của Thủy Vanh, ánh mắt của người khác hoặc ước ao, hoặc ghen tị. Cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Long Linh Nhi, trong lòng Thủy Nhược Băng bi thương hô: “Xong, hóa ra tử sắc không phải là cấp thấp nhất mà cao nhất sao?!” Đều do nàng cả ngày “bận quá”, đối với thế giới này hiểu biết quá ít, nên giờ gặp phiền toái.
Thủy Nhược Băng đi xuống đài, trong lòng không ngừng khẩn cầu, ông trời phù hộ, có thêm một thiên tài tuyệt thế che đi hào quang của nàng!
Giống như là ông trời nghe thấy tiếng hô của nàng, sau khi có vài đứa bé kiểm tra xong, có một tiểu nam hài lộ ra chút lạnh lùng chạm lên tinh thạch màu đen kia, chỉ thấy màu sắc rực rỡ quang mang lóng lánh, lần thứ hai dừng lại ở tử sắc.
Trên đài lão nhân đã sắp không khống chế được sự hưng phấn, năm nay Thủy gia có đến hai người tử cấp thiên phú, thật sự là tốt quá, hơn nữa một người còn là linh lực thiên phú!
Theo sau đó những hài tử khác cũng tiến hành kiểm tra, nữ nhi của Long Linh Nhi là Thủy Nhược Hinh và Thủy Nhược Vân đều là thanh cấp thiên phú, đã coi như thiên phú rất tốt. Chẳng qua nếu so với Thủy Nhược Băng và hài tử tử cấp thiên phú khi nãy lại kém quá xa, đó là lý do mà không ai để ý các nàng.
Người thứ hai có tử cấp thiên phú chính là con trai độc nhất của đệ đệ Thủy Vanh, Thủy Nhai.
Thủy gia xuất hiện hai hài tử thiên phú kinh người đương nhiên là chuyện tốt, nhất là một người trong đó là con trai của mình, thế nhưng Thủy Vanh cũng không khỏi lo lắng tương lai Thủy Nhược Hàn sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Thủy Nhược Băng.
Nhất là Thủy Nhược Hàn còn có linh lực thiên phú, tính ra lần kiểm tra này thiên phú của Thủy Nhược Băng chỉ đứng thứ hai. Nàng và Thủy Nhược Hàn câp bậc thiên phú như nhau, thế nhưng Thủy Nhược Hàn là linh lực thiên phú, mà nàng là Huyễn lực.
Huyễn lực có thể lập khế ước với ma thú, mà linh lực có thể ký khế ước với yêu linh. Yêu linh là một chủng tộc trời sinh, sức chiến đấu ngang với ma thú, nhưng khác với ma thú thân thể bọn chúng là bán trong suốt.
Theo lý thuyết linh lực và huyễn lực khác nhau cũng không lớn như vậy, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ trên đời này có lục đại yêu linh, cũng chỉ có tứ đại thần thú, hơn nữa thứ đại thần thú là thần thú bảo vệ cho tứ đại gia tộc, cho nên không thể lập khế ước với con người mà lục đại yêu linh thì có thể, đó là lý do mọi người lại xem trọng linh lực thiên phú.
Cái này Thủy Nhược Băng có nghe nói qua, thế nhưng Thủy Nhược Băng không cho là đúng. Tứ đại gia tộc thực lực cường đại, thế nhưng đến nay chưa từng nghe nói có người gặp qua lục đại yêu linh, có thể thấy muốn ký khế ước với yêu linh có bao nhiêu khó khăn!
Nhưng bất quá bây giờ nàng thật là hy vọng mọi người đem lực chú ý tới trên người Thuỷ Nhược Hàn, trong lòng ước gì linh lực so với huyễn lực tốt hơn 10 lần mới tốt, nếu không chỉ sợ thời gian ngủ sau này của nàng cũng bị đóng góp ra.
Thủy Nhược Băng lầm bầm một tiếng, trở mình, kéo chăn qua đầu ngủ tiếp. Tiêu Tiêu cảm thấy thật buồn cười, nàng thật không hiểu sao đứa bé này lúc nào cũng thiếu ngủ.
Đứng bên cạnh Tiêu Tiêu là một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài, thấy Thủy Nhược Băng không chịu đứng lên, vươn bàn tay nhỏ bé kéo chăn của nàng, chống nạnh kêu lên: “Ca, rời giường đi!”
Thấy Thủy Nhược Băng vẫn không dậy, Thủy Nhược Vân khó khăn bò lên giường, đặt mông ngồi trên bụng nàng, cúi đầu sát vào tai Thủy Nhược Băng, lớn tiếng kêu: “Ca, đứng dậy a!”
Không còn cách nào Thủy Nhược Băng bị nàng nháo đành phải mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn tiểu nha đầu tỏ vẻ đáng thương nói: “Vân nhi, để ta ngủ thêm một chút nữa có được hay không? Một lúc nữa thôi!”
Hiện tại chí hướng vĩ đại nhất của nàng đó là ngủ bù cho kiếp trước, thế nhưng nàng cũng không dám lơ là tu luyện, dù sao thì thế giới này khác thế giới cũ của nàng, linh lực hay huyễn lực ở đây không phải là cái gì hiếm, mà Thủy gia này còn là một đại gia tộc, chính là rắc rối phức tạp, hết sức phức tạp. Nói không chừng lúc nào đấy lại bị dính vào mấy cái âm mưu gì đó, không tu luyện thì làm sao có thể tự bảo vệ mình được đây? Hơn nữa nàng cũng không thể uổng phí tâm sức của lão nhân!
Cho nên nàng luyện công vào buổi tối, như vậy đương nhiên chỉ có thể ngủ vào ban ngày. Vì vậy ở trong mắt mọi người thì nàng là được ngủ từ sớm đến muộn, lại ngủ từ tối muội đến sáng sớm.
“Không được, nương nói, không thể tới trễ!”
Thuỷ Nhược Băng không biết làm sao “Được rồi!” Hôm nay, là ngày Thuỷ gia khảo nghiệm thiên phú mỗi năm một lần, những hài tử tròn bốn tuổi sẽ phải tham gia khảo nghiệm thiên phú, không khéo chính là, năm nay nàng cũng phải tham gia!
Nhìn Thủy Nhược Băng từ từ chầm chậm, lắc lư lảo đảo mặc quần áo tử tế, Tiêu Tiêu vừa cười vừa nói: “Vẫn là Vân nhi có biện pháp.”
Thủy Nhược Vân lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn, sau đó như lão nhân mà thở dài, cau mày nói rằng: “Ca thật đúng là luôn làm cho mọi người lo lắng!”
Thủy Nhược Băng co rút khóe miệng, tiểu nha đầu này luôn thích bắt chước vẻ mặt người lớn, mỗi lần còn luôn dùng trên người nàng.
Sau khi thu thập xong, Tiêu Tiêu dắt tay hai tiểu hài tử, đi về phía võ trường luyện võ.
Tại võ trường đã tụ tập rất nhiều hài tử, có thể thấy được nhân khẩu Thủy gia rất thịnh vượng. Dù sao cũng là đại gia tộc, tuy rằng bây giờ trực hệ giá nhất mạch (con cháu dòng chính) có chút ít ỏi, thế nhưng chi thứ (dòng bên) lại có rất nhiều con cháu.
Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn hai tiểu hài tử, ôn nhu nói: “Đi tới đó đi! Mẫu thân ở đây chờ các con, không cần sợ.”
Thủy Nhược Vân tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, nào có vẻ sợ hãi? Mà mí mắt Thủy Nhược Băng còn đang đánh nhau, có giống đang sợ hãi không? Huống hồ trường hợp như thế này sao nàng phải sợ?
Thủy Nhược Vân khéo léo gật đầu, lôi kéo Thủy Nhược Băng nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ chiếu cố ca ca thật tốt!”
Nhìn cả hai hài tử, Tiêu Tiêu cười gật đầu. Chờ các con đứng vào hàng ngay ngắn, nàng mới đi qua một bên ngồi xuống.
Một đám tiểu hài tử tụ tập một chỗ, có người khẩn trương, có người hưng phấn, có người lo lắng, có người hiếu kỳ, cũng có người xem thường, tuy nhiên ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm xếp hàng. Chỉ có Thủy Nhược Băng đứng sau lưng Thủy Nhược Vân đầu nhỏ gật lên gật xuống.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Thủy Vanh mới đi lên phía trước bàn bạch ngọc, đặt lên một khối tinh thạch màu đen, nói mấy câu đơn giản, rồi lược đi mấy câu nói: “Bắt đầu khảo nghiệm!”
Xoay người, đang muốn xuống đài, đột nhiên dưới đài truyền đến một tiếng “Đông”, không phải là rất vang, thế nhưng toàn bộ võ trường đều rất yên tĩnh. Cho nên tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng vang, chỉ thấy Thủy Nhược Băng quay đầu nhìn xung quanh vẻ mặt mờ mịt, sau đó đứng lên sờ sờ mông, ngáp một cái, mắt buồn ngủ mơ màng mà hỏi thăm: “Tới lượt ta sao?”
Tiêu Tiêu thấy rất buồn cười, cũng không ngại nàng bị mất mặt, ngược lại Thủy Nhược Vân đã lấy tay bưng kín mặt mình, chỉ còn thấy đôi mắt đen lay láy đang nhìn Thủy Nhược Băng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt như đang nói: “Đúng là trẻ con khó dạy!”
Tiêu Tiêu đang muốn nhắc nhở Thủy Nhược Băng khảo nghiệm vừa mới bắt đầu, Thủy Vanh lại cười nói: “Vậy Băng nhi thi trước đi!” Vốn Thủy Nhược Băng tới muộn, xếp hàng sau cùng, hắn cũng không sợ có người nói hắn làm việc vì tình riêng, dù sao đây cũng không phải đại sự gì.
Ngồi cạnh Tiêu Tiêu là Long Linh Nhi sắc mặt không tốt lắm, tuy nhiên cũng không nói gì.
Thủy Nhược Băng cũng không khách khí, kiểm tra xong sớm một chút có thể về sớm mà ngủ, đi lên đài, hướng bên cạnh một lão nhân hỏi: “Muốn kiểm tra thế nào?” Nàng hỏi nghiêm túc không chơi đùa, trước đây lão nhân cũng chưa cho nàng cái gì mà kiểm tra thiên phú.
Lão nhân kia chỉ chỉ bên cạnh hắc sắc tinh thạch, hòa ái nói rằng: “Đứng trên không được là được.”
Thủy Nhược Băng gật đầu, rất nhanh suy nghĩ, mấy năm nay nàng tu luyện Thiên Sát bí tịch, đã có chút thành, bất quá nếu chỉ là khảo nghiệm thhieen phú, như vậy hẳn là sẽ không bị lộ ra đi, nhưng mà lão nhân từng nói Thiên phú của nàng tốt lắm, nếu làm khảo nghiệm thực sự liệu có bị lộ thực lực của nàng hay không?
Hơn nữa nàng biết trên đời này có hai loại năng lực: linh lực và huyễn lực. Linh lực như nước, nhìn như trầm tĩnh nhưng thực sự lại như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, cuốn trôi tất cả. Mà huyễn lực như lửa, vô cùng mạnh mẽ như lửa vậy, một khi đốt lên liền bá đạo thiêu hủy tất cả, nó có sức mạnh cường đại. Hai loại sức mạnh thủy hỏa này bất dung, tuyệt đối không thể đồng thời xuất hiện ở trên một người.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác khi nàng tu luyện Thiên Sát bí tịch cũng là cùng tu cả hai loại sức mạnh. Lão nhân từng nói, Thiên Sát bí tịch những người khác không tu luyện được, như vậy nói cách khác, việc nàng có cả hai loại sức mạnh này là một điều đặc biệt, không thể để người khác phát hiện.
Nhìn tinh thạch màu đen kia, Thủy Nhược Băng đoán rằng tinh thạch này hẳn là có thể cảm ứng được ngươi có thiên phú, như vậy chỉ cần khiến nó không cảm ứng được nhiều như vậy là được, cái này nàng vẫn có thể làm được.
Vì vậy nàng đứng lên trên, đem linh lực thiên phú hoàn toàn ẩn dấu, mà huyễn lực thiên phú cũng áp chế một phen. Nhìn tinh thạch đen kia màu sắc rực rỡ quang mang lóng lánh, cuối cùng dừng lại ở tử sắc (màu tím). Thủy Nhược Băng cúi xuống gãi gãi đầu, dải sắc từ đỏ xuống da cam, xanh biếc, xanh lam, tử. Xem ra nàng đã ép tới quá mức, xuống tới mức thấp nhất, nàng nghe thấy chung quanh có tiếng hít thở mạnh, xem ra nhất định nàng đã trở thành phế vật!
Bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, lại thấy vẻ mặt kinh hỉ của lão nhân kia, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng. Thủy Nhược Băng rụt cổ, có chút nghi hoặc, đây là thế nào?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt mang ý cười của Tiêu Tiêu, chỉ là đáy mắt lại cất dấu vẻ lo âu. Mà Long Linh Nhi ngồi cạnh nàng sắc mặt vô cùng khó coi, xem ra tên tiểu quỷ này không thể để lại!
Khóe miệng Thủy Vanh đều muốn nhếch đến tận mang tai, nếu như không phải là phong độ của gia chủ, hắn nhất định sẽ chạy tới ôm Thủy Nhược Băng xoay vài vòng. Thủy gia đã nhiều năm không xuất hiện người mang tử cấp thiên phú.
Nhìn thần sắc hài lòng của Thủy Vanh, ánh mắt của người khác hoặc ước ao, hoặc ghen tị. Cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Long Linh Nhi, trong lòng Thủy Nhược Băng bi thương hô: “Xong, hóa ra tử sắc không phải là cấp thấp nhất mà cao nhất sao?!” Đều do nàng cả ngày “bận quá”, đối với thế giới này hiểu biết quá ít, nên giờ gặp phiền toái.
Thủy Nhược Băng đi xuống đài, trong lòng không ngừng khẩn cầu, ông trời phù hộ, có thêm một thiên tài tuyệt thế che đi hào quang của nàng!
Giống như là ông trời nghe thấy tiếng hô của nàng, sau khi có vài đứa bé kiểm tra xong, có một tiểu nam hài lộ ra chút lạnh lùng chạm lên tinh thạch màu đen kia, chỉ thấy màu sắc rực rỡ quang mang lóng lánh, lần thứ hai dừng lại ở tử sắc.
Trên đài lão nhân đã sắp không khống chế được sự hưng phấn, năm nay Thủy gia có đến hai người tử cấp thiên phú, thật sự là tốt quá, hơn nữa một người còn là linh lực thiên phú!
Theo sau đó những hài tử khác cũng tiến hành kiểm tra, nữ nhi của Long Linh Nhi là Thủy Nhược Hinh và Thủy Nhược Vân đều là thanh cấp thiên phú, đã coi như thiên phú rất tốt. Chẳng qua nếu so với Thủy Nhược Băng và hài tử tử cấp thiên phú khi nãy lại kém quá xa, đó là lý do mà không ai để ý các nàng.
Người thứ hai có tử cấp thiên phú chính là con trai độc nhất của đệ đệ Thủy Vanh, Thủy Nhai.
Thủy gia xuất hiện hai hài tử thiên phú kinh người đương nhiên là chuyện tốt, nhất là một người trong đó là con trai của mình, thế nhưng Thủy Vanh cũng không khỏi lo lắng tương lai Thủy Nhược Hàn sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Thủy Nhược Băng.
Nhất là Thủy Nhược Hàn còn có linh lực thiên phú, tính ra lần kiểm tra này thiên phú của Thủy Nhược Băng chỉ đứng thứ hai. Nàng và Thủy Nhược Hàn câp bậc thiên phú như nhau, thế nhưng Thủy Nhược Hàn là linh lực thiên phú, mà nàng là Huyễn lực.
Huyễn lực có thể lập khế ước với ma thú, mà linh lực có thể ký khế ước với yêu linh. Yêu linh là một chủng tộc trời sinh, sức chiến đấu ngang với ma thú, nhưng khác với ma thú thân thể bọn chúng là bán trong suốt.
Theo lý thuyết linh lực và huyễn lực khác nhau cũng không lớn như vậy, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ trên đời này có lục đại yêu linh, cũng chỉ có tứ đại thần thú, hơn nữa thứ đại thần thú là thần thú bảo vệ cho tứ đại gia tộc, cho nên không thể lập khế ước với con người mà lục đại yêu linh thì có thể, đó là lý do mọi người lại xem trọng linh lực thiên phú.
Cái này Thủy Nhược Băng có nghe nói qua, thế nhưng Thủy Nhược Băng không cho là đúng. Tứ đại gia tộc thực lực cường đại, thế nhưng đến nay chưa từng nghe nói có người gặp qua lục đại yêu linh, có thể thấy muốn ký khế ước với yêu linh có bao nhiêu khó khăn!
Nhưng bất quá bây giờ nàng thật là hy vọng mọi người đem lực chú ý tới trên người Thuỷ Nhược Hàn, trong lòng ước gì linh lực so với huyễn lực tốt hơn 10 lần mới tốt, nếu không chỉ sợ thời gian ngủ sau này của nàng cũng bị đóng góp ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.