Quyển 7 - Chương 135: Cường đạo được huấn luyện bài bản (1)
Tĩnh Quan
08/06/2016
"Lão gia!" Một trinh sát binh Xú Dú nhân thuộc Côn Khắc Tộc thuận theo
dây leo từ trên đỉnh cao pha tuột xuống dưới, hô hấp cấp xúc lớn tiếng
hô: "Ở ngọn đồi phía chính tây cách đây bốn chục dăm có một số lớn quân
đội đang tiến về đây! Chiến thần tại thượng, người nhiều đến nổi giống
như đàn trâu hoang di cư." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sắc mặt của Thôi Bội Thiến trầm hẳn lại.
"Khỉ! Bọn địa tinh cường đạo ở Thế Đao sơn cuối cùng cũng đã đến!" Lão Lưu đưa qua lại điếu xì gà trên môi, ra hiệu cho bọn dân binh khóac chiến giáp lên người.
Hiệu giác bằng vỏ sò cất lên thanh âm bi thương, khiến cho toàn bộ Phỉ Lãnh Thúy như sực tỉnh, bắt tay vào hành động.
Bọn nô lệ đang đào hộ thành hà được cho gọi về.
Công tác sơ tán và chuẩn bị chiến đấu được tiến hành có lớp lang trật tự.
Hải câu hồng tộc Thứ vị nhân chuẩn bị phi tiêu, Côn Khắc tộc Xú Dứu nhân chuẩn bị đá tảng và dầu sôi. Trong đội hình chiến đấu của Phỉ Lãnh thúy, bọn họ đóng vai trò hỏa lực từ xa. Điều này chỉ là bất đắc dĩ, vì Phỉ Lãnh Thúy không có cung tiễn thủ chuyên nghiệp. Theo cách nói của Duy Ai Lý thì cách này chỉ tạm thời thích hợp đánh đấu với cường đạo mà thôi.
Binh khí thu được của nhân loại được phân phát vào tay toàn bộ dân binh, số còn dư được phân cho các hùng địa tinh và Thực nhân ma nô lệ. Bọn nô lệ lần đầu tiên được sử dụng các vũ khí sáng lắp lánh này, dáng điệu có vẻ oai hơn.
Bọn dân binh dũng mãnh chặt hạ từng cây trúc xuống, vót nhọn đầu làm đầu thương tạm thời.
Vu y Nặc Tra Đan Mã Tư là người bận rộn nhất. Do độc dược phối chế vĩnh viễn không đáp ứng nhu cầu thực tế, linh cơ của vu y chợt động, đi lấy huyết dịch của ma thú do lĩnh chủ đại nhân cướp về được làm sản phẩm thay thế, vì dù sao thì máu của ma thú ít nhiều gì đều chứa chất kịch độc.
Do dự ngôn của y rất chuẩn xác, lần này lĩnh chủ đại nhân phá lệ không làm khó y.
Hơn một trăm xạ nhân dùng bộ dạng như làm trò rút ra từ trong người từng cái ná da bò, trong túi chứa đầu đá trứng ngỗng ở bãi sông. Họ cũng muốn bước lên trợ giúp, nhưng bị Lưu Chấn Hám đuổi cổ trở về.
"Lo mà ở trong động dưỡng thương đi, cái thứ đồ chơi con nít này dùng làm được gì!" Lưu Chấn Hám nói.
Thôi Bội Thiến đứng cạnh đó chề chề môi, chỉ mấy cái cuộn lòi lên trên áo cộc của hắn, nhìn Hải Luân cười cười.
Hải Luân cũng che miệng cười lén.
Gió khô lạnh mang theo từng lớp bụi trần ai.
Bọn dân binh và nô lệ đều yên lặng mai phụ ở trong rừng trúc, có người thậm chí còn không dám thở, người khác thì ánh mắt lạnh lùng.
Trong tình huống như thế, Lưu Chấn Hám một mình vác hai cái mu rùa to tướng đứng trước cửa lộ, trên vai có Quả Quả đang đứng gõ nhịp, dưới chân thì có cô nàng Khách Thu Toa dựa mông ụt ịt nhìn một đám kiến càng đang khuỳnh khuỳnh đắc ý vác con cào cào to tướng đi ngang mặt nó.
Mỹ nữ đoàn của Phỉ Lãnh Thúy đứng sau lưng lĩnh chủ đại nhân, hơi có chút khẩn trương, nhưng vẫn kề vai sát cánh với thân ảnh đứng lẻ loi trước tấm màn màu lục sắc.
Các Côn khắc tộc trinh sát binh không ngừng từ hồng thổ cao pha tuột xuống báo cáo tình hình. Còn bọn truyền lệnh binh người thứ vị loạng choạng quáng quàng không ngừng đem tin tức phản hồi qua lại từ lĩnh chủ đại nhân và mọi người.
Các đồi núi liên miên che mất tầm mắt, Lưu Chấn Hám đem mai rùa úp xuống, ngồi lên đó nghỉ chân.
"Nhóm quân này dừng lại lập trại cách đây hai chục dạm, có vài kỵ binh đang tiến về phía chúng ta." Đây là tin tức mới nhất báo lên Lưu Chấn Hám.
"Kỵ sĩ?" Biểu tình của Lưu Chấn Hám có chút hoạt kê, cường đạo có kỵ sĩ từ bao giờ thế a? Chẳng lẽ Bạch đầu ô nha dã nhân bộ lạc đã tìm đâu ra một nhóm cường đạo thuộc nhân loại đến trợ giúp?
Sự chờ đợi luôn diễn ra thật lâu, Lưu Chấn Hám chờ đến dài cổ, để rồi cuối cùng thì các đồi núi chậm chùng cũng hiện lên vài bóng người ngựa mang theo một cây cờ phất phơ đơn lẽ trong gió lạnh cuốn về.
Khách đến có bốn vị, toàn cưỡi trên giống ngựa lùn đặc sản của hoang nguyên. Họ từ từ tiến đến gần tầm mắt của lĩnh chủ đại nhân.
Thứ ngựa lùn này đều có lông rất dài phủ bốn chân, nốn kỵ sĩ không hề có yên cương, dường như dùng cái mông trơ ngồi dán lên lưng ngựa, mặt họ đầy lông và râu quắn chặt lại với nhau. Thông qua râu tóc, có thể thấy da thịt đen đúa nổi đầy ban của họ.
Thể hình của họ tuy nhỏ nhưng chắc, ánh mắt màu bùn đầy vẻ giảo quyệt. Trên người của mỗi kỵ sĩ đều khóac một khôi giáp giản đơn, thứ khôi giáp này được làm từ gân thú và những mảnh đồng ghép lại tạo thành.
Những kỵ sĩ này đều cầm trong tay trường kích bằng đồng xanh đã nổi đầy gỉ, mùi hôi thối nồng nặng không ngừng phát ra từ người chúng. Thứ khí vị ghê tởm này có vẻ là sự kết hợp của mọi thứ dơ bẩn trên thế giới này, chỉ cần có chút mùi vị được hít vào mũi, thì cảm giác ngầy ngậy buồn nôn tức thời chạy thẳng ngay vào đại não.
Đại địa tinh cường đạo bày trò làm kỵ sĩ từ khi nào vậy? Lưu Chấn Hám dường như hoài nghi cả ánh mắt của mình.
Xú khí chính là danh thiếp của địa tinh. Trong toàn cõi đại lục, chẳng có sinh vật nào có mùi hôi thối giống như vậy trên người, cho dù là chương lang (gián) ở dưới cống rãnh cũng không ngoại lệ.
Các vị đại địa tinh cường đạo này ngồi thật thẳng người, thật giống với hình ảnh của kỵ sĩ của nhân loại mà Lưu Chấn Hám được bọn Hà mã thi nhân thuật lại, ít nhất thì sự cao ngạo của tinh thần kỵ sĩ đặc hữu cũng được chân truyền và học hỏi rất đủ đầy!
Nhìn thấy một vị thất cách đang đứng đó trợn mặt há mồm nhìn bọn họ, một vị đầu lĩnh trong đám kỵ sĩ này từ từ thúc vật cưỡi tiến lại gần Phỉ lãnh thúy lĩnh chủ, khe khẽ gật đầu. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đại địa tinh?" Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi ngớ người.
Thôi Bội Thiến và Hải Luân cũng ngẩn ra, chỉ có Ca Thản Ny vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng băng giá.
"Các vị tiểu thư, ta chính là Vinh đằng kỵ sĩ Ai mỗ Lôi của Đại địc tinh vương quốc." Vị đại địa tinh kỵ sĩ này sửa lại cách nói của hai vị mỹ nữ. Y mặc trên người bộ khôi giáp tự chế, giáp hộ ngực có vẻ như là một cái thuẫn đồng tròn bị tàn phá, mép thuẫn bài này còn lưu lại dấu ấn của các lỗ lớn nhỏ do va chạm cùng những hoa văn bị phá hỏng. Y cầm trong tay một cây cờ. CỜ xí được làm từ một tấm Á ma bố màu xám, mô tả một cây đao và một quái thú giống loài gấu đang tức giận. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hình vẽ trên cờ có vẻ rất trừu tượng, khiến cho Lưu Chấn Hám nhìn muốn nổ con mắt cả nửa ngày mới tạm thời nhìn ra chút ít ý nghĩa ẩn bên trong đó.
"Xem cờ xí, có vẽ như các ngươi là người của địa tinh cường đạo bộ lạc tại Thế đao sơn?" Lưu Chấn Hám khóc cười đều không được, đành nhìn vị đại địa tinh kỵ sĩ trước mặt cất tiếng hỏi.
Ăn cái quỷ gì thế? Uống phải thuốc lú gì thế? Chẳng phải là bầy ong vỡ tổ, mà là bốn tên rễ cùng đến gõ cửa hỏi bọn nô lệ gái ở đây? Điều này không khỏi khiến Lưu Chấn Hám cảm thấy kỳ quái.
"Các hạ, ta đến từ Thế đao sơn địa tinh vương quốc của Đa não đại hoang nguyên, chứ không phải địa tinh bộ lạc như ngài vừa nói. Thân phận của ta chính là đại địa tinh kỵ sĩ cao quý do Địa tinh quốc vương Đức Khoa tam thế sắc phong." Đại địa tinh lần nữa sửa chữa cách nói của Lưu Chấn Hám.
"Địa tinh bộ lạc biến thành Địa tinh vương quốc?" Lưu Chấn Hám ráng nhịn lắm mới khỏi phát ra tiếng cười: "Thành kính chào ngài! Kỵ sĩ thân ái của ta. Ta là nam tước Lý Sát, lĩnh chủ của Phỉ Lãnh Thúy thuộc Bỉ Mông vương quốc. Ngài và quân đội của ngài định làm cái gì?"
"Địa tinh vương quốc quốc vương, Đức Khoa tam thế bệ hạ tôn kính chính thức thông báo đến Bỉ mông lĩnh chủ các hạ là chỉ trong vòng một canh giờ nữa, nước chúng tôi sẽ phát động tiến công vào quý lĩnh thổ." Đại địa tinh kỵ sĩ thò tay vào giáp ngực lấy ra một bức thư dùng vỏ cây chế thành quăng sang cho Lưu Chấn Hám: 'Đây chính là chiến thư, ngươi hiện giờ có thể chọn lui về mạn bắc của tang Kiền Hà hoặc là đầu hàng. Lãnh thổ phía nam Tang Kiền Hà hoàn toàn không thuộc về Bỉ Mông các ngươi."
"Ngươi bị bệnh nặng quá hay là bị gì vậy?" Lưu Chấn Hám khịt khịt mũi đi vòng vòng vị kỵ sĩ này ba lượt, rồi bảo: "Cường đạo thì là cường đạo, sao khi không lại lắc người biến thành địa tinh vương quốc rồi? Lại còn học theo cách của nhân loại, chơi trò hạ chiến thư nữa?"
"Hoang nguyên vốn thuộc về địa tinh, chứ không phải của Bỉ Mông. Nếu như các ngươi muốn sống ở đây, có thể tuyển chọn gia nhập vương quốc đại địa tinh của chúng ta." Đại địa tinh giục ngựa quay đầu, tiêu sái chạy về trận tuyến của mình.
"Có cần lưu lại vài tên địa tinh không?" Bối Lạp Mễ chạy từ trong rừng trúc ra hỏi.
Đám dân binh và phụ dong tộc xem náo nhiệt giờ vạch lá trúc ra đứng cạnh bìa rừng, chỉ chỉ điểm điểm vô cùng hiếu kỳ đối với tên địa tinh kỵ sĩ đang chạy đi xa đó.
"Bối Lạp Mễ soái ca, ngươi điên rồi à?" Lưu Chấn Hám xé nát lá thư bằng võ cây trong tay: "Hai nước giao tranh không chém sứ giả, nếu đối xửa với bọn sứ giả đó như vậy, chúng ta còn không bằng với bọn địa tinh cường đạo hay sao?"
"Vì sao địa tinh cường đạo lại học đòi theo nhân loại, lại còn trình chiến thư?" Ngưng Ngọc tuy thông minh nhưng cũng không thể lý giải chuyện này.
"Đầu ta cũng rất loạn, hoàn toàn là đang mộng mà." Lưu Chấn Hám quăng đám vỏ cây trong tay lên không: "Hiện giờ ta chỉ biết là lần này không phải nguyên một đám xung phong đánh tới để rồi chỉ chịu thiệt một chút là bỏ chạy như ong vỡ tổ như trước đây đâu."
"Địa tinh mà lại có kỵ sĩ, thật là hiếm thấy!" Ngãi Vi Nhi cười nói: "Từ khi đến hoang nguyên đến giờ, coi như cái gì cũng đã trải qua hết!"
"Trận này không dễ đánh đâu." Biểu tình của Thôi Bội Thiến thật nghiêm túc, đưa mắt nhìn Lưu Chấn Hám.
"Ai mà biết được địa tinh bộ lạc lắc người cái đã thành địa tinh vương quốc! CHuyện này không đã đủ chấn hám rồi, thế mà lại dẫn thêm chuyện trước khi đánh gửi chiến thư." Lưu Chấn Hám gãi gãi đầu, gàu bay rào rào: "Ta thấy bọn địa tinh này có vẻ như được huấn luyện rất bài bản, dường như còn chánh quy hơn chúng ta nhiều."
"Không thể nào thỏa hiệp với cường đạo. Lý Sát, chuẩn bị chiến đấu thôi!" Thôi Bội Thiến đạo sư bảo.
"Không có gì phải chuẩn bị cả." Lưu Chấn Hám quay lại nhìn bọn dân binh, "Dân binh Thủy Lãnh Thúy chúng ta vĩnh viễn chuẩn bị cho chiến đấu vào bất kỳ lúc nào! Đúng hay không đúng?"
"Đúng!" Các dân binh lớn tiếng thét gào, thanh âm các chiến sĩ phụ dong tộc thì rãi rác, còn bọn nô lệ thì trầm mặc
Sắc mặt của Thôi Bội Thiến trầm hẳn lại.
"Khỉ! Bọn địa tinh cường đạo ở Thế Đao sơn cuối cùng cũng đã đến!" Lão Lưu đưa qua lại điếu xì gà trên môi, ra hiệu cho bọn dân binh khóac chiến giáp lên người.
Hiệu giác bằng vỏ sò cất lên thanh âm bi thương, khiến cho toàn bộ Phỉ Lãnh Thúy như sực tỉnh, bắt tay vào hành động.
Bọn nô lệ đang đào hộ thành hà được cho gọi về.
Công tác sơ tán và chuẩn bị chiến đấu được tiến hành có lớp lang trật tự.
Hải câu hồng tộc Thứ vị nhân chuẩn bị phi tiêu, Côn Khắc tộc Xú Dứu nhân chuẩn bị đá tảng và dầu sôi. Trong đội hình chiến đấu của Phỉ Lãnh thúy, bọn họ đóng vai trò hỏa lực từ xa. Điều này chỉ là bất đắc dĩ, vì Phỉ Lãnh Thúy không có cung tiễn thủ chuyên nghiệp. Theo cách nói của Duy Ai Lý thì cách này chỉ tạm thời thích hợp đánh đấu với cường đạo mà thôi.
Binh khí thu được của nhân loại được phân phát vào tay toàn bộ dân binh, số còn dư được phân cho các hùng địa tinh và Thực nhân ma nô lệ. Bọn nô lệ lần đầu tiên được sử dụng các vũ khí sáng lắp lánh này, dáng điệu có vẻ oai hơn.
Bọn dân binh dũng mãnh chặt hạ từng cây trúc xuống, vót nhọn đầu làm đầu thương tạm thời.
Vu y Nặc Tra Đan Mã Tư là người bận rộn nhất. Do độc dược phối chế vĩnh viễn không đáp ứng nhu cầu thực tế, linh cơ của vu y chợt động, đi lấy huyết dịch của ma thú do lĩnh chủ đại nhân cướp về được làm sản phẩm thay thế, vì dù sao thì máu của ma thú ít nhiều gì đều chứa chất kịch độc.
Do dự ngôn của y rất chuẩn xác, lần này lĩnh chủ đại nhân phá lệ không làm khó y.
Hơn một trăm xạ nhân dùng bộ dạng như làm trò rút ra từ trong người từng cái ná da bò, trong túi chứa đầu đá trứng ngỗng ở bãi sông. Họ cũng muốn bước lên trợ giúp, nhưng bị Lưu Chấn Hám đuổi cổ trở về.
"Lo mà ở trong động dưỡng thương đi, cái thứ đồ chơi con nít này dùng làm được gì!" Lưu Chấn Hám nói.
Thôi Bội Thiến đứng cạnh đó chề chề môi, chỉ mấy cái cuộn lòi lên trên áo cộc của hắn, nhìn Hải Luân cười cười.
Hải Luân cũng che miệng cười lén.
Gió khô lạnh mang theo từng lớp bụi trần ai.
Bọn dân binh và nô lệ đều yên lặng mai phụ ở trong rừng trúc, có người thậm chí còn không dám thở, người khác thì ánh mắt lạnh lùng.
Trong tình huống như thế, Lưu Chấn Hám một mình vác hai cái mu rùa to tướng đứng trước cửa lộ, trên vai có Quả Quả đang đứng gõ nhịp, dưới chân thì có cô nàng Khách Thu Toa dựa mông ụt ịt nhìn một đám kiến càng đang khuỳnh khuỳnh đắc ý vác con cào cào to tướng đi ngang mặt nó.
Mỹ nữ đoàn của Phỉ Lãnh Thúy đứng sau lưng lĩnh chủ đại nhân, hơi có chút khẩn trương, nhưng vẫn kề vai sát cánh với thân ảnh đứng lẻ loi trước tấm màn màu lục sắc.
Các Côn khắc tộc trinh sát binh không ngừng từ hồng thổ cao pha tuột xuống báo cáo tình hình. Còn bọn truyền lệnh binh người thứ vị loạng choạng quáng quàng không ngừng đem tin tức phản hồi qua lại từ lĩnh chủ đại nhân và mọi người.
Các đồi núi liên miên che mất tầm mắt, Lưu Chấn Hám đem mai rùa úp xuống, ngồi lên đó nghỉ chân.
"Nhóm quân này dừng lại lập trại cách đây hai chục dạm, có vài kỵ binh đang tiến về phía chúng ta." Đây là tin tức mới nhất báo lên Lưu Chấn Hám.
"Kỵ sĩ?" Biểu tình của Lưu Chấn Hám có chút hoạt kê, cường đạo có kỵ sĩ từ bao giờ thế a? Chẳng lẽ Bạch đầu ô nha dã nhân bộ lạc đã tìm đâu ra một nhóm cường đạo thuộc nhân loại đến trợ giúp?
Sự chờ đợi luôn diễn ra thật lâu, Lưu Chấn Hám chờ đến dài cổ, để rồi cuối cùng thì các đồi núi chậm chùng cũng hiện lên vài bóng người ngựa mang theo một cây cờ phất phơ đơn lẽ trong gió lạnh cuốn về.
Khách đến có bốn vị, toàn cưỡi trên giống ngựa lùn đặc sản của hoang nguyên. Họ từ từ tiến đến gần tầm mắt của lĩnh chủ đại nhân.
Thứ ngựa lùn này đều có lông rất dài phủ bốn chân, nốn kỵ sĩ không hề có yên cương, dường như dùng cái mông trơ ngồi dán lên lưng ngựa, mặt họ đầy lông và râu quắn chặt lại với nhau. Thông qua râu tóc, có thể thấy da thịt đen đúa nổi đầy ban của họ.
Thể hình của họ tuy nhỏ nhưng chắc, ánh mắt màu bùn đầy vẻ giảo quyệt. Trên người của mỗi kỵ sĩ đều khóac một khôi giáp giản đơn, thứ khôi giáp này được làm từ gân thú và những mảnh đồng ghép lại tạo thành.
Những kỵ sĩ này đều cầm trong tay trường kích bằng đồng xanh đã nổi đầy gỉ, mùi hôi thối nồng nặng không ngừng phát ra từ người chúng. Thứ khí vị ghê tởm này có vẻ là sự kết hợp của mọi thứ dơ bẩn trên thế giới này, chỉ cần có chút mùi vị được hít vào mũi, thì cảm giác ngầy ngậy buồn nôn tức thời chạy thẳng ngay vào đại não.
Đại địa tinh cường đạo bày trò làm kỵ sĩ từ khi nào vậy? Lưu Chấn Hám dường như hoài nghi cả ánh mắt của mình.
Xú khí chính là danh thiếp của địa tinh. Trong toàn cõi đại lục, chẳng có sinh vật nào có mùi hôi thối giống như vậy trên người, cho dù là chương lang (gián) ở dưới cống rãnh cũng không ngoại lệ.
Các vị đại địa tinh cường đạo này ngồi thật thẳng người, thật giống với hình ảnh của kỵ sĩ của nhân loại mà Lưu Chấn Hám được bọn Hà mã thi nhân thuật lại, ít nhất thì sự cao ngạo của tinh thần kỵ sĩ đặc hữu cũng được chân truyền và học hỏi rất đủ đầy!
Nhìn thấy một vị thất cách đang đứng đó trợn mặt há mồm nhìn bọn họ, một vị đầu lĩnh trong đám kỵ sĩ này từ từ thúc vật cưỡi tiến lại gần Phỉ lãnh thúy lĩnh chủ, khe khẽ gật đầu. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đại địa tinh?" Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi ngớ người.
Thôi Bội Thiến và Hải Luân cũng ngẩn ra, chỉ có Ca Thản Ny vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng băng giá.
"Các vị tiểu thư, ta chính là Vinh đằng kỵ sĩ Ai mỗ Lôi của Đại địc tinh vương quốc." Vị đại địa tinh kỵ sĩ này sửa lại cách nói của hai vị mỹ nữ. Y mặc trên người bộ khôi giáp tự chế, giáp hộ ngực có vẻ như là một cái thuẫn đồng tròn bị tàn phá, mép thuẫn bài này còn lưu lại dấu ấn của các lỗ lớn nhỏ do va chạm cùng những hoa văn bị phá hỏng. Y cầm trong tay một cây cờ. CỜ xí được làm từ một tấm Á ma bố màu xám, mô tả một cây đao và một quái thú giống loài gấu đang tức giận. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hình vẽ trên cờ có vẻ rất trừu tượng, khiến cho Lưu Chấn Hám nhìn muốn nổ con mắt cả nửa ngày mới tạm thời nhìn ra chút ít ý nghĩa ẩn bên trong đó.
"Xem cờ xí, có vẽ như các ngươi là người của địa tinh cường đạo bộ lạc tại Thế đao sơn?" Lưu Chấn Hám khóc cười đều không được, đành nhìn vị đại địa tinh kỵ sĩ trước mặt cất tiếng hỏi.
Ăn cái quỷ gì thế? Uống phải thuốc lú gì thế? Chẳng phải là bầy ong vỡ tổ, mà là bốn tên rễ cùng đến gõ cửa hỏi bọn nô lệ gái ở đây? Điều này không khỏi khiến Lưu Chấn Hám cảm thấy kỳ quái.
"Các hạ, ta đến từ Thế đao sơn địa tinh vương quốc của Đa não đại hoang nguyên, chứ không phải địa tinh bộ lạc như ngài vừa nói. Thân phận của ta chính là đại địa tinh kỵ sĩ cao quý do Địa tinh quốc vương Đức Khoa tam thế sắc phong." Đại địa tinh lần nữa sửa chữa cách nói của Lưu Chấn Hám.
"Địa tinh bộ lạc biến thành Địa tinh vương quốc?" Lưu Chấn Hám ráng nhịn lắm mới khỏi phát ra tiếng cười: "Thành kính chào ngài! Kỵ sĩ thân ái của ta. Ta là nam tước Lý Sát, lĩnh chủ của Phỉ Lãnh Thúy thuộc Bỉ Mông vương quốc. Ngài và quân đội của ngài định làm cái gì?"
"Địa tinh vương quốc quốc vương, Đức Khoa tam thế bệ hạ tôn kính chính thức thông báo đến Bỉ mông lĩnh chủ các hạ là chỉ trong vòng một canh giờ nữa, nước chúng tôi sẽ phát động tiến công vào quý lĩnh thổ." Đại địa tinh kỵ sĩ thò tay vào giáp ngực lấy ra một bức thư dùng vỏ cây chế thành quăng sang cho Lưu Chấn Hám: 'Đây chính là chiến thư, ngươi hiện giờ có thể chọn lui về mạn bắc của tang Kiền Hà hoặc là đầu hàng. Lãnh thổ phía nam Tang Kiền Hà hoàn toàn không thuộc về Bỉ Mông các ngươi."
"Ngươi bị bệnh nặng quá hay là bị gì vậy?" Lưu Chấn Hám khịt khịt mũi đi vòng vòng vị kỵ sĩ này ba lượt, rồi bảo: "Cường đạo thì là cường đạo, sao khi không lại lắc người biến thành địa tinh vương quốc rồi? Lại còn học theo cách của nhân loại, chơi trò hạ chiến thư nữa?"
"Hoang nguyên vốn thuộc về địa tinh, chứ không phải của Bỉ Mông. Nếu như các ngươi muốn sống ở đây, có thể tuyển chọn gia nhập vương quốc đại địa tinh của chúng ta." Đại địa tinh giục ngựa quay đầu, tiêu sái chạy về trận tuyến của mình.
"Có cần lưu lại vài tên địa tinh không?" Bối Lạp Mễ chạy từ trong rừng trúc ra hỏi.
Đám dân binh và phụ dong tộc xem náo nhiệt giờ vạch lá trúc ra đứng cạnh bìa rừng, chỉ chỉ điểm điểm vô cùng hiếu kỳ đối với tên địa tinh kỵ sĩ đang chạy đi xa đó.
"Bối Lạp Mễ soái ca, ngươi điên rồi à?" Lưu Chấn Hám xé nát lá thư bằng võ cây trong tay: "Hai nước giao tranh không chém sứ giả, nếu đối xửa với bọn sứ giả đó như vậy, chúng ta còn không bằng với bọn địa tinh cường đạo hay sao?"
"Vì sao địa tinh cường đạo lại học đòi theo nhân loại, lại còn trình chiến thư?" Ngưng Ngọc tuy thông minh nhưng cũng không thể lý giải chuyện này.
"Đầu ta cũng rất loạn, hoàn toàn là đang mộng mà." Lưu Chấn Hám quăng đám vỏ cây trong tay lên không: "Hiện giờ ta chỉ biết là lần này không phải nguyên một đám xung phong đánh tới để rồi chỉ chịu thiệt một chút là bỏ chạy như ong vỡ tổ như trước đây đâu."
"Địa tinh mà lại có kỵ sĩ, thật là hiếm thấy!" Ngãi Vi Nhi cười nói: "Từ khi đến hoang nguyên đến giờ, coi như cái gì cũng đã trải qua hết!"
"Trận này không dễ đánh đâu." Biểu tình của Thôi Bội Thiến thật nghiêm túc, đưa mắt nhìn Lưu Chấn Hám.
"Ai mà biết được địa tinh bộ lạc lắc người cái đã thành địa tinh vương quốc! CHuyện này không đã đủ chấn hám rồi, thế mà lại dẫn thêm chuyện trước khi đánh gửi chiến thư." Lưu Chấn Hám gãi gãi đầu, gàu bay rào rào: "Ta thấy bọn địa tinh này có vẻ như được huấn luyện rất bài bản, dường như còn chánh quy hơn chúng ta nhiều."
"Không thể nào thỏa hiệp với cường đạo. Lý Sát, chuẩn bị chiến đấu thôi!" Thôi Bội Thiến đạo sư bảo.
"Không có gì phải chuẩn bị cả." Lưu Chấn Hám quay lại nhìn bọn dân binh, "Dân binh Thủy Lãnh Thúy chúng ta vĩnh viễn chuẩn bị cho chiến đấu vào bất kỳ lúc nào! Đúng hay không đúng?"
"Đúng!" Các dân binh lớn tiếng thét gào, thanh âm các chiến sĩ phụ dong tộc thì rãi rác, còn bọn nô lệ thì trầm mặc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.