Thú Huyết Phi Đằng

Quyển 7 - Chương 134: Tình cờ

Tĩnh Quan

08/06/2016

Chết! Lưu Chấn Hám nhìn thấy hồng quang lóe lên nhanh chóng nhảy xuống hai mươi mấy mét lăn một vòng rồi mới đứng dậy.

Trong sơn động hắn tự mình thực nghiệm mấy lần.

Các sơn động khác đều đốt đèn lửa lên, tiếng người huyên náo ầm ĩ, còn có tiếng rút binh khí.

"Toàn bộ tiếp tục về ngủ! Không có chuyện gì đâu!" Lưu Chấn Hám vẫy cái lông vũ màu trắng lớn tiếng nói, mấy tên dân binh tay để trần cầm vũ khí lên nghe thấy đại nhân nói vậy liền gấp rút đi ngủ.

Ba lão bản nương và Thôi Bội Thiến y phục tung bay đứng trên Hồng thổ cao pha chuẩn bị xuống xem thử bị Lưu Chấn Hám nói một hồi làm cho hồ đồ phải quay lại.

"Là việc gì đây?" Lưu Chấn Hám lại tiến vào sơn động thực nghiệm, chỉ thấy trên mặt đất có một tên Lục ma, trên mặt bị đục một lỗ lớn, máu phun ra ngoài như suối.

Trên cái bàn gỗ nặng nề, mấy bình máu huyết ma thú bị nổ tung bay, máu dính đầy các bức vách, pha lê cũng bị văng tán loạn, lão Lục ma mù đứng bên cạnh trên mặt bị hạt pha lê cắt rướm máu.

"Nói! Chuyện gì đây?" Lưu Chấn Hám quát.

"Hắn... hắn nhất thời hiếu kỳ muốn dùng ý niệm của bọn ta giúp ngài hấp dẫn máu ma thú lên pháp trượng chế tác, kết quả là pháp trượng đột nhiên nổ lớn..." Lão Lục ma gắng gượng nói.

"Ta không nghĩ đến chuyện này!" Lưu Chấn Hám đột nhiên nghĩ tới, mấy tên khốn này có thể dùng để hấp dẫn máu ma thú, cần gì phải đi tìm bút lông ngỗng.

"Dùng bình máu ma thú nào?" Lưu Chấn Hám hỏi.

"Máu Ma lan đà phi điểu.

Lưu Chấn Hám lấy mấy cây pháp trượng dưới đất lên, trong pháp trượng không còn Linh hồn tỏa liên chiến ca, cái khác thì vẫn còn tồn tại.

"Linh hồn tỏa liên chiến ca là quang quyển màu vàng! Bà nội ngươi. Làm sao có thể hút được máu màu đỏ? Pháp tắc các ngươi nói cho ta biết, bọn ngươi đã quên rồi sao?" Lưu Chấn Hám ngoác miệng mắng lớn.

"Bọn tôi... Bọn tôi không biết ... Linh hồn tỏa liên chiến ca là quang quyển màu vàng... Tác Lâm Dã chỉ là muốn giúp đại nhân ngài vui vẻ một chút, không ngờ lại..." Lão Lục ma Tát mãn nhìn vị lãnh chủ gào thét như sấm, toàn thân phát run.

"TRước đây các ngươi trong quá trình chế tạo pháp trượng, nếu như không cẩn thận dùng sai máu ma thú không giống Huy hoàng quang hoàn, có vụ nổ như thế này hay không?" Lưu Chấn Hám dần dần đã bình tĩnh lại, hòa ái hỏi.

"Không hề!" Lão Lục ma Tát mãn vội vàng xua tay:"Tiuyệt đối không có! Như vậy chỉ làm cho pháp trượng của bọn tôi không có công hiệu thôi, tuyệt không hề nổ."

"Sao?" Lưu Chấn Hám nghe nói liền suy nghĩ, cái thứ này lại phát nổ, cũng là thí nghiệm thôi.

"Liệu có phải ngài đã quán chú ca lực vào bề mặt của máu ma thú làm cho máu ma thú sinh ra biến đổi không? Nguyên tố lực lượng tron máu ma thú tăng lên?" Lão Lục ma Tát mãn cẩn thận hỏi.

"Lần này lại tiếp tục thí nghiệm." Lưu Chấn Hám trầm ngâm một lúc, rồi lại quyết định tiếp tục đánh cược thêm một phen.

Cái hòm dưới đất không ngờ vẫn vậy, lần nổ này uy lực tịnh không quá lớn, không có chấn động đến cái hòm, mười mấy bình máu ma

thú vẫn còn y nguyên.

Lưu Chấn Hám chọn một bình máu của Thiểm điện ma kính màu đen lấp lánh tinh thể, tiếp tục nhập ca lực vào làm ma kính chìm nổi trong bình rồi đưa cho lão Lục ma tát mãn, đây là hắn đã quán nhập Trì độn chi ca (bài hát NGã gia trụ tại Hồng thổ cao pha) đưa cho lão Tát mãn.

"Làm gì?" lão Lục ma hai chân run rẩy, hỏi mà đã biết trước câu trả lời như thế nào.

"Hút! Dùng cái thứ gọi là ý niệm lực lượng của Lục ma các ngươi hút lên cho ta." Lưu Chấn Hám lấy cái bàn gỗ lên che ngực, giống như lấy thuẫn che thân.

"Lỡ như bị nổ thì..." Lão Lục ma muốn khóc.

"Không hút thì ngươi cũng chết ngay tức khắc." Lưu Chấn Hám nói.

Lão Lục ma dưới áp bức của Lưu Chấn Hám nghiến răng cố làm.

Lưu Chấn Hám nhấc chiếc bàn che mũi, không ngừng chăm chú nhìn. Máu ma kính giống như bong bóng cá bị một luồng lực hút kỳ diệu khiên dẫn giống như một bầy nòng nọc lưu chuyển, dần dần nhập vào giữa các đường khắc bằng chữ Hán. Một khắc sau, mỗi chữ trên pháp trượng bằng gỗ anh đào đều có máu ma thú lưu chuyển chầm chậm dập dờn, một luồng nguyên tố lực lượng cường đại bập bềnh trên pháp trượng rất thần kỳ.

Không có tiếng nổ lớn, chỉ có lão Lục ma lưng toát mồ hôi lạnh.

"Thành công rồi! Mày mò cũng ra rồi!" Lưu Chấn Hám cười điên dại hận không thể ôm lấy lão Lục ma vào trong lòng mà cắn.

"Ta nói gì, ngươi làm đó!" Lưu Chấn Hám đứng dậy khỏi ghế, tay cầm chiếc lông vũ quét qua tay áo, cầm lấy chủy thủ vừa khắc lên pháp trượng.

Lão Lục ma Tát mãn dưới sự chỉ dẫn của hắn, nói hút máu màu nào thì hút màu đó hoàn toàn tuân theo một cách máy móc.

Đến nỗi tên Lục ma Tát mãn mù mắt cũng dựa vào bàn đứng dậy.

Lục ma bị thương do vụ nổ nhìn thấy bình pha lê hoàn toàn thay đổi, kỳ thực hắn bị thương không nặng, chỉ một lúc sau đã run rẩy đứng dậy đến giúp.



Lúc này cho đến lúc dừng tay, trời đã lất phất mưa bay. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lưu Chấn Hám tâm tình thoải mái, thủ nghệ đã lâu không trau dồi dần dần trở nên quen tay, trong một đêm nay đã khắc đủ mười lăm cây pháp trượng có chứa Khương chi nhẫn nại ca, năm cây pháp trượng Linh hồn tỏa liên chiến ca, mười cây Cuồng hóa chiến ca và một cây Thông linh chiến ca.

Sự việc từ lúc đầu đến này đều là một ván mạt chược.

"Khương chi nhẫn nại ca và Cuồng hóa chiến ca so về mức thực dụng thì cần phải khắc nhiều một chút, còn như Thông linh chiến ca Lưu Chấn Hám cảm thấy không có tính thực dụng nên không hề khắc thêm.

Nhìn thấy một mớ pháp trượng nằm chỉnh tề trên bàn, Lưu Chấn Hám thực sự là toàn thân thư thái.

Bất quá một nan đề khổng lồ nhanh chóng kéo đến.

Mấy cây pháp trượng này sử dụng bằng cách nào đây?

Lưu Chấn Hám dùng ca lực để sử dụng một lần, không được.

Lại xướng Thông linh chiến ca, chỉ mong có thể khiên dẫn lại cũng không được.

Lưu Chấn Hám đưa pháp trượng vào tay lão Lục ma bắt hắn dùng phương thức của chính hắn, thử nghiệm lần lần.

Lão Lục ma bắt chước vung cây bổng, kỳ thực lão không dám dùng ý niệm lực lượng của mình, vụ nổ vừa rồi đến bây giờ pha lê vẫn còn găm trên người lão.

Lưu Chấn Hám nhìn ra lão chỉ ra vẻ, liền cho lão một bạt tai.

Lão Lục ma đành thật thà dùng ý niệm chi lực thí nghiệm.

Cũng không dùng được.

"Con mẹ nó! Phí cả một đêm!" Lưu Chấn Hám chán nản ngồi xuống ghế, ghế tre kêu lên kẽo kẹt.

Ba tên Lục ma khiếp vía co rúc lại, sợ là vị lãnh chủ phát điên, lục thân bất nhận nên thảy đều im lặng.

Lưu Chấn Hám một người sinh ra buồn bực, không hề dễ dàng tìm được phương pháp chế ra chiến ca pháp trượng nhưng lại không cách nào sử dụng.

Lẽ nào nguyên tố lực lượng thực sự có nhiều bí ảo sao? Lão Lưu khốn khổ suy tư.

Nhìn thấy ba tên Lục ma Tát mãn uất ức, Lưu Chấn Hám càng lúc càng thêm ngứa mắt, chụp lấy một cây pháp trượng trên bàn, "rắc" một tiếng bẻ thành hai nửa ném về phía ba tên Lục ma đang co ro.

Cho dù không hề sử dụng long lực, hai đoạn mộc bổng bị gãy cũng làm cho một tên Lục ma Tát mãn phải đau đớn kêu lên, té lăn ra đất.

Ái cầm đại lục năm nay có sự tình kỳ dị nhất phát sinh.

Máu tươi ma thú trên cây pháp trượng anh đào gãy vang lên một tiếng "bình". Lưu Chấn Hám là ai chứ, vừa nghe tiếng liền xem xét thứ gì trên mặt đất.

Không hề nổ, máu ma thú sôi sục dữ dội trong cây pháp trượng gãy đôi hội tụ thành một quang hoàn màu tím tỏa ra khắp xung quanh bao lấy thân thể ba tên Lục ma Tát mãn.

Trì độn chi ca! Là hiệu quả trì độn của Khương chi nhẫn nại ca! Ba tên Lục ma Tát mãn tức thì cả người biến thành màu nho, giống như người gỗ buồn cười, cả hô hấp cũng biến thành động tác thở hổn hển, có thể nhìn ra biểu tình trên cơ bắp toàn thân đã biến thành chậm chạp vô cùng.

Tử sắc quang hoàn cũng úp chụp lấy Lưu Chấn Hám, Tà ác quang hoàn phát ra nguyên tố lực lượng quen thuộc cùng với ca lực bản thân của Lưu Chấn Hám sinh ra cộng hưởng kỳ dị, Lưu Chấn Hám vẫn an nhiên không bị gì.

"Pháp trượng dùng cách này sao?" Lưu Chấn Hám ngẩn ra cả nửa ngày rồi lại cười vang dội:"Nguyên lai lão tử không nghiên cứu cách phát động pháp trượng nhanh chóng! Nhưng chỉ nghiên cứu cách làm ra viên đạn chiến ca quyển trục!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sau khi biết được thành tựu to lớn và phát minh của mình, Lưu Chấn Hám tức thì mê man trong việc tích trữ dục vọng trong chiến ca quyển trục, quên hết thời gian, quên hết tất cả.

Lúc Ca Thản Ny đến tìm hắn, đứng trước mặt hắn cả nửa ngày trời, hắn cũng không hề phát giác.

Đến lúc Ca Thản Ny ho lên một tiếng Lưu Chấn Hám mới biết trong động có thêm một người.

"Việc gì?" Lưu Chấn Hám hỏi nhưng tay vẫn không dừng lại, gỗ anh đào dưới ngọn chủy thủ của hắn chạm khắc vụn bào không ngừng rơi xuống đất.

"Ta..." Ca Thản Ny muốn nói lại thôi, không nói mà trên mặt đỏ bừng.

"Nàng hôm nay rất kỳ quái." Lưu Chấn Hám nói.

"Ngươi ... không thể đưa lông vũ đó cho ta." Ca Thản Ny tựa hồ cố gắng hết sức mới nói ra được câu đó, thanh âm càng lúc càng nhỏ.

"Rất cảm tạ nàng." Lưu Chấn Hám lấy chiếc lông vũ dài màu trắng trong tay áo ra cười vui vẻ đưa cho Ca Thản Ny.

Một đạo tinh quang xán lạn màu xanh thẳm triển khai sau lưng Lưu Chấn Hám, thủy nguyên tố tươi sáng rực rỡ màu xanh lục vấn vít tạo thành, Ngải Vi Nhĩ từ trong kết giới sau lưng lão Lưu bước ra, trong tay cầm một ly sữa bò và một một củ mài để trên bàn, vừa đi vừa nói:"Có thể... có thể Lý Sát tới nhanh hơn."

Ca Thản Ny cánh tay đưa ra nhận chiếc lông vũ run lên, trừng trừng nhìn Ngải Vi Nhĩ xuất hiện giống như là quỷ mị.



Ngải Vi Nhĩ nhìn thấy Ca Thản Ny sắc mặt tức thì đỏ bừng làm rơi vãi sữa bò trong ly ra ngoài.

Lưu Chấn Hám quay đầu nhìn lại cũng giật mình.

"Ngải Vi Nhĩ! Nàng làm sao xuất hiện được?" Cây gỗ anh đào trong tay hắn rơi xuống đất, miệng há ra còn to hơn cả Áo Ni Nhĩ lúc ngâm thơ.

"Một ngàn lần song tu tiến hóa..." Ngải Vi Nhĩ cúi đầu xuống thấp, sắc mặt kiều diễm đỏ hồng dụ hoặc.

Tuy thanh âm của Ngải Vi Nhĩ cơ hồ nhỏ lầm bầm như tiếng côn trùng nhưng Ca Thản Ny cũng nghe thấy, sắc mặt nóng bừng như lửa đốt, cúi đầu mân mê tà áo, cánh tay bỗng chốc run lên không ngừng.

"Thì ra là Tinh không chi gian." Lưu Chấn Hám nhắm mắt nhận thức đột nhiên đại ngộ. Vừa rồi hắn chăm chú điêu khắc chiến ca quyển trục quên không nghĩ đến kết quả tiến hóa của một ngàn lần như thế nào.

"Bọn ta có thể cùng nhau xuyên qua Tinh không chi gian, băng qua cách trở về không gian đến bên nhau."

Ngải Vi Nhĩ e thẹn cầm ly sữa bò và củ mài đặt vào tay Lưu Chấn Hám không dám ngẩng đầu lên.

"Ta không thích uống sữa bò. Hôm nay nàng đem cho Quả Quả và Khách Thu Toa đi." Lưu Chấn Hám nhíu mày, lượm quyển trục gỗ anh đào lên, nhìn qua ly sữa.

Hai nữ nhân đều cúi đầu không nói gì, không khí vô cùng vi diệu.

"Kỵ sĩ, nàng có uống không?" Lưu Chấn Hám hỏi Ca Thản Ny.

Ca Thản Ny nhìn thấy màu trắng ngà quen thuộc, lợm giọng muốn nôn, cổ họng ngứa ngáy, thiếu điều ói ngay tại chỗ.

"Không uống... à... cảm ơn... à .. ta đi trước..." Ca Thản Ny vội vàng lấy chiếc lông vũ quay người chạy nhanh ra khỏi động.

"Con nhóc này cả đời không dám ngẩng đầu với ta... ha ha..." Lưu Chấn Hám nhìn theo bóng lưng Thiên nga nữ kỵ sĩ chạy đi cười nham nhở rồi cầm ly sữa lên uống một hơi, liếm mép nói:"Có bỏ thêm trứng sống vào à?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Là trong bụng con nhạn hôm qua." Ngải Vi Nhĩ liếc mắt nhìn Thiên nga kỵ sĩ rời đi lập tức ngẩng đầu cười ngọt ngào. Còn xoay lưng nói:"Đúng rồi! Con nhóc Ca Thản Ny đó đến đây làm gì?"

"Hừ! Có thể làm gì? Lẽ nào không được hẹn hò với ta sao?" Lưu Chấn Hám trắng mắt nói.

"Nói cho huynh biết, huynh cứ lén ăn vụng đi, Tinh Không chi môn của chúng ta có thể làm cho ta bắt được huynh đầu tiên đó!" Ngải Vi Nhĩ vừa cười vừa véo mũi Lưu Chấn Hám.

"Ta cũng đã nghĩ tới, trong mắt Thiên nga ta đại khái chỉ là một đống phân trâu thôi!" Lưu Chấn Hám cười vang, ôm lấy vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của Ngải Vi Nhĩ.

"Ngược lại cũng thế, ta đi đây, huynh bận rộn quá, xong việc thì ngủ một lúc, huynh đã hai ngày không ngủ rồi đó." Ngải Vi Nhĩ nhanh chóng hất tay hắn ra, ba tên Lục ma còn nằm ở đó nhìn, Ngải Vi Nhĩ còn rất thẹn thùng.

Sau khi Ngải Vi Nhĩ đi rồi, Lưu Chấn Hám bận rộn thêm nửa ngày, cả Ngưng Ngọc đưa cơm tới cũng không ăn, làm khổ cho ba tên Lục ma Tát mãn phải ôm bụng đói mà làm theo hắn.

Nửa ngày đã làm ra hai mươi quyển trục Trì độn chi ca, thấy được ba tên Lục ma Tát mãn đói đến mức rã rời, hai tên còn mang thương thế, Lưu Chấn Hám mới dừng tay.

Lưu Chấn Hám tìm Ngưng Ngọc nhờ nàng may năm cái bao da báo lớn, quấn quanh mấy chục chiến ca quyển trục này.

Bọn dân binh ngược lại quấn quanh chân, chỉ bất quá diện tích như hạt cát coi như bảo hộ phụ thêm.

CƯ dân Phỉ Lãnh Thúy đều muốn chạy qua coi nhiệt náo, dáng vẻ của vật lãnh chủ đại nhân tạo ra làm cho bọn chúng cười muốn điên.

Có người nói đây nhất định là thời trang lão bản mới phát minh, thật sự rất là phong lưu.

Có người nói đây là khôi giáp lão bản mới chế tác, mặc vào thật sự là anh minh thần vũ, nhất định là đao thương bất nhập.

Lưu Chấn Hám đánh giá một hồi, có vẻ như đang xem cảm tử đội kháng Nhật trên điện ảnh.

Quá đặc biệt.

Quả Quả nghỉ cả nửa ngày, từ trong cái túi áo khoác da báo nhìn Lưu Chấn Hám.

"Ngươi tưởng là giỡn chơi sao?" Lưu Chấn Hám cười gõ vào đầu nó.

Quả Quả gật đầu.

Lưu Chấn Hám toàn thân trên dưới đều lấy ra quyển trục Thông linh chiến ca, bài hát Trạm tại cao cương thượng bị hỏng bỏ vào trong túi của Quả Quả, xoa nắn khuôn mặt nhỏ của nó.

Quả Quả cầm mấy ống trúc đánh qua lại vang lên âm thanh vui tai, mắt n=sáng lên mừng rỡ.

"Ngươi bận rộn cả 1 ngày 1 đêm chỉ để làm đống đồ chơi này sao?" Thôi Bội Thiến lắc đầu, mặt rắn lại như sắt đá.

Lưu Chấn Hám đang chuẩn bị hít một hơi dài, nói ra đáp án kinh thiên động địa này, cũng sẽ gây tiếng vang rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Huyết Phi Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook