Quyển 1 - Chương 3: Cứu Được Một Con Hồ Ly Tinh
Tĩnh Quan
02/06/2016
Ông trời dường như vẫn còn rắp tâm làm khó Lưu đại quan
nhân. Lúc đi ngủ thì trăng sáng vằng vặc, trời trong vắt đầy sao, nhưng
khi đến nửa đêm thì trời nổi cơn cuồng phong bạo vũ. Căn nhà cỏ của Lưu
Chấn Hám nằm ở phía sau đồi, gió mạnh tuy bị những chướng ngại vật ở bốn phía cản lại, nhưng mưa từ trên trời xuống thì không có cách gì che
được. Mái gian nhà cỏ bị thâu công giảm liệu đã sớm chứng tỏ cho Lưu
Chấn Hám thấy như thế nào là làm ăn dối trá. Nó nhanh chóng dột đủ mọi
chỗ.
Lưu Chấn Hám giật mình tỉnh giấc ngay từ cú chớp giật đầu tiên. Sự hối tiếc đầu tiên của hắn là lúc ban ngày không làm một cái khạp đựng nước. Và không chờ sự sám hối của hắn tiếp tục, thì mưa như trút nước ào ạt tuôn, Lưu Chấn Hám nhìn "sào huyệt" chỗ nào cũng dột của mình mà bỏ luôn cái ý định chống lụt cứu tế. Cái giường cỏ và lông êm ấm là thế, vậy mà chỉ thoáng chốc đã bị nước mưa thấm ướt sũng. Rất may là tấm da sói giống như cái lá sen to che chắn không cho nước lọt qua. Nước mưa bám lên trên lớp lông của nó, thì giống như chạm vào một lớp dầu mỡ nào vậy, thuận thế tụ thành từng hạt to, đua nhau lăn xuống dưới.
Lưu Chấn Hám đưa tấm da sói che lên đầu, ôm Quả Quả vào lòng, cả người rúc vào tấm da sói như một con mèo, ngồi ngây người chờ mưa dừng hạt.
Mưa càng lúc càng lớn, dường như không có ý giảm bớt chút nào. Từng đợt sấm chớp nhoáng lên đánh thảng vào rừng hồng liễu. Mỗi lần sét đánh như thế, Lưu Chấn Hám đều cảm thấy mặt đất rung chuyển, nước mưa bị cuồng phong thổi mạnh khiến chúng bay quần quật trên không trung, tới lui giống như một cái rèm châu phấp phới. Các chòm cây bụi bị gió áp xuống thấp, khắp nơi đều là tiếng rú rít của cuồng phong. Nhất thiết mọi thứ đều cảm thấy khiếp nhược trước uy lực của tự nhiên.
Một tiếng giống như gỗ vỡ cây rơi cực lớn thuận theo gió lan tới tai Lưu Chấn Hám. Hai tai hắn dựng đứng lên, đó là một thanh âm cực kỳ thảm liệt, dường như đến từ bãi biển hồi sáng gã nấu ăn. Lưu Chấn Hám có thể khẳng định, nếu như hiện giờ có một luồng gió đông đẩy một xe chuyên dụng chạy như bay đụng vào gốc cây gây ra tiếng nổ, thì âm thanh vừa rồi cũng giống như vậy.
Trong tiếng gió ẩn ước có vài tiếng người kêu cứu, tuy Lưu Chấn Hám không nghe rõ tiếng người kêu cứu đó là gì, nhưng đó là tiếng thét gào đồng dạng của bất cứ ai lâm vào cảnh hiểm nguy, tâm tình cấp thiết. Chỉ có người lâm vào hoàn cảnh bi quan và tuyệt vọng khi thân lâm vào hiểm cảnh mới kêu lên như vậy.
Nhất định là có thuyền gặp gió bão dạt lên đảo tránh gió rồi. Nhưng thanh âm đó dường như là bị đụng vào đá ngầm. Tâm tư Lưu Chấn Hám chợt chuyển.
"Phải cứu bọn họ thôi!"
Lưu Chấn Hám không nghĩ gì nhiều, khoác tấm da sói lên người, cầm thanh kình ngư cốt đao lên tiến vào trong mưa. Nếu như hoang đảo như thế này mà còn có thuyền đến, thì đó chính là cơ hội thoát thân duy nhất. Cơ hội như thế này cho dù Lưu Chấn Hám có đền nửa cái mạng cùn của hắn cũng không đáng là bao. Điều kỳ vọng duy nhất của hắn đó là, cái thuyền này ngàn vạn lần đừng có bị hủy mất. Lúc sáng khi lặn xuống nước, rặng san hô ngầm đã khiến hắn nhận thấy hải đảo bình yên này thực tế là ẩn tàng rất nhiều nguy hiểm, đặc biệt là ở dưới mặt nước.
Cuồng phong còn mạnh hơn so với tưởng tượng. Lưu Chấn Hám vừa ra khỏi phạm vi của ngọn đồi mới biết rõ, nếu không vì tay chân nhanh nhẹn, thì tấm da sói cũng theo gió mà bị cuốn bay đi mất rồi. Tấm da sói này không thể nào che kín hết thân thể của hắn, giỏi lắm chỉ xứng với một tấm áo choàng. Trong tình trạng thế này, mỗi lần tiến bước là một lần đối mặt với vô vàn gian nan.
Bất đắc dĩ, hắn phải áp người xuống bùn, vừa chiếu cố Quả Quả trong bụng, vừa giữ chặt tấm da sói, vừa lết tới. Từng giọt mưa to như hạt đậu liên tục đập vào mặt hắn, khiến cái mũi vốn đã thụ thương đau rát vô cùng. Lưu Chấn Hám vì thế mà thống khổ vạn phần.
Gần như phải lần bò tới được rừng hồng liễu thì tình trạng mới tốt hơn. Gió trong rừng tuy đã ít đi nhiều, nhưng cũng vô cùng khó chịu. Hồng liễu vốn rất thấp bé, bị cuồng phong vùi dập nên toàn bộ rạp gần sát đất, cành lá không ngừng quất vào đầu hắn. Lưu Chấn Hám gần như khom người vừa tìm ký hiệu do mình đánh dấu vào lúc sáng, vừa tiến về phía trước. Lớp phân chim và bùn đất ở dưới chân đã hòa lại tạo thành một hỗn hợp nhớp nháp ngáng chân lên đến tận ống chân, khiến hắn đi một chốc phải dừng lại gỡ ra một lần.
Khi Lưu Chấn Hám loạng choạng chui ra khỏi rừng liễu, thì gió mưa từ từ ngừng nghỉ. Nước mưa từ từ nhu hòa lại, rơi vào mặt không còn cảm giác đau như lúc nãy nữa. Lưu Chấn Hám bỏ tấm da sói ra, thấy dù thân người mình bị nước mưa làm cho ướt át thê thảm, da lông trên người Quả Quả vẫn bóng loáng. Nước mưa trôi tuột trên lớp lông dày của nó, gần như không thể lưu lại chút dấu vết nào.
Lưu Chấn Hám đưa Quả Quả cho nó ngồi lên đầu, vuốt vuốt nước mưa, nhân lúc sấm chớp giăng đầy, đưa mắt quét nhìn khắp mặt biển đen ngòm. Một chiếc thuyền buồm bằng gỗ cực lớn đang bị mắc kẹt giữa hai lớp san hô ngầm. Nửa thân thuyền phía trước bị nghiêng chĩa thẳng lên trời, thân phía sau bị vỡ một lỗ cực to. Mỗi lần chớp lóe lên, Lưu Chấn Hám có thể thấy trên mặt biển toàn là xác người, không một thuyền nhân nào sống sót.
Cột buồm và cánh buồm của thuyền xem ra đã bị phá hỏng lúc va vào đá ngầm. Trôi tứ tung trên mặt biển là đủ thứ đồ vật, đủ thứ vật dụng linh tinh. Án chiếu khoảng cách khoảng một hai nghìn mét, Lưu Chấn Hám nhanh chóng tính toán độ dài và đường kính của thuyền. Với cự li này mà xét, thì con thuyền này phải dài hơn hai mươi lăm mét trở lên, bán kính vượt qua mười mét.
Be thuyền khá nông. Án chiếu theo kết quả quan sát được về hình thức kéo và hạ buồm, cùng đầu thuyền có hình rắn đầu người, Lưu đại quan nhân không xác định được đây là thuyền của quốc gia và địa phương nào.
Cho dù còn nghi hoặc đầy mình, Lưu Chấn Hám vẫn quyết định cứu người là trên hết. Gió lớn nước mạnh, hắn không dám chủ quan, tìm vài cái dây thực dài quấn lên người, lại kiếm mấy trái dừa khô to tướng dùng dây buộc chặt lại, chế tạo thành cái phao cứu sinh tự chế rồi mới dám xuống nước. Quả Quả vốn bị hắn bỏ lại trên bờ, ai ngờ nhân lúc Lưu đại quan nhân vừa phóng xuống nước, nó dùng một thế cực đẹp phóng vụt xuống bám vào đầu Lưu Chấm Hám, suýt chút nữa khiến hắn tức chết.
Dưới tác dụng của gió, nước biển dưới rặng san hô ngầm đang hình thành một dòng xoáy. Lưu Chấn Hám bám lên phao cứu sinh, bị dòng xoáy này kéo tới giật lui, suýt chút nữa là không khống chế được phương hướng. Khó khăn lắm hắn mới bơi được đến bên be thuyền, thì phát hiện không có cách nào leo lên. Khắp nơi dập dềnh các tử thi mặc quần áo trắng, bị nước biển cuộn lên, bụng người nào cũng căng nước biển, sắc mặt trắng nhợt. Cái chết khủng khiếp ấy khiến Lưu Chấn Hám đã nhìn qua rất nhiều xác chết vẫn thấy bất nhẫn.
Lúc này chợt thân thuyền nghiêng về bên này kêu răng rắc liên tục giống như một gã khổng lồ đang nghiến răng khi ngủ vậy. Tim Lưu Chấn Hám chợt đập phình phịch giống như trống trận. Hắn vô cùng hối hận, rủi mà con thuyền này lỡ lật qua một cái, thì rõ ràng là gã chui đầu vào rọ, chết chẳng quang vinh chút nào.
Rất may là con thuyền lớn chỉ trùng trình một lúc rồi yên ắng trở lại. Tiếng gãy vỡ giữa các lớp ván đóng thuyền đã ít dần, Lưu chấn Hám chần chờ một chút, rồi quyết định tháo các dây rừng buộc quanh thân ra, lấy một đầu dây đưa vào miệng cho Quả Quả ngậm, rồi bảo nó: "Bảo bối, lên!"
Quả Quả đúng là thông minh, ngậm đầu sợi dây leo xuống đầu Lưu Chấn Hám, nhảy sang một tử thi nổi trên mặt nước, rồi phốc lên chỗ vách thuyền bị thủng cách mặt nước một mét. Chỉ loáng một cái, nó đó leo lên được boong thuyền, dùng miệng đưa đầu sợi dây vào trong một cái lỗ trên mạn thuyền rồi quấn chặt. Nó dùng tay lấy đầu dây còn lại kéo kéo cho thỏng ra trúng ngay đầu Lưu Chấn Hám.
Có dây buộc thì tốt hơn nhiều rồi, Lưu Chấn Hám không phí nhiều lực đã leo lên được thuyền. Thân thuyền bị nghiêng bốn mươi lăm độ, nên đi đứng trên đó rất khó khăn. Vừa đề phòng rơi xuống, Lưu Chấn Hám vừa gạt những vật cản lung tung lần mò đến đầu thuyền. Nước chảy ào ào vào trong thuyền khiến đại bộ phận đều đã ngập nước. Khoang thuyền vẫn còn lưu lại dấu vết của một cú va chạm cực mạnh, nhưng rương hòm đổ ngã khắp nơi, đồ đạc ngổn ngang bày ra trên mặt nước cao tới cẳng chân.
Sấm chớp nhoáng nhoàng, chiếu lên khoang thuyền lập lòe quỷ ảnh. Lưu Chấn Hám giống như cái cầu trượt vậy, lần lượt tìm kiếm người còn sống ở khắp nơi. Rất tiếc là ngoại trừ những mảnh gỗ vỡ vải rách, hắn không tìm được cái gì khác nữa.
Tiến vào khoang thuyền thứ ba, Lưu Chấn Hám cầm lên một cái bánh to giống như một cục bột lớn đang chìm trong nước. Hắn cắn thử một miếng, thấy cứng như sắt, rõ ràng là một cái bánh không được lên men, khiến hắn nuốt trẹo cả họng. Quả Quả cũng lấy được một cái còn to hơn cái của hắn, cắn một miếng, rồi không nhịn được phun trở ra.
Lưu Chấn Hám lại mò được một cái áo choàng bằng vải bố, gói cái bánh đó lại cẩn thận. Trong làn nước ở khoang thuyền còn có một thứ giống như dưa hấu hami ở vùng Tân Cương vậy. Tuy chúng bị vỡ toàn bộ, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn không nề hà gì, thu toàn bộ vào trong "bách bảo nang".
Khoang thuyền này là cái cuối cùng, Lưu Chấn Hám thấy không còn một ai sống sót, bèn bỏ không thèm mất công cứu người nữa, bắt đầu chuyên tâm tìm những vật hữu dụng. Phát hiện lớn nhất chính là một cái tẩu đồng (ống hút thuốc bằng đồng). Lưu Chấn Hám có thể không có khứu giác đặc biệt gì với những món khác, chứ đối với mỹ thực và rượu và thuốc thì hắn tuyệt đối không ngửi sai lần nào.
Cái hũ rượu lớn này một người ôm vác đi cũng khá chật vật. Ngửi được mùi rượu tiết ra, Lưu Chấn Hám hít hà vô cùng hài lòng. Đi lòng vòng như một thằng khờ cả buổi, hắn cuối cùng quyết định thử vài ngụm. Sinh hoạt đạm bạc mấy ngày nay đã khiến miệng hắn lạt nhách như mỏ chim rồi.
Những rương hòm trong toàn bộ căn phòng bị hắn dùng chân đạp tung cả ra, mỗi chân một cái, thu hoạch bên trong đó khiến Lưu Chấn Hám tạm thời quên mất bình rượu. Chúng có cả y phục nữa, tuy là những bộ quần áo bào màu trắng theo kiểu của người Ả rập, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn cao hứng. Những ngày lõa lồ trên đảo khiến hắn cảm giác không thoải mái chút nào. Cho dù là ở chiến trường Nam Cương, Lưu đại quan nhân cũng chưa bao giờ trần truồng như thế.
Ngoài ra còn có vài thanh loan đao (đao cong) không tệ khiến Lưu Chấn Hám vô cùng cao hứng. Mấy thanh loan đao này cong thành một góc quỷ dị như sừng linh dương, vỏ đao vô cùng hoa lệ. Toàn bộ đều khắc những hoa văn kỳ dị của dị quốc phong tình. Cán đao còn gắn một viên bảo thạch, không biết là thật hay là giả, Lưu Chấn Hám không thể nhận chân.
Từ từ rút đao ra, Lưu Chấn Hám cảm giác trong khoang thuyền tôi tối đó chợt lóe lên một đạo thanh quang. Khi chớp giật nhoáng lên phía ngoài một lần nữa, chiếu sáng rực cả khoang thuyền, thì Lưu Chấn Hám có thể nhìn thấy rõ ràng thân đao được đánh bằng một thứ nguyên tố rất cứng rắn, lại khắc họa lên đó những văn tự mỹ lệ trải đều khắp thân đao.
Lưu Chấn Hám vốn đã sớm hâm mộ thanh "Khố khắc duệ" loan đao (Thanh loan đao của thuyền trưởng James Cook 1728-1779 - nhà hàng hải và thám hiểm người Anh) của liên đội trưởng của mình. Hôm nay cuối cùng cũng có được một thanh, lòng vui sướng khôn tả, khiến tâm tình phiền muộn vì không cứu được người nào đỡ hơn rất nhiều.
Ép ở trong cùng nhất là một cái rương to gần bằng cái giường, phía trên khóa bằng một cái khóa cực lớn, lèn rất cẩn thận. Lưu Chấn Hám đạp cả ba cái mà không phá được nắp gỗ bên trên. Hắn biết cái hòm gỗ này nhất định là làm từ loại gỗ rất tốt, không là tử đàn (gỗ trắc) thì cũng là vân sam (một loại gỗ quý rất bền chắc). Hắn rút đao ra, chém "choang" một cái, lóe lên một luồng hoa lửa, đao bị bật lại. Lưu Chấn Hám thấy quả nhiên vẫn chưa chém vỡ, vội vàng vận sức, chém ra một đao nữa.
Một đao này chém tới, không những khóa bị đánh văng đi, lưỡi đao còn dính lên trên vách gỗ, khiến lúc Lưu Chấn Hám rút đao lại, thì kéo mở luôn nắp hòm ra.
Một tia chớp ngoằng ngoèo lóe lên, nụ cười vui mừng chờ đợi của hoạnh tài sắp đến tay của Lưu Chấn Hám chợt cứng ngắt lại.
Ngay cả Quả Quả đang ngồi trên đầu hắn cũng đưa hai tay che miệng lại.
"Lanh canh..." Thanh loan đao từ tay Lưu Chấn Hám bất giác rớt xuống, va vào lớp ván gỗ, rồi vang xuống đáy nước trong khoang thuyền,
Nếu như nói sự chấn động của Lưu Chấn Hám khi thấy con lam sắc cự lang biết phun phong đao có thể so sánh với tâm của vụ địa chấn Đường sơn năm 1976 (Cơn địa chấn ngày 27/7/1976 ở địa khu Đường Sơn Trung Quốc làm thiệt hại 650.000 người), thì sự bàng hoàng tê liệt khi nhìn cái "thứ ấy" trong rương có thể sánh với toàn bộ cuộc địa chấn này.
Sấm chớp bên ngoài vẫn tiếp tục nhoáng nhoàng, tiếng ầm ầm và ánh chớp vẫn không hề ngừng nghỉ. Từng dòng điện quang giống như tô vẽ cho cảnh tượng kỳ bí trong rương, chiếu lên cái trán đầy mồ hôi lạnh của Lưu Chấn Hám! Từng giọt mồ hội theo con mắt đang trợn trừng ấy chảy dài xuống mặt, lan cả vào miệng, mặn đắng!
Như đang phiêu du nơi trời đất xa xăm nào đó, Lưu Chấn Hám bị vị mặn ở miệng làm cho tỉnh lại. Hắn không dám tin, dụi mắt mấy lần. Một đạo thiểm điện lóe lên, luồng điện quang trắng xóa chiếu rõ cảnh vật trong rương một lần nữa.
Cái rương gỗ to tướng ấy có chứa năm sáu người nằm ngổn ngang. Phần thân dưới bị chìm trong nước. Mái tóc dài cũng đung đưa trong làn nước biển, giống như thủy tảo ở đáy nước vậy.
Điều khiến Lưu Chấn Hám cảm thấy đầu óc muốn vỡ tung đó không phải vì những kẻ này đều là người chết, mà là vì, những kẻ trong rương này đều là nữ nhân, và là thứ nữ nhân mà hắn chưa từng gặp qua bao giờ.
Người nằm trên cùng trong rương là một nữ hài có đầu tóc đỏ hồng, gương mặt vô cùng xinh đẹp động lòng người... Và... thân dưới của nàng còn có một cái đuôi dài màu đỏ hồng.
"Sao lại... có thể được..." Lưu Chấn Hám ôm lấy mặt, ngón tay to bè đè lên mũi khiến nó chợt đau quặn lên.
Hắn gần như ngồi bẹp xuống nước, sau đó giống như bị thần kinh đưa tay sờ sờ lên cái hòm gỗ. Hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là toàn bộ chân lông trên người đang dựng đứng lên, và rung động.
"Hồ ly ... tinh..." Lưu Chấn Hám cảm thấy cổ họng mình như có hai bàn tay bóp chặt, âm thanh phát ra chợt biến thành một giọng điệu vô cùng quỷ dị.
Hắn cứ đứng yên ngu ngơ trước rương như thế một lúc lâu, nhìn ngắm gương mặt trắng nhợt thảm hại của cô gái, đầu óc vô cùng hỗn độn.
Cái đuôi hồ ly tinh trong rương chợt động. Tuy biên độ không lớn, nhưng có thể nghe được tiếng nước khẽ khua khoắng.
Đồng tử trong mắt của Lưu Chấn Hám trong phút giây ấy chợt mở to hơn.
Lần đầu tiên hắn biết cái mùi vị tay chân lúng túng, thừa thải là thế nào. Cho dù là đối mặt với con lam sắc cự lang, hắn cũng chưa từng có cái cảm giác như vậy.
Thân thuyền bằng gỗ lại truyền đến những tiếng rắc rắc liên hồi. Các tấm vách gỗ và long cốt trong thuyền truyền đến liên tục những âm thanh ma sát rợn người, cảnh cáo cho Lưu Chấn Hám biết hắn đang đối mặt với khoang thuyền sắp bị vỡ tung ra từng mảnh.
Lưu Chấn Hám cắn răng, ẵm con hồ ly tinh đang thoi thóp đó lên. Hắn nhìn thấy trong rương vẫn còn từng cặp hồ ly tinh buộc chặt vào nhau, tính ra cũng đến bốn năm con, đều ngửa cái mặt hoàn mỹ lên trên. Tuy nhiên, thân thể của họ đều chìm trong nước, phần thân sau lộ ra những cái đuôi to tướng.
Lưu Chấn Hám chỉ cảm thấy đầu óc mình đang quay mòng mòng.
Thân thể băng lãnh của thiếu nữ trong lòng vẫn còn chút âm ấm trên người và nhịp đập yếu ớt của tim. Lưu Chấn Hám cưỡng bách mình không được nhìn cái đuôi to lớn đó, thuận tay đập gãy một cái bàn, bẻ hết mấy cái chân, rồi dùng dây trên lưng cột "hồ ly tinh" lên trên đó.
Lúc này thân thuyền lại xoay nghiêng, Lưu Chấn Hám bị trượt, miễn cưỡng lắm mới gượng ổn thân hình.
Rút loan đao màu trắng sáng ra, Lưu Chấn Hám không biết lấy đâu ra hơi sức cực mạnh, mới có mấy đao mà đã khoét được một lỗ trên mạn thuyền làm bằng gỗ cực cứng.
Ôm cái nắp bàn có cột hồ ly tinh bên trên, Lưu Chấn Hám đem Quả Quả cụp tai bỏ vào trong túi vải sau lưng, mang cả người và bàn phóng qua cái lỗ lớn vừa khoét. Mụn gỗ bắn tứ tung, cả nhóm phóng người vào nước biển lạnh ngắt, tỏa ra một đám bọt nước vô cùng lớn.
Lưu Chấn Hám không còn suy nghĩ gì khác, chỉ biết nhanh chóng bơi thoát khỏi chỗ này. Con thuyền này chuẩn bị chìm xuống biển, khi chìm sẽ tạo nên một xoáy nước cực mạnh, đừng nói gì là hắn, cho dù là con voi chuyên bơi lội giữa các đảo cũng không thể nào chạy thoát.
Bám vào mặt bàn, Lưu Chấn Hám vừa cố sức quạt chân quạt tay bơi thật nhanh, vừa tiếc cái bình rượu vừa rồi. Rượu đó đã nhiều mà lại còn ngon nữa! Hắn liên tục chép miệng, bị sộc ngay một ngụm nước biển mặn chát.
Chờ cho hắn thiên khổ vạn khổ bơi đến bờ, thì chiếc thuyền gỗ mắc kẹt ở bãi đá ngầm đó cuối cùng cũng phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số dòng nước phá vỡ vách thuyền bắn tung lên không. Lưu Chấn Hám thở hào hển nhìn con thuyền này dựng đứng lên, rồi xoay nghiêng và từ từ chìm xuống đáy biển.
Mưa gió từ từ giảm nhỏ, bốn phía chỉ còn lại tiếng nước vỗ sập sành cũng tiếng bọt nước sủi lên. Mặt biển vô cùng thê thảm: không có tiếng kêu cứu, không có một âm thanh. Chỉ có những thi thể trôi dập dềnh, di vật và sự tĩnh mịch đầy chết chóc.
Lưu Chấn Hám vuốt những hạt nước trên mặt. Cánh tay bị mấy thanh gỗ cứa phải đau đớn vô cùng. Đó chính là những vết thương do khai quật cái lỗ trên thuyền tạo ra.
Hồ ly tinh đang nằm trên mặt bàn đã chệt đầu sang một bên. Lưu Chấn Hám cúi người xuống, dùng tay thử trên mạch cổ của ả. Vẫn còn tốt, có mạch đập, dù rất nhẹ. Nhìn trên đầu của hồ ly tinh, có thể thấy mảng da trắng bạch bị cú chạm cực mạnh lưu lại ứ huyết màu xanh.
Lưu Chấn Hám cúi người làm hô hấp nhân tạo cho cô ả. Hồ ly tinh liền ho lên kịch liệt, ói ra không ít nước biển. Lưu Chấn Hám vốn đã học qua những phương thức cấp cứu đơn giản trong chiến đấu, nhưng không dám sử dụng ra nữa. Hắn định bỏ ả ra, nhưng lại sợ trên thân thể có chỗ xương bị gãy, nên rinh luôn cả cái bàn về nhà.
Cho dù là rất gấp, nhưng Lưu Chấn Hám cũng không quên sờ sờ cái bao to lớn sau lưng. Vẫn ổn, trái dưa to và và đôi tai dài của Quả Quả vẫn còn đó. Loan đao trong tay chỉ còn lại một thanh, chính là thanh dùng để đánh vỡ vách thuyền. Những thanh khác và vỏ đao không biết đã rớt đi lúc nào trong lúc khẩn cấp.
Về đến nhà, Lưu Chấn Hám muốn nhanh chóng nhóm lửa sưởi và nấu nước nóng lau cho tiểu hồ ly tinh. Hiện giờ thân nhiệt trên người ả càng lúc càng giảm nhanh. Chỉ chậm chút xíu nữa, chỉ sợ ả sẽ chết.
Hiện giờ Lưu Chấn Hám đã bình tĩnh lại nhiều so với sự hoảng kinh lúc đầu. Vì sao hồ ly tinh lại bị nước dìm chết chứ? Lưu Chấn Hám từ nhỏ đến lớn nghe truyện liêu trai không ít. Ả hồ ly tinh này sao lại giống như một cô bé, rõ ràng là có mạch đập và hô hấp, lại còn bị ngoại thương nghiêm trọng? Sao ả không phải là một yêu tinh biết hô phong hoán vũ cà?
Củi khô đã bị trận mưa làm ướt sũng. Chỗ nào còn có củi khô đây? Lưu Chấn Hám chạy ra ngoài, xong rồi lại vỗ đầu, tự mắng mình hồ đồ. Hôm nay không biết làm sao ấy, mình giống như bị thần kinh ấy, phạm sai lầm rất đáng tức cười.
Thời gian hiện giờ không cho phép hắn đi tìm củi lửa gì nữa. Nhìn cặp mắt nhắm nghiền xanh xao ấy, thậm chí cả cái đuôi đỏ hồng cũng đang run rẩy, Lưu Chấn Hám quýnh quáng giống như con kiến đang chạy lung tung trong nồi trên bếp lửa.
Tròng mắt xoay chuyển liên hồi, Lưu Chấn Hám cuối cùng cũng tìm ra một biện pháp.
Nhẹ nhàng cởi cái trường bào có vẻ rất cổ điển của tiểu hồ ly tinh ra, Lưu Chấn Hám cảm thấy trước mắt hoa lên. Bên trong ấy còn một lần áo lót trắng toát. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nội y của nữ nhân lại có dạng như vậy. Hắn thật không thể tưởng tượng nổi. Lúc còn ở quân đội, tuy có lúc rảnh rỗi đi chôm đồ lót của nữ binh, nhưng đó chỉ là trò khỉ của quân nhân chứ không phải vì tình sắc gì cả.
Run rẩy cởi lần áo lót ra, Lưu Chấn Hám mệnh lệnh cho bản thân quay đầu lại không được nhìn, nhưng không cách nào y lệnh. Tại sao trên đời lại có một gò ngực đầy đặn, đường cong và sự phát dục đạt đến trình độ hoàn mỹ như vậy chứ?
Cái khố dừa của Lưu Chấn Hám chợt dựng lên một ngôi chùa Thiếu Lâm. Các miếng vỏ dừa cứ dập dồn kêu lên "bặc bặc" liên tục. Quả Quả bước đến trước mặt hắn, nhìn lom lom vào chỗ ấy, kêu lên "Quả quả.... quả quả" vô cùng kỳ quái.
"Con mẹ nó!" Lưu Chấn Hám đỏ hồng cả gương mặt.
Ta thành cái quỷ gì thế! Lưu manh! Lưu Chấn Hám có điểm oán hận tự mắng chính mình.
Lưu Chấn Hám giật mình tỉnh giấc ngay từ cú chớp giật đầu tiên. Sự hối tiếc đầu tiên của hắn là lúc ban ngày không làm một cái khạp đựng nước. Và không chờ sự sám hối của hắn tiếp tục, thì mưa như trút nước ào ạt tuôn, Lưu Chấn Hám nhìn "sào huyệt" chỗ nào cũng dột của mình mà bỏ luôn cái ý định chống lụt cứu tế. Cái giường cỏ và lông êm ấm là thế, vậy mà chỉ thoáng chốc đã bị nước mưa thấm ướt sũng. Rất may là tấm da sói giống như cái lá sen to che chắn không cho nước lọt qua. Nước mưa bám lên trên lớp lông của nó, thì giống như chạm vào một lớp dầu mỡ nào vậy, thuận thế tụ thành từng hạt to, đua nhau lăn xuống dưới.
Lưu Chấn Hám đưa tấm da sói che lên đầu, ôm Quả Quả vào lòng, cả người rúc vào tấm da sói như một con mèo, ngồi ngây người chờ mưa dừng hạt.
Mưa càng lúc càng lớn, dường như không có ý giảm bớt chút nào. Từng đợt sấm chớp nhoáng lên đánh thảng vào rừng hồng liễu. Mỗi lần sét đánh như thế, Lưu Chấn Hám đều cảm thấy mặt đất rung chuyển, nước mưa bị cuồng phong thổi mạnh khiến chúng bay quần quật trên không trung, tới lui giống như một cái rèm châu phấp phới. Các chòm cây bụi bị gió áp xuống thấp, khắp nơi đều là tiếng rú rít của cuồng phong. Nhất thiết mọi thứ đều cảm thấy khiếp nhược trước uy lực của tự nhiên.
Một tiếng giống như gỗ vỡ cây rơi cực lớn thuận theo gió lan tới tai Lưu Chấn Hám. Hai tai hắn dựng đứng lên, đó là một thanh âm cực kỳ thảm liệt, dường như đến từ bãi biển hồi sáng gã nấu ăn. Lưu Chấn Hám có thể khẳng định, nếu như hiện giờ có một luồng gió đông đẩy một xe chuyên dụng chạy như bay đụng vào gốc cây gây ra tiếng nổ, thì âm thanh vừa rồi cũng giống như vậy.
Trong tiếng gió ẩn ước có vài tiếng người kêu cứu, tuy Lưu Chấn Hám không nghe rõ tiếng người kêu cứu đó là gì, nhưng đó là tiếng thét gào đồng dạng của bất cứ ai lâm vào cảnh hiểm nguy, tâm tình cấp thiết. Chỉ có người lâm vào hoàn cảnh bi quan và tuyệt vọng khi thân lâm vào hiểm cảnh mới kêu lên như vậy.
Nhất định là có thuyền gặp gió bão dạt lên đảo tránh gió rồi. Nhưng thanh âm đó dường như là bị đụng vào đá ngầm. Tâm tư Lưu Chấn Hám chợt chuyển.
"Phải cứu bọn họ thôi!"
Lưu Chấn Hám không nghĩ gì nhiều, khoác tấm da sói lên người, cầm thanh kình ngư cốt đao lên tiến vào trong mưa. Nếu như hoang đảo như thế này mà còn có thuyền đến, thì đó chính là cơ hội thoát thân duy nhất. Cơ hội như thế này cho dù Lưu Chấn Hám có đền nửa cái mạng cùn của hắn cũng không đáng là bao. Điều kỳ vọng duy nhất của hắn đó là, cái thuyền này ngàn vạn lần đừng có bị hủy mất. Lúc sáng khi lặn xuống nước, rặng san hô ngầm đã khiến hắn nhận thấy hải đảo bình yên này thực tế là ẩn tàng rất nhiều nguy hiểm, đặc biệt là ở dưới mặt nước.
Cuồng phong còn mạnh hơn so với tưởng tượng. Lưu Chấn Hám vừa ra khỏi phạm vi của ngọn đồi mới biết rõ, nếu không vì tay chân nhanh nhẹn, thì tấm da sói cũng theo gió mà bị cuốn bay đi mất rồi. Tấm da sói này không thể nào che kín hết thân thể của hắn, giỏi lắm chỉ xứng với một tấm áo choàng. Trong tình trạng thế này, mỗi lần tiến bước là một lần đối mặt với vô vàn gian nan.
Bất đắc dĩ, hắn phải áp người xuống bùn, vừa chiếu cố Quả Quả trong bụng, vừa giữ chặt tấm da sói, vừa lết tới. Từng giọt mưa to như hạt đậu liên tục đập vào mặt hắn, khiến cái mũi vốn đã thụ thương đau rát vô cùng. Lưu Chấn Hám vì thế mà thống khổ vạn phần.
Gần như phải lần bò tới được rừng hồng liễu thì tình trạng mới tốt hơn. Gió trong rừng tuy đã ít đi nhiều, nhưng cũng vô cùng khó chịu. Hồng liễu vốn rất thấp bé, bị cuồng phong vùi dập nên toàn bộ rạp gần sát đất, cành lá không ngừng quất vào đầu hắn. Lưu Chấn Hám gần như khom người vừa tìm ký hiệu do mình đánh dấu vào lúc sáng, vừa tiến về phía trước. Lớp phân chim và bùn đất ở dưới chân đã hòa lại tạo thành một hỗn hợp nhớp nháp ngáng chân lên đến tận ống chân, khiến hắn đi một chốc phải dừng lại gỡ ra một lần.
Khi Lưu Chấn Hám loạng choạng chui ra khỏi rừng liễu, thì gió mưa từ từ ngừng nghỉ. Nước mưa từ từ nhu hòa lại, rơi vào mặt không còn cảm giác đau như lúc nãy nữa. Lưu Chấn Hám bỏ tấm da sói ra, thấy dù thân người mình bị nước mưa làm cho ướt át thê thảm, da lông trên người Quả Quả vẫn bóng loáng. Nước mưa trôi tuột trên lớp lông dày của nó, gần như không thể lưu lại chút dấu vết nào.
Lưu Chấn Hám đưa Quả Quả cho nó ngồi lên đầu, vuốt vuốt nước mưa, nhân lúc sấm chớp giăng đầy, đưa mắt quét nhìn khắp mặt biển đen ngòm. Một chiếc thuyền buồm bằng gỗ cực lớn đang bị mắc kẹt giữa hai lớp san hô ngầm. Nửa thân thuyền phía trước bị nghiêng chĩa thẳng lên trời, thân phía sau bị vỡ một lỗ cực to. Mỗi lần chớp lóe lên, Lưu Chấn Hám có thể thấy trên mặt biển toàn là xác người, không một thuyền nhân nào sống sót.
Cột buồm và cánh buồm của thuyền xem ra đã bị phá hỏng lúc va vào đá ngầm. Trôi tứ tung trên mặt biển là đủ thứ đồ vật, đủ thứ vật dụng linh tinh. Án chiếu khoảng cách khoảng một hai nghìn mét, Lưu Chấn Hám nhanh chóng tính toán độ dài và đường kính của thuyền. Với cự li này mà xét, thì con thuyền này phải dài hơn hai mươi lăm mét trở lên, bán kính vượt qua mười mét.
Be thuyền khá nông. Án chiếu theo kết quả quan sát được về hình thức kéo và hạ buồm, cùng đầu thuyền có hình rắn đầu người, Lưu đại quan nhân không xác định được đây là thuyền của quốc gia và địa phương nào.
Cho dù còn nghi hoặc đầy mình, Lưu Chấn Hám vẫn quyết định cứu người là trên hết. Gió lớn nước mạnh, hắn không dám chủ quan, tìm vài cái dây thực dài quấn lên người, lại kiếm mấy trái dừa khô to tướng dùng dây buộc chặt lại, chế tạo thành cái phao cứu sinh tự chế rồi mới dám xuống nước. Quả Quả vốn bị hắn bỏ lại trên bờ, ai ngờ nhân lúc Lưu đại quan nhân vừa phóng xuống nước, nó dùng một thế cực đẹp phóng vụt xuống bám vào đầu Lưu Chấm Hám, suýt chút nữa khiến hắn tức chết.
Dưới tác dụng của gió, nước biển dưới rặng san hô ngầm đang hình thành một dòng xoáy. Lưu Chấn Hám bám lên phao cứu sinh, bị dòng xoáy này kéo tới giật lui, suýt chút nữa là không khống chế được phương hướng. Khó khăn lắm hắn mới bơi được đến bên be thuyền, thì phát hiện không có cách nào leo lên. Khắp nơi dập dềnh các tử thi mặc quần áo trắng, bị nước biển cuộn lên, bụng người nào cũng căng nước biển, sắc mặt trắng nhợt. Cái chết khủng khiếp ấy khiến Lưu Chấn Hám đã nhìn qua rất nhiều xác chết vẫn thấy bất nhẫn.
Lúc này chợt thân thuyền nghiêng về bên này kêu răng rắc liên tục giống như một gã khổng lồ đang nghiến răng khi ngủ vậy. Tim Lưu Chấn Hám chợt đập phình phịch giống như trống trận. Hắn vô cùng hối hận, rủi mà con thuyền này lỡ lật qua một cái, thì rõ ràng là gã chui đầu vào rọ, chết chẳng quang vinh chút nào.
Rất may là con thuyền lớn chỉ trùng trình một lúc rồi yên ắng trở lại. Tiếng gãy vỡ giữa các lớp ván đóng thuyền đã ít dần, Lưu chấn Hám chần chờ một chút, rồi quyết định tháo các dây rừng buộc quanh thân ra, lấy một đầu dây đưa vào miệng cho Quả Quả ngậm, rồi bảo nó: "Bảo bối, lên!"
Quả Quả đúng là thông minh, ngậm đầu sợi dây leo xuống đầu Lưu Chấn Hám, nhảy sang một tử thi nổi trên mặt nước, rồi phốc lên chỗ vách thuyền bị thủng cách mặt nước một mét. Chỉ loáng một cái, nó đó leo lên được boong thuyền, dùng miệng đưa đầu sợi dây vào trong một cái lỗ trên mạn thuyền rồi quấn chặt. Nó dùng tay lấy đầu dây còn lại kéo kéo cho thỏng ra trúng ngay đầu Lưu Chấn Hám.
Có dây buộc thì tốt hơn nhiều rồi, Lưu Chấn Hám không phí nhiều lực đã leo lên được thuyền. Thân thuyền bị nghiêng bốn mươi lăm độ, nên đi đứng trên đó rất khó khăn. Vừa đề phòng rơi xuống, Lưu Chấn Hám vừa gạt những vật cản lung tung lần mò đến đầu thuyền. Nước chảy ào ào vào trong thuyền khiến đại bộ phận đều đã ngập nước. Khoang thuyền vẫn còn lưu lại dấu vết của một cú va chạm cực mạnh, nhưng rương hòm đổ ngã khắp nơi, đồ đạc ngổn ngang bày ra trên mặt nước cao tới cẳng chân.
Sấm chớp nhoáng nhoàng, chiếu lên khoang thuyền lập lòe quỷ ảnh. Lưu Chấn Hám giống như cái cầu trượt vậy, lần lượt tìm kiếm người còn sống ở khắp nơi. Rất tiếc là ngoại trừ những mảnh gỗ vỡ vải rách, hắn không tìm được cái gì khác nữa.
Tiến vào khoang thuyền thứ ba, Lưu Chấn Hám cầm lên một cái bánh to giống như một cục bột lớn đang chìm trong nước. Hắn cắn thử một miếng, thấy cứng như sắt, rõ ràng là một cái bánh không được lên men, khiến hắn nuốt trẹo cả họng. Quả Quả cũng lấy được một cái còn to hơn cái của hắn, cắn một miếng, rồi không nhịn được phun trở ra.
Lưu Chấn Hám lại mò được một cái áo choàng bằng vải bố, gói cái bánh đó lại cẩn thận. Trong làn nước ở khoang thuyền còn có một thứ giống như dưa hấu hami ở vùng Tân Cương vậy. Tuy chúng bị vỡ toàn bộ, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn không nề hà gì, thu toàn bộ vào trong "bách bảo nang".
Khoang thuyền này là cái cuối cùng, Lưu Chấn Hám thấy không còn một ai sống sót, bèn bỏ không thèm mất công cứu người nữa, bắt đầu chuyên tâm tìm những vật hữu dụng. Phát hiện lớn nhất chính là một cái tẩu đồng (ống hút thuốc bằng đồng). Lưu Chấn Hám có thể không có khứu giác đặc biệt gì với những món khác, chứ đối với mỹ thực và rượu và thuốc thì hắn tuyệt đối không ngửi sai lần nào.
Cái hũ rượu lớn này một người ôm vác đi cũng khá chật vật. Ngửi được mùi rượu tiết ra, Lưu Chấn Hám hít hà vô cùng hài lòng. Đi lòng vòng như một thằng khờ cả buổi, hắn cuối cùng quyết định thử vài ngụm. Sinh hoạt đạm bạc mấy ngày nay đã khiến miệng hắn lạt nhách như mỏ chim rồi.
Những rương hòm trong toàn bộ căn phòng bị hắn dùng chân đạp tung cả ra, mỗi chân một cái, thu hoạch bên trong đó khiến Lưu Chấn Hám tạm thời quên mất bình rượu. Chúng có cả y phục nữa, tuy là những bộ quần áo bào màu trắng theo kiểu của người Ả rập, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn cao hứng. Những ngày lõa lồ trên đảo khiến hắn cảm giác không thoải mái chút nào. Cho dù là ở chiến trường Nam Cương, Lưu đại quan nhân cũng chưa bao giờ trần truồng như thế.
Ngoài ra còn có vài thanh loan đao (đao cong) không tệ khiến Lưu Chấn Hám vô cùng cao hứng. Mấy thanh loan đao này cong thành một góc quỷ dị như sừng linh dương, vỏ đao vô cùng hoa lệ. Toàn bộ đều khắc những hoa văn kỳ dị của dị quốc phong tình. Cán đao còn gắn một viên bảo thạch, không biết là thật hay là giả, Lưu Chấn Hám không thể nhận chân.
Từ từ rút đao ra, Lưu Chấn Hám cảm giác trong khoang thuyền tôi tối đó chợt lóe lên một đạo thanh quang. Khi chớp giật nhoáng lên phía ngoài một lần nữa, chiếu sáng rực cả khoang thuyền, thì Lưu Chấn Hám có thể nhìn thấy rõ ràng thân đao được đánh bằng một thứ nguyên tố rất cứng rắn, lại khắc họa lên đó những văn tự mỹ lệ trải đều khắp thân đao.
Lưu Chấn Hám vốn đã sớm hâm mộ thanh "Khố khắc duệ" loan đao (Thanh loan đao của thuyền trưởng James Cook 1728-1779 - nhà hàng hải và thám hiểm người Anh) của liên đội trưởng của mình. Hôm nay cuối cùng cũng có được một thanh, lòng vui sướng khôn tả, khiến tâm tình phiền muộn vì không cứu được người nào đỡ hơn rất nhiều.
Ép ở trong cùng nhất là một cái rương to gần bằng cái giường, phía trên khóa bằng một cái khóa cực lớn, lèn rất cẩn thận. Lưu Chấn Hám đạp cả ba cái mà không phá được nắp gỗ bên trên. Hắn biết cái hòm gỗ này nhất định là làm từ loại gỗ rất tốt, không là tử đàn (gỗ trắc) thì cũng là vân sam (một loại gỗ quý rất bền chắc). Hắn rút đao ra, chém "choang" một cái, lóe lên một luồng hoa lửa, đao bị bật lại. Lưu Chấn Hám thấy quả nhiên vẫn chưa chém vỡ, vội vàng vận sức, chém ra một đao nữa.
Một đao này chém tới, không những khóa bị đánh văng đi, lưỡi đao còn dính lên trên vách gỗ, khiến lúc Lưu Chấn Hám rút đao lại, thì kéo mở luôn nắp hòm ra.
Một tia chớp ngoằng ngoèo lóe lên, nụ cười vui mừng chờ đợi của hoạnh tài sắp đến tay của Lưu Chấn Hám chợt cứng ngắt lại.
Ngay cả Quả Quả đang ngồi trên đầu hắn cũng đưa hai tay che miệng lại.
"Lanh canh..." Thanh loan đao từ tay Lưu Chấn Hám bất giác rớt xuống, va vào lớp ván gỗ, rồi vang xuống đáy nước trong khoang thuyền,
Nếu như nói sự chấn động của Lưu Chấn Hám khi thấy con lam sắc cự lang biết phun phong đao có thể so sánh với tâm của vụ địa chấn Đường sơn năm 1976 (Cơn địa chấn ngày 27/7/1976 ở địa khu Đường Sơn Trung Quốc làm thiệt hại 650.000 người), thì sự bàng hoàng tê liệt khi nhìn cái "thứ ấy" trong rương có thể sánh với toàn bộ cuộc địa chấn này.
Sấm chớp bên ngoài vẫn tiếp tục nhoáng nhoàng, tiếng ầm ầm và ánh chớp vẫn không hề ngừng nghỉ. Từng dòng điện quang giống như tô vẽ cho cảnh tượng kỳ bí trong rương, chiếu lên cái trán đầy mồ hôi lạnh của Lưu Chấn Hám! Từng giọt mồ hội theo con mắt đang trợn trừng ấy chảy dài xuống mặt, lan cả vào miệng, mặn đắng!
Như đang phiêu du nơi trời đất xa xăm nào đó, Lưu Chấn Hám bị vị mặn ở miệng làm cho tỉnh lại. Hắn không dám tin, dụi mắt mấy lần. Một đạo thiểm điện lóe lên, luồng điện quang trắng xóa chiếu rõ cảnh vật trong rương một lần nữa.
Cái rương gỗ to tướng ấy có chứa năm sáu người nằm ngổn ngang. Phần thân dưới bị chìm trong nước. Mái tóc dài cũng đung đưa trong làn nước biển, giống như thủy tảo ở đáy nước vậy.
Điều khiến Lưu Chấn Hám cảm thấy đầu óc muốn vỡ tung đó không phải vì những kẻ này đều là người chết, mà là vì, những kẻ trong rương này đều là nữ nhân, và là thứ nữ nhân mà hắn chưa từng gặp qua bao giờ.
Người nằm trên cùng trong rương là một nữ hài có đầu tóc đỏ hồng, gương mặt vô cùng xinh đẹp động lòng người... Và... thân dưới của nàng còn có một cái đuôi dài màu đỏ hồng.
"Sao lại... có thể được..." Lưu Chấn Hám ôm lấy mặt, ngón tay to bè đè lên mũi khiến nó chợt đau quặn lên.
Hắn gần như ngồi bẹp xuống nước, sau đó giống như bị thần kinh đưa tay sờ sờ lên cái hòm gỗ. Hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là toàn bộ chân lông trên người đang dựng đứng lên, và rung động.
"Hồ ly ... tinh..." Lưu Chấn Hám cảm thấy cổ họng mình như có hai bàn tay bóp chặt, âm thanh phát ra chợt biến thành một giọng điệu vô cùng quỷ dị.
Hắn cứ đứng yên ngu ngơ trước rương như thế một lúc lâu, nhìn ngắm gương mặt trắng nhợt thảm hại của cô gái, đầu óc vô cùng hỗn độn.
Cái đuôi hồ ly tinh trong rương chợt động. Tuy biên độ không lớn, nhưng có thể nghe được tiếng nước khẽ khua khoắng.
Đồng tử trong mắt của Lưu Chấn Hám trong phút giây ấy chợt mở to hơn.
Lần đầu tiên hắn biết cái mùi vị tay chân lúng túng, thừa thải là thế nào. Cho dù là đối mặt với con lam sắc cự lang, hắn cũng chưa từng có cái cảm giác như vậy.
Thân thuyền bằng gỗ lại truyền đến những tiếng rắc rắc liên hồi. Các tấm vách gỗ và long cốt trong thuyền truyền đến liên tục những âm thanh ma sát rợn người, cảnh cáo cho Lưu Chấn Hám biết hắn đang đối mặt với khoang thuyền sắp bị vỡ tung ra từng mảnh.
Lưu Chấn Hám cắn răng, ẵm con hồ ly tinh đang thoi thóp đó lên. Hắn nhìn thấy trong rương vẫn còn từng cặp hồ ly tinh buộc chặt vào nhau, tính ra cũng đến bốn năm con, đều ngửa cái mặt hoàn mỹ lên trên. Tuy nhiên, thân thể của họ đều chìm trong nước, phần thân sau lộ ra những cái đuôi to tướng.
Lưu Chấn Hám chỉ cảm thấy đầu óc mình đang quay mòng mòng.
Thân thể băng lãnh của thiếu nữ trong lòng vẫn còn chút âm ấm trên người và nhịp đập yếu ớt của tim. Lưu Chấn Hám cưỡng bách mình không được nhìn cái đuôi to lớn đó, thuận tay đập gãy một cái bàn, bẻ hết mấy cái chân, rồi dùng dây trên lưng cột "hồ ly tinh" lên trên đó.
Lúc này thân thuyền lại xoay nghiêng, Lưu Chấn Hám bị trượt, miễn cưỡng lắm mới gượng ổn thân hình.
Rút loan đao màu trắng sáng ra, Lưu Chấn Hám không biết lấy đâu ra hơi sức cực mạnh, mới có mấy đao mà đã khoét được một lỗ trên mạn thuyền làm bằng gỗ cực cứng.
Ôm cái nắp bàn có cột hồ ly tinh bên trên, Lưu Chấn Hám đem Quả Quả cụp tai bỏ vào trong túi vải sau lưng, mang cả người và bàn phóng qua cái lỗ lớn vừa khoét. Mụn gỗ bắn tứ tung, cả nhóm phóng người vào nước biển lạnh ngắt, tỏa ra một đám bọt nước vô cùng lớn.
Lưu Chấn Hám không còn suy nghĩ gì khác, chỉ biết nhanh chóng bơi thoát khỏi chỗ này. Con thuyền này chuẩn bị chìm xuống biển, khi chìm sẽ tạo nên một xoáy nước cực mạnh, đừng nói gì là hắn, cho dù là con voi chuyên bơi lội giữa các đảo cũng không thể nào chạy thoát.
Bám vào mặt bàn, Lưu Chấn Hám vừa cố sức quạt chân quạt tay bơi thật nhanh, vừa tiếc cái bình rượu vừa rồi. Rượu đó đã nhiều mà lại còn ngon nữa! Hắn liên tục chép miệng, bị sộc ngay một ngụm nước biển mặn chát.
Chờ cho hắn thiên khổ vạn khổ bơi đến bờ, thì chiếc thuyền gỗ mắc kẹt ở bãi đá ngầm đó cuối cùng cũng phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số dòng nước phá vỡ vách thuyền bắn tung lên không. Lưu Chấn Hám thở hào hển nhìn con thuyền này dựng đứng lên, rồi xoay nghiêng và từ từ chìm xuống đáy biển.
Mưa gió từ từ giảm nhỏ, bốn phía chỉ còn lại tiếng nước vỗ sập sành cũng tiếng bọt nước sủi lên. Mặt biển vô cùng thê thảm: không có tiếng kêu cứu, không có một âm thanh. Chỉ có những thi thể trôi dập dềnh, di vật và sự tĩnh mịch đầy chết chóc.
Lưu Chấn Hám vuốt những hạt nước trên mặt. Cánh tay bị mấy thanh gỗ cứa phải đau đớn vô cùng. Đó chính là những vết thương do khai quật cái lỗ trên thuyền tạo ra.
Hồ ly tinh đang nằm trên mặt bàn đã chệt đầu sang một bên. Lưu Chấn Hám cúi người xuống, dùng tay thử trên mạch cổ của ả. Vẫn còn tốt, có mạch đập, dù rất nhẹ. Nhìn trên đầu của hồ ly tinh, có thể thấy mảng da trắng bạch bị cú chạm cực mạnh lưu lại ứ huyết màu xanh.
Lưu Chấn Hám cúi người làm hô hấp nhân tạo cho cô ả. Hồ ly tinh liền ho lên kịch liệt, ói ra không ít nước biển. Lưu Chấn Hám vốn đã học qua những phương thức cấp cứu đơn giản trong chiến đấu, nhưng không dám sử dụng ra nữa. Hắn định bỏ ả ra, nhưng lại sợ trên thân thể có chỗ xương bị gãy, nên rinh luôn cả cái bàn về nhà.
Cho dù là rất gấp, nhưng Lưu Chấn Hám cũng không quên sờ sờ cái bao to lớn sau lưng. Vẫn ổn, trái dưa to và và đôi tai dài của Quả Quả vẫn còn đó. Loan đao trong tay chỉ còn lại một thanh, chính là thanh dùng để đánh vỡ vách thuyền. Những thanh khác và vỏ đao không biết đã rớt đi lúc nào trong lúc khẩn cấp.
Về đến nhà, Lưu Chấn Hám muốn nhanh chóng nhóm lửa sưởi và nấu nước nóng lau cho tiểu hồ ly tinh. Hiện giờ thân nhiệt trên người ả càng lúc càng giảm nhanh. Chỉ chậm chút xíu nữa, chỉ sợ ả sẽ chết.
Hiện giờ Lưu Chấn Hám đã bình tĩnh lại nhiều so với sự hoảng kinh lúc đầu. Vì sao hồ ly tinh lại bị nước dìm chết chứ? Lưu Chấn Hám từ nhỏ đến lớn nghe truyện liêu trai không ít. Ả hồ ly tinh này sao lại giống như một cô bé, rõ ràng là có mạch đập và hô hấp, lại còn bị ngoại thương nghiêm trọng? Sao ả không phải là một yêu tinh biết hô phong hoán vũ cà?
Củi khô đã bị trận mưa làm ướt sũng. Chỗ nào còn có củi khô đây? Lưu Chấn Hám chạy ra ngoài, xong rồi lại vỗ đầu, tự mắng mình hồ đồ. Hôm nay không biết làm sao ấy, mình giống như bị thần kinh ấy, phạm sai lầm rất đáng tức cười.
Thời gian hiện giờ không cho phép hắn đi tìm củi lửa gì nữa. Nhìn cặp mắt nhắm nghiền xanh xao ấy, thậm chí cả cái đuôi đỏ hồng cũng đang run rẩy, Lưu Chấn Hám quýnh quáng giống như con kiến đang chạy lung tung trong nồi trên bếp lửa.
Tròng mắt xoay chuyển liên hồi, Lưu Chấn Hám cuối cùng cũng tìm ra một biện pháp.
Nhẹ nhàng cởi cái trường bào có vẻ rất cổ điển của tiểu hồ ly tinh ra, Lưu Chấn Hám cảm thấy trước mắt hoa lên. Bên trong ấy còn một lần áo lót trắng toát. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nội y của nữ nhân lại có dạng như vậy. Hắn thật không thể tưởng tượng nổi. Lúc còn ở quân đội, tuy có lúc rảnh rỗi đi chôm đồ lót của nữ binh, nhưng đó chỉ là trò khỉ của quân nhân chứ không phải vì tình sắc gì cả.
Run rẩy cởi lần áo lót ra, Lưu Chấn Hám mệnh lệnh cho bản thân quay đầu lại không được nhìn, nhưng không cách nào y lệnh. Tại sao trên đời lại có một gò ngực đầy đặn, đường cong và sự phát dục đạt đến trình độ hoàn mỹ như vậy chứ?
Cái khố dừa của Lưu Chấn Hám chợt dựng lên một ngôi chùa Thiếu Lâm. Các miếng vỏ dừa cứ dập dồn kêu lên "bặc bặc" liên tục. Quả Quả bước đến trước mặt hắn, nhìn lom lom vào chỗ ấy, kêu lên "Quả quả.... quả quả" vô cùng kỳ quái.
"Con mẹ nó!" Lưu Chấn Hám đỏ hồng cả gương mặt.
Ta thành cái quỷ gì thế! Lưu manh! Lưu Chấn Hám có điểm oán hận tự mắng chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.