Quyển 1 - Chương 2: Sắm đồ trên hoang đảo
Tĩnh Quan
02/06/2016
Sắm đồ trên hoang đảo
Một đạo kình phong thổi đánh phù qua đầu Lưu Chấn Hám. Hắn vừa cảm nhận trên đầu lạnh ngắt và tê liệt, thì đã thấy một đoàn khí màu trắng nhàn nhạt phóng thẳng tới ngay miệng của lam sắc cự lang, bít chặt cái miệng đang há to ra của nó.
Cự lang đang lơ lửng trên không trung, triển khai thế phát kích. Nó không hề ngờ đến điểm này, nên muốn tránh né cũng không kịp. Chỉ kịp phát xuất phản ứng bản năng của động vật, nó lách đầu né tránh, nhưng vẫn bị luồng khí đập trúng vào mặt phía bên trái.
"Ngao..." Một tiếng sói hú thê lương cất lên, cự lang rớt thẳng từ trên không xuống trước mặt Lưu Chấn Hám. Lưu Chấn Hám kinh ngạc phát hiện, trên cái mặt tranh nanh khủng bố của cự lang giờ đã có một lớp băng mỏng kết lại. Lớp băng ấy đang từ từ lan ra tứ phía. Lông sói màu lam cứng rắn nhanh chóng bị bao phủ một tầng băng sương. Gương mặt của cự lang rõ ràng là đang bị bao phủ bởi một thứ gì đó khiến cho nó cực kỳ thống khổ, và cũng không thể định danh. Hai chân trước của nó ôm chặt lấy đôi mắt bị luồng khí bắn trúng, toàn thân rút lại co giật liên hồi.
Lưu Chấn Hám ngơ ngẩn nhìn con cự lang đang nằm co giật dưới chân mình, bản thân hắn cũng chấn động triệt để.
Chân trước của cự lang không phải là cánh tay người, nên không có cách nào che khỏi bị đám khí đó đánh trúng mắt. Lưu Chấn Hám rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt sói vốn đã từng phát ra cái khí khái, duy ngã độc tôn, giờ đã trở nên hỗn độn. Nó giống như một thứ kem vậy, đang quay cuồng bên trong nhãn châu. Ánh mắt đó so với thứ nhãn tình phát tán hàn quang, thật giống với ánh mắt của hắn khi ăn dứa hộp ở tiền tuyến trước đây. Đó là một thứ nhãn tình mờ ảo, cay xè dưới tác dụng của thứ thức ăn bị ngâm lâu ngày trong hóa chất chống phân hủy.
Cự lang vẫn còn co giật, biên độ càng lúc càng lớn, đầu tiên là tứ chi, sau đó ngay cả đuôi cũng giống như trúng phong, co giật loạn cả lên.
Lưu Chấn Hám hơi giật mình. Hắn căn bản không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng cởi nội khố bằng dây rừng ra vòng quanh cổ cự lang siết chặt. Lưu Chấn Hám cảm thấy trong lúc mình dùng dây rừng cột chặt cổ và bốn chân của cự lang, hai chân và bụng run lên cầm cập. Tuy không rõ con cự lang này vì sao mà lại giống như bị ác tật, mất đi lực chiến đấu, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn cảm thấy lòng vô cùng hoảng hốt.
Lam sắc cự lang có thân hình rất đồ sộ. Từ cái cổ thô ngạnh của nó có thể thấy được một sức lực rất dã man và hung tợn. Càng nhận ra điều này, Lưu Chấn Hám càng cảm thấy phát hoảng. Hắn dặn với lòng đừng bao giờ gặp lại con cự lang dễ sợ như thế này, đừng bao giờ gặp lại một con sói có cái đầu giống như đầu trâu như thế này nữa.
Một chân Lưu Chấn Hám giẫm lên sống lưng to bè của con sói, lấy dây rừng buộc cẩn thận những hai vòng, rồi xiết chặt lại. Hắn cảm thấy dưới chân mình lạnh buốt, giống như đạp trên một khối băng vậy, bàn chân có cảm giác như bị cái lạnh cắt da châm chích.
Cự lang bị dây rừng buộc chặt cổ, nguyên bổn đã thoi thóp sắp đứt hơi, không biết từ lúc nào bạo phát một cổ lực lượng cường đại, hai chân trước liều mạng giẫy đạp liên hồi trên mặt đất. Một lỗ đất sâu hoắm được khoét ra từ bộ vuốt bén nhọn của nó. Lưu Chấn Hám liền có cảm giác làm sai lầm. Không phải gã đang đấu chí mạng với nó sao? Sao lại quay ngược một trăm tám mươi độ, đứng nhàn tản nhìn nó như người đi tản bộ vậy?
Hoảng sợ cho hành động vô thức đó, Lưu Chấn Hám ngồi phịch xuống sống lưng băng lãnh của cực lang, hai chân trụ chặt xuống mặt đất, toàn thân ưỡn về phía sau lấy sức kéo mạnh sợi dây.
Lúc này Quả Quả cũng leo từ trên đầu gã xuống, đứng trên sống lưng rộng lớn của con sói, học theo Lưu Chấn Hám cũng phụ kéo xiết chặt dây rừng. Cái mông đít phì lũ của nó nghễnh về phía sau, gương mặt khả ái lập tức đỏ hồng.
"Mẹ.... kiếp nó...!" Lưu Chấn Hám chợt thoáng mất đi sự khống chế bản thân do gió thổi rát khiến đầu óc choáng váng. Thân hình to lớn của cự lang không ngừng tuyệt vọng quẫy đạp trên mặt đất. Lưu Chấn Hám nhiều lần suýt bị sút tay ra. Nhưng từ từ, sự giãy giụa của nó cũng nhỏ dần. Dù vậy, mỗi lần di chuyển đến chỗ nào, nó cũng tạo ra năm vết cào thật sâu trên mặt đất.
Thân hình cự lang di chuyển từng chút, từng chút một, từ từ dịch chuyển gần đến gò đất, hai chân ôm chặt triền núi, muốn gượng đứng dậy. Những móng vuốt nhọn sắt kéo ra từng lớp từng lớp rêu xanh, rơi xuống liên tiếp. Tầng đất phía trong của ngọn đồi lộ ra toàn là nham thạch. Mỗi lần cự lang đưa vuốt cào, thì đều tạo nên những vụn đá màu xám bay tứ tán. Cái đầu của nó bị dây quấn chặt. Mỗi lần nó thở dốc đều từ đó phun ra một đám bọt khí màu trắng tanh tưởi, bắn thẳng vào sườn núi.
Lưu Chấn Hám nhìn những bọt khí này, biết thành công đang ở ngay trước mắt, nên càng ráng sức dụng lực. Hiện giờ, bao sức lực để dành cho động phòng hay cật nãi gì đó từ bấy lâu nay, hắn đều cũng đem ra sử dụng hết.
Vào thời khắc quan trọng nhất, sắp sửa siết cổ chết con sói lớn này, thì dây buộc chợt đứt phựt! Thật hết thuốc chữa mớ dây nhợ này. Lưu Chấn Hám và Quả Quả đều bị bổ nhào, lăn quay đi thật xa.
Đầu của Lưu Chấn Hám suýt chút nữa là lăn vào lửa, một loạt tiếng xèo xèo cất lên, tóc đã bị lửa liếm khá nhiều. Quả Quả va vào lòng hắn, được hắn nắm đôi tai dài giữ lại. Hắn gấp đến nổi ngay cả tóc đang bị cháy cũng không thèm dập, nhanh chóng dùng thế "Lý ngư đả đĩnh" cực đẹp phóng người lên, chụp lấy nửa khúc ngư cốt mâu bị gãy nằm trên mặt đất, mạnh bạo chọc thẳng vào hậu môn của cự lang.
Một tiếng "xì xì" cất lên, cốt mâu cắm vào được nửa thốn thì dừng lại. Sức lực hiện giờ của Lưu Chấn Hám thực là quá hư nhược.
Cự lang ngửa cổ lên phát ra một tiếng rú kinh thiên động địa, khiến cho một quần hải điểu chợt bay ùa lên giống như hàng trăm nghìn con chim chích. Cự lang tránh né muốn đứng dậy, nhưng lại té xuống, rốt cuộc không thể nào đứng lên được.
Lưu Chấn Hám nghe tiếng thở hổn hển như gió của nó, lòng càng lúc càng khẩn trương. Cánh tay run rẩy của hắn muốn rút cây cốt mâu đang cắm vào hậu môn của cự lang ra, không ngờ rút đến hai lần vẫn không thể được, càng kéo càng mắc kẹt.
Lưu Chấn Hám triệt để thoát lực. Hắn cảm thấy cho dù hắn có rút thanh kình ngư cốt mâu đó ra được, thì cũng không còn chút khí lực nào để đâm trở lại nữa.
Cự lang và Lưu Chấn Hám cùng thở phì phò. Lưu Chấn Hám ngửa mặt lên trời, ngực liên tục nhấp nhô. Cự lang phục dưới đất, bụng cũng nhấp nhô y hệt như thế.
Cuối cùng thì cự lang cũng miễn cưỡng đứng dậy trước, bốn chân dù có loạng choạng một chút nhưng vẫn đứng vững. Nó chậm rãi và ù lì xoay vòng vòng một chỗ, cái cốt mâu cắm sau đít nó biến khỏi tầm nhìn của Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám miễn cưỡng nâng nửa người lên, tỏ ra không hề yếu nhược nhìn lại cự lang. Đã đánh tới nước này rồi, sự khẩn trương và khủng khiếp lúc đầu giờ đã không còn tồn tại nữa. Lưu Chấn Hám cảm thấy nếu trước đó mình không thụ thương và chảy máu quá độ đến nỗi yếu ớt đến cực điểm, thì căn bản không có lý do gì mà thu thập không nổi nó. Một khi nghĩ đến điều này, Lưu Chấn Hám lại cảm thấy chán ngán.
Chỗ mắt của cự lang bị đám khí đánh trúng khi nãy chỉ còn lại hốc mắt trống không. Bên trong còn có một chút gì đót sót lại của nhãn cầu pha lê giống như bị vết nứt phóng xạ vậy. Tuy nhiên, hốc mắt của nó không có máu thấm ra, chỉ có một lớp băng trong suốt màu hồng bám đầy cả gương mặt.
Con mắt còn lại của cự lang đang chớp lóe ánh mắt đầy cừu hận. Lưu Chấn Hám vừa thở phì phò vừa chửi: "Con mẹ mày! Ai bảo mày đến đây xử lão tử chứ! Đáng chết!"
Chân trước của cự lang chợt mềm ra, quỵ xuống đất, một người một sói cứ thế trừng trừng nhìn nhau, cùng cấp xúc hô hấp.
"Ôi trời!" Lòng Lưu Chấn Hám như trút bỏ tảng đá to, thầm cao hứng nói: "Xem ra nó không có khí lực đến cắn chết lão tử rồi."
Biểu tình trên mặt của cự lang co dúm dó lại một hồi, xem giống như nó đang cười Lưu Chấn Hám vô tri. Nụ cười cổ quái ấy khiến Lưu Chấn Hám giật mình kinh sợ. Sói mà cũng biết cười? Cười cái quỷ gì chứ! Lưu Chấn Hám cục cựa muốn đứng dậy. Nụ cười của con sói khiến hắn cảm giác được một thứ âm mưu lớn lao và giảo hoạt. Đó là nụ cười của một kẻ thắng lợi, chỉ có một vị tướng quân nhìn tù nhân dưới chân mới có nụ cười kiêu ngạo như vậy.
Cái miệng to lớn của cự lang lại há ra. Nó bị băng tuyết bám đầy, ngay cả những cái răng dài nhọn hoắc cũng kết băng. Nhưng một đám không khí yếu ớt vẫn đang ngưng tụ lại nơi miệng nó. Cái thứ có thể xoay tròn giống như xoáy trốt ấy nhanh chóng tập kết, khếch đại.
Lưu Chấn Hám nhớ lại, nguyên lai con quỷ này còn có chiêu phun đao. Hắn chợt lạnh sống lưng, từ đầu đến chân như phát lãnh. Nó không cần dùng răng nhọn vuốt bén, mà chỉ cần dùng cái đao gió sắc bén như dao chặt cây rừng này là cũng đủ chém mình đứt thành hai đoạn rồi.
Bầu mắt của Lưu Chấn Hám lại ướt át. Hắn nghĩ đến muội muội, nhớ đến mẹ, nhớ đến ca ca, cảm thấy bản thân quả thật là đang rất lưu luyến cái thế giới này.
Thanh phong đao đã tụ tập thành hình nơi miệng của cự lang. Nhãn thần của nó nhìn Lưu Chấn Hám giống như bác nông dân đang vung lưỡi hái nhìn đám lúa vàng ươm đang vào mùa gặt.
Quả Quả vuột thoát khỏi cánh tay Lưu Chấn Hám đang ôm nó. Vừa rớt xuống đất, nó nhỏng cái mông đít phì lũ lên, hít một hơi thật sâu, một dòng khí màu trắng chợt bắn ra từ miệng đó đánh phù một cái, bắn thẳng vào cái miệng đang mở ra của cự lang.
Một thứ kinh khủng gì đó chợt hiện lên trong mắt cự lang. Dòng khí đó phóng thẳng vào cái phong đao đang ngưng tụ thành trong miệng nó. Một thanh âm xé tai truyền đến. Cái miệng của cự lang bị phong đao bí lối xé toạc từ mũi tới mang tai. Không có máu, không có tiếng kêu thảm sau đó nữa. Mặt cự lang trong chốc lát biến thành sắc trắng thảm hại ghê người. "Phình" một cái, nó giống như một khúc gỗ rớt phịch xuống mặt đất.
Cổ họng Quả Quả phát xuất một tràng dài tiếng "cô lốc cô lốc", nó ngồi phệch xuống đất, như có vẻ dụng lực quá độ, đôi tai vốn dựng đứng lên giờ đã cụp rũ xuống.
Lưu Chấn Hám há hốc miệng, to đến nổi có thể tọng nguyên cả một trái dừa vào. Hắn chỉ vào Quả Quả, ngón tay run rẩy kịch liệt, quả thật là không dám tin nổi! Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Quả Quả xuất ra từng hạt mồ hôi, chảy ròng ròng từ mũi xuống. Nhìn gương mặt nhỏ bé bết đầy bùn đất ấy, ngoài việc kinh ngạc có dư, thì ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là đau lòng!
Quả Quả quay người lại, trên mặt cũng xuất hiện vẻ ngạc nhiên. Đôi tay nhỏ xíu của nó chỉ vào dưới chỗ mặc khố của Lưu Chấn Hám, rồi cúi đầu nhìn xuống chỗ mặc khố của mình. Sự khác biệt giữa hai bên thật là giống như đem so một ngọn cỏ chỉ non mơn mởn so với một cây cổ thụ sù sì già cỗi vậy.
"Âu bỉ tư lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám vội đắp đập ngăn sông, mau chóng khoác cái nội khố tự chế của mình lên, che chắn chỗ yếu hại lại. Tuy chỉ bị Quả Quả chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong người không thoải mái chút nào.
"Mày là đứa ranh con hư hỏng!" Một tay Lưu Chấn Hám che hạ bộ, một tay nựng nựng gương mặt nhỏ bé phì nộn của Quả Quả. "Không ngờ mày còn có cái chiêu đó, nhóc! Sao mày học được chiêu đó vậy? Khiến cho một con sói lớn như thế này... đóng thành băng luôn? Lợi hại ghê ha!"
Quả Quả phát xuất một tiếng rên rỉ thật dễ chịu. Nó dụi dụi cái mặt nhỏ vào lòng bàn tay của Lưu Chấn Hám, dùng cái đầu đầy lông cọ đi cọ lại trên cườm tay hắn.
"Hà hà..." Lưu Chấn Hám cảm thấy mạng của mình còn lớn. Chân cẳng và bụng dạ của hắn chợt lại quặn đau, bủn rủn cả người. Hắn ngồi phệt xuống đất, nghỉ ngơi một chút rồi mới đứng dậy nhìn con cự lang đã chết. Lưu Chấn Hám thậm chí còn lại sờ sờ cái xác sói cho chắc ăn. Con quỷ này giỏi, vừa cứng vừa lạnh, giống như mới vừa lấy từ trong hố băng ra.
Rất may là các trứng chim và quài dừa vẫn còn nằm ở cạnh bên, không bị đánh vỡ nát. Lưu đại quan nhân nhanh chóng gom góp lại những tàn lửa vẫn còn chưa cháy hết, nhóm lên một đống khác. Hiện giờ hắn rất cần chất bổ dưỡng để bổ sung thể lực.
Ôm Quả Quả lên, Lưu Chấn Hám nghĩ đi nghĩ lại, không biết địa phương này rốt cuộc là nơi nào? Vì sao lại có cự lang biết phóng ra phong đao? Vì sao ngay cả con Quả Quả trong lòng mình cũng biết phun từ trong miệng ra một luồng gió băng lãnh? Càng nghĩ càng loạn, hắn không làm sao hiểu được nguyên nhân phát sinh của những chuyện này là như thế nào. Cuối cùng, Lưu Chấn Hám bỏ phứt không thèm nghĩ nữa. Hương vị của trứng chim so với mấy thứ rắc rối đó hấp dẫn hơn nhiều.
“Chờ ánh trăng lên cao, nhìn những vì sao trên trời, mình sẽ xác định lại phương vị!” Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.
Ăn trứng chim xong, Lưu Chấn Hám vốn đã mệt đừ không còn chịu nổi nữa, nằm sóng xoài xuống cái giường cỏ kế bên đống lửa ngủ vùi. Có hay không có cự lang đến làm phiền nữa thì cũng mặc kệ, không cần quản làm chi nhiều. Nếu có đến thì đã đến từ sớm rồi. Thích thì chiều!
Ngủ đến nửa đêm, hắn bị cái lạnh làm cho tỉnh lại. Đống lửa chỉ còn lại mấy cái tàn yếu ớt. Mấy khúc củi đã cháy hết. Gió lạnh từ trên mặt đồi thổi phốc tới nghe hu hu đến rợn người. Tuy giường của gã được đặt ở góc khuất, tránh được gió, nhưng lạnh thì vẫn lạnh. Nhìn Quả Quả đang thu mình ngủ trong lòng hắn, Lưu Chấn Hám thương yêu vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ nhắn của nó. Chú nhóc di động đôi tai kết xù, chép chép miệng, xoay người lộ ra cái bụng to tướng.
Lưu Chấn Hám lấy cái vớ ra, đắp lên cái bụng lõa lồ của chú nhóc, lại nhẹ nhàng vuốt đầu nó. Dưới những vì sao lạnh, cái vớ đầy máu hợp với màu lông vàng của Quả Quả khiến lòng Lưu Chấn Hám dâng lên một nỗi chua xót kỳ dị.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đến bên đống cỏ trên bên cạnh, gom góp mấy cành cây khô và mấy bụi cỏ gai khô, mang về bỏ vào đống lửa nhóm trở lại.
Cái địa phương quỷ này... a.... nếu có mấy điếu thuốc hút thì hay quá! Lưu Chấn Hám ngồi bên đống lửa, lòng đầy cảm khái. Ngày mai bất quản thế nào cũng phải lấy một số muối về, rồi làm cái nhà đơn giản. Không ăn muối khiến hắn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người hôn hôn trầm trầm.
Khi nhìn lên mặt trăng, Lưu Chấn Hám không thể tin vào mắt mình! Hắn lắc lắc đầu, đây là mặt trăng gì thế? Một cảm giác kỳ lạ đè lên ngực hắn. Hình vành khuyên và núi lửa trên kia hiện ra rất rõ ràng. Mặt trăng này sao lại to như vậy chứ? Nếu như mặt trăng trước đây mà gã nhìn chỉ to bằng cái bánh trung thu, thì mặt trăng đêm nay tựa như cái chảo lớn dùng để nấu ăn trong quân đội.
Thế... thế đây là thế giới mà ta đã từng sống sao? Lưu Chấn Hám ôm trong lòng bao nhiêu nỗi nghi hoặc, rơi vào giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị.
---o0o---
Khi ánh dương quang đầu tiên chiếu lên người Lưu đại quan nhân, thì chính là lúc Quả Quả thức dậy. Chú nhóc dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ, dùng bàn tay nhỏ nhắn gạt cái vớ dùng làm cái mền đó ra, bò lên dùng lưỡi liếm vào lỗ tai của Lưu Chấn Hám. Lưu Chấn Hám đang mơ mơ hồ hồ trong xuân mộng, bị cú liếm này, toàn bộ các lỗ chân lông trên người dựng đứng cả lên.
"Má ơi!" Lưu Chấn Hám lập tức ngồi bật dậy, thở phì phò.
Quả Quả vô cùng hân hoan kêu lên một tiếng, chỉ hai ba động tác đã thuận theo cánh tay nhảy phốc lên đầu Lưu đại quan nhân. Lưu Chấn Hám vặn vẹo eo, hoạt động cho giãn gân cốt một chút, cảm giác khí lực trên người đã khôi phục lại rất nhiều, chỉ sống mũi đau hơn hôm qua. Hắn dùng tay sờ sờ, cảm giác chúng đang kết vảy. Phát hiện này khiến Lưu Chấn Hám bớt đi sự lo ngại về chuyện cứ chảy máu cho đến chết.
Sau khi dùng đất che lấp lại đống lửa, Lưu Chấn Hám lại thử đánh ra một bài Quân thể quyền, cảm thấy thân thủ của mình khôi phục lại rất nhanh. Lưu Chấn Hám vừa lòng gật gật đầu. Quả Quả thấy hắn xuất quyền đá cước, liền cũng hùng hùng hổ hổ phốc từ trên đầu xuống đất, cong chân múa tay, đánh đi đánh lại theo cách đánh quyền xuất cước của Lưu Chấn Hám. Lưu Chấn Hám bật cười ha hả, cảm giác chú nhóc này quả là thú vị.
"Đi, bảo bối!" Lưu Chấn Hám ẳm Quả Quả đang miệt mài luyện "Hắc hổ đào tâm" lên, bảo: "Chúng ta đi sắm vài món vật dụng đi."
Thanh kình ngư cốt trường mâu trong đêm trước vẫn còn cắm sau đít con cự lang. Lưu Chấn Hám sờ đi sờ lại cái xác sói này, sau một đêm, xác sói tuy vẫn còn lạnh như băng, nhưng không còn cứng như hôm qua nữa. Lưu Chấn Hám rút thanh cốt mâu ra, lau sạch mọi chất ô uế lên trên lông sói.
Lính trinh sát rất thích dùng binh khí ngắn. Việc cải tạo thanh kình ngư cốt này khiến cho Lưu Chấn Hám mất rất nhiều thời gian và công sức. Sau khi xong, hắn thỏa mãn cười tủm tỉm, rồi đi tìm hai thanh gậy từ mấy cây khô ôm vào lòng. Lưu Chấn Hám nhìn tạo hình của mình, cảm thấy thật giống với người vượn sống trong hang động, nhịn không được cười xòa.
Đầu tiên, Lưu Chấn Hám xác định chỗ cần phải làm mái che. Sau đó, hắn đưa mắt quan sát cẩn thận rừng hồng liễu dày đặc ở bên cạnh. Khu rừng này so với cái hôm qua lớn hơn nhiều. Cây rừng cao thấp nối tiếp nhau trải dài toàn đảo. Ngoại trừ vài cái đồi lớn ở xa xa, thì toàn đảo dày đặc thứ hồng liễu này.
Trước khi xuất phát, Lưu Chấn Hám còn đặc biệt trèo lên đỉnh đồi nhìn. Lúc hắn đến đây là men theo dãy đất ven biển mà vào. Chỗ hắn an doanh trại rõ ràng là có lựa chọn không tồi. Phía trước là rừng cây, phía sau là đồi, gió biển tanh tưởi từ biển thổi vào đều bị rừng hồng liễu đó ngăn chặn hết.
Phía đầu rừng hồng liễu còn có một bãi cát. Tuy bị rừng hồng liễu che mất gần hết, nhưng so với bãi biển hôm qua còn lớn hơn nhiều. Hôm qua sau khi Lưu Chấn Hám tỉnh dậy, nơi đó còn cách bãi cát này hết một ngọn đồi, trung gian lại còn bị một quần thể thạch sơn ngăn cách. Mục tiêu của Lưu Chấn Hám chính là chỗ đó.
Xuyên qua rừng hồng liễu, Lưu Chấn Hám không hề thu lấy trứng chim nữa. Trên người hắn hiện quảy hai trái dừa, thực sự không muốn rước thêm phiền phức. Hơn nữa, trứng chim xem ra là món lương thực muốn ăn lúc nào cũng có thể lấy được, gấp làm gì. Lưu Chấn Hám đắc ý vừa huýt sáo ngước mặt nhìn trời, giống như chào hỏi qua những con hải điểu đang khẩn trương trên kia.
Để đi xuyên qua rừng hồng liễu, Lưu Chấn Hám tốn khoảng nửa giờ. Đề phòng khi quay về không tìm được đường, hắn đi một đoạn thì dùng kình ngư cốt đao khắc lên trên vỏ cây một chữ thập to tướng. Cử động này cũng tốn rất nhiều thời gian quý giá của hắn.
Bãi biển này so với cái hôm qua lớn hơn nhiều. Những cây cọ và cây dừa so với bãi biển hôm qua cũng nhiều hơn, gần sát bờ biển có rất nhiều đá ngầm chợt ẩn chợt hiện. Hải triều cô độc đập vào vách đá là thứ thanh âm duy nhất ở đây. Hai cái chân đầy phân chim của Lưu Chấn Hám có khả năng là bước chân nhân loại đầu tiên đến nơi này. Trên bãi biển này cái gì cũng có. Có phân động vật bị ánh mặt trời hong khô, cũng có những vỏ sò không kịp trở về biển khi thủy triều rút.
Lưu Chấn Hám bỏ thanh mộc bổng xuống, bỏ Quả Quả đang ngồi trên đầu nghịch hai lỗ tai xuống bãi biền, dùng miệng cắn thanh kình ngư cốt đoản đao, nhảy ào xuống biển. Chỗ xa thì gã không dám tới, vì có trời mới biết nơi đó có hải thú cổ lý cổ quái nào không. Vạn nhất xuất hiện một con gì đó giống như con sói hôm qua, lại biết phun ra cái phong đao tuyết tiễn hay cái quỷ gì đó, thì hắn quả là tiêu đời.
Sau khi đi qua đi lại xem xét chung quanh, Lưu Chấn Hám phát hiện cái mình đang cần, đó là một con trai cực to. Xác trai đen thui trên có chứa đầy thủy tảo và rêu biển nằm dính chặt trên lớp đá san hô. Đường kính vỏ của nó ước tính để vừa một cái mũ.
Lưu Chấn Hám dùng thanh kình ngư cốt đao nạy con trai từ trên lớp đá san hô ra, rồi cầm nó bơi trở lại bờ. Khi ra khỏi mặt nước, hắn cảm giác tay nặng trịch. Sau khi ước tính, hắn cảm thấy con trai này phải nặng hai ba mươi cân.
Quả Quả đang chạy lính quýnh trên bãi biển, kêu quả quả liên hồi. Vừa thấy cái đầu hắn vọt ra khỏi mặt nước, Quả Quả đã kêu thét lên nhảy phốc lên đầu hắn, giữ chặt lấy tóc không chịu buông.
"A a..." Lưu Chấn Hám ôm con trai, tay còn lại vỗ vỗ lên đầu Quả Quả, hỏi: "Chờ sốt ruột lắm hả?"
Bỏ vật bị săn xuống, Lưu Chấn Hám lấy thanh kình ngư cốt đao cạy miệng con trai ra. Cạy cả nửa ngày mà chẳng nhích được vào miệng nó chút nào. Lưu Chấn Hám nghĩ đi nghĩ lại, lập tức hốt một nắm cát bỏ vào miệng nó. Con trai quả nhiên khẽ mở cái miệng ra, phún ra một luồng nước. Lưu Chấn Hám nhân cơ hội đó, mỗi tay một mảnh vỏ trai ráng sức mở banh ra. Vỏ trai phát xuất một tiếng răng rắc, hai cánh tay thô kệch của Lưu Chấn Hám nổi vồng gân xanh. Sau tiếng kêu đánh rắc, vỏ trai cuối cùng cũng bị sức trâu của Lưu Chấn Hám bẻ tung ra.
Thịt trai màu vàng lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời, chỉ nhoáng một cái Lưu Chấn Hám đã thanh lý hết phần thịt đó, lại còn lấy từ bên trong ra vài viên trân châu không theo quy tắc nào. Vỏ trai to tướng sau khi được rửa sạch lộ ra những hoa văn rất đẹp. Từng đạo từng đạo hoa văn như hình kỷ hà ấy khiến Lưu Chấn Hám rất vừa lòng.
Đi tìm vài khối đá, tùy tiện bày ra thành hai cái bếp, Lưu Chấn Hám lại chạy vào rừng hồng liễu lấy vài chục cái trứng chim, sau đó xoáy cây tạo lửa, bắt đầu dùng vỏ trai làm nồi, một cái thì bỏ nước dừa vừa sấp các trứng chim, một cái thì nấu nước biển.
Quả Quả ngửi được mùi thơm từ vỏ trai bốc lên, mũi không ngừng hít hít, ngoan ngoãn ngồi sát một bên, phơi bụng ra ngồi chờ tới lượt ăn. Con quỷ nhỏ này chỉ chịu an phận mỗi khi đến giờ ăn mà thôi.
Lưu Chấn Hám nhón lấy chút muối đọng lại ở xác trai sau khi chưng cạn, cẩn thận bỏ qua vỏ trai có chứa nước dừa và trứng, nhanh chóng đứng lên dùng nước tiểu dập lửa, lấy hai cành cây khều trứng đưa cho Quả Quả. Quả Quả kêu inh ỏi đầy hạnh phúc, ăn xong mấy miếng, đã vội chạy đi chạy lại trên bãi cát, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.
"Tay nghề của tao không tệ chứ?" Lưu đại quan nhân vô cùng đắc ý, bản thân hắn cũng thử một cái trứng. Ngoại trừ còn chút mùi tanh còn sót lại của trai, mùi vị của trứng giờ quả là không tệ.
"Lưu Chấn Hám vừa đến, vỏ trứng cũng đứng lên!" Lưu đại quan nhân càng lúc càng đắc ý, ngay cả ngón tay cái cũng chỉa lên trời.
Sau khi cả hai ăn sáng xong, cái "chảo" kế bên cũng tạo ra không ít muối biển. Lưu Chấn Hám cẩn thận khống chế lửa, chờ cho nó khô cạn hẳn nước, lập tức dập lửa rồi lấy một cái lá gói lại, cầm hai cái "nồi" bằng vỏ trai trở về "nhà".
Việc làm phòng phí rất nhiều công lao của Lưu Chấn Hám. Trước tiên hắn đi đến bên bờ biển lúc đầu lấy thêm vài thanh xương sườn kình ngư về, rồi mài lên đá cho bén nhọn, muốn dựa vào nó để chặt cây. Tuy kình ngư cốt đao rất bén nhọn, nhưng dù sao chúng cũng không phải là sắt thép, nên vừa mới chặt vào cây đã biết không ổn rồi, không cẩn thận có một chút mà chúng đã bị mẻ hủy đi mất. Sau khi hủy hết hai thanh kình ngư cốt đao khổ cực lắm mới tạo thành, Lưu Chấn Hám thiệt không dám phí của trời nữa.
Cuối cùng, Lưu Chấn Hám chỉ còn biết làm đơn giản đi một chút, chặt mấy cây làm cọc, rồi dùng cỏ và lông che lên trên, lại thu nhặt thêm vài cây hồng liễu nho nhỏ, đem lá tuốt hết, rồi đem chồng lên trên nóc lều. Cái nhà cỏ này tốt hay xấu gì cũng là công sức của hắn làm ra.
Nằm lên giường, nhìn lên mấy thanh kình ngư cốt đại khảm đao đẹp mắt trên đầu. Vài cái tổ đầy trứng, một cặp dừa, Lưu Chấn Hám cảm thấy hài lòng, an tâm đi xử lý thây sói còn bỏ nằm đó.
Nguyên Lưu Chấn Hám còn sợ các đồng loại của cự lang đến báo cừu. Nhưng đến giờ mà vẫn chưa thấy, hắn cho rằng cái thứ quỷ này chắc là ít quá. Cái đảo này lớn hay nhỏ hắn trong nhất thời không thể xác định được. Nhưng dù sao, có được một cái nhà, đồng thời sức mạnh thân thể đã căn bản khôi phục, ngoài ra còn có Quả Quả có thể phun ra một luồng khí lạnh giống băng thế này, Lưu đại quan nhân cảm thấy yên tâm lắm rồi.
Nhục thân của cự lang vì không có nước để rửa, Lưu Chấn Hám không thèm. Hắn chỉ cần tấm da sói màu xanh lam này, vì nghĩ nó nhất định phải rất mềm và mịn khi trải giường nằm. Hắn cũng lưu lại toàn bộ răng sói, những cái răng bén nhọn ấy khiến hắn vừa nhìn là thích. Những thứ còn lại bỏ lên lửa đốt sạch. Lưu Chấn Hám không muốn khơi lên loại dịch bệnh gì. Nếu mà chết vì thứ ôn dịch do thịt sói thối nát ra thì quả thật là không đáng.
Sau khi thiêu hủy thây con sói xong, Lưu đại quan nhân lại có một phát hiện mới. Sau khi bị thiêu hủy, toàn bộ thi thể của sói biến thành tro, nhưng vẫn còn sót lại một viên bảo thạch hình lục lăng mờ đục to bằng cái trứng chim. Viên ngọc này bị lửa thiêu không cháy, lại càng hiển lộ ra hào quang màu lam u nhã.
"Con sói này chắc là có sỏi mật đây!" Lưu Chấn Hám sau khi xem xét tử tế hình dạng kết tinh của khối bảo thạch này, buông ra một câu kết luận. Hắn đem khối "sỏi mật" ấy xuyên vào một cọng dây, rồi cho Quả Quả đeo lên cổ. Chú nhóc hiển nhiên rất thích món trang sức này, nhào lên đầu lão Lưu, hun chùn chụt bê đầy nước bọt lên mặt hắn.
Những miếng da sói còn lại sau khi bị Lưu Chấn Hám lột có chút phá hỏng rách rưới, liền được đem hơ trên lửa. Dù sau đó chúng có thu súc lại rất nhiều, nhưng lông sói vẫn rất nhuyễn. Lưu Chấn Hám dùng cốt đao cắt nhỏ chúng ra rồi buộc vào xương sườn kình ngư biến thành một cây cung. Xương sườn kình ngư có độ cong rất thích hợp làm cung, còn mấy chiếc răng sói được lợi dụng chế thành đầu mũi tên.
Hiện giờ, điều Lưu Chấn Hám cảm thấy tiếc nhất là không có nguồn nước. Tuy có thể uống nước dừa, khát không chết, nhưng hắn dù sao cũng có nồi có lửa, nhưng lại không nếm được những món đồ hoang dã này quả thật đáng tiếc. Hắn quyết định ngày mai phải đào một cái lỗ để chứa nước. Nơi này cây cối mọc nhiều, không có lý do gì mà không có nước sạch.
"To hơn cái bánh trung thu nhiều a..." Lưu Chấn Hám cảm khái nhìn vầng trăng cực lớn vừa mọc lên trên trời.
Một đạo kình phong thổi đánh phù qua đầu Lưu Chấn Hám. Hắn vừa cảm nhận trên đầu lạnh ngắt và tê liệt, thì đã thấy một đoàn khí màu trắng nhàn nhạt phóng thẳng tới ngay miệng của lam sắc cự lang, bít chặt cái miệng đang há to ra của nó.
Cự lang đang lơ lửng trên không trung, triển khai thế phát kích. Nó không hề ngờ đến điểm này, nên muốn tránh né cũng không kịp. Chỉ kịp phát xuất phản ứng bản năng của động vật, nó lách đầu né tránh, nhưng vẫn bị luồng khí đập trúng vào mặt phía bên trái.
"Ngao..." Một tiếng sói hú thê lương cất lên, cự lang rớt thẳng từ trên không xuống trước mặt Lưu Chấn Hám. Lưu Chấn Hám kinh ngạc phát hiện, trên cái mặt tranh nanh khủng bố của cự lang giờ đã có một lớp băng mỏng kết lại. Lớp băng ấy đang từ từ lan ra tứ phía. Lông sói màu lam cứng rắn nhanh chóng bị bao phủ một tầng băng sương. Gương mặt của cự lang rõ ràng là đang bị bao phủ bởi một thứ gì đó khiến cho nó cực kỳ thống khổ, và cũng không thể định danh. Hai chân trước của nó ôm chặt lấy đôi mắt bị luồng khí bắn trúng, toàn thân rút lại co giật liên hồi.
Lưu Chấn Hám ngơ ngẩn nhìn con cự lang đang nằm co giật dưới chân mình, bản thân hắn cũng chấn động triệt để.
Chân trước của cự lang không phải là cánh tay người, nên không có cách nào che khỏi bị đám khí đó đánh trúng mắt. Lưu Chấn Hám rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt sói vốn đã từng phát ra cái khí khái, duy ngã độc tôn, giờ đã trở nên hỗn độn. Nó giống như một thứ kem vậy, đang quay cuồng bên trong nhãn châu. Ánh mắt đó so với thứ nhãn tình phát tán hàn quang, thật giống với ánh mắt của hắn khi ăn dứa hộp ở tiền tuyến trước đây. Đó là một thứ nhãn tình mờ ảo, cay xè dưới tác dụng của thứ thức ăn bị ngâm lâu ngày trong hóa chất chống phân hủy.
Cự lang vẫn còn co giật, biên độ càng lúc càng lớn, đầu tiên là tứ chi, sau đó ngay cả đuôi cũng giống như trúng phong, co giật loạn cả lên.
Lưu Chấn Hám hơi giật mình. Hắn căn bản không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng cởi nội khố bằng dây rừng ra vòng quanh cổ cự lang siết chặt. Lưu Chấn Hám cảm thấy trong lúc mình dùng dây rừng cột chặt cổ và bốn chân của cự lang, hai chân và bụng run lên cầm cập. Tuy không rõ con cự lang này vì sao mà lại giống như bị ác tật, mất đi lực chiến đấu, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn cảm thấy lòng vô cùng hoảng hốt.
Lam sắc cự lang có thân hình rất đồ sộ. Từ cái cổ thô ngạnh của nó có thể thấy được một sức lực rất dã man và hung tợn. Càng nhận ra điều này, Lưu Chấn Hám càng cảm thấy phát hoảng. Hắn dặn với lòng đừng bao giờ gặp lại con cự lang dễ sợ như thế này, đừng bao giờ gặp lại một con sói có cái đầu giống như đầu trâu như thế này nữa.
Một chân Lưu Chấn Hám giẫm lên sống lưng to bè của con sói, lấy dây rừng buộc cẩn thận những hai vòng, rồi xiết chặt lại. Hắn cảm thấy dưới chân mình lạnh buốt, giống như đạp trên một khối băng vậy, bàn chân có cảm giác như bị cái lạnh cắt da châm chích.
Cự lang bị dây rừng buộc chặt cổ, nguyên bổn đã thoi thóp sắp đứt hơi, không biết từ lúc nào bạo phát một cổ lực lượng cường đại, hai chân trước liều mạng giẫy đạp liên hồi trên mặt đất. Một lỗ đất sâu hoắm được khoét ra từ bộ vuốt bén nhọn của nó. Lưu Chấn Hám liền có cảm giác làm sai lầm. Không phải gã đang đấu chí mạng với nó sao? Sao lại quay ngược một trăm tám mươi độ, đứng nhàn tản nhìn nó như người đi tản bộ vậy?
Hoảng sợ cho hành động vô thức đó, Lưu Chấn Hám ngồi phịch xuống sống lưng băng lãnh của cực lang, hai chân trụ chặt xuống mặt đất, toàn thân ưỡn về phía sau lấy sức kéo mạnh sợi dây.
Lúc này Quả Quả cũng leo từ trên đầu gã xuống, đứng trên sống lưng rộng lớn của con sói, học theo Lưu Chấn Hám cũng phụ kéo xiết chặt dây rừng. Cái mông đít phì lũ của nó nghễnh về phía sau, gương mặt khả ái lập tức đỏ hồng.
"Mẹ.... kiếp nó...!" Lưu Chấn Hám chợt thoáng mất đi sự khống chế bản thân do gió thổi rát khiến đầu óc choáng váng. Thân hình to lớn của cự lang không ngừng tuyệt vọng quẫy đạp trên mặt đất. Lưu Chấn Hám nhiều lần suýt bị sút tay ra. Nhưng từ từ, sự giãy giụa của nó cũng nhỏ dần. Dù vậy, mỗi lần di chuyển đến chỗ nào, nó cũng tạo ra năm vết cào thật sâu trên mặt đất.
Thân hình cự lang di chuyển từng chút, từng chút một, từ từ dịch chuyển gần đến gò đất, hai chân ôm chặt triền núi, muốn gượng đứng dậy. Những móng vuốt nhọn sắt kéo ra từng lớp từng lớp rêu xanh, rơi xuống liên tiếp. Tầng đất phía trong của ngọn đồi lộ ra toàn là nham thạch. Mỗi lần cự lang đưa vuốt cào, thì đều tạo nên những vụn đá màu xám bay tứ tán. Cái đầu của nó bị dây quấn chặt. Mỗi lần nó thở dốc đều từ đó phun ra một đám bọt khí màu trắng tanh tưởi, bắn thẳng vào sườn núi.
Lưu Chấn Hám nhìn những bọt khí này, biết thành công đang ở ngay trước mắt, nên càng ráng sức dụng lực. Hiện giờ, bao sức lực để dành cho động phòng hay cật nãi gì đó từ bấy lâu nay, hắn đều cũng đem ra sử dụng hết.
Vào thời khắc quan trọng nhất, sắp sửa siết cổ chết con sói lớn này, thì dây buộc chợt đứt phựt! Thật hết thuốc chữa mớ dây nhợ này. Lưu Chấn Hám và Quả Quả đều bị bổ nhào, lăn quay đi thật xa.
Đầu của Lưu Chấn Hám suýt chút nữa là lăn vào lửa, một loạt tiếng xèo xèo cất lên, tóc đã bị lửa liếm khá nhiều. Quả Quả va vào lòng hắn, được hắn nắm đôi tai dài giữ lại. Hắn gấp đến nổi ngay cả tóc đang bị cháy cũng không thèm dập, nhanh chóng dùng thế "Lý ngư đả đĩnh" cực đẹp phóng người lên, chụp lấy nửa khúc ngư cốt mâu bị gãy nằm trên mặt đất, mạnh bạo chọc thẳng vào hậu môn của cự lang.
Một tiếng "xì xì" cất lên, cốt mâu cắm vào được nửa thốn thì dừng lại. Sức lực hiện giờ của Lưu Chấn Hám thực là quá hư nhược.
Cự lang ngửa cổ lên phát ra một tiếng rú kinh thiên động địa, khiến cho một quần hải điểu chợt bay ùa lên giống như hàng trăm nghìn con chim chích. Cự lang tránh né muốn đứng dậy, nhưng lại té xuống, rốt cuộc không thể nào đứng lên được.
Lưu Chấn Hám nghe tiếng thở hổn hển như gió của nó, lòng càng lúc càng khẩn trương. Cánh tay run rẩy của hắn muốn rút cây cốt mâu đang cắm vào hậu môn của cự lang ra, không ngờ rút đến hai lần vẫn không thể được, càng kéo càng mắc kẹt.
Lưu Chấn Hám triệt để thoát lực. Hắn cảm thấy cho dù hắn có rút thanh kình ngư cốt mâu đó ra được, thì cũng không còn chút khí lực nào để đâm trở lại nữa.
Cự lang và Lưu Chấn Hám cùng thở phì phò. Lưu Chấn Hám ngửa mặt lên trời, ngực liên tục nhấp nhô. Cự lang phục dưới đất, bụng cũng nhấp nhô y hệt như thế.
Cuối cùng thì cự lang cũng miễn cưỡng đứng dậy trước, bốn chân dù có loạng choạng một chút nhưng vẫn đứng vững. Nó chậm rãi và ù lì xoay vòng vòng một chỗ, cái cốt mâu cắm sau đít nó biến khỏi tầm nhìn của Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám miễn cưỡng nâng nửa người lên, tỏ ra không hề yếu nhược nhìn lại cự lang. Đã đánh tới nước này rồi, sự khẩn trương và khủng khiếp lúc đầu giờ đã không còn tồn tại nữa. Lưu Chấn Hám cảm thấy nếu trước đó mình không thụ thương và chảy máu quá độ đến nỗi yếu ớt đến cực điểm, thì căn bản không có lý do gì mà thu thập không nổi nó. Một khi nghĩ đến điều này, Lưu Chấn Hám lại cảm thấy chán ngán.
Chỗ mắt của cự lang bị đám khí đánh trúng khi nãy chỉ còn lại hốc mắt trống không. Bên trong còn có một chút gì đót sót lại của nhãn cầu pha lê giống như bị vết nứt phóng xạ vậy. Tuy nhiên, hốc mắt của nó không có máu thấm ra, chỉ có một lớp băng trong suốt màu hồng bám đầy cả gương mặt.
Con mắt còn lại của cự lang đang chớp lóe ánh mắt đầy cừu hận. Lưu Chấn Hám vừa thở phì phò vừa chửi: "Con mẹ mày! Ai bảo mày đến đây xử lão tử chứ! Đáng chết!"
Chân trước của cự lang chợt mềm ra, quỵ xuống đất, một người một sói cứ thế trừng trừng nhìn nhau, cùng cấp xúc hô hấp.
"Ôi trời!" Lòng Lưu Chấn Hám như trút bỏ tảng đá to, thầm cao hứng nói: "Xem ra nó không có khí lực đến cắn chết lão tử rồi."
Biểu tình trên mặt của cự lang co dúm dó lại một hồi, xem giống như nó đang cười Lưu Chấn Hám vô tri. Nụ cười cổ quái ấy khiến Lưu Chấn Hám giật mình kinh sợ. Sói mà cũng biết cười? Cười cái quỷ gì chứ! Lưu Chấn Hám cục cựa muốn đứng dậy. Nụ cười của con sói khiến hắn cảm giác được một thứ âm mưu lớn lao và giảo hoạt. Đó là nụ cười của một kẻ thắng lợi, chỉ có một vị tướng quân nhìn tù nhân dưới chân mới có nụ cười kiêu ngạo như vậy.
Cái miệng to lớn của cự lang lại há ra. Nó bị băng tuyết bám đầy, ngay cả những cái răng dài nhọn hoắc cũng kết băng. Nhưng một đám không khí yếu ớt vẫn đang ngưng tụ lại nơi miệng nó. Cái thứ có thể xoay tròn giống như xoáy trốt ấy nhanh chóng tập kết, khếch đại.
Lưu Chấn Hám nhớ lại, nguyên lai con quỷ này còn có chiêu phun đao. Hắn chợt lạnh sống lưng, từ đầu đến chân như phát lãnh. Nó không cần dùng răng nhọn vuốt bén, mà chỉ cần dùng cái đao gió sắc bén như dao chặt cây rừng này là cũng đủ chém mình đứt thành hai đoạn rồi.
Bầu mắt của Lưu Chấn Hám lại ướt át. Hắn nghĩ đến muội muội, nhớ đến mẹ, nhớ đến ca ca, cảm thấy bản thân quả thật là đang rất lưu luyến cái thế giới này.
Thanh phong đao đã tụ tập thành hình nơi miệng của cự lang. Nhãn thần của nó nhìn Lưu Chấn Hám giống như bác nông dân đang vung lưỡi hái nhìn đám lúa vàng ươm đang vào mùa gặt.
Quả Quả vuột thoát khỏi cánh tay Lưu Chấn Hám đang ôm nó. Vừa rớt xuống đất, nó nhỏng cái mông đít phì lũ lên, hít một hơi thật sâu, một dòng khí màu trắng chợt bắn ra từ miệng đó đánh phù một cái, bắn thẳng vào cái miệng đang mở ra của cự lang.
Một thứ kinh khủng gì đó chợt hiện lên trong mắt cự lang. Dòng khí đó phóng thẳng vào cái phong đao đang ngưng tụ thành trong miệng nó. Một thanh âm xé tai truyền đến. Cái miệng của cự lang bị phong đao bí lối xé toạc từ mũi tới mang tai. Không có máu, không có tiếng kêu thảm sau đó nữa. Mặt cự lang trong chốc lát biến thành sắc trắng thảm hại ghê người. "Phình" một cái, nó giống như một khúc gỗ rớt phịch xuống mặt đất.
Cổ họng Quả Quả phát xuất một tràng dài tiếng "cô lốc cô lốc", nó ngồi phệch xuống đất, như có vẻ dụng lực quá độ, đôi tai vốn dựng đứng lên giờ đã cụp rũ xuống.
Lưu Chấn Hám há hốc miệng, to đến nổi có thể tọng nguyên cả một trái dừa vào. Hắn chỉ vào Quả Quả, ngón tay run rẩy kịch liệt, quả thật là không dám tin nổi! Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Quả Quả xuất ra từng hạt mồ hôi, chảy ròng ròng từ mũi xuống. Nhìn gương mặt nhỏ bé bết đầy bùn đất ấy, ngoài việc kinh ngạc có dư, thì ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là đau lòng!
Quả Quả quay người lại, trên mặt cũng xuất hiện vẻ ngạc nhiên. Đôi tay nhỏ xíu của nó chỉ vào dưới chỗ mặc khố của Lưu Chấn Hám, rồi cúi đầu nhìn xuống chỗ mặc khố của mình. Sự khác biệt giữa hai bên thật là giống như đem so một ngọn cỏ chỉ non mơn mởn so với một cây cổ thụ sù sì già cỗi vậy.
"Âu bỉ tư lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám vội đắp đập ngăn sông, mau chóng khoác cái nội khố tự chế của mình lên, che chắn chỗ yếu hại lại. Tuy chỉ bị Quả Quả chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong người không thoải mái chút nào.
"Mày là đứa ranh con hư hỏng!" Một tay Lưu Chấn Hám che hạ bộ, một tay nựng nựng gương mặt nhỏ bé phì nộn của Quả Quả. "Không ngờ mày còn có cái chiêu đó, nhóc! Sao mày học được chiêu đó vậy? Khiến cho một con sói lớn như thế này... đóng thành băng luôn? Lợi hại ghê ha!"
Quả Quả phát xuất một tiếng rên rỉ thật dễ chịu. Nó dụi dụi cái mặt nhỏ vào lòng bàn tay của Lưu Chấn Hám, dùng cái đầu đầy lông cọ đi cọ lại trên cườm tay hắn.
"Hà hà..." Lưu Chấn Hám cảm thấy mạng của mình còn lớn. Chân cẳng và bụng dạ của hắn chợt lại quặn đau, bủn rủn cả người. Hắn ngồi phệt xuống đất, nghỉ ngơi một chút rồi mới đứng dậy nhìn con cự lang đã chết. Lưu Chấn Hám thậm chí còn lại sờ sờ cái xác sói cho chắc ăn. Con quỷ này giỏi, vừa cứng vừa lạnh, giống như mới vừa lấy từ trong hố băng ra.
Rất may là các trứng chim và quài dừa vẫn còn nằm ở cạnh bên, không bị đánh vỡ nát. Lưu đại quan nhân nhanh chóng gom góp lại những tàn lửa vẫn còn chưa cháy hết, nhóm lên một đống khác. Hiện giờ hắn rất cần chất bổ dưỡng để bổ sung thể lực.
Ôm Quả Quả lên, Lưu Chấn Hám nghĩ đi nghĩ lại, không biết địa phương này rốt cuộc là nơi nào? Vì sao lại có cự lang biết phóng ra phong đao? Vì sao ngay cả con Quả Quả trong lòng mình cũng biết phun từ trong miệng ra một luồng gió băng lãnh? Càng nghĩ càng loạn, hắn không làm sao hiểu được nguyên nhân phát sinh của những chuyện này là như thế nào. Cuối cùng, Lưu Chấn Hám bỏ phứt không thèm nghĩ nữa. Hương vị của trứng chim so với mấy thứ rắc rối đó hấp dẫn hơn nhiều.
“Chờ ánh trăng lên cao, nhìn những vì sao trên trời, mình sẽ xác định lại phương vị!” Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.
Ăn trứng chim xong, Lưu Chấn Hám vốn đã mệt đừ không còn chịu nổi nữa, nằm sóng xoài xuống cái giường cỏ kế bên đống lửa ngủ vùi. Có hay không có cự lang đến làm phiền nữa thì cũng mặc kệ, không cần quản làm chi nhiều. Nếu có đến thì đã đến từ sớm rồi. Thích thì chiều!
Ngủ đến nửa đêm, hắn bị cái lạnh làm cho tỉnh lại. Đống lửa chỉ còn lại mấy cái tàn yếu ớt. Mấy khúc củi đã cháy hết. Gió lạnh từ trên mặt đồi thổi phốc tới nghe hu hu đến rợn người. Tuy giường của gã được đặt ở góc khuất, tránh được gió, nhưng lạnh thì vẫn lạnh. Nhìn Quả Quả đang thu mình ngủ trong lòng hắn, Lưu Chấn Hám thương yêu vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ nhắn của nó. Chú nhóc di động đôi tai kết xù, chép chép miệng, xoay người lộ ra cái bụng to tướng.
Lưu Chấn Hám lấy cái vớ ra, đắp lên cái bụng lõa lồ của chú nhóc, lại nhẹ nhàng vuốt đầu nó. Dưới những vì sao lạnh, cái vớ đầy máu hợp với màu lông vàng của Quả Quả khiến lòng Lưu Chấn Hám dâng lên một nỗi chua xót kỳ dị.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đến bên đống cỏ trên bên cạnh, gom góp mấy cành cây khô và mấy bụi cỏ gai khô, mang về bỏ vào đống lửa nhóm trở lại.
Cái địa phương quỷ này... a.... nếu có mấy điếu thuốc hút thì hay quá! Lưu Chấn Hám ngồi bên đống lửa, lòng đầy cảm khái. Ngày mai bất quản thế nào cũng phải lấy một số muối về, rồi làm cái nhà đơn giản. Không ăn muối khiến hắn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người hôn hôn trầm trầm.
Khi nhìn lên mặt trăng, Lưu Chấn Hám không thể tin vào mắt mình! Hắn lắc lắc đầu, đây là mặt trăng gì thế? Một cảm giác kỳ lạ đè lên ngực hắn. Hình vành khuyên và núi lửa trên kia hiện ra rất rõ ràng. Mặt trăng này sao lại to như vậy chứ? Nếu như mặt trăng trước đây mà gã nhìn chỉ to bằng cái bánh trung thu, thì mặt trăng đêm nay tựa như cái chảo lớn dùng để nấu ăn trong quân đội.
Thế... thế đây là thế giới mà ta đã từng sống sao? Lưu Chấn Hám ôm trong lòng bao nhiêu nỗi nghi hoặc, rơi vào giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị.
---o0o---
Khi ánh dương quang đầu tiên chiếu lên người Lưu đại quan nhân, thì chính là lúc Quả Quả thức dậy. Chú nhóc dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ, dùng bàn tay nhỏ nhắn gạt cái vớ dùng làm cái mền đó ra, bò lên dùng lưỡi liếm vào lỗ tai của Lưu Chấn Hám. Lưu Chấn Hám đang mơ mơ hồ hồ trong xuân mộng, bị cú liếm này, toàn bộ các lỗ chân lông trên người dựng đứng cả lên.
"Má ơi!" Lưu Chấn Hám lập tức ngồi bật dậy, thở phì phò.
Quả Quả vô cùng hân hoan kêu lên một tiếng, chỉ hai ba động tác đã thuận theo cánh tay nhảy phốc lên đầu Lưu đại quan nhân. Lưu Chấn Hám vặn vẹo eo, hoạt động cho giãn gân cốt một chút, cảm giác khí lực trên người đã khôi phục lại rất nhiều, chỉ sống mũi đau hơn hôm qua. Hắn dùng tay sờ sờ, cảm giác chúng đang kết vảy. Phát hiện này khiến Lưu Chấn Hám bớt đi sự lo ngại về chuyện cứ chảy máu cho đến chết.
Sau khi dùng đất che lấp lại đống lửa, Lưu Chấn Hám lại thử đánh ra một bài Quân thể quyền, cảm thấy thân thủ của mình khôi phục lại rất nhanh. Lưu Chấn Hám vừa lòng gật gật đầu. Quả Quả thấy hắn xuất quyền đá cước, liền cũng hùng hùng hổ hổ phốc từ trên đầu xuống đất, cong chân múa tay, đánh đi đánh lại theo cách đánh quyền xuất cước của Lưu Chấn Hám. Lưu Chấn Hám bật cười ha hả, cảm giác chú nhóc này quả là thú vị.
"Đi, bảo bối!" Lưu Chấn Hám ẳm Quả Quả đang miệt mài luyện "Hắc hổ đào tâm" lên, bảo: "Chúng ta đi sắm vài món vật dụng đi."
Thanh kình ngư cốt trường mâu trong đêm trước vẫn còn cắm sau đít con cự lang. Lưu Chấn Hám sờ đi sờ lại cái xác sói này, sau một đêm, xác sói tuy vẫn còn lạnh như băng, nhưng không còn cứng như hôm qua nữa. Lưu Chấn Hám rút thanh cốt mâu ra, lau sạch mọi chất ô uế lên trên lông sói.
Lính trinh sát rất thích dùng binh khí ngắn. Việc cải tạo thanh kình ngư cốt này khiến cho Lưu Chấn Hám mất rất nhiều thời gian và công sức. Sau khi xong, hắn thỏa mãn cười tủm tỉm, rồi đi tìm hai thanh gậy từ mấy cây khô ôm vào lòng. Lưu Chấn Hám nhìn tạo hình của mình, cảm thấy thật giống với người vượn sống trong hang động, nhịn không được cười xòa.
Đầu tiên, Lưu Chấn Hám xác định chỗ cần phải làm mái che. Sau đó, hắn đưa mắt quan sát cẩn thận rừng hồng liễu dày đặc ở bên cạnh. Khu rừng này so với cái hôm qua lớn hơn nhiều. Cây rừng cao thấp nối tiếp nhau trải dài toàn đảo. Ngoại trừ vài cái đồi lớn ở xa xa, thì toàn đảo dày đặc thứ hồng liễu này.
Trước khi xuất phát, Lưu Chấn Hám còn đặc biệt trèo lên đỉnh đồi nhìn. Lúc hắn đến đây là men theo dãy đất ven biển mà vào. Chỗ hắn an doanh trại rõ ràng là có lựa chọn không tồi. Phía trước là rừng cây, phía sau là đồi, gió biển tanh tưởi từ biển thổi vào đều bị rừng hồng liễu đó ngăn chặn hết.
Phía đầu rừng hồng liễu còn có một bãi cát. Tuy bị rừng hồng liễu che mất gần hết, nhưng so với bãi biển hôm qua còn lớn hơn nhiều. Hôm qua sau khi Lưu Chấn Hám tỉnh dậy, nơi đó còn cách bãi cát này hết một ngọn đồi, trung gian lại còn bị một quần thể thạch sơn ngăn cách. Mục tiêu của Lưu Chấn Hám chính là chỗ đó.
Xuyên qua rừng hồng liễu, Lưu Chấn Hám không hề thu lấy trứng chim nữa. Trên người hắn hiện quảy hai trái dừa, thực sự không muốn rước thêm phiền phức. Hơn nữa, trứng chim xem ra là món lương thực muốn ăn lúc nào cũng có thể lấy được, gấp làm gì. Lưu Chấn Hám đắc ý vừa huýt sáo ngước mặt nhìn trời, giống như chào hỏi qua những con hải điểu đang khẩn trương trên kia.
Để đi xuyên qua rừng hồng liễu, Lưu Chấn Hám tốn khoảng nửa giờ. Đề phòng khi quay về không tìm được đường, hắn đi một đoạn thì dùng kình ngư cốt đao khắc lên trên vỏ cây một chữ thập to tướng. Cử động này cũng tốn rất nhiều thời gian quý giá của hắn.
Bãi biển này so với cái hôm qua lớn hơn nhiều. Những cây cọ và cây dừa so với bãi biển hôm qua cũng nhiều hơn, gần sát bờ biển có rất nhiều đá ngầm chợt ẩn chợt hiện. Hải triều cô độc đập vào vách đá là thứ thanh âm duy nhất ở đây. Hai cái chân đầy phân chim của Lưu Chấn Hám có khả năng là bước chân nhân loại đầu tiên đến nơi này. Trên bãi biển này cái gì cũng có. Có phân động vật bị ánh mặt trời hong khô, cũng có những vỏ sò không kịp trở về biển khi thủy triều rút.
Lưu Chấn Hám bỏ thanh mộc bổng xuống, bỏ Quả Quả đang ngồi trên đầu nghịch hai lỗ tai xuống bãi biền, dùng miệng cắn thanh kình ngư cốt đoản đao, nhảy ào xuống biển. Chỗ xa thì gã không dám tới, vì có trời mới biết nơi đó có hải thú cổ lý cổ quái nào không. Vạn nhất xuất hiện một con gì đó giống như con sói hôm qua, lại biết phun ra cái phong đao tuyết tiễn hay cái quỷ gì đó, thì hắn quả là tiêu đời.
Sau khi đi qua đi lại xem xét chung quanh, Lưu Chấn Hám phát hiện cái mình đang cần, đó là một con trai cực to. Xác trai đen thui trên có chứa đầy thủy tảo và rêu biển nằm dính chặt trên lớp đá san hô. Đường kính vỏ của nó ước tính để vừa một cái mũ.
Lưu Chấn Hám dùng thanh kình ngư cốt đao nạy con trai từ trên lớp đá san hô ra, rồi cầm nó bơi trở lại bờ. Khi ra khỏi mặt nước, hắn cảm giác tay nặng trịch. Sau khi ước tính, hắn cảm thấy con trai này phải nặng hai ba mươi cân.
Quả Quả đang chạy lính quýnh trên bãi biển, kêu quả quả liên hồi. Vừa thấy cái đầu hắn vọt ra khỏi mặt nước, Quả Quả đã kêu thét lên nhảy phốc lên đầu hắn, giữ chặt lấy tóc không chịu buông.
"A a..." Lưu Chấn Hám ôm con trai, tay còn lại vỗ vỗ lên đầu Quả Quả, hỏi: "Chờ sốt ruột lắm hả?"
Bỏ vật bị săn xuống, Lưu Chấn Hám lấy thanh kình ngư cốt đao cạy miệng con trai ra. Cạy cả nửa ngày mà chẳng nhích được vào miệng nó chút nào. Lưu Chấn Hám nghĩ đi nghĩ lại, lập tức hốt một nắm cát bỏ vào miệng nó. Con trai quả nhiên khẽ mở cái miệng ra, phún ra một luồng nước. Lưu Chấn Hám nhân cơ hội đó, mỗi tay một mảnh vỏ trai ráng sức mở banh ra. Vỏ trai phát xuất một tiếng răng rắc, hai cánh tay thô kệch của Lưu Chấn Hám nổi vồng gân xanh. Sau tiếng kêu đánh rắc, vỏ trai cuối cùng cũng bị sức trâu của Lưu Chấn Hám bẻ tung ra.
Thịt trai màu vàng lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời, chỉ nhoáng một cái Lưu Chấn Hám đã thanh lý hết phần thịt đó, lại còn lấy từ bên trong ra vài viên trân châu không theo quy tắc nào. Vỏ trai to tướng sau khi được rửa sạch lộ ra những hoa văn rất đẹp. Từng đạo từng đạo hoa văn như hình kỷ hà ấy khiến Lưu Chấn Hám rất vừa lòng.
Đi tìm vài khối đá, tùy tiện bày ra thành hai cái bếp, Lưu Chấn Hám lại chạy vào rừng hồng liễu lấy vài chục cái trứng chim, sau đó xoáy cây tạo lửa, bắt đầu dùng vỏ trai làm nồi, một cái thì bỏ nước dừa vừa sấp các trứng chim, một cái thì nấu nước biển.
Quả Quả ngửi được mùi thơm từ vỏ trai bốc lên, mũi không ngừng hít hít, ngoan ngoãn ngồi sát một bên, phơi bụng ra ngồi chờ tới lượt ăn. Con quỷ nhỏ này chỉ chịu an phận mỗi khi đến giờ ăn mà thôi.
Lưu Chấn Hám nhón lấy chút muối đọng lại ở xác trai sau khi chưng cạn, cẩn thận bỏ qua vỏ trai có chứa nước dừa và trứng, nhanh chóng đứng lên dùng nước tiểu dập lửa, lấy hai cành cây khều trứng đưa cho Quả Quả. Quả Quả kêu inh ỏi đầy hạnh phúc, ăn xong mấy miếng, đã vội chạy đi chạy lại trên bãi cát, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.
"Tay nghề của tao không tệ chứ?" Lưu đại quan nhân vô cùng đắc ý, bản thân hắn cũng thử một cái trứng. Ngoại trừ còn chút mùi tanh còn sót lại của trai, mùi vị của trứng giờ quả là không tệ.
"Lưu Chấn Hám vừa đến, vỏ trứng cũng đứng lên!" Lưu đại quan nhân càng lúc càng đắc ý, ngay cả ngón tay cái cũng chỉa lên trời.
Sau khi cả hai ăn sáng xong, cái "chảo" kế bên cũng tạo ra không ít muối biển. Lưu Chấn Hám cẩn thận khống chế lửa, chờ cho nó khô cạn hẳn nước, lập tức dập lửa rồi lấy một cái lá gói lại, cầm hai cái "nồi" bằng vỏ trai trở về "nhà".
Việc làm phòng phí rất nhiều công lao của Lưu Chấn Hám. Trước tiên hắn đi đến bên bờ biển lúc đầu lấy thêm vài thanh xương sườn kình ngư về, rồi mài lên đá cho bén nhọn, muốn dựa vào nó để chặt cây. Tuy kình ngư cốt đao rất bén nhọn, nhưng dù sao chúng cũng không phải là sắt thép, nên vừa mới chặt vào cây đã biết không ổn rồi, không cẩn thận có một chút mà chúng đã bị mẻ hủy đi mất. Sau khi hủy hết hai thanh kình ngư cốt đao khổ cực lắm mới tạo thành, Lưu Chấn Hám thiệt không dám phí của trời nữa.
Cuối cùng, Lưu Chấn Hám chỉ còn biết làm đơn giản đi một chút, chặt mấy cây làm cọc, rồi dùng cỏ và lông che lên trên, lại thu nhặt thêm vài cây hồng liễu nho nhỏ, đem lá tuốt hết, rồi đem chồng lên trên nóc lều. Cái nhà cỏ này tốt hay xấu gì cũng là công sức của hắn làm ra.
Nằm lên giường, nhìn lên mấy thanh kình ngư cốt đại khảm đao đẹp mắt trên đầu. Vài cái tổ đầy trứng, một cặp dừa, Lưu Chấn Hám cảm thấy hài lòng, an tâm đi xử lý thây sói còn bỏ nằm đó.
Nguyên Lưu Chấn Hám còn sợ các đồng loại của cự lang đến báo cừu. Nhưng đến giờ mà vẫn chưa thấy, hắn cho rằng cái thứ quỷ này chắc là ít quá. Cái đảo này lớn hay nhỏ hắn trong nhất thời không thể xác định được. Nhưng dù sao, có được một cái nhà, đồng thời sức mạnh thân thể đã căn bản khôi phục, ngoài ra còn có Quả Quả có thể phun ra một luồng khí lạnh giống băng thế này, Lưu đại quan nhân cảm thấy yên tâm lắm rồi.
Nhục thân của cự lang vì không có nước để rửa, Lưu Chấn Hám không thèm. Hắn chỉ cần tấm da sói màu xanh lam này, vì nghĩ nó nhất định phải rất mềm và mịn khi trải giường nằm. Hắn cũng lưu lại toàn bộ răng sói, những cái răng bén nhọn ấy khiến hắn vừa nhìn là thích. Những thứ còn lại bỏ lên lửa đốt sạch. Lưu Chấn Hám không muốn khơi lên loại dịch bệnh gì. Nếu mà chết vì thứ ôn dịch do thịt sói thối nát ra thì quả thật là không đáng.
Sau khi thiêu hủy thây con sói xong, Lưu đại quan nhân lại có một phát hiện mới. Sau khi bị thiêu hủy, toàn bộ thi thể của sói biến thành tro, nhưng vẫn còn sót lại một viên bảo thạch hình lục lăng mờ đục to bằng cái trứng chim. Viên ngọc này bị lửa thiêu không cháy, lại càng hiển lộ ra hào quang màu lam u nhã.
"Con sói này chắc là có sỏi mật đây!" Lưu Chấn Hám sau khi xem xét tử tế hình dạng kết tinh của khối bảo thạch này, buông ra một câu kết luận. Hắn đem khối "sỏi mật" ấy xuyên vào một cọng dây, rồi cho Quả Quả đeo lên cổ. Chú nhóc hiển nhiên rất thích món trang sức này, nhào lên đầu lão Lưu, hun chùn chụt bê đầy nước bọt lên mặt hắn.
Những miếng da sói còn lại sau khi bị Lưu Chấn Hám lột có chút phá hỏng rách rưới, liền được đem hơ trên lửa. Dù sau đó chúng có thu súc lại rất nhiều, nhưng lông sói vẫn rất nhuyễn. Lưu Chấn Hám dùng cốt đao cắt nhỏ chúng ra rồi buộc vào xương sườn kình ngư biến thành một cây cung. Xương sườn kình ngư có độ cong rất thích hợp làm cung, còn mấy chiếc răng sói được lợi dụng chế thành đầu mũi tên.
Hiện giờ, điều Lưu Chấn Hám cảm thấy tiếc nhất là không có nguồn nước. Tuy có thể uống nước dừa, khát không chết, nhưng hắn dù sao cũng có nồi có lửa, nhưng lại không nếm được những món đồ hoang dã này quả thật đáng tiếc. Hắn quyết định ngày mai phải đào một cái lỗ để chứa nước. Nơi này cây cối mọc nhiều, không có lý do gì mà không có nước sạch.
"To hơn cái bánh trung thu nhiều a..." Lưu Chấn Hám cảm khái nhìn vầng trăng cực lớn vừa mọc lên trên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.