Quyển 7 - Chương 140: Thiên linh cái và Lang nha bổng
Tĩnh Quan
09/06/2016
Biến hóa đột ngột này khiến cục thế trên chiến trường ái muội hẳn đi.
Bọn cường đạo trên hoang nguyên quả là thông minh! Ca Thản Ny kỵ sĩ thậm chí có cảm giác đang đối diện với quân đội của nhân loại giảo hoạt.
Sự xuất hiện của rừng cọc nhọn chỉa lên đột ngột thế này nhất định sẽ tạo thành sự tổn thương đáng kể cho mười hai Mãnh mã kỵ sĩ. Trong khoảng cách cực ngắn như thế, các mãnh mã tượng không dễ gì dừng lại hay chuyển góc độ do lực xung kích quá mạnh và nhanh. Nhìn những thanh trường mâu làm tự những cây gỗ thô cứng đó, Ca Thản Ny có thể tưởng tượng được sự tiếp xúc có kết quả đáng sợ.
Đối diện với biến hóa đột ngột này, Khoa Lý Nạp có điểm chân tay luống cuống. Rất may là trong lúc xông kích, mãnh mã cự tượng còn kéo theo người một cái bàn cào, do đó tốc độ bị giảm đi không ít, do đó vừa đủ thời gian cho các kỵ sĩ và thú thân dưới người khai thông tư tưởng, nên rốt cuộc đã miễn cường thực hiện được động tác bẻ góc.
Biên đội xung phong hình vòm dưới sự đái lĩnh của voi đầu đàng đã bẻ ngoặc người rất gấp, khiến cho thân hình to lớn của các mãnh mã cự tượng cọ sát vào các đầu thương bén nhọn. Hàng loạt mũi thương cọ vào đằng giáp trên người cự tượng phát ra những tiếng cót két buốt lên đến tận óc. Bọn cường đạo khống chế các cây thương bằng gỗ lớn đó không ai không khỏe mạnh to lớn, nhưng vẫn bị ép ngã hàng loạt. Các bồ cào phía sau các mãnh mã cự tượng do lực quán tính từ tốc độ và sự bẻ ngoặc quá nhanh, đã bay lên vẽ ra từng quỹ đạo ngoằn ngèo quỷ dị, đập thẳng vào các cự thuẫn dựng đứng khoảng hai mét trước trận của bọn cường đạo.
Từng tiếng "bình bình bình" liên tục nổi lên vang dội, toàn bộ những thuẫn bài được dựng lên đều bị con lăn bằng gỗ đập vào tạo ra vô số vết rạn vỡ, rất nhiều đinh bằng đồng kết dính trên đó bị bắn văng ra, hàng thuẫn dựng đứng đó suýt chút nữa vỡ tan tành, bọn cường đạo giữ thuẫn phun ra từng vòi máu ngã lăn ra đất, khiến bọn còn lại vội vội vàng vàng kéo chúng ra sau để thay vào lớp khác giữ thuẫn.
Trong đội hình của bọn cường đạo nổi lên từng tràng quát tháo, giống như than cho kỵ thuật tuyệt vời của bọn mãnh mã kỵ sĩ, lại giống như thở dài cho sức lực vô địch của bọn mãnh mã và sự rắn chắc của đằng giáp.
"Nguy hiểm quá!" Sau lưng Khoa Lý Nạp ướt sủng mồ hôi, lòng tay cũng ướt lạnh. Nếu như thứ họ cưỡi đây chẳng phải là mãnh mã thú thân, tốc độ công kích của họ không nhân vì xuyên qua chiến trận của bọn ải cước mã kỵ binh hơi chậm lại, thì hậu quả hôm nay không khó tưởng tượng.
Khoa Lý Nạp từ khi rời khỏi Tuyết Sơn, gia nhập Phỉ Lãnh Thúy, trở thành kỵ sĩ có "ngựa" duy nhất trong lĩnh địa, tự coi là cánh tay phải hay tay trái của lão bản từ lâu rồi, có bao giờ bị thua thiệt như thế này đâu? Tại sao hiện giờ lại bị mất mặt thế này?
Nhóm mãnh mã kỵ sĩ dưới sự quát tháo của hắn đã chạy sang bên cánh, tập kết cách đó nam cực mét.
Khoa Lý Nạp tức giận bản thân nhát gan, có đằng giáp chắc chắn thế này, cho dù có va chạm phải vào đám thương gỗ kia thì đã làm sao! Quát lên một tiếng, Khoa Lý Nạp đứng thẳng trên người mãnh mã cự tượng, giơ cao cây Tượng nha trường đao, mũi đao chỉ thẳng về cờ tướng bên trận địa đối phương.
Các mũi thương bằng gỗ to của bọn cường đạo lại dựng lên, mấy chục địa tinh cường đạo vội chạy ra từ trung ương trận, mở những túi nước, đem dịch thể trong đó đổ lên trên thân thương, rồi dùng mồi bật bùng lên ngọn lửa lớn trên các đầu thương bén nhọn.
Giống như mới vừa tỉnh mộng, các mũi tên, lao, đầu thương, thủ phủ, thậm chí đá lớn đá nhỏ chợt được phóng dồn dập tới đội hình của mãnh mã kỵ binh cách chúng 50 mét. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Những vũ khí công kích tầm xa này chẳng có chút uy hiếp nào đối với mãnh mã cự tượng. Đằng giáp của họ vừa dày vừa dọc ngang chằng chịt rất khó phá, cho dù là đại phủ của hùng kỵ sĩ Duy Ai Lý cũng không thể chém đứt toàn bộ, huống chi là những mũi lao cũ kỹ cùn mòn của bọn cường đạo này. Thậm chí các hòn đá tảng do khâu lăng cự nhân cường đạo phóng ra cũng chỉ khiến các cự thú này khuấy động vòi chút xíu là đánh những tảng đá này văng ra xa. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sự uy hiếp chân chính đến từ những cây thương đang bốc cháy. Lửa đỏ khiến bọn mãnh mã cự tượng kích động phi thường. Tuy bị che mắt, nhưng những mãnh mã cự tượng này rất mẫn cảm và dễ dàng nắm bắt được nhiệt khí truyền tới những cây gỗ đang bốc cháy ngùn ngụt, khiến chúng cảm thấy bất an lui liên tục.
Vô luận là Khoa Lý Nạp quát tháo thế nào, mãnh mã cự tượng không thèm tiến lên bước nào nữa.
Voi là loại luôn luôn sợ lửa! Bọn cường đạo phát ra tiếng hoan hô vang trời.
Hỏa tiễn và các ngọn lao bị đốt bắt đầu chào mời bọn mãnh mã kỵ binh, mãnh mã cự tượng bị bức lùi lại hơn 70 mét.
Bọn cường đạo nhấc thuẫn lên, dưới sự chỉ huy của một thanh âm thần bí đã bắt đầu tiến lên phía trước.
Lưu Chấn Hám và một đám tráng hán mặt lạnh như tiền từ sau lưng mãnh mã cự tượng bước ra khiến sự hoan hô của bọn cường đạo chợt tắt nghẹn.
Đám Bỉ Mông mới xuất hiện này thật là cường tráng, đầu ai cũng to như cái đấu, toàn thân đầy sát khí, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến gió lạnh hoang nguyên như dừng lại hẳn.
Lưu Chấn Hám quét mắt nhìn bọn cường đạo, trong đó phát hiện không ít gương mặt quen thuộc của bọn diêm ma và lục ma, "Chuẩn bị lâu như vậy mới trưng ra mấy món đồ chơi này đó à!" Lưu Chấn Hám cười hắc hắc rợn người.
Những con cá lọt lưới này nhất định là đem tin tức của mãnh mã kỵ binh cung cấp cho bọn địa tinh cường đạo ở Thế Đao sơn. Địa tinh chẳng hỗ thẹn là con cưng của sáng thế thần, quả nhiên đã nghĩ ra biện pháp đối địch này.
"Kỵ binh đội! Rút về phía sau càn quét địa tinh kỵ binh tàn dư!" Lưu Chấn Hám lệnh cho Khoa Lý Nạp.
Khoa Lý Nạp nhìn các trường mâu cháy đỏ mà chẳng còn cách nào, căm phẫn chuyển chiến tượng, nhanh chóng quay trở lại chiến trường đang giao tranh ác liệt ở phía sau.
Hải Luân và Thôi Bội Thiến lúc này cũng không nhàn nhã gì, thánh đàn tế tự chẳng những là binh chủng phụ trợ, mà còn là công cụ chiến tránh có sức mạnh ghê ghớm: dưới sự trợ giúp của hai ma thú, hai vị tế tự chính thức tiến nhập chiến trường! Tuy Bỉ Mông pháp điển nghiêm cách quy định tế tự không thể tùy ý xông lên chiến trường, đề phòng bị cung thủ giết chết, nhưng hai vị tế tự trong tình huống binh lực phía nhà ít ỏi, không thể không nghĩa vô phản cố dấn thân vào chiến trường đẫm máu.
Ngưu bì chiến cổ và Tam giác linh cùng cất lên như sấm dội khắp chiến trường.
Các chiến sĩ phụ dong tộc bám sát hai vị tế tự, cảm giác an toàn đại tăng. Quân đội Bỉ Mông có tế tự và không có tế tự hoàn toàn khác nhau xa: được sự chúc phúc của các loại hào quang "Thạch phục", "Chúc phúc", "Thị huyết", "Mẫn tiệp" một cách gần như xa xỉ, các phụ dong tộc chiến sĩ trở nên kiêu dũng dị thường, khác hoàn toàn với biểu hiện khiếp nhược trong lúc đối trận với bọn địa tinh cường đạo.
Hai vị tế tự tiến vào chiến trường, lập tức chứng minh con mắt nhìn người của Thần miếu. Hải Luân được xem trọng như vậy không phải đơn thuần chỉ vì vương tử, mà là nàng xác thật có bản lĩnh, lại có ma thú lợi hại... Con song hệ Khoa ma đa chiến tranh cự thú chuyên môn ăn ca xướng thủy tinh đó có bản lĩnh vượt quá á long ma sủng của mỹ nữ xà đạo sư. Vô luân là lực uy hiếp hay là hiệu quả an toàn, con Tấn mãnh long hệ điện khí của Thôi Bội thiến không thể nào sánh với chiến tranh cự thú được.
Toan dịch và thiểm điện phóng ra từ Khoa ma đa chiến tranh cự thụ đã tạo ra mạnh lưới điện vừa khéo đánh vào các đồng giáp dẫn điện rất nhạy của bọn địa tinh kỵ binh, khiến cho cả người chúng và các ái cước mã phía dưới cùng bị cháy khét bay lên từng đám khói đen, rồi sau đó ngã vật ra đất trân cứng người. Các nước toan dịch chứa đầy axit phun ra khắp nơi, khiến bọn cường đạo chỉ cần dính một chút vào cũng khiến người bốc khói trắng. Cho dù là người chúng có mặc giáp kim loại cũng phải nhanh chóng lăn lộn trên mặt đất từ từ mục ruỗng ra.
Không những như thế, Khoa ma đa chiến tranh cự thú không ngừng nuốt gọn những thi thể trên chiếnn trước, hai hàm răng nhọn hoắc dường như lúc nào cũng nhai nhóp nhép. Con quái vật này do có sức ăn cực kỳ khủng khiếp, nên lĩnh chủ đại nhân chỉ đành cho nó vĩnh viễn ngủ động trong huy chương, hiện giờ khó lắm mới được ra ngoài, sao không đại khai khẩu mà sướng khoái một phen cho thỏa lòng mong ước trong giấc mộng bấy lâu nay chứ?
Trước con cự thú vừa ăn vừa chiến đấu này, các địa tinh kỵ binh còn đâu dũng khí xông lên khiêu chiến?
Bọn cường đạo trên hoang nguyên quả là thông minh! Ca Thản Ny kỵ sĩ thậm chí có cảm giác đang đối diện với quân đội của nhân loại giảo hoạt.
Sự xuất hiện của rừng cọc nhọn chỉa lên đột ngột thế này nhất định sẽ tạo thành sự tổn thương đáng kể cho mười hai Mãnh mã kỵ sĩ. Trong khoảng cách cực ngắn như thế, các mãnh mã tượng không dễ gì dừng lại hay chuyển góc độ do lực xung kích quá mạnh và nhanh. Nhìn những thanh trường mâu làm tự những cây gỗ thô cứng đó, Ca Thản Ny có thể tưởng tượng được sự tiếp xúc có kết quả đáng sợ.
Đối diện với biến hóa đột ngột này, Khoa Lý Nạp có điểm chân tay luống cuống. Rất may là trong lúc xông kích, mãnh mã cự tượng còn kéo theo người một cái bàn cào, do đó tốc độ bị giảm đi không ít, do đó vừa đủ thời gian cho các kỵ sĩ và thú thân dưới người khai thông tư tưởng, nên rốt cuộc đã miễn cường thực hiện được động tác bẻ góc.
Biên đội xung phong hình vòm dưới sự đái lĩnh của voi đầu đàng đã bẻ ngoặc người rất gấp, khiến cho thân hình to lớn của các mãnh mã cự tượng cọ sát vào các đầu thương bén nhọn. Hàng loạt mũi thương cọ vào đằng giáp trên người cự tượng phát ra những tiếng cót két buốt lên đến tận óc. Bọn cường đạo khống chế các cây thương bằng gỗ lớn đó không ai không khỏe mạnh to lớn, nhưng vẫn bị ép ngã hàng loạt. Các bồ cào phía sau các mãnh mã cự tượng do lực quán tính từ tốc độ và sự bẻ ngoặc quá nhanh, đã bay lên vẽ ra từng quỹ đạo ngoằn ngèo quỷ dị, đập thẳng vào các cự thuẫn dựng đứng khoảng hai mét trước trận của bọn cường đạo.
Từng tiếng "bình bình bình" liên tục nổi lên vang dội, toàn bộ những thuẫn bài được dựng lên đều bị con lăn bằng gỗ đập vào tạo ra vô số vết rạn vỡ, rất nhiều đinh bằng đồng kết dính trên đó bị bắn văng ra, hàng thuẫn dựng đứng đó suýt chút nữa vỡ tan tành, bọn cường đạo giữ thuẫn phun ra từng vòi máu ngã lăn ra đất, khiến bọn còn lại vội vội vàng vàng kéo chúng ra sau để thay vào lớp khác giữ thuẫn.
Trong đội hình của bọn cường đạo nổi lên từng tràng quát tháo, giống như than cho kỵ thuật tuyệt vời của bọn mãnh mã kỵ sĩ, lại giống như thở dài cho sức lực vô địch của bọn mãnh mã và sự rắn chắc của đằng giáp.
"Nguy hiểm quá!" Sau lưng Khoa Lý Nạp ướt sủng mồ hôi, lòng tay cũng ướt lạnh. Nếu như thứ họ cưỡi đây chẳng phải là mãnh mã thú thân, tốc độ công kích của họ không nhân vì xuyên qua chiến trận của bọn ải cước mã kỵ binh hơi chậm lại, thì hậu quả hôm nay không khó tưởng tượng.
Khoa Lý Nạp từ khi rời khỏi Tuyết Sơn, gia nhập Phỉ Lãnh Thúy, trở thành kỵ sĩ có "ngựa" duy nhất trong lĩnh địa, tự coi là cánh tay phải hay tay trái của lão bản từ lâu rồi, có bao giờ bị thua thiệt như thế này đâu? Tại sao hiện giờ lại bị mất mặt thế này?
Nhóm mãnh mã kỵ sĩ dưới sự quát tháo của hắn đã chạy sang bên cánh, tập kết cách đó nam cực mét.
Khoa Lý Nạp tức giận bản thân nhát gan, có đằng giáp chắc chắn thế này, cho dù có va chạm phải vào đám thương gỗ kia thì đã làm sao! Quát lên một tiếng, Khoa Lý Nạp đứng thẳng trên người mãnh mã cự tượng, giơ cao cây Tượng nha trường đao, mũi đao chỉ thẳng về cờ tướng bên trận địa đối phương.
Các mũi thương bằng gỗ to của bọn cường đạo lại dựng lên, mấy chục địa tinh cường đạo vội chạy ra từ trung ương trận, mở những túi nước, đem dịch thể trong đó đổ lên trên thân thương, rồi dùng mồi bật bùng lên ngọn lửa lớn trên các đầu thương bén nhọn.
Giống như mới vừa tỉnh mộng, các mũi tên, lao, đầu thương, thủ phủ, thậm chí đá lớn đá nhỏ chợt được phóng dồn dập tới đội hình của mãnh mã kỵ binh cách chúng 50 mét. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Những vũ khí công kích tầm xa này chẳng có chút uy hiếp nào đối với mãnh mã cự tượng. Đằng giáp của họ vừa dày vừa dọc ngang chằng chịt rất khó phá, cho dù là đại phủ của hùng kỵ sĩ Duy Ai Lý cũng không thể chém đứt toàn bộ, huống chi là những mũi lao cũ kỹ cùn mòn của bọn cường đạo này. Thậm chí các hòn đá tảng do khâu lăng cự nhân cường đạo phóng ra cũng chỉ khiến các cự thú này khuấy động vòi chút xíu là đánh những tảng đá này văng ra xa. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sự uy hiếp chân chính đến từ những cây thương đang bốc cháy. Lửa đỏ khiến bọn mãnh mã cự tượng kích động phi thường. Tuy bị che mắt, nhưng những mãnh mã cự tượng này rất mẫn cảm và dễ dàng nắm bắt được nhiệt khí truyền tới những cây gỗ đang bốc cháy ngùn ngụt, khiến chúng cảm thấy bất an lui liên tục.
Vô luận là Khoa Lý Nạp quát tháo thế nào, mãnh mã cự tượng không thèm tiến lên bước nào nữa.
Voi là loại luôn luôn sợ lửa! Bọn cường đạo phát ra tiếng hoan hô vang trời.
Hỏa tiễn và các ngọn lao bị đốt bắt đầu chào mời bọn mãnh mã kỵ binh, mãnh mã cự tượng bị bức lùi lại hơn 70 mét.
Bọn cường đạo nhấc thuẫn lên, dưới sự chỉ huy của một thanh âm thần bí đã bắt đầu tiến lên phía trước.
Lưu Chấn Hám và một đám tráng hán mặt lạnh như tiền từ sau lưng mãnh mã cự tượng bước ra khiến sự hoan hô của bọn cường đạo chợt tắt nghẹn.
Đám Bỉ Mông mới xuất hiện này thật là cường tráng, đầu ai cũng to như cái đấu, toàn thân đầy sát khí, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến gió lạnh hoang nguyên như dừng lại hẳn.
Lưu Chấn Hám quét mắt nhìn bọn cường đạo, trong đó phát hiện không ít gương mặt quen thuộc của bọn diêm ma và lục ma, "Chuẩn bị lâu như vậy mới trưng ra mấy món đồ chơi này đó à!" Lưu Chấn Hám cười hắc hắc rợn người.
Những con cá lọt lưới này nhất định là đem tin tức của mãnh mã kỵ binh cung cấp cho bọn địa tinh cường đạo ở Thế Đao sơn. Địa tinh chẳng hỗ thẹn là con cưng của sáng thế thần, quả nhiên đã nghĩ ra biện pháp đối địch này.
"Kỵ binh đội! Rút về phía sau càn quét địa tinh kỵ binh tàn dư!" Lưu Chấn Hám lệnh cho Khoa Lý Nạp.
Khoa Lý Nạp nhìn các trường mâu cháy đỏ mà chẳng còn cách nào, căm phẫn chuyển chiến tượng, nhanh chóng quay trở lại chiến trường đang giao tranh ác liệt ở phía sau.
Hải Luân và Thôi Bội Thiến lúc này cũng không nhàn nhã gì, thánh đàn tế tự chẳng những là binh chủng phụ trợ, mà còn là công cụ chiến tránh có sức mạnh ghê ghớm: dưới sự trợ giúp của hai ma thú, hai vị tế tự chính thức tiến nhập chiến trường! Tuy Bỉ Mông pháp điển nghiêm cách quy định tế tự không thể tùy ý xông lên chiến trường, đề phòng bị cung thủ giết chết, nhưng hai vị tế tự trong tình huống binh lực phía nhà ít ỏi, không thể không nghĩa vô phản cố dấn thân vào chiến trường đẫm máu.
Ngưu bì chiến cổ và Tam giác linh cùng cất lên như sấm dội khắp chiến trường.
Các chiến sĩ phụ dong tộc bám sát hai vị tế tự, cảm giác an toàn đại tăng. Quân đội Bỉ Mông có tế tự và không có tế tự hoàn toàn khác nhau xa: được sự chúc phúc của các loại hào quang "Thạch phục", "Chúc phúc", "Thị huyết", "Mẫn tiệp" một cách gần như xa xỉ, các phụ dong tộc chiến sĩ trở nên kiêu dũng dị thường, khác hoàn toàn với biểu hiện khiếp nhược trong lúc đối trận với bọn địa tinh cường đạo.
Hai vị tế tự tiến vào chiến trường, lập tức chứng minh con mắt nhìn người của Thần miếu. Hải Luân được xem trọng như vậy không phải đơn thuần chỉ vì vương tử, mà là nàng xác thật có bản lĩnh, lại có ma thú lợi hại... Con song hệ Khoa ma đa chiến tranh cự thú chuyên môn ăn ca xướng thủy tinh đó có bản lĩnh vượt quá á long ma sủng của mỹ nữ xà đạo sư. Vô luân là lực uy hiếp hay là hiệu quả an toàn, con Tấn mãnh long hệ điện khí của Thôi Bội thiến không thể nào sánh với chiến tranh cự thú được.
Toan dịch và thiểm điện phóng ra từ Khoa ma đa chiến tranh cự thụ đã tạo ra mạnh lưới điện vừa khéo đánh vào các đồng giáp dẫn điện rất nhạy của bọn địa tinh kỵ binh, khiến cho cả người chúng và các ái cước mã phía dưới cùng bị cháy khét bay lên từng đám khói đen, rồi sau đó ngã vật ra đất trân cứng người. Các nước toan dịch chứa đầy axit phun ra khắp nơi, khiến bọn cường đạo chỉ cần dính một chút vào cũng khiến người bốc khói trắng. Cho dù là người chúng có mặc giáp kim loại cũng phải nhanh chóng lăn lộn trên mặt đất từ từ mục ruỗng ra.
Không những như thế, Khoa ma đa chiến tranh cự thú không ngừng nuốt gọn những thi thể trên chiếnn trước, hai hàm răng nhọn hoắc dường như lúc nào cũng nhai nhóp nhép. Con quái vật này do có sức ăn cực kỳ khủng khiếp, nên lĩnh chủ đại nhân chỉ đành cho nó vĩnh viễn ngủ động trong huy chương, hiện giờ khó lắm mới được ra ngoài, sao không đại khai khẩu mà sướng khoái một phen cho thỏa lòng mong ước trong giấc mộng bấy lâu nay chứ?
Trước con cự thú vừa ăn vừa chiến đấu này, các địa tinh kỵ binh còn đâu dũng khí xông lên khiêu chiến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.