Chương 41
Đại Dương Lấp Lánh
26/07/2024
Thanh Lam dừng trước cửa công ty, vừa hay Cố Thừa Trạch cũng vừa tới
"A.chào sếp.." Cô là theo tác phong lịch sự của một thư ký mà nói với hắn
Hắn "Ừm" một tiếng rồi bước vào, cô cũng vào theo
Nhân viên bên trong đang nói chuyện phiếm, thấy hẳn đi vào thì nhanh chân giải tán
"Chào sếp..."
"Sếp.chào buổi sáng"
Cố Thừa Trạch cũng chỉ ngó lơ rồi tiến thẳng vào trong thang máy
"Chuẩn bị xong hết rồi chứ"
Cô đứng thất thần trong thang máy, một hồi mới bừng tỉnh lại "À...sếp anh vừa hỏi tôi việc gì sao"
Cố Thừa Trạch nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô thì nhíu mày, cũng không nhắc lại lời vừa nói "Đến rồi, ra ngoài thôi"
Vẫn như thường lệ, cô bước vào văn phòng ngồi xuống bàn làm việc dán mặt vào màn hình máy tính ...dường như cũng đã quên chuyện kia. Lúc này điện thoại bên cạnh rung lên
(Hôm nay cậu vẫn đi làm chứ)
[Nếu tớ nói nghỉ một ngày sẽ bằng nửa tháng lương. Cậu tin không??)
(Gì cơ... đại tiểu thư Hà gia thì nhiêu đó đáng là bao. À lại là thư ký kiêm phu nhân giám đốc...)
(Cậu đừng đùa...]
(Một lát nữa mình đến gặp cậu)
Ngồi vẫn chưa nóng đ*t thì điện thoại vang lên, Cố Thừa Trạch bảo cô sang văn phòng hắn
"Cốc cốc"
"Sắp xếp lại những tài liệu này" Cố Thừa Trạch gõ gõ xuống sắp tài liệu trên bàn cũng không ngước lên nhìn lấy người
Một hồi không thấy ai trả lời hắn ngước lên thì nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc đứng đó như ban nảy của cô, hắn phải gõ gõ thêm mấy lần như vậy
"A...sếp tôi xin lỗi, tôi đi làm ngay..."
"Không được khỏe có thể xin nghỉ phép" Hắn nhíu mày đôi mắt nhìn chẳm chẳm về chiếc bụng của cô "Thư Ký
Hà còn nhớ những gì tôi nói hôm đó chứ?"
Cô nghi hoặc nhìn hắn, nhớ...nhớ gì chứ hắn là muốn cô nhớ đến cái gì. Nhớ đến chuyên điên loạn hôm đó của hắn sao, bây giờ vẫn còn bình thản hỏi cô như vậy, đúng là cầm thú!
Cô nhìn hắn cười nhạt "Sếp Cố là đang muốn nhắc về chuyện gì.. nếu muốn bàn về chuyện đêm hôm đó thi tôi xin phép rời đi" Cô tiến đến cầm sấp tài liệu trên bàn ngoảnh đầu rời đi
"Tôi không có ý đó" Cố Thừa Trạch rời ghế đi đến giữ lấy bả vai cô, lực kéo có hơi mạnh cô không chú ý mà làm rơi rãi tài liệu hết xuống đất
Cô cúi xuống nhặt tài liệu, cũng may hôm nay mặc váy dài nên thuận tiện hơn
Không biết trong đầu Cố Thừa Trạch đang suy nghĩ điều gì mà bỗng dưng kéo cô đứng dậy, rồi tự mình cúi xuống nhặt "Đứng yên đó, để tôi làm"
Nhặt xong hắn thuận tay quăng luôn trên bàn "Chúng ta nói chuyện một chút đã"
"Nếu như không bàn về công việc thì tôi..."
"Cảm phiền cô ngồi yên ở đây một lát" Hắn đi đến khóa chốt cửa lại, đây là sợ Trương Miều Di lại xồng xộc đi vào
"Anh" Cô gằng giọng "chuyện ngày hôm đó tôi không oán trách gì anh cả. Cứ coi như chưa từng xảy ra là được.
Tôi cũng không ép anh phải chịu trách nhiệm" Cô đứng dậy muốn rời khỏi thì Cố Thừa Trạch lại một lần nữa bắt tay cánh tay cô
"Buông...buông ra ở đây là công ty, nể tình anh là sếp...anh đừng buột tôi phải nói ra những lời khó nghe..." Cô muốn tách cánh tay ra khỏi tay hắn, nhưng hắn vẫn giữ như vậy lực không yếu cũng không mạnh
Cô nhớ đến ánh mắt của hắn cứ dán vào chiếc bụng nhỏ "À...anh yên tâm tôi hoàn toàn không có thai..anh cũng đừng lo dòng máu của mình thất lạc bên ngoài. Nếu như có thai đi chăng nữa tôi cũng sẽ không bắt anh bồi thường!
Cánh tay lúc này của Cố Thừa Trạch cũng đã buông lỏng, cô dứt khoát rời đi. Cố Thừa Trạch vẫn đứng đó cũng chỉ thốt lên một câu nhưng vô cùng chắc nịch "Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm"
Lời nói của hắn to rõ đương nhiên cô nghe rõ mồn một vào tai nhưng cô cũng chỉ xem như cát bụi để gió cuốn bay đi
Trương Miều Di đã vào trong văn phòng của cô, đợi rất lâu không thấy người vào nên muốn ra ngoài hóng mát.
Đang định mở cửa ra ngoài thì Thanh Lam đã mở cửa bước vào
Hai người cùng lúc mở cửa khiến Trương Miều Di bên trong ngã nhào xuống sàn
"Ôi!cái đầu của tôi!
"Tiểu Di, có sao không mình không biết cậu ở bên trong." Cô vội vàng đi tới đỡ Trương Miều Di đứng dậy
"Không sao không sao." Trương Miều Di ôm đầu "nảy giờ cậu ở nơi nào vậy, mình đã đợi rất lâu rồi đấy"
"Ai mượn cậu đến đây chứ"
"Hứ! Còn không phải lo cho cậu à" Trương Miều Di liếc mắt nhìn cái bụng phẳng lì của cô "Trong đấy vẫn ổn chứ, có ai đang ngự trị không nhỉ Thanh Lam..à?"
Hai anh em nhà này đến cái liếc mắt cũng giống như vậy. Một hồi lâu cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của
Trương Miều Di. Trương Miều Di cũng là không ép buộc được cô đành đánh hướng sang chuyện khác, nhìn thấy tay cô có vết hằn đỏ
"Ơ .Thanh Lam tay cậu là làm sao vậy"
"Còn không phải nhờ ơn huệ của anh họ cậu" cô cũng lười làm việc mà lười nhác nằm ngả người trên ghế Sofa
"Cái gì.,anh họ mình lại hành hung cậu." Trương Miều Di ngồi đó nghịch điện thoại , vẫn là mong đợi cậu trả lời của cô về chuyện cái thai
Cô nhìn Trương Miều Di rồi lục lọi thứ gì đó trong túi xách, là que thử thai, cô đưa đến trước mặt Trương Miều Di
"Ó... là HAI VẠCH...."
Cô vội vàng lấy tay chặn họng Trương Miều Di lại "xìili cái miệng này của cậu cũng thật là to a, muốn cho cả tòa nhà này biết sao"
"Ừm.thả tay ra"
"Với âm lượng này của tớ muốn cho cả tòa nhà biết thì hơi khó.. nhưng văn phòng đối diện ngay sát bên anh họ sẽ nghe rõ..."
Cô ngồi khoanh tay nghiêm nghị, từ lúc chơi chung đến bây giờ cô vẫn là rất khiếp sợ bộ dạng này của cô. Trương Miều Di khẽ lay lay đùi của cô
"Cậu có vui không...khi có đứa bé này..."
"Cậu nói xem.tớ vui nổi không..."
"Tớ...vậy cậu sẽ giữ nó chứ." Trương Miều Di vẫn là rất mong cô sẽ giữ lại sinh linh tội nghiệp này
"Phá!" Cô không hề do dự. Lời nói có chút ngẹn ngào ở cổ họng phát ra từ miệng cô một cách dứt khoát
"Cậu điên rồi, sinh linh này vô tội..." Trương Miều Di đôi mắt sắp ngấn lệ nắm lấy tay cô
"Nó vô tội. Vậy còn mình thì sao, chả lẽ cậu muốn mình chết dưới tay ông ngoại mình sao" Cô đứng dậy quẹt đi vệt nước mắt "Mình cũng chỉ có hai sự lựa chọn thôi, một là bào thai này biến mất, hai là mình và nó đều phải chết"
"Nhưng mà,,anh họ nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà Thanh Lam" Trương Miều Di vừa dứt lời là muốn mở cửa đi tìm Cố Thừa Trạch liền bị cô ngăn lại kéo ngã xuống ghế
"TRƯƠNG MIỀU DI! Cậu tỉnh táo lên đi, cậu nghĩ như thế nào nếu một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên mà lại sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ nó hả? Hà Thanh lam là một ví dụ đó cậu hiểu không hả?"
"Nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau ra nước ngoài, đợi cậu sinh xong chúng ta lại cùng nhau nuối dưỡng đứa trẻ. Ông ngoại cậu nhất định sẽ không tìm ra mà..phải không Thanh Lam" Trương Miều Di nhìn cô với ánh mắt tha thiết vẫn là mong cô có thể suy nghĩ lại
"Mình vẫn còn sự nghiệp phía trước... mình không thể bỏ dỡ tương lai được" Đây chính là quyết định của cô, không một ai có thể xoay chuyển được, huống hồ cô không muốn chết dưới tay ông ngoại mình
Trương Miều Di cười một cái, nụ cười đau thương "Được, mình hiểu rồi. Sắp xếp đi tới đó mình đi cùng cậu"
"Tiều Di cảm ơn cậu." Cô mỉm cười, rơi những giọt nước mắt, vẫn là không nỡ..
"A.chào sếp.." Cô là theo tác phong lịch sự của một thư ký mà nói với hắn
Hắn "Ừm" một tiếng rồi bước vào, cô cũng vào theo
Nhân viên bên trong đang nói chuyện phiếm, thấy hẳn đi vào thì nhanh chân giải tán
"Chào sếp..."
"Sếp.chào buổi sáng"
Cố Thừa Trạch cũng chỉ ngó lơ rồi tiến thẳng vào trong thang máy
"Chuẩn bị xong hết rồi chứ"
Cô đứng thất thần trong thang máy, một hồi mới bừng tỉnh lại "À...sếp anh vừa hỏi tôi việc gì sao"
Cố Thừa Trạch nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô thì nhíu mày, cũng không nhắc lại lời vừa nói "Đến rồi, ra ngoài thôi"
Vẫn như thường lệ, cô bước vào văn phòng ngồi xuống bàn làm việc dán mặt vào màn hình máy tính ...dường như cũng đã quên chuyện kia. Lúc này điện thoại bên cạnh rung lên
(Hôm nay cậu vẫn đi làm chứ)
[Nếu tớ nói nghỉ một ngày sẽ bằng nửa tháng lương. Cậu tin không??)
(Gì cơ... đại tiểu thư Hà gia thì nhiêu đó đáng là bao. À lại là thư ký kiêm phu nhân giám đốc...)
(Cậu đừng đùa...]
(Một lát nữa mình đến gặp cậu)
Ngồi vẫn chưa nóng đ*t thì điện thoại vang lên, Cố Thừa Trạch bảo cô sang văn phòng hắn
"Cốc cốc"
"Sắp xếp lại những tài liệu này" Cố Thừa Trạch gõ gõ xuống sắp tài liệu trên bàn cũng không ngước lên nhìn lấy người
Một hồi không thấy ai trả lời hắn ngước lên thì nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc đứng đó như ban nảy của cô, hắn phải gõ gõ thêm mấy lần như vậy
"A...sếp tôi xin lỗi, tôi đi làm ngay..."
"Không được khỏe có thể xin nghỉ phép" Hắn nhíu mày đôi mắt nhìn chẳm chẳm về chiếc bụng của cô "Thư Ký
Hà còn nhớ những gì tôi nói hôm đó chứ?"
Cô nghi hoặc nhìn hắn, nhớ...nhớ gì chứ hắn là muốn cô nhớ đến cái gì. Nhớ đến chuyên điên loạn hôm đó của hắn sao, bây giờ vẫn còn bình thản hỏi cô như vậy, đúng là cầm thú!
Cô nhìn hắn cười nhạt "Sếp Cố là đang muốn nhắc về chuyện gì.. nếu muốn bàn về chuyện đêm hôm đó thi tôi xin phép rời đi" Cô tiến đến cầm sấp tài liệu trên bàn ngoảnh đầu rời đi
"Tôi không có ý đó" Cố Thừa Trạch rời ghế đi đến giữ lấy bả vai cô, lực kéo có hơi mạnh cô không chú ý mà làm rơi rãi tài liệu hết xuống đất
Cô cúi xuống nhặt tài liệu, cũng may hôm nay mặc váy dài nên thuận tiện hơn
Không biết trong đầu Cố Thừa Trạch đang suy nghĩ điều gì mà bỗng dưng kéo cô đứng dậy, rồi tự mình cúi xuống nhặt "Đứng yên đó, để tôi làm"
Nhặt xong hắn thuận tay quăng luôn trên bàn "Chúng ta nói chuyện một chút đã"
"Nếu như không bàn về công việc thì tôi..."
"Cảm phiền cô ngồi yên ở đây một lát" Hắn đi đến khóa chốt cửa lại, đây là sợ Trương Miều Di lại xồng xộc đi vào
"Anh" Cô gằng giọng "chuyện ngày hôm đó tôi không oán trách gì anh cả. Cứ coi như chưa từng xảy ra là được.
Tôi cũng không ép anh phải chịu trách nhiệm" Cô đứng dậy muốn rời khỏi thì Cố Thừa Trạch lại một lần nữa bắt tay cánh tay cô
"Buông...buông ra ở đây là công ty, nể tình anh là sếp...anh đừng buột tôi phải nói ra những lời khó nghe..." Cô muốn tách cánh tay ra khỏi tay hắn, nhưng hắn vẫn giữ như vậy lực không yếu cũng không mạnh
Cô nhớ đến ánh mắt của hắn cứ dán vào chiếc bụng nhỏ "À...anh yên tâm tôi hoàn toàn không có thai..anh cũng đừng lo dòng máu của mình thất lạc bên ngoài. Nếu như có thai đi chăng nữa tôi cũng sẽ không bắt anh bồi thường!
Cánh tay lúc này của Cố Thừa Trạch cũng đã buông lỏng, cô dứt khoát rời đi. Cố Thừa Trạch vẫn đứng đó cũng chỉ thốt lên một câu nhưng vô cùng chắc nịch "Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm"
Lời nói của hắn to rõ đương nhiên cô nghe rõ mồn một vào tai nhưng cô cũng chỉ xem như cát bụi để gió cuốn bay đi
Trương Miều Di đã vào trong văn phòng của cô, đợi rất lâu không thấy người vào nên muốn ra ngoài hóng mát.
Đang định mở cửa ra ngoài thì Thanh Lam đã mở cửa bước vào
Hai người cùng lúc mở cửa khiến Trương Miều Di bên trong ngã nhào xuống sàn
"Ôi!cái đầu của tôi!
"Tiểu Di, có sao không mình không biết cậu ở bên trong." Cô vội vàng đi tới đỡ Trương Miều Di đứng dậy
"Không sao không sao." Trương Miều Di ôm đầu "nảy giờ cậu ở nơi nào vậy, mình đã đợi rất lâu rồi đấy"
"Ai mượn cậu đến đây chứ"
"Hứ! Còn không phải lo cho cậu à" Trương Miều Di liếc mắt nhìn cái bụng phẳng lì của cô "Trong đấy vẫn ổn chứ, có ai đang ngự trị không nhỉ Thanh Lam..à?"
Hai anh em nhà này đến cái liếc mắt cũng giống như vậy. Một hồi lâu cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của
Trương Miều Di. Trương Miều Di cũng là không ép buộc được cô đành đánh hướng sang chuyện khác, nhìn thấy tay cô có vết hằn đỏ
"Ơ .Thanh Lam tay cậu là làm sao vậy"
"Còn không phải nhờ ơn huệ của anh họ cậu" cô cũng lười làm việc mà lười nhác nằm ngả người trên ghế Sofa
"Cái gì.,anh họ mình lại hành hung cậu." Trương Miều Di ngồi đó nghịch điện thoại , vẫn là mong đợi cậu trả lời của cô về chuyện cái thai
Cô nhìn Trương Miều Di rồi lục lọi thứ gì đó trong túi xách, là que thử thai, cô đưa đến trước mặt Trương Miều Di
"Ó... là HAI VẠCH...."
Cô vội vàng lấy tay chặn họng Trương Miều Di lại "xìili cái miệng này của cậu cũng thật là to a, muốn cho cả tòa nhà này biết sao"
"Ừm.thả tay ra"
"Với âm lượng này của tớ muốn cho cả tòa nhà biết thì hơi khó.. nhưng văn phòng đối diện ngay sát bên anh họ sẽ nghe rõ..."
Cô ngồi khoanh tay nghiêm nghị, từ lúc chơi chung đến bây giờ cô vẫn là rất khiếp sợ bộ dạng này của cô. Trương Miều Di khẽ lay lay đùi của cô
"Cậu có vui không...khi có đứa bé này..."
"Cậu nói xem.tớ vui nổi không..."
"Tớ...vậy cậu sẽ giữ nó chứ." Trương Miều Di vẫn là rất mong cô sẽ giữ lại sinh linh tội nghiệp này
"Phá!" Cô không hề do dự. Lời nói có chút ngẹn ngào ở cổ họng phát ra từ miệng cô một cách dứt khoát
"Cậu điên rồi, sinh linh này vô tội..." Trương Miều Di đôi mắt sắp ngấn lệ nắm lấy tay cô
"Nó vô tội. Vậy còn mình thì sao, chả lẽ cậu muốn mình chết dưới tay ông ngoại mình sao" Cô đứng dậy quẹt đi vệt nước mắt "Mình cũng chỉ có hai sự lựa chọn thôi, một là bào thai này biến mất, hai là mình và nó đều phải chết"
"Nhưng mà,,anh họ nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà Thanh Lam" Trương Miều Di vừa dứt lời là muốn mở cửa đi tìm Cố Thừa Trạch liền bị cô ngăn lại kéo ngã xuống ghế
"TRƯƠNG MIỀU DI! Cậu tỉnh táo lên đi, cậu nghĩ như thế nào nếu một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên mà lại sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ nó hả? Hà Thanh lam là một ví dụ đó cậu hiểu không hả?"
"Nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau ra nước ngoài, đợi cậu sinh xong chúng ta lại cùng nhau nuối dưỡng đứa trẻ. Ông ngoại cậu nhất định sẽ không tìm ra mà..phải không Thanh Lam" Trương Miều Di nhìn cô với ánh mắt tha thiết vẫn là mong cô có thể suy nghĩ lại
"Mình vẫn còn sự nghiệp phía trước... mình không thể bỏ dỡ tương lai được" Đây chính là quyết định của cô, không một ai có thể xoay chuyển được, huống hồ cô không muốn chết dưới tay ông ngoại mình
Trương Miều Di cười một cái, nụ cười đau thương "Được, mình hiểu rồi. Sắp xếp đi tới đó mình đi cùng cậu"
"Tiều Di cảm ơn cậu." Cô mỉm cười, rơi những giọt nước mắt, vẫn là không nỡ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.