Chương 42
Đại Dương Lấp Lánh
26/07/2024
"Két" cánh cửa mở ra, Cố Thừa Trạch bước vào đối diện với hắn là hai con người kỳ lạ đôi mắt rũ rượi
Liếc thấy que thử thai còn ở trên bàn Trương Miều Di mau chóng cất đi
"Sếp Cố."
Cô Thừa Trạch đưa ra sấp tài liệu trước mặt cô
"À, phiền anh rồi, cảm ơn"
"Ừm, bên phía đối tác chiều này có thể hẹn gặp, không có giờ cụ thể"
Cố Thừa Trạch quay đi
Trương Miều Di thở phào nhẹ nhõm "phùuu"
"Cũng may là mình nhanh chóng cất đi."
Cô khẽ nhíu mày, cánh tay ghì chặt lấy bả vai Trương Miều Di
"Cậu nhớ kĩ đấy, không được tiết lộ chuyện này!"
"Đau đấy Thanh Lam à, mình làm sao phản bội cậu được"
Nói là không phản bội nhưng chuyện đi mua que thử thai là do cô đã tiết lộ cho Cố Thừa Trạch. Trong lòng Trương Miều Di bây giờ đang rất áy náy, ánh mắt cô hơi chột dạ, chuyện lần này Trương Miều Di đang dặn lòng rằng nhất định là phải giữ kín
Ánh mắt cô nhìn chằm chăm vào Trương Miều Di một lúc như đang dò hỏi, nhận ra Trương Miều Di đang né tránh điều gì đó
"Sao cậu lại không dám nhìn thẳng vào mắt mình..." Đôi mắt cô càn dán sát vào mặt Trương Miều Di đang quay sang hướng khác, cô dùng lực đẩy cằm Trương Miều Di về phía mình "Có phải cậu làm chuyện gì có lỗi...."
Trương Miều Di hoảng sợ đẩy mạnh cô ra ôm lấy bả vai
"Hức bộ dạng này của cậu rất điên đấy...khiếp" Trương Miều Di ôm lấy túi xách bỏ chạy "Tớ đi trước đây"
Sợ hãi đến mức quên luôn điện thoại trên bàn, vừa hay có người gọi điện tới
"Là ai gọi nhỉ, lại không có để tên"
Cô nhận máy thay Trương Miều Di
"ALo, là ai vậy?"
Đầu dây bên kia vẫn chưa trả lời
"ALo"
"Chào cô tôi là Diệp Tử Khiêm, Trương Miều Di không giữ điện thoại sao"
"A chào anh, lúc nảy cô ấy đi quên cả điện thoại."
"Khi nào cô ấy trở lại thì báo giúp tôi một tiếng là được"
"Được.không còn chuyện gì khác tôi cúp máy đây"
"Cảm ơn cô"
Cô ngồi suy nghĩ một hồi cũng không biết Trương Miều Di sao lại dây phải tên Diệp Tử Khiêm, câu được con cá kinh khủng như vậy
Vực lại tinh thần cô cố gắng hoàn thành hết số công việc ngày hôm nay
••••••••
Ở tại Hà gia
Ngày mai là ngày giỗ của Hà Thư Ý, người làm đang tất bật dọn dẹp cùng bà Hà. Từ khi chuyện năm xưa xảy ra đến nay bà đã không còn tuyển những người làm mới nữa, nếu có thì cũng xét nhân phẩm rất nhiều...chỉ giữ lại một số ít người thân cận
Mỗi ngày bà ấy đều đốt cho hai đứa con của mình một nén nhang. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng mỗi lần như vậy bà đều cảm thấy xót xa vô cùng, bà không kiềm được nước mắt, luôn tự trách mình không biết dạy con
"Hai đứa con gái tội nghiệp của ta...đều là ta không tốt...ta không dạy được các con..."
Bà Hà đứng trước bài vị của hai người họ cắm một nén nhang nhìn bài vị đọc to rõ từng chữ
"Trưởng nữ Hà gia Hà Thư Kỳ mất năm hai mươi tuổi, là do bệnh nên chết trẻ
Thứ nữ Hà gia Hà Thư Ý mất năm mười chín tuổi, là do bệnh nên chết trẻ"
Bà Hà đau xót nhớ lại từng câu từng chữ năm đó được chính miệng ông Hà đọc trong tang lễ của họ, nước mắt cứ thế mà tuôn ra
"Ngày mai là ngày giỗ của con Thư Ý con gái của mẹ...mẹ thật đáng chết..đều do mẹ." Bà ôm lấy vạt áo của mình mà giằng xé một cách đau đớn
Năm đó hai người con gái của Hà gia mất cùng một năm...Hai người con gái này đều là chưa một lần được khoác lên mình màu áo cưới, màu áo hạnh phúc của người con gái nhưng tang lễ lại tổ chức vô cùng long trọng. Tuy truyền thông phát tán nói họ là bệnh nên chết trẻ nhưng ai mà không biết.....chỉ là ông Hà muốn giữ lại một chút thanh danh cho hai người con gái này
Là người con gái mà bà mang nặng đẻ đau, bà dứt ruột sinh ra thì làm sao có thể thấy chết lại không cứu, chỉ do bà về trễ một bước chỉ có thể chứng kiến cảnh con mình nằm bê bết ở dưới sàn, chết một cách tự nguyện
"Bà chủ.., bà chủ" Một người làm đi đến muốn dìu bà
"Bà chủ, đã nhiều năm như vậy rồi cũng đừng tự trách bản thân..." Đây là người làm thân cận của bà Hà, đi theo bà từ nhỏ, những người làm nhỏ tuổi năm xưa đều được gia đình bà cho đi học rất dàng hoàng, tử tế
Sống cùng bà từ nhỏ, chứng kiến bà lấy chồng sinh con, nuôi nấng hai đứa con gái của bà, họ tất nhiên cũng sẽ cảm thấy đau thương thay phần nào
"Hai người dìu bà chủ đi nghỉ ngơi đi, ở đây cứ để tôi dọn"
Bà Hà bước ra đã chạm mặt ông Hà, ông Hà rất ít khi đặt chân vào đây phải nói đây là lần thứ hai kể từ khi hai người họ mất mới đúng
"Ông chủ"
Nhìn tình cảnh trước mắt, ông Hà đương nhiên hiểu rõ
"Dìu bà chủ đi nghỉ đi"
Ông Hà thở dài, bước vào trong
"Ông chủ, ông cũng nên thắp cho hai cô ấy một nén nhang chứ?"
"Không con việc của bà nữa đâu, bà ra ngoài trước đi"
"Dạ" Người làm cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc bước ra ngoài
Năm xưa ông kiên quyết không muốn lập bài vị cho hai đứa con gái này ở Hà gia, nên đã tức giận mà đập đồ hết những thứ này. Bà Hà đau lòng khóc lóc rất thảm thương nên cuối cùng mới giữ lại được
Ông Hà tiến đến cằm lấy hai cây nhang hơ cho cháy.... Quả thật từ lúc hai người con gái này mất đến nay, một giọt lệ của ông đều không rơi xuống
"Có cảm động không..cảm động với tình thương của bà ấy không? Bà ấy mỗi ngày là đều khóc lóc như vậy"
Ông Hà đi lanh quanh bên trong nhìn về bài vị mà nói chuyện với không khí
"Bà ấy rất thương hai con...ta cũng là rất thương hai con mà...ta thật là không xứng làm cha...không dạy được con lại đi giết chết con mình
Ta cũng rất đau đớn mà...ta già rồi cũng sắp rời khỏi cõi đời này.đến lúc đó ta đoàn tụ với hai con, mặc cho hai con oán trách có được không hả..."
Ông Hà cắm xuống hai nén nhang, cười một cách chua xót
Đã hai mươi năm trôi qua rồi, cuối cùng ông cũng đã nói ra được những lời giấu trong lòng từ bấy lâu.....
Bà Hà vẫn chưa rời đi, chỉ là muốn ở lại sợ rằng ông Hà lại tức giận đập đồ bài vị con gái của bà nhưng không ngờ lại chứng kiến được cảnh tưởng xót xa này, bà đứng nép ở ngoài khóc không thành tiến,.........
Liếc thấy que thử thai còn ở trên bàn Trương Miều Di mau chóng cất đi
"Sếp Cố."
Cô Thừa Trạch đưa ra sấp tài liệu trước mặt cô
"À, phiền anh rồi, cảm ơn"
"Ừm, bên phía đối tác chiều này có thể hẹn gặp, không có giờ cụ thể"
Cố Thừa Trạch quay đi
Trương Miều Di thở phào nhẹ nhõm "phùuu"
"Cũng may là mình nhanh chóng cất đi."
Cô khẽ nhíu mày, cánh tay ghì chặt lấy bả vai Trương Miều Di
"Cậu nhớ kĩ đấy, không được tiết lộ chuyện này!"
"Đau đấy Thanh Lam à, mình làm sao phản bội cậu được"
Nói là không phản bội nhưng chuyện đi mua que thử thai là do cô đã tiết lộ cho Cố Thừa Trạch. Trong lòng Trương Miều Di bây giờ đang rất áy náy, ánh mắt cô hơi chột dạ, chuyện lần này Trương Miều Di đang dặn lòng rằng nhất định là phải giữ kín
Ánh mắt cô nhìn chằm chăm vào Trương Miều Di một lúc như đang dò hỏi, nhận ra Trương Miều Di đang né tránh điều gì đó
"Sao cậu lại không dám nhìn thẳng vào mắt mình..." Đôi mắt cô càn dán sát vào mặt Trương Miều Di đang quay sang hướng khác, cô dùng lực đẩy cằm Trương Miều Di về phía mình "Có phải cậu làm chuyện gì có lỗi...."
Trương Miều Di hoảng sợ đẩy mạnh cô ra ôm lấy bả vai
"Hức bộ dạng này của cậu rất điên đấy...khiếp" Trương Miều Di ôm lấy túi xách bỏ chạy "Tớ đi trước đây"
Sợ hãi đến mức quên luôn điện thoại trên bàn, vừa hay có người gọi điện tới
"Là ai gọi nhỉ, lại không có để tên"
Cô nhận máy thay Trương Miều Di
"ALo, là ai vậy?"
Đầu dây bên kia vẫn chưa trả lời
"ALo"
"Chào cô tôi là Diệp Tử Khiêm, Trương Miều Di không giữ điện thoại sao"
"A chào anh, lúc nảy cô ấy đi quên cả điện thoại."
"Khi nào cô ấy trở lại thì báo giúp tôi một tiếng là được"
"Được.không còn chuyện gì khác tôi cúp máy đây"
"Cảm ơn cô"
Cô ngồi suy nghĩ một hồi cũng không biết Trương Miều Di sao lại dây phải tên Diệp Tử Khiêm, câu được con cá kinh khủng như vậy
Vực lại tinh thần cô cố gắng hoàn thành hết số công việc ngày hôm nay
••••••••
Ở tại Hà gia
Ngày mai là ngày giỗ của Hà Thư Ý, người làm đang tất bật dọn dẹp cùng bà Hà. Từ khi chuyện năm xưa xảy ra đến nay bà đã không còn tuyển những người làm mới nữa, nếu có thì cũng xét nhân phẩm rất nhiều...chỉ giữ lại một số ít người thân cận
Mỗi ngày bà ấy đều đốt cho hai đứa con của mình một nén nhang. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng mỗi lần như vậy bà đều cảm thấy xót xa vô cùng, bà không kiềm được nước mắt, luôn tự trách mình không biết dạy con
"Hai đứa con gái tội nghiệp của ta...đều là ta không tốt...ta không dạy được các con..."
Bà Hà đứng trước bài vị của hai người họ cắm một nén nhang nhìn bài vị đọc to rõ từng chữ
"Trưởng nữ Hà gia Hà Thư Kỳ mất năm hai mươi tuổi, là do bệnh nên chết trẻ
Thứ nữ Hà gia Hà Thư Ý mất năm mười chín tuổi, là do bệnh nên chết trẻ"
Bà Hà đau xót nhớ lại từng câu từng chữ năm đó được chính miệng ông Hà đọc trong tang lễ của họ, nước mắt cứ thế mà tuôn ra
"Ngày mai là ngày giỗ của con Thư Ý con gái của mẹ...mẹ thật đáng chết..đều do mẹ." Bà ôm lấy vạt áo của mình mà giằng xé một cách đau đớn
Năm đó hai người con gái của Hà gia mất cùng một năm...Hai người con gái này đều là chưa một lần được khoác lên mình màu áo cưới, màu áo hạnh phúc của người con gái nhưng tang lễ lại tổ chức vô cùng long trọng. Tuy truyền thông phát tán nói họ là bệnh nên chết trẻ nhưng ai mà không biết.....chỉ là ông Hà muốn giữ lại một chút thanh danh cho hai người con gái này
Là người con gái mà bà mang nặng đẻ đau, bà dứt ruột sinh ra thì làm sao có thể thấy chết lại không cứu, chỉ do bà về trễ một bước chỉ có thể chứng kiến cảnh con mình nằm bê bết ở dưới sàn, chết một cách tự nguyện
"Bà chủ.., bà chủ" Một người làm đi đến muốn dìu bà
"Bà chủ, đã nhiều năm như vậy rồi cũng đừng tự trách bản thân..." Đây là người làm thân cận của bà Hà, đi theo bà từ nhỏ, những người làm nhỏ tuổi năm xưa đều được gia đình bà cho đi học rất dàng hoàng, tử tế
Sống cùng bà từ nhỏ, chứng kiến bà lấy chồng sinh con, nuôi nấng hai đứa con gái của bà, họ tất nhiên cũng sẽ cảm thấy đau thương thay phần nào
"Hai người dìu bà chủ đi nghỉ ngơi đi, ở đây cứ để tôi dọn"
Bà Hà bước ra đã chạm mặt ông Hà, ông Hà rất ít khi đặt chân vào đây phải nói đây là lần thứ hai kể từ khi hai người họ mất mới đúng
"Ông chủ"
Nhìn tình cảnh trước mắt, ông Hà đương nhiên hiểu rõ
"Dìu bà chủ đi nghỉ đi"
Ông Hà thở dài, bước vào trong
"Ông chủ, ông cũng nên thắp cho hai cô ấy một nén nhang chứ?"
"Không con việc của bà nữa đâu, bà ra ngoài trước đi"
"Dạ" Người làm cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc bước ra ngoài
Năm xưa ông kiên quyết không muốn lập bài vị cho hai đứa con gái này ở Hà gia, nên đã tức giận mà đập đồ hết những thứ này. Bà Hà đau lòng khóc lóc rất thảm thương nên cuối cùng mới giữ lại được
Ông Hà tiến đến cằm lấy hai cây nhang hơ cho cháy.... Quả thật từ lúc hai người con gái này mất đến nay, một giọt lệ của ông đều không rơi xuống
"Có cảm động không..cảm động với tình thương của bà ấy không? Bà ấy mỗi ngày là đều khóc lóc như vậy"
Ông Hà đi lanh quanh bên trong nhìn về bài vị mà nói chuyện với không khí
"Bà ấy rất thương hai con...ta cũng là rất thương hai con mà...ta thật là không xứng làm cha...không dạy được con lại đi giết chết con mình
Ta cũng rất đau đớn mà...ta già rồi cũng sắp rời khỏi cõi đời này.đến lúc đó ta đoàn tụ với hai con, mặc cho hai con oán trách có được không hả..."
Ông Hà cắm xuống hai nén nhang, cười một cách chua xót
Đã hai mươi năm trôi qua rồi, cuối cùng ông cũng đã nói ra được những lời giấu trong lòng từ bấy lâu.....
Bà Hà vẫn chưa rời đi, chỉ là muốn ở lại sợ rằng ông Hà lại tức giận đập đồ bài vị con gái của bà nhưng không ngờ lại chứng kiến được cảnh tưởng xót xa này, bà đứng nép ở ngoài khóc không thành tiến,.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.