Chương 10
Mộc Dung
25/07/2014
Ngày hôm qua đến gần giữa trưa thì trời lại đổ mưa to, mưa trút nặng trên mặt đất khiến cho khu vực trũng thấp này thành biển lớn mênh mông.
Mà trận mưa này từ hôm qua cho tới sáng sớm hôm nay cũng không ngừng tạnh, vì phòng mình đi làm đến muộn, Nhạc Thiên đã ra ngoài sớm hơn.
Ngồi ở trước bàn làm việc nhìn đồng hồ, cô thở dài một cái.
Chờ một lát anh sẽ tới đây, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng đi làm trễ……
Cô nên đối mặt với anh thế nào đây? Ngày hôm qua sau một trận cãi nhau qua điện thoại cô đã ngã xuống giường mà khóc, chẳng biết ngủ lúc nào, lúc cô tỉnh lại thì trời đã mờ tối, vửa mở tivi xem tin tức thì mới biết là trời đã mưa to từ giữa trưa đến giờ.
Anh chắc rất nhanh đã đi về rồi, đợi không được cô sẽ trở về khách sạn….
Điều này Nhạc Thiên một mực nghĩ trong đầu, từ hôm qua đến bây giờ, trong lòng lo lắng càng ngày càng nặng thêm.
Đồng hồ tí tách chạy, nhìn kim chỉ giờ đã đến chín giờ, tiếp lướt qua chín giờ đến mười giờ, sau đó là mười một giờ………
Thế nào anh còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ anh vẫn còn đứng ở cửa trạm xe điện ngầm đợi cô, Điều này sao có thể?
Lòng Nhạc Thiên cả kinh, vội vàng thả công việc trong tay xuống rồi gọi một cuộc điện thoại, điện thoại vang lên vài tiếng rồi cuối cùng cũng bắt máy.
“Alo?” Giọng nói Cầu Thiệu Ngôn khàn khàn và nhỏ, không có tức giận.
“Tổng giám đốc?” Nhạc Thiên thử dò xét lên tiếng. Anh thế nào? Giọng nói giống như ngã bệnh? Chẳng lẽ đúng là ngày hôm qua gặp mưa sao?
“Tiểu Thiên là em…..” Giữa lúc mê man Cầu Thiệu Ngôn nghe được tiếng Nhạc Thiên.
“Anh bây giờ ở đâu?” Nhạc Thiên khẩn trương hỏi.
“Anh….. Anh ở khách sạn.”
“Khách sạn? Anh vẫn ngủ sao?”
“Anh cảm thấy không thoải mái, hôm nay anh có thể không đến công tay.” Giọng nói Cầu Thiệu Ngôn chậm chạp, giống như thật ngã bệnh.
“Không thoải mái? Vậy…. Đã mời bác sĩ khám chưa?”
“Không có, anh ngủ một chút là tốt thôi.” Không ngờ Tiểu Thiên của anh vẫn quan tâm đến anh, Cầu Thiệu Ngôn lập tức nói rồi bật ra cười một tiếng.
“Sao lại chưa? Bây giờ em sẽ đi qua xem anh, vậy…. Anh có hay không muốn ăn cái gì đó? Em giúp anh mua qua đó.” Nhạc Thiên vừa nghe anh ngã bệnh, lo lắng mà đã quên chuyện ngày hôm qua hai người đã cãi nhau, cũng quên ngày hôm trước anh sau lưng cô cùng thân mật với cô gái khác, việc đó rất đáng giận.
“Anh muốn em nấu cháo Quảng Đông.” Tối hôm qua đến bây giờ, anh cũng đầu óc không tỉnh táo, thứ gì cũng ăn không vô cũng chỉ muốn ăn cháo mà cô tự nấu.
“Ừ, em biết rồi, em lập tức qua đó.” Nhạc Thiên lo lắng cúp điện thoại, lấy cái túi liền lao ra công ty về nhà chuần bị thức ăn cho anh.
***
Khi Nhạc Thiên xách theo bình cháo vào khách sạn, cô cúi nhìn trong tay bình cháo Quảng Đông thì thấy buồn cười.
Nào có người như vậy….. Rõ ràng hận chết Cầu Thiệu Ngôn đáng ghét kia, cũng không cách nào quên ba năm trước đây anh vút bỏ mình, nhưng khi biết anh ngã bệnh, lại không chút nghĩ ngợi mà xông về nhà chuẩn bị bát cháo cho anh?
Khi cảm tính cô kéo trở về, mới phát hiện mình rõ ràng đã dùng tốc độ nhanh nhất nấu xong cháo nóng thơm ngào ngạt, rồi hoả tốc chạy tới khách sạn, cô nghĩ, cả đời này của cô có thể đều bị Cầu Thiệu Ngôn khống chế.
Nghĩ tới đây, lòng cô liền bao phủ thất bại, thẳng nhìn thấy Cầu Thiệu Ngôn nhắm mắt nằm trên giường, cảm giác lo lắng lại nhảy lên trong lòng cô, đuổi đi cảm giác thất bại.
“Anh không sao chứ? Ngày hôm qua anh rốt cục đã ở đó đợi đến khi nào? Nhạc Thiên nóng nảy cầm cái bàn đặt trên giường, vừa đem bình cháo đổ ra vừa hỏi.
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở Cầu Thiện Ngôn liền mở mắt chậm rãi ngồi dậy, anh chịu đựng cảm giác choáng váng mà cười yếu ớt nhìn cô “Anh không sao….. Anh ở đó đợi bao lâu cũng không quan trọng, ít nhất bây giờ anh có thể nhìn thấy em, vậy cũng tốt.”
Ngày hôm qua, một mình anh đứng ở cửa trạm xe điện ngầm đợi đến mười hai giờ khuya, lúc đó chuyến xe cuối cùng cũng đã đi anh vẫn còn chưa từ bỏ ý định, mãi cho đến hơn hai giờ sáng mới quyết định kêu xe taxi trở về khách sạn.
Trong lúc đợi 16 tiếng đồng hồ kia, anh đều lo lắng, anh sợ hãi thật vất vả tình yêu này mới trở về sẽ vì nguyên nhân không rõ mà biến mất…….
“Anh….” Nhạc Thiên thật không biết nên nói thể nào với anh mới tốt, nhìn tóc đen anh xốc xếch cùng nửa người trên lộ ra, chỉ có thể thở dài, bắt đầu vì anh chải lại tóc đen cùng cầm áo sơ mi trên ghế salon giúp anh mặc vào. “Anh đã bị cảm! Thế nào còn giả bộ đẹp trai không mặc quần áo? Chẳng lẽ anh không biết điều hoà không khí trong phòng chỉ có 23 độ?”
Cầu Thiệu Ngôn nhìn chằm chằm cô tỉ mỉ vì anh sửa sang bộ dạng, tâm kia đã sớm thuộc về cô mà cuồng liệt rung động, bỗng nhiên anh nắm lấy tay nhỏ bé của cô đang giúp anh cài áo, đôi mắt đen và sâu hôm nay gợn sóng cuồng phong gào thét “Đừng rời khỏi anh, anh cần em.”
Nhạc Thiên bị anh bất thình lình bộc bạch doạ cho giật mình, đôi mắt cô sáng ngời nhìn thẳng theo dõi anh, cuối cùng miệng nhỏ nhắn mới tìm được giọng nói, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao…..?”
“Cái gì vì sao?"
“Anh vì sao lại đối với em như vậy?” Hơi thở Nhạc Thiên nghẹn ngào, làm đôi mắt to sáng ngời khoác lên một tầng hơi nước “Anh rõ ràng đã có người phụ nữ khác, vì sao còn phải nắm giữ em?”
Cô vốn không muốn thừa nhận, chỉ cần cô nhớ anh ác ý trêu đùa lòng Nhạc Thiên sẽ giống như bị dao cắt, nhưng lúc cô nhìn mắt thâm tình của anh nói ra lời chân thật nhất, cô phát hiện lòng cô giống như toàn bộ bị đào lên, đau đến nỗi cô không cách nào không chế mình, mặc cho nước mắt chảy xuống.
“Anh? Anh nào có người phụ nữ khác?” Nhìn bộ dáng cô khóc sướt mướt, Cầu Thiệu Ngôn cực kỳ không muốn, nhưng lúc bàn tay anh vươn ra muốn vì cô lâu đi nước mắt thì câu trả lời của cô khiến cho anh ngừng tay hỏi.
Lẽ nào lúc này anh còn muốn nguỵ trang sao? Nhạc Thiên đổi lấy tức giận nhìn anh chằm chằm “Còn nói không? Ngày hôm trước anh đem em bỏ ở nơi này chạy đến công ty còn ở chung với một người phụ nữ lai xinh đẹp không phải sao?”
“Làm sao em biết?” Khuôn mặt anh tuấn của Cầu Thiệu Ngôn hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc
Vẻ mặt kinh ngạc của anh khiến Nhac Thiên đau nhói vì anh vết thương lòng chồng chất, nhưng cô lại mạnh mẽ lên tinh thần “Ngày hôm trước em đến công ty tìm anh, sau đó em liền thấy anh cùng một tiểu thư có dáng dấp rất xinh đẹp ở chung một chỗ”
Nghĩ đến ngày đó cô không chịu nổi cũng không muốn hồi tưởng lại lắm, hiện tại hai người chạy tới ngả bài, vậy cũng tốt đem hết tất cả nói rõ ràng.
“Cài này…..” Vẻ mặt Cầu Thiệu Ngôn lộ ra vẻ khổ sở hiếm có, vẻ mặt áy náy nhìn Nhạc Thiên “Thật ra thì người phụ nữ kia tên là Julia, cô ấy là thư ký của anh ở Mỹ, Tiểu Thiên anh thành thật thừa nhận với em, trong ba năm ở Mỹ này anh cùng một số phụ nữ lên giường, mà cô ấy cũng là một trong những phụ nữ đó, thế nhưng khi anh quyết định theo đuổi em, anh cũng đã không muốn quay về cuộc sống trước kia nữa, bây giờ anh chỉ muốn cùng em ở chung một chỗ, mãu cho đến khi chúng ta trở thành ông lão, bà lão.”
Những thứ này đã qua anh cũng không phải là không chuẩn bị nói, mà anh cho là thời cơ chưa tới để nói.
“Nếu như anh quyết định không muốn cùng các cô ấy có quan hệ, vậy vì sao anh còn nói muốn về Mỹ sau một năm?” Trong ba năm hai người tách ra, anh cùng với bất kỳ người phụ nữ nào xảy ra quan hệ đối với cô mà nói không quan trong, Nhạc Thiên muốn chính là bây giờ anh đối với cô thành thực.
“Đúng anh xác đinh sẽ về Mỹ sau một năm.” Cầu Thiệu Ngôn không muốn phủ nhận. hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Chẳng qua anh về Mỹ để xin ông chủ của anh cho anh ở Đài Loan luôn, bởi vì tập đoàn Hoàn Á chuẩn bị mở công ty chi nhánh ở Đài Loan, mà anh quay về tranh thủ cơ hội ở Đài Loan mà ở lại.”
Thì ra là cô hiểu lầm, nhưng ngày hôm trước anh để cho người phụ nữ xinh đẹp kia cảnh tưởng tựa vào cùng nhau thân thiết khiến cô không muốn tin tưởng, vì vậy nửa hí mắt nhìn anh, “Anh xác định anh đã cùng người phụ nữ kia tách ra?”
“Thật ra thì anh…..” Cầu Thiệu Ngôn nói tới chỗ này thì xấu hổ gãi gãi đầu, mặt xanh đen chuyển dần đỏ “Thật ra thì anh vẫn luôn thích em, nhưng vì lời thề trước kia nhất định phải tách khỏi em đến nước Mỹ, ba năm nay anh cũng rất khổ sở, bởi vì anh rất yêu em cũng rất nhớ em, vì vậy thường rất muốn mua vé máy bay trở về Đài Loan tìm em, vì muốn ngăn chặn hành động như vậy, cho nên anh trừ không ngừng làm việc bên ngoài, còn cùng các phụ nữ khác quan hệ, dùng họ để quên em, nhưng khi anh vừa về Đài Loan nhìn thấy em, anh liền hiểu……”
“Hiểu cái gì?” Giọng nói khàn khàn dịu dàng của anh , đã xoá bỏ sự tức giận của cô.
Cầu Thiệu Ngôn khẽ cười dịu dàng nhìn cô “Anh vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của em…. Từ thời điểm hai ta lần đầu tiên gặp nhau một khắc kia trở đi trái tim anh vẫn luôn của em, sau ba năm trở lại Đài Loan gặp lại em, anh vui vẻ đã quên hai người chúng ta đã xa cách ba năm rồi,anh còn coi em là Tiểu Thiên của anh, đem em hung hăng ôm lấy hôn em.”
Đầy là lần đầu tiên nói đến tình yêu sâu đậm nhất của anh, lập tức khiến Nhạc Thiên hai gò má đỏ thẫm, bời vì cô cũng giống như anh, ở lần đầu tiên vội vã thoáng nhìn nhau, đời này cô đã có tình yêu sâu sắc nhất.
“……. Em không tin tưởng anh sao?” Anh đã từng quay lưng với cô rời khỏi Đài Loan ba năm như vậy, cô có thể tin tưởng sao?
Nghe vậy, Cầu Thiệu Ngôn mở cánh tay rộng rãi đem cô vững vàng ôm vào lồng ngực, dùng hàm dưới cọ cọ sợi tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nói chuyện: “Em không tin anh cũng không sao, là anh không tốt mới để cho Tiểu Thiên của anh đau lòng khổ sở, nhưng xin em tin tưởng, lòng anh chỉ yêu một mình em….. Thòi gian sẽ chứng minh tất cả, để cho em hiểu Cầu Thiệu Ngôn anh đời này chỉ yêu có một người phụ nữ là em.”
Ở lúc không gặp cô, anh không hiểu được cái gì gọi là yêu, sau khi rời đi, anh không hiểu tại sao ân ái trên một người khác, Julia cũng tốt những người phụ nữ khác cũng được, nhưng đáy lòng anh cũng chỉ là khách qua đường ngắn ngủi .
Nhạc Thiên nghiêng tại nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, chỉ cần mỗi lần anh nói ra một câu với âm thanh trầm khàn kia chỉ biết khi cô quanh quẩn ở trong lồng ngực rộng rãi, nước mắt cô rung động cũng chảy xuống……
Cô không phải nói nên vì anh thử một lần nữa sao? Vì anh dũng cảm thêm một lần nữa….. Nhạc Thiên tin tưởng mình tuyệt đối có thể làm được.
Lúc này, cô giang hai cánh tay cũng ôm anh thật chặt “Em tin tưởng anh…. Em tin tưởng anh….”
Cô tin tưởng khiến Cầu Thiệu Ngôn cảm động vành mắt hồng hồng, lệch đầu khiến gò má quấy rầy mái tóc đen nhánh của cô, cố gắng đè nén kích động nói chuyện: “Cảm ơn em….”
Nhạc Thiên nhắm hai mắt lại, nước mắt ấm áp cứ như vậy từ hốc mắt lăn xuống, lướt qua má hồng của cô sau đó tu hội tại cằm nhỏ của cô.
Hai người không hề có cách trở mà ôm nhau, cảm thấy thời gian giống như ngừng lại, dừng ở mọt khắc hai người thật lòng ôm nhau, mãi cho đến khi Cầu Thiệu Ngôn kích động bình phục sau đó mới mở miệng nói chuyện.
“Tiểu Thiên, anh muốn nói cho em biết lý do tại sao anh phải rời Đài Loan.”Thật lâu anh mở miệng
“Ừ, anh nói, em nghe.”
“Anh…..” Cầu Thiệu Ngôn buông Nhạc Thiên ra đưa tay tựa vào sau ót nằm nghiêng ở trên giường, Nhạc Thiên giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực anh, thuận cho anh thở. “Em biết cha mẹ anh đã qua đời lúc anh còn học cấp 3”
“Em biết.”
“Bọn họ là tự sát, cha anh chở mẹ anh cùng lên xe lao xuống đồi, kết quả hai người tử vong tại chỗ.” Cầu Thiệu Ngôn trong lời nói vô cùng bình tĩnh, giống như không phải đang kể câu chuyện xưa của chính mình.
“Sao lại như vậy? Nhất định là ngoài ý muốn.” Nhạc Thiên ngẩng đầu lên nhìn anh, cô nghĩ, tại sao cha mẹ anh có thể nhẫn tâm bỏ rời một mình anh mặc kề mà rời đi.
Cầu Thiệu Ngôn khoé miệng nâng lên giống như nói cho cô biết, câu hỏi của cô anh hiểu được, mới lại tiếp tực nói chuyện “ Bởi vì lúc ây công ty cha anh phá sản, đi khắp nơi nhưng không xoay sở được tiền sau mới quyết đinh dùng cái chết để rời khỏi thế gian, lúc ấy cha anh cùng mẹ anh có tiền bảo hiểm rất cao, cho nên họ họ quyết định dùng cách chết đi, sau anh có thể lấy tiền bảo hiểm mà tiếp tục cuộc đợi của anh.”
“Nhưng bọn họ không nghĩ tới, hiện trường xảy ra tại nạn không có bất kỳ dấu vết phanh xe, vừa nhìn cũng biết là cố ý lái xe lao xuống đời, cho nên anh không những không lấy được tiền bảo hiểm mà cũng mất đi cha mẹ.”
"Này. . . . . ." Nghe đến đó, Nhạc Thiên mắt to sáng dâng lên hơi nước.
Cầu Thiệu Ngôn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói “Cha anh vốn là ông chủ của công ty khai thác đất đai, ông sở dĩ phá sản bời vìông giúp một người bạn tốt hơn nhiều năm của ông nên đứng ra bảo đảm, người kia ngoài đến cha anh mượn tiền còn đến mượn ngân hàng, ngầm chia ngân hàng ra mượn số tiền rất lớn, nói công ty mới cần có nhiều tiền như vậy, cha anh không nghi ngờ gì, ngoài vay tiền bên ngoài còn là người bảo lãnh, ngay cả công ty cũng cầm đi thế chân, nhưng người kia cũng không phải thật lòng cần tiền, bởi vì hắn sau khi lấy được tiền mở công ty một thời gian chợt tuyên bố phá sản, tiếp người chạy đi chẳng thấy đâu mà cha anh là đối tượng ngân hàng truy bắt.”
“Tại sao có thể có người đáng hận như thế.” Nhạc Thiên phẫn nộ nói
“Lúc ấy anh cũng không cho là trên đời này có người đáng hận như thế, nhưng lúc cha anh không còn tiền mà phải tự sát, anh đã ờ nhà một đêm tại nhà người thân, anh phát hiện người đàn ông đó xuất hiện, hắn ta mua công ty cha anh, dùng một ít tiền để mua công ty sau đó kiếm lợi nhuận từ đó, còn xuất hiện trong ngày giỗ cha me anh.” Nhớ tới đó, đáy mắt Cầu Thiệu Ngôn rỉ ra tia lửa.
“Sau đó thì sao? Anh có tiến lên đánh hắn một trận không?” Nhạc Thiên khẩn trương hỏi
“Không có, anh không đánh hắn, chỉ là trong lòng anh có một lời thề.” Cầu Thiệu Ngôn mỉm cười nhìn cô, cảm thấy cô thật đáng yêu.
“Lời thề gì?”
“Anh thề anh nhất định muốn công ty nhà anh đoạt lại, tiếp đó cũng muốn cho hắn nếm mùi vị tan cửa nát nhà.”
"Cho nên. . . . . . Anh mới có thể gia nhập công ty thu mua Hoàn Á?"
Cô vẫn thật thông minh nha! Cầu Thiệu Ngôn xoa xoa nhẹ lên tóc cô “Ừ, lúc ấy lòng anh chỉ có hai chữ báo thù, mãi cho đến khi gặp em và bắt đầu biết cha mẹ em, em biết không? Lúc ấy anh bị người thân đẩy qua đẩy lại, giống như là cái u ác tính không có ai chịu chừa chấp anh, ở anh đối với lòng người cảm thấy nản lòng lúc đó em lại xuất hiện, sự xuất hiện của em như thiên sứ mang theo anh đến nhà em hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, đến bây giờ lòng anh vẫn còn tràn đầy cảm động…… Cho nên anh thề anh nhất định sẽ yêu em cả đời, nhưng ba năm trước đây, học trưởng của anh ở bên Mỹ sáng lập ra công ty thu mua Hoàn Á, anh ta hy vọng anh có thể tới đó giúp đỡ anh ta, lúc ấy anh nhớ tới anh mẹ anh, tới sự thù hận nên quyết định bay đến nước Mỹ, nhưng là anh không có dũng khí nói với em lời từ biệt cho nên anh rất không có trách nhiêm rời em đi, đến bây giờ anh cũng không cách nào tự tha thứ cho mình.”
“Không sao, em tha thứ cho anh” Nhạc Thiên không nghĩ tới quá khứ của anh lại gập ghềnh như thế, khiến cho cô yêu thương, thật là khổ sở.
Nghe vậy, Cầu Thiệu Ngôn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng cười.
Mặc dù cô tha thứ cho anh, nhưng Cầu Thiệu Ngôn nhất định dùng tình yêu chân thành nhất để bù đắp cô, sử dụng năng lực lớn nhất của anh để bảo vệ cô, yêu thương cô.
"Vậy. . . . . . Anh có đoạt lại công ty nhà anh không?"
“Đoạt lại được, nhưng mà anh xem hắn vẫn không biết hối cải.” Nghĩ đến anh đã thành công một nửa, khoé miệng không nhịn được nâng lên.
“……Nếu anh đã đoạt được công ty về rồi, nên rời khỏi Hoàn Á đến công ty cha anh quản lý kinh doanh cho tốt mới đúng!”
“Anh biết, cho nên anh cũng đang tiến hành phương diện này. Anh thu mua công ty cha anh rồi một mình sáng lập lại, thật ra quyền kinh dianh vẫn còn thuộc về Hoàn Á, vì vậy anh hết sức thực hiện tự mình lạnh đạo công ty này, anh muốn sau một năm công ty ch anh lấy lại được quyền kinh doanh, tiếp đó từ Hoàn Á đem công ty mua về.
“À.” Kỳ lạ, Nhạc Thiên thế nào nghe cũng cảm thấy kỳ lạ. “Vậy công ty bây giờ không phải là…..”
Chẳng lẽ cha anh một tay sáng lập công ty chính là…..
“Công ty cha anh chính là công ty phát triển đất đai Triệu Dương, người cướp nó đi chính là Ngô Thuận Thiên, hiện tại anh lại từ trên tay hắn đem công ty đoạt lại”
“Tại sao anh không nói sớm?” Khó trách anh tức giận khi thấy cô cùng Ngô Thuận Thiên nói chuyện, khó trách anh luôn hiều lầm cô cùng Ngô Thuận Thiên có gì bí mật không muốn người khác biết, khó trách anh hiểu lầm cô mà trong đáy mắt anh có thật sâu đau đớn…..
Nước mắt xuất hiện trong khoé mắt Nhạc Thiên, chậm rãi chảy xuống…..
“Tại sao khóc?” Nhìn thấy cô khóc, Cầu Thiệu Ngôn cả người cũng luống cuống.
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, tiếp đôi tay trắng nõn thành nắm đấm đánh vào lồng ngực rộng rãi của anh, “Cái người này anh thật đáng ghét! Vì sao không nói sớm với em? Vì sao không nói? Hại em còn…… Còn ở trước mặt anh bảo vệ cho hắn, anh nhất định rất khó chịu đúng không?” Nói được câu sau, Nhạc Thiên cả người ghé trên người anh mà khóc.
Anh thật xấu xa! Thật xấu xa! Tại sao lại để cho cô nói những lời đó làm cho anh buồn chứ? Tại sao lại để cô bảo vệ cho kể thù của anh chứ?
Lúc đó, nếu cô hiểu rõ lòng anh, cô tuyệt đối sẽ không nói ra những lời đó.
“Không sao, đều đã qua rồi….. Anh không trách em, thật không trách em….” Bàn tay Cầu Thiệu Ngôn dịu dàng vuốt tóc dài của cô, giống như vỗ vễ một đứa bé nói chuyện dịu dàng, mãi cho đến kho cô không còn thút thít nữa mới lại nói “nhưng mà lúc đó em cũng không đúng!”
“Không đúng? Em không đúng chỗ nào?”
“Ai bảo em không chịu nói với anh là hai người nói chuyện gì, cho nên mới làm anh hiểu lầm, vậy bây giờ, em có thể nói đúng không?” Cầu Thiệu Ngôn cố ý bóp nhẹ cánh tay cô tỏ vẻ khiển trách.
“Có thể không nói không?”
“Không được ! Chẳng lẽ các em thật có mưu kế đoạt lại công ty sao?” Cầu Thiệu Ngôn nửa hí hai mắt nhìn cô chằm chằm.
“Em mới không có như thế, dù sao thì……” Nhạc Thiên từ trong ngữ anh ngẩng đầu lên, mặt áy náy cúi đầu nói chuyện “Thì…… Ông ta muốn giới thiệu cháu trai hắn cho em biết, ông ta muốn em làm cháu dâu của ông…..”
Khi Nhạc Thiên nói tới chỗ này thì điện thoại cô đột nhiên vang lên…..
“Là…. Ông chủ trước của em.” Nhạc Thiên cầm điện thoại lên nhìn số đang hiện ra sau đó nhìn Cầu Thiệu Ngôn nói.
“Để anh, anh nhận.” Cầu Thiêu Ngôn lấy điện thoại từ trên tay Nhạc Thiên, nhấn một cái phím tả lời sau trầm mặc nghe giọng nói từ đầu điện thoại bên kia, mãi cho đến khi anh không thể chịu được nữa, nhìn Nhạc Thiên mở miệng “Chào Ngô tiên sinh, tôi là bạn trai của Nhạc Thiên – Cầu Thiệu Ngôn, tôi nghĩ ông còn nhớ cha tôi ở Triệu Dương chứ? Hiện giờ tôi chỉ muốn khuyên ông chớ đem mục tiêu của ông đặt lên trên người bạn gái tôi, tôi cùng cô ấy rất yêu thương nhau, cô ấy tuyệt đối sẽ không cùng cháu trai ông qua lại, cũng sẽ không ở sau lưng Tổng giám đốc của cô ấy đem tiết lộ tài liệu của công ty mình.” Nói xong, không quan tâm gì khác mà đem điện thoại tắt máy.
"Thế nào?" Nhạc Thiên khẩn trương hỏi.
“Không có gì, hiện tại ông ta đã biết em là bạn gái của anh, sẽ không gọi điện thoại tới hẹn em cùng cháu ông ta ăn cơm đâu.” Cầu Thiệu Ngôn sờ sờ đầu cô dịu dàng nói.
Anh làm sao có thể nói cho cô biết nội dung trong điện thoại chứ? Cầu Thiệu Ngôn chỉ có thể bội phục da mặt dày của Ngô Thuận Thiên, hoàn toàn không dám tin hắn ta có thể đem hôn nhân của cháu mình cùng hạnh phúc Nhạc Thiên để đôi lấy tài liệu cơ mật của công ty.
Cầu Thiệu Ngôn từ trong lời Mỹ Châu biết được Ngô Thuận Thiên rất tốt với Nhạc Thiên, sở dĩ vì để cho trong lòng cô có ấn tượng tốt với hình tượng ông chủ trước nên quyết định không nói ra.
“Là như thế à.” Nhạc Thiên ôm eo anh nói.
“Vậy là em cảm thấy đáng tiếc?” Cầu Thiệu Ngôn giả bộ híp một con mắt hoài nghi nhìn cô.
“Anh cũng thật nhàm chán!” Anh rõ ràng biết cô yêu anh, còn cố ý nói lời này “Em xem anh căn bản không có ngã bệnh đó! Còn giả bộ bệnh không đến công ty.”
“Ai nói anh không có bệnh?” Cầu Thiệu Ngôn vội vàng cầm muỗng múc cháo đưa vào trong miệng “Ừ, thật ngon….., có muốn hay không ăn một miếng?” Anh nói dứt lời liền múc một muỗng đem đến trước miệng Nhạc Thiên.
“Muỗng này của anh toàn vi khuần! Chẳng lẽ anh muốn đem cảm lây cho em?” Nhạc Thiên bắt đầu đẩy bàn tay anh ra.
“Dĩ nhiên, hai chúng ta thật là người yêu mà! Nên có hoạn nạn cùng chịu mới đúng.” Cầu Thiệu Ngôn dứt lời đem muỗng để xuống, bàn tay nắm lấy ót sau cô để cho cô không cách nào động đậy, tiếp môi mỏng liền dán lên đôi môi đầy đặn của cô, chuẩn bị cho màn hôn hít nóng bỏng.
“Đáng ghét….. Ưmh ……” Nhạc Thiên một bên đánh anh cự tuyệt, nhưng kỹ thuật hôn cao siêu của anh nhanh chóng khiến cô vô lực xụi lơ, khuất phục dưới uy quyền của anh.
Chắc hẳn phải vậy, tương nhũ dĩ mạt* kết quả chính là hôm sau hai người cũng nhau đi khám bệnh!
Mà trận mưa này từ hôm qua cho tới sáng sớm hôm nay cũng không ngừng tạnh, vì phòng mình đi làm đến muộn, Nhạc Thiên đã ra ngoài sớm hơn.
Ngồi ở trước bàn làm việc nhìn đồng hồ, cô thở dài một cái.
Chờ một lát anh sẽ tới đây, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng đi làm trễ……
Cô nên đối mặt với anh thế nào đây? Ngày hôm qua sau một trận cãi nhau qua điện thoại cô đã ngã xuống giường mà khóc, chẳng biết ngủ lúc nào, lúc cô tỉnh lại thì trời đã mờ tối, vửa mở tivi xem tin tức thì mới biết là trời đã mưa to từ giữa trưa đến giờ.
Anh chắc rất nhanh đã đi về rồi, đợi không được cô sẽ trở về khách sạn….
Điều này Nhạc Thiên một mực nghĩ trong đầu, từ hôm qua đến bây giờ, trong lòng lo lắng càng ngày càng nặng thêm.
Đồng hồ tí tách chạy, nhìn kim chỉ giờ đã đến chín giờ, tiếp lướt qua chín giờ đến mười giờ, sau đó là mười một giờ………
Thế nào anh còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ anh vẫn còn đứng ở cửa trạm xe điện ngầm đợi cô, Điều này sao có thể?
Lòng Nhạc Thiên cả kinh, vội vàng thả công việc trong tay xuống rồi gọi một cuộc điện thoại, điện thoại vang lên vài tiếng rồi cuối cùng cũng bắt máy.
“Alo?” Giọng nói Cầu Thiệu Ngôn khàn khàn và nhỏ, không có tức giận.
“Tổng giám đốc?” Nhạc Thiên thử dò xét lên tiếng. Anh thế nào? Giọng nói giống như ngã bệnh? Chẳng lẽ đúng là ngày hôm qua gặp mưa sao?
“Tiểu Thiên là em…..” Giữa lúc mê man Cầu Thiệu Ngôn nghe được tiếng Nhạc Thiên.
“Anh bây giờ ở đâu?” Nhạc Thiên khẩn trương hỏi.
“Anh….. Anh ở khách sạn.”
“Khách sạn? Anh vẫn ngủ sao?”
“Anh cảm thấy không thoải mái, hôm nay anh có thể không đến công tay.” Giọng nói Cầu Thiệu Ngôn chậm chạp, giống như thật ngã bệnh.
“Không thoải mái? Vậy…. Đã mời bác sĩ khám chưa?”
“Không có, anh ngủ một chút là tốt thôi.” Không ngờ Tiểu Thiên của anh vẫn quan tâm đến anh, Cầu Thiệu Ngôn lập tức nói rồi bật ra cười một tiếng.
“Sao lại chưa? Bây giờ em sẽ đi qua xem anh, vậy…. Anh có hay không muốn ăn cái gì đó? Em giúp anh mua qua đó.” Nhạc Thiên vừa nghe anh ngã bệnh, lo lắng mà đã quên chuyện ngày hôm qua hai người đã cãi nhau, cũng quên ngày hôm trước anh sau lưng cô cùng thân mật với cô gái khác, việc đó rất đáng giận.
“Anh muốn em nấu cháo Quảng Đông.” Tối hôm qua đến bây giờ, anh cũng đầu óc không tỉnh táo, thứ gì cũng ăn không vô cũng chỉ muốn ăn cháo mà cô tự nấu.
“Ừ, em biết rồi, em lập tức qua đó.” Nhạc Thiên lo lắng cúp điện thoại, lấy cái túi liền lao ra công ty về nhà chuần bị thức ăn cho anh.
***
Khi Nhạc Thiên xách theo bình cháo vào khách sạn, cô cúi nhìn trong tay bình cháo Quảng Đông thì thấy buồn cười.
Nào có người như vậy….. Rõ ràng hận chết Cầu Thiệu Ngôn đáng ghét kia, cũng không cách nào quên ba năm trước đây anh vút bỏ mình, nhưng khi biết anh ngã bệnh, lại không chút nghĩ ngợi mà xông về nhà chuẩn bị bát cháo cho anh?
Khi cảm tính cô kéo trở về, mới phát hiện mình rõ ràng đã dùng tốc độ nhanh nhất nấu xong cháo nóng thơm ngào ngạt, rồi hoả tốc chạy tới khách sạn, cô nghĩ, cả đời này của cô có thể đều bị Cầu Thiệu Ngôn khống chế.
Nghĩ tới đây, lòng cô liền bao phủ thất bại, thẳng nhìn thấy Cầu Thiệu Ngôn nhắm mắt nằm trên giường, cảm giác lo lắng lại nhảy lên trong lòng cô, đuổi đi cảm giác thất bại.
“Anh không sao chứ? Ngày hôm qua anh rốt cục đã ở đó đợi đến khi nào? Nhạc Thiên nóng nảy cầm cái bàn đặt trên giường, vừa đem bình cháo đổ ra vừa hỏi.
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở Cầu Thiện Ngôn liền mở mắt chậm rãi ngồi dậy, anh chịu đựng cảm giác choáng váng mà cười yếu ớt nhìn cô “Anh không sao….. Anh ở đó đợi bao lâu cũng không quan trọng, ít nhất bây giờ anh có thể nhìn thấy em, vậy cũng tốt.”
Ngày hôm qua, một mình anh đứng ở cửa trạm xe điện ngầm đợi đến mười hai giờ khuya, lúc đó chuyến xe cuối cùng cũng đã đi anh vẫn còn chưa từ bỏ ý định, mãi cho đến hơn hai giờ sáng mới quyết định kêu xe taxi trở về khách sạn.
Trong lúc đợi 16 tiếng đồng hồ kia, anh đều lo lắng, anh sợ hãi thật vất vả tình yêu này mới trở về sẽ vì nguyên nhân không rõ mà biến mất…….
“Anh….” Nhạc Thiên thật không biết nên nói thể nào với anh mới tốt, nhìn tóc đen anh xốc xếch cùng nửa người trên lộ ra, chỉ có thể thở dài, bắt đầu vì anh chải lại tóc đen cùng cầm áo sơ mi trên ghế salon giúp anh mặc vào. “Anh đã bị cảm! Thế nào còn giả bộ đẹp trai không mặc quần áo? Chẳng lẽ anh không biết điều hoà không khí trong phòng chỉ có 23 độ?”
Cầu Thiệu Ngôn nhìn chằm chằm cô tỉ mỉ vì anh sửa sang bộ dạng, tâm kia đã sớm thuộc về cô mà cuồng liệt rung động, bỗng nhiên anh nắm lấy tay nhỏ bé của cô đang giúp anh cài áo, đôi mắt đen và sâu hôm nay gợn sóng cuồng phong gào thét “Đừng rời khỏi anh, anh cần em.”
Nhạc Thiên bị anh bất thình lình bộc bạch doạ cho giật mình, đôi mắt cô sáng ngời nhìn thẳng theo dõi anh, cuối cùng miệng nhỏ nhắn mới tìm được giọng nói, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao…..?”
“Cái gì vì sao?"
“Anh vì sao lại đối với em như vậy?” Hơi thở Nhạc Thiên nghẹn ngào, làm đôi mắt to sáng ngời khoác lên một tầng hơi nước “Anh rõ ràng đã có người phụ nữ khác, vì sao còn phải nắm giữ em?”
Cô vốn không muốn thừa nhận, chỉ cần cô nhớ anh ác ý trêu đùa lòng Nhạc Thiên sẽ giống như bị dao cắt, nhưng lúc cô nhìn mắt thâm tình của anh nói ra lời chân thật nhất, cô phát hiện lòng cô giống như toàn bộ bị đào lên, đau đến nỗi cô không cách nào không chế mình, mặc cho nước mắt chảy xuống.
“Anh? Anh nào có người phụ nữ khác?” Nhìn bộ dáng cô khóc sướt mướt, Cầu Thiệu Ngôn cực kỳ không muốn, nhưng lúc bàn tay anh vươn ra muốn vì cô lâu đi nước mắt thì câu trả lời của cô khiến cho anh ngừng tay hỏi.
Lẽ nào lúc này anh còn muốn nguỵ trang sao? Nhạc Thiên đổi lấy tức giận nhìn anh chằm chằm “Còn nói không? Ngày hôm trước anh đem em bỏ ở nơi này chạy đến công ty còn ở chung với một người phụ nữ lai xinh đẹp không phải sao?”
“Làm sao em biết?” Khuôn mặt anh tuấn của Cầu Thiệu Ngôn hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc
Vẻ mặt kinh ngạc của anh khiến Nhac Thiên đau nhói vì anh vết thương lòng chồng chất, nhưng cô lại mạnh mẽ lên tinh thần “Ngày hôm trước em đến công ty tìm anh, sau đó em liền thấy anh cùng một tiểu thư có dáng dấp rất xinh đẹp ở chung một chỗ”
Nghĩ đến ngày đó cô không chịu nổi cũng không muốn hồi tưởng lại lắm, hiện tại hai người chạy tới ngả bài, vậy cũng tốt đem hết tất cả nói rõ ràng.
“Cài này…..” Vẻ mặt Cầu Thiệu Ngôn lộ ra vẻ khổ sở hiếm có, vẻ mặt áy náy nhìn Nhạc Thiên “Thật ra thì người phụ nữ kia tên là Julia, cô ấy là thư ký của anh ở Mỹ, Tiểu Thiên anh thành thật thừa nhận với em, trong ba năm ở Mỹ này anh cùng một số phụ nữ lên giường, mà cô ấy cũng là một trong những phụ nữ đó, thế nhưng khi anh quyết định theo đuổi em, anh cũng đã không muốn quay về cuộc sống trước kia nữa, bây giờ anh chỉ muốn cùng em ở chung một chỗ, mãu cho đến khi chúng ta trở thành ông lão, bà lão.”
Những thứ này đã qua anh cũng không phải là không chuẩn bị nói, mà anh cho là thời cơ chưa tới để nói.
“Nếu như anh quyết định không muốn cùng các cô ấy có quan hệ, vậy vì sao anh còn nói muốn về Mỹ sau một năm?” Trong ba năm hai người tách ra, anh cùng với bất kỳ người phụ nữ nào xảy ra quan hệ đối với cô mà nói không quan trong, Nhạc Thiên muốn chính là bây giờ anh đối với cô thành thực.
“Đúng anh xác đinh sẽ về Mỹ sau một năm.” Cầu Thiệu Ngôn không muốn phủ nhận. hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Chẳng qua anh về Mỹ để xin ông chủ của anh cho anh ở Đài Loan luôn, bởi vì tập đoàn Hoàn Á chuẩn bị mở công ty chi nhánh ở Đài Loan, mà anh quay về tranh thủ cơ hội ở Đài Loan mà ở lại.”
Thì ra là cô hiểu lầm, nhưng ngày hôm trước anh để cho người phụ nữ xinh đẹp kia cảnh tưởng tựa vào cùng nhau thân thiết khiến cô không muốn tin tưởng, vì vậy nửa hí mắt nhìn anh, “Anh xác định anh đã cùng người phụ nữ kia tách ra?”
“Thật ra thì anh…..” Cầu Thiệu Ngôn nói tới chỗ này thì xấu hổ gãi gãi đầu, mặt xanh đen chuyển dần đỏ “Thật ra thì anh vẫn luôn thích em, nhưng vì lời thề trước kia nhất định phải tách khỏi em đến nước Mỹ, ba năm nay anh cũng rất khổ sở, bởi vì anh rất yêu em cũng rất nhớ em, vì vậy thường rất muốn mua vé máy bay trở về Đài Loan tìm em, vì muốn ngăn chặn hành động như vậy, cho nên anh trừ không ngừng làm việc bên ngoài, còn cùng các phụ nữ khác quan hệ, dùng họ để quên em, nhưng khi anh vừa về Đài Loan nhìn thấy em, anh liền hiểu……”
“Hiểu cái gì?” Giọng nói khàn khàn dịu dàng của anh , đã xoá bỏ sự tức giận của cô.
Cầu Thiệu Ngôn khẽ cười dịu dàng nhìn cô “Anh vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của em…. Từ thời điểm hai ta lần đầu tiên gặp nhau một khắc kia trở đi trái tim anh vẫn luôn của em, sau ba năm trở lại Đài Loan gặp lại em, anh vui vẻ đã quên hai người chúng ta đã xa cách ba năm rồi,anh còn coi em là Tiểu Thiên của anh, đem em hung hăng ôm lấy hôn em.”
Đầy là lần đầu tiên nói đến tình yêu sâu đậm nhất của anh, lập tức khiến Nhạc Thiên hai gò má đỏ thẫm, bời vì cô cũng giống như anh, ở lần đầu tiên vội vã thoáng nhìn nhau, đời này cô đã có tình yêu sâu sắc nhất.
“……. Em không tin tưởng anh sao?” Anh đã từng quay lưng với cô rời khỏi Đài Loan ba năm như vậy, cô có thể tin tưởng sao?
Nghe vậy, Cầu Thiệu Ngôn mở cánh tay rộng rãi đem cô vững vàng ôm vào lồng ngực, dùng hàm dưới cọ cọ sợi tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nói chuyện: “Em không tin anh cũng không sao, là anh không tốt mới để cho Tiểu Thiên của anh đau lòng khổ sở, nhưng xin em tin tưởng, lòng anh chỉ yêu một mình em….. Thòi gian sẽ chứng minh tất cả, để cho em hiểu Cầu Thiệu Ngôn anh đời này chỉ yêu có một người phụ nữ là em.”
Ở lúc không gặp cô, anh không hiểu được cái gì gọi là yêu, sau khi rời đi, anh không hiểu tại sao ân ái trên một người khác, Julia cũng tốt những người phụ nữ khác cũng được, nhưng đáy lòng anh cũng chỉ là khách qua đường ngắn ngủi .
Nhạc Thiên nghiêng tại nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, chỉ cần mỗi lần anh nói ra một câu với âm thanh trầm khàn kia chỉ biết khi cô quanh quẩn ở trong lồng ngực rộng rãi, nước mắt cô rung động cũng chảy xuống……
Cô không phải nói nên vì anh thử một lần nữa sao? Vì anh dũng cảm thêm một lần nữa….. Nhạc Thiên tin tưởng mình tuyệt đối có thể làm được.
Lúc này, cô giang hai cánh tay cũng ôm anh thật chặt “Em tin tưởng anh…. Em tin tưởng anh….”
Cô tin tưởng khiến Cầu Thiệu Ngôn cảm động vành mắt hồng hồng, lệch đầu khiến gò má quấy rầy mái tóc đen nhánh của cô, cố gắng đè nén kích động nói chuyện: “Cảm ơn em….”
Nhạc Thiên nhắm hai mắt lại, nước mắt ấm áp cứ như vậy từ hốc mắt lăn xuống, lướt qua má hồng của cô sau đó tu hội tại cằm nhỏ của cô.
Hai người không hề có cách trở mà ôm nhau, cảm thấy thời gian giống như ngừng lại, dừng ở mọt khắc hai người thật lòng ôm nhau, mãi cho đến khi Cầu Thiệu Ngôn kích động bình phục sau đó mới mở miệng nói chuyện.
“Tiểu Thiên, anh muốn nói cho em biết lý do tại sao anh phải rời Đài Loan.”Thật lâu anh mở miệng
“Ừ, anh nói, em nghe.”
“Anh…..” Cầu Thiệu Ngôn buông Nhạc Thiên ra đưa tay tựa vào sau ót nằm nghiêng ở trên giường, Nhạc Thiên giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực anh, thuận cho anh thở. “Em biết cha mẹ anh đã qua đời lúc anh còn học cấp 3”
“Em biết.”
“Bọn họ là tự sát, cha anh chở mẹ anh cùng lên xe lao xuống đồi, kết quả hai người tử vong tại chỗ.” Cầu Thiệu Ngôn trong lời nói vô cùng bình tĩnh, giống như không phải đang kể câu chuyện xưa của chính mình.
“Sao lại như vậy? Nhất định là ngoài ý muốn.” Nhạc Thiên ngẩng đầu lên nhìn anh, cô nghĩ, tại sao cha mẹ anh có thể nhẫn tâm bỏ rời một mình anh mặc kề mà rời đi.
Cầu Thiệu Ngôn khoé miệng nâng lên giống như nói cho cô biết, câu hỏi của cô anh hiểu được, mới lại tiếp tực nói chuyện “ Bởi vì lúc ây công ty cha anh phá sản, đi khắp nơi nhưng không xoay sở được tiền sau mới quyết đinh dùng cái chết để rời khỏi thế gian, lúc ấy cha anh cùng mẹ anh có tiền bảo hiểm rất cao, cho nên họ họ quyết định dùng cách chết đi, sau anh có thể lấy tiền bảo hiểm mà tiếp tục cuộc đợi của anh.”
“Nhưng bọn họ không nghĩ tới, hiện trường xảy ra tại nạn không có bất kỳ dấu vết phanh xe, vừa nhìn cũng biết là cố ý lái xe lao xuống đời, cho nên anh không những không lấy được tiền bảo hiểm mà cũng mất đi cha mẹ.”
"Này. . . . . ." Nghe đến đó, Nhạc Thiên mắt to sáng dâng lên hơi nước.
Cầu Thiệu Ngôn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói “Cha anh vốn là ông chủ của công ty khai thác đất đai, ông sở dĩ phá sản bời vìông giúp một người bạn tốt hơn nhiều năm của ông nên đứng ra bảo đảm, người kia ngoài đến cha anh mượn tiền còn đến mượn ngân hàng, ngầm chia ngân hàng ra mượn số tiền rất lớn, nói công ty mới cần có nhiều tiền như vậy, cha anh không nghi ngờ gì, ngoài vay tiền bên ngoài còn là người bảo lãnh, ngay cả công ty cũng cầm đi thế chân, nhưng người kia cũng không phải thật lòng cần tiền, bởi vì hắn sau khi lấy được tiền mở công ty một thời gian chợt tuyên bố phá sản, tiếp người chạy đi chẳng thấy đâu mà cha anh là đối tượng ngân hàng truy bắt.”
“Tại sao có thể có người đáng hận như thế.” Nhạc Thiên phẫn nộ nói
“Lúc ấy anh cũng không cho là trên đời này có người đáng hận như thế, nhưng lúc cha anh không còn tiền mà phải tự sát, anh đã ờ nhà một đêm tại nhà người thân, anh phát hiện người đàn ông đó xuất hiện, hắn ta mua công ty cha anh, dùng một ít tiền để mua công ty sau đó kiếm lợi nhuận từ đó, còn xuất hiện trong ngày giỗ cha me anh.” Nhớ tới đó, đáy mắt Cầu Thiệu Ngôn rỉ ra tia lửa.
“Sau đó thì sao? Anh có tiến lên đánh hắn một trận không?” Nhạc Thiên khẩn trương hỏi
“Không có, anh không đánh hắn, chỉ là trong lòng anh có một lời thề.” Cầu Thiệu Ngôn mỉm cười nhìn cô, cảm thấy cô thật đáng yêu.
“Lời thề gì?”
“Anh thề anh nhất định muốn công ty nhà anh đoạt lại, tiếp đó cũng muốn cho hắn nếm mùi vị tan cửa nát nhà.”
"Cho nên. . . . . . Anh mới có thể gia nhập công ty thu mua Hoàn Á?"
Cô vẫn thật thông minh nha! Cầu Thiệu Ngôn xoa xoa nhẹ lên tóc cô “Ừ, lúc ấy lòng anh chỉ có hai chữ báo thù, mãi cho đến khi gặp em và bắt đầu biết cha mẹ em, em biết không? Lúc ấy anh bị người thân đẩy qua đẩy lại, giống như là cái u ác tính không có ai chịu chừa chấp anh, ở anh đối với lòng người cảm thấy nản lòng lúc đó em lại xuất hiện, sự xuất hiện của em như thiên sứ mang theo anh đến nhà em hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, đến bây giờ lòng anh vẫn còn tràn đầy cảm động…… Cho nên anh thề anh nhất định sẽ yêu em cả đời, nhưng ba năm trước đây, học trưởng của anh ở bên Mỹ sáng lập ra công ty thu mua Hoàn Á, anh ta hy vọng anh có thể tới đó giúp đỡ anh ta, lúc ấy anh nhớ tới anh mẹ anh, tới sự thù hận nên quyết định bay đến nước Mỹ, nhưng là anh không có dũng khí nói với em lời từ biệt cho nên anh rất không có trách nhiêm rời em đi, đến bây giờ anh cũng không cách nào tự tha thứ cho mình.”
“Không sao, em tha thứ cho anh” Nhạc Thiên không nghĩ tới quá khứ của anh lại gập ghềnh như thế, khiến cho cô yêu thương, thật là khổ sở.
Nghe vậy, Cầu Thiệu Ngôn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng cười.
Mặc dù cô tha thứ cho anh, nhưng Cầu Thiệu Ngôn nhất định dùng tình yêu chân thành nhất để bù đắp cô, sử dụng năng lực lớn nhất của anh để bảo vệ cô, yêu thương cô.
"Vậy. . . . . . Anh có đoạt lại công ty nhà anh không?"
“Đoạt lại được, nhưng mà anh xem hắn vẫn không biết hối cải.” Nghĩ đến anh đã thành công một nửa, khoé miệng không nhịn được nâng lên.
“……Nếu anh đã đoạt được công ty về rồi, nên rời khỏi Hoàn Á đến công ty cha anh quản lý kinh doanh cho tốt mới đúng!”
“Anh biết, cho nên anh cũng đang tiến hành phương diện này. Anh thu mua công ty cha anh rồi một mình sáng lập lại, thật ra quyền kinh dianh vẫn còn thuộc về Hoàn Á, vì vậy anh hết sức thực hiện tự mình lạnh đạo công ty này, anh muốn sau một năm công ty ch anh lấy lại được quyền kinh doanh, tiếp đó từ Hoàn Á đem công ty mua về.
“À.” Kỳ lạ, Nhạc Thiên thế nào nghe cũng cảm thấy kỳ lạ. “Vậy công ty bây giờ không phải là…..”
Chẳng lẽ cha anh một tay sáng lập công ty chính là…..
“Công ty cha anh chính là công ty phát triển đất đai Triệu Dương, người cướp nó đi chính là Ngô Thuận Thiên, hiện tại anh lại từ trên tay hắn đem công ty đoạt lại”
“Tại sao anh không nói sớm?” Khó trách anh tức giận khi thấy cô cùng Ngô Thuận Thiên nói chuyện, khó trách anh luôn hiều lầm cô cùng Ngô Thuận Thiên có gì bí mật không muốn người khác biết, khó trách anh hiểu lầm cô mà trong đáy mắt anh có thật sâu đau đớn…..
Nước mắt xuất hiện trong khoé mắt Nhạc Thiên, chậm rãi chảy xuống…..
“Tại sao khóc?” Nhìn thấy cô khóc, Cầu Thiệu Ngôn cả người cũng luống cuống.
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, tiếp đôi tay trắng nõn thành nắm đấm đánh vào lồng ngực rộng rãi của anh, “Cái người này anh thật đáng ghét! Vì sao không nói sớm với em? Vì sao không nói? Hại em còn…… Còn ở trước mặt anh bảo vệ cho hắn, anh nhất định rất khó chịu đúng không?” Nói được câu sau, Nhạc Thiên cả người ghé trên người anh mà khóc.
Anh thật xấu xa! Thật xấu xa! Tại sao lại để cho cô nói những lời đó làm cho anh buồn chứ? Tại sao lại để cô bảo vệ cho kể thù của anh chứ?
Lúc đó, nếu cô hiểu rõ lòng anh, cô tuyệt đối sẽ không nói ra những lời đó.
“Không sao, đều đã qua rồi….. Anh không trách em, thật không trách em….” Bàn tay Cầu Thiệu Ngôn dịu dàng vuốt tóc dài của cô, giống như vỗ vễ một đứa bé nói chuyện dịu dàng, mãi cho đến kho cô không còn thút thít nữa mới lại nói “nhưng mà lúc đó em cũng không đúng!”
“Không đúng? Em không đúng chỗ nào?”
“Ai bảo em không chịu nói với anh là hai người nói chuyện gì, cho nên mới làm anh hiểu lầm, vậy bây giờ, em có thể nói đúng không?” Cầu Thiệu Ngôn cố ý bóp nhẹ cánh tay cô tỏ vẻ khiển trách.
“Có thể không nói không?”
“Không được ! Chẳng lẽ các em thật có mưu kế đoạt lại công ty sao?” Cầu Thiệu Ngôn nửa hí hai mắt nhìn cô chằm chằm.
“Em mới không có như thế, dù sao thì……” Nhạc Thiên từ trong ngữ anh ngẩng đầu lên, mặt áy náy cúi đầu nói chuyện “Thì…… Ông ta muốn giới thiệu cháu trai hắn cho em biết, ông ta muốn em làm cháu dâu của ông…..”
Khi Nhạc Thiên nói tới chỗ này thì điện thoại cô đột nhiên vang lên…..
“Là…. Ông chủ trước của em.” Nhạc Thiên cầm điện thoại lên nhìn số đang hiện ra sau đó nhìn Cầu Thiệu Ngôn nói.
“Để anh, anh nhận.” Cầu Thiêu Ngôn lấy điện thoại từ trên tay Nhạc Thiên, nhấn một cái phím tả lời sau trầm mặc nghe giọng nói từ đầu điện thoại bên kia, mãi cho đến khi anh không thể chịu được nữa, nhìn Nhạc Thiên mở miệng “Chào Ngô tiên sinh, tôi là bạn trai của Nhạc Thiên – Cầu Thiệu Ngôn, tôi nghĩ ông còn nhớ cha tôi ở Triệu Dương chứ? Hiện giờ tôi chỉ muốn khuyên ông chớ đem mục tiêu của ông đặt lên trên người bạn gái tôi, tôi cùng cô ấy rất yêu thương nhau, cô ấy tuyệt đối sẽ không cùng cháu trai ông qua lại, cũng sẽ không ở sau lưng Tổng giám đốc của cô ấy đem tiết lộ tài liệu của công ty mình.” Nói xong, không quan tâm gì khác mà đem điện thoại tắt máy.
"Thế nào?" Nhạc Thiên khẩn trương hỏi.
“Không có gì, hiện tại ông ta đã biết em là bạn gái của anh, sẽ không gọi điện thoại tới hẹn em cùng cháu ông ta ăn cơm đâu.” Cầu Thiệu Ngôn sờ sờ đầu cô dịu dàng nói.
Anh làm sao có thể nói cho cô biết nội dung trong điện thoại chứ? Cầu Thiệu Ngôn chỉ có thể bội phục da mặt dày của Ngô Thuận Thiên, hoàn toàn không dám tin hắn ta có thể đem hôn nhân của cháu mình cùng hạnh phúc Nhạc Thiên để đôi lấy tài liệu cơ mật của công ty.
Cầu Thiệu Ngôn từ trong lời Mỹ Châu biết được Ngô Thuận Thiên rất tốt với Nhạc Thiên, sở dĩ vì để cho trong lòng cô có ấn tượng tốt với hình tượng ông chủ trước nên quyết định không nói ra.
“Là như thế à.” Nhạc Thiên ôm eo anh nói.
“Vậy là em cảm thấy đáng tiếc?” Cầu Thiệu Ngôn giả bộ híp một con mắt hoài nghi nhìn cô.
“Anh cũng thật nhàm chán!” Anh rõ ràng biết cô yêu anh, còn cố ý nói lời này “Em xem anh căn bản không có ngã bệnh đó! Còn giả bộ bệnh không đến công ty.”
“Ai nói anh không có bệnh?” Cầu Thiệu Ngôn vội vàng cầm muỗng múc cháo đưa vào trong miệng “Ừ, thật ngon….., có muốn hay không ăn một miếng?” Anh nói dứt lời liền múc một muỗng đem đến trước miệng Nhạc Thiên.
“Muỗng này của anh toàn vi khuần! Chẳng lẽ anh muốn đem cảm lây cho em?” Nhạc Thiên bắt đầu đẩy bàn tay anh ra.
“Dĩ nhiên, hai chúng ta thật là người yêu mà! Nên có hoạn nạn cùng chịu mới đúng.” Cầu Thiệu Ngôn dứt lời đem muỗng để xuống, bàn tay nắm lấy ót sau cô để cho cô không cách nào động đậy, tiếp môi mỏng liền dán lên đôi môi đầy đặn của cô, chuẩn bị cho màn hôn hít nóng bỏng.
“Đáng ghét….. Ưmh ……” Nhạc Thiên một bên đánh anh cự tuyệt, nhưng kỹ thuật hôn cao siêu của anh nhanh chóng khiến cô vô lực xụi lơ, khuất phục dưới uy quyền của anh.
Chắc hẳn phải vậy, tương nhũ dĩ mạt* kết quả chính là hôm sau hai người cũng nhau đi khám bệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.