Chương 11: Kết thúc
Mộc Dung
25/07/2014
Gần sáu giờ tối, đèn đường trên phố cùng đèn nê ông của các nhà cũng sáng lên.
Cổ xe nhỏ màu trắng của Nhạc Thiên từ trong bãi đậu xe công ty chạy ra ngoài, trong miệng nói.
“Kỳ quái, tại sao mình phải tới nơi đó, mấy tháng này công việc bận rộn suốt ngày đêm, hai người cũng không có thật tốt trải qua một cái giống như là buổi tối hẹn hò lãng mạn, anh ta không biết lại còn muốn lúc tan việc mình vì anh ta đem văn kiện tới một nơi khác.” Nhạc Thiên hướng vị trí kế bên tài xế mà Mỹ Câu đang ngồi vừa oan trách vừa lái xe.
“Được rồi! Dù sao bạn cũng là thư ký Tổng giám đốc kiêm người yêu, bạn nên chấp nhận một chút đi chứ! Mình không không phải là đã bỏ bạn trai mình cùng bạn đi hay sao?” Mỹ Châu cầm bản đồ chỉ dẫn Nhạc Thiên đi tới địa điểm Cầu Thiệu Ngôn chỉ định
Vì vậy, địa chỉ ở nơi chưa được mở rộng hoàn toàn trong khu vực núi cao, Mỹ Châu sợ Nhạc Thiên sẽ tìm không tới địa điểm ấy nên mới xung phong theo sát đi cùng.
“Cảm ơn bạn đa bỏ rơi người yêu tiểu Hàn của bạn cùng mình tới nơi khó tìm này đưa tài liệu.” Nhạc Thiên nhìn trên đường dòng người qua lại và chuẩn bị đi về, lắc đầu mỉm cười bạn tốt.
Vốn muốn Lâm Hàn theo đuổi Nhạc Thiên bởi vì sự cản trở của Mỹ Châu nên không có nhiều cơ hội gặp mặt, mà hai người Nhạc Thiên cùng Cầu Thiệu Ngôn thân thiết lặng lẽ trình diễn tiết mục tình yêu, còn ước định sang năm kết hôn, tình yêu hai người ngọt ngào đến cả người đi đường nhìn cũng sẽ đố kỵ.
“Ở đây quẹo cua.” Mỹ Châu chỉ ngõ hẻm trước mặt nói.
“Được.” Nhạc Thiên chuyển động tay lái, khiến xe nhỏ chạy hướng trên đương mòn núi.
Khi hai người tới địa điểm chỉ định thì trời đã sớm tối đen rồi.
“Đây là nơi nào?” Nhạc Thiên nhìn một mảnh đen tối trước mắt, cùng một toà nhà lớn bị đêm tối bao trùm.
Ngay lúc Nhạc Thiên cùng Mỹ Châu xuống xe, đột nhiên, toà nhà kiến trúc trước mắt phát sáng khiến hai người sợ hết hồn.
“Đây là cái gì? Trời ơi….” Nhạc Thiên nhìn cảnh tượng trước mặt không thể tưởng tượng nổi, che miệng lại nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.
Một toà nhà giáo đường màu trắng kiến trúc kiểu cổ dựa vào núi mà xây, bên ngoài giáo đường là một vườn hoa lớn, toàn bộ hoa cỏ cây cối bên ngoài giáo đường treo đầy bóng đèn, ở lúc hai người đi đến thì kể cả trong lẫn ngoài giáo đường toàn bộ cùng nhau sáng lên, chiếu sáng bầu trời đêm tối.
Khiến Nhạc Thiên cảm động, bận rộn ba tháng vẫn chưa gặp người Cầu Thiệu Ngôn mặc tây trang màu đen đứng ở trong hoa viên, còn cha mẹ Nhạc Thiên từ trong giáo đường đi ra nhìn con gái mình dịu dàng mỉm cười.
“Tiểu Thiên….” Cầu Thiệu Ngôn ưu nhã đến gần cô, bắt lấy tay cô ở trên ngón út hôn một cái “Thích không? Đầy là anh vì em mà xây.”
Sau khi Cầu Thiệu Ngôn cùng Nhạc Thiên đã ngoại cùng nhau ở núi Dương Minh, anh liền bắt đầu khai phá vùng núi này trong dự án, bởi vì anh muốn vì Tiểu Thiên xinh đẹp nhất của anh xây nên một toà giáo đường đẹp nhất, làm cho cô ở nơi xinh đẹp này gả cho anh, đem cuộc sống hạnh phúc sau này giao phó cho anh.
“Anh…..” Nhạc Thiên nước mắt thế nào cũng không ngừng được, chỉ có thể thút tha thút thít gật đầu bày tỏ sự yêu thích “Làm sao ba mẹ em lại ở đây?”
“Là anh mời bọn họ đến, bởi vì anh muốn cho họ xem một chút đây vì em mà xây giáo đường, anh suy nghĩ xin họ đồng ý tình yêu cùng hôn nhân của chúng ta.”Cầu Thiệu Ngôn cười nhìn khuôn mặt cảm động của cô.
“Anh…..Ghét ghê!” Lúc nào anh cũng lãng mạn như thế sa? Hại cô khóc thành ra như vầy, nhất định rất xấu xí a!
“Anh sao lại đáng ghét?” Cầu Thiệu Ngôn vừa nâng lông mày vừa nhìn cô cười, “Vậy…..nhưng anh yêu Tiểu Thiên xinh đẹp, không biết em có đồng ý gả cho người đáng ghét là anh đây không?”
Lời của anh khiến Nhạc Thiên buột miệng cười, không nói.
Thấy thế, Cầu Thiệu Ngôn từ trong túi tây trang ấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh, nửa quỳ trước mặt cô thâm tình nói: “Tiểu Thiên…… Anh có thể vinh hạnh cầm chiếc nhẫn này chặt chẽ trói chặt em bên anh không?”
“Dạ, em đồng ý.” Nhạc Thiên xấu hổ gật đầu, không để ý ánh mắt của cha mẹ cùng Mỹ Châu, ngồi xổm xuống vòng chặc ở đầu vai anh, đem đôi môi đầy đặn dán lên môi mỏng của anh.
“Thật đúng là không biết xấu hổ mà!” Mỹ Châu cười mà nước mắt chảy ra nhìn một màn thân mật quá đáng này đang xảy ra trước mắt, lòng cô cũng yên lặng quyết định, chờ sau khi hai người trước mặt kết hôn xong, cô cũng phải ở chỗ này gả cho Lâm Hàn.
Hết.
Cổ xe nhỏ màu trắng của Nhạc Thiên từ trong bãi đậu xe công ty chạy ra ngoài, trong miệng nói.
“Kỳ quái, tại sao mình phải tới nơi đó, mấy tháng này công việc bận rộn suốt ngày đêm, hai người cũng không có thật tốt trải qua một cái giống như là buổi tối hẹn hò lãng mạn, anh ta không biết lại còn muốn lúc tan việc mình vì anh ta đem văn kiện tới một nơi khác.” Nhạc Thiên hướng vị trí kế bên tài xế mà Mỹ Câu đang ngồi vừa oan trách vừa lái xe.
“Được rồi! Dù sao bạn cũng là thư ký Tổng giám đốc kiêm người yêu, bạn nên chấp nhận một chút đi chứ! Mình không không phải là đã bỏ bạn trai mình cùng bạn đi hay sao?” Mỹ Châu cầm bản đồ chỉ dẫn Nhạc Thiên đi tới địa điểm Cầu Thiệu Ngôn chỉ định
Vì vậy, địa chỉ ở nơi chưa được mở rộng hoàn toàn trong khu vực núi cao, Mỹ Châu sợ Nhạc Thiên sẽ tìm không tới địa điểm ấy nên mới xung phong theo sát đi cùng.
“Cảm ơn bạn đa bỏ rơi người yêu tiểu Hàn của bạn cùng mình tới nơi khó tìm này đưa tài liệu.” Nhạc Thiên nhìn trên đường dòng người qua lại và chuẩn bị đi về, lắc đầu mỉm cười bạn tốt.
Vốn muốn Lâm Hàn theo đuổi Nhạc Thiên bởi vì sự cản trở của Mỹ Châu nên không có nhiều cơ hội gặp mặt, mà hai người Nhạc Thiên cùng Cầu Thiệu Ngôn thân thiết lặng lẽ trình diễn tiết mục tình yêu, còn ước định sang năm kết hôn, tình yêu hai người ngọt ngào đến cả người đi đường nhìn cũng sẽ đố kỵ.
“Ở đây quẹo cua.” Mỹ Châu chỉ ngõ hẻm trước mặt nói.
“Được.” Nhạc Thiên chuyển động tay lái, khiến xe nhỏ chạy hướng trên đương mòn núi.
Khi hai người tới địa điểm chỉ định thì trời đã sớm tối đen rồi.
“Đây là nơi nào?” Nhạc Thiên nhìn một mảnh đen tối trước mắt, cùng một toà nhà lớn bị đêm tối bao trùm.
Ngay lúc Nhạc Thiên cùng Mỹ Châu xuống xe, đột nhiên, toà nhà kiến trúc trước mắt phát sáng khiến hai người sợ hết hồn.
“Đây là cái gì? Trời ơi….” Nhạc Thiên nhìn cảnh tượng trước mặt không thể tưởng tượng nổi, che miệng lại nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.
Một toà nhà giáo đường màu trắng kiến trúc kiểu cổ dựa vào núi mà xây, bên ngoài giáo đường là một vườn hoa lớn, toàn bộ hoa cỏ cây cối bên ngoài giáo đường treo đầy bóng đèn, ở lúc hai người đi đến thì kể cả trong lẫn ngoài giáo đường toàn bộ cùng nhau sáng lên, chiếu sáng bầu trời đêm tối.
Khiến Nhạc Thiên cảm động, bận rộn ba tháng vẫn chưa gặp người Cầu Thiệu Ngôn mặc tây trang màu đen đứng ở trong hoa viên, còn cha mẹ Nhạc Thiên từ trong giáo đường đi ra nhìn con gái mình dịu dàng mỉm cười.
“Tiểu Thiên….” Cầu Thiệu Ngôn ưu nhã đến gần cô, bắt lấy tay cô ở trên ngón út hôn một cái “Thích không? Đầy là anh vì em mà xây.”
Sau khi Cầu Thiệu Ngôn cùng Nhạc Thiên đã ngoại cùng nhau ở núi Dương Minh, anh liền bắt đầu khai phá vùng núi này trong dự án, bởi vì anh muốn vì Tiểu Thiên xinh đẹp nhất của anh xây nên một toà giáo đường đẹp nhất, làm cho cô ở nơi xinh đẹp này gả cho anh, đem cuộc sống hạnh phúc sau này giao phó cho anh.
“Anh…..” Nhạc Thiên nước mắt thế nào cũng không ngừng được, chỉ có thể thút tha thút thít gật đầu bày tỏ sự yêu thích “Làm sao ba mẹ em lại ở đây?”
“Là anh mời bọn họ đến, bởi vì anh muốn cho họ xem một chút đây vì em mà xây giáo đường, anh suy nghĩ xin họ đồng ý tình yêu cùng hôn nhân của chúng ta.”Cầu Thiệu Ngôn cười nhìn khuôn mặt cảm động của cô.
“Anh…..Ghét ghê!” Lúc nào anh cũng lãng mạn như thế sa? Hại cô khóc thành ra như vầy, nhất định rất xấu xí a!
“Anh sao lại đáng ghét?” Cầu Thiệu Ngôn vừa nâng lông mày vừa nhìn cô cười, “Vậy…..nhưng anh yêu Tiểu Thiên xinh đẹp, không biết em có đồng ý gả cho người đáng ghét là anh đây không?”
Lời của anh khiến Nhạc Thiên buột miệng cười, không nói.
Thấy thế, Cầu Thiệu Ngôn từ trong túi tây trang ấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh, nửa quỳ trước mặt cô thâm tình nói: “Tiểu Thiên…… Anh có thể vinh hạnh cầm chiếc nhẫn này chặt chẽ trói chặt em bên anh không?”
“Dạ, em đồng ý.” Nhạc Thiên xấu hổ gật đầu, không để ý ánh mắt của cha mẹ cùng Mỹ Châu, ngồi xổm xuống vòng chặc ở đầu vai anh, đem đôi môi đầy đặn dán lên môi mỏng của anh.
“Thật đúng là không biết xấu hổ mà!” Mỹ Châu cười mà nước mắt chảy ra nhìn một màn thân mật quá đáng này đang xảy ra trước mắt, lòng cô cũng yên lặng quyết định, chờ sau khi hai người trước mặt kết hôn xong, cô cũng phải ở chỗ này gả cho Lâm Hàn.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.