[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 38:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
19/09/2023
Trận cuồng phong này kéo dài mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới bình tĩnh trở lại, nước trong sân vẫn còn tốt, cơ bản đều theo con đường nhỏ đi ra ngoài, chỉ là trong con đường nhỏ có không ít bùn đất cùng lá rụng, Lộ Cảnh đứng ở trong sân nhìn bầu trời yên tĩnh không có một tia động tĩnh, cảm thấy xác suất của Cuồng Phong lại lớn hơn, Cuồng Phong này hẳn là đang đổ bộ ở gần đây, đi ra sân nhìn về phía xa, bởi vì có núi non ngăn cản, tổn thất của bọn hắn bên này cũng không lớn, có mấy cây bị gãy ở chỗ trống trải.
Một nhà của Nhiếp Dung thừa dịp lúc này trở về sơn động nhà mình, bởi vì lúc ra cửa đã đóng cửa sổ lại, hiện tại trong sơn động ngoại trừ có chút hơi ẩm ra thì không có vấn đề gì khác, trước gió bão thu hồi tới khoai lang tùy ý đặt ở trong phòng cất giữ cũng không có vấn đề gì, Nhiếp Dung động thủ thu thập lên, Lâm Dương còn lại là điểm đống lửa xua tan hơi ẩm trong sơn động, nghĩ đến tùy thời có thể sẽ trở về Lâm Hà bọn họ, thuận tiện đến sơn động lớn cách vách cũng đi điểm đống lửa đi uống hơi nước.
Cũng là vừa vặn, lúc chạng vạng mưa gió lại nổi lên, một đoàn người từ trong rừng đi ra, Mộc Lý đại thúc cẩn thận nhận ra Khoa Lôi ở cuối cùng của đội ngũ, lập tức đi về phía trong phòng kêu:
- Bọn người Khoa Lôi đã trở về, mang theo không ít người!
Một bên kêu một bên bò xuống.
Lộ Cảnh nghe thấy âm thanh, tiện tay nhét miếng thịt nướng vào trong hố lửa, đứng dậy phủ thêm áo da trâu đi ra ngoài, đẩy cửa viện ra thì nhìn thấy Lâm Hà dẫn đội bước nhanh về phía bên này, Lộ Cảnh dựa vào thị lực của thú nhân cẩn thận phân biệt, đại khái có mười người tới, hắn không đứng ở bên ngoài nữa, trở lại cửa phòng gọi An Á đi thông báo cho mấy người Lâm Dương, thuận tiện gọi đám người đến mở cửa đại sơn động.
Đoàn người có già có nhỏ, còn có mấy con thú nhân tàn tật, không lãng phí lời lưỡi, trực tiếp để Lâm Hà đi về phía đại sơn động, chờ ở cuối cùng Khoa Lôi cõng một con thú già vào sân, hắn lưu loát đẩy đại môn sân, mưa càng lúc càng lớn, đoàn người dựa theo trình tự tiến vào đại sơn động, sau khi vào sơn động, một hàng người già yếu bệnh tàn đều nhẹ nhàng thở ra, gần như đều là nằm liệt xuống.
Mấy con á thú đều bị bệnh, ngay cả thú nhân cũng có mấy con có dấu hiệu sinh bệnh, Nhiếp Dung và Khả Khả đã chờ ở trong sơn động, canh gừng vừa mới nấu, may mắn trong sơn động đã điểm đống lửa, lúc này rất là khô ráo ấm áp, trong đại sảnh sơn động nằm mấy con á thú ngã bệnh, Nhiếp Dung mang theo Khả Khả một đám xem xét, bên cạnh đống lửa treo ba cái nồi, một cái canh gừng, hai cái bắt đầu nấu thuốc.
Trong sơn động bị một ít da thú, lúc này vừa vặn dùng tới, sau khi Khoa Lôi và Lâm Hà lau khô nước mưa trên người xong thì bắt đầu cùng Lộ Cảnh nói chuyện với những người này, lần này tới chính là bốn nhà tổng cộng có mười bốn người, mỗi nhà đều có ba bốn người, nhóm người dẫn đầu chính là hai thú nhân trung niên, Lang Sơn và báo đốm Lôi Ân, một con mắt của Lôi Ân bị mù, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ sắc bén trong mắt hắn.
- Đại sơn động này chúng ta đã thu thập trước, tổng cộng có ba phòng, hơn nữa còn có giường lớn trong đại sảnh, bốn người các ngươi xem phân đi, trong sơn động chúng ta chuẩn bị một ít đồ ăn cùng củi lửa, các ngươi dùng trước đi, gần đây nghỉ ngơi cho tốt, chờ mưa to qua còn phải bận rộn không ít thời gian, một cái tuyết quý chúng ta ở lại đây, rất ấm áp.
Lộ Cảnh đại khái nói ra tình huống trước mắt:
- Tin tưởng trước khi các ngươi tới, mấy người Khoa Lôi đại thúc đã nói qua tình huống đại khái của chúng ta, chúng ta muốn thành lập một bộ lạc Thú Nhân bất tường cũng có thể an ổn sinh hoạt, không, trong bộ lạc chúng ta không có thú nhân bất tường, mọi người đều giống nhau, đều là người của bộ lạc Sơn Hải.
Câu nói kế tiếp của Lộ Cảnh là bởi vì không biết tên thú nhân này mà lưu lạc quá lâu nên mọi người đều cảm khái, sau khi cảm nhận được sự ấm áp và bất đồng của sơn động, lại đối với sinh hoạt sau này dâng lên sự chờ đợi, mấy người Lôi Ân không khách sáo, tiếp nhận trợ giúp của mấy người Lộ Cảnh:
- Nếu chúng ta trèo đèo lội suối đi theo thì đã hạ quyết tâm phải trở thành người của bộ lạc, sau này chúng ta sẽ lấy thú nhân thân là bộ lạc Sơn Hải làm niềm kiêu ngạo, cũng sẽ nỗ lực bảo vệ bộ lạc.
- Vâng, thú nhân của Lang tộc vĩnh viễn không phản bội.
Y Cách ở bên cạnh tuyên thệ.
- Thú nhân của Ưng tộc vĩnh viễn không phản bội!
- Tộc nhân linh miêu vĩnh viễn không phản bội!
Mặt khác vài giọng nói cũng lục tục vang lên.
Lộ Cảnh nhìn về phía mọi người trong sơn động, cười vang:
- Được rồi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ bộ lạc của chúng ta!
Trận cuồng phong này vẫn tàn sát bừa bãi, trong sân nhiều nước mưa không kịp bài ra khỏi lạch nước, Lộ Cảnh xuyên qua cửa sổ nhìn tình huống bên ngoài, có chút lo lắng ở lại trong nhà An Vân, Nhiếp Dung và Khả Khả kê đơn thuốc cho người bị bệnh, cũng nói với bọn họ nên chiếu cố như thế nào, Lâm Hà đã trở về sơn động nhà mình, Đại thúc Khoa Lôi và Đại thúc Mộc Lý đang nói chuyện phiếm với các thú nhân, Lộ Cảnh không chuẩn bị tiếp tục ở lại, chào hỏi bọn người bọn họ, để lại da trâu áo mưa của mình, trực tiếp gặp mưa trở về nhà.
An Vân bị cảnh tượng đột nhiên từ phòng bếp đường đi tới làm cho hoảng sợ, lại nhìn thấy bộ dáng một thân nước mưa của hắn, lập tức cầm khối da thú khô ráo vừa thay hắn xoa nước mưa vừa oán trách:
- Áo mưa của ngươi đâu rồi? Lớn như vậy mà còn trực tiếp gặp mưa tới đây, thật là không biết nên nói ngươi như thế nào!
Lộ Cảnh cười cong lưng, nhân ái thay mình lau:
- Cocoa vừa mới đi qua nên không mặc áo mưa, ta thấy được ô che mưa, chờ lát nữa trở về mưa gió đại đạo ô che mưa không được việc, ta sẽ để lại áo mưa.
- À.
Nghe hắn nói như vậy, An Vân cũng không nói thêm gì nữa, thay hắn lau đến nửa ướt nửa khô rồi cùng nhau ngồi xuống đống lửa sưởi ấm, tò mò hỏi tình hình bên sơn động lớn, Tiểu Thạch Đầu cũng buông món đồ chơi của mình xuống, bò đến trên đùi Lộ Cảnh ngồi xổm chuẩn bị nghe một chút.
Lộ Cảnh cười xoa lông đầu của Tiểu Thạch, nói đại khái tình hình của sơn động lớn:
- Lần này tới chính là bốn nhà, báo đốm, sói xám, linh miêu và ưng tộc, báo đốm là một nhà của một đôi phu nhân trung niên, Lôi Ân và bông gòn, mang theo một thú nhân tuổi tác tương đương với An Á là Lác Khắc và một thú nhỏ Tiểu Tuyết, hai đứa nhỏ đều có chút khác biệt...
- Một nhà của Hắc Lang cũng là một đôi phu phu trung niên cùng Lâm nạp, mang theo một tiểu thú nhân tên là Áo Thụy, so với Khả Khả thì nhỏ hơn một chút, nhà hắn có một hài tử lớn hơn một chút, trước hai năm đã trở về bên cạnh Thần Thú...
- Một nhà linh miêu là một Lâm mẫu tuổi tác giống cái, một thú nhân trung niên tàn tật, cùng với con trai của thú nhân là Terry không sai biệt lắm tuổi tác, cũng có chút khác biệt...
- Một nhà Ưng tộc là A mỗ của Lão á Thú Hà Thảo, phu thê của trung niên Thú Nhân là núi lớn cùng với A Thuỷ, còn có con trai của bọn họ là Văn Sâm, cánh tay của Văn Sâm có chút không tiện, tuổi cũng không khác biệt lắm với Lâm Hà...
Đại khái công đạo tình hình của mấy nhà, sau khi An Vân tiếp xúc với bọn họ, Lộ Cảnh lại nói ra an bài sau đó:
- Trận cuồng phong này qua đi phỏng chừng mưa to sẽ đến ngay sau đó, đoàn người bọn họ bệnh tật, mệt mỏi, đây là thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau khi trời mưa sẽ do ngươi mang theo bọn họ ra ngoài thu thập, làm bạn lữ của tộc trưởng, Tiểu Vân ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn!
An Vân không bị ngữ khí trêu chọc của Lộ Cảnh làm cho xấu hổ, ngược lại tin tưởng tràn đầy:
- Yên tâm đi, Cảnh ca, ta sẽ mang theo bọn họ thu thập đồ ăn ngon xung quanh bộ lạc trở về! Khẳng định sẽ không để cho bọn họ ở Tuyết Quý đói đến, nhưng thật ra ngươi, đến lúc đó cần phải bắt thêm chút con mồi về, Tiểu Thạch Đầu chúng ta cần phải ăn nhiều thịt mới có thể lớn lên cao cao đại đại đâu.
- Ngao ô ~ Tiểu Thạch Đầu nghe lọt tai, lập tức đứng lên lớn tiếng trả lời, lại bị a ba mạnh mẽ vồ một cái, hạ thân mềm mại, dứt khoát lăn lộn trên đùi a ba, chọc đến An Vân không nhịn được bắt đầu cào bụng cho hắn...
Bốn gia đình cứ như vậy định cư, còn về chuyện sơn động phân chia, Lộ Cảnh thì không cần để ý, một ngày cuối cùng của bão táp ngoại trừ gió vẫn còn gào thét, mưa đã tạnh, Lộ Cảnh và An Vân thì lần lượt mang theo cư dân mới tới đi dạo xung quanh, dưỡng bệnh mấy người vẫn nghỉ ngơi trong sơn động, Lâm Dương mang theo Lâm Hà ở trong viện thu thập.
Trong rừng không ít quả bị gió thổi rơi, cơ bản đều không bị thương, An Vân cùng với mấy con á thú cùng nhau nhặt lên, không trong chốc lát tất cả mọi người nhặt lên một sọt, An Vân bọn họ thắng lợi trở về, đội ngũ của Lộ Cảnh cũng giống vậy, động vật trong rừng rậm sau bão cuồng phong cũng ra, mấy con thú nhân ít nhất đều cõng trên lưng một con mồi.
Các tân cư dân vừa mới trở về nhìn thấy thu hoạch lớn, vẻ mặt các thú nhân đều vui mừng, đồng thời tiến lên giúp đỡ thu thập, Lộ Cảnh buông lợn rừng trên người giao cho Mộc Lý đại thúc, bản thân chậm rãi dạo bước đến bên sông lớn, dùng cái đuôi tắm rửa sạch sẽ cho mình.
Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy bộ dáng của A Phụ, cũng chạy tới chỗ một cái hồ nhỏ, dùng cái đuôi dính nước tắm rửa, đừng kinh ngạc lần này hắn thông minh như vậy, biết tìm được đường nước cạn, đó là lúc trước đi theo Lộ Cảnh học theo chạy đến bên cạnh sông lớn, cái đuôi ngắn của hắn dùng sức thế nào cũng không với tới được nước của sông lớn, cái mông nhỏ càng cọ càng rơi xuống, thiếu chút nữa thì nguyên vẹn rơi xuống trong nước, ngã một cái thì khôn hơn một chút, sau đó hắn đi học ngoan, biết tìm hồ nước nhỏ thích hợp với mình.
Mọi người nhìn động tác của Tiểu Thạch Đầu đều cười rất thân thiện, đây là truyền thừa của Thú Nhân, ngoại trừ linh tinh ra thì sẽ có mấy Thú Nhân có thể tiếp thu được kinh nghiệm tích lũy từ trong truyền thừa thành niên, đa số đều chỉ là nhận được một ít tri thức truyền thừa không có gì trọng dụng, càng nhiều đều là đi theo trưởng bối trong bộ lạc học tập truyền thừa.
Tiểu Mộc Mộc nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu dùng cái đuôi dính vài giọt nước hoàn toàn không có hứng thú, nhưng thật ra lúc tầm mắt chuyển về phía hồ nước nhỏ thì đã sáng lên, thừa dịp a ba mẹ nhà mình không chú ý, cọ cọ cọ chạy về phía hồ nước, mọi người nhìn thấy hắn cho rằng hắn muốn đi tìm Tiểu Thạch Đầu chơi nên không để ý, không ngờ hắn một đường không ngừng chạy đến bên hồ nước, sau khi biến thân lập tức nhảy vào hồ nước, hồ nước không sâu, vừa mới đến đùi của Mộc Mộc.
- Rầm một tiếng, cùng với giọt nước bắn ra khắp nơi, bị kinh động không chỉ là hòn đá nhỏ, mà còn có những đại nhân khác ở bên cạnh.
Chỉ có Mộc Mộc là như cũ vui vẻ, ở trong ao nhỏ giậm giậm chân, Tiểu Thạch Đầu thấy Ngao ô một tiếng rống, cũng nhảy vào hồ nước cùng Mộc Mộc náo loạn, mọi người phục hồi tinh thần lại cũng không nhịn được đều nở nụ cười ha hả, nhìn hai con thú nhỏ cả người dơ bẩn, Nhiếp Dung một chưởng vỗ về phía trán, dở khóc dở cười.
Một nhà của Nhiếp Dung thừa dịp lúc này trở về sơn động nhà mình, bởi vì lúc ra cửa đã đóng cửa sổ lại, hiện tại trong sơn động ngoại trừ có chút hơi ẩm ra thì không có vấn đề gì khác, trước gió bão thu hồi tới khoai lang tùy ý đặt ở trong phòng cất giữ cũng không có vấn đề gì, Nhiếp Dung động thủ thu thập lên, Lâm Dương còn lại là điểm đống lửa xua tan hơi ẩm trong sơn động, nghĩ đến tùy thời có thể sẽ trở về Lâm Hà bọn họ, thuận tiện đến sơn động lớn cách vách cũng đi điểm đống lửa đi uống hơi nước.
Cũng là vừa vặn, lúc chạng vạng mưa gió lại nổi lên, một đoàn người từ trong rừng đi ra, Mộc Lý đại thúc cẩn thận nhận ra Khoa Lôi ở cuối cùng của đội ngũ, lập tức đi về phía trong phòng kêu:
- Bọn người Khoa Lôi đã trở về, mang theo không ít người!
Một bên kêu một bên bò xuống.
Lộ Cảnh nghe thấy âm thanh, tiện tay nhét miếng thịt nướng vào trong hố lửa, đứng dậy phủ thêm áo da trâu đi ra ngoài, đẩy cửa viện ra thì nhìn thấy Lâm Hà dẫn đội bước nhanh về phía bên này, Lộ Cảnh dựa vào thị lực của thú nhân cẩn thận phân biệt, đại khái có mười người tới, hắn không đứng ở bên ngoài nữa, trở lại cửa phòng gọi An Á đi thông báo cho mấy người Lâm Dương, thuận tiện gọi đám người đến mở cửa đại sơn động.
Đoàn người có già có nhỏ, còn có mấy con thú nhân tàn tật, không lãng phí lời lưỡi, trực tiếp để Lâm Hà đi về phía đại sơn động, chờ ở cuối cùng Khoa Lôi cõng một con thú già vào sân, hắn lưu loát đẩy đại môn sân, mưa càng lúc càng lớn, đoàn người dựa theo trình tự tiến vào đại sơn động, sau khi vào sơn động, một hàng người già yếu bệnh tàn đều nhẹ nhàng thở ra, gần như đều là nằm liệt xuống.
Mấy con á thú đều bị bệnh, ngay cả thú nhân cũng có mấy con có dấu hiệu sinh bệnh, Nhiếp Dung và Khả Khả đã chờ ở trong sơn động, canh gừng vừa mới nấu, may mắn trong sơn động đã điểm đống lửa, lúc này rất là khô ráo ấm áp, trong đại sảnh sơn động nằm mấy con á thú ngã bệnh, Nhiếp Dung mang theo Khả Khả một đám xem xét, bên cạnh đống lửa treo ba cái nồi, một cái canh gừng, hai cái bắt đầu nấu thuốc.
Trong sơn động bị một ít da thú, lúc này vừa vặn dùng tới, sau khi Khoa Lôi và Lâm Hà lau khô nước mưa trên người xong thì bắt đầu cùng Lộ Cảnh nói chuyện với những người này, lần này tới chính là bốn nhà tổng cộng có mười bốn người, mỗi nhà đều có ba bốn người, nhóm người dẫn đầu chính là hai thú nhân trung niên, Lang Sơn và báo đốm Lôi Ân, một con mắt của Lôi Ân bị mù, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ sắc bén trong mắt hắn.
- Đại sơn động này chúng ta đã thu thập trước, tổng cộng có ba phòng, hơn nữa còn có giường lớn trong đại sảnh, bốn người các ngươi xem phân đi, trong sơn động chúng ta chuẩn bị một ít đồ ăn cùng củi lửa, các ngươi dùng trước đi, gần đây nghỉ ngơi cho tốt, chờ mưa to qua còn phải bận rộn không ít thời gian, một cái tuyết quý chúng ta ở lại đây, rất ấm áp.
Lộ Cảnh đại khái nói ra tình huống trước mắt:
- Tin tưởng trước khi các ngươi tới, mấy người Khoa Lôi đại thúc đã nói qua tình huống đại khái của chúng ta, chúng ta muốn thành lập một bộ lạc Thú Nhân bất tường cũng có thể an ổn sinh hoạt, không, trong bộ lạc chúng ta không có thú nhân bất tường, mọi người đều giống nhau, đều là người của bộ lạc Sơn Hải.
Câu nói kế tiếp của Lộ Cảnh là bởi vì không biết tên thú nhân này mà lưu lạc quá lâu nên mọi người đều cảm khái, sau khi cảm nhận được sự ấm áp và bất đồng của sơn động, lại đối với sinh hoạt sau này dâng lên sự chờ đợi, mấy người Lôi Ân không khách sáo, tiếp nhận trợ giúp của mấy người Lộ Cảnh:
- Nếu chúng ta trèo đèo lội suối đi theo thì đã hạ quyết tâm phải trở thành người của bộ lạc, sau này chúng ta sẽ lấy thú nhân thân là bộ lạc Sơn Hải làm niềm kiêu ngạo, cũng sẽ nỗ lực bảo vệ bộ lạc.
- Vâng, thú nhân của Lang tộc vĩnh viễn không phản bội.
Y Cách ở bên cạnh tuyên thệ.
- Thú nhân của Ưng tộc vĩnh viễn không phản bội!
- Tộc nhân linh miêu vĩnh viễn không phản bội!
Mặt khác vài giọng nói cũng lục tục vang lên.
Lộ Cảnh nhìn về phía mọi người trong sơn động, cười vang:
- Được rồi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ bộ lạc của chúng ta!
Trận cuồng phong này vẫn tàn sát bừa bãi, trong sân nhiều nước mưa không kịp bài ra khỏi lạch nước, Lộ Cảnh xuyên qua cửa sổ nhìn tình huống bên ngoài, có chút lo lắng ở lại trong nhà An Vân, Nhiếp Dung và Khả Khả kê đơn thuốc cho người bị bệnh, cũng nói với bọn họ nên chiếu cố như thế nào, Lâm Hà đã trở về sơn động nhà mình, Đại thúc Khoa Lôi và Đại thúc Mộc Lý đang nói chuyện phiếm với các thú nhân, Lộ Cảnh không chuẩn bị tiếp tục ở lại, chào hỏi bọn người bọn họ, để lại da trâu áo mưa của mình, trực tiếp gặp mưa trở về nhà.
An Vân bị cảnh tượng đột nhiên từ phòng bếp đường đi tới làm cho hoảng sợ, lại nhìn thấy bộ dáng một thân nước mưa của hắn, lập tức cầm khối da thú khô ráo vừa thay hắn xoa nước mưa vừa oán trách:
- Áo mưa của ngươi đâu rồi? Lớn như vậy mà còn trực tiếp gặp mưa tới đây, thật là không biết nên nói ngươi như thế nào!
Lộ Cảnh cười cong lưng, nhân ái thay mình lau:
- Cocoa vừa mới đi qua nên không mặc áo mưa, ta thấy được ô che mưa, chờ lát nữa trở về mưa gió đại đạo ô che mưa không được việc, ta sẽ để lại áo mưa.
- À.
Nghe hắn nói như vậy, An Vân cũng không nói thêm gì nữa, thay hắn lau đến nửa ướt nửa khô rồi cùng nhau ngồi xuống đống lửa sưởi ấm, tò mò hỏi tình hình bên sơn động lớn, Tiểu Thạch Đầu cũng buông món đồ chơi của mình xuống, bò đến trên đùi Lộ Cảnh ngồi xổm chuẩn bị nghe một chút.
Lộ Cảnh cười xoa lông đầu của Tiểu Thạch, nói đại khái tình hình của sơn động lớn:
- Lần này tới chính là bốn nhà, báo đốm, sói xám, linh miêu và ưng tộc, báo đốm là một nhà của một đôi phu nhân trung niên, Lôi Ân và bông gòn, mang theo một thú nhân tuổi tác tương đương với An Á là Lác Khắc và một thú nhỏ Tiểu Tuyết, hai đứa nhỏ đều có chút khác biệt...
- Một nhà của Hắc Lang cũng là một đôi phu phu trung niên cùng Lâm nạp, mang theo một tiểu thú nhân tên là Áo Thụy, so với Khả Khả thì nhỏ hơn một chút, nhà hắn có một hài tử lớn hơn một chút, trước hai năm đã trở về bên cạnh Thần Thú...
- Một nhà linh miêu là một Lâm mẫu tuổi tác giống cái, một thú nhân trung niên tàn tật, cùng với con trai của thú nhân là Terry không sai biệt lắm tuổi tác, cũng có chút khác biệt...
- Một nhà Ưng tộc là A mỗ của Lão á Thú Hà Thảo, phu thê của trung niên Thú Nhân là núi lớn cùng với A Thuỷ, còn có con trai của bọn họ là Văn Sâm, cánh tay của Văn Sâm có chút không tiện, tuổi cũng không khác biệt lắm với Lâm Hà...
Đại khái công đạo tình hình của mấy nhà, sau khi An Vân tiếp xúc với bọn họ, Lộ Cảnh lại nói ra an bài sau đó:
- Trận cuồng phong này qua đi phỏng chừng mưa to sẽ đến ngay sau đó, đoàn người bọn họ bệnh tật, mệt mỏi, đây là thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau khi trời mưa sẽ do ngươi mang theo bọn họ ra ngoài thu thập, làm bạn lữ của tộc trưởng, Tiểu Vân ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn!
An Vân không bị ngữ khí trêu chọc của Lộ Cảnh làm cho xấu hổ, ngược lại tin tưởng tràn đầy:
- Yên tâm đi, Cảnh ca, ta sẽ mang theo bọn họ thu thập đồ ăn ngon xung quanh bộ lạc trở về! Khẳng định sẽ không để cho bọn họ ở Tuyết Quý đói đến, nhưng thật ra ngươi, đến lúc đó cần phải bắt thêm chút con mồi về, Tiểu Thạch Đầu chúng ta cần phải ăn nhiều thịt mới có thể lớn lên cao cao đại đại đâu.
- Ngao ô ~ Tiểu Thạch Đầu nghe lọt tai, lập tức đứng lên lớn tiếng trả lời, lại bị a ba mạnh mẽ vồ một cái, hạ thân mềm mại, dứt khoát lăn lộn trên đùi a ba, chọc đến An Vân không nhịn được bắt đầu cào bụng cho hắn...
Bốn gia đình cứ như vậy định cư, còn về chuyện sơn động phân chia, Lộ Cảnh thì không cần để ý, một ngày cuối cùng của bão táp ngoại trừ gió vẫn còn gào thét, mưa đã tạnh, Lộ Cảnh và An Vân thì lần lượt mang theo cư dân mới tới đi dạo xung quanh, dưỡng bệnh mấy người vẫn nghỉ ngơi trong sơn động, Lâm Dương mang theo Lâm Hà ở trong viện thu thập.
Trong rừng không ít quả bị gió thổi rơi, cơ bản đều không bị thương, An Vân cùng với mấy con á thú cùng nhau nhặt lên, không trong chốc lát tất cả mọi người nhặt lên một sọt, An Vân bọn họ thắng lợi trở về, đội ngũ của Lộ Cảnh cũng giống vậy, động vật trong rừng rậm sau bão cuồng phong cũng ra, mấy con thú nhân ít nhất đều cõng trên lưng một con mồi.
Các tân cư dân vừa mới trở về nhìn thấy thu hoạch lớn, vẻ mặt các thú nhân đều vui mừng, đồng thời tiến lên giúp đỡ thu thập, Lộ Cảnh buông lợn rừng trên người giao cho Mộc Lý đại thúc, bản thân chậm rãi dạo bước đến bên sông lớn, dùng cái đuôi tắm rửa sạch sẽ cho mình.
Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy bộ dáng của A Phụ, cũng chạy tới chỗ một cái hồ nhỏ, dùng cái đuôi dính nước tắm rửa, đừng kinh ngạc lần này hắn thông minh như vậy, biết tìm được đường nước cạn, đó là lúc trước đi theo Lộ Cảnh học theo chạy đến bên cạnh sông lớn, cái đuôi ngắn của hắn dùng sức thế nào cũng không với tới được nước của sông lớn, cái mông nhỏ càng cọ càng rơi xuống, thiếu chút nữa thì nguyên vẹn rơi xuống trong nước, ngã một cái thì khôn hơn một chút, sau đó hắn đi học ngoan, biết tìm hồ nước nhỏ thích hợp với mình.
Mọi người nhìn động tác của Tiểu Thạch Đầu đều cười rất thân thiện, đây là truyền thừa của Thú Nhân, ngoại trừ linh tinh ra thì sẽ có mấy Thú Nhân có thể tiếp thu được kinh nghiệm tích lũy từ trong truyền thừa thành niên, đa số đều chỉ là nhận được một ít tri thức truyền thừa không có gì trọng dụng, càng nhiều đều là đi theo trưởng bối trong bộ lạc học tập truyền thừa.
Tiểu Mộc Mộc nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu dùng cái đuôi dính vài giọt nước hoàn toàn không có hứng thú, nhưng thật ra lúc tầm mắt chuyển về phía hồ nước nhỏ thì đã sáng lên, thừa dịp a ba mẹ nhà mình không chú ý, cọ cọ cọ chạy về phía hồ nước, mọi người nhìn thấy hắn cho rằng hắn muốn đi tìm Tiểu Thạch Đầu chơi nên không để ý, không ngờ hắn một đường không ngừng chạy đến bên hồ nước, sau khi biến thân lập tức nhảy vào hồ nước, hồ nước không sâu, vừa mới đến đùi của Mộc Mộc.
- Rầm một tiếng, cùng với giọt nước bắn ra khắp nơi, bị kinh động không chỉ là hòn đá nhỏ, mà còn có những đại nhân khác ở bên cạnh.
Chỉ có Mộc Mộc là như cũ vui vẻ, ở trong ao nhỏ giậm giậm chân, Tiểu Thạch Đầu thấy Ngao ô một tiếng rống, cũng nhảy vào hồ nước cùng Mộc Mộc náo loạn, mọi người phục hồi tinh thần lại cũng không nhịn được đều nở nụ cười ha hả, nhìn hai con thú nhỏ cả người dơ bẩn, Nhiếp Dung một chưởng vỗ về phía trán, dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.