[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 39:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
19/09/2023
Sau khi bão mưa to, mưa to lập tức to lên, Lộ Cảnh có chút lo lắng nước sông lớn sẽ tràn lan, kế tiếp yêu cầu chú ý nhiều hơn mực nước của sông lớn, vì vậy hắn còn cố ý dặn dò mấy người khác, nước trong lạch trong viện chuyên rửa sạch sẽ, sông lớn và hồ nước phụ cận cũng kiểm tra một lần.
May mà lần này mưa to quý nước mưa tuy rằng không giảm bớt so với năm trước, nhưng mà sông lớn chịu đựng được, chỉ chảy qua hai bên bờ sông một chút nước cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của bọn họ, chỉ là sau khi ở lại mười bốn người nữa, bọn họ ở trước bão cuồng phong tích trữ nước sạch dùng xong rồi, nước ở giữa dùng đều là nước mưa, hiện tại cuối cùng cũng là kết thúc, sinh hoạt của bọn họ cũng sắp lu bù lên.
Mấy người sinh bệnh ở đây đều tốt, nhưng mà thân thể vẫn đơn bạc, đây là phải dựa vào điều dưỡng thời gian dài mới có thể dưỡng trở về, mọi người cũng không có nóng lòng cầu thành, Nhiếp Dung còn cho mấy con thú nhân tàn tật nhìn thấy, ngoại trừ đôi mắt của Lôi Ân đại thúc không trị được ra thì thú nhân què chân và thú nhân cánh tay mất tự nhiên Văn Sâm đều có thể trị liệu, nhưng nàng cũng không dám đảm bảo hoàn toàn có thể chữa khỏi, chỉ có thể nói là tận lực trị liệu vào lúc tuyết quý, cho nên nàng vẫn phải tiếp tục thu thập thảo dược, chân của Mộc Lý đại thúc cũng có thể một lần nữa trị liệu, trước mắt đã không sai biệt lắm.
Trong mưa to, hai người An Vân đường cảnh mang theo người đi ra ngoài hái nấm đánh con mồi, con mồi thu hoạch không quá nhiều, nấm lại là thu hoạch tràn đầy, trước kia tân cư dân trong đại sơn động cũng ăn nấm, nhưng bọn họ đã gặp không ít người bởi vì nấm trúng độc mà chết, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ không dám ăn, lần này An Vân dẫn bọn họ đi hái rất nhiều, còn nói với bọn họ những thứ này đều là có thể ăn, sau khi ôm thái độ hoài nghi thử nghiệm hưởng qua một lần không có chuyện gì, nhìn thấy mấy cái sọt tràn đầy, mấy con á thú không nhịn được khóc ra, đây là đồ ăn Tuyết Quý của bọn họ, tuy hiện tại không nhiều lắm, nhưng bộ lạc còn cho bọn họ phân khoai lang đỏ, phấn quả, những thứ đó cũng đều là thứ trước đó bọn họ chưa từng thấy hoặc là chưa ăn, hiện tại đều trở thành niềm tin của bọn họ đối với tương lai.
- Cảnh ca, ngày mai bọn người Nhiếp Dung và Khả Khả đi hái thảo dược, ta dẫn đội đi hái phấn quả dư lại ở bên rừng trúc, còn muốn nhặt chút nhánh cây trở về, các ngươi muốn xây xưởng sao?
Vào đêm, An Vân dựa vào trong lòng ngực của Lộ Cảnh trò chuyện với an bài ngày mai.
- Ừm, hai ngày trước cùng nhau đi ra ngoài bắt con mồi, ngày mai bắt đầu, chúng ta chia thành hai đội, một đội đi săn, một đội lưu lại kiến xưởng, ta muốn chỉ đạo bọn họ, sẽ luôn ở lại bộ lạc, các ngươi đi ngắt lấy thì đừng đi quá xa, ta bảo Lâm Hà mang theo Văn Sâm, Terry bảo vệ các ngươi.
- Được rồi, gần đây phải giết rất nhiều con mồi, còn phải tìm thêm chút rau dại, nhưng hiện tại rất nhiều người đều già rồi, cũng chỉ có thể giết, năm nay muối dùng rất nhanh, đường ăn quả ngọt cũng không có... An Vân lải nhải nói, Lộ Cảnh không cắt đứt lời hắn, chỉ nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, hai người có một câu không một câu nói, chậm rãi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sơn Hải bộ lạc được mùa này khí thế ngất trời, mười ngày xưởng hoa rơi xuống thành, chia thành ba gian, một gian đốt gạch, một gian chế muối ngao đường, còn có một cái thạch ma, một gian khác lộ cảnh trang bị lên trên.
Trong lúc làm việc, trong ngoài đập ra một cái, gạch đất phía trước đều là trực tiếp dùng lửa đốt, tuyết quý không tiện thiêu, hiện tại xây dựng, chất lượng gạch đất phía sau cũng sẽ càng tốt, chế muối kia chuyên để lại hố lửa để nấu cơm, Lộ Cảnh còn chuẩn bị ở bên này để một ít đồ ăn, sau đó tuyết quý tới làm việc, cơm trưa thì không cần chuyên môn chạy trở về.
Được mùa quý còn có mấy ngày, trong viện đã được phơi đầy quả An Vân do bọn họ hái về, lúc trước thu hoạch bắp cũng được lấy ra phơi nắng một lần nữa, dù sao thì độ ẩm của mưa to cũng khá lớn, mọi người cũng lo lắng bắp sẽ mốc meo.
Ở phường xây dựng hoàn công, đồ ăn trong bộ lạc cũng không sai biệt lắm đủ cho bọn họ vượt qua tuyết quý, hắn đã có tâm tư lăn lộn đồ vật mới, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa đi săn, hắn nấu mười mấy củ khoai đỏ thẫm, chờ chín rồi cắt miếng để vào trong viện phơi nắng, chờ phơi khô chính là khoai lang làm, khi tuyết quý không có gì mới mẻ thì ăn vặt, đây là có thể đỡ thèm, nhưng cũng không thể làm quá nhiều, dù sao đối với bộ lạc trước mắt mà nói, khoai lang đỏ càng cần lưu làm đồ ăn chính mà không phải ăn vặt.
Bọn người An Vân biết hắn đã nhận được truyền thừa nên cũng không hoài nghi hắn đang lãng phí đồ ăn, ngày thường người ở lại trong bộ lạc còn cố ý bảo vệ tốt mấy thứ này, mấy ngày trước khi tuyết quý đến, mọi người đều nắm chặt thời gian tận khả năng chuẩn bị nhiều hơn một chút, cho dù biết đồ ăn đã đủ thì mọi người cũng không chuẩn bị nghỉ ngơi trước.
Trong bộ lạc, thú nuôi và thú trưởng thành đều ăn không sai biệt lắm, không còn lại mấy con, vào thời điểm xuân lại bắt không ít, nhưng tính tình tốt nguyện ý bị nuôi không nhiều lắm, bọn người Lộ Cảnh lại bắt một ít trở về tách ra nuôi, vẫn nuôi ở trong sơn động nhỏ như cũ, trước kia còn dư lại mấy con thú mẹ, cơ bản mỗi ngày đều có thể nhận được một quả trứng, ngoại trừ ngày thường ăn hết, còn lại đều bị An Vân ăn trứng, trước khi Tuyết Quý hắn tặng cho gia tộc Nhiếp Dung một cái vại nhỏ, tặng cho đại sơn động hai cái vại lớn nhỏ, ba mươi cái vại nhỏ, nhà mình còn để lại hai cái vại nhỏ.
Sau khi nhiệt độ bắt đầu giảm xuống rõ rệt, An Vân mang theo người mang thịt đã ướp mấy ngày trước ra phơi ở dưới mái hiên và dưới gốc cây phơi nắng thông gió, như vậy thời gian chứa đựng thịt càng lâu thì hương vị cũng càng ngon miệng hơn, còn có một ít thịt là treo ở trên hố lửa, sơn động lớn nhỏ đi theo hắn học không ít, còn có bọn hắn thường xuyên làm một ít món ăn đơn giản, An Vân cũng đều giao cho mọi người.
Mấy ngày gần đây An Vân vẫn luôn là ban ngày bận rộn mang đội thu thập, buổi tối trở về lại bận rộn thu thập đồ ăn, không có thời gian nghỉ ngơi, mắt thấy đã gầy xuống, Lộ Cảnh nhìn đau lòng, buổi tối đã chuyên nấu nước nóng cho hắn ngâm chân.
- Thật thoải mái, Cảnh ca, ngươi cũng mau tới đây cùng nhau uống một lát.
Hai chân An Vân ngâm mình trong nước nóng, lúc này đã phiếm đỏ, nhưng nước ấm thật sự có thể làm cho hắn thư giãn mệt nhọc, mấy ngày này hắn thật sự rất bận rộn, tuy bộ lạc bọn họ còn nhỏ, nhưng tốt xấu gì hắn thân là bạn lữ của tộc trưởng, có một số việc hắn cũng phải làm.
Lộ Cảnh biết An Vân khó xử, nhưng mấy lần trước khi ngủ nói chuyện phiếm hắn cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn, cũng không mở miệng ngăn cản hắn, cũng may hắn không phải loại người sẽ nghẹn lời nói không nói, gặp chuyện gì cũng sẽ nói với mình, tình cảm giữa hai người cũng là loại ở chung ngày càng sâu.
Hắn cho thêm chút nước ấm vào chậu ngâm chân, sau đó chân của mình cũng duỗi vào, hai chân đen một vàng, một lớn một nhỏ, được nước ấm rửa sạch, nước gợn sóng nhộn nhạo, ánh đèn đuốc gần đó chiếu ra.
Khi độ ấm hạ thấp, mỗi ngày sáng sớm đều có sương mù bao phủ, trong rừng còn có không ít quả trứng, An Vân đã mang theo á thú bộ lạc và giống cái cùng đi hái quả trứng, lúc này quả trứng sẽ ngọt hơn một chút so với một đoạn thời gian trước, đặc biệt là quả vốn đã ngọt đến mức độ bạo phát, khi sương mù qua đi thì hương vị trở nên càng ngọt hơn, bọn người An Vân phải đi hái nhiều hơn một chút để chuẩn bị đường nấu nước.
Ở trong trời giá lạnh, uống một chén nước ấm có nước trái cây ngọt, là một chuyện rất hạnh phúc, đồng hành với những người khác cũng uống qua một lần nước trái cây ngọt An Vân cho bọn họ, loại hương vị ngọt này làm cho ký ức của bọn họ khắc sâu, độ ngọt của quả cho dù là đối với bọn họ thì cũng có chút quá mức, mà nước này lại vừa vặn, chờ bọn họ uống nước, còn có thể căn cứ theo sở thích của mình mà uống nước, ngẫm lại đã có nhiệt tình.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đã quét sạch đồ ăn ở gần bộ lạc, chỉ còn lại một ít đồ ăn dành cho chim tước ăn vào mùa đông, thật ra đối với mọi người trong sơn động lớn thì càng muốn lấy tất cả đồ ăn về, dù sao thì trước đó bọn họ cũng ăn rất nhiều tuyết, khi mà mình ăn không đủ thì sẽ lo lắng cho những con chim tước khác, nhưng bị đám người An Vân khuyên lại, dù sao bọn họ cũng đủ đồ ăn, thậm chí còn có thể kiếm lời, không cần đốt rừng mà lấp hồ bắt cá.
- A Vân ca ca, quả thực nước đường này có thể nấu ra nước đường ngon sao?
Tiểu Lang Thú Nhân 6 tuổi, áo giáp, giỏ tre, tràn đầy quả ngọt, tò mò ngẩng đầu lên vấn an.
An Vân xoa xoa cái tai của tiểu thú nhân không thể hoàn toàn thu hồi tới, cười đáp:
- Đúng vậy, chờ thêm mấy ngày nữa tuyết rơi, A Mạt có thể đi theo A mỗ đến xưởng đi đường Ngao Thuỷ.
- Được rồi, a mỗ còn nói muốn may quần áo cho ta và a phụ ở đây, bộ lạc thật tốt... Áo Phổ nhảy nhót chạy vội về phía trước, tiến đến ngoan ngoãn đi ở phía trước tiểu á thú:
- Tiểu Tuyết, ngươi nói có phải hay không, bộ lạc có phải rất tốt hay không?
Tiểu Á Thú đi theo bên cạnh A mỗ nghe thấy tiểu đồng bọn hỏi chuyện, dùng sức gật đầu:
- Ừm!
Hắn cũng cảm thấy bộ lạc rất tốt, trên mặt cũng nở nụ cười, cái đuôi nhỏ tinh tế của tiểu hoa báo sau lưng lắc lắc theo.
Hai đứa nhỏ ở bộ lạc đã được hai tháng, khuôn mặt vốn đã khô gầy cũng đã có thể thấy được mọc ra thịt, ở không ra ngày nào đã ở cùng với bọn người Khả Khả trong bộ lạc chơi, tuy hiện tại bộ lạc ít người, nhưng hài tử cũng có năm đứa, hơn nữa An Á là thú nhân choai choai, tuy tuổi chênh lệch là có chút lớn, nhưng cũng có thể chơi cùng một chỗ.
Các đại nhân nhìn bộ dáng càng ngày càng khoẻ mạnh của bọn nhỏ, nghe tiếng cười sung sướng của bọn họ, càng có lòng trung thành với bộ lạc, cũng rất nỗ lực xây dựng bộ lạc.
Trong lúc mọi người bận rộn thu thập đồ ăn, Tuyết Quý đã đến, Tuyết Quý năm nay là từ nửa đêm lặng yên không tiếng động rơi xuống bông tuyết tế tế mật mật, chờ sáng sớm lên, bên ngoài đã phủ lên một tầng tuyết trắng hơi mỏng, mấy ngày trước đã bắt đầu lạnh, cho nên quần áo của mọi người cũng không thiếu mặc, tối hôm qua trực ban chính là Khoa Lôi và Lôi Ân, buổi sáng điểm lửa trại xong, hai người đã chia nhau đi nghỉ ngơi, lúc này trong phòng đã ấm áp.
Tiểu Thạch Đầu tỉnh dậy từ sáng sớm hôm nay, nhưng lúc này là hình người, đang tùy ý A mỗ đùa nghịch mặc quần áo, bởi vì trong phòng không lạnh nên vẫn mặc quần hở đũng, lộ cảnh lên kéo bức màn ra nhìn nhìn ra bên ngoài, xoay người công đạo An Vân:
- Bên ngoài tuyết rơi, đồ ăn năm nay cũng đủ rồi, hôm nay bắt đầu cũng đừng đi ra ngoài thu thập.
- Được, ta chờ lát nữa đi sơn động lớn nói một tiếng, thuận tiện lại đi hỏi một chút khi nào thì bắt đầu trị liệu cho Nhiếp Dung, không biết nàng có cần ta hỗ trợ hay không.
An Vân mặc quần áo cho Tiểu Thạch Đầu xong, vừa mới buông hắn ra, hắn đã tự vặn tay A mỗ, tự mình cọ cọ chạy ra phía ngoài, chủ yếu là mùi thơm của bữa sáng truyền vào, tiểu tham ăn không chờ được.
May mà lần này mưa to quý nước mưa tuy rằng không giảm bớt so với năm trước, nhưng mà sông lớn chịu đựng được, chỉ chảy qua hai bên bờ sông một chút nước cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của bọn họ, chỉ là sau khi ở lại mười bốn người nữa, bọn họ ở trước bão cuồng phong tích trữ nước sạch dùng xong rồi, nước ở giữa dùng đều là nước mưa, hiện tại cuối cùng cũng là kết thúc, sinh hoạt của bọn họ cũng sắp lu bù lên.
Mấy người sinh bệnh ở đây đều tốt, nhưng mà thân thể vẫn đơn bạc, đây là phải dựa vào điều dưỡng thời gian dài mới có thể dưỡng trở về, mọi người cũng không có nóng lòng cầu thành, Nhiếp Dung còn cho mấy con thú nhân tàn tật nhìn thấy, ngoại trừ đôi mắt của Lôi Ân đại thúc không trị được ra thì thú nhân què chân và thú nhân cánh tay mất tự nhiên Văn Sâm đều có thể trị liệu, nhưng nàng cũng không dám đảm bảo hoàn toàn có thể chữa khỏi, chỉ có thể nói là tận lực trị liệu vào lúc tuyết quý, cho nên nàng vẫn phải tiếp tục thu thập thảo dược, chân của Mộc Lý đại thúc cũng có thể một lần nữa trị liệu, trước mắt đã không sai biệt lắm.
Trong mưa to, hai người An Vân đường cảnh mang theo người đi ra ngoài hái nấm đánh con mồi, con mồi thu hoạch không quá nhiều, nấm lại là thu hoạch tràn đầy, trước kia tân cư dân trong đại sơn động cũng ăn nấm, nhưng bọn họ đã gặp không ít người bởi vì nấm trúng độc mà chết, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ không dám ăn, lần này An Vân dẫn bọn họ đi hái rất nhiều, còn nói với bọn họ những thứ này đều là có thể ăn, sau khi ôm thái độ hoài nghi thử nghiệm hưởng qua một lần không có chuyện gì, nhìn thấy mấy cái sọt tràn đầy, mấy con á thú không nhịn được khóc ra, đây là đồ ăn Tuyết Quý của bọn họ, tuy hiện tại không nhiều lắm, nhưng bộ lạc còn cho bọn họ phân khoai lang đỏ, phấn quả, những thứ đó cũng đều là thứ trước đó bọn họ chưa từng thấy hoặc là chưa ăn, hiện tại đều trở thành niềm tin của bọn họ đối với tương lai.
- Cảnh ca, ngày mai bọn người Nhiếp Dung và Khả Khả đi hái thảo dược, ta dẫn đội đi hái phấn quả dư lại ở bên rừng trúc, còn muốn nhặt chút nhánh cây trở về, các ngươi muốn xây xưởng sao?
Vào đêm, An Vân dựa vào trong lòng ngực của Lộ Cảnh trò chuyện với an bài ngày mai.
- Ừm, hai ngày trước cùng nhau đi ra ngoài bắt con mồi, ngày mai bắt đầu, chúng ta chia thành hai đội, một đội đi săn, một đội lưu lại kiến xưởng, ta muốn chỉ đạo bọn họ, sẽ luôn ở lại bộ lạc, các ngươi đi ngắt lấy thì đừng đi quá xa, ta bảo Lâm Hà mang theo Văn Sâm, Terry bảo vệ các ngươi.
- Được rồi, gần đây phải giết rất nhiều con mồi, còn phải tìm thêm chút rau dại, nhưng hiện tại rất nhiều người đều già rồi, cũng chỉ có thể giết, năm nay muối dùng rất nhanh, đường ăn quả ngọt cũng không có... An Vân lải nhải nói, Lộ Cảnh không cắt đứt lời hắn, chỉ nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, hai người có một câu không một câu nói, chậm rãi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sơn Hải bộ lạc được mùa này khí thế ngất trời, mười ngày xưởng hoa rơi xuống thành, chia thành ba gian, một gian đốt gạch, một gian chế muối ngao đường, còn có một cái thạch ma, một gian khác lộ cảnh trang bị lên trên.
Trong lúc làm việc, trong ngoài đập ra một cái, gạch đất phía trước đều là trực tiếp dùng lửa đốt, tuyết quý không tiện thiêu, hiện tại xây dựng, chất lượng gạch đất phía sau cũng sẽ càng tốt, chế muối kia chuyên để lại hố lửa để nấu cơm, Lộ Cảnh còn chuẩn bị ở bên này để một ít đồ ăn, sau đó tuyết quý tới làm việc, cơm trưa thì không cần chuyên môn chạy trở về.
Được mùa quý còn có mấy ngày, trong viện đã được phơi đầy quả An Vân do bọn họ hái về, lúc trước thu hoạch bắp cũng được lấy ra phơi nắng một lần nữa, dù sao thì độ ẩm của mưa to cũng khá lớn, mọi người cũng lo lắng bắp sẽ mốc meo.
Ở phường xây dựng hoàn công, đồ ăn trong bộ lạc cũng không sai biệt lắm đủ cho bọn họ vượt qua tuyết quý, hắn đã có tâm tư lăn lộn đồ vật mới, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa đi săn, hắn nấu mười mấy củ khoai đỏ thẫm, chờ chín rồi cắt miếng để vào trong viện phơi nắng, chờ phơi khô chính là khoai lang làm, khi tuyết quý không có gì mới mẻ thì ăn vặt, đây là có thể đỡ thèm, nhưng cũng không thể làm quá nhiều, dù sao đối với bộ lạc trước mắt mà nói, khoai lang đỏ càng cần lưu làm đồ ăn chính mà không phải ăn vặt.
Bọn người An Vân biết hắn đã nhận được truyền thừa nên cũng không hoài nghi hắn đang lãng phí đồ ăn, ngày thường người ở lại trong bộ lạc còn cố ý bảo vệ tốt mấy thứ này, mấy ngày trước khi tuyết quý đến, mọi người đều nắm chặt thời gian tận khả năng chuẩn bị nhiều hơn một chút, cho dù biết đồ ăn đã đủ thì mọi người cũng không chuẩn bị nghỉ ngơi trước.
Trong bộ lạc, thú nuôi và thú trưởng thành đều ăn không sai biệt lắm, không còn lại mấy con, vào thời điểm xuân lại bắt không ít, nhưng tính tình tốt nguyện ý bị nuôi không nhiều lắm, bọn người Lộ Cảnh lại bắt một ít trở về tách ra nuôi, vẫn nuôi ở trong sơn động nhỏ như cũ, trước kia còn dư lại mấy con thú mẹ, cơ bản mỗi ngày đều có thể nhận được một quả trứng, ngoại trừ ngày thường ăn hết, còn lại đều bị An Vân ăn trứng, trước khi Tuyết Quý hắn tặng cho gia tộc Nhiếp Dung một cái vại nhỏ, tặng cho đại sơn động hai cái vại lớn nhỏ, ba mươi cái vại nhỏ, nhà mình còn để lại hai cái vại nhỏ.
Sau khi nhiệt độ bắt đầu giảm xuống rõ rệt, An Vân mang theo người mang thịt đã ướp mấy ngày trước ra phơi ở dưới mái hiên và dưới gốc cây phơi nắng thông gió, như vậy thời gian chứa đựng thịt càng lâu thì hương vị cũng càng ngon miệng hơn, còn có một ít thịt là treo ở trên hố lửa, sơn động lớn nhỏ đi theo hắn học không ít, còn có bọn hắn thường xuyên làm một ít món ăn đơn giản, An Vân cũng đều giao cho mọi người.
Mấy ngày gần đây An Vân vẫn luôn là ban ngày bận rộn mang đội thu thập, buổi tối trở về lại bận rộn thu thập đồ ăn, không có thời gian nghỉ ngơi, mắt thấy đã gầy xuống, Lộ Cảnh nhìn đau lòng, buổi tối đã chuyên nấu nước nóng cho hắn ngâm chân.
- Thật thoải mái, Cảnh ca, ngươi cũng mau tới đây cùng nhau uống một lát.
Hai chân An Vân ngâm mình trong nước nóng, lúc này đã phiếm đỏ, nhưng nước ấm thật sự có thể làm cho hắn thư giãn mệt nhọc, mấy ngày này hắn thật sự rất bận rộn, tuy bộ lạc bọn họ còn nhỏ, nhưng tốt xấu gì hắn thân là bạn lữ của tộc trưởng, có một số việc hắn cũng phải làm.
Lộ Cảnh biết An Vân khó xử, nhưng mấy lần trước khi ngủ nói chuyện phiếm hắn cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn, cũng không mở miệng ngăn cản hắn, cũng may hắn không phải loại người sẽ nghẹn lời nói không nói, gặp chuyện gì cũng sẽ nói với mình, tình cảm giữa hai người cũng là loại ở chung ngày càng sâu.
Hắn cho thêm chút nước ấm vào chậu ngâm chân, sau đó chân của mình cũng duỗi vào, hai chân đen một vàng, một lớn một nhỏ, được nước ấm rửa sạch, nước gợn sóng nhộn nhạo, ánh đèn đuốc gần đó chiếu ra.
Khi độ ấm hạ thấp, mỗi ngày sáng sớm đều có sương mù bao phủ, trong rừng còn có không ít quả trứng, An Vân đã mang theo á thú bộ lạc và giống cái cùng đi hái quả trứng, lúc này quả trứng sẽ ngọt hơn một chút so với một đoạn thời gian trước, đặc biệt là quả vốn đã ngọt đến mức độ bạo phát, khi sương mù qua đi thì hương vị trở nên càng ngọt hơn, bọn người An Vân phải đi hái nhiều hơn một chút để chuẩn bị đường nấu nước.
Ở trong trời giá lạnh, uống một chén nước ấm có nước trái cây ngọt, là một chuyện rất hạnh phúc, đồng hành với những người khác cũng uống qua một lần nước trái cây ngọt An Vân cho bọn họ, loại hương vị ngọt này làm cho ký ức của bọn họ khắc sâu, độ ngọt của quả cho dù là đối với bọn họ thì cũng có chút quá mức, mà nước này lại vừa vặn, chờ bọn họ uống nước, còn có thể căn cứ theo sở thích của mình mà uống nước, ngẫm lại đã có nhiệt tình.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đã quét sạch đồ ăn ở gần bộ lạc, chỉ còn lại một ít đồ ăn dành cho chim tước ăn vào mùa đông, thật ra đối với mọi người trong sơn động lớn thì càng muốn lấy tất cả đồ ăn về, dù sao thì trước đó bọn họ cũng ăn rất nhiều tuyết, khi mà mình ăn không đủ thì sẽ lo lắng cho những con chim tước khác, nhưng bị đám người An Vân khuyên lại, dù sao bọn họ cũng đủ đồ ăn, thậm chí còn có thể kiếm lời, không cần đốt rừng mà lấp hồ bắt cá.
- A Vân ca ca, quả thực nước đường này có thể nấu ra nước đường ngon sao?
Tiểu Lang Thú Nhân 6 tuổi, áo giáp, giỏ tre, tràn đầy quả ngọt, tò mò ngẩng đầu lên vấn an.
An Vân xoa xoa cái tai của tiểu thú nhân không thể hoàn toàn thu hồi tới, cười đáp:
- Đúng vậy, chờ thêm mấy ngày nữa tuyết rơi, A Mạt có thể đi theo A mỗ đến xưởng đi đường Ngao Thuỷ.
- Được rồi, a mỗ còn nói muốn may quần áo cho ta và a phụ ở đây, bộ lạc thật tốt... Áo Phổ nhảy nhót chạy vội về phía trước, tiến đến ngoan ngoãn đi ở phía trước tiểu á thú:
- Tiểu Tuyết, ngươi nói có phải hay không, bộ lạc có phải rất tốt hay không?
Tiểu Á Thú đi theo bên cạnh A mỗ nghe thấy tiểu đồng bọn hỏi chuyện, dùng sức gật đầu:
- Ừm!
Hắn cũng cảm thấy bộ lạc rất tốt, trên mặt cũng nở nụ cười, cái đuôi nhỏ tinh tế của tiểu hoa báo sau lưng lắc lắc theo.
Hai đứa nhỏ ở bộ lạc đã được hai tháng, khuôn mặt vốn đã khô gầy cũng đã có thể thấy được mọc ra thịt, ở không ra ngày nào đã ở cùng với bọn người Khả Khả trong bộ lạc chơi, tuy hiện tại bộ lạc ít người, nhưng hài tử cũng có năm đứa, hơn nữa An Á là thú nhân choai choai, tuy tuổi chênh lệch là có chút lớn, nhưng cũng có thể chơi cùng một chỗ.
Các đại nhân nhìn bộ dáng càng ngày càng khoẻ mạnh của bọn nhỏ, nghe tiếng cười sung sướng của bọn họ, càng có lòng trung thành với bộ lạc, cũng rất nỗ lực xây dựng bộ lạc.
Trong lúc mọi người bận rộn thu thập đồ ăn, Tuyết Quý đã đến, Tuyết Quý năm nay là từ nửa đêm lặng yên không tiếng động rơi xuống bông tuyết tế tế mật mật, chờ sáng sớm lên, bên ngoài đã phủ lên một tầng tuyết trắng hơi mỏng, mấy ngày trước đã bắt đầu lạnh, cho nên quần áo của mọi người cũng không thiếu mặc, tối hôm qua trực ban chính là Khoa Lôi và Lôi Ân, buổi sáng điểm lửa trại xong, hai người đã chia nhau đi nghỉ ngơi, lúc này trong phòng đã ấm áp.
Tiểu Thạch Đầu tỉnh dậy từ sáng sớm hôm nay, nhưng lúc này là hình người, đang tùy ý A mỗ đùa nghịch mặc quần áo, bởi vì trong phòng không lạnh nên vẫn mặc quần hở đũng, lộ cảnh lên kéo bức màn ra nhìn nhìn ra bên ngoài, xoay người công đạo An Vân:
- Bên ngoài tuyết rơi, đồ ăn năm nay cũng đủ rồi, hôm nay bắt đầu cũng đừng đi ra ngoài thu thập.
- Được, ta chờ lát nữa đi sơn động lớn nói một tiếng, thuận tiện lại đi hỏi một chút khi nào thì bắt đầu trị liệu cho Nhiếp Dung, không biết nàng có cần ta hỗ trợ hay không.
An Vân mặc quần áo cho Tiểu Thạch Đầu xong, vừa mới buông hắn ra, hắn đã tự vặn tay A mỗ, tự mình cọ cọ chạy ra phía ngoài, chủ yếu là mùi thơm của bữa sáng truyền vào, tiểu tham ăn không chờ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.