Thứ Nữ Công Lược

Chương 653: Điêu linh (hạ)

Chi Chi

06/07/2014

vEdit: Gà

Beta: Tiểu Tuyền

Sau khi đưa tang Thập Nương, tâm tình của Thập Nhất Nương sa sút trong một khoảng thời gian rất dài.

Nàng nghĩ đến những ngày mọi người cùng chen chúc ở Lục Quân Lâu, nghĩ đến cảm giác thấp thỏm không yên khi vào kinh, nghĩ đến cuộc trùng phùng kinh diễm ở cửa thùy hoa* (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu) của Từ phủ ngày mùng ba tháng ba, nghĩ đến cảnh tượng khi lần đầu tiên xem khúc《Tỳ Bà Hành 》. . . . . . Từng thứ từng thứ một, cứ như thể theo Thập Nương rời đi mà cách nàng càng ngày càng xa.

Tâm tình của Thập Nhất Nương ảnh hưởng tới mỗi người ở bên cạnh nàng. Cẩn Ca Nhi trong lúc đang viết chữ thường hay ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn mẫu thân, mỗi khi thấy mẫu thân cầm kim chỉ trong tay nhưng lại ngẩn người ngồi ở đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của hắn sẽ hiện lên vài phần lo lắng không hợp với tuổi, khi làm chuyện gì lại càng rón ra rón rén. Có một lần hắn còn nói với Trường An: “Thập di của ta qua đời, mẹ ta rất thương tâm, chúng ta không được làm phiền người.”

Cẩn Ca Nhi mới đầu cũng không quá chú ý tới Trường An, nhưng theo mọi người cùng nhau tập võ ở Song Phù Viện, Trường An rất chăm chỉ, học võ đòi hỏi phải luyện tập chăm chỉ nên việc kiên trì phát huy ưu thế rất lớn, trong đám tiểu hài tử, chỉ có tiến độ tập võ của Trường An là có thể sánh được với Cẩn Ca Nhi. Ánh mắt Cẩn Ca Nhi nhìn Trường An cũng dần thay đổi. Không chỉ bắt đầu chủ động cùng Trường An chào hỏi, thỉnh thoảng còn có thể nói với Trường An chút nhàn thoại.

Trường An cảm thấy đây không phải là chuyện mình có thể nghị luận. Hắn không nói gì, chỉ nhìn Cẩn Ca Nhi cười cười.

Cẩn Ca Nhi cảm thấy hắn quá nhàm chán, nên lấy xúc cúc rủ Trường Thuận chơi.

Trường Thuận bước chân ngắn củn đem xúc cúc đá loạn, lúc thì rơi trên hành lang sao thủ *, lúc thì rơi vào vườn hoa, có lúc lại rơi xuống phía sau hồ cá, hai tiểu nha hoàn chạy đi tìm đến vã mồ hôi, hắn lại cười khanh khách, càng chơi càng cao hứng, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ lại đem xúc cúc tới bên góc phòng này đá, hoàn toàn trở thành trẻ con tự chơi đùa.

*抄手游廊: Sao thủ hành lang, là một loại hành lang gấp khúc trong kiến trúc hành lang truyền thống của Trung Quốc, có lan can vây quanh, hình dạng giống như một người đang khoanh tay, tên cổ là sao thủ (khoanh tay) hành lang. Bên trong Tứ Hợp Viện và hai bên sườn của Cửa thùy hoa thường dùng Sao thủ hành lang để thông với sương phòng, chính phòng. Đa số ở trên có lợp mái, có lan can ngồi chờ nối liền các cột với nhau, có thể làm chỗ nghỉ chân cho cung nhân. Sao thủ hành lang, mặc sơn hành lang (hành lang nối các cánh cửa ở đầu hồi (hai mặt bên) các phòng, chính phòng cùng đông phòng và tây phòng thông nhau bằng hành lang này), Diêm hành lang (hành lang ở dưới mái hiên dọc theo các phòng) cùng cấu thành hành lang gấp khúc trong viện trạch của Tứ Hợp Viện.

Nguồn: http://zh.wikipedia.org/wiki/抄手游廊

Cẩn Ca Nhi cười hì hì cùng hắn chơi một hồi, liền nâng mắt lên thì nhìn thấy Trường An đang ở dưới cây đại thụ chăm chỉ múa tay luyện võ theo sự chỉ dạy của Bàng sư phụ, nên cảm thấy có chút không thú vị, hơi ngượng ngùng mà xoa xoa đầu Trường Thuận: “Ngươi chơi một mình đi!”. Sau đó ngồi xuống một bên của ghế dựa Mỹ Nhân.

A Kim vội vàng bưng tới một chén nước ấm: “Thiếu gia có muốn thay bộ xiêm y khác không ạ?”

“Không cần!” Cẩn Ca Nhi bưng chung trà qua uống một hơi cạn sạch, “Mẹ ta vẫn chưa về sao?”

Vĩnh Xương Hầu Hoàng lão phu nhân mắc bệnh, nên Thập Nhất Nương theo Thái phu nhân qua đó thăm bệnh.

“Vẫn chưa ạ!” A Kim cười nói, “Có cần nô tỳ phái người đến bên cạnh cửa thuỳ hoa bên nhìn xem —— Tứ phu nhân trở lại, là chúng ta biết ngay!”

“Thôi khỏi!” Cẩn Ca Nhi nằm úp sấp trên ghế tựa Mỹ Nhân, hai cái chân nhàm chán đung đưa qua lại, “Ta ở chỗ này chờ mẹ về!”

A Kim cười hì hì, đáp “Vâng” : “Nếu không, để nô tỳ đi rửa vài quả mơ, quả hạnh mang tới?”

“Không cần đâu!” Ánh mặt trời ngày xuân chiếu lên trên người, bộ dáng Cẩn Ca Nhi hơi chút lười biếng, “Lần trước Trường Thuận một người ăn hết một đĩa, kết quả đến tối bị Tào Tháo đuổi một trận, khiến bọn ta cũng không được ngủ ngon.”

Đang nói, thì Từ lệnh Nghi đi đến.

“Sao lại nằm bò trên đây thế này?” Hắn ngạc nhiên nói, “Mẹ con đâu?”

“Phụ thân!” Cẩn Ca Nhi nhảy khỏi ghế tựa mỹ nhân, hành lễ với Từ Lệnh Nghi.

Trường An và Trường Thuận nhìn thấy, cũng vội vàng chạy tới cung kính hành lễ.

“Nương con vẫn chưa về!” Cẩn Ca Nhi nói, “Phụ thân đã dùng ngọ thiện chưa?” Một bộ dáng rất là đại nhân (Ra vẻ người lớn).

Từ Lệnh Nghi nghe vậy cười rộ lên: “Cha ăn rồi.” Cảm thấy bộ dáng của nhi tử rất thú vị, nên hỏi ngược lại: “Còn con?”



“Con cũng ăn rồi!” Cẩn Ca Nhi nói, “Con còn ngủ trưa xong rồi nữa này!” Bộ dáng hơi có chút kiêu ngạo.

“Thế con đã làm xong bài tập chưa?” Từ Lệnh Nghi cười hỏi hắn.

“Xong rồi ạ!” Cẩn Ca Nhi nghiêng đầu nhìn phụ thân, “Con không chỉ làm xong bài tập rồi, còn đọc xong chỗ sách mà mẹ muốn con đọc trước này, luyện đứng tấn này, chơi xúc cúc với Trường Thuận. . . . . .”. Bộ dáng rất là nhàn nhã.

Từ Lệnh Nghi trong lòng khẽ động, cười nói: “Vậy có muốn đi cưỡi ngựa với phụ thân không?”

“Có, có!” Cẩn Ca Nhi nhảy lên, “Con muốn đi cưỡi ngựa với phụ thân!” Gương mặt rạng rỡ sáng bừng lên.

“Được rồi, ” Từ Lệnh Nghi nhìn thấy vậy, tâm tình tốt lên không ít, “Con đi đổi một bộ áo ngắn vải thô đi, rồi chúng ta cùng đi cưỡi ngựa!”

Cẩn Ca Nhi nhảy nhót chạy về phòng.

Lúc Thập Nhất Nương trở lại, thì Cẩn Ca Nhi vừa mới tắm xong, sắc mặc hồng hào, vẻ mặt hào hứng ngồi trên chiếc ghế đẩu bọc gấm, nói chuyện với bọn Hồng Văn và A Kim đang giúp hắn lau tóc: “. . . . . . Ngồi ở trên ngựa, có thể nhìn thấy những nơi rất xa. Mấy tên sai vặt, mã phu (người chăn ngựa, coi ngựa) đều ở dưới chân của ta. Đưa tay lên, có thể ngắt được lá cây ở trên ngọn. . . . . . Khi ngựa chạy thì xóc lên xóc xuống, rất khó chịu, nhưng có gió thổi qua mặt, y phục bay phất phới, cây nè, nhà nè, đều bị bỏ lại phía sau thật xa, thú vị lắm đấy!” Nghe thấy có tiếng động, hắn liền nhìn sang. Thấy là Thập Nhất Nương, lập tức nhào tới, “Mẹ, mẹ, chiều nay phụ thân cho con đi cưỡi ngựa đấy!” Cực kỳ hưng phấn, “Còn có Tứ ca và Ngũ Ca. Tứ ca còn khen con gan dạ nữa đấy!”

Thập Nhất Nương vô cùng bất ngờ.

Không phải đã nói sau mười tuổi mới bắt đầu cho học cưỡi ngựa sao?

Nàng ngẩng đầu lên.

Từ Lệnh Nghi từ trong phòng đi ra ngoài.

“Chiều nay đúng lúc dẫn Truân Ca Nhi và Giới Ca Nhi tới mã trường, ” hắn cười nói, “Thấy Cẩn Ca Nhi ở nhà một mình, liền đem con đi cùng luôn!” Sau đó nói, “Hoàng phu nhân sao rồi? Nàng về muộn như vậy, chẳng lẽ nàng bệnh rất nặng?”

“Chỉ là nhiễm chút phong hàn thôi.” Thập Nhất Nương nói, “Nương cùng Hoàng phu nhân lắm khó mới có dịp được gặp gỡ, nói chuyện tâm sự một hồi. Cho nên về trễ.” Vừa nói, vừa có chút lo lắng, “Cưỡi ngựa rất nguy hiểm, Cẩn Ca Nhi còn nhỏ. . . . . .”

Nàng đã từng nhìn thấy tiểu hài tử bởi vì cưỡi ngựa nên bị ngã bị thương.

“Yên tâm đi!” Từ Lệnh Nghi cảm thấy Thập Nhất Nương đối với Cẩn Ca Nhi lo lắng quá mức, “Ngựa mà bọn nhỏ cưỡi là ngựa cái ngoan ngoãn đã trải qua huấn hóa (thuần hóa và huấn luyện), lại có sư phụ tinh thông kỵ thừa (việc cưỡi ngựa) ở bên cạnh hướng dẫn trông chừng, vừa mới bắt đầu, cũng chỉ cho nó ngồi trên lưng ngựa để nhóm sư phụ dắt đi vài vòng, hoặc là mang theo hắn chạy chậm hai vòng. Sẽ không có chuyện gì đâu!”

“Cẩn thận một chút vẫn hơn!” Thập Nhất Nương thấy có chút không đồng ý với Từ Lệnh Nghi trong chuyện này, “Cẩn Ca Nhi tuổi còn nhỏ, chỉ sợ ngay cả sức lực để xiết dây cương cũng không có, huống chi là điều khiển ngựa. Thiếp thấy, cứ để sau khi nó mười tuổi rồi hãy lại cho học cưỡi ngựa!”

Từ Lệnh Nghi cũng không có ý định để cho Cẩn Ca Nhi học cưỡi ngựa sớm như vậy, chỉ là cảm thấy mấy tiểu nam hài đều rất thích cưỡi ngựa, nên dẫn hắn đi chơi chút thôi. Hắn “Ừ” một tiếng, rồi lại nói với Thập Nhất Nương về chuyện La Nhị gia và La Tam gia sắp tới: “Tính ngày, chắc là hai ngày tới sẽ đến kinh thành. Nàng cũng chuẩn bị dần đi, đến lúc đó chúng ta mang theo hài tử đến vấn an hai vị thúc thúc.”

Thập Nhất Nương gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện của hai vị thúc thúc. . . . . . Đều suôn sẻ cả chứ?”

Mặc dù La Chấn Hưng giúp đỡ lo liệu rất cẩn thận, mà Từ Lệnh Nghi cũng nên chạy qua thăm hỏi Trần các lão kiêm Lại bộ thượng thư một chút.

“Đến lúc đó rồi nói sau!” Hắn hàm hàm hồ hồ nói, “Lấy công việc Lại bộ làm chuẩn.”

Từ Lệnh Nghi nói ra một câu này, không có hoàn toàn nắm chắc, nên cũng không thể tùy tiện hứa hẹn.

Thập Nhất Nương giương miệng cười. Cẩn Ca Nhi ở bên cạnh bị bỏ qua nên cảm thấy không vui, kéo kéo ống tay áo mẫu thân: “Mẹ mẹ, hôm nay con còn cùng Ngũ ca đua xem ngựa ai chạy nhanh hơn đấy !”

“A!” Thập Nhất Nương lườm Từ Lệnh Nghi, “Sao bảo chỉ ngồi trên lưng ngựa đi hai vòng thôi? Vậy mà còn đua xem ngựa ai chạy nhanh hơn được?”



Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương cười.

Cẩn Ca Nhi mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Bọn con ngồi ở sau lưng sư phụ, thi xem ngựa ai chạy nhanh hơn!”

“Phải không?” Thập Nhất Nương cười ôm nhi tử, “Còn không mau lau khô tóc đi, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh.” Vừa nói vừa đi vào nội thất.

Từ Lệnh Nghi cũng đi theo vào, thừa cơ nhéo vào vòng eo mềm mại của nàng một cái: “Ta làm sao có thể lừa nàng được!” Khiến Thập Nhất Nương sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Nương!” Cẩn Ca Nhi vội ôm cổ mẫu thân, “Nương làm sao thế?” Bộ dáng rất kinh ngạc.

“Không có việc gì.” Thập Nhất Nương cố nén ý cười, “Vừa bị con rệp nó cắn!”

Khó hiểu trong mắt Cẩn Ca Nhi càng sâu hơn: “Con rệp? Con rệp có phải là con phóng thối thí không? Nó làm sao còn cắn người?”

Thập Nhất Nương cũng nhịn không được nữa mà phì cười, liếc nhìn về phía Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi nhìn hai mẫu tử bọn họ, đáy mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Thập Nhất Nương cười lớn lên.

Tâm tình vốn vẫn có chút buồn bực giờ cũng đã phiêu tán hết.

La Nhị lão gia một thời gian dài làm quan ở kinh thành, sau khi đến Sơn Đông cũng không phải là quan lớn bá chủ một phương, nên cảm thấy cũng không khác gì ở Yến Kinh cả, nơi nơi chốn chốn bị o bế, đã chẳng xơ múi được gì, lại còn phải xuống tận các làng xóm để giục lương giục thuế, so với trước kia còn khổ hơn nhiều, vì vậy mà muốn trở lại Lục bộ. Cuối cùng kiếm được chức vị Thông chính ti. Tuy cũng giống như thanh thủy nha môn, nhưng mỗi ngày chỉ phụ trách xem một chút tấu chương. Lui tới đều là quan viên lục bộ, lúc nào cũng trưng ra cái dáng vẻ tự phụ, nhưng đối với La Nhị lão gia đã phiền chán mệt mỏi với sự vụ, thì như vậy đã đủ hài lòng rồi. La Tam lão gia thì không giống như vậy. Thứ nhất hắn còn trẻ, thứ hai hai nhi tử còn nhỏ, nếu có thể giành được phẩm hàm tam phẩm, như vậy có thể để lại cho nhi tử ấm ân. Từ Lệnh Nghi phải bỏ ra khá nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm được vị trí tri phủ Tế Nam đang bỏ trống.

Mọi người đều mừng rỡ vui mừng.

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở Yến Kinh, một nhà La Tam gia đi nhậm chức, La Nhị lão gia và La thái thái ở Lão Quân đường thu xếp công việc. Qua sinh thần của Thái phu nhân, La Nhị thái thái để Tứ Nương tới cùng giúp, mời Thập Nhất Nương đến trong nhà uống rượu, nghe hí kịch.

Thập Nhất Nương mang theo bọn nhỏ cùng đi.

Tứ nương hỏi Từ Tự Dụ: “. . . . . . Năm nay có tham gia thi Hương không?”

“Có!” Thập Nhất Nương cười nói, “Đợt Tết có gửi thư về nhà. Nói tháng sáu sẽ về Yến Kinh. Muội đang chuẩn bị sắp xếp cho nó sau khi về nhà!”

Tứ Nương gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt La Nhị thái thái lại dừng ở trên người Từ Tự Giới vẫn theo bên cạnh Thập Nhất Nương: “Giới Ca Nhi năm nay cũng đã mười hai tuổi rồi phải không? Năm nay có muốn định hạ trường thi thử không?”

Mặt Từ Tự Giới thoáng cái trở nên đỏ bừng.

“Hài tử cũng muốn thử một lần.” Thập Nhất Nương cũng không muốn để cho Từ Tự Giới phải khó xử, nên cười giải vây, “Nhưng cháu thấy nó tuổi vẫn còn nhỏ, không cần phải gấp gáp như vậy. Trước cứ chịu khó đọc sách hai năm rồi tính sau.” Lại nói, “Năm nay Dụ Ca Nhi sẽ tham gia thi Hương, sang năm phải đi thuyết thân (làm mai) cho Truân Ca Nhi, nếu lại thêm cả Giới Ca Nhi, chắc cháu lo không nổi mất!”

La Nhị thái thái khóe miệng mấp máy, còn muốn nói gì nữa, Tứ Nương đã nhẹ nhàng “Khụ” một tiếng, nói: “Thập Nhất muội có nhận được tin của Thất muội không? Muội ấy lại có thai nữa đấy.”

“Muội nhận được rồi.” Thập Nhất Nương mỉm cười nhìn Tứ Nương một cái, hỏi La Nhị thái thái, “Muội ấy có khỏe không?”

“Tốt, tốt, tốt lắm.” Nhắc tới nữ nhi khổ tận cam lai này, khuôn mặt La Nhị thái thái không giấu được vẻ vui mừng, “Mẹ chồng nàng giờ coi nàng như trân bảo, chỉ muốn nàng sinh nhiều thật nhiều, giúp cho Chu gia khai chi tán diệp!” Sau đó thao thao bất tuyệt kể về Thất Nương, cũng không nhắc tới chuyện của Từ Tự Giới nữa.

Thập Nhất Nương mỉm cười, im lặng ngồi nghe, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nữ Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook