Chương 652: Điêu linh (trung)
Chi Chi
05/07/2014
Sắc mặt hồng nhuận, là hiệu quả của việc trang điểm, nhưng thần sắc an tường kia, dựa vào trang điểm thì sao có thể đạt được.
Thập Nhất Nương trong lòng mặc dù thấy hơi ớn lạnh, nhưng vẫn là không nhịn được mở to hai mắt cẩn thận quan sát.
Có thể do lúc còn sống vẫn hay cau mày, ở giữa hai lông mày của Thập Nương có hai vết hằn rất sâu. Giờ phút này giãn ra, nét mặt có vẻ vô cùng thả lỏng. Khóe miệng lại giống như đang mỉm cười. Khiến cho người ta thấy thế nào cũng có cảm giác quỷ dị.
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy nổi da gà.
Có người mời nàng đến Lâm Song đại kháng ngồi: “. . . . . . Thái thái là nửa đêm đi, Ngân Bình cô nương vài Kim Liên cô nương giúp đỡ tắm rửa.” giọng nói trầm thấp mà ngưng trọng.
Thập Nhất Nương không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Là một phụ nhân lạ mặt, chừng ba mươi tuổi, khoác bối tử phi hoa màu lam, làn da trắng nõn, tướng mạo đoan chính, trên đầu cài hai cây trâm liên hoa, nhìn có vẻ sạch sẽ gọn gàng.
Phụ nhân kia thấy nàng đánh giá, thấp giọng nói: “Đương gia nhà nô tỳ là đại quản sự trong phủ, Thái thái đi, Ngân Bình cô nương sợ mấy tiểu nha hoàn kia tay chân không nhanh nhẹn, nên để nô tỳ ở trong đây giúp châm trà cho mấy vị phu nhân, giúp mấy việc lặt vặt.”
Xem ra, Đại quản sự mà Thập Nương dùng cũng là loại người khôn khéo có năng lực.
Mấy người vốn đang đứng ở cạnh Lâm Song đại kháng đều rối rít tránh ra, có người còn cầm lấy chiếc nệm ở trên đại kháng, cẩn thận vỗ vỗ.
Thập Nhất Nương chỉ coi như không thấy, ngồi xuống hỏi quản sự phu nhân: “Sao không thấy Ngân Binh và Kim Liên đâu?”
Phụ nhân vành mắt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Ngân Bình cô nương và nhà nô tỳ đã đi cầm cố “Thọ sản” rồi, còn Kim Liên cô nương thì đang ở trướng phòng, xử lý thanh toán các khoản chi tiêu.”
Thập Nhất Nương giật mình: “Thọ sản?”
Có một số lão niên người nhà phú hộ không muốn để con cái bỏ tiền lo tang ma cho mình, khi tuổi già sẽ mua một số điền sản hoặc bất động sản, gọi là “Thọ sản”, lúc còn sống thì tiền lời từ những sản nghiệp này có thể làm chút vốn riêng cho mình, đến khi mất thì bán hết của cải lấy tiền mặt để lo việc tang chay. Thập Nương tuổi còn trẻ, thời điểm xuất giá cũng không có nhiều của hồi môn, sao lại có thể có Thọ sản?
Quản sự phu nhân liếc nhìn đám nữ quyến có vẻ mặt khác nhau kia, thái độ cung kính nhưng tiếng nói lại hơi có chút đề cao, nói: “Là lúc Thái phu nhân còn sống mua cho Thái thái. Thời điểm sinh nhật Quốc công gia năm ấy đã từng tuyên bố trước mặt mọi người trong tộc, sau đó lại đi đến chỗ quan phủ để chứng thực. Hiện tại Thái thái mất, sản nghiệp này tất nhiên phải bán đi để lo việc tang lễ cho Thái thái!”
Không ngờ lại là Vương gia Thái phu nhân mua cho Thập Nương!
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Đám nữ quyến Vương gia đại đa số đều cúi đầu, cũng có người trên mặt lộ vẻ xem thường, muốn bước lên tranh cãi, lại bị mẹ đẻ Vương Thừa Tổ kéo lại.
“Ngân Bình cô nương cũng quá nôn nóng rồi.” Mẹ đẻ Vương Thừa Tổ sắc mặt có chút quẫn bách liếc nhìn Thập Nhất Nương một cái, nói, “Thái thái đã nuôi nấng Quốc công gia như vậy, chẳng lẽ Quốc công gia lại có thể tiếc rẻ không muốn bỏ bạc ra đưa tang cho Thái thái sao? Ý của Quốc công gia là, thay vì bán Thọ sản để lo việc tang ma, còn không bằng để Quốc công gia lấy bạc ra lo, Thọ sản kia của Thái thái, cứ giữ lại làm Tế điền cho Thái thái là được rồi. Như vậy, bốn mùa nhang khói cũng có thể mời người chuyên trách đến cung phụng. . . . . .”
“Nếu đây là những gì mà Thái thái dặn dò?” Quản sự phu nhân lạnh lùng nhìn mẹ đẻ Vương Thừa Tổ, “Đã là Thái thái dặn dò, những hạ nhân như chúng ta, không dám vi phạm.” Không hề có chút sợ hãi mà cãi lại.
“Ngươi. . . . . .” Mẹ đẻ Vương Thừa Tổ trên trán nổi gân xanh, liếc nhìn Thập Nhất Nương, cố nén đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.
Thập Nhất Nương cũng thầm giật mình.
Sau khi Thập Nương qua đời, những nô bộc này sẽ phải mưu sinh dưới trướng Vương Thừa Tổ. Mẹ đẻ Vương Thừa Tổ mặc dù danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng suy cho cùng cũng là quan hệ máu mủ, nói chuyện làm việc đều dưới danh nghĩa Vương Thừa Tổ, đám nha hoàn, quản sự cũng phải để cho nàng một chút mặt mũi. Nhưng nhìn thái độ của quản sự phu nhân, vì quyền lợi của Thập Nương, hoàn toàn trở mặt với mẹ đẻ của Vương Thừa Tổ. Chẳng lẽ quan hệ của Thập Nương và Vương Thừa Tổ vô cùng căng thẳng? Cho nên quản sự mọi chuyện trước giờ vẫn tuân theo Thập Nương biết mình không thể lưu lại ở nhà này được nữa rồi, dứt khoát phá quán tử phá suất luôn (Tạm dịch: bình đã vỡ thì có ném thế nào thì vẫn là chiếc bình vỡ, không cần phải giữ gìn. Đại ý ở đây là quan hệ quản sự với đám người Vương Thừa Tổ vốn đã không tốt, nên cũng chẳng cần phải nể mặt, cúi nhường nữa)?
Đang suy nghĩ, thì Tứ nương tới.
“Muội muội, muội tuổi còn trẻ, không ngờ lại đi sớm như vậy!” Nàng vừa bước vào cửa đã lấy khăn tay bưng mặt khóc, “Vào lễ mừng năm mới, khi muội tới đưa lễ vật vẫn còn êm đẹp, không nghĩ tới tỷ muội chúng vậy mà đã âm dương cách trở. . . . . . Đều tại ta, lúc ấy không tận tình hỏi thăm bệnh tình của muội. . . . . .”
Thập Nương đã có tám, chín năm không gặp các nàng, nghe giọng điệu này của Tứ Nương, người không biết còn tưởng rằng quan hệ tỷ muội các nàng thân thiết lắm!
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Tuy nhiên, đám nữ quyến Vương gia hiểu rõ lại thở phào nhẹ nhõm.
Những gì Tứ Nương nói dù chỉ là mấy lời ngoài miệng giả tạo, nhưng sự xuất hiện của nàng đã làm dịu đi bầu không khí áp bách trong phòng.
Các nàng mỗi người một câu, mồm năm miệng mười bước lên khuyên Tứ Nương.
Bên ngoài truyền tới một trận xôn xao, Ngân Bình trên người mặc đồ tang xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ngân Bình cô nương!” Quản sự phu nhân trên mặt lộ vẻ vui mừng, bước nhanh nghênh đón, “Hai vị di mẫu đều đã tới. . . . . .” Trong giọng nói hơi có chút khiển trách.
Ngân Bình ba bước thành hai bước tiến lên thỉnh an Tứ Nương và Thập Nương. Đứng thẳng người, nói: “Thọ sản của Thái thái bán được ba ngàn lượng bạc. Trong đó một ngàn hai trăm lượng để mua một chiếc quan tài gỗ đòn tay màu tím, một ngàn một trăm lượng “Thỉnh Kinh”, một trăm lượng “Giảng thiêu hoạt”, một trăm lượng “Giảng giang”, một trăm lượng mua tiền giấy . . . . . .”
Tứ Nương và Thập Nhất Nương đều vô cùng kinh ngạc.
Các nàng cũng là người quản lý việc nội trợ trong nhà. Thỉnh Kinh, là mời hòa thượng, đạo sĩ tới niệm kinh. Tám trăm lượng Thỉnh Kinh, ít nhất cũng có thể mời chín chín tám mươi mốt hòa thượng, đạo sĩ đến niệm kinh bảy bảy bốn chín ngày; Thiêu hoạt, là đi đến cửa hàng vàng mã ký giấy đặt mua đồ vàng mã. Ba trăm lượng. . . . . . Ít nhất cũng phải dùng đến mấy chục xe để chở. . . . . .
Hai người không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Mẹ đẻ Vương Thừa Tổ cơ hồ uất nghẹn đến mức không thở nổi.
Nhưng đang ở trước mặt Tứ Nương, nàng ta cũng không dám nói gì, hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh ken két, hỏi Ngân Bình: “Cô nương an bài như vậy, nhưng đã nói qua với Quốc công gia chưa?”
“Lúc quản sự đi bẩm báo, hai vị cữu gia và Vĩnh Bình Hầu gia đều có mặt ở đó.” Ngân Bình nhìn chằm chằm vào mắt mẹ đẻ Vương Thừa Tổ, “Quốc công gia cũng nói được!”
Nói đến đây, Thập Nhất Nương và Tứ Nương mà còn chưa hiểu Vương Thừa Tổ và mấy người Ngân Bình đang tranh chấp cái gì, thì có mà là cái đầu gỗ.
Đến buổi trưa, khi ngồi vào bàn tiệc, Tứ Nương lặng lẽ nói với Thập Nhất Nương: “Bên này chỗ Thập muội nếu đã an bài ổn thỏa hết rồi, có lẽ, ngày mai tỷ sẽ không sang đây nữa. Tỷ phu muội sắp phải tới công bộ để nhậm chức Thị Lang, trong nhà còn vô số chuyện phải lo. Đợi đến khi đưa tang Thập muội, tỷ tới thắp vài nén nhang là được rồi!”
Chuyện này, Từ Lệnh Nghi đã từng nói qua với Thập Nhất Nương. Nói mùa hè năm ngoái, vùng Chiết Giang xảy ra lũ lớn, rất nhiều đê điều bị vỡ, ruộng tốt bị ngập nước. Hoàng thượng có ý để Dư Di Thanh đi phụ trách chuyện hà đạo (đường sông, vận chuyển đường sông). Đó là một miếng mồi ngon, công việc béo bở, nhưng đồng thời cũng là một công việc rất dễ mắc phải sai sót. Dư Di Thanh hơi có chút do dự.
“Nói như vậy, Tứ tỷ phu đã quyết định đến công bộ?”
Tứ Nương gật đầu, thở dài nói: “Tứ tỷ phu muội nói, hoàng ân không thể trái. Tỷ chỉ mong hắn có thể bình an chống đỡ được qua ba năm này!”
Hai người đang nói chuyện, Hổ Phách đi vào: “Phu nhân, cữu lão gia tìm ngài!”
Thập Nhất Nương có chút kỳ quái, hướng Tứ Nương gật đầu, đi theo Hổ Phách ra phòng khách.
Hắn mặc một kiện áo Trực chuyết (áo mặc thường ngày thời xưa, sau thường chỉ áo của nhà sư, đạo sĩ) màu lam nhạt, chắp tay sau lưng đứng giữa sân.
Ánh mặt trời đang buổi ban trưa của ngày xuân xuyên qua những tán lá xanh non mềm, chiếu lên trên người hắn, khiến khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ không rõ.
“Ta sẽ không lưu lại dùng bữa tối.” Ánh mắt của hắn có chút buồn bã nhìn về phía nội thất của Thập Nương, “Nhị thúc và Tam thúc sắp hồi Yến Kinh báo cáo công tác. Muội cũng biết, hai vị thúc thúc đã ở nơi đó tám, chín năm rồi, cũng muốn đổi đến một nơi khác. Đặc biệt là Tam thúc. Ngũ đệ và Lục đệ vẫn luôn theo học nhà các lão, hiện giờ các lão tuổi tác đã cao, Tam thúc muốn đón hai vị đệ đệ đến ở cùng một chỗ, coi như cả nhà đoàn viên. Hai ngày tới ta sẽ đến giúp hai vị thúc thúc lên đường. Nếu bên này có chuyện gì thì cứ sai người tới đưa tin cho ta!”
Thập Nhất Nương nghĩ tới cái chết của Đại thái thái.
Bắt La Chấn Hưng vẫn giống như trước vì Thập Nương chạy tới chạy lui, đúng là làm khó hắn.
“Muội biết rồi!” Nàng nhẹ giọng nói, “Đại ca cứ yên tâm đi làm việc của huynh đi!”
La Chấn Hưng im lặng một hồi lâu, xoay người rời đi.
Đến xế chiều, Vương Thừa Tổ và người của Vương gia bàn bạc chuyện dựng linh đường, báo tang, đưa tang, mẹ đẻ Vương Thừa Tổ, quản sự phu nhân đều chạy tới nghe, đám nữ quyến Vương gia cũng qua đó xem náo nhiệt. Trong phòng của Thập Nương ngược lại trở nên vắng vẻ quạnh quẽo.
Ngân Bình cùng ngồi ở trong phòng với Thập Nhất Nương.
Nàng một mặt canh chừng đèn chong (đèn thắp suốt ngày đêm) chỗ Thập Nương, một mặt cùng Thập Nhất Nương trách cứ Tứ Nương đã sớm rời đi: “. . . . . . Thái thái chỉ là tính tình lạnh nhạt, nhưng đối xử với mọi người rất tốt. Nhiều năm như vậy, nếu không có thái thái che chở, ta và Kim Liên đã sớm không biết ở nơi nào. . . . . . Còn có quản sự. . . . . .” Nói đến đây, nàng bỗng nhiên đè thấp thanh âm, “Chuyện quản gia, Thái thái giao toàn bộ cho hắn, tất cả mọi chuyên lớn nhỏ đều do quản sự làm chủ. Bất kể người của Vương gia nói gì, Thái thái cũng chưa từng chất vấn hắn một câu. . . . . . Dù người đi rồi, nhưng cũng đã bố trí ổn thỏa cho bọn ta và quản sự rồi . . . . . .”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Ngân Bình vẻ mặt buồn bã: “Thái thái vẫn bệnh, nếu không phải ban đầu đã đáp ứng với Thái phu nhân, không thể để cho thế tử gia đoạn tuyệt nhang khói, phải đem Quốc công gia nuôi nấng thành người, cưới vợ sinh con, thì Thái thái đã sớm không gắng gượng nổi rồi. . . . . .” Vành mắt nàng đỏ lên, “Sau đó, Quốc công gia thành thân. Thái thái cảm thấy bản thân đã có thể tâm không thẹn mà đi gặp Thái phu nhân, hơi thở cũng dần tàn lụi. . . . . . Mắt thấy chỉ nói vài ba câu cũng vô cùng hao tâm tốn sức, Thái thái liền bắt đầu lo liệu chuyện hậu sự của bản thân. . . . . . Đầu tiên là đem của hồi môn của bản thân đi bán, mua một điền trang nhỏ cho chúng ta, lại đến chỗ quan phủ lập một văn tự, để cho chúng ta và quản sự cùng tới điền trang sống, ta và Kim Liên nửa đời sau cũng có chốn nương thân.” Nàng vừa nói, vẻ mặt có chút kích động, “Đã nhiều năm như vậy, Thái thái mặc dù chủ trì việc nội trợ, trông coi một số công việc lặt vặt trong Vương gia, nhưng cho tới bây giờ không có lấy một đồng một cắc nào của Vương gia, ngay cả mấy thứ Thọ sản mà Thái phu nhân ban cho, cũng là của hồi môn của Thái phu nhân và mấy thứ mà Đại cô phu nhân hiếu kính Thái phu nhân . . . . . . Quốc công gia cũng biết cái này. . . . . . Năm đó ở trước mặt Thái phu nhân đã đáp ứng như vậy rồi, nhưng bây giờ lại vì một câu nói của mẹ đẻ hắn mà muốn lưu lại những điền sản kia . . . . . Vương gia kinh tế khó khăn*, có liên quan gì tới Thái thái của chúng ta chứ? Thái thái của chúng ta không dùng của bọn họ một đồng. . . . . . Chúng ta không cam lòng, lúc này mới vội vàng đem thọ điền đi bán. . . . . .” Nàng che miệng, âm thầm bắt đầu khóc.
*Nguyên văn 囊中羞涩 (nang trung tu sáp, trong túi ngượng ngùng). Từ gần nghĩa: nhẵn túi, nghèo rớt mùng tơi.
Túi- túi tiền; Ngượng ngùng- cuộc sống/kinh tế khó khăn
Điển cố: Thời Đông Tấn, con trai của Nguyễn Hàm, một trong “Trúc Lâm Thất Hiền” là Nguyễn Phu, cũng giống như phụ thân của mình, cao ngạo phóng túng, không thích dính líu tới đám quyền quý. Y cả ngày áo mũ không chỉnh, uống rượu du ngoạn, không đoái hoài tới việc gìn giữ gia sản, vì vậy mà cuộc sống vô cùng nghèo khó, đã từng phải đem kim điêu đi cầm để lấy tiền uống rượu. Y thường xuyên mang theo một cái túi, ngay cả khi cùng cực thì trong túi vẫn có một đồng trinh. Tra tìm nguyên do, thì hóa ra là chủ nhân chiếc túi sợ trong túi không có tiền sẽ khiến cho chiếc túi xấu hổ/ngượng ngùng! >_<
Thứ Thập Nương muốn hoàn thành, chỉ là một lời hứa hẹn thôi.
Cho nên, Vương Thừa Tổ cưới ai làm vợ, nàng không quan tâm, Vương Thừa Tổ âm mưu muốn đuổi nàng đi, nàng làm như không thấy. . . . . .
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương không khỏi quay đầu nhìn lại Thập Nương.
Nụ cười nơi khóe miệng kia, là nhằm vào Vương Thừa Tổ sao? Hay là, nàng đang cười chính mình?
Thập Nhất Nương trong lòng mặc dù thấy hơi ớn lạnh, nhưng vẫn là không nhịn được mở to hai mắt cẩn thận quan sát.
Có thể do lúc còn sống vẫn hay cau mày, ở giữa hai lông mày của Thập Nương có hai vết hằn rất sâu. Giờ phút này giãn ra, nét mặt có vẻ vô cùng thả lỏng. Khóe miệng lại giống như đang mỉm cười. Khiến cho người ta thấy thế nào cũng có cảm giác quỷ dị.
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy nổi da gà.
Có người mời nàng đến Lâm Song đại kháng ngồi: “. . . . . . Thái thái là nửa đêm đi, Ngân Bình cô nương vài Kim Liên cô nương giúp đỡ tắm rửa.” giọng nói trầm thấp mà ngưng trọng.
Thập Nhất Nương không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Là một phụ nhân lạ mặt, chừng ba mươi tuổi, khoác bối tử phi hoa màu lam, làn da trắng nõn, tướng mạo đoan chính, trên đầu cài hai cây trâm liên hoa, nhìn có vẻ sạch sẽ gọn gàng.
Phụ nhân kia thấy nàng đánh giá, thấp giọng nói: “Đương gia nhà nô tỳ là đại quản sự trong phủ, Thái thái đi, Ngân Bình cô nương sợ mấy tiểu nha hoàn kia tay chân không nhanh nhẹn, nên để nô tỳ ở trong đây giúp châm trà cho mấy vị phu nhân, giúp mấy việc lặt vặt.”
Xem ra, Đại quản sự mà Thập Nương dùng cũng là loại người khôn khéo có năng lực.
Mấy người vốn đang đứng ở cạnh Lâm Song đại kháng đều rối rít tránh ra, có người còn cầm lấy chiếc nệm ở trên đại kháng, cẩn thận vỗ vỗ.
Thập Nhất Nương chỉ coi như không thấy, ngồi xuống hỏi quản sự phu nhân: “Sao không thấy Ngân Binh và Kim Liên đâu?”
Phụ nhân vành mắt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Ngân Bình cô nương và nhà nô tỳ đã đi cầm cố “Thọ sản” rồi, còn Kim Liên cô nương thì đang ở trướng phòng, xử lý thanh toán các khoản chi tiêu.”
Thập Nhất Nương giật mình: “Thọ sản?”
Có một số lão niên người nhà phú hộ không muốn để con cái bỏ tiền lo tang ma cho mình, khi tuổi già sẽ mua một số điền sản hoặc bất động sản, gọi là “Thọ sản”, lúc còn sống thì tiền lời từ những sản nghiệp này có thể làm chút vốn riêng cho mình, đến khi mất thì bán hết của cải lấy tiền mặt để lo việc tang chay. Thập Nương tuổi còn trẻ, thời điểm xuất giá cũng không có nhiều của hồi môn, sao lại có thể có Thọ sản?
Quản sự phu nhân liếc nhìn đám nữ quyến có vẻ mặt khác nhau kia, thái độ cung kính nhưng tiếng nói lại hơi có chút đề cao, nói: “Là lúc Thái phu nhân còn sống mua cho Thái thái. Thời điểm sinh nhật Quốc công gia năm ấy đã từng tuyên bố trước mặt mọi người trong tộc, sau đó lại đi đến chỗ quan phủ để chứng thực. Hiện tại Thái thái mất, sản nghiệp này tất nhiên phải bán đi để lo việc tang lễ cho Thái thái!”
Không ngờ lại là Vương gia Thái phu nhân mua cho Thập Nương!
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Đám nữ quyến Vương gia đại đa số đều cúi đầu, cũng có người trên mặt lộ vẻ xem thường, muốn bước lên tranh cãi, lại bị mẹ đẻ Vương Thừa Tổ kéo lại.
“Ngân Bình cô nương cũng quá nôn nóng rồi.” Mẹ đẻ Vương Thừa Tổ sắc mặt có chút quẫn bách liếc nhìn Thập Nhất Nương một cái, nói, “Thái thái đã nuôi nấng Quốc công gia như vậy, chẳng lẽ Quốc công gia lại có thể tiếc rẻ không muốn bỏ bạc ra đưa tang cho Thái thái sao? Ý của Quốc công gia là, thay vì bán Thọ sản để lo việc tang ma, còn không bằng để Quốc công gia lấy bạc ra lo, Thọ sản kia của Thái thái, cứ giữ lại làm Tế điền cho Thái thái là được rồi. Như vậy, bốn mùa nhang khói cũng có thể mời người chuyên trách đến cung phụng. . . . . .”
“Nếu đây là những gì mà Thái thái dặn dò?” Quản sự phu nhân lạnh lùng nhìn mẹ đẻ Vương Thừa Tổ, “Đã là Thái thái dặn dò, những hạ nhân như chúng ta, không dám vi phạm.” Không hề có chút sợ hãi mà cãi lại.
“Ngươi. . . . . .” Mẹ đẻ Vương Thừa Tổ trên trán nổi gân xanh, liếc nhìn Thập Nhất Nương, cố nén đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.
Thập Nhất Nương cũng thầm giật mình.
Sau khi Thập Nương qua đời, những nô bộc này sẽ phải mưu sinh dưới trướng Vương Thừa Tổ. Mẹ đẻ Vương Thừa Tổ mặc dù danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng suy cho cùng cũng là quan hệ máu mủ, nói chuyện làm việc đều dưới danh nghĩa Vương Thừa Tổ, đám nha hoàn, quản sự cũng phải để cho nàng một chút mặt mũi. Nhưng nhìn thái độ của quản sự phu nhân, vì quyền lợi của Thập Nương, hoàn toàn trở mặt với mẹ đẻ của Vương Thừa Tổ. Chẳng lẽ quan hệ của Thập Nương và Vương Thừa Tổ vô cùng căng thẳng? Cho nên quản sự mọi chuyện trước giờ vẫn tuân theo Thập Nương biết mình không thể lưu lại ở nhà này được nữa rồi, dứt khoát phá quán tử phá suất luôn (Tạm dịch: bình đã vỡ thì có ném thế nào thì vẫn là chiếc bình vỡ, không cần phải giữ gìn. Đại ý ở đây là quan hệ quản sự với đám người Vương Thừa Tổ vốn đã không tốt, nên cũng chẳng cần phải nể mặt, cúi nhường nữa)?
Đang suy nghĩ, thì Tứ nương tới.
“Muội muội, muội tuổi còn trẻ, không ngờ lại đi sớm như vậy!” Nàng vừa bước vào cửa đã lấy khăn tay bưng mặt khóc, “Vào lễ mừng năm mới, khi muội tới đưa lễ vật vẫn còn êm đẹp, không nghĩ tới tỷ muội chúng vậy mà đã âm dương cách trở. . . . . . Đều tại ta, lúc ấy không tận tình hỏi thăm bệnh tình của muội. . . . . .”
Thập Nương đã có tám, chín năm không gặp các nàng, nghe giọng điệu này của Tứ Nương, người không biết còn tưởng rằng quan hệ tỷ muội các nàng thân thiết lắm!
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Tuy nhiên, đám nữ quyến Vương gia hiểu rõ lại thở phào nhẹ nhõm.
Những gì Tứ Nương nói dù chỉ là mấy lời ngoài miệng giả tạo, nhưng sự xuất hiện của nàng đã làm dịu đi bầu không khí áp bách trong phòng.
Các nàng mỗi người một câu, mồm năm miệng mười bước lên khuyên Tứ Nương.
Bên ngoài truyền tới một trận xôn xao, Ngân Bình trên người mặc đồ tang xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ngân Bình cô nương!” Quản sự phu nhân trên mặt lộ vẻ vui mừng, bước nhanh nghênh đón, “Hai vị di mẫu đều đã tới. . . . . .” Trong giọng nói hơi có chút khiển trách.
Ngân Bình ba bước thành hai bước tiến lên thỉnh an Tứ Nương và Thập Nương. Đứng thẳng người, nói: “Thọ sản của Thái thái bán được ba ngàn lượng bạc. Trong đó một ngàn hai trăm lượng để mua một chiếc quan tài gỗ đòn tay màu tím, một ngàn một trăm lượng “Thỉnh Kinh”, một trăm lượng “Giảng thiêu hoạt”, một trăm lượng “Giảng giang”, một trăm lượng mua tiền giấy . . . . . .”
Tứ Nương và Thập Nhất Nương đều vô cùng kinh ngạc.
Các nàng cũng là người quản lý việc nội trợ trong nhà. Thỉnh Kinh, là mời hòa thượng, đạo sĩ tới niệm kinh. Tám trăm lượng Thỉnh Kinh, ít nhất cũng có thể mời chín chín tám mươi mốt hòa thượng, đạo sĩ đến niệm kinh bảy bảy bốn chín ngày; Thiêu hoạt, là đi đến cửa hàng vàng mã ký giấy đặt mua đồ vàng mã. Ba trăm lượng. . . . . . Ít nhất cũng phải dùng đến mấy chục xe để chở. . . . . .
Hai người không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Mẹ đẻ Vương Thừa Tổ cơ hồ uất nghẹn đến mức không thở nổi.
Nhưng đang ở trước mặt Tứ Nương, nàng ta cũng không dám nói gì, hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh ken két, hỏi Ngân Bình: “Cô nương an bài như vậy, nhưng đã nói qua với Quốc công gia chưa?”
“Lúc quản sự đi bẩm báo, hai vị cữu gia và Vĩnh Bình Hầu gia đều có mặt ở đó.” Ngân Bình nhìn chằm chằm vào mắt mẹ đẻ Vương Thừa Tổ, “Quốc công gia cũng nói được!”
Nói đến đây, Thập Nhất Nương và Tứ Nương mà còn chưa hiểu Vương Thừa Tổ và mấy người Ngân Bình đang tranh chấp cái gì, thì có mà là cái đầu gỗ.
Đến buổi trưa, khi ngồi vào bàn tiệc, Tứ Nương lặng lẽ nói với Thập Nhất Nương: “Bên này chỗ Thập muội nếu đã an bài ổn thỏa hết rồi, có lẽ, ngày mai tỷ sẽ không sang đây nữa. Tỷ phu muội sắp phải tới công bộ để nhậm chức Thị Lang, trong nhà còn vô số chuyện phải lo. Đợi đến khi đưa tang Thập muội, tỷ tới thắp vài nén nhang là được rồi!”
Chuyện này, Từ Lệnh Nghi đã từng nói qua với Thập Nhất Nương. Nói mùa hè năm ngoái, vùng Chiết Giang xảy ra lũ lớn, rất nhiều đê điều bị vỡ, ruộng tốt bị ngập nước. Hoàng thượng có ý để Dư Di Thanh đi phụ trách chuyện hà đạo (đường sông, vận chuyển đường sông). Đó là một miếng mồi ngon, công việc béo bở, nhưng đồng thời cũng là một công việc rất dễ mắc phải sai sót. Dư Di Thanh hơi có chút do dự.
“Nói như vậy, Tứ tỷ phu đã quyết định đến công bộ?”
Tứ Nương gật đầu, thở dài nói: “Tứ tỷ phu muội nói, hoàng ân không thể trái. Tỷ chỉ mong hắn có thể bình an chống đỡ được qua ba năm này!”
Hai người đang nói chuyện, Hổ Phách đi vào: “Phu nhân, cữu lão gia tìm ngài!”
Thập Nhất Nương có chút kỳ quái, hướng Tứ Nương gật đầu, đi theo Hổ Phách ra phòng khách.
Hắn mặc một kiện áo Trực chuyết (áo mặc thường ngày thời xưa, sau thường chỉ áo của nhà sư, đạo sĩ) màu lam nhạt, chắp tay sau lưng đứng giữa sân.
Ánh mặt trời đang buổi ban trưa của ngày xuân xuyên qua những tán lá xanh non mềm, chiếu lên trên người hắn, khiến khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ không rõ.
“Ta sẽ không lưu lại dùng bữa tối.” Ánh mắt của hắn có chút buồn bã nhìn về phía nội thất của Thập Nương, “Nhị thúc và Tam thúc sắp hồi Yến Kinh báo cáo công tác. Muội cũng biết, hai vị thúc thúc đã ở nơi đó tám, chín năm rồi, cũng muốn đổi đến một nơi khác. Đặc biệt là Tam thúc. Ngũ đệ và Lục đệ vẫn luôn theo học nhà các lão, hiện giờ các lão tuổi tác đã cao, Tam thúc muốn đón hai vị đệ đệ đến ở cùng một chỗ, coi như cả nhà đoàn viên. Hai ngày tới ta sẽ đến giúp hai vị thúc thúc lên đường. Nếu bên này có chuyện gì thì cứ sai người tới đưa tin cho ta!”
Thập Nhất Nương nghĩ tới cái chết của Đại thái thái.
Bắt La Chấn Hưng vẫn giống như trước vì Thập Nương chạy tới chạy lui, đúng là làm khó hắn.
“Muội biết rồi!” Nàng nhẹ giọng nói, “Đại ca cứ yên tâm đi làm việc của huynh đi!”
La Chấn Hưng im lặng một hồi lâu, xoay người rời đi.
Đến xế chiều, Vương Thừa Tổ và người của Vương gia bàn bạc chuyện dựng linh đường, báo tang, đưa tang, mẹ đẻ Vương Thừa Tổ, quản sự phu nhân đều chạy tới nghe, đám nữ quyến Vương gia cũng qua đó xem náo nhiệt. Trong phòng của Thập Nương ngược lại trở nên vắng vẻ quạnh quẽo.
Ngân Bình cùng ngồi ở trong phòng với Thập Nhất Nương.
Nàng một mặt canh chừng đèn chong (đèn thắp suốt ngày đêm) chỗ Thập Nương, một mặt cùng Thập Nhất Nương trách cứ Tứ Nương đã sớm rời đi: “. . . . . . Thái thái chỉ là tính tình lạnh nhạt, nhưng đối xử với mọi người rất tốt. Nhiều năm như vậy, nếu không có thái thái che chở, ta và Kim Liên đã sớm không biết ở nơi nào. . . . . . Còn có quản sự. . . . . .” Nói đến đây, nàng bỗng nhiên đè thấp thanh âm, “Chuyện quản gia, Thái thái giao toàn bộ cho hắn, tất cả mọi chuyên lớn nhỏ đều do quản sự làm chủ. Bất kể người của Vương gia nói gì, Thái thái cũng chưa từng chất vấn hắn một câu. . . . . . Dù người đi rồi, nhưng cũng đã bố trí ổn thỏa cho bọn ta và quản sự rồi . . . . . .”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Ngân Bình vẻ mặt buồn bã: “Thái thái vẫn bệnh, nếu không phải ban đầu đã đáp ứng với Thái phu nhân, không thể để cho thế tử gia đoạn tuyệt nhang khói, phải đem Quốc công gia nuôi nấng thành người, cưới vợ sinh con, thì Thái thái đã sớm không gắng gượng nổi rồi. . . . . .” Vành mắt nàng đỏ lên, “Sau đó, Quốc công gia thành thân. Thái thái cảm thấy bản thân đã có thể tâm không thẹn mà đi gặp Thái phu nhân, hơi thở cũng dần tàn lụi. . . . . . Mắt thấy chỉ nói vài ba câu cũng vô cùng hao tâm tốn sức, Thái thái liền bắt đầu lo liệu chuyện hậu sự của bản thân. . . . . . Đầu tiên là đem của hồi môn của bản thân đi bán, mua một điền trang nhỏ cho chúng ta, lại đến chỗ quan phủ lập một văn tự, để cho chúng ta và quản sự cùng tới điền trang sống, ta và Kim Liên nửa đời sau cũng có chốn nương thân.” Nàng vừa nói, vẻ mặt có chút kích động, “Đã nhiều năm như vậy, Thái thái mặc dù chủ trì việc nội trợ, trông coi một số công việc lặt vặt trong Vương gia, nhưng cho tới bây giờ không có lấy một đồng một cắc nào của Vương gia, ngay cả mấy thứ Thọ sản mà Thái phu nhân ban cho, cũng là của hồi môn của Thái phu nhân và mấy thứ mà Đại cô phu nhân hiếu kính Thái phu nhân . . . . . . Quốc công gia cũng biết cái này. . . . . . Năm đó ở trước mặt Thái phu nhân đã đáp ứng như vậy rồi, nhưng bây giờ lại vì một câu nói của mẹ đẻ hắn mà muốn lưu lại những điền sản kia . . . . . Vương gia kinh tế khó khăn*, có liên quan gì tới Thái thái của chúng ta chứ? Thái thái của chúng ta không dùng của bọn họ một đồng. . . . . . Chúng ta không cam lòng, lúc này mới vội vàng đem thọ điền đi bán. . . . . .” Nàng che miệng, âm thầm bắt đầu khóc.
*Nguyên văn 囊中羞涩 (nang trung tu sáp, trong túi ngượng ngùng). Từ gần nghĩa: nhẵn túi, nghèo rớt mùng tơi.
Túi- túi tiền; Ngượng ngùng- cuộc sống/kinh tế khó khăn
Điển cố: Thời Đông Tấn, con trai của Nguyễn Hàm, một trong “Trúc Lâm Thất Hiền” là Nguyễn Phu, cũng giống như phụ thân của mình, cao ngạo phóng túng, không thích dính líu tới đám quyền quý. Y cả ngày áo mũ không chỉnh, uống rượu du ngoạn, không đoái hoài tới việc gìn giữ gia sản, vì vậy mà cuộc sống vô cùng nghèo khó, đã từng phải đem kim điêu đi cầm để lấy tiền uống rượu. Y thường xuyên mang theo một cái túi, ngay cả khi cùng cực thì trong túi vẫn có một đồng trinh. Tra tìm nguyên do, thì hóa ra là chủ nhân chiếc túi sợ trong túi không có tiền sẽ khiến cho chiếc túi xấu hổ/ngượng ngùng! >_<
Thứ Thập Nương muốn hoàn thành, chỉ là một lời hứa hẹn thôi.
Cho nên, Vương Thừa Tổ cưới ai làm vợ, nàng không quan tâm, Vương Thừa Tổ âm mưu muốn đuổi nàng đi, nàng làm như không thấy. . . . . .
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương không khỏi quay đầu nhìn lại Thập Nương.
Nụ cười nơi khóe miệng kia, là nhằm vào Vương Thừa Tổ sao? Hay là, nàng đang cười chính mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.