Chương 656: Đông trùng ( hạ )
Chi Chi
08/07/2014
Thập Nhất Nương và Từ Tự Giới cười cười nói nói rời khỏi phòng bày tiệc, lại không thấy Cẩn Ca Nhi. Khi biết là Từ Lệnh Nghi dẫn hắn đến tiểu thư phòng ở ngoại viện, Từ Tự Giới hơi rụt rè kéo ống tay áo Thập Nhất Nương: “Mẫu thân. . . . ..”
Tham gia khoa cử, không chỉ liên quan tới tiền đồ của Từ Tự Giới, mà còn là chuyện đại sự đối với Từ gia. Không thể không thương lượng với Từ Lệnh Nghi. Tuy trước mặt Thập Nhất Nương hắn rất tự tin, nhưng khi phải đối mặt với phụ thân, sự tự tin đó giảm đi không ít.
Thập Nhất Nương cười: “Ta đi với con đến chỗ phụ thân con nói chuyện.”
Có một số việc, Từ Tự Giới phải chậm rãi học cách một mình đối mặt.
Hắn thật sâu hít một hơi, trong lòng lấy tinh thần một hồi lâu, lúc này mới gật đầu với Thập Nhất Nương, vẻ mặt vô cùng dứt khoát.
Thập Nhất Nương nhìn thấy, âm thầm khen ngợi, cùng hắn đi tới chỗ Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi lúc này đang nghiêng mình nằm trên ghế Túy Ông, ngọc bội ở ngang hông buông thõng xuống, theo nhịp đưa đẩy của ghế, đong đưa qua lại.
“Võ Xương”, “Kinh Châu”, “Tương Dương. . . . . .” Hắn thuận miệng đọc tên vài địa danh, Cẩn Ca Nhi đang nằm bò trên Cửu Châu Dư Đồ lại quay mông đi tìm.
“Hai người đang làm gì thế?” Thập Nhất Nương giật mình.
“Mẫu thân!” Cẩn Ca Nhi nhảy lên, “Con và phụ thân đang chơi trò tìm địa danh!” Hắn kéo Thập Nhất Nương tới gần tấm bản đồ, “Người xem, đây là bản đồ, bản đồ của Đại Chu!” Sau đó nghiêng đầu hỏi Thập Nhất Nương, “Mẫu thân, người có biết bản đồ là cái gì không?” Rồi hắn hắng giọng giảng giải, “Là đem tất cả núi non sông ngòi của Đại Chu vẽ ở trên bức tranh này theo tỷ lệ một chia mười vạn.” Lại hỏi, “Mẫu thân có biết tỷ lệ một chia mười vạn là gì không?” Hắn vừa nói, vừa vươn ngón trỏ ra, “Mẫu thân xem này, ngón tay con chỉ dài như vậy, nhưng độ dài như vậy ở trên bức tranh, có thể là một đoạn dài mười vạn. . . . . . . . .”
“Được rồi, được rồi!” Không biết Từ Lệnh Nghi đã đi tới từ lúc nào, xoa xoa đầu Cẩn Ca Nhi, “Đừng có mà khoe khoang trước mặt mẫu thân con. Mẫu thân con không những biết bản đồ là gì, mà còn có hẳn một tập《 Đại Chu cửu vực chí 》nữa đấy.
Võ Xương ở đâu? Cách Yến Kinh có xa không? Bên cạnh có mấy con sông? Có bao nhiêu huyện trực thuộc? Đều được viết rất rõ ràng.”
Cẩn Ca Nhi hai mắt mở to nhìn Thập Nhất Nương, trong ánh mắt có vài phần kính sợ.
Thập Nhất Nương lườm Từ Lệnh Nghi một cái, dịu dàng nói với nhi tử: “Đúng là mẫu thân có một quyển sách như vậy. Có thể có một quyển sách như vậy cùng với có thể đọc làu làu nội dung quyển sách là hai việc khác nhau. . . . . .”
Cẩn Ca Nhi “A” một tiếng, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
“Con biết rồi.” Hắn reo lên, “Mẫu thân cũng giống như con đọc《Ấu học 》, có chữ biết được, có chữ không; có địa phương biết được, có địa phương không.”
Thấy hắn so sánh buồn cười như vậy, mọi người đều cười ầm lên.
“Con nói không đúng sao?” Cẩn Ca Nhi bĩu môi, hơi hơi khó chịu.
“Con nói đúng lắm.” Từ Lệnh Nghi nhìn nhi tử, đáy mắt toát ra mấy phần kiêu ngạo mà Thập Nhất Nương không rõ. “Cho nên con phải thuộc được tên tất cả các địa danh. Như vậy khi người khác nhắc tới tên địa phương nào, con sẽ không nhầm lẫn ông nói gà bà nói vịt.”
Cẩn Ca Nhi rất nghiêm túc gật đầu.
Thập Nhất Nương thì liếc mắt ra dấu với Từ Tự Giới, ý bảo hắn tâm tình Từ Lệnh Nghi giờ rất tốt, là thời điểm thích hợp để nói với Từ Lệnh Nghi.
Từ Tự Giới mặc dù hiểu, nhưng đây là lần đầu tiên trước mặt phụ thân đề cập tới nguyện vọng của mình, hắn không khỏi có chút khẩn trương, hơi hơi điều chỉnh tâm tình mới thấp giọng nói: “Phụ thân, con, con có chuyện muốn thương lượng với người!” Trong giọng nói có chút run rẩy.
Trong mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên một tia kinh ngạc. Gật đầu với Thập Nhất Nương và Từ Tự Giới, hắn nghiêm mặt, bày ra bộ dáng rất chăm chú lắng nghe. Giữa đầu lông mày theo thói quen chau lại, lộ ra vài phần nghiêm nghị, càng làm cho Từ Tự Giới thấy bối rối hơn.
Người này, chẳng lẽ không biết cái mặt của hắn lúc này có bao nhiêu nghiêm túc sao?
Thập Nhất Nương không khỏi oán thầm trong lòng, rồi nở nụ cười khích lệ với Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới nhìn thấy, đầu óc dần trở nên bình tĩnh hơn. Tốc độ nói mặc dù rất chậm, còn mang theo vài phần khiếp ý, nhưng vẫn biểu đạt rõ ràng nguyện vọng muốn tham gia khoa cử của hắn.
Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương, khó nén kinh ngạc.
“Giới Ca Nhi đã nói với thiếp”, Thập Nhất Nương thản nhiên nói, “Thiếp tán thành việc con có quyết tâm như vậy. Sao không thử một chút, ai biết kết quả sẽ như thế nào? Không phải người ta vẫn nói “Tô lão Tuyền, hai mươi bảy, mới cố gắng” sao? Giới Ca Nhi của chúng năm nay mới mười hai thôi đấy!” Nói xong, lại cười cười với Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới giống như được tiếp thêm can đảm.
“Phụ thân, người cho con đi thi đi!” Ngữ khí hắn rất chân thành, “Con sẽ chăm chỉ học tập . . . . . .” Cho dù không thi đỗ, nhưng ít ra hắn cũng đã tự mưu cầu tiền đồ cho mình. So với không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết sống phóng túng thì tốt hơn nhiều . . . . .
“Được rồi!” Từ Lệnh Nghi lập tức có quyết định, “Nếu con cần cái gì, cứ trực tiếp nói với Bạch tổng quản.” Nhưng nghĩ đến tính cách rụt rè của hắn, lại nói, “Hoặc nói với mẫu thân con cũng được!”
“Cám ơn phụ thân! Cám ơn phụ thân!” Từ Tự Giới mừng rỡ khôn xiết —— đây không chỉ là vấn đề đọc sách, mà là phụ thân đã chấp nhận quyết định của hắn, “Con nhất định sẽ chăm chỉ học tập . . . . . .” Hắn kích động, ngữ khí hơi hơi lộn xộn.
Từ Lệnh Nghi không khỏi thấy chút bùi ngùi.
Lúc mới đem hắn ôm về, chỉ tính nuôi hắn lớn lên áo cơm không thiếu, sau đó kiếm cho hắn một công việc, rồi thành gia, cũng coi như là cho Từ Lệnh Khoan một câu trả lời thỏa đáng. Không nghĩ tới đứa nhỏ vốn luôn lặng lẽ này, lại đột nhiên có chí khí như vậy.
Hắn không khỏi nói: “Con đã trưởng thành rồi, làm việc phải có tác phong của đại nhân. Nếu đã quyết định như vậy, thì không được phép bỏ dở giữa chừng. Dù có gặp phải khó khăn gì, cũng phải kiên trì đến cùng. Chúng ta thân là phụ mẫu, nhất định sẽ ủng hộ con, còn những thứ khác, sẽ phải dựa vào vận mạng của con…..”
Từ Tự Giới cung kính lắng nghe, gật đầu lia lịa, hướng Từ Lệnh Nghi bảo đảm nói: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ học tập giống Nhị ca.” Sau đó muốn đi Song phù viện tìm Triệu tiên sinh: “Con muốn nói chuyện này với Triệu tiên sinh. . . . . .” Có phần gấp gáp muốn nhìn thấy Triệu tiên sinh.
Triệu tiên sinh đối với hắn, chính là thầy tốt bạn hiền!
Từ Lệnh Nghi cười gật đầu: “Con đi đi!”, Từ Tự Giới nhảy nhót chạy tới Song phù viện.
Cẩn Ca Nhi lại giật giật ống tay áo phụ thân: “Phụ thân, Ngũ Ca có phải sẽ đi thi Tiến sĩ giống như Nhị ca, sẽ phải đi Nhạc An đọc sách không? Đến lúc con trưởng thành, cũng phải đến đấy sao?”, vẻ mặt rất lo lắng.
Từ Lệnh Nghi sửng sốt, sau đó cười nói: “Sao thế? Con không muốn đến Nhạc An đọc sách?”
“Thế, con có được mang theo Trường Thuận, Tùy Phong, Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Võ đến Nhạc An không? Cả bọn Nhất Nhất, Nhị Nhị………con cũng muốn mang theo!”
Từ Lệnh Nghi cười to, ánh mắt lại dừng ở trên người Thập Nhất Nương: “Ta định nhờ Chấn Hưng tìm giúp Giới ca nhi một Tây Tịch (cách gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây). Nàng thấy thế nào?”
Từ khi Từ Tự Giới nói muốn tham gia khoa cử, Thập Nhất Nương đã nghĩ tới chuyện này.
Triệu tiên sinh nhân phẩm, học vấn tất nhiên không tệ, chỉ là hắn chỉ am hiểu dạy thi từ ca phú, sách luận, bát cổ linh tinh, có lẽ vẫn nên thay minh sư khác. Nàng đã từng nghĩ tới việc đưa Từ Tự Giới tới Nhạc An đọc sách. Thứ nhất là vì Nhạc An đường xá xa xôi, nàng không nỡ để Từ Tự Giới đi; thứ hai, tình huống của Từ Tự Giới và Từ Tự Dụ không giống nhau. Ban đầu Từ Lệnh Nghi đưa Từ Tự Dụ tới Nhạc An, chủ yếu là để Từ Tự Dụ và Khương Tùng xác lập danh phận sư sinh, kéo gần quan hệ của Từ Tự Dụ và Từ Tự Truân. Bằng không, cả một Yến Kinh lớn như vậy, sao không tìm được một tiên sinh có thể chỉ điểm cử nghiệp cho Từ Tự Dụ?
Để cho người từng là Thứ cát sĩ La Chấn Hưng đặc biệt mời Tây Tịch cho Từ Tự Giới, là lựa chọn tốt nhất!
“Được!” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngày mai, thiếp sẽ đi đến ngõ Cung Huyền một chuyến! Giải quyết chuyện này sớm một chút, Giới ca nhi có thể sớm yên tâm đọc sách!”
Hai phu thê bàn bạc với nhau rất kỹ, ngày hôm sau, một người đến gặp Triệu tiên sinh, một người dẫn Cẩn ca nhi đến ngõ Cung Huyền.
La Chấn Hưng nhìn thấy Cẩn ca nhi thì vô cùng cao hứng. Sau khi chơi đùa với Cẩn Ca Nhi một lúc lâu mới cùng Thập Nhất Nương nói đến chính sự.
Nghe nói là chuyện mời tiên sinh cho Từ Tự Giới, La Chấn Hưng hơi bất ngờ, tuy miệng đã đáp ứng, nhưng cũng nhắc nhở Thập Nhất Nương: “Cử nghiệp này, ba phần dựa vào tiên sinh, bảy phần dựa vào chính mình. Bằng không, sao lại có nhiều tú tài thi rớt giáo dục ra Hội nguyên, Cử nhân giáo dục ra Tiến sĩ! Quan trọng là muội phải để ý tới nổ lực học tập của nó!”
“Muội biết rồi.” Thập Nhất Nương đã từng phải trải qua vô vàn khó khăn để giành được học bổng toàn phần ra nước ngoài, “Chỉ là tiên sinh có học vấn cao một chút, học trò sẽ thoải mái hơn một chút”.
Hai người lại nói vài chuyện gia sự ở Dư Hàng. Sau khi dùng xong bữa trưa, Thập Nhất Nương mới cùng Cẩn Ca Nhi rời khỏi ngõ Cung Huyền.
Từ Lệnh Nghi vừa mới ở ngoại viện cùng Triệu tiên sinh dùng bữa trưa trở lại.
“Triệu tiên sinh cũng cảm thấy nên mời một Tây Tịch cho Giới ca nhi!” Hắn có uống một ít rượu, tâm tình rất tốt, ôm Cẩn ca nhi hôn liền mấy phát, Cẩn ca nhi bị hắn hôn mà kêu la ầm ĩ. “Như vậy, buổi sáng hắn có thể chuyên tâm dạy Cẩn ca nhi, buổi chiều thì dạy Truân ca nhi. Tiến độ của Cẩn ca nhi sẽ nhanh hơn một chút!”, Thập Nhất vắt khăn lau mặt cho Từ Lệnh Nghi, Cẩn ca nhi nhân đó bỏ chạy mất tăm.
“Uống bao nhiêu? Dọa nhi tử sợ tới mức đó!”
“Trong lòng cao hứng quá!”, Từ Lệnh Nghi cười, lúc đưa khăn cho Thập Nhất Nương thuận thế lôi kéo, Thập Nhất Nương ngã vào trong trong ngực hắn, “Cẩn ca nhi nhà chúng ta, chắc là chạy đi xem bản đồ rồi”. Nói rồi hôn mạnh một cái lên mặt nàng.
Đám hạ nhân trong phòng nhìn thấy, đều biết điều lui xuống.
“Say mèm rồi!” Thập Nhất Nương giãy giụa đứng dậy, bưng một bát canh giải rượu đưa cho hắn, “Mau uống cho tỉnh người đi!”
Từ Lệnh Nghi không tiếp, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Thập Nhất Nương buồn cười.
Ngồi vào kháng bên đút cho hắn uống.
Từ Lệnh Nghi lại lôi kéo tay Thập Nhất Nương: “Mặc Ngôn, sau này để Cẩn ca nhi đến thư phòng của ta tô chữ nhé!”
“Hài tử khi còn bé phải dưỡng thành thói quen tốt.” Thập Nhất Nương uyển chuyển nói, “Chàng xem thiếp này, có gặp chuyện lớn đến đâu, trước cứ phải đốc thúc Cẩn ca nhi học bài đã. Hầu gia bận rộn, sao có thời gian làm việc ấy!”
“Ta thì có việc gì, phải mò mẫm làm việc nên mới bận.” Từ Lệnh Nghi chăm chú nhìn Thập Nhất Nương, biểu tình rất nghiêm túc, “Cẩn ca nhi đến chỗ ta tô chữ, vừa vặn có thể giúp ta” , Thập Nhất Nương nghe mà trong lòng đau xót.
Từ Lệnh Nghi năm nay mới ba mươi sáu.
Nếu đặt vào thời đại của nàng, thì đây là độ tuổi hào hoa phong nhã của người nam nhân. . . . . .
“Vậy chúng ta có thể bàn bạc lại xem!” giọng nói của nàng bất giác trở nên mềm mại hơn, “Chàng cũng không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới . . . . . .”
Tham gia khoa cử, không chỉ liên quan tới tiền đồ của Từ Tự Giới, mà còn là chuyện đại sự đối với Từ gia. Không thể không thương lượng với Từ Lệnh Nghi. Tuy trước mặt Thập Nhất Nương hắn rất tự tin, nhưng khi phải đối mặt với phụ thân, sự tự tin đó giảm đi không ít.
Thập Nhất Nương cười: “Ta đi với con đến chỗ phụ thân con nói chuyện.”
Có một số việc, Từ Tự Giới phải chậm rãi học cách một mình đối mặt.
Hắn thật sâu hít một hơi, trong lòng lấy tinh thần một hồi lâu, lúc này mới gật đầu với Thập Nhất Nương, vẻ mặt vô cùng dứt khoát.
Thập Nhất Nương nhìn thấy, âm thầm khen ngợi, cùng hắn đi tới chỗ Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi lúc này đang nghiêng mình nằm trên ghế Túy Ông, ngọc bội ở ngang hông buông thõng xuống, theo nhịp đưa đẩy của ghế, đong đưa qua lại.
“Võ Xương”, “Kinh Châu”, “Tương Dương. . . . . .” Hắn thuận miệng đọc tên vài địa danh, Cẩn Ca Nhi đang nằm bò trên Cửu Châu Dư Đồ lại quay mông đi tìm.
“Hai người đang làm gì thế?” Thập Nhất Nương giật mình.
“Mẫu thân!” Cẩn Ca Nhi nhảy lên, “Con và phụ thân đang chơi trò tìm địa danh!” Hắn kéo Thập Nhất Nương tới gần tấm bản đồ, “Người xem, đây là bản đồ, bản đồ của Đại Chu!” Sau đó nghiêng đầu hỏi Thập Nhất Nương, “Mẫu thân, người có biết bản đồ là cái gì không?” Rồi hắn hắng giọng giảng giải, “Là đem tất cả núi non sông ngòi của Đại Chu vẽ ở trên bức tranh này theo tỷ lệ một chia mười vạn.” Lại hỏi, “Mẫu thân có biết tỷ lệ một chia mười vạn là gì không?” Hắn vừa nói, vừa vươn ngón trỏ ra, “Mẫu thân xem này, ngón tay con chỉ dài như vậy, nhưng độ dài như vậy ở trên bức tranh, có thể là một đoạn dài mười vạn. . . . . . . . .”
“Được rồi, được rồi!” Không biết Từ Lệnh Nghi đã đi tới từ lúc nào, xoa xoa đầu Cẩn Ca Nhi, “Đừng có mà khoe khoang trước mặt mẫu thân con. Mẫu thân con không những biết bản đồ là gì, mà còn có hẳn một tập《 Đại Chu cửu vực chí 》nữa đấy.
Võ Xương ở đâu? Cách Yến Kinh có xa không? Bên cạnh có mấy con sông? Có bao nhiêu huyện trực thuộc? Đều được viết rất rõ ràng.”
Cẩn Ca Nhi hai mắt mở to nhìn Thập Nhất Nương, trong ánh mắt có vài phần kính sợ.
Thập Nhất Nương lườm Từ Lệnh Nghi một cái, dịu dàng nói với nhi tử: “Đúng là mẫu thân có một quyển sách như vậy. Có thể có một quyển sách như vậy cùng với có thể đọc làu làu nội dung quyển sách là hai việc khác nhau. . . . . .”
Cẩn Ca Nhi “A” một tiếng, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
“Con biết rồi.” Hắn reo lên, “Mẫu thân cũng giống như con đọc《Ấu học 》, có chữ biết được, có chữ không; có địa phương biết được, có địa phương không.”
Thấy hắn so sánh buồn cười như vậy, mọi người đều cười ầm lên.
“Con nói không đúng sao?” Cẩn Ca Nhi bĩu môi, hơi hơi khó chịu.
“Con nói đúng lắm.” Từ Lệnh Nghi nhìn nhi tử, đáy mắt toát ra mấy phần kiêu ngạo mà Thập Nhất Nương không rõ. “Cho nên con phải thuộc được tên tất cả các địa danh. Như vậy khi người khác nhắc tới tên địa phương nào, con sẽ không nhầm lẫn ông nói gà bà nói vịt.”
Cẩn Ca Nhi rất nghiêm túc gật đầu.
Thập Nhất Nương thì liếc mắt ra dấu với Từ Tự Giới, ý bảo hắn tâm tình Từ Lệnh Nghi giờ rất tốt, là thời điểm thích hợp để nói với Từ Lệnh Nghi.
Từ Tự Giới mặc dù hiểu, nhưng đây là lần đầu tiên trước mặt phụ thân đề cập tới nguyện vọng của mình, hắn không khỏi có chút khẩn trương, hơi hơi điều chỉnh tâm tình mới thấp giọng nói: “Phụ thân, con, con có chuyện muốn thương lượng với người!” Trong giọng nói có chút run rẩy.
Trong mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên một tia kinh ngạc. Gật đầu với Thập Nhất Nương và Từ Tự Giới, hắn nghiêm mặt, bày ra bộ dáng rất chăm chú lắng nghe. Giữa đầu lông mày theo thói quen chau lại, lộ ra vài phần nghiêm nghị, càng làm cho Từ Tự Giới thấy bối rối hơn.
Người này, chẳng lẽ không biết cái mặt của hắn lúc này có bao nhiêu nghiêm túc sao?
Thập Nhất Nương không khỏi oán thầm trong lòng, rồi nở nụ cười khích lệ với Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới nhìn thấy, đầu óc dần trở nên bình tĩnh hơn. Tốc độ nói mặc dù rất chậm, còn mang theo vài phần khiếp ý, nhưng vẫn biểu đạt rõ ràng nguyện vọng muốn tham gia khoa cử của hắn.
Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương, khó nén kinh ngạc.
“Giới Ca Nhi đã nói với thiếp”, Thập Nhất Nương thản nhiên nói, “Thiếp tán thành việc con có quyết tâm như vậy. Sao không thử một chút, ai biết kết quả sẽ như thế nào? Không phải người ta vẫn nói “Tô lão Tuyền, hai mươi bảy, mới cố gắng” sao? Giới Ca Nhi của chúng năm nay mới mười hai thôi đấy!” Nói xong, lại cười cười với Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới giống như được tiếp thêm can đảm.
“Phụ thân, người cho con đi thi đi!” Ngữ khí hắn rất chân thành, “Con sẽ chăm chỉ học tập . . . . . .” Cho dù không thi đỗ, nhưng ít ra hắn cũng đã tự mưu cầu tiền đồ cho mình. So với không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết sống phóng túng thì tốt hơn nhiều . . . . .
“Được rồi!” Từ Lệnh Nghi lập tức có quyết định, “Nếu con cần cái gì, cứ trực tiếp nói với Bạch tổng quản.” Nhưng nghĩ đến tính cách rụt rè của hắn, lại nói, “Hoặc nói với mẫu thân con cũng được!”
“Cám ơn phụ thân! Cám ơn phụ thân!” Từ Tự Giới mừng rỡ khôn xiết —— đây không chỉ là vấn đề đọc sách, mà là phụ thân đã chấp nhận quyết định của hắn, “Con nhất định sẽ chăm chỉ học tập . . . . . .” Hắn kích động, ngữ khí hơi hơi lộn xộn.
Từ Lệnh Nghi không khỏi thấy chút bùi ngùi.
Lúc mới đem hắn ôm về, chỉ tính nuôi hắn lớn lên áo cơm không thiếu, sau đó kiếm cho hắn một công việc, rồi thành gia, cũng coi như là cho Từ Lệnh Khoan một câu trả lời thỏa đáng. Không nghĩ tới đứa nhỏ vốn luôn lặng lẽ này, lại đột nhiên có chí khí như vậy.
Hắn không khỏi nói: “Con đã trưởng thành rồi, làm việc phải có tác phong của đại nhân. Nếu đã quyết định như vậy, thì không được phép bỏ dở giữa chừng. Dù có gặp phải khó khăn gì, cũng phải kiên trì đến cùng. Chúng ta thân là phụ mẫu, nhất định sẽ ủng hộ con, còn những thứ khác, sẽ phải dựa vào vận mạng của con…..”
Từ Tự Giới cung kính lắng nghe, gật đầu lia lịa, hướng Từ Lệnh Nghi bảo đảm nói: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ học tập giống Nhị ca.” Sau đó muốn đi Song phù viện tìm Triệu tiên sinh: “Con muốn nói chuyện này với Triệu tiên sinh. . . . . .” Có phần gấp gáp muốn nhìn thấy Triệu tiên sinh.
Triệu tiên sinh đối với hắn, chính là thầy tốt bạn hiền!
Từ Lệnh Nghi cười gật đầu: “Con đi đi!”, Từ Tự Giới nhảy nhót chạy tới Song phù viện.
Cẩn Ca Nhi lại giật giật ống tay áo phụ thân: “Phụ thân, Ngũ Ca có phải sẽ đi thi Tiến sĩ giống như Nhị ca, sẽ phải đi Nhạc An đọc sách không? Đến lúc con trưởng thành, cũng phải đến đấy sao?”, vẻ mặt rất lo lắng.
Từ Lệnh Nghi sửng sốt, sau đó cười nói: “Sao thế? Con không muốn đến Nhạc An đọc sách?”
“Thế, con có được mang theo Trường Thuận, Tùy Phong, Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Võ đến Nhạc An không? Cả bọn Nhất Nhất, Nhị Nhị………con cũng muốn mang theo!”
Từ Lệnh Nghi cười to, ánh mắt lại dừng ở trên người Thập Nhất Nương: “Ta định nhờ Chấn Hưng tìm giúp Giới ca nhi một Tây Tịch (cách gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây). Nàng thấy thế nào?”
Từ khi Từ Tự Giới nói muốn tham gia khoa cử, Thập Nhất Nương đã nghĩ tới chuyện này.
Triệu tiên sinh nhân phẩm, học vấn tất nhiên không tệ, chỉ là hắn chỉ am hiểu dạy thi từ ca phú, sách luận, bát cổ linh tinh, có lẽ vẫn nên thay minh sư khác. Nàng đã từng nghĩ tới việc đưa Từ Tự Giới tới Nhạc An đọc sách. Thứ nhất là vì Nhạc An đường xá xa xôi, nàng không nỡ để Từ Tự Giới đi; thứ hai, tình huống của Từ Tự Giới và Từ Tự Dụ không giống nhau. Ban đầu Từ Lệnh Nghi đưa Từ Tự Dụ tới Nhạc An, chủ yếu là để Từ Tự Dụ và Khương Tùng xác lập danh phận sư sinh, kéo gần quan hệ của Từ Tự Dụ và Từ Tự Truân. Bằng không, cả một Yến Kinh lớn như vậy, sao không tìm được một tiên sinh có thể chỉ điểm cử nghiệp cho Từ Tự Dụ?
Để cho người từng là Thứ cát sĩ La Chấn Hưng đặc biệt mời Tây Tịch cho Từ Tự Giới, là lựa chọn tốt nhất!
“Được!” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngày mai, thiếp sẽ đi đến ngõ Cung Huyền một chuyến! Giải quyết chuyện này sớm một chút, Giới ca nhi có thể sớm yên tâm đọc sách!”
Hai phu thê bàn bạc với nhau rất kỹ, ngày hôm sau, một người đến gặp Triệu tiên sinh, một người dẫn Cẩn ca nhi đến ngõ Cung Huyền.
La Chấn Hưng nhìn thấy Cẩn ca nhi thì vô cùng cao hứng. Sau khi chơi đùa với Cẩn Ca Nhi một lúc lâu mới cùng Thập Nhất Nương nói đến chính sự.
Nghe nói là chuyện mời tiên sinh cho Từ Tự Giới, La Chấn Hưng hơi bất ngờ, tuy miệng đã đáp ứng, nhưng cũng nhắc nhở Thập Nhất Nương: “Cử nghiệp này, ba phần dựa vào tiên sinh, bảy phần dựa vào chính mình. Bằng không, sao lại có nhiều tú tài thi rớt giáo dục ra Hội nguyên, Cử nhân giáo dục ra Tiến sĩ! Quan trọng là muội phải để ý tới nổ lực học tập của nó!”
“Muội biết rồi.” Thập Nhất Nương đã từng phải trải qua vô vàn khó khăn để giành được học bổng toàn phần ra nước ngoài, “Chỉ là tiên sinh có học vấn cao một chút, học trò sẽ thoải mái hơn một chút”.
Hai người lại nói vài chuyện gia sự ở Dư Hàng. Sau khi dùng xong bữa trưa, Thập Nhất Nương mới cùng Cẩn Ca Nhi rời khỏi ngõ Cung Huyền.
Từ Lệnh Nghi vừa mới ở ngoại viện cùng Triệu tiên sinh dùng bữa trưa trở lại.
“Triệu tiên sinh cũng cảm thấy nên mời một Tây Tịch cho Giới ca nhi!” Hắn có uống một ít rượu, tâm tình rất tốt, ôm Cẩn ca nhi hôn liền mấy phát, Cẩn ca nhi bị hắn hôn mà kêu la ầm ĩ. “Như vậy, buổi sáng hắn có thể chuyên tâm dạy Cẩn ca nhi, buổi chiều thì dạy Truân ca nhi. Tiến độ của Cẩn ca nhi sẽ nhanh hơn một chút!”, Thập Nhất vắt khăn lau mặt cho Từ Lệnh Nghi, Cẩn ca nhi nhân đó bỏ chạy mất tăm.
“Uống bao nhiêu? Dọa nhi tử sợ tới mức đó!”
“Trong lòng cao hứng quá!”, Từ Lệnh Nghi cười, lúc đưa khăn cho Thập Nhất Nương thuận thế lôi kéo, Thập Nhất Nương ngã vào trong trong ngực hắn, “Cẩn ca nhi nhà chúng ta, chắc là chạy đi xem bản đồ rồi”. Nói rồi hôn mạnh một cái lên mặt nàng.
Đám hạ nhân trong phòng nhìn thấy, đều biết điều lui xuống.
“Say mèm rồi!” Thập Nhất Nương giãy giụa đứng dậy, bưng một bát canh giải rượu đưa cho hắn, “Mau uống cho tỉnh người đi!”
Từ Lệnh Nghi không tiếp, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Thập Nhất Nương buồn cười.
Ngồi vào kháng bên đút cho hắn uống.
Từ Lệnh Nghi lại lôi kéo tay Thập Nhất Nương: “Mặc Ngôn, sau này để Cẩn ca nhi đến thư phòng của ta tô chữ nhé!”
“Hài tử khi còn bé phải dưỡng thành thói quen tốt.” Thập Nhất Nương uyển chuyển nói, “Chàng xem thiếp này, có gặp chuyện lớn đến đâu, trước cứ phải đốc thúc Cẩn ca nhi học bài đã. Hầu gia bận rộn, sao có thời gian làm việc ấy!”
“Ta thì có việc gì, phải mò mẫm làm việc nên mới bận.” Từ Lệnh Nghi chăm chú nhìn Thập Nhất Nương, biểu tình rất nghiêm túc, “Cẩn ca nhi đến chỗ ta tô chữ, vừa vặn có thể giúp ta” , Thập Nhất Nương nghe mà trong lòng đau xót.
Từ Lệnh Nghi năm nay mới ba mươi sáu.
Nếu đặt vào thời đại của nàng, thì đây là độ tuổi hào hoa phong nhã của người nam nhân. . . . . .
“Vậy chúng ta có thể bàn bạc lại xem!” giọng nói của nàng bất giác trở nên mềm mại hơn, “Chàng cũng không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới . . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.