Chương 655: Đông trùng (trung)
Chi Chi
08/07/2014
Edit: Gà
“Ý của con ta hiểu.” Thập Nhất Nương đi tới kháng bàn ở trên Lâm Song đại kháng, ngồi sóng vai với Từ Tự Giới, “Ta và phụ thân con mặc dù chuyện cơm áo không thiếu thốn gì, lại có ca ca con chiếu cố, nhưng con vẫn muốn dốc hết tấm lòng của mình, đúng không?.”
“Đúng vậy, đúng vậy ạ!” Từ Tự Giới gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng lên, “Ý của con chính là như vậy!”
“Vậy con đã nghĩ tới, con sẽ lấy cái gì để hiếu kính ta và phụ thân con chưa?” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
“Vì thế, con mới muốn tham gia khoa bảng.” Giọng nói của Từ Tự Giới rất thấp, hơi có vẻ ngượng ngùng, “Như vậy, con có thể kiếm được một chức quan gì đó.
Có chức quan, sẽ có bổng lộc. Có thể mua một chút đồ để biếu mẫu thân.”
Nếu Từ Tự Giới vì vậy mà cố gắng đọc sách, có thể đi thi Cử nhân, Tiến sĩ gì đó, dù không làm quan, nhưng trong mắt thế nhân cũng là nhân sĩ có công danh, gặp quan có thể ngồi, được miễn sưu thuế, phu phen, kể ra thì cũng là chuyện tốt.
Thập Nhất Nương khẽ cười: “Muốn khoa cử nhập sĩ, thì phải đậu Tiến sĩ, muốn đậu Tiến sĩ, trước đó phải đậu Cử nhân, muốn đậu cử nhân thì phải thi Tú tài. Đi thi Tú tài, sẽ phải trải qua ba kỳ thi. Đầu tiên là thi Huyện, sau đó là thi Phủ và cuối cùng là thi Viện. Kỳ thi Huyện sẽ khảo qua bốn đợt, đợt đầu tiên và thứ hai là khảo văn và thơ, đợt thứ ba khảo thơ và phú, cũng có khi khảo phát vấn (thi vấn đáp, thể văn thi cử ngày xưa, thường hỏi về các vấn đề chính trị và kinh tế để người ứng thí đối đáp) và luận. Đợt thứ tư lại khảothương thuyết, tứ nghệ. . . . . .” Nàng giảng giải quá trình thi cử cho Từ Tự Giới nghe.
Từ Tự Giới nghe vậy vô cùng hưng phấn: “Mẫu thân, như vậy trước tiên con chỉ cần học thật tốt thi văn ca phú là có thể qua được kỳ thi Huyện?”, “Đúng vậy!” Thập Nhất Nương cười nói, “Muốn xây nhà thì phải bắt đầu từ móng, từng viên gạch viên ngói dựng lên mà thành. Thi cử cũng giống như vậy. Đầu tiên phải học thật giỏi để qua được kỳ thi Huyện, sau đó chúng ta lại học để chuẩn bị cho kỳ thi Phủ, thi Viện.”
“Dạ!”,Từ Tự Giới có chút kích động mà đứng dậy, đi đi lại lại trước mặt Thập Nhất Nương, “Thế tức là, chỉ cần con chăm chỉ học theo những gì mà tiên sinh dạy, là có thể tham gia thi Huyện!”
“Đúng thế!” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhưng mà, muốn qua được kỳ thi Huyện, cũng không phải là chuyện dễ dàng. . . . . .”
Thập Nhất Nương vẫn chưa nói xong, Từ Tự Giới đã xoay người kéo ống tay nàng: “Mẫu thân, người yên tâm, con nhất định sẽ nằm gai nếm mật, huyền lương thứ cổ. . . . . .”
Thập Nhất Nương bật cười.
Dù không biết có đạt được thành tựu gì không, nhưng lúc này Tự Tự Giới có quyết tâm như vậy, tạm thời vẫn chưa nên đả kích niềm tin của hắn.
“Chuyện này, con cũng nên nói qua với Triệu tiên sinh.” Nàng suy nghĩ một chút, dặn dò, “Triệu tiên sinh là người đã từng tham gia khoa cử, có kinh nghiệm. Ngài ấy biết dự định của con, trong khi giảng bài sẽ chỉ cho con những điểm trọng tâm. Như vậy đến lúc con tham gia thi Huyện cũng nắm chắc mấy phần. . . . . .”
Hai mẫu tử ở bên này nói chuyện, Cẩn Ca Nhi đã tô xong chữ, có phần nhàm chán với lấy quyển du ký mà Thập Nhất Nương để trên kháng bàn, im lặng tìm những chữ mà mình biết.
A Kim bưng đĩa anh đào đi vào: “Lục thiếu gia, ở trong đó viết cái gì thế ạ?”, “À!”, Cẩn Ca Nhi qua quít nói, “Kể chuyện một người đi núi Phổ Đà dâng hương.”
A Kim thấy thiếu gia tâm trạng không tốt lắm, muốn chọc cho hắn vui lên, lại thấy hắn cứ lật sách qua lại, vội chạy lại gần: “Chà, chuyện đi dâng hương ấy à?! Nô tỳ nghe Hoàng ma ma ở ngoại viện nói, vào mỗi đầu tháng, ngày rằm đều có hội chùa, mấy nữ nhân nhà bần hànđều mặc xiêm y tươm tất, rủ nhau cùng lên miếu dâng hương. Náo nhiệt lắm. Người trong quyển sách này kể chuyện hắn đi hội chùa, vậy chắc có rất nhiều chuyện thú vị. Lục thiếu gia, ngài kể cho nô tỳ một chút, xem người kia đã nói những chuyện gì?”
Những chữ mà Cẩn Ca Nhi biết còn chưa đủ để hắn có thể hiểu nội dung của quyển sách này. Nhìn đôi mắt trông mong tha thiết của A Kim, trong lòng hắn có chút chột dạ. Nhưng trước mặt A Kim hắn không muốn lộ ra là mình không biết: “Ờ thì, hắn chỉ kể chuyện hắn đến Phổ Đà để bái tế Quan Thế Âm thôi ấy mà!” Nói xong, lại sợ A Kim không tin, hắn vội giở sách ra, chỉ vào những chữ trong đó: “Đây này, chỗ này viết “Đại Hùng bảo điện”, chỗ này viết”Nam mô Quan Thế Âm”,còn ở đây viết “bóng râm phủ kín đất” . . . . . . Hắn kể lúc đó là vào mùa hạ, hắn đến núi Phổ Đà để dâng hương lên Quan Thế Âm Bồ Tát!”
“Phải, phải.” A Kim thấy Cẩn Ca Nhi có thể đọc trôi chảy như vậy, liền nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, “Thiếu gia theo tiên sinh học vỡ lòng, cuối cùng đã có thể đọc được quyển sách dày như thế.”
Cẩn Ca Nhi có chút không được tự nhiên né tránh ánh mắt nàng, quay đầu lấy một quả anh đào bỏ vào miệng.
A Kim nhìn chằm chằm quyển sách kia, thì thầm nói: “Thiếu gia, núi Phổ Đà này ở đâu thế? Sao nô tỳ chưa từng nghe thấy bao giờ? Chẳng lẽ nó còn xa hơn cả Tây Sơn?” Nàng từ nhỏ đã làm người hầu trong phủ, Tây Sơn là nơi xa nhất mà nàng từng đi.
Cẩn Ca Nhi cũng chưa nghe thấy bao giờ.
“Cũng không hẳn đâu!” Cẩn Ca Nhi nhanh trí nói, “Người này có nói là cưỡi lừa đi. Nếu đường xa, thì phải ngồi xe ngựa hoặc đến Thông Châu đi thuyền mới đúng. Có thể thấy nơi đó chẳng xa chút nào.” Hắn suy đoán nói, “Chắc là nơi không có tiếng tăm gì, cho nên chúng ta mới chưa nghe thấy bao giờ.”
“Thiếu gia nói cũng có đạo lý.” A Kim tưởng thật, gật đầu, “Nô tỳ nghe Đỗ ma ma nói, Thái phu nhân đã từng đến Hoa Sơn dâng hương, ngài cũng đã từng đi theo Thái phu nhân và phu nhân xuất môn, ngay cả ngài cũng chưa nghe thấy bao giờ, thế thì núi Phổ Đà này đúng là không có tiếng tăm gì thật.”
Từ Lệnh Nghi có việc đến tìm Thập Nhất Nương, đứng ở ngoài cửa, thật sự là nghe không nổi nữa.
Đang nói lung tung cái gì thế này?!
Sao lại nói năng chẳng khác gì mấy phụ nhân dốt nát đầu đường xó chợ thế ?
Hắn chau mày, nhẹ nhàng mà ho một tiếng.
Người trong thư phòng lập tức nghe thấy động tĩnh.
“Phụ thân!”
“Hầu gia!”
Một người cực kỳ hưng phấn chạy tới, một người khom gối hành lễ. “Sao phụ thân lại tới đây”, Cẩn Ca Nhi cầm tay Từ Lệnh Nghi kéo vào thư phòng, chỉ vào bức gấm Tứ Xuyên ở trên tường, “Có đẹp không ạ? Là quà sinh nhật Tứ ca tặng cho mẫu thân đấy ạ.”
“Đẹp lắm!” Từ lệnh nghi liếc nhìn một cái, nói cho có lệ: “Thế con tặng mẫu thân con cái gì?” Lại nói, “Mẫu thân con đâu? Sao lại để con một mình ở đây? Không phải buổi chiều còn phải tô chữ sao?”
“Con tặng mẫu thân một chiếc quạt tròn có tay cầm bằng ngà voi!” Cẩn Ca Nhi cười có chút đắc ý: “Mẫu thân rất thích, đem nó đặt ở bên cạnh gối.” Sau đó lại chạy đi lấy đám chữ tô xong của mình đưa cho phụ thân xem, “Con đã tô xong hết rồi.” Hắn thân thiết tựa vào trong lòng phụ thân, “Mẫu thân con và Ngũ ca sang phòng bên cạnh nói chuyện rồi ạ!”
Từ Lệnh Nghi thấy chữ đã được tô chỉnh tề tinh tế, khẽ gật đầu: “Thế đã học thuộc bài mà tiên sinh dạy chưa?”
“Thuộc rồi ạ.” Cẩn Ca Nhi vừa nói, vừa rung đùi đắc ý đọc nội dung bài cho Từ Lệnh Nghi nghe.
Vô cùng lưu loát.
Từ Lệnh Nghi lại khảo mấy câu.
Đáp rất rành mạch, lại còn đông xả tây lạp (lôi chuyện này kéo chuyện kia) nói một đại chú thích.
Có thể thấy, những gì mà Triệu tiên sinh dạy hắn, hắn đều tiếp thu rất nhanh.”Nếu đã làm bài xong rồi, sao không đi ra ngoài mà chơi?” Từ Lệnh Nghi rất hài lòng bưng chén trà A Kim dâng lên uống một ngụm.
“Mẫu thân nói con không được chạy lung tung.” Cẩn Ca Nhi có chút buồn bực nói, “Nhưng mẫu thân đang nói chuyện với Ngũ ca. Con phải đợi bọn họ nói xong, rồi đi bẩm với mẫu thân một tiếng”.
Sau đó lại vui vẻ nói, “Phụ thân, con nói với phụ thân nhé, con chó của con sắp sinh tiểu bảo bảo rồi đấy. Đợi khi nào nó sinh tiểu bảo bảo, con sẽ cho Dư gia tam biểu ca một con, một con cho Quý Đình, còn tặng cho Cam Thái phu nhân một con nữa. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi nhìn nhi tử bởi vì nói đến chuyện mình thích mà vẻ mặt sáng bừng phấn chấn, lại nghĩ đến bộ dạng cúi đầu của hắn vừa rồi. . . . . .
Sau khi bị Thập Nhất Nương hung hăng giáo huấn một trận, Cẩn Ca Nhi đã trở nên rất nghe lời, ngoan ngoãn hơn, và cũng hiểu chuyện hơn, không còn bá đạo như trước, nhưng cũng ít đi mấy phần nhuệ khí để cho hắn tán thưởng.
Trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt ngoan hiền như tiểu cô nương của Từ Tự Giới, “Cẩn Ca Nhi”, hắn ôm lấy nhi tử, “Có muốn đi cưỡi ngựa với phụ thân không?!”
Hai mắt Cẩn Ca Nhi sáng lên, nhưng rồi lại có chút chần chờ.
“Phụ thân”, khóe mắt hắn hơi liếc về phía A Kim, rồi nói thầm bên tai Từ Lệnh Nghi, “Giờ con không muốn đi cưỡi ngựa. Phụ thân có thể chỉ cho con núi Phổ Đà ở đâu được không?”
Từ Lệnh Nghi sửng sốt.
Sau đó bật cười ha hả.
“Được!”, hắn ôm Cẩn Ca Nhi ra ngoài, đồng thời dặn dò đám người A Kim, “Các ngươi không cần đi theo. Nếu phu nhân có hỏi, cứ bảo ta và Lục thiếu gia đang ở thư phòng.”
Từ Lệnh Nghi từ trong noãn các phía sau thư phòng lấy ra một hộp gỗ tử đàn, đem tấm《 Cửu Châu Dư Đồ 》ở trong hộp thật cẩn thận trải ra trên đại thư án làm bằng gỗ Hoàng lê.
“Đây nhé, mấy đường đậm màu đen là sông, mấy đường mảnh nhạt màu, hơi nhọn này là núi, những đám nhỏ giống như mây này là hồ, còn giống như vảy cá là biển,. . . . . . Con xem này, ở cạnh bờ biển có một đám đảo nhỏ, núi Phổ Đà là một trong số này. Nó cùng núi Ngũ Đài, núi Nga Mi, núi Cửu Hoa Sơn, hợp lại tạo thành Thiền tông tứ đại thánh địa. . . . . .”, vừa nói vừa chỉ vào vài ngọn núi khác cho Cẩn Ca Nhi xem, “núi Phổ Đà ở Tích Giang, Chu Sơn. . . . . . . . . . . .” Hắn chỉ một điểm nhỏ cách Chu Sơn không xa, “Đó là Dư Hàng.” Nói tới đây, khóe miệng hắn khẽ giương lên, “Nhà của ông ngoại con ở chỗ này. Đây là nơi mẫu thân con lớn lên. Đến mười ba tuổi mới vào kinh. . . . . .”
Cẩn Ca Nhi không khỏi tặc lưỡi: “Nhỏ quá!”, “Cái này được vẽ theo tỷ lệ một chia năm nghìn đấy.” Từ Lệnh Nghi cười lấy ngón tay chỉ chỉ: “Đây là Yến Kinh, đây là Dư Hàng. Từ Yến Kinh đến Dư Hàng phải đi mất hơn một tháng.”
Cẩn Ca Nhi càng xem càng thích thú: “Phụ thân, phụ thân, Thông Châu ở chỗ nào?”, “Con tự tìm đi!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Không phải vừa rồi ta mới chỉ cho con cách nhận biết bản đồ sao?”
Cẩn Ca Nhi bèn nằm bò trên đại thư án để tìm.
Ở thời đại này, bản đồ là trân phẩm có tiền cũng không mua được, huống hồ tấm bản đồ trong tay Từ Lệnh Nghi là để dùng trong quân đội, so với các loại bản đồ bình thường thì chi tiết hơn, các ký hiệu cũng rõ ràng hơn. Hắn rất thích món đồ này. Lúc rời chức vờ như không biết không giao ra, mấy người phó tướng tất nhiên cũng giả câm giả điếc. Quan viên bộ Binh trước mặt hắn không dám nói gì, chỉ dám nói nhỏ với mấy vị phó tướng, nhưng chẳng có ai buồn để ý. Chuyện này cứ như vậy mà không thể giải quyết. Từ Lệnh Nghi vẫn cất chiếc bản đồ trân quý này trong thư phòng.
“Phụ thân”, rất nhanh, Cẩn Ca Nhi đã chỉ vào một điểm nhỏ trong đấy, “Thông Châu!”
Từ Lệnh Nghi hơi bất ngờ.
“Từ Thông Châu đến Yến Kinh chỉ mất hai ngày” , Cẩn Ca Nhi đắc ý, “tìm ở xung quanh Yến Kinh là ra!”
“Tốt lắm, tốt lắm!” Từ Lệnh Nghi khen ngợi.
Cẩn Ca Nhi ở trên bản đồ khoa chân múa tay, lẩm bẩm: “Đến Dư Hàng phải mất hơn một tháng, từ Dư Hàng đến Chu Sơn cũng xa như vậy . . . . . . Ơ, thế thì, từ Yến kinh đến Phổ Đà, chẳng phải phải mất những hơn hai tháng?”
Không nhiều người có thể đọc được bản đồ.
Từ Lệnh Nghi không khỏi nhướng mày, ánh mắt nhìn nhi tử có thêm vài phần tán thưởng.
“Ý của con ta hiểu.” Thập Nhất Nương đi tới kháng bàn ở trên Lâm Song đại kháng, ngồi sóng vai với Từ Tự Giới, “Ta và phụ thân con mặc dù chuyện cơm áo không thiếu thốn gì, lại có ca ca con chiếu cố, nhưng con vẫn muốn dốc hết tấm lòng của mình, đúng không?.”
“Đúng vậy, đúng vậy ạ!” Từ Tự Giới gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng lên, “Ý của con chính là như vậy!”
“Vậy con đã nghĩ tới, con sẽ lấy cái gì để hiếu kính ta và phụ thân con chưa?” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
“Vì thế, con mới muốn tham gia khoa bảng.” Giọng nói của Từ Tự Giới rất thấp, hơi có vẻ ngượng ngùng, “Như vậy, con có thể kiếm được một chức quan gì đó.
Có chức quan, sẽ có bổng lộc. Có thể mua một chút đồ để biếu mẫu thân.”
Nếu Từ Tự Giới vì vậy mà cố gắng đọc sách, có thể đi thi Cử nhân, Tiến sĩ gì đó, dù không làm quan, nhưng trong mắt thế nhân cũng là nhân sĩ có công danh, gặp quan có thể ngồi, được miễn sưu thuế, phu phen, kể ra thì cũng là chuyện tốt.
Thập Nhất Nương khẽ cười: “Muốn khoa cử nhập sĩ, thì phải đậu Tiến sĩ, muốn đậu Tiến sĩ, trước đó phải đậu Cử nhân, muốn đậu cử nhân thì phải thi Tú tài. Đi thi Tú tài, sẽ phải trải qua ba kỳ thi. Đầu tiên là thi Huyện, sau đó là thi Phủ và cuối cùng là thi Viện. Kỳ thi Huyện sẽ khảo qua bốn đợt, đợt đầu tiên và thứ hai là khảo văn và thơ, đợt thứ ba khảo thơ và phú, cũng có khi khảo phát vấn (thi vấn đáp, thể văn thi cử ngày xưa, thường hỏi về các vấn đề chính trị và kinh tế để người ứng thí đối đáp) và luận. Đợt thứ tư lại khảothương thuyết, tứ nghệ. . . . . .” Nàng giảng giải quá trình thi cử cho Từ Tự Giới nghe.
Từ Tự Giới nghe vậy vô cùng hưng phấn: “Mẫu thân, như vậy trước tiên con chỉ cần học thật tốt thi văn ca phú là có thể qua được kỳ thi Huyện?”, “Đúng vậy!” Thập Nhất Nương cười nói, “Muốn xây nhà thì phải bắt đầu từ móng, từng viên gạch viên ngói dựng lên mà thành. Thi cử cũng giống như vậy. Đầu tiên phải học thật giỏi để qua được kỳ thi Huyện, sau đó chúng ta lại học để chuẩn bị cho kỳ thi Phủ, thi Viện.”
“Dạ!”,Từ Tự Giới có chút kích động mà đứng dậy, đi đi lại lại trước mặt Thập Nhất Nương, “Thế tức là, chỉ cần con chăm chỉ học theo những gì mà tiên sinh dạy, là có thể tham gia thi Huyện!”
“Đúng thế!” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhưng mà, muốn qua được kỳ thi Huyện, cũng không phải là chuyện dễ dàng. . . . . .”
Thập Nhất Nương vẫn chưa nói xong, Từ Tự Giới đã xoay người kéo ống tay nàng: “Mẫu thân, người yên tâm, con nhất định sẽ nằm gai nếm mật, huyền lương thứ cổ. . . . . .”
Thập Nhất Nương bật cười.
Dù không biết có đạt được thành tựu gì không, nhưng lúc này Tự Tự Giới có quyết tâm như vậy, tạm thời vẫn chưa nên đả kích niềm tin của hắn.
“Chuyện này, con cũng nên nói qua với Triệu tiên sinh.” Nàng suy nghĩ một chút, dặn dò, “Triệu tiên sinh là người đã từng tham gia khoa cử, có kinh nghiệm. Ngài ấy biết dự định của con, trong khi giảng bài sẽ chỉ cho con những điểm trọng tâm. Như vậy đến lúc con tham gia thi Huyện cũng nắm chắc mấy phần. . . . . .”
Hai mẫu tử ở bên này nói chuyện, Cẩn Ca Nhi đã tô xong chữ, có phần nhàm chán với lấy quyển du ký mà Thập Nhất Nương để trên kháng bàn, im lặng tìm những chữ mà mình biết.
A Kim bưng đĩa anh đào đi vào: “Lục thiếu gia, ở trong đó viết cái gì thế ạ?”, “À!”, Cẩn Ca Nhi qua quít nói, “Kể chuyện một người đi núi Phổ Đà dâng hương.”
A Kim thấy thiếu gia tâm trạng không tốt lắm, muốn chọc cho hắn vui lên, lại thấy hắn cứ lật sách qua lại, vội chạy lại gần: “Chà, chuyện đi dâng hương ấy à?! Nô tỳ nghe Hoàng ma ma ở ngoại viện nói, vào mỗi đầu tháng, ngày rằm đều có hội chùa, mấy nữ nhân nhà bần hànđều mặc xiêm y tươm tất, rủ nhau cùng lên miếu dâng hương. Náo nhiệt lắm. Người trong quyển sách này kể chuyện hắn đi hội chùa, vậy chắc có rất nhiều chuyện thú vị. Lục thiếu gia, ngài kể cho nô tỳ một chút, xem người kia đã nói những chuyện gì?”
Những chữ mà Cẩn Ca Nhi biết còn chưa đủ để hắn có thể hiểu nội dung của quyển sách này. Nhìn đôi mắt trông mong tha thiết của A Kim, trong lòng hắn có chút chột dạ. Nhưng trước mặt A Kim hắn không muốn lộ ra là mình không biết: “Ờ thì, hắn chỉ kể chuyện hắn đến Phổ Đà để bái tế Quan Thế Âm thôi ấy mà!” Nói xong, lại sợ A Kim không tin, hắn vội giở sách ra, chỉ vào những chữ trong đó: “Đây này, chỗ này viết “Đại Hùng bảo điện”, chỗ này viết”Nam mô Quan Thế Âm”,còn ở đây viết “bóng râm phủ kín đất” . . . . . . Hắn kể lúc đó là vào mùa hạ, hắn đến núi Phổ Đà để dâng hương lên Quan Thế Âm Bồ Tát!”
“Phải, phải.” A Kim thấy Cẩn Ca Nhi có thể đọc trôi chảy như vậy, liền nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, “Thiếu gia theo tiên sinh học vỡ lòng, cuối cùng đã có thể đọc được quyển sách dày như thế.”
Cẩn Ca Nhi có chút không được tự nhiên né tránh ánh mắt nàng, quay đầu lấy một quả anh đào bỏ vào miệng.
A Kim nhìn chằm chằm quyển sách kia, thì thầm nói: “Thiếu gia, núi Phổ Đà này ở đâu thế? Sao nô tỳ chưa từng nghe thấy bao giờ? Chẳng lẽ nó còn xa hơn cả Tây Sơn?” Nàng từ nhỏ đã làm người hầu trong phủ, Tây Sơn là nơi xa nhất mà nàng từng đi.
Cẩn Ca Nhi cũng chưa nghe thấy bao giờ.
“Cũng không hẳn đâu!” Cẩn Ca Nhi nhanh trí nói, “Người này có nói là cưỡi lừa đi. Nếu đường xa, thì phải ngồi xe ngựa hoặc đến Thông Châu đi thuyền mới đúng. Có thể thấy nơi đó chẳng xa chút nào.” Hắn suy đoán nói, “Chắc là nơi không có tiếng tăm gì, cho nên chúng ta mới chưa nghe thấy bao giờ.”
“Thiếu gia nói cũng có đạo lý.” A Kim tưởng thật, gật đầu, “Nô tỳ nghe Đỗ ma ma nói, Thái phu nhân đã từng đến Hoa Sơn dâng hương, ngài cũng đã từng đi theo Thái phu nhân và phu nhân xuất môn, ngay cả ngài cũng chưa nghe thấy bao giờ, thế thì núi Phổ Đà này đúng là không có tiếng tăm gì thật.”
Từ Lệnh Nghi có việc đến tìm Thập Nhất Nương, đứng ở ngoài cửa, thật sự là nghe không nổi nữa.
Đang nói lung tung cái gì thế này?!
Sao lại nói năng chẳng khác gì mấy phụ nhân dốt nát đầu đường xó chợ thế ?
Hắn chau mày, nhẹ nhàng mà ho một tiếng.
Người trong thư phòng lập tức nghe thấy động tĩnh.
“Phụ thân!”
“Hầu gia!”
Một người cực kỳ hưng phấn chạy tới, một người khom gối hành lễ. “Sao phụ thân lại tới đây”, Cẩn Ca Nhi cầm tay Từ Lệnh Nghi kéo vào thư phòng, chỉ vào bức gấm Tứ Xuyên ở trên tường, “Có đẹp không ạ? Là quà sinh nhật Tứ ca tặng cho mẫu thân đấy ạ.”
“Đẹp lắm!” Từ lệnh nghi liếc nhìn một cái, nói cho có lệ: “Thế con tặng mẫu thân con cái gì?” Lại nói, “Mẫu thân con đâu? Sao lại để con một mình ở đây? Không phải buổi chiều còn phải tô chữ sao?”
“Con tặng mẫu thân một chiếc quạt tròn có tay cầm bằng ngà voi!” Cẩn Ca Nhi cười có chút đắc ý: “Mẫu thân rất thích, đem nó đặt ở bên cạnh gối.” Sau đó lại chạy đi lấy đám chữ tô xong của mình đưa cho phụ thân xem, “Con đã tô xong hết rồi.” Hắn thân thiết tựa vào trong lòng phụ thân, “Mẫu thân con và Ngũ ca sang phòng bên cạnh nói chuyện rồi ạ!”
Từ Lệnh Nghi thấy chữ đã được tô chỉnh tề tinh tế, khẽ gật đầu: “Thế đã học thuộc bài mà tiên sinh dạy chưa?”
“Thuộc rồi ạ.” Cẩn Ca Nhi vừa nói, vừa rung đùi đắc ý đọc nội dung bài cho Từ Lệnh Nghi nghe.
Vô cùng lưu loát.
Từ Lệnh Nghi lại khảo mấy câu.
Đáp rất rành mạch, lại còn đông xả tây lạp (lôi chuyện này kéo chuyện kia) nói một đại chú thích.
Có thể thấy, những gì mà Triệu tiên sinh dạy hắn, hắn đều tiếp thu rất nhanh.”Nếu đã làm bài xong rồi, sao không đi ra ngoài mà chơi?” Từ Lệnh Nghi rất hài lòng bưng chén trà A Kim dâng lên uống một ngụm.
“Mẫu thân nói con không được chạy lung tung.” Cẩn Ca Nhi có chút buồn bực nói, “Nhưng mẫu thân đang nói chuyện với Ngũ ca. Con phải đợi bọn họ nói xong, rồi đi bẩm với mẫu thân một tiếng”.
Sau đó lại vui vẻ nói, “Phụ thân, con nói với phụ thân nhé, con chó của con sắp sinh tiểu bảo bảo rồi đấy. Đợi khi nào nó sinh tiểu bảo bảo, con sẽ cho Dư gia tam biểu ca một con, một con cho Quý Đình, còn tặng cho Cam Thái phu nhân một con nữa. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi nhìn nhi tử bởi vì nói đến chuyện mình thích mà vẻ mặt sáng bừng phấn chấn, lại nghĩ đến bộ dạng cúi đầu của hắn vừa rồi. . . . . .
Sau khi bị Thập Nhất Nương hung hăng giáo huấn một trận, Cẩn Ca Nhi đã trở nên rất nghe lời, ngoan ngoãn hơn, và cũng hiểu chuyện hơn, không còn bá đạo như trước, nhưng cũng ít đi mấy phần nhuệ khí để cho hắn tán thưởng.
Trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt ngoan hiền như tiểu cô nương của Từ Tự Giới, “Cẩn Ca Nhi”, hắn ôm lấy nhi tử, “Có muốn đi cưỡi ngựa với phụ thân không?!”
Hai mắt Cẩn Ca Nhi sáng lên, nhưng rồi lại có chút chần chờ.
“Phụ thân”, khóe mắt hắn hơi liếc về phía A Kim, rồi nói thầm bên tai Từ Lệnh Nghi, “Giờ con không muốn đi cưỡi ngựa. Phụ thân có thể chỉ cho con núi Phổ Đà ở đâu được không?”
Từ Lệnh Nghi sửng sốt.
Sau đó bật cười ha hả.
“Được!”, hắn ôm Cẩn Ca Nhi ra ngoài, đồng thời dặn dò đám người A Kim, “Các ngươi không cần đi theo. Nếu phu nhân có hỏi, cứ bảo ta và Lục thiếu gia đang ở thư phòng.”
Từ Lệnh Nghi từ trong noãn các phía sau thư phòng lấy ra một hộp gỗ tử đàn, đem tấm《 Cửu Châu Dư Đồ 》ở trong hộp thật cẩn thận trải ra trên đại thư án làm bằng gỗ Hoàng lê.
“Đây nhé, mấy đường đậm màu đen là sông, mấy đường mảnh nhạt màu, hơi nhọn này là núi, những đám nhỏ giống như mây này là hồ, còn giống như vảy cá là biển,. . . . . . Con xem này, ở cạnh bờ biển có một đám đảo nhỏ, núi Phổ Đà là một trong số này. Nó cùng núi Ngũ Đài, núi Nga Mi, núi Cửu Hoa Sơn, hợp lại tạo thành Thiền tông tứ đại thánh địa. . . . . .”, vừa nói vừa chỉ vào vài ngọn núi khác cho Cẩn Ca Nhi xem, “núi Phổ Đà ở Tích Giang, Chu Sơn. . . . . . . . . . . .” Hắn chỉ một điểm nhỏ cách Chu Sơn không xa, “Đó là Dư Hàng.” Nói tới đây, khóe miệng hắn khẽ giương lên, “Nhà của ông ngoại con ở chỗ này. Đây là nơi mẫu thân con lớn lên. Đến mười ba tuổi mới vào kinh. . . . . .”
Cẩn Ca Nhi không khỏi tặc lưỡi: “Nhỏ quá!”, “Cái này được vẽ theo tỷ lệ một chia năm nghìn đấy.” Từ Lệnh Nghi cười lấy ngón tay chỉ chỉ: “Đây là Yến Kinh, đây là Dư Hàng. Từ Yến Kinh đến Dư Hàng phải đi mất hơn một tháng.”
Cẩn Ca Nhi càng xem càng thích thú: “Phụ thân, phụ thân, Thông Châu ở chỗ nào?”, “Con tự tìm đi!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Không phải vừa rồi ta mới chỉ cho con cách nhận biết bản đồ sao?”
Cẩn Ca Nhi bèn nằm bò trên đại thư án để tìm.
Ở thời đại này, bản đồ là trân phẩm có tiền cũng không mua được, huống hồ tấm bản đồ trong tay Từ Lệnh Nghi là để dùng trong quân đội, so với các loại bản đồ bình thường thì chi tiết hơn, các ký hiệu cũng rõ ràng hơn. Hắn rất thích món đồ này. Lúc rời chức vờ như không biết không giao ra, mấy người phó tướng tất nhiên cũng giả câm giả điếc. Quan viên bộ Binh trước mặt hắn không dám nói gì, chỉ dám nói nhỏ với mấy vị phó tướng, nhưng chẳng có ai buồn để ý. Chuyện này cứ như vậy mà không thể giải quyết. Từ Lệnh Nghi vẫn cất chiếc bản đồ trân quý này trong thư phòng.
“Phụ thân”, rất nhanh, Cẩn Ca Nhi đã chỉ vào một điểm nhỏ trong đấy, “Thông Châu!”
Từ Lệnh Nghi hơi bất ngờ.
“Từ Thông Châu đến Yến Kinh chỉ mất hai ngày” , Cẩn Ca Nhi đắc ý, “tìm ở xung quanh Yến Kinh là ra!”
“Tốt lắm, tốt lắm!” Từ Lệnh Nghi khen ngợi.
Cẩn Ca Nhi ở trên bản đồ khoa chân múa tay, lẩm bẩm: “Đến Dư Hàng phải mất hơn một tháng, từ Dư Hàng đến Chu Sơn cũng xa như vậy . . . . . . Ơ, thế thì, từ Yến kinh đến Phổ Đà, chẳng phải phải mất những hơn hai tháng?”
Không nhiều người có thể đọc được bản đồ.
Từ Lệnh Nghi không khỏi nhướng mày, ánh mắt nhìn nhi tử có thêm vài phần tán thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.