Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo

Chương 53: Chúng ta dừng lại đi

Mai Doanh Doanh

27/03/2014

Sau đó bước lên phòng, tôi mệt mỏi nằm trên phòng, ánh mắt mơ hồ nhìn trần nhà. Tại sao?Tại sao ông trời lại trêu ngươi như vậy?Tôi đã làm sai hay sao?Cả Hyun Woo nữa, sao anh lại làm vậy với tôi? Nước mắt chợt lăn dài trên hai gò má.

-Hức...hức....

-Ba mẹ ... con xin lỗi ... nếu ba mẹ biết con gái ba mẹ làm những chuyện tồi tệ như vậy ... chắc ba mẹ xấu hổ và buồn lắm ... Con xin lỗi!

-Anh Dong Hwa ... tha thứ cho em ... em không xứng với anh nữa ... xin lỗi...

Nước mắt cứ thi nhau rơi, Shin Hyun Woo đã không như trước, anh không còn là người tôi từng quen.

-Je Jae, Dong Hwa đến tìm con kìa.-mẹ tôi đứng ngoài cửa nói

-Vâng, con biết rồi, thay đồ xong con xuống.-tôi quẹt đi giọt nước mắt nói

-Ừm.

Sau khi thay đồ xong đi xuống dưới lầu, thấy anh Dong Hwa đang đợi sẵn ở phòng khách, nở nụ cười hỏi

-Sao lại tìm em?

-Hôm qua không thấy em đến trường anh lo lắm.-anh dịu dàng nói

-Ừm, anh có việc gì sao?

-Ừ, có việc rất quan trọng.

-Vậy sao?Là gì vậy?

-Tập đoàn Kang Seo đã ổn định rồi, công ty Hyoki cũng không sao, chuyện mà chúng ta nói đó...

-Chuyện chúng ta nói?Là gì vậy?

-Chúng ta đính hôn đi, anh không muốn để lâu vậy.



-Em nghĩ chưa phải lúc.

-Chưa phải lúc?Ý em là...

-Em vẫn chưa muốn đính hôn, chuyện này khoan hãy tính típ

-Sao vậy?Hay là em còn lo chuyện công ty Hyoki?

-Không có, chỉ là em đột nhiên cảm thấy chúng ta không hợp nhau.-tôi lạnh lùng nói, nhưng mà như có hàng vạn vết dao cứa vào tim, đau, đau lắm.

-Je Jae, em hôm nay sao vậy?Hay là em đùa đây, anh không thích đâu.-anh Dong Hwa cố trấn an mình, nắm lấy tay cô

-Không, em không đùa, anh Dong Hwa, em nghĩ chúng ta nên dừng lại.-tôi giật tay mình lại lãnh đạm nói

-Dừng lại?-anh bàng hoàng

-Chúng ta...chia tay đi, em chán lắm rồi.-tôi nhạt nói, sau đó quay người đi

-Je Jae, em nói chia tay là sao hả?-anh Dong Hwa níu tay cô lại

-Chia tay là chia tay chứ sao, em chán lắm rồi, em không muốn tiếp tục nữa.-tôi chán nản nhìn anh nói

-Je Jae, anh làm sai gì em cứ nói, đừng làm vậy với anh, xin em đó.-anh nghẹn ngào, siết chặt tay tôi

-Em xin lỗi, em chán lắm rồi, anh đừng quấy rầy em nữa, chúng ta chấm dứt đi.-tôi nói rồi giật tay mình lại đi lên lầu, nước mắt nhanh chóng chan hòa cả khuôn mặt, tim tôi, đau lắm.

-Je Jae...

Anh bàng hoàng ngồi khuỵu dưới sàn, nước mắt cũng thi nhau chảy, anh sợ, sợ mất cô, anh không thể sống thiếu cô được, 4 năm trước, rồi 4 năm sau, quá khứ lẫn hiện tại đều lặp lại như vậy, đều đau đớn, cào xé tim anh.

-Em xin lỗi anh...

Tôi đứng ở góc khuất trên lầu nhìn anh, nhìn anh tôi cũng đau lắm, lời nói lúc nãy, tôi biết sẽ làm anh đau, nhưng mà tôi đã không còn xứng với anh nữa, nếu cứ tiếp tục lại tổn thương anh thôi, từ tối đêm qua, trái tim tôi đã chết lặng, hình bóng của anh tôi sẽ giữ mãi chỉ là nó đã không còn như xưa, đó chỉ là 1 tình yêu âm thầm, tôi sẽ âm thầm theo dõi anh. Một đứa con gái như tôi, đã không còn xứng với người như anh nữa. Chỉ còn cách kết thúc ngay thôi.

-Dong Hwa, có chuyện gì vậy?-mẹ tôi hoảng hốt đi ra hỏi



-Bác gái, cháu...cháu phải làm sao đây?-anh Dong Hwa nghẹn ngào

-Bình tĩnh, cháu nói cho bác biết đi, có chuyện gì vậy?

-Je Jae, em ấy nói chia tay....bác làm ơn hỏi em ấy cháu đã làm gì sai?-anh Dong Hwa khẩn trương nói

-Sao lại vậy?Je Jae nó yêu cháu lắm mà.

-Cháu cũng không biết.

-Được rồi, cháu về nhà trước đi, để bác hỏi nó.-mẹ tôi vỗ vỗ bả vai anh

-Bác hỏi dùm cháu, cháu thật sự không thể sống thiếu em ấy.

-Được rồi, bác sẽ hỏi giúp, cháu về đi.

-Chào bác, cháu về.

Anh Dong Hwa cúi chào rồi lặng lẽ bước đi, bóng của anh đơn độc, đến khi khuất dần tôi mới đi xuống, nhìn mẹ tôi 1 cái, sau đó đi vào trong bếp

-Chuyện gì xảy ra mà con phải chia tay Dong Hwa vậy?-mẹ tôi từ tốn hỏi

-Không có gì cả mẹ, con cảm thấy chán nên chia tay thôi.-tôi mở tủ lạnh ra lấy chai nước khoáng nói

-Thật sao?Từ tối hôm qua trở về tới giờ, con luôn như vậy, có gì hả?-mẹ tôi nghi hoặc hỏi

-Mẹ, mẹ đa nghi quá, con nào có.-tôi nói, lấy chai nước uống ừng ực

-Thật sao?Có gì cứ nói cho mẹ biết, đừng giấu mẹ.-mẹ tôi hiền từ xoa đầu tôi

-Con biết mà, con rất yêu mẹ, yêu gia đình mình.-tôi mỉm cười, rồi đi lên lầu

{Từ đây, chị Je Jae sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới, đau khổ, nước mắt cũng rơi khá nhìu}

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook