Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo
Chương 54: Làm vợ anh đi, Je Jae!!!
Mai Doanh Doanh
27/03/2014
Hôm sau tôi vẫn đến trường như mọi ngày, chỉ là đã không còn như trước, cảm giác rất mệt mỏi, chẳng lẽ đã là phụ nữ thì đều cảm giác như vậy sao?
-Je Jae, sao hôm qua bồ nghĩ vậy?-Ji Ki đột nhiên vỗ vai tôi
-Này, định làm tớ đứng tim chết à.-tôi đánh nhẹ vào người Ji Ki
-Có đâu, hôm qua bồ không học mình với Soo Jin buồn chết được.
-Được rồi, hôm qua tớ bận tí việc nên xin nghĩ.
-Ừa, lên lớp thôi, chắc Soo Jin đang ở trong lớp đợi 2 đứa mình đó.
-Ừm.
Nói rồi cùng lên lớp với Ji Ki, vào bàn mình ngồi, mệt mỏi nằm dài trên bàn
-Trông bồ có vẻ rất mệt?-Soo Jin quay xuống lo lắng hỏi
-Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.-tôi mỉm cười đáp
-Nếu không ổn thì xuống phòng y tế đi.
-Không cần.
-Cần mà, nếu xem tớ là bạn thì nghe lời tớ đi, mau.-Soo Jin giục
-Cậu y bà cụ non, tớ đi liền.-tôi uể oải đi ra khỏi lớp
.....::: Phòng y tế :::.....
-Chị Rae Ah em cảm thấy hơi mệt, cho em nằm nghĩ 1 lát.-tôi nhìn chị Rae Ah nói
-Ừm, em vào trong nằm đi.-chị Rae Ah khẽ gật đầu
-Vâng.-tôi nói rồi vào trong nằm lên giường nghĩ, nhắm mắt.
Rae Ah nhìn cô mệt mỏi nằm xuống khẽ lắc đầu thở dài.
...............
-Em ấy đang ngủ, em đừng làm phiền.
-Em biết rồi chị hai
-Em làm gì em ấy mà trông em ấy mệt mỏi vậy.
-Có gì đâu chị.
-Thật sao?
-Thật, chỉ là trao đổi tí thôi
-Trao đổi?Em lại làm gì nữa?
-Không có, chị yên tâm đi.
-Ừ, nếu em làm gì em ấy chị không tha đâu.
-Dạ, em biết mà.
...............
Lúc mơ màng ngủ tôi nghe cuộc đối thoại của ai đó, giọng của 1 nam và 1 nữ, nghe rất quen nha, không suy nghĩ, thiếp đi lúc nào không hay.
Trong lúc cô ngủ say, anh vươn bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, ngắm nhìn cô ngủ, đến 1 lúc lâu sau mới bước ra khỏi phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến lúc tôi thức dậy thì cũng là lúc giờ giải lao, vươn vai lấy tinh thần, sau đó bước xuống giường nghỉ, đi vào toilet rửa mặt lấy tinh thần.
-Tao không biết nhỏ đó có gì tốt mà anh Dong Hwa phải làm vậy?-giọng 1 người nử sinh nói
-Ừm, tao thấy bình thường, anh ấy hoàn hảo như vậy thiếu gì cô gái theo, vậy mà làm vậy cho mất mặt.
-Ừ, đúng vậy, tao thấy nhỏ đó chắc khùng rồi.
-Thôi đi, bàn nhiêu được, ra ngoài xem.
-Ừm.
Đợi 2 nữ sinh kia rời khỏi toilet tôi mới bước ra, vặn vòi nước hất 1 ít nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, anh Dong Hwa, anh lại làm gì nữa???Em thật hết cách với anh, đợi em tuyệt tình anh mới chịu sao?
Ra khỏi toilet, mọi ánh mắt đều dồn về tôi, ừ, thích cứ nhìn, dù gì tôi cũng đâu thiệt hại gì, nhìn thoải mái đi, coi chừng lé luôn đó.
"Park Je Jae...em tha lỗi cho anh đi"
Bước chân tôi dừng lại trên dãy hành lang khi giọng nói của anh Dong Hwa lại vang lên trong loa phát thanh của trường
"Je Jae, anh biết anh sai rồi, tha lỗi cho anh đi, anh hứa sẽ không làm em buồn nữa, anh yêu em nhiều lắm, nếu em nghe thấy hãy lên phòng phát thanh của trường, anh đợi em"
-Rãnh rỗi.-tôi nói bước đi tiếp chỉ là không đi lên phòng phát thanh theo lời anh nói
"Anh biết em sẽ không lên phòng phát thanh, nhưng em hãy nghe anh lần này đi, anh thật sự có việc quan trọng muốn nói"
Khẽ mỉm cười, vẫn là anh hiểu tôi nhất, mọi suy nghĩ của tôi anh đều biết, đã vậy tôi nghe theo anh, xem xem anh bày trò gì. Mở cửa phòng phát thanh bước vào, anh Dong Hwa đang đợi sẵn, trên tay cầm 1 chiếc hộp màu đỏ nhỏ.
Ở căn phòng khác, người con trai nghe xong, sắc mặt đen lại, tay nắm chặt, chứng tỏ anh rất giận, Park Je Jae, tốt nhất em đừng chọc giận tôi, nếu không em lãnh hậu quả không được đâu. Ánh mắt tản ra 1 luồng khí lạnh, sau đó dõng dạc bước đi.
...
-Có việc gì?-tôi liếc nhìn chiếc hộp trên tay anh hỏi
-Anh không biết em giận anh chuyện gì, nhưng mà em hãy tha thứ cho anh đi.-anh Dong Hwa tiến lại phía tôi
-Nói đi, tôi còn có việc.
Anh Dong Hwa khẽ mỉm cười, sau đó khuỵu người trước, quỳ 1 chân, nâng chiếc hộp trên tay mở ra, bên trong là 1 chiếc nhẫn kim cương
-Em hãy làm vợ anh đi...
-Je Jae, sao hôm qua bồ nghĩ vậy?-Ji Ki đột nhiên vỗ vai tôi
-Này, định làm tớ đứng tim chết à.-tôi đánh nhẹ vào người Ji Ki
-Có đâu, hôm qua bồ không học mình với Soo Jin buồn chết được.
-Được rồi, hôm qua tớ bận tí việc nên xin nghĩ.
-Ừa, lên lớp thôi, chắc Soo Jin đang ở trong lớp đợi 2 đứa mình đó.
-Ừm.
Nói rồi cùng lên lớp với Ji Ki, vào bàn mình ngồi, mệt mỏi nằm dài trên bàn
-Trông bồ có vẻ rất mệt?-Soo Jin quay xuống lo lắng hỏi
-Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.-tôi mỉm cười đáp
-Nếu không ổn thì xuống phòng y tế đi.
-Không cần.
-Cần mà, nếu xem tớ là bạn thì nghe lời tớ đi, mau.-Soo Jin giục
-Cậu y bà cụ non, tớ đi liền.-tôi uể oải đi ra khỏi lớp
.....::: Phòng y tế :::.....
-Chị Rae Ah em cảm thấy hơi mệt, cho em nằm nghĩ 1 lát.-tôi nhìn chị Rae Ah nói
-Ừm, em vào trong nằm đi.-chị Rae Ah khẽ gật đầu
-Vâng.-tôi nói rồi vào trong nằm lên giường nghĩ, nhắm mắt.
Rae Ah nhìn cô mệt mỏi nằm xuống khẽ lắc đầu thở dài.
...............
-Em ấy đang ngủ, em đừng làm phiền.
-Em biết rồi chị hai
-Em làm gì em ấy mà trông em ấy mệt mỏi vậy.
-Có gì đâu chị.
-Thật sao?
-Thật, chỉ là trao đổi tí thôi
-Trao đổi?Em lại làm gì nữa?
-Không có, chị yên tâm đi.
-Ừ, nếu em làm gì em ấy chị không tha đâu.
-Dạ, em biết mà.
...............
Lúc mơ màng ngủ tôi nghe cuộc đối thoại của ai đó, giọng của 1 nam và 1 nữ, nghe rất quen nha, không suy nghĩ, thiếp đi lúc nào không hay.
Trong lúc cô ngủ say, anh vươn bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, ngắm nhìn cô ngủ, đến 1 lúc lâu sau mới bước ra khỏi phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến lúc tôi thức dậy thì cũng là lúc giờ giải lao, vươn vai lấy tinh thần, sau đó bước xuống giường nghỉ, đi vào toilet rửa mặt lấy tinh thần.
-Tao không biết nhỏ đó có gì tốt mà anh Dong Hwa phải làm vậy?-giọng 1 người nử sinh nói
-Ừm, tao thấy bình thường, anh ấy hoàn hảo như vậy thiếu gì cô gái theo, vậy mà làm vậy cho mất mặt.
-Ừ, đúng vậy, tao thấy nhỏ đó chắc khùng rồi.
-Thôi đi, bàn nhiêu được, ra ngoài xem.
-Ừm.
Đợi 2 nữ sinh kia rời khỏi toilet tôi mới bước ra, vặn vòi nước hất 1 ít nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, anh Dong Hwa, anh lại làm gì nữa???Em thật hết cách với anh, đợi em tuyệt tình anh mới chịu sao?
Ra khỏi toilet, mọi ánh mắt đều dồn về tôi, ừ, thích cứ nhìn, dù gì tôi cũng đâu thiệt hại gì, nhìn thoải mái đi, coi chừng lé luôn đó.
"Park Je Jae...em tha lỗi cho anh đi"
Bước chân tôi dừng lại trên dãy hành lang khi giọng nói của anh Dong Hwa lại vang lên trong loa phát thanh của trường
"Je Jae, anh biết anh sai rồi, tha lỗi cho anh đi, anh hứa sẽ không làm em buồn nữa, anh yêu em nhiều lắm, nếu em nghe thấy hãy lên phòng phát thanh của trường, anh đợi em"
-Rãnh rỗi.-tôi nói bước đi tiếp chỉ là không đi lên phòng phát thanh theo lời anh nói
"Anh biết em sẽ không lên phòng phát thanh, nhưng em hãy nghe anh lần này đi, anh thật sự có việc quan trọng muốn nói"
Khẽ mỉm cười, vẫn là anh hiểu tôi nhất, mọi suy nghĩ của tôi anh đều biết, đã vậy tôi nghe theo anh, xem xem anh bày trò gì. Mở cửa phòng phát thanh bước vào, anh Dong Hwa đang đợi sẵn, trên tay cầm 1 chiếc hộp màu đỏ nhỏ.
Ở căn phòng khác, người con trai nghe xong, sắc mặt đen lại, tay nắm chặt, chứng tỏ anh rất giận, Park Je Jae, tốt nhất em đừng chọc giận tôi, nếu không em lãnh hậu quả không được đâu. Ánh mắt tản ra 1 luồng khí lạnh, sau đó dõng dạc bước đi.
...
-Có việc gì?-tôi liếc nhìn chiếc hộp trên tay anh hỏi
-Anh không biết em giận anh chuyện gì, nhưng mà em hãy tha thứ cho anh đi.-anh Dong Hwa tiến lại phía tôi
-Nói đi, tôi còn có việc.
Anh Dong Hwa khẽ mỉm cười, sau đó khuỵu người trước, quỳ 1 chân, nâng chiếc hộp trên tay mở ra, bên trong là 1 chiếc nhẫn kim cương
-Em hãy làm vợ anh đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.