Chương 3: Là ba phải không?
Tiểu Thiên
15/01/2022
Cậu nhóc hỏi xong liền thu hồi ánh mắt, rồi nhìn chằm chằm Đường Thi, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Đường Thi không biết đứa nhỏ này lại thông minh đến vậy, nhưng làm sao cô trả lời được câu hỏi này đây?
Bạc Dạ hận cô, ngay từ lúc bắt đầu anh đã không biết đến sự tồn tại của Đường Duy, nếu như anh biết bọn họ còn có một đứa con trên thế gian này, anh sẽ chỉ đối với cô càng tàn nhẫn hơn trước mà thôi.
Đối với cô, Đường Duy chính là món quà mà ông trời ban tặng cho cô trong lúc cô đau khổ tuyệt vọng nhất, nếu như không có Đường Duy, cô sớm đã không còn trên thế gian này rồi.
Vì vậy đối với cô mà nói, ba của Đường Duy là ai vốn không quan trọng, thằng bé chỉ cần có cô là đủ rồi.
“Không phải, chú ấy không phải ba con đâu.”
Đường Thi phủ nhận, né tránh ánh mắt của Đường Duy.
“Đường Duy, người đó vĩnh viễn không thể nào là ba con được. Chú ấy… thân phận chú ấy như vậy, sao có thể có quan hệ gì với chúng ta được chứ. Con đừng có đoán mò.”
Đường Duy thấy cô phủ nhận vậy cũng không phản bác lại gì, chỉ nhìn vào khuôn mặt ảm đạm của cô rồi cười ngọt ngào, cánh tay bụ bẫm ôm chặt lấy cô.
“Dạ, mẹ nói không phải thì là không phải. Đường Duy chỉ cần có mẹ là đủ rồi, người đó không có quan hệ gì với chúng ta hết. Cho dù có ngày ba thật sự tìm đến, con cũng sẽ cầm gậy đuổi ông ta ra ngoài.”
Đường Thi nghe vậy, bị cậu nhóc chọc cho phì cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
“Thằng nhóc thối, ai dạy con nói những lời này vậy?”
“Là bác dạy con đó.”
Đường Duy dí dỏm nháy mắt mấy cái, không hề có chút tự giác bảo vệ đồng đội.
“Bác dạy con dỗ mẹ vui như vậy thì có thể lừa mẹ mua cho đồ ăn vặt.”
Đường Thi nghe thấy lời này thì chút cảm động vừa rồi lập tức tan biến nhưng rốt cuộc cũng không tức giận.
Cô đối với người anh Đường Dịch này, trong lòng luôn biết ơn. Năm đó nếu không phải anh ấy đưa Đường Duy ra khỏi nhà giam, lại chăm sóc tỉ mỉ bốn năm thì cô không biết Đường Duy còn có thể sống đến bây giờ hay không.
Ở trong lồng giam âm u không thấy hy vọng đó, không ai muốn mẹ con cô được sống tốt cả.
May mà tất cả đều đã qua rồi, từ nay về sau, bọn họ chỉ cần nhìn về tương lại là được rồi.
Đường Dịch bây giờ mở một văn phòng thiết kế độc lập, mấy ngày này vừa hay nhận được một đơn lớn, mỗi ngày đều bận đến tận tối, cũng không thèm về nhà.
Sau khi cô ra tù, Đường Dịch đã đón cô đến Hải Thành, hai người vừa nghe ngóng tin tức của ba mẹ vừa chăm sóc lẫn nhau sống qua ngày.
Đường Thi từng là cô gái tự tin ngút trời, tài năng, diễm lệ thời trẻ. Bản thảo thiết kế của cô đã được nhãn hiệu lớn nhất nước ngoài là Lam Huyết chú ý, yêu cầu cô tham gia vào bản thiết kế mùa xuân của họ, sau đó cô liền trở thành ngôi sao sáng rực trong ngành, càng ngày càng nổi.
Có lẽ gặp gỡ Bạc Dạ chính là kiếp nạn của cuộc đời cô, một con người kiêu ngạo như cô, đã vì anh mà trở thành trò cười cho thiên hạ, chật vật khôn cùng.
Bây giờ đổi nghệ danh bắt đầu lại từ đầu, tuy khó khăn hơn trước rất nhiều nhưng nuôi Đường Duy thì không có vấn đề gì.
Ảnh trên màn hình điện tử đã trở thành ảnh của người khác, tâm trạng hoảng loạn của Đường Thi cuối cùng cũng từ từ khôi phục lại.
Đường Duy thấy tâm trạng mẹ đã tốt lên liền bắt đầu giục cô.
“Mẹ, mẹ có biết lúc bác tức giận hay nói gì không?”
Đường Thi lắc đầu nói: “Mẹ không biết.”
Đường Duy bắt chước dáng vẻ phồng má nhíu mày của Đường Dịch.
“Bác sẽ nói, hai mẹ con này lại dám đến muộn, mình như kiểu nô lệ của bọn họ thế này. Trong nhà này rốt cuộc là ai kiếm tiền đây, không có chút tự giác của người làm thuê gì cả.”
Đường Thi giả bộ dáng vẻ bị cậu nhóc dọa sợ cười nói: “Bác thật hung dữ.”
“Vì vậy chúng ta phải đi nhanh lên, vốn dĩ lúc đi đã muộn rồi, lại ngồi đây lâu như vậy, nếu như để bác đợi lâu, hôm nay bác nhất định lại bắt mẹ con mình dọn dẹp văn phòng cho mà xem.”
Đường Duy vừa nói vừa kéo mẹ đứng dậy.
Đường Thi xoa đầu con trai, nói với giọng trượng nghĩa: “Không sao đâu, có mẹ làm chỗ dựa cho con, bác con không dám bắt nạt chúng ta đâu.”
Đường Duy lại bĩu môi nói: “Cũng không biết lần trước là ai bị bác phạt phải lau nhà một tuần.”
“Có chuyện này sao? Ai vậy?”
Đường Thi nghiêng đầu cố ý giả ngốc, thấy có taxi tới, liền vội vẫy lại.
Không ngờ lúc lên xe, có một người đàn ông mặc vest đi giày Tây cũng đi sang từ bên kia đường, anh ta chỉ để ý nghe điện thoại nên nhất thời không tránh kịp, va phải Đường Thi.
Đường Thi không đứng vững, cả người liền ngã xuống đất.
“Mẹ.”
Đường Duy vội vã chạy đến, kéo tay cô muốn dìu cô dậy.
Đường Thi phản ứng lại, nắm lấy tay nhỏ của cậu nhóc, rồi tự mình đứng dậy.
Đường Duy không yên tâm nhìn một lượt từ đầu đến chân cô, lo lắng nói: “Mẹ, mẹ có sao không, có bị trẹo chân không?”
Đường Thi mím môi lắc đầu, cô chỉ bị đụng trúng cổ tay, những chỗ khác không có vấn đề gì cả.
Người đàn ông va phải cô lúc này cuối cùng cũng hoàn hồn lại, không để ý người đầu dây kia vẫn đang nói liền trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó bước vội đến trước mặt Đường Thi, đang muốn xin lỗi cô thì Đường Duy lại phẫn nộ đi đến đá anh ta một cái.
“Chú là người xấu, sao chú lại bắt nạt mẹ của cháu?”
Đường Thi không ngờ cậu bé lại lại phản ứng mạnh như vậy, vội vàng kéo cậu bé lại.
“Đường Duy, đừng như vậy, chú ấy không cố ý làm như vậy đâu.”
Người đàn ông kia phủi bộ đồ được cắt may vừa vặn của mình vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi tôi chỉ không nhìn rõ đường mà thôi, cái thằng bé này sao lại không phân biệt tốt xấu gì thế.”
Kết quả khi anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy mặt của đưa bé, cả người như là bị điện giật, đột nhiên đứng sững lại.
“Cháu, cháu…”
Trúng tà rồi, sao đứa bé này lại giống như đúc với Bạc Dạ thế này, không phải là cục nợ phong lưu hồi trước đấy chứ?
Nghĩ vậy, anh ta lại chuyển ánh mắt sang người phụ nữ bên cạnh, trong lòng lại càng kinh ngạc.
Đường Thi, không ngờ người phụ nữ này lại là Đường Thi.
Năm năm trước lúc anh ta vẫn chưa đến Hải Thành, đã nghe được một chuyện lớn, thái tử Hải Thành Bạc Dạ vì đại nghĩa diệt thân, đưa cả vợ mình vào tù.
Vợ của anh là ai?
Chính là cô cả nhà họ Đường ở Hải Thành, là Đường Thi tài hoa hơn người, khí chất cao ngạo.
Lúc anh ta nhìn thấy người phụ nữ trên bản tin, liền cảm thấy rung động. Cô gái như vậy và Bạc Dạ mới thật sự là một đôi trời đất tác thành. Chỉ là không ngờ được bọn họ lại có kết cục như vậy.
Thì ra thời gian năm năm đã trôi qua nhanh như vậy, Đường Thi đã ra tù rồi.
Vậy đứa trẻ này…
Người đàn ông nhìn khuôn mặt như phiên bản thu nhỏ của Bạc Dạ thì làm gì còn nghi ngờ gì nữa.
Còn phải hỏi hay sao, chắc chắn là con trai của Đường Thi và Bạc Dạ rồi.
Đường Thi thấy người đàn ông đứng sững ra như kiểu trúng tà, có chút lo lắng huơ huơ tay trước mặt anh ta.
“Này anh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông lập tức hoàn hồn, vừa lắc đầu thì cậu nhóc bên cạnh đã giục cô lên xe.
“Mẹ, chúng ta kệ chú ấy đi, người bị đụng trúng cũng không phải chú ấy, làm sao có thể có chuyện gì được. Chúng ta mau đi thôi, bác tài đã đợi lâu lắm rồi.”
Đường Duy đẩy Đường Thi vào trong, không đợi cô ngồi vững đã thẳng thừng đóng luôn cửa xe lại.
Người đàn ông ngây ngốc nhìn theo, vội vàng lấy điện thoại chụp hai mẹ con một tấm trước khi xe taxi rời đi.
Vừa mới chụp xong thì chuông điện thoại vang lên.
Đường Thi không biết đứa nhỏ này lại thông minh đến vậy, nhưng làm sao cô trả lời được câu hỏi này đây?
Bạc Dạ hận cô, ngay từ lúc bắt đầu anh đã không biết đến sự tồn tại của Đường Duy, nếu như anh biết bọn họ còn có một đứa con trên thế gian này, anh sẽ chỉ đối với cô càng tàn nhẫn hơn trước mà thôi.
Đối với cô, Đường Duy chính là món quà mà ông trời ban tặng cho cô trong lúc cô đau khổ tuyệt vọng nhất, nếu như không có Đường Duy, cô sớm đã không còn trên thế gian này rồi.
Vì vậy đối với cô mà nói, ba của Đường Duy là ai vốn không quan trọng, thằng bé chỉ cần có cô là đủ rồi.
“Không phải, chú ấy không phải ba con đâu.”
Đường Thi phủ nhận, né tránh ánh mắt của Đường Duy.
“Đường Duy, người đó vĩnh viễn không thể nào là ba con được. Chú ấy… thân phận chú ấy như vậy, sao có thể có quan hệ gì với chúng ta được chứ. Con đừng có đoán mò.”
Đường Duy thấy cô phủ nhận vậy cũng không phản bác lại gì, chỉ nhìn vào khuôn mặt ảm đạm của cô rồi cười ngọt ngào, cánh tay bụ bẫm ôm chặt lấy cô.
“Dạ, mẹ nói không phải thì là không phải. Đường Duy chỉ cần có mẹ là đủ rồi, người đó không có quan hệ gì với chúng ta hết. Cho dù có ngày ba thật sự tìm đến, con cũng sẽ cầm gậy đuổi ông ta ra ngoài.”
Đường Thi nghe vậy, bị cậu nhóc chọc cho phì cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
“Thằng nhóc thối, ai dạy con nói những lời này vậy?”
“Là bác dạy con đó.”
Đường Duy dí dỏm nháy mắt mấy cái, không hề có chút tự giác bảo vệ đồng đội.
“Bác dạy con dỗ mẹ vui như vậy thì có thể lừa mẹ mua cho đồ ăn vặt.”
Đường Thi nghe thấy lời này thì chút cảm động vừa rồi lập tức tan biến nhưng rốt cuộc cũng không tức giận.
Cô đối với người anh Đường Dịch này, trong lòng luôn biết ơn. Năm đó nếu không phải anh ấy đưa Đường Duy ra khỏi nhà giam, lại chăm sóc tỉ mỉ bốn năm thì cô không biết Đường Duy còn có thể sống đến bây giờ hay không.
Ở trong lồng giam âm u không thấy hy vọng đó, không ai muốn mẹ con cô được sống tốt cả.
May mà tất cả đều đã qua rồi, từ nay về sau, bọn họ chỉ cần nhìn về tương lại là được rồi.
Đường Dịch bây giờ mở một văn phòng thiết kế độc lập, mấy ngày này vừa hay nhận được một đơn lớn, mỗi ngày đều bận đến tận tối, cũng không thèm về nhà.
Sau khi cô ra tù, Đường Dịch đã đón cô đến Hải Thành, hai người vừa nghe ngóng tin tức của ba mẹ vừa chăm sóc lẫn nhau sống qua ngày.
Đường Thi từng là cô gái tự tin ngút trời, tài năng, diễm lệ thời trẻ. Bản thảo thiết kế của cô đã được nhãn hiệu lớn nhất nước ngoài là Lam Huyết chú ý, yêu cầu cô tham gia vào bản thiết kế mùa xuân của họ, sau đó cô liền trở thành ngôi sao sáng rực trong ngành, càng ngày càng nổi.
Có lẽ gặp gỡ Bạc Dạ chính là kiếp nạn của cuộc đời cô, một con người kiêu ngạo như cô, đã vì anh mà trở thành trò cười cho thiên hạ, chật vật khôn cùng.
Bây giờ đổi nghệ danh bắt đầu lại từ đầu, tuy khó khăn hơn trước rất nhiều nhưng nuôi Đường Duy thì không có vấn đề gì.
Ảnh trên màn hình điện tử đã trở thành ảnh của người khác, tâm trạng hoảng loạn của Đường Thi cuối cùng cũng từ từ khôi phục lại.
Đường Duy thấy tâm trạng mẹ đã tốt lên liền bắt đầu giục cô.
“Mẹ, mẹ có biết lúc bác tức giận hay nói gì không?”
Đường Thi lắc đầu nói: “Mẹ không biết.”
Đường Duy bắt chước dáng vẻ phồng má nhíu mày của Đường Dịch.
“Bác sẽ nói, hai mẹ con này lại dám đến muộn, mình như kiểu nô lệ của bọn họ thế này. Trong nhà này rốt cuộc là ai kiếm tiền đây, không có chút tự giác của người làm thuê gì cả.”
Đường Thi giả bộ dáng vẻ bị cậu nhóc dọa sợ cười nói: “Bác thật hung dữ.”
“Vì vậy chúng ta phải đi nhanh lên, vốn dĩ lúc đi đã muộn rồi, lại ngồi đây lâu như vậy, nếu như để bác đợi lâu, hôm nay bác nhất định lại bắt mẹ con mình dọn dẹp văn phòng cho mà xem.”
Đường Duy vừa nói vừa kéo mẹ đứng dậy.
Đường Thi xoa đầu con trai, nói với giọng trượng nghĩa: “Không sao đâu, có mẹ làm chỗ dựa cho con, bác con không dám bắt nạt chúng ta đâu.”
Đường Duy lại bĩu môi nói: “Cũng không biết lần trước là ai bị bác phạt phải lau nhà một tuần.”
“Có chuyện này sao? Ai vậy?”
Đường Thi nghiêng đầu cố ý giả ngốc, thấy có taxi tới, liền vội vẫy lại.
Không ngờ lúc lên xe, có một người đàn ông mặc vest đi giày Tây cũng đi sang từ bên kia đường, anh ta chỉ để ý nghe điện thoại nên nhất thời không tránh kịp, va phải Đường Thi.
Đường Thi không đứng vững, cả người liền ngã xuống đất.
“Mẹ.”
Đường Duy vội vã chạy đến, kéo tay cô muốn dìu cô dậy.
Đường Thi phản ứng lại, nắm lấy tay nhỏ của cậu nhóc, rồi tự mình đứng dậy.
Đường Duy không yên tâm nhìn một lượt từ đầu đến chân cô, lo lắng nói: “Mẹ, mẹ có sao không, có bị trẹo chân không?”
Đường Thi mím môi lắc đầu, cô chỉ bị đụng trúng cổ tay, những chỗ khác không có vấn đề gì cả.
Người đàn ông va phải cô lúc này cuối cùng cũng hoàn hồn lại, không để ý người đầu dây kia vẫn đang nói liền trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó bước vội đến trước mặt Đường Thi, đang muốn xin lỗi cô thì Đường Duy lại phẫn nộ đi đến đá anh ta một cái.
“Chú là người xấu, sao chú lại bắt nạt mẹ của cháu?”
Đường Thi không ngờ cậu bé lại lại phản ứng mạnh như vậy, vội vàng kéo cậu bé lại.
“Đường Duy, đừng như vậy, chú ấy không cố ý làm như vậy đâu.”
Người đàn ông kia phủi bộ đồ được cắt may vừa vặn của mình vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi tôi chỉ không nhìn rõ đường mà thôi, cái thằng bé này sao lại không phân biệt tốt xấu gì thế.”
Kết quả khi anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy mặt của đưa bé, cả người như là bị điện giật, đột nhiên đứng sững lại.
“Cháu, cháu…”
Trúng tà rồi, sao đứa bé này lại giống như đúc với Bạc Dạ thế này, không phải là cục nợ phong lưu hồi trước đấy chứ?
Nghĩ vậy, anh ta lại chuyển ánh mắt sang người phụ nữ bên cạnh, trong lòng lại càng kinh ngạc.
Đường Thi, không ngờ người phụ nữ này lại là Đường Thi.
Năm năm trước lúc anh ta vẫn chưa đến Hải Thành, đã nghe được một chuyện lớn, thái tử Hải Thành Bạc Dạ vì đại nghĩa diệt thân, đưa cả vợ mình vào tù.
Vợ của anh là ai?
Chính là cô cả nhà họ Đường ở Hải Thành, là Đường Thi tài hoa hơn người, khí chất cao ngạo.
Lúc anh ta nhìn thấy người phụ nữ trên bản tin, liền cảm thấy rung động. Cô gái như vậy và Bạc Dạ mới thật sự là một đôi trời đất tác thành. Chỉ là không ngờ được bọn họ lại có kết cục như vậy.
Thì ra thời gian năm năm đã trôi qua nhanh như vậy, Đường Thi đã ra tù rồi.
Vậy đứa trẻ này…
Người đàn ông nhìn khuôn mặt như phiên bản thu nhỏ của Bạc Dạ thì làm gì còn nghi ngờ gì nữa.
Còn phải hỏi hay sao, chắc chắn là con trai của Đường Thi và Bạc Dạ rồi.
Đường Thi thấy người đàn ông đứng sững ra như kiểu trúng tà, có chút lo lắng huơ huơ tay trước mặt anh ta.
“Này anh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông lập tức hoàn hồn, vừa lắc đầu thì cậu nhóc bên cạnh đã giục cô lên xe.
“Mẹ, chúng ta kệ chú ấy đi, người bị đụng trúng cũng không phải chú ấy, làm sao có thể có chuyện gì được. Chúng ta mau đi thôi, bác tài đã đợi lâu lắm rồi.”
Đường Duy đẩy Đường Thi vào trong, không đợi cô ngồi vững đã thẳng thừng đóng luôn cửa xe lại.
Người đàn ông ngây ngốc nhìn theo, vội vàng lấy điện thoại chụp hai mẹ con một tấm trước khi xe taxi rời đi.
Vừa mới chụp xong thì chuông điện thoại vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.