Chương 2: Tống vào trại giam
Tiểu Thiên
15/01/2022
“Không muốn? Đường Thi, cô tự nhìn lại cơ thể dâm đãng của mình đi, cô thật sự tưởng rằng cô còn là cô cả của nhà họ Đường tự cao tự đại sao? Mở mắt to ra mà nhìn cho tôi, nhìn tôi chơi cô như thế nào. Lát nữa tôi sẽ khiến cô phải cầu xin tôi làm chuyện đấy với cô.”
Bạc Dạ nhướng mày giễu cợt cô, một tay nhanh chóng rút gậy mát xa còn đang chuyển động điên cuồng bên trong cơ thể cô, sau đó đè lên người cô dùng lực động thân đâm một cái, cự vật cắm sâu vào đến tận gốc.
Tiếng hét thảm thương của người phụ nữ rung động khắp căn phòng, một luồng khí dâm dục từ trên giường chầm chậm tỏa ra, tiếng chuông leng keng ngân vang trong bàn tay của người đàn ông hóa thành những nốt nhạc mĩ miều, cơ thể bị dục vọng thiêu đốt của người đàn ông cứ như một tấm lưới khổng lồ khóa chặt vây lấy cô dưới thân.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông cuối cùng cũng ngừng giày vò cô, đứng lên khỏi cơ thể cô với nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.
Đường Thi cố gắng chịu đựng cơn đau trên cơ thể, nước mắt lại chậm rãi nhỏ xuống từ khóe mắt.
“Bạc Dạ, anh đối xử với tôi như vậy, cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp báo ứng. An Mật trong mắt anh là viên đá quý, nhưng cô ta đối với tôi không hề đáng một đồng nào. Bất kể là gia thế, học vấn hay là hoàn cảnh, cô ta ngay cả đầu ngón tay của tôi cũng không bằng.”
Lúc này Bạc Dạ đã mặc quần áo xong, quay đầu lại cho cô một cái tát không chút do dự.
“Cô là cái thá gì. So sánh cô với cô ấy sao? Cô không xứng. Đường Thi, cô không thực sự cho rằng tôi chỉ có thủ đoạn này đối với cô đấy chứ? Giết người thì đền mạng, cô đã giết An Mật, suốt đời này, tôi cũng sẽ không để cô sống yên đâu.”
Anh vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạc Dạ không hề quan tâm, chỉ cười mỉa tháo vòng sắt trên tay Đường Thi xuống, tùy tiện cầm lấy tấm chăn ném lên người cô, xoay người bước ra mở cửa.
Hai người cảnh sát bước thẳng vào phòng, trước tiên liếc nhìn Bạc Dạ một cái, sau khi gật đầu chào lại bước nhanh đến trước giường, trong ánh mắt sửng sốt của Đường Thi, nhanh lẹ dứt khoát còng tay cô lại, sau đó quấn cả người cô trong chăn kéo ra ngoài.
Đường Thi thấy tình cảnh này, đột nhiên máu khắp người chảy ngược mãnh liệt.
“Thả tôi ra, mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi?”
Bạc Dạ đứng trước cửa vẻ mặt không cảm xúc nói: “Đường Thi, cô ngây thơ quá rồi, nếu như không có chứng cứ xác thực, cô cho rằng bọn họ có thể dựa vào cái gì để bắt cô? Cái mạng hèn hạ của cô chỉ đáng sống trong trại giam thôi, quãng đời còn lại sau này, tôi muốn cô phải chuộc tội cho An Mật trong sự đau khổ tột cùng.”
Đường Thi nghe thấy lời anh nói, nhìn anh với sự thù hận không chút che giấu trên gương mặt, trong lòng dần hiểu ra được gì đó, đột nhiên ngửa đầu cười bi thảm.
“Bạc Dạ, là tôi sai rồi, tôi đã xem thường tình cảm của anh đối với cô ta, cũng quá đề cao tình cảm vợ chồng giữa chúng ta. Hóa ra… hóa ra tôi ở trong mắt anh vốn dĩ không đáng được nhắc tới. Nhưng tôi nói cho anh biết, cho dù có chết, tôi cũng sẽ không nhận sai. Con khốn đó không phải tôi giết. Không phải.”
Bạc Dạ không còn kiên nhẫn nhíu mày lại, lười tranh cãi với cô, xua tay bảo cảnh sát đưa cô đi.
Đường Thi giãy giụa quay đầu lại nhìn vào mặt anh, một ngụm máu từ trong miệng bất ngờ phun ra.
“Bạc Dạ, anh sẽ phải hối hận.”
Người đàn ông giống như không nghe thấy lời cô nói, trong ánh mắt đau khổ của cô, anh dứt khoát đóng cửa lại, thẳng thừng cắt đứt ý niệm ngoan cố cuối cùng của cô.
Bên ngoài không biết từ bao giờ đã đổ một cơn mưa lớn, từng hạt mưa lớn tựa như con dao cắt khứa vào cơ thể Đường Thi, cô bị ấn vào trong xe cảnh sát, tiếng cười điên rồ không ngừng trào ra từ khóe miệng khiến cho hai viên cảnh sát run rẩy sợ hãi.
“Bạc Dạ, tình vợ chồng đã cạn, ân oán không tiêu tan. Nếu như tôi không chết, chỉ mong kiếp này không phải nhìn thấy anh nữa. Nếu như tôi chết, vậy đó là niềm may mắn không gì sánh bằng của tôi.”.
Tình không ai cần đến là tình sâu đậm, tình không được ngoảnh nhìn chính là tương tư.
Cô thông suốt rồi, cuối cùng cô cũng hiểu rõ rồi.
Bạc Dạ ngay từ khi bắt đầu đã chưa từng muốn bỏ qua cho cô, anh giày vò cô, làm nhục cô, giẫm đạp dưới chân mình tự tôn, sinh mạng của cô, sau đó lại tống cô vào trại giam, chính là muốn đập nát triệt để từ thể xác đến tinh thần, toàn bộ niềm kiêu hãnh của cô.
Trong mắt anh, anh vốn dĩ không hề để tâm cô có nhận tội hay không, bởi vì ngay từ ban đầu, anh đã phán quyết hình phạt cho cô rồi.
Đường Thi cười đến nỗi ho ra máu, cơ thể không ngừng run rẩy, nước mắt rơi lã chã.
“Bạc Dạ, tôi sai rồi, thật sự sai rồi.”
Cô ngủ quên tự lẩm bẩm một mình, thanh âm rất nhẹ, giống như đột nhiên mất đi sức lực, gương mặt phảng phất thứ gì đó sụp đổ vang vọng, một tia sáng cuối cùng vụt mất trong đáy mắt cô.
Năm năm hôn nhân, tình yêu năm năm, trong một buổi tối đã hóa thành bọt biển.
Anh quả nhiên là một nửa niềm tin cũng chẳng dành cho cô, vì vậy mới tàn nhẫn vô tình nhốt cô vào địa ngục như thế, biến lời nói tình cảm của cô thành trò cười từ đầu đến cuối.
Nếu như đời người có thể quay lại, cô chỉ ước ban đầu chưa từng gặp được anh, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, cô cũng không muốn yêu anh nữa.
Năm năm sau, trong một tòa chung cư yên tĩnh, Đường Thi đang thay quần áo trong phòng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng trẻ con thúc giục.
“Mẹ ơi, mẹ nhanh lên, chúng ta sẽ không đến kịp mất.”
Đường Thi vội vàng mặc áo khoác vào rồi mở cửa, nhìn thấy đứa trẻ đang đứng ngoài cửa, cười dịu dàng đưa tay chỉ mũi đứa nhỏ.
“Bạn nhỏ Đường Duy, con có biết con gái trước khi ra khỏi cửa đều phải chỉnh trang hay không, con một chút kiên nhẫn cũng chẳng có, sau này làm sao mà tìm bạn gái đây.”
Đường Duy chớp chớp đôi mắt tròn xoe cười nói: “Mẹ đã đủ đẹp rồi mà, không cần chỉnh trang đâu, mau đi thôi, nếu không bác lại nổi giận đó.”
Nói xong, đứa nhỏ túm lấy Đường Thi bước ra ngoài.
Đường Thi quả thật chẳng có cách nào giữ thằng bé, dù sao cũng là con trai của mình, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Bốn năm trước, cô ở trong trại giam trong lúc thập tử nhất sinh mà hạ sinh ra Đường Duy, là anh trai của cô liều mạng cứu thằng bé ra ngoài, sau khi cô ra khỏi nhà tù cũng chuyển đến thành phố khác sinh sống, đến nay hai mẹ con bọn họ an ổn trải qua cuộc sống của riêng mình, bình yên mà hạnh phúc.
Sau khi ra ngoài, cửa hàng điện tử đối diện đang trình chiếu tin tức buổi sáng, Đường Thi trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tấm ảnh cực lớn được bày phía trên, sau khi trông thấy người trong tấm ảnh, trong nháy mắt cô dường như cứng đờ tại chỗ.
Thời gian là một thứ tàn khốc, Đường Thi sẽ không quên mình đã từng có bao nhiêu cố chấp mà yêu Bạc Dạ, nhưng cô lại càng không quên được thời khắc tỉnh mộng, anh lại khiến cô mang thương tích đầy mình. Đến nỗi năm năm sau khi nhìn thấy những tin tức vụn vặt liên quan đến người này, cô vẫn sợ hãi đến mức run rẩy như trước, thậm chí còn khiến cô không kìm được mà nhớ lại những hồi ức đau khổ nhất trong trại giam vào năm năm trước.
“Cô cả nhà họ Đường, đã đánh nhiều như vậy sao vẫn còn nhớ lâu thế, tao thấy mày vẫn không đau đúng không?”
“Này, mấy người nhìn cái chuông đeo trên ngực nó xem, đúng là không biết xấu hổ, chẳng trách anh Bạc không muốn nó. Ai mà thèm lấy một người phụ nữ cẩu thả bê bối về làm vợ chứ. Nhìn xem, trên cái chuông còn viết “Đồ đê tiện” này.”
“Lại chẳng phải đồ đê tiện sao? Vừa mới vào đây đã mang thai rồi, con thú trong bụng cũng chẳng biết là của ai, đúng là kinh tởm.”
“Đường Thi, khuyên mày một câu, ở chỗ này tốt nhất nên an phận nghe lời mà làm việc cho tao, đừng có ý đồ phản kháng bọn tao. Anh Bạc đã dặn dò kĩ, nhờ bọn tao, nhất định phải chiêu đãi mày thật tốt.”
Mà cái gọi là “chiêu đãi” những người đó nói, chẳng qua là những đòn đánh làm nhục tột cùng mà thôi.
Người đàn ông đó, vĩnh viễn còn phải hung ác hơn so với tưởng tượng của cô.
Bạn nhỏ Đường Duy đang nắm tay cô nhận thấy được rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của cô, vội vàng kéo cô ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
“Mẹ ơi, mẹ lại nhớ tới mấy chuyện không vui ạ?”
Đường Thi lắc đầu, không muốn khiến đứa nhỏ chịu đựng nỗi đau của cô.
Nhưng đứa trẻ này lại thông minh hơn người, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra nguyên nhân trong lòng cô, đôi mắt to tròn long lanh có hồn nhìn vào tấm ảnh cực đại trên màn hình điện tử.
“Người đó là ba con sao?”
Bạc Dạ nhướng mày giễu cợt cô, một tay nhanh chóng rút gậy mát xa còn đang chuyển động điên cuồng bên trong cơ thể cô, sau đó đè lên người cô dùng lực động thân đâm một cái, cự vật cắm sâu vào đến tận gốc.
Tiếng hét thảm thương của người phụ nữ rung động khắp căn phòng, một luồng khí dâm dục từ trên giường chầm chậm tỏa ra, tiếng chuông leng keng ngân vang trong bàn tay của người đàn ông hóa thành những nốt nhạc mĩ miều, cơ thể bị dục vọng thiêu đốt của người đàn ông cứ như một tấm lưới khổng lồ khóa chặt vây lấy cô dưới thân.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông cuối cùng cũng ngừng giày vò cô, đứng lên khỏi cơ thể cô với nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.
Đường Thi cố gắng chịu đựng cơn đau trên cơ thể, nước mắt lại chậm rãi nhỏ xuống từ khóe mắt.
“Bạc Dạ, anh đối xử với tôi như vậy, cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp báo ứng. An Mật trong mắt anh là viên đá quý, nhưng cô ta đối với tôi không hề đáng một đồng nào. Bất kể là gia thế, học vấn hay là hoàn cảnh, cô ta ngay cả đầu ngón tay của tôi cũng không bằng.”
Lúc này Bạc Dạ đã mặc quần áo xong, quay đầu lại cho cô một cái tát không chút do dự.
“Cô là cái thá gì. So sánh cô với cô ấy sao? Cô không xứng. Đường Thi, cô không thực sự cho rằng tôi chỉ có thủ đoạn này đối với cô đấy chứ? Giết người thì đền mạng, cô đã giết An Mật, suốt đời này, tôi cũng sẽ không để cô sống yên đâu.”
Anh vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạc Dạ không hề quan tâm, chỉ cười mỉa tháo vòng sắt trên tay Đường Thi xuống, tùy tiện cầm lấy tấm chăn ném lên người cô, xoay người bước ra mở cửa.
Hai người cảnh sát bước thẳng vào phòng, trước tiên liếc nhìn Bạc Dạ một cái, sau khi gật đầu chào lại bước nhanh đến trước giường, trong ánh mắt sửng sốt của Đường Thi, nhanh lẹ dứt khoát còng tay cô lại, sau đó quấn cả người cô trong chăn kéo ra ngoài.
Đường Thi thấy tình cảnh này, đột nhiên máu khắp người chảy ngược mãnh liệt.
“Thả tôi ra, mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi?”
Bạc Dạ đứng trước cửa vẻ mặt không cảm xúc nói: “Đường Thi, cô ngây thơ quá rồi, nếu như không có chứng cứ xác thực, cô cho rằng bọn họ có thể dựa vào cái gì để bắt cô? Cái mạng hèn hạ của cô chỉ đáng sống trong trại giam thôi, quãng đời còn lại sau này, tôi muốn cô phải chuộc tội cho An Mật trong sự đau khổ tột cùng.”
Đường Thi nghe thấy lời anh nói, nhìn anh với sự thù hận không chút che giấu trên gương mặt, trong lòng dần hiểu ra được gì đó, đột nhiên ngửa đầu cười bi thảm.
“Bạc Dạ, là tôi sai rồi, tôi đã xem thường tình cảm của anh đối với cô ta, cũng quá đề cao tình cảm vợ chồng giữa chúng ta. Hóa ra… hóa ra tôi ở trong mắt anh vốn dĩ không đáng được nhắc tới. Nhưng tôi nói cho anh biết, cho dù có chết, tôi cũng sẽ không nhận sai. Con khốn đó không phải tôi giết. Không phải.”
Bạc Dạ không còn kiên nhẫn nhíu mày lại, lười tranh cãi với cô, xua tay bảo cảnh sát đưa cô đi.
Đường Thi giãy giụa quay đầu lại nhìn vào mặt anh, một ngụm máu từ trong miệng bất ngờ phun ra.
“Bạc Dạ, anh sẽ phải hối hận.”
Người đàn ông giống như không nghe thấy lời cô nói, trong ánh mắt đau khổ của cô, anh dứt khoát đóng cửa lại, thẳng thừng cắt đứt ý niệm ngoan cố cuối cùng của cô.
Bên ngoài không biết từ bao giờ đã đổ một cơn mưa lớn, từng hạt mưa lớn tựa như con dao cắt khứa vào cơ thể Đường Thi, cô bị ấn vào trong xe cảnh sát, tiếng cười điên rồ không ngừng trào ra từ khóe miệng khiến cho hai viên cảnh sát run rẩy sợ hãi.
“Bạc Dạ, tình vợ chồng đã cạn, ân oán không tiêu tan. Nếu như tôi không chết, chỉ mong kiếp này không phải nhìn thấy anh nữa. Nếu như tôi chết, vậy đó là niềm may mắn không gì sánh bằng của tôi.”.
Tình không ai cần đến là tình sâu đậm, tình không được ngoảnh nhìn chính là tương tư.
Cô thông suốt rồi, cuối cùng cô cũng hiểu rõ rồi.
Bạc Dạ ngay từ khi bắt đầu đã chưa từng muốn bỏ qua cho cô, anh giày vò cô, làm nhục cô, giẫm đạp dưới chân mình tự tôn, sinh mạng của cô, sau đó lại tống cô vào trại giam, chính là muốn đập nát triệt để từ thể xác đến tinh thần, toàn bộ niềm kiêu hãnh của cô.
Trong mắt anh, anh vốn dĩ không hề để tâm cô có nhận tội hay không, bởi vì ngay từ ban đầu, anh đã phán quyết hình phạt cho cô rồi.
Đường Thi cười đến nỗi ho ra máu, cơ thể không ngừng run rẩy, nước mắt rơi lã chã.
“Bạc Dạ, tôi sai rồi, thật sự sai rồi.”
Cô ngủ quên tự lẩm bẩm một mình, thanh âm rất nhẹ, giống như đột nhiên mất đi sức lực, gương mặt phảng phất thứ gì đó sụp đổ vang vọng, một tia sáng cuối cùng vụt mất trong đáy mắt cô.
Năm năm hôn nhân, tình yêu năm năm, trong một buổi tối đã hóa thành bọt biển.
Anh quả nhiên là một nửa niềm tin cũng chẳng dành cho cô, vì vậy mới tàn nhẫn vô tình nhốt cô vào địa ngục như thế, biến lời nói tình cảm của cô thành trò cười từ đầu đến cuối.
Nếu như đời người có thể quay lại, cô chỉ ước ban đầu chưa từng gặp được anh, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, cô cũng không muốn yêu anh nữa.
Năm năm sau, trong một tòa chung cư yên tĩnh, Đường Thi đang thay quần áo trong phòng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng trẻ con thúc giục.
“Mẹ ơi, mẹ nhanh lên, chúng ta sẽ không đến kịp mất.”
Đường Thi vội vàng mặc áo khoác vào rồi mở cửa, nhìn thấy đứa trẻ đang đứng ngoài cửa, cười dịu dàng đưa tay chỉ mũi đứa nhỏ.
“Bạn nhỏ Đường Duy, con có biết con gái trước khi ra khỏi cửa đều phải chỉnh trang hay không, con một chút kiên nhẫn cũng chẳng có, sau này làm sao mà tìm bạn gái đây.”
Đường Duy chớp chớp đôi mắt tròn xoe cười nói: “Mẹ đã đủ đẹp rồi mà, không cần chỉnh trang đâu, mau đi thôi, nếu không bác lại nổi giận đó.”
Nói xong, đứa nhỏ túm lấy Đường Thi bước ra ngoài.
Đường Thi quả thật chẳng có cách nào giữ thằng bé, dù sao cũng là con trai của mình, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Bốn năm trước, cô ở trong trại giam trong lúc thập tử nhất sinh mà hạ sinh ra Đường Duy, là anh trai của cô liều mạng cứu thằng bé ra ngoài, sau khi cô ra khỏi nhà tù cũng chuyển đến thành phố khác sinh sống, đến nay hai mẹ con bọn họ an ổn trải qua cuộc sống của riêng mình, bình yên mà hạnh phúc.
Sau khi ra ngoài, cửa hàng điện tử đối diện đang trình chiếu tin tức buổi sáng, Đường Thi trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tấm ảnh cực lớn được bày phía trên, sau khi trông thấy người trong tấm ảnh, trong nháy mắt cô dường như cứng đờ tại chỗ.
Thời gian là một thứ tàn khốc, Đường Thi sẽ không quên mình đã từng có bao nhiêu cố chấp mà yêu Bạc Dạ, nhưng cô lại càng không quên được thời khắc tỉnh mộng, anh lại khiến cô mang thương tích đầy mình. Đến nỗi năm năm sau khi nhìn thấy những tin tức vụn vặt liên quan đến người này, cô vẫn sợ hãi đến mức run rẩy như trước, thậm chí còn khiến cô không kìm được mà nhớ lại những hồi ức đau khổ nhất trong trại giam vào năm năm trước.
“Cô cả nhà họ Đường, đã đánh nhiều như vậy sao vẫn còn nhớ lâu thế, tao thấy mày vẫn không đau đúng không?”
“Này, mấy người nhìn cái chuông đeo trên ngực nó xem, đúng là không biết xấu hổ, chẳng trách anh Bạc không muốn nó. Ai mà thèm lấy một người phụ nữ cẩu thả bê bối về làm vợ chứ. Nhìn xem, trên cái chuông còn viết “Đồ đê tiện” này.”
“Lại chẳng phải đồ đê tiện sao? Vừa mới vào đây đã mang thai rồi, con thú trong bụng cũng chẳng biết là của ai, đúng là kinh tởm.”
“Đường Thi, khuyên mày một câu, ở chỗ này tốt nhất nên an phận nghe lời mà làm việc cho tao, đừng có ý đồ phản kháng bọn tao. Anh Bạc đã dặn dò kĩ, nhờ bọn tao, nhất định phải chiêu đãi mày thật tốt.”
Mà cái gọi là “chiêu đãi” những người đó nói, chẳng qua là những đòn đánh làm nhục tột cùng mà thôi.
Người đàn ông đó, vĩnh viễn còn phải hung ác hơn so với tưởng tượng của cô.
Bạn nhỏ Đường Duy đang nắm tay cô nhận thấy được rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của cô, vội vàng kéo cô ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
“Mẹ ơi, mẹ lại nhớ tới mấy chuyện không vui ạ?”
Đường Thi lắc đầu, không muốn khiến đứa nhỏ chịu đựng nỗi đau của cô.
Nhưng đứa trẻ này lại thông minh hơn người, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra nguyên nhân trong lòng cô, đôi mắt to tròn long lanh có hồn nhìn vào tấm ảnh cực đại trên màn hình điện tử.
“Người đó là ba con sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.