Chương 173: Đại chiến Nguyên Anh
Tử Trúc Đại Sĩ
23/03/2013
Bất kỳ người tu tiên nào ở trong lòng đất đều không thể sử dụng pháp khí, cho dù tu sĩ Phi Thăng Kỳ cũng không được, đây là cơ hội duy nhất giành thắng lợi của Long Tiêu Diêu, cũng là cơ hội may mắn sống còn duy nhất.
Tu sĩ Nguyên Anh bậc trung điều khiển pháp khí khẳng định thấp nhất cũng là cấp Pháp bảo, hơn nữa phần lớn phải đạt tới Pháp bảo trung phẩm, thượng phẩm. Tu vi chênh lệch thật lớn, cộng thêm chênh lệch về cấp bậc pháp khí, Long Tiêu Diêu tuyệt đối không có chút cơ hội thắng lợi nếu ở trên mặt đất.
Nhưng ở trong lòng đất không thể sử dụng pháp khí, chỉ có thể vận dụng Pháp kỹ và chân khí của bản thân, mà chân khí của đối phương cũng tiêu hao nghiêm trọng, thân thể hắn khẳng định cũng không cường hãn bằng Long Tiêu Diêu, vì thế cận chiến trong lòng đất đúng là cơ hội duy nhất của Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu cố ý giảm chậm tốc độ để tu sĩ Nguyên Anh kia dần dần đuổi theo gần. Đợi đến khi tu sĩ kia đuổi tới cách ba bốn thước, hắn đột nhiên quay lại phóng về phía tu sĩ Nguyên Anh, vung quyền đánh tới.
Tu sĩ kia tuy rằng thấy Long Tiêu Diêu dám công kích mình hơi thoáng giật mình kinh hãi, nhưng có thể đạt tới Nguyên Anh Kỳ, không có người nào không từng trải trăm chiến trận, mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, lập tức hắn thi triển ra Pháp kỹ Thổ Linh Tráo, dùng chân khí ngưng kết ra một cái cái vòng phòng hộ bảo vệ thân mình; tiếp theo, hắn tung hữu chưởng đánh về hướng Long Tiêu Diêu, hắn cũng không vận dụng Pháp kỹ, mà là với khí lực bản thân đánh ra một chưởng vào Long Tiêu Diêu, một luồng chân khí đường kính cả thước mạnh mẽ cuốn tới phía Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu thấy thế vội dùng Ngư Hành Bách Biến vặn vẹo thân hình, tránh thoát luồng chân khí kia, hữu quyền cùng lúc đánh lên vòng bảo hộ ngoài thân tu sĩ kia. Lúc này tuy rằng chân khí của hắn tiêu hao nghiêm trọng, hơn nữa ở trong lòng đất tung quyền ra cùng bị ảnh hưởng của lực cản đại địa. Nhưng mà, lúc này hắn dựa vào thân thể phát động công kích nhưng cũng không kém gì Thần khí, lập tức đánh cho vòng bảo hộ của tu sĩ kia rung chuyển kịch liệt.
Thế nhưng, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không tầm thường, chân khí vòng bảo hộ không phải Long Tiêu Diêu có thể một kích phá vỡ. Thổ Linh Tráo tuy rằng lắc lư liên hồi, nhưng Long Tiêu Diêu cũng không thể phá vỡ ngay được.
Tuy nhiên, vòng bảo hộ không ổn định cũng khiến tu sĩ Nguyên Anh vô cùng kinh hãi, vừa điều động thêm chân khí còn thừa lại không nhiều lắm tăng cường phòng ngự, vừa dùng toàn lực chân khí tung chưởng công tới hướng Long Tiêu Diêu. Đồng thời tay trái điểm ra một cái, thi triển ra Pháp kỹ với ý đồ bao vây Long Tiêu Diêu ở trong đó.
Pháp kỹ thuộc tính thổ để tăng thêm phòng ngự, mà ở trong lòng đất nếu dùng cho công kích, tất nhiên sẽ vì tác dụng đồng hoá của thổ địa bị đại địa hấp thu mà suy yếu, cho nên hắn không có thi triển Pháp kỹ công kích.
Phạm vi hoạt động bao vây vốn là điều động linh khí thuộc tính thổ vây khốn địch nhân. Thổ linh căn của Long Tiêu Diêu đạt tới nhất cấp, mà còn tinh thông Thổ Độn Thuật, linh khí thổ cũng không có cách nào vây khốn hắn, hắn thi triển Thổ Độn Thuật liền độn ra khỏi vòng vây của thổ linh khí.
Nhưng mà, lúc này Long Tiêu Diêu cách tu sĩ kia chỉ có hơn một thước, ở trong lòng đất sâu hơn mười thước, tuy rằng hắn có thể chống đỡ áp lực của đại địa mang đến, nhưng tốc độ di chuyển cũng bị ảnh hưởng phần nào. Chân khí của tu sĩ kia công ra hắn CŨNG khó có thể né tránh, luồng chân khí kia lập tức đánh trúng trên người Long Tiêu Diêu.
Chân khí của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mãnh liệt biết bao, Long Tiêu Diêu tuy rằng thân thể cường hãn nhưng cũng khó có thể đón đỡ một chưởng toàn lực này. Nhưng lúc này trên người hắn mặc Mãng Bì Nội Giáp là Thần khí cực phẩm, tuy rằng nội giáp bị luồng chân khí kia công phá đến nứt thành mấy đường, nhưng năng lượng của chân khí đã suy yếu hơn phân nửa, năng lượng còn thừa cũng không đủ để làm tổn thương nặng Long Tiêu Diêu, ngược lại thông qua thần thông Phệ Linh của hắn mà bổ sung một phần chân khí.
Một chưởng của tu sĩ Nguyên Anh kia đã dùng toàn lực, ở hắn xem ra, cho dù không thể một chưởng đánh gục Long Tiêu Diêu, ít nhất cũng có thể đánh hắn trọng thương rồi bắt giữ. Nhưng mà, một kích qua đi, hắn lại phát hiện Long Tiêu Diêu dường như vẫn chưa bị thương, ngược lại đang tung quyền đánh về phía Thổ Linh Tráo.
Gã tu sĩ Nguyên Anh vốn chân khí đã tổn hao nhiều, lại toàn lực phát động chân khí công kích, chân khí dĩ nhiên tiêu hao hầu như không còn; mà Long Tiêu Diêu bị một kích của tu sĩ kia, nhờ có thần thông Phệ Linh ngược lại bổ sung được một ít chân khí, lại dùng chân khí phát động Thiên Quân Lực, tung quyền công kích.
Mới không bao lâu, vốn tu sĩ kia đã khó có thể chống đỡ, huống chi lần này Long Tiêu Diêu dùng thêm thần thông Thiên Quân Lực, Thổ Linh Tráo của tu sĩ kia lập tức bị một quyền của Long Tiêu Diêu đánh nát.
Quyền thế của Long Tiêu Diêu vẫn không giảm, đánh thẳng tới trước ngực tu sĩ Nguyên Anh. Tu sĩ kia CŨNG không có Ngư Hành Bách Biến, lúc này chân khí còn lại không có mấy, cũng căn bản không thi triển ra Pháp kỹ phòng ngự gì, chỉ có thể dùng chân khí rót vào nội giáp trên người để chống đỡ.
Quyền này của Long Tiêu Diêu dùng Thiên Quân Lực, tuy rằng bị vòng bảo hộ làm suy yếu không ít, nhưng vẫn còn lực tới mấy ngàn cân. Nội giáp của tu sĩ kia ở dưới một quyền, lập tức phần ngực vỡ nát lún vào trong.
Tu sĩ kia mặc dù đã đạt tới tu vi Nguyên Anh bậc trung, nhưng thân thể vẫn thuộc phạm trù người tu tiên nhân loại, dù trong quá trình tấn chức tu vi cũng nhận được linh khí thiên địa và kiếp lôi cải tạo, nhưng vẫn không thể chịu đựng một kích của Thiên Quân Lực.
Tuy nhiên, tu sĩ Nguyên Anh dưới sự bảo vệ của hộ thể chân khí còn sót lại và giáp bảo hộ bên trong thân mình, nhưng cũng chưa chết, chỉ là phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần cũng lập tức lộ ra vẻ uể oải nhụt chí.
Gã tu sĩ Nguyên Anh bị một quyền của Long Tiêu Diêu đánh trúng toàn thân chân khí tán loạn, kinh mạch cũng chấn động bị thương. Nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn quả thực phong phú, lập tức thấy rõ tình hình trước mắt, hắn lập tức gắng gượng vận dụng chân khí còn sót lại, dùng Địa Độn Thuật chạy hướng lên trên mặt đất.
Dưới tình thế này, sao Long Tiêu Diêu có thể chịu để cho hắn chạy trốn, lập tức dùng tay trái chụp tới gã tu sĩ, quyền tay phải thì vận dụng chân khí còn thừa lại với Thiên Quân Lực đánh tới hướng tu sĩ kia.
Nội giáp của tu sĩ kia đã tổn hại, lực phòng ngự cũng hoàn toàn biến mất, một quyền của Long Tiêu Diêu liền xuyên thủng trước ngực gã tu sĩ. Nguyên Anh của tu sĩ lập tức từ đỉnh đầu của hắn độn ra. Nguyên Anh tuy rằng tốc độ độn còn cao hơn tu sĩ phi hành, nhưng lúc này ở dưới sâu trong lòng đất, Nguyên Anh bấm hai tay niệm thần chú ý đồ đột phá thổ địa vây quanh, lại trì hoãn thi triển độn thuật liền bị Long Tiêu Diêu chụp nắm trong tay phong ấn lại.
Lúc này Long Tiêu Diêu cũng tiêu hao chân khí hầu như không còn, thu hồi nhẫn trữ vật và thi thể của tu sĩ kia thu vào trong Vạn Thú Lệnh, sau đó liền độn lên mặt đất. Hắn mới vừa giết chết một tu sĩ Nguyên Anh, nên không dám ở tại chỗ tu luyện khôi phục, dùng một viên Hoàn Phục Đan khôi phục chân khí tiêu hao, ngay sau đó vội vàng bay đi về hướng phạm vi khống chế của Thanh Dương Môn.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu đối với mấy đại phái này cũng không biết, nhưng hắn hiểu được bản tính tham lam, ngờ vực vô căn cứ của người ta. Lần này Thanh Dương Môn lợi dụng trận đại chiến chia được một chén canh, chiếm được một phần tài nguyên của Thập Vạn Đại Sơn. Tất nhiên bọn họ phải phòng bị các môn phái khác, đặc biệt là địa chủ Đan Hà Môn và Hoàng Kim Thư Viện trước kia tiến đến đánh cướp.
Ba phái tuy rằng nhìn như liên hợp thành thế kiềng ba chân chống đỡ phản công của Vu tộc, nhưng trên thực tế mỗi bên đều mang ý xấu, giữa các phương đều phòng bị lẫn nhau. Cho nên, Long Tiêu Diêu nghĩ rằng trốn vào phạm vi thế lực của Thanh Dương Môn, là có thể tạm thời tránh được Đan Hà Môn tìm kiếm.
Đương nhiên, điểm mấu chốt nhất còn là Long Tiêu Diêu bị tiêu hao chân khí nghiêm trọng, tuy rằng hắn dùng Hoàn Phục Đan khôi phục chân khí. Nhưng mà, nếu chân khí tái tiêu hao hầu như không còn, hắn cũng không thể khôi phục nhanh chóng được, đến lúc đó, nếu gặp phải Đan Hà Môn hoặc người tu tiên nào khác, hắn cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
-o0o-
Tu sĩ Nguyên Anh bậc trung điều khiển pháp khí khẳng định thấp nhất cũng là cấp Pháp bảo, hơn nữa phần lớn phải đạt tới Pháp bảo trung phẩm, thượng phẩm. Tu vi chênh lệch thật lớn, cộng thêm chênh lệch về cấp bậc pháp khí, Long Tiêu Diêu tuyệt đối không có chút cơ hội thắng lợi nếu ở trên mặt đất.
Nhưng ở trong lòng đất không thể sử dụng pháp khí, chỉ có thể vận dụng Pháp kỹ và chân khí của bản thân, mà chân khí của đối phương cũng tiêu hao nghiêm trọng, thân thể hắn khẳng định cũng không cường hãn bằng Long Tiêu Diêu, vì thế cận chiến trong lòng đất đúng là cơ hội duy nhất của Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu cố ý giảm chậm tốc độ để tu sĩ Nguyên Anh kia dần dần đuổi theo gần. Đợi đến khi tu sĩ kia đuổi tới cách ba bốn thước, hắn đột nhiên quay lại phóng về phía tu sĩ Nguyên Anh, vung quyền đánh tới.
Tu sĩ kia tuy rằng thấy Long Tiêu Diêu dám công kích mình hơi thoáng giật mình kinh hãi, nhưng có thể đạt tới Nguyên Anh Kỳ, không có người nào không từng trải trăm chiến trận, mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, lập tức hắn thi triển ra Pháp kỹ Thổ Linh Tráo, dùng chân khí ngưng kết ra một cái cái vòng phòng hộ bảo vệ thân mình; tiếp theo, hắn tung hữu chưởng đánh về hướng Long Tiêu Diêu, hắn cũng không vận dụng Pháp kỹ, mà là với khí lực bản thân đánh ra một chưởng vào Long Tiêu Diêu, một luồng chân khí đường kính cả thước mạnh mẽ cuốn tới phía Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu thấy thế vội dùng Ngư Hành Bách Biến vặn vẹo thân hình, tránh thoát luồng chân khí kia, hữu quyền cùng lúc đánh lên vòng bảo hộ ngoài thân tu sĩ kia. Lúc này tuy rằng chân khí của hắn tiêu hao nghiêm trọng, hơn nữa ở trong lòng đất tung quyền ra cùng bị ảnh hưởng của lực cản đại địa. Nhưng mà, lúc này hắn dựa vào thân thể phát động công kích nhưng cũng không kém gì Thần khí, lập tức đánh cho vòng bảo hộ của tu sĩ kia rung chuyển kịch liệt.
Thế nhưng, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không tầm thường, chân khí vòng bảo hộ không phải Long Tiêu Diêu có thể một kích phá vỡ. Thổ Linh Tráo tuy rằng lắc lư liên hồi, nhưng Long Tiêu Diêu cũng không thể phá vỡ ngay được.
Tuy nhiên, vòng bảo hộ không ổn định cũng khiến tu sĩ Nguyên Anh vô cùng kinh hãi, vừa điều động thêm chân khí còn thừa lại không nhiều lắm tăng cường phòng ngự, vừa dùng toàn lực chân khí tung chưởng công tới hướng Long Tiêu Diêu. Đồng thời tay trái điểm ra một cái, thi triển ra Pháp kỹ với ý đồ bao vây Long Tiêu Diêu ở trong đó.
Pháp kỹ thuộc tính thổ để tăng thêm phòng ngự, mà ở trong lòng đất nếu dùng cho công kích, tất nhiên sẽ vì tác dụng đồng hoá của thổ địa bị đại địa hấp thu mà suy yếu, cho nên hắn không có thi triển Pháp kỹ công kích.
Phạm vi hoạt động bao vây vốn là điều động linh khí thuộc tính thổ vây khốn địch nhân. Thổ linh căn của Long Tiêu Diêu đạt tới nhất cấp, mà còn tinh thông Thổ Độn Thuật, linh khí thổ cũng không có cách nào vây khốn hắn, hắn thi triển Thổ Độn Thuật liền độn ra khỏi vòng vây của thổ linh khí.
Nhưng mà, lúc này Long Tiêu Diêu cách tu sĩ kia chỉ có hơn một thước, ở trong lòng đất sâu hơn mười thước, tuy rằng hắn có thể chống đỡ áp lực của đại địa mang đến, nhưng tốc độ di chuyển cũng bị ảnh hưởng phần nào. Chân khí của tu sĩ kia công ra hắn CŨNG khó có thể né tránh, luồng chân khí kia lập tức đánh trúng trên người Long Tiêu Diêu.
Chân khí của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mãnh liệt biết bao, Long Tiêu Diêu tuy rằng thân thể cường hãn nhưng cũng khó có thể đón đỡ một chưởng toàn lực này. Nhưng lúc này trên người hắn mặc Mãng Bì Nội Giáp là Thần khí cực phẩm, tuy rằng nội giáp bị luồng chân khí kia công phá đến nứt thành mấy đường, nhưng năng lượng của chân khí đã suy yếu hơn phân nửa, năng lượng còn thừa cũng không đủ để làm tổn thương nặng Long Tiêu Diêu, ngược lại thông qua thần thông Phệ Linh của hắn mà bổ sung một phần chân khí.
Một chưởng của tu sĩ Nguyên Anh kia đã dùng toàn lực, ở hắn xem ra, cho dù không thể một chưởng đánh gục Long Tiêu Diêu, ít nhất cũng có thể đánh hắn trọng thương rồi bắt giữ. Nhưng mà, một kích qua đi, hắn lại phát hiện Long Tiêu Diêu dường như vẫn chưa bị thương, ngược lại đang tung quyền đánh về phía Thổ Linh Tráo.
Gã tu sĩ Nguyên Anh vốn chân khí đã tổn hao nhiều, lại toàn lực phát động chân khí công kích, chân khí dĩ nhiên tiêu hao hầu như không còn; mà Long Tiêu Diêu bị một kích của tu sĩ kia, nhờ có thần thông Phệ Linh ngược lại bổ sung được một ít chân khí, lại dùng chân khí phát động Thiên Quân Lực, tung quyền công kích.
Mới không bao lâu, vốn tu sĩ kia đã khó có thể chống đỡ, huống chi lần này Long Tiêu Diêu dùng thêm thần thông Thiên Quân Lực, Thổ Linh Tráo của tu sĩ kia lập tức bị một quyền của Long Tiêu Diêu đánh nát.
Quyền thế của Long Tiêu Diêu vẫn không giảm, đánh thẳng tới trước ngực tu sĩ Nguyên Anh. Tu sĩ kia CŨNG không có Ngư Hành Bách Biến, lúc này chân khí còn lại không có mấy, cũng căn bản không thi triển ra Pháp kỹ phòng ngự gì, chỉ có thể dùng chân khí rót vào nội giáp trên người để chống đỡ.
Quyền này của Long Tiêu Diêu dùng Thiên Quân Lực, tuy rằng bị vòng bảo hộ làm suy yếu không ít, nhưng vẫn còn lực tới mấy ngàn cân. Nội giáp của tu sĩ kia ở dưới một quyền, lập tức phần ngực vỡ nát lún vào trong.
Tu sĩ kia mặc dù đã đạt tới tu vi Nguyên Anh bậc trung, nhưng thân thể vẫn thuộc phạm trù người tu tiên nhân loại, dù trong quá trình tấn chức tu vi cũng nhận được linh khí thiên địa và kiếp lôi cải tạo, nhưng vẫn không thể chịu đựng một kích của Thiên Quân Lực.
Tuy nhiên, tu sĩ Nguyên Anh dưới sự bảo vệ của hộ thể chân khí còn sót lại và giáp bảo hộ bên trong thân mình, nhưng cũng chưa chết, chỉ là phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần cũng lập tức lộ ra vẻ uể oải nhụt chí.
Gã tu sĩ Nguyên Anh bị một quyền của Long Tiêu Diêu đánh trúng toàn thân chân khí tán loạn, kinh mạch cũng chấn động bị thương. Nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn quả thực phong phú, lập tức thấy rõ tình hình trước mắt, hắn lập tức gắng gượng vận dụng chân khí còn sót lại, dùng Địa Độn Thuật chạy hướng lên trên mặt đất.
Dưới tình thế này, sao Long Tiêu Diêu có thể chịu để cho hắn chạy trốn, lập tức dùng tay trái chụp tới gã tu sĩ, quyền tay phải thì vận dụng chân khí còn thừa lại với Thiên Quân Lực đánh tới hướng tu sĩ kia.
Nội giáp của tu sĩ kia đã tổn hại, lực phòng ngự cũng hoàn toàn biến mất, một quyền của Long Tiêu Diêu liền xuyên thủng trước ngực gã tu sĩ. Nguyên Anh của tu sĩ lập tức từ đỉnh đầu của hắn độn ra. Nguyên Anh tuy rằng tốc độ độn còn cao hơn tu sĩ phi hành, nhưng lúc này ở dưới sâu trong lòng đất, Nguyên Anh bấm hai tay niệm thần chú ý đồ đột phá thổ địa vây quanh, lại trì hoãn thi triển độn thuật liền bị Long Tiêu Diêu chụp nắm trong tay phong ấn lại.
Lúc này Long Tiêu Diêu cũng tiêu hao chân khí hầu như không còn, thu hồi nhẫn trữ vật và thi thể của tu sĩ kia thu vào trong Vạn Thú Lệnh, sau đó liền độn lên mặt đất. Hắn mới vừa giết chết một tu sĩ Nguyên Anh, nên không dám ở tại chỗ tu luyện khôi phục, dùng một viên Hoàn Phục Đan khôi phục chân khí tiêu hao, ngay sau đó vội vàng bay đi về hướng phạm vi khống chế của Thanh Dương Môn.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu đối với mấy đại phái này cũng không biết, nhưng hắn hiểu được bản tính tham lam, ngờ vực vô căn cứ của người ta. Lần này Thanh Dương Môn lợi dụng trận đại chiến chia được một chén canh, chiếm được một phần tài nguyên của Thập Vạn Đại Sơn. Tất nhiên bọn họ phải phòng bị các môn phái khác, đặc biệt là địa chủ Đan Hà Môn và Hoàng Kim Thư Viện trước kia tiến đến đánh cướp.
Ba phái tuy rằng nhìn như liên hợp thành thế kiềng ba chân chống đỡ phản công của Vu tộc, nhưng trên thực tế mỗi bên đều mang ý xấu, giữa các phương đều phòng bị lẫn nhau. Cho nên, Long Tiêu Diêu nghĩ rằng trốn vào phạm vi thế lực của Thanh Dương Môn, là có thể tạm thời tránh được Đan Hà Môn tìm kiếm.
Đương nhiên, điểm mấu chốt nhất còn là Long Tiêu Diêu bị tiêu hao chân khí nghiêm trọng, tuy rằng hắn dùng Hoàn Phục Đan khôi phục chân khí. Nhưng mà, nếu chân khí tái tiêu hao hầu như không còn, hắn cũng không thể khôi phục nhanh chóng được, đến lúc đó, nếu gặp phải Đan Hà Môn hoặc người tu tiên nào khác, hắn cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.