Chương 22: Đừng Làm Khó Cô Ấy, Tôi Trở Về Cùng Anh
Bạch Li Vân
23/10/2023
Văn Tiểu Ôn chú ý tới sự cảnh giác trong mắt Lâm Phó Niên liền vội vàng giải thích.
"Tôi… tôi không phải người xấu, tôi chỉ nói nhảm vậy thôi, hơn nữa nhà tôi làm trong giới kinh doanh, cho nên tôi cũng có nghe nói qua."
“Còn Thẩm Chi Ức, tôi không biết chuyện của Giang Dư Trì là ai tung ra, giới kinh doanh đều đã biết chuyện này rồi.”
"Có lẽ... Sở cảnh sát cũng có hồ sơ của cậu."
Lâm Phó Niên trở nên kích động: "Cảnh sát có hồ sơ của tôi? Bác sĩ Văn, cô có chắc không?"
Văn Tiểu Ôn khẽ gật đầu "Chắc chắn, mẹ tôi là người của cục cảnh sát, những lúc không có gì để làm tôi sẽ đến chỗ làm việc của bà ấy buôn chuyện."
"Vốn dĩ vụ án này không đủ chứng cứ để kết tội, nhưng có người đứng sau cưỡng ép đổ tội lên đầu cậu, mẹ tôi không nói cho tôi biết người đó là ai, nếu cậu muốn biết, tôi có thể hỏi mẹ tôi."
"Không cần, tôi biết rồi."
Lâm Phó Niên lắc đầu, cậu nghĩ về những gì Giang Dư Trì đã nói với mình.
"Nếu tôi phá hủy sự nghiệp của cậu thì cậu sẽ như thế nào nhỉ?"
Có vẻ như Giang Dư Trì đã thực sự hủy hoại sự nghiệp cảnh sát đặc nhiệm của cậu.
Văn Tiểu Ôn thăm dò hỏi: "...Là anh ta làm sao?"
Lâm Phó Niên nói: "Phải hay không cũng không sao cả, tôi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi.”
Hai người im lặng một lúc rồi dứt khoát bỏ qua chủ đề này, cảm thấy quá chán nản, Lâm Phó Niên và Văn Tiểu Ôn trò chuyện về những điều thú vị trong cuộc sống.
Tiếng cười từ trong phòng truyền ra, đã lâu rồi Lâm Phó Niên không trò chuyện vui vẻ như vậy với ai.
Nửa tiếng sau…
Giang Dư Trì từ cửa bước vào, nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người, khẽ cau mày.
"Lâm Phó Niên, trò chuyện vui vẻ nhỉ?"
Nụ cười của Lâm Phó Niên biến mất ngay lập tức khi cậu nghe thấy giọng nói đó: "Không..."
Điều khiến hai người họ kinh ngạc là Văn Tiểu Ôn không quan tâm đến thân phận của Giang Dư Trì, giọng điệu của cô ấy không chút thiện ý nói:
"À? Đây không phải là Giang tổng nổi tiếng đây sao? Anh định cưỡng ép mang cậu ấy đi như lần trước à?"
Giang Dư Trì đi đến bên cạnh Lâm Phó Niên: "Xong việc rồi thì đi về với tôi."
Văn Tiểu Ôn giữ tay Giang Dư Trì lại.
"Anh có thôi đi không hả? Cậu ấy còn đang sốt cao đó, anh có còn tình người không?"
Giang Dư Trì nhìn Lâm Phó Niên với vẻ mặt khinh bỉ.
"Cậu ta sốt cao? Tôi thấy cậu ta không có vấn đề gì cả, ngược lại còn nói chuyện với cô rất vui vẻ mà.”
"Một bác sĩ như cô quan tâm đến cậu ta hơi quá mức nhỉ? Hai người thân thiết như vậy từ khi nào?"
"Hay là, Lâm Phó Niên, cậu muốn dựa vào vị bác sĩ này để chạy trốn."
Lâm Phó Niên lắc đầu, nắm lấy cánh tay của Giang Dư Trì chuẩn bị xuống giường: "Không, tôi không có, tôi chỉ nói chuyện phiếm… Tôi sẽ đi về với anh..."
"Tôi đã đăng ký kết hôn với anh, tôi sẽ không chạy trốn... Đừng làm khó cô ấy, tôi đi với anh."
Văn Tiểu Ôn một tay giữ Giang Dư Trì lại, một tay nắm lấy tay Lâm Phó Niên đang chuẩn bị xuống giường.
"Giang Dư Trì, tôi biết ở Sầm Thành này không ai làm gì được anh, tất cả mọi người đều sợ anh, nhưng tôi, Văn Tiểu Ôn, không sợ anh, anh không thể mang cậu ấy đi."
"Cậu ấy không thể trở về cùng các anh, cậu ấy là bệnh nhân của tôi, nếu như cậu ấy sốt cao 40 độ mà chết, anh gánh không nổi trách nhiệm đâu!"
Giang Dư Trì rút tay ra.
"Mạng của một kẻ giết người cũng chỉ có bác sĩ như cô mới coi là vật báu thôi."
Văn Tiểu Ôn kiên định nhìn chằm chằm Giang Dư Trì.
"Nếu muốn mang cậu ấy đi thì tôi nhất định phải đi cùng, lỡ cậu ấy gặp vấn đề gì tôi còn có thể giải quyết."
Giang Dư Trì hít một hơi thật sâu: "Cô có thể đi, nhưng sau khi đi vào, trước khi Lâm Phó Niên hồi phục, cô phải đưa điện thoại của cô cho tôi và tôi sẽ trả lại cho cô sau khi cô rời đi."
Lâm Phó Niên biết tại sao anh đưa ra yêu cầu này, anh sợ rằng cậu sẽ sử dụng điện thoại di động của Văn Tiểu Ôn để liên lạc với người bên ngoài.
Ngay cả dì Cốc, người ở bên cạnh Giang Dư Trì từ khi còn nhỏ cũng không thể mang điện thoại vào biệt thự, bất cứ thứ gì có thể liên lạc với thế giới bên ngoài đều không thể mang vào.
"Bác sĩ Văn, tôi ổn rồi, cô lấy cho tôi ít thuốc hạ sốt là được."
Văn Tiểu Ôn lấy điện thoại ra gọi cho viện trưởng xin phép, sau đó ném nó cho vệ sĩ đứng ở cửa.
"Có thể đi được chưa?"
Lâm Phó Niên nhìn vệ sĩ: "Trả điện thoại cho cô ấy, cô ấy không cần đi."
Vệ sĩ nhìn Giang Dư Trì, không biết nên lựa chọn thế nào, một bên là Giang tổng, một bên là phu nhân của Giang tổng.
Văn Tiểu Ôn dẫn đầu bước ra ngoài: "Đừng lề mề nữa, đi mau đi, sau khi trở về cậu ấy cần truyền dịch."
Sau đó cô ấy nhìn về phía vệ sĩ: "Để tránh cho Giang tổng nghi ngờ, anh đi lấy thuốc với tôi.
Người vệ sĩ lại nhìn Giang Dư Trì một lần nữa.
Giang Dư Trì cầm tay Lâm Phó Niên bước ra ngoài.
"Làm theo lời cô ta nói, đi theo cô ta lấy thuốc rồi về biệt thự."
Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên ngồi trong xe.
"Tại sao anh lại đồng ý để cô ấy đi cùng?"
Lâm Phó Niên hỏi.
Giang Dư Trì lạnh lùng nhìn cậu: "Tôi muốn xem cậu hấp dẫn đến mức nào, đến mức một bác sĩ lại bằng lòng trở về cùng cậu."
"Lâm Phó Niên, đừng quên cậu đã gả cho tôi, nên biết rõ bổn phận của mình."
Giang Dư Trì mang theo Lâm Phó Niên trở lại biệt thự, khoảnh khắc cậu bước vào biệt thự, cậu đã ngửi thấy mùi thơm của rau.
"Dì Cốc! Dì nấu món gì ngon thế? Thơm quá. Cháu đói."
Dì Cốc chạy ra khi nghe thấy giọng nói: "Tất cả đều là món con thích đó.”
Lâm Phó Niên cười rồi nói: "Vậy, có tôm hùm đất không?"
Dì Cốc lại chạy vào bếp: "Không được, con phải kiêng đồ tanh, đồ cay, khi nào khỏe dì sẽ làm cho con ăn."
Lâm Phó Niên cởi áo khoác đi đến bên cạnh dì Cốc: "Để cháu làm cùng dì nhé, nơi này sắp có khách tới."
Giang Dư Trì nhìn hai người trong phòng bếp nói chuyện, không phải Lâm Phó Niên ít nói mà là cậu chỉ không thích nói chuyện với anh mà thôi.
Không phải Lâm Phó Niên không thích cười, chẳng qua là không thích cười với anh mà thôi.
"Dì Cốc, thêm một đôi bát đũa nữa, có bác sĩ tới."
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Văn Tiểu Ôn cầm hộp thuốc đi vào.
Lâm Phó Niên nhìn người bước vào, nói: "Bác sĩ Văn, cơm chín rồi, ăn cơm thôi."
Văn Tiểu Ôn cũng để ý bên ngoài, đặt hộp thuốc xuống, lướt qua Giang Dư Trì rồi đi về phía Lâm Phó Niên và dì Cốc.
"Tôi giúp cậu dọn đồ ăn."
Hai người cùng đẩy đẩy Văn Tiểu Ôn: "Cô là khách, cứ ngồi ở phòng khách đi."
Cuối cùng, Văn Tiểu Ôn đã thắng.
Ba người bưng đồ ăn lên, vừa nói vừa cười, Giang Dư Trì cảm thấy mình thật thừa thãi trong căn nhà này.
Giang Dư Trì ngồi trên ghế cắn một miếng thức ăn.
"Dì Cốc, sau bữa tối hãy lấy chăn gối để ở phòng dành cho khách, vị bác sĩ này sẽ ở lại đây cho đến khi Lâm Phó Niên khỏi bệnh."
Dì Cốc nghe đến câu này liền bật cười: "Vậy thì tốt quá, nếu không đêm sốt cao tôi lại lo lắng nữa."
Sau khi bốn người ăn xong, dì Cốc đi dọn dẹp phòng dành cho khách, Lâm Phó Niên đi giúp dì Cốc sau khi dọn dẹp bát đĩa trong bếp.
Văn Tiểu Ôn và Giang Dư Trì ngồi đối mặt trên sô pha, anh nhìn chằm chằm đối phương.
"Anh không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi chỉ làm những việc mà một bác sĩ nên làm thôi."
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Theo bệnh nhân về nhà không phải là việc bác sĩ nên làm."
"Anh gọi đây là nhà? Một căn biệt thự toàn vệ sĩ vây quanh mà gọi là nhà à?”
Văn Tiểu Ôn cười chế giễu.
"Tôi lựa chọn tới đây là đúng, nếu như cậu ấy sốt cao, anh sẽ nhắm mắt làm ngơ đúng không? Có thể lắm."
Giang Dư Trì dựa vào ghế sô pha, hơi nheo mắt, vị bác sĩ này cho anh cảm giác rất nguy hiểm.
Trực giác mách bảo anh, người này nhất định không phải là bác sĩ bình thường.
"Chuyện giữa tôi và cậu ấy không liên quan đến người ngoài."
"Tôi… tôi không phải người xấu, tôi chỉ nói nhảm vậy thôi, hơn nữa nhà tôi làm trong giới kinh doanh, cho nên tôi cũng có nghe nói qua."
“Còn Thẩm Chi Ức, tôi không biết chuyện của Giang Dư Trì là ai tung ra, giới kinh doanh đều đã biết chuyện này rồi.”
"Có lẽ... Sở cảnh sát cũng có hồ sơ của cậu."
Lâm Phó Niên trở nên kích động: "Cảnh sát có hồ sơ của tôi? Bác sĩ Văn, cô có chắc không?"
Văn Tiểu Ôn khẽ gật đầu "Chắc chắn, mẹ tôi là người của cục cảnh sát, những lúc không có gì để làm tôi sẽ đến chỗ làm việc của bà ấy buôn chuyện."
"Vốn dĩ vụ án này không đủ chứng cứ để kết tội, nhưng có người đứng sau cưỡng ép đổ tội lên đầu cậu, mẹ tôi không nói cho tôi biết người đó là ai, nếu cậu muốn biết, tôi có thể hỏi mẹ tôi."
"Không cần, tôi biết rồi."
Lâm Phó Niên lắc đầu, cậu nghĩ về những gì Giang Dư Trì đã nói với mình.
"Nếu tôi phá hủy sự nghiệp của cậu thì cậu sẽ như thế nào nhỉ?"
Có vẻ như Giang Dư Trì đã thực sự hủy hoại sự nghiệp cảnh sát đặc nhiệm của cậu.
Văn Tiểu Ôn thăm dò hỏi: "...Là anh ta làm sao?"
Lâm Phó Niên nói: "Phải hay không cũng không sao cả, tôi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi.”
Hai người im lặng một lúc rồi dứt khoát bỏ qua chủ đề này, cảm thấy quá chán nản, Lâm Phó Niên và Văn Tiểu Ôn trò chuyện về những điều thú vị trong cuộc sống.
Tiếng cười từ trong phòng truyền ra, đã lâu rồi Lâm Phó Niên không trò chuyện vui vẻ như vậy với ai.
Nửa tiếng sau…
Giang Dư Trì từ cửa bước vào, nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người, khẽ cau mày.
"Lâm Phó Niên, trò chuyện vui vẻ nhỉ?"
Nụ cười của Lâm Phó Niên biến mất ngay lập tức khi cậu nghe thấy giọng nói đó: "Không..."
Điều khiến hai người họ kinh ngạc là Văn Tiểu Ôn không quan tâm đến thân phận của Giang Dư Trì, giọng điệu của cô ấy không chút thiện ý nói:
"À? Đây không phải là Giang tổng nổi tiếng đây sao? Anh định cưỡng ép mang cậu ấy đi như lần trước à?"
Giang Dư Trì đi đến bên cạnh Lâm Phó Niên: "Xong việc rồi thì đi về với tôi."
Văn Tiểu Ôn giữ tay Giang Dư Trì lại.
"Anh có thôi đi không hả? Cậu ấy còn đang sốt cao đó, anh có còn tình người không?"
Giang Dư Trì nhìn Lâm Phó Niên với vẻ mặt khinh bỉ.
"Cậu ta sốt cao? Tôi thấy cậu ta không có vấn đề gì cả, ngược lại còn nói chuyện với cô rất vui vẻ mà.”
"Một bác sĩ như cô quan tâm đến cậu ta hơi quá mức nhỉ? Hai người thân thiết như vậy từ khi nào?"
"Hay là, Lâm Phó Niên, cậu muốn dựa vào vị bác sĩ này để chạy trốn."
Lâm Phó Niên lắc đầu, nắm lấy cánh tay của Giang Dư Trì chuẩn bị xuống giường: "Không, tôi không có, tôi chỉ nói chuyện phiếm… Tôi sẽ đi về với anh..."
"Tôi đã đăng ký kết hôn với anh, tôi sẽ không chạy trốn... Đừng làm khó cô ấy, tôi đi với anh."
Văn Tiểu Ôn một tay giữ Giang Dư Trì lại, một tay nắm lấy tay Lâm Phó Niên đang chuẩn bị xuống giường.
"Giang Dư Trì, tôi biết ở Sầm Thành này không ai làm gì được anh, tất cả mọi người đều sợ anh, nhưng tôi, Văn Tiểu Ôn, không sợ anh, anh không thể mang cậu ấy đi."
"Cậu ấy không thể trở về cùng các anh, cậu ấy là bệnh nhân của tôi, nếu như cậu ấy sốt cao 40 độ mà chết, anh gánh không nổi trách nhiệm đâu!"
Giang Dư Trì rút tay ra.
"Mạng của một kẻ giết người cũng chỉ có bác sĩ như cô mới coi là vật báu thôi."
Văn Tiểu Ôn kiên định nhìn chằm chằm Giang Dư Trì.
"Nếu muốn mang cậu ấy đi thì tôi nhất định phải đi cùng, lỡ cậu ấy gặp vấn đề gì tôi còn có thể giải quyết."
Giang Dư Trì hít một hơi thật sâu: "Cô có thể đi, nhưng sau khi đi vào, trước khi Lâm Phó Niên hồi phục, cô phải đưa điện thoại của cô cho tôi và tôi sẽ trả lại cho cô sau khi cô rời đi."
Lâm Phó Niên biết tại sao anh đưa ra yêu cầu này, anh sợ rằng cậu sẽ sử dụng điện thoại di động của Văn Tiểu Ôn để liên lạc với người bên ngoài.
Ngay cả dì Cốc, người ở bên cạnh Giang Dư Trì từ khi còn nhỏ cũng không thể mang điện thoại vào biệt thự, bất cứ thứ gì có thể liên lạc với thế giới bên ngoài đều không thể mang vào.
"Bác sĩ Văn, tôi ổn rồi, cô lấy cho tôi ít thuốc hạ sốt là được."
Văn Tiểu Ôn lấy điện thoại ra gọi cho viện trưởng xin phép, sau đó ném nó cho vệ sĩ đứng ở cửa.
"Có thể đi được chưa?"
Lâm Phó Niên nhìn vệ sĩ: "Trả điện thoại cho cô ấy, cô ấy không cần đi."
Vệ sĩ nhìn Giang Dư Trì, không biết nên lựa chọn thế nào, một bên là Giang tổng, một bên là phu nhân của Giang tổng.
Văn Tiểu Ôn dẫn đầu bước ra ngoài: "Đừng lề mề nữa, đi mau đi, sau khi trở về cậu ấy cần truyền dịch."
Sau đó cô ấy nhìn về phía vệ sĩ: "Để tránh cho Giang tổng nghi ngờ, anh đi lấy thuốc với tôi.
Người vệ sĩ lại nhìn Giang Dư Trì một lần nữa.
Giang Dư Trì cầm tay Lâm Phó Niên bước ra ngoài.
"Làm theo lời cô ta nói, đi theo cô ta lấy thuốc rồi về biệt thự."
Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên ngồi trong xe.
"Tại sao anh lại đồng ý để cô ấy đi cùng?"
Lâm Phó Niên hỏi.
Giang Dư Trì lạnh lùng nhìn cậu: "Tôi muốn xem cậu hấp dẫn đến mức nào, đến mức một bác sĩ lại bằng lòng trở về cùng cậu."
"Lâm Phó Niên, đừng quên cậu đã gả cho tôi, nên biết rõ bổn phận của mình."
Giang Dư Trì mang theo Lâm Phó Niên trở lại biệt thự, khoảnh khắc cậu bước vào biệt thự, cậu đã ngửi thấy mùi thơm của rau.
"Dì Cốc! Dì nấu món gì ngon thế? Thơm quá. Cháu đói."
Dì Cốc chạy ra khi nghe thấy giọng nói: "Tất cả đều là món con thích đó.”
Lâm Phó Niên cười rồi nói: "Vậy, có tôm hùm đất không?"
Dì Cốc lại chạy vào bếp: "Không được, con phải kiêng đồ tanh, đồ cay, khi nào khỏe dì sẽ làm cho con ăn."
Lâm Phó Niên cởi áo khoác đi đến bên cạnh dì Cốc: "Để cháu làm cùng dì nhé, nơi này sắp có khách tới."
Giang Dư Trì nhìn hai người trong phòng bếp nói chuyện, không phải Lâm Phó Niên ít nói mà là cậu chỉ không thích nói chuyện với anh mà thôi.
Không phải Lâm Phó Niên không thích cười, chẳng qua là không thích cười với anh mà thôi.
"Dì Cốc, thêm một đôi bát đũa nữa, có bác sĩ tới."
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Văn Tiểu Ôn cầm hộp thuốc đi vào.
Lâm Phó Niên nhìn người bước vào, nói: "Bác sĩ Văn, cơm chín rồi, ăn cơm thôi."
Văn Tiểu Ôn cũng để ý bên ngoài, đặt hộp thuốc xuống, lướt qua Giang Dư Trì rồi đi về phía Lâm Phó Niên và dì Cốc.
"Tôi giúp cậu dọn đồ ăn."
Hai người cùng đẩy đẩy Văn Tiểu Ôn: "Cô là khách, cứ ngồi ở phòng khách đi."
Cuối cùng, Văn Tiểu Ôn đã thắng.
Ba người bưng đồ ăn lên, vừa nói vừa cười, Giang Dư Trì cảm thấy mình thật thừa thãi trong căn nhà này.
Giang Dư Trì ngồi trên ghế cắn một miếng thức ăn.
"Dì Cốc, sau bữa tối hãy lấy chăn gối để ở phòng dành cho khách, vị bác sĩ này sẽ ở lại đây cho đến khi Lâm Phó Niên khỏi bệnh."
Dì Cốc nghe đến câu này liền bật cười: "Vậy thì tốt quá, nếu không đêm sốt cao tôi lại lo lắng nữa."
Sau khi bốn người ăn xong, dì Cốc đi dọn dẹp phòng dành cho khách, Lâm Phó Niên đi giúp dì Cốc sau khi dọn dẹp bát đĩa trong bếp.
Văn Tiểu Ôn và Giang Dư Trì ngồi đối mặt trên sô pha, anh nhìn chằm chằm đối phương.
"Anh không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi chỉ làm những việc mà một bác sĩ nên làm thôi."
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Theo bệnh nhân về nhà không phải là việc bác sĩ nên làm."
"Anh gọi đây là nhà? Một căn biệt thự toàn vệ sĩ vây quanh mà gọi là nhà à?”
Văn Tiểu Ôn cười chế giễu.
"Tôi lựa chọn tới đây là đúng, nếu như cậu ấy sốt cao, anh sẽ nhắm mắt làm ngơ đúng không? Có thể lắm."
Giang Dư Trì dựa vào ghế sô pha, hơi nheo mắt, vị bác sĩ này cho anh cảm giác rất nguy hiểm.
Trực giác mách bảo anh, người này nhất định không phải là bác sĩ bình thường.
"Chuyện giữa tôi và cậu ấy không liên quan đến người ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.