Chương 23: Cậu Nợ Tôi Đâu Chỉ Những Thứ Này
Bạch Li Vân
23/10/2023
Văn Tiểu Ôn nghịch tóc của mình: "Không cần thù địch với tôi như vậy."
"Tôi chỉ hy vọng anh đối xử với cậu ấy tốt hơn một chút, đừng nghĩ những chuyện anh làm không khiến cậu ấy tổn thương.”
"Đừng để đến ngày cậu ấy rời đi hoàn toàn anh mới biết hối hận."
Giang Dư Trì nhìn chằm chằm vào Văn Tiểu Ôn với sự thù địch.
"Cậu ta nợ tôi."
Văn Tiểu Ôn thở dài: "Chuyện giữa hai người tôi không muốn biết."
"Nhưng tôi biết so với tình yêu thương mà những người xung quanh dành cho cậu ấy, thì tình yêu mà anh dành cho cậu ấy là cực kỳ nhỏ bé, nhỏ đến mức cậu ấy không thể nhìn thấy được."
Lúc này Lâm Phó Niên từ trên lầu bước xuống.
"Giang Dư Trì, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Cậu ấy và dì Cốc đều đã nghe thấy những gì hai người vừa nói.
Giang Dư Trì đứng dậy rồi trở về phòng với Lâm Phó Niên.
"Cậu muốn hỏi gì?"
Lâm Phó Niên quay sang thì bắt gặp ánh mắt của Giang Dư Trì.
"Có phải tôi có thể rời đi sau khi trả hết những gì tôi nợ anh không?"
"Ý cậu là gì?"
Giang Dư Trì khẽ cau mày.
Lâm Phó Niên cười khổ nói: "Cưỡng ép đặt tội danh lên người tôi, cảnh sát có tiền án của tôi, điều này khiến tôi mất đi sự nghiệp."
"Không phải anh làm tất cả những chuyện này sao?"
Giang Dư Trì vẻ mặt lạnh lùng: "Là tôi làm."
Lâm Phó Niên đau đớn nói: "Anh đã thành công rồi đấy. Tôi nợ anh ba năm, giờ đã trả gần hết. Sự nghiệp, hôn nhân, tự do, nhà họ Lâm, tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều đã đưa cho anh."
"Sau ba năm thì ly hôn đi, để tôi đi, chúng ta sẽ không mắc nợ nhau nữa."
"Cái gì?"
Giang Dư Trì nghe thấy hai chữ ly hôn liền đẩy cậu xuống giường, vẻ mặt của anh rất khó coi, như thể giây tiếp theo sẽ bùng nổ vậy.
"Ly hôn? Không nợ nhau?"
"Lâm Phó Niên, cậu nợ tôi đâu chỉ những thứ này! Cậu vĩnh viễn không biết được!"
Lâm Phó Niên nghĩ rằng anh đang nói về cái chết của Thẩm Chi Ức.
“Chuyện của Thẩm Chi Ức, tôi đã nói là tôi không làm, anh cũng đã buộc tội tôi rồi.”
"Còn chưa đủ sao?"
"Một tội cũng đủ để tôi vĩnh viễn từ bỏ sự nghiệp cảnh sát rồi. Mọi thứ của tôi đều giao cho anh, còn chưa đủ sao?"
"Không đủ! Không đủ, cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn! Đời này cũng đừng nghĩ."
Giang Dư Trì nói xong liền buông Lâm Phó Niên ra, bước ra khỏi phòng, bước chân anh dừng lại khi nghe thấy những lời của Lâm Phó Niên nói.
"Giang Dư Trì, tôi không còn gì để cho anh, thứ quý giá nhất còn lại chính là sinh mạng này."
"Anh…"
Trước khi Lâm Phó Niên nói xong, cậu nhận ra Giang Dư Trì đã không còn ở trong phòng.
"Anh lấy đi..."
Lâm Phó Niên nói những gì cậu chưa nói xong, nhưng Giang Dư Trì đã không nghe thấy nữa.
Lúc này Văn Tiểu Ôn đi vào, nhìn thấy Lâm Phó Niên ngồi trên mặt đất liền ngồi ở bên cạnh cậu.
"Nhìn cậu thế này, lại cãi nhau sao?"
Lâm Phó Niên quay đầu đi lau nước mắt: "Không sao, tôi xin lỗi, bác sĩ Văn, khiến cô chê cười rồi."
Văn Tiểu Ôn cười tủm tỉm nói: "Cậu cứ gọi tôi là chị Ôn, tôi lớn tuổi hơn so với cậu, nói thật nhìn cậu tôi cũng có chút đau lòng."
"Vậy chị định làm gì? Em nhìn thấy vệ sĩ bên ngoài biệt thự có mấy chục người."
"Anh ta nhất định muốn giam cầm em ở bên cạnh."
Đôi mắt của Lâm Phó Niên sưng đỏ, nước mắt không ngừng chảy ra từ hốc mắt.
"Chị Ôn... Em chẳng còn gì cả, thật đấy... Cái gì cũng không có, anh ta sẽ không buông tha cho em..."
Văn Tiểu Ôn quỳ xuống ôm lấy đầu Lâm Phó Niên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Cô ấy không biết làm thế nào để an ủi Lâm Phó Niên, nhưng cô ấy biết rằng người này nhất định đã phải chịu đựng quá nhiều.
Lâm Phó Niên vùi đầu vào lòng Văn Tiểu Ôn, mới đầu còn nhỏ giọng nức nở, cuối cùng không kìm được nữa, nước mắt tuôn ra như mưa.
"Em nên làm gì đây… sự nghiệp không còn nữa… làm sao em có thể tìm thấy anh trai mình..."
"Làm sao tìm được anh ấy đây..."
"Chị Ôn, nói cho em biết đi... em nên làm gì..."
Văn Tiểu Ôn vỗ nhẹ vào lưng Lâm Phó Niên, hốc mắt đỏ hoe.
"Ngốc... đừng khóc, em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, chị sẽ tìm cơ hội mang em đi."
Lâm Phó Niên thoát ra khỏi vòng tay của Văn Tiểu Ôn, nhìn cô ấy với khuôn mặt đầy nước mắt.
"Chị Ôn... chị nói gì..."
Văn Tiểu Ôn cười nói: "Tin tưởng chị, chị sẽ tìm cơ hội đưa em đi."
Lâm Phó Niên sửng sốt một lúc, sau đó trực tiếp từ chối.
“Cảm ơn, nhưng em không thể đi được…”
"Tại sao? Anh ta đối xử với em như vậy..." Văn Tiểu Ôn kinh ngạc nói: "Tại sao em không thể rời đi, em ở nơi này với anh ta sớm muộn gì cũng chết."
Lâm Phó Niên không nói, Văn Tiểu Ôn nắm lấy cánh tay cậu.
"Em nói đi, tại sao không thể đi!"
Dì Cốc đang dựa vào cửa nghe thấy những lời này liền lau đi nước mắt trên mặt, trở về phòng.
Văn Tiểu Ôn thấy Lâm Phó Niên không nói nên cũng không hỏi nữa, đứng dậy kéo Lâm Phó Niên đang ngồi dưới đất lên.
"Đi thôi, đo nhiệt độ trước, sau đó truyền nước."
Công ty…
Giang Dư Trì rời khỏi biệt thự rồi đến thẳng công ty với khuôn mặt tối sầm, các nhân viên ngay lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn.
Giang Dư Trì đứng bên cạnh bàn làm việc nói chuyện điện thoại.
"Ngô Diệp, cậu ở nước ngoài vui vẻ đủ chưa! Mau trở về cho tôi!"
"Làm sao vậy, có chuyện gì mà tức giận thế?"
"Cậu khi nào thì trở về? Bên cạnh Lâm Phó Niên có một nữ bác sĩ, tôi không thích cô ta."
"Mau quay về cho tôi, đỡ cho Lâm Phó Niên cứ bị bệnh là đi bệnh viện, rất phiền phức."
"A Trì, cậu chờ một chút, dù sao cậu cũng không quan tâm đến Lâm Phó Niên mà phải không, chơi thêm một thời gian nữa tôi sẽ về."
Giang Dư Trì vừa định mắng anh ta thì anh ta đã cúp điện thoại.
Văn Tiểu Ôn ở cùng Lâm Phó Niên ba ngày, cho đến khi nhiệt độ cơ thể của Lâm Phó Niên trở lại bình thường, cô ấy cũng phải rời đi.
"Niên Niên, chị phải đi rồi, trong bệnh viện còn có bệnh nhân đang chờ chị."
Lâm Phó Niên khẽ gật đầu: "Cảm ơn chị Ôn, chị vất vả rồi.”
"Không sao, chỉ cần em khỏe lại là được." Văn Tiểu Ôn nói: "Em… chắc chắn chưa? Không tính đi thật sao?”
"Chị có thể mang em đi."
Lâm Phó Niên nở một nụ cười: "Không cần đâu, chị Ôn, chị nhớ chú ý an toàn, họ sẽ trả điện thoại di động cho chị khi ra cửa."
"Em không thể ra khỏi cánh cửa này, cho nên không tiễn chị được, có duyên sẽ gặp lại."
Văn Tiểu Ôn cười nói: "Được rồi, tốt nhất là đừng gặp nhau, mỗi lần gặp đều ở bệnh viện cũng không tốt lắm."
"Chị đi nhé."
Lâm Phó Niên nhìn bóng lưng Văn Tiểu Ôn rời đi, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Không nỡ?"
Lâm Phó Niên nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cậu hoảng sợ trong giây lát rồi nghĩ thầm.
'Anh ta chắc không nghe thấy Văn Tiểu Ôn nói gì đâu, nếu nghe được thì nguy rồi…'
"Cậu ngây người cái gì, đi vào đi."
Giang Dư Trì nhìn người đang ngẩn ngơ, nói.
Lâm Phó Niên liếc nhìn sắc mặt của Giang Dư Trì, cảm thấy nhẹ nhõm vì không có gì thay đổi.
Cậu ngồi trên ghế sofa: "Sao anh lại về?"
Giang Dư Trì rất ít khi xuất hiện trước mặt cậu, một khi anh xuất hiện chắc chắn là có chuyện, hai người sẽ cãi nhau rất to.
Đã ba ngày kể từ lần cuối gặp nhau, bây giờ nhìn thấy Giang Dư Trì, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác sợ hãi.
"Tôi chỉ hy vọng anh đối xử với cậu ấy tốt hơn một chút, đừng nghĩ những chuyện anh làm không khiến cậu ấy tổn thương.”
"Đừng để đến ngày cậu ấy rời đi hoàn toàn anh mới biết hối hận."
Giang Dư Trì nhìn chằm chằm vào Văn Tiểu Ôn với sự thù địch.
"Cậu ta nợ tôi."
Văn Tiểu Ôn thở dài: "Chuyện giữa hai người tôi không muốn biết."
"Nhưng tôi biết so với tình yêu thương mà những người xung quanh dành cho cậu ấy, thì tình yêu mà anh dành cho cậu ấy là cực kỳ nhỏ bé, nhỏ đến mức cậu ấy không thể nhìn thấy được."
Lúc này Lâm Phó Niên từ trên lầu bước xuống.
"Giang Dư Trì, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Cậu ấy và dì Cốc đều đã nghe thấy những gì hai người vừa nói.
Giang Dư Trì đứng dậy rồi trở về phòng với Lâm Phó Niên.
"Cậu muốn hỏi gì?"
Lâm Phó Niên quay sang thì bắt gặp ánh mắt của Giang Dư Trì.
"Có phải tôi có thể rời đi sau khi trả hết những gì tôi nợ anh không?"
"Ý cậu là gì?"
Giang Dư Trì khẽ cau mày.
Lâm Phó Niên cười khổ nói: "Cưỡng ép đặt tội danh lên người tôi, cảnh sát có tiền án của tôi, điều này khiến tôi mất đi sự nghiệp."
"Không phải anh làm tất cả những chuyện này sao?"
Giang Dư Trì vẻ mặt lạnh lùng: "Là tôi làm."
Lâm Phó Niên đau đớn nói: "Anh đã thành công rồi đấy. Tôi nợ anh ba năm, giờ đã trả gần hết. Sự nghiệp, hôn nhân, tự do, nhà họ Lâm, tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều đã đưa cho anh."
"Sau ba năm thì ly hôn đi, để tôi đi, chúng ta sẽ không mắc nợ nhau nữa."
"Cái gì?"
Giang Dư Trì nghe thấy hai chữ ly hôn liền đẩy cậu xuống giường, vẻ mặt của anh rất khó coi, như thể giây tiếp theo sẽ bùng nổ vậy.
"Ly hôn? Không nợ nhau?"
"Lâm Phó Niên, cậu nợ tôi đâu chỉ những thứ này! Cậu vĩnh viễn không biết được!"
Lâm Phó Niên nghĩ rằng anh đang nói về cái chết của Thẩm Chi Ức.
“Chuyện của Thẩm Chi Ức, tôi đã nói là tôi không làm, anh cũng đã buộc tội tôi rồi.”
"Còn chưa đủ sao?"
"Một tội cũng đủ để tôi vĩnh viễn từ bỏ sự nghiệp cảnh sát rồi. Mọi thứ của tôi đều giao cho anh, còn chưa đủ sao?"
"Không đủ! Không đủ, cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn! Đời này cũng đừng nghĩ."
Giang Dư Trì nói xong liền buông Lâm Phó Niên ra, bước ra khỏi phòng, bước chân anh dừng lại khi nghe thấy những lời của Lâm Phó Niên nói.
"Giang Dư Trì, tôi không còn gì để cho anh, thứ quý giá nhất còn lại chính là sinh mạng này."
"Anh…"
Trước khi Lâm Phó Niên nói xong, cậu nhận ra Giang Dư Trì đã không còn ở trong phòng.
"Anh lấy đi..."
Lâm Phó Niên nói những gì cậu chưa nói xong, nhưng Giang Dư Trì đã không nghe thấy nữa.
Lúc này Văn Tiểu Ôn đi vào, nhìn thấy Lâm Phó Niên ngồi trên mặt đất liền ngồi ở bên cạnh cậu.
"Nhìn cậu thế này, lại cãi nhau sao?"
Lâm Phó Niên quay đầu đi lau nước mắt: "Không sao, tôi xin lỗi, bác sĩ Văn, khiến cô chê cười rồi."
Văn Tiểu Ôn cười tủm tỉm nói: "Cậu cứ gọi tôi là chị Ôn, tôi lớn tuổi hơn so với cậu, nói thật nhìn cậu tôi cũng có chút đau lòng."
"Vậy chị định làm gì? Em nhìn thấy vệ sĩ bên ngoài biệt thự có mấy chục người."
"Anh ta nhất định muốn giam cầm em ở bên cạnh."
Đôi mắt của Lâm Phó Niên sưng đỏ, nước mắt không ngừng chảy ra từ hốc mắt.
"Chị Ôn... Em chẳng còn gì cả, thật đấy... Cái gì cũng không có, anh ta sẽ không buông tha cho em..."
Văn Tiểu Ôn quỳ xuống ôm lấy đầu Lâm Phó Niên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Cô ấy không biết làm thế nào để an ủi Lâm Phó Niên, nhưng cô ấy biết rằng người này nhất định đã phải chịu đựng quá nhiều.
Lâm Phó Niên vùi đầu vào lòng Văn Tiểu Ôn, mới đầu còn nhỏ giọng nức nở, cuối cùng không kìm được nữa, nước mắt tuôn ra như mưa.
"Em nên làm gì đây… sự nghiệp không còn nữa… làm sao em có thể tìm thấy anh trai mình..."
"Làm sao tìm được anh ấy đây..."
"Chị Ôn, nói cho em biết đi... em nên làm gì..."
Văn Tiểu Ôn vỗ nhẹ vào lưng Lâm Phó Niên, hốc mắt đỏ hoe.
"Ngốc... đừng khóc, em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, chị sẽ tìm cơ hội mang em đi."
Lâm Phó Niên thoát ra khỏi vòng tay của Văn Tiểu Ôn, nhìn cô ấy với khuôn mặt đầy nước mắt.
"Chị Ôn... chị nói gì..."
Văn Tiểu Ôn cười nói: "Tin tưởng chị, chị sẽ tìm cơ hội đưa em đi."
Lâm Phó Niên sửng sốt một lúc, sau đó trực tiếp từ chối.
“Cảm ơn, nhưng em không thể đi được…”
"Tại sao? Anh ta đối xử với em như vậy..." Văn Tiểu Ôn kinh ngạc nói: "Tại sao em không thể rời đi, em ở nơi này với anh ta sớm muộn gì cũng chết."
Lâm Phó Niên không nói, Văn Tiểu Ôn nắm lấy cánh tay cậu.
"Em nói đi, tại sao không thể đi!"
Dì Cốc đang dựa vào cửa nghe thấy những lời này liền lau đi nước mắt trên mặt, trở về phòng.
Văn Tiểu Ôn thấy Lâm Phó Niên không nói nên cũng không hỏi nữa, đứng dậy kéo Lâm Phó Niên đang ngồi dưới đất lên.
"Đi thôi, đo nhiệt độ trước, sau đó truyền nước."
Công ty…
Giang Dư Trì rời khỏi biệt thự rồi đến thẳng công ty với khuôn mặt tối sầm, các nhân viên ngay lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn.
Giang Dư Trì đứng bên cạnh bàn làm việc nói chuyện điện thoại.
"Ngô Diệp, cậu ở nước ngoài vui vẻ đủ chưa! Mau trở về cho tôi!"
"Làm sao vậy, có chuyện gì mà tức giận thế?"
"Cậu khi nào thì trở về? Bên cạnh Lâm Phó Niên có một nữ bác sĩ, tôi không thích cô ta."
"Mau quay về cho tôi, đỡ cho Lâm Phó Niên cứ bị bệnh là đi bệnh viện, rất phiền phức."
"A Trì, cậu chờ một chút, dù sao cậu cũng không quan tâm đến Lâm Phó Niên mà phải không, chơi thêm một thời gian nữa tôi sẽ về."
Giang Dư Trì vừa định mắng anh ta thì anh ta đã cúp điện thoại.
Văn Tiểu Ôn ở cùng Lâm Phó Niên ba ngày, cho đến khi nhiệt độ cơ thể của Lâm Phó Niên trở lại bình thường, cô ấy cũng phải rời đi.
"Niên Niên, chị phải đi rồi, trong bệnh viện còn có bệnh nhân đang chờ chị."
Lâm Phó Niên khẽ gật đầu: "Cảm ơn chị Ôn, chị vất vả rồi.”
"Không sao, chỉ cần em khỏe lại là được." Văn Tiểu Ôn nói: "Em… chắc chắn chưa? Không tính đi thật sao?”
"Chị có thể mang em đi."
Lâm Phó Niên nở một nụ cười: "Không cần đâu, chị Ôn, chị nhớ chú ý an toàn, họ sẽ trả điện thoại di động cho chị khi ra cửa."
"Em không thể ra khỏi cánh cửa này, cho nên không tiễn chị được, có duyên sẽ gặp lại."
Văn Tiểu Ôn cười nói: "Được rồi, tốt nhất là đừng gặp nhau, mỗi lần gặp đều ở bệnh viện cũng không tốt lắm."
"Chị đi nhé."
Lâm Phó Niên nhìn bóng lưng Văn Tiểu Ôn rời đi, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Không nỡ?"
Lâm Phó Niên nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cậu hoảng sợ trong giây lát rồi nghĩ thầm.
'Anh ta chắc không nghe thấy Văn Tiểu Ôn nói gì đâu, nếu nghe được thì nguy rồi…'
"Cậu ngây người cái gì, đi vào đi."
Giang Dư Trì nhìn người đang ngẩn ngơ, nói.
Lâm Phó Niên liếc nhìn sắc mặt của Giang Dư Trì, cảm thấy nhẹ nhõm vì không có gì thay đổi.
Cậu ngồi trên ghế sofa: "Sao anh lại về?"
Giang Dư Trì rất ít khi xuất hiện trước mặt cậu, một khi anh xuất hiện chắc chắn là có chuyện, hai người sẽ cãi nhau rất to.
Đã ba ngày kể từ lần cuối gặp nhau, bây giờ nhìn thấy Giang Dư Trì, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.