Thu Thề

Chương 29: Ông Trời Cho Anh Cơ Hội Tìm Thấy Em Một Lần Nữa

Bạch Li Vân

24/10/2023

Lâm Phó Niên lết hai đầu gối tới ngăn kéo phía trước, cậu lấy lọ keo ra rồi quay trở lại với mấy mảnh giấy vụn.

Cậu dán chúng lại với nhau từng chút một, nhưng chúng lại không dính vào nhau.

“Không dán được, tại sao lại không dán được!”

Lâm Phó Niên nhìn những vụn giấy nằm rải rác trên mặt đất, theo bản năng, các ngón tay của cậu cuộn tròn lại, chính cậu cũng không hề phát hiện ra mình đang quỳ trên mặt đất lặng lẽ khóc.

Lâm Phó Niên nằm trong đống giấy, lấy tay ôm ngực, thở từng hơi khó khăn, nước mắt giàn giụa trên mặt.

'Đau quá… Tim mình đau quá… Dư Trì…'

Phải mất một lúc sau, Lâm Phó Niên lấy một cái túi ở trong ngăn tủ ra, cậu đưa tay cẩn thận bỏ đống giấy vụn vào trong túi rồi ôm nó vào trong lòng, chạy ra ngoài.

Cậu ngay lập tức rời khỏi nhà họ Lâm.

Vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa nhìn thấy bóng người chạy ra ngoài, họ dụi dụi mắt sau đó nghiêm túc nhìn lại.

“Là cậu chủ!”

“Cậu mau đi báo cho Giang tổng đi! Để tôi đuổi theo!”

Vệ sĩ đuổi theo rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phó Niên, họ tiến tới bắt lấy cậu.

“Cậu chủ, cậu không được rời khỏi đây!”

Lâm Phó Niên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía tên vệ sĩ.

“Cút!”

Vệ sĩ sửng sốt, anh ta chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đá văng ra ngoài.

Một tên vệ sĩ khác chạy vào nhà, Giang Dư Trì vừa đi từ trong toilet ra, nước trên mặt còn chưa kịp lau khô.

Sau khi anh ra khỏi phòng của Lâm Phó Niên thì ngay lập tức đi rửa mặt để cơ thể tỉnh táo hơn, vừa bước ra ngoài thì thấy vệ sĩ chạy tới.

“Có chuyện gì? Hoang mang như vậy là có chuyện gì!”

Vệ sĩ nói: “Giang tổng, cậu chủ, cậu chủ chạy mất rồi!”

Giang Dư Trì giận dữ nói: “Các người làm ăn kiểu gì vậy! Có một người mà cũng canh không được, kêu thêm mấy người nữa đến đây cùng tôi đi tìm!”

“Những người khác đang canh giữ ở bên ngoài!”

Ninh Lê ở trong phòng bếp nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, bà yên lặng cầu nguyện.

“Niên Niên, con nhất định phải thoát được đấy.”

Lâm Phó Niên điên cuồng tìm kiếm các cửa hàng có thể sửa chữa mấy đồ vật như này.

"Ông chủ, xin hãy giúp tôi dán tờ giấy này. Tờ giấy rất quan trọng với tôi.”

“Ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cho ông, chỉ cần ông có thể sửa, bao nhiêu tôi cũng đưa.”

Nhưng mà ông chủ cửa hàng lại lắc đầu.

Cả người Lâm Phó Niên đều ướt đẫm mồ hôi, thân thể cậu run rẩy.

Rất nhiều người trên đường đều bàn tán xôn xao.

“Cái người này chắc là bị bệnh tâm thần rồi.”



“Chạy loanh quanh giống như một tên điên vậy.”

“Đi mau đi mau, đừng để tên điên này lây bệnh.”

Lâm Phó Niên nghe được những lời bàn tán này, ánh mắt của cậu trở nên lạnh lùng, không còn sự nhẹ nhàng trước đây. Những người đó khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của cậu thì ngay lập tức im miệng.

Cho đến khi một chiếc ô xuất hiện che đi cơn mưa trên đầu của Lâm Phó Niên, cậu mới ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu, cảm xúc mất khống chế của cậu cũng dần ổn định trở lại.

“A Tinh…”

Phó Tinh Nghịch đang đi mua đồ ở con phố này thì thấy bóng dáng của Lâm Phó Niên, cậu ta lập tức chạy tới.

“A Tinh…”

Cơ thể gầy gò của Lâm Phó Niên lọt vào đôi mắt của Phó Tinh Nghịch. Cậu đã gầy đi rất nhiều, thậm chí còn gầy hơn trước kia.

Cậu ta không nói gì vươn tay ra ôm Phó Lâm Niên vào trong ngực, trầm mặc rất lâu sau mới nói.

“Niên Niên, tôi xin lỗi… Tôi tới trễ rồi.”

Lâm Phó Niên ôm đống giấy vụn vùi đầu vào trong lòng Phó Tinh Nghịch, cất tiếng khóc.

Phó Tinh Nghịch buông Lâm Phó Niên ra, cậu ta cởi áo khoác khoác lên trên người của Lâm Phó Niên.

“Niên Niên, mấy tháng vừa qua cậu đã đi đâu vậy, tôi tìm cậu suốt bấy lâu nay. Sao mưa thế này mà cậu lại ở đây.”

“Anh ta đâu.”

Lâm Phó Niên nhìn chằm chằm cậu ta với đôi mắt ửng đỏ vì khóc.

“A Tinh…”

Lâm Phó Niên lấy cái túi đựng đống giấy vụn từ trong ngực ra đưa cho cậu ta.

“A Tinh… Giang Dư Trì, anh ta… Anh ta đã xé lời hứa của tôi và anh ta…”

“Tôi dán chúng lại không được, tôi chạy… tìm đến mấy cửa hàng, nhưng mà mấy ông chủ ở đó cũng bảo là không dán được.”

“Tim tôi đau lắm…”

Trong ánh mắt của Phó Tinh Nghịch tràn đầy sự đau lòng.

“Chúng ta không cần cái này nữa, được không. Chỉ cần viết một bản khác là được.”

Lâm Phó Niên lắc đầu khóc nức nở: “Không… Chỉ có một cái này… là do chính anh ta viết…”

“Tôi nên làm gì bây giờ…”

Phó Tinh Nghịch nhẹ nhàng nói: “Trước tiên lên xe đi đã, chúng ta trở về nghĩ cách sau.”

Lâm Phó Niên gật đầu. Phó Tinh Nghịch ôm cậu đi vào xe.

Phó Tinh Nghịch nhìn xung quanh tìm kiếm Giang Dư Trì, không cần đoán cũng biết chắc chắn anh ta đang đi tìm cậu!

Phó Tinh Nghịch dừng bước, lấy mũ đội lên đầu cho Lâm Phó Niên, đôi mắt hồng hồng vì khóc của Lâm Phó Niên nhìn chằm chằm cậu ta.

“Sao vậy… A Tinh.”

Phó Tinh Nghịch ôm eo cậu, cúi đầu hôn cậu. Nụ hôn này thật sự rất ôn nhu, động tác rất nhẹ nhàng. Đó là nỗi sợ hãi trong mấy tháng qua và cũng niềm vui của cậu ta khi tìm thấy Lâm Phó Niên một lần nữa.



Quần áo rất rộng nên đã che khuất hai người bọn họ, cho dù Giang Dư Trì đi qua cũng sẽ không nghi ngờ.

Lâm Phó Niên đẩy cậu ta ra nhưng Phó Tinh Nghịch lại không có ý định dừng lại, cậu ta thầm nghĩ: 'Niên Niên, cho dù cậu có trách tôi đi chăng nữa, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của tôi. Lần này, tôi nhất định sẽ không buông tay đâu.'

Xung quanh hai người xuất hiện một loạt tiếng bước chân, cho đến khi cách bọn họ một khoảng xa, Phó Tinh Nghịch mới từ từ rời khỏi môi của Lâm Phó Niên, khóe mắt Lâm Phó Niên bây giờ rất đỏ, môi cũng hơi ửng hồng.

Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt vậy.

Đôi mắt như hoa đào nhìn chằm chằm cậu ta: “A Tinh… Cậu…”

Yết hầu của Phó Tinh Nghịch chuyển động khi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu, cười khẽ một tiếng.

Sau đó cậu ta ôm chặt Lâm Phó Niên vào trong ngực.

Tốt lắm, tốt lắm.

Ông trời lại cho cậu ta tìm thấy Lâm Phó Niên một lần nữa rồi.

“Chuyện vừa rồi… Xin lỗi. Vừa rồi Giang Dư Trì tới, để anh ta không nhìn thấy chúng ta, tôi chỉ có thể làm như vậy. Tôi thực sự xin lỗi vì đã không suy nghĩ đến cảm nhận của cậu.”

Lâm Phó Niên dựa vào lòng ngực của Phó Tinh Nghịch, lắc đầu. Hương vị trên người Phó Tinh Nghịch khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm.

Phó Tinh Nghịch dẫn cậu về nhà của mình, lấy một bộ quần áo trong phòng ngủ đưa cho Lâm Nhó Niên.

“Cậu mắc nó vào đi.”

Lâm Phó Niên cầm bộ quần áo, gật đầu sau đó đi thay ngay lập tức. Thay quần áo xong, cậu đi đến bên cạnh Phó Tinh Nghịch.

Phó Tinh Nghịch quay đầu lại nhìn, thấy quần áo của mình quá rộng so với người của cậu nên hơi cau mày.

“Niên Niên, cậu quá gầy… Trước khi tôi rời khỏi đây cậu đâu có như vậy…”

Lâm Phó Niên không trả lời vấn đề này: “A Tinh… Tôi muốn dán mấy mảnh giấy này lại với nhau.”

“Cậu đi sấy tóc trước đi, tôi đi nấu cơm cho cậu ăn.” Phó Tinh Nghịch nhìn đống giấy vụn trước mặt.

“Cơm nước xong xuôi thì cậu đi ngủ đi, tôi sẽ dán giúp cậu.”

Lâm Phó Niên lắc đầu, Phó Tinh Nghịch đặt hai tay lên vai cậu.

“Tin tôi, chờ cậu tỉnh dậy, tôi sẽ đưa cho cậu tờ giấy hoàn chỉnh.”

Lâm Phó Niên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm đống giấy vụn đó, Phó Tinh Nghịch khẽ thở dài đẩy Lâm Phó Niên sang một bên.

“Đi sấy khô tóc đi, tôi đi làm tôm hùm đất cho cậu ăn.”

Lâm Phó Niên vừa đi vừa quay đầu lại nhìn đống giấy vụn, sau đó đi sấy tóc.

Phó Tinh Nghịch lấy tôm hùm đất từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu mân mê làm ở phòng bếp.

30 phút sau…

Lâm Phó Niên sấy khô tóc xong thì đứng ngẩn ngơ trước đống giấy vụn, không nói lời nào.

Phó Tinh Nghịch bưng nguyên một con tôm hùm đất đã lột vỏ để trước mặt Lâm Phó Niên.

“Cậu thích ăn tôm hùm đất nhất mà.”

Lâm Phó Niên thấp giọng nói: “Tôi ăn không vô.”

“Cậu xem người cậu đã gầy như vậy rồi, cậu phải biết yêu thương thân thể của mình chứ?” Giọng điệu của Phó Tinh Nghịch có chút không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Thề

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook