Chương 28: Tôi Nhận Tội
Bạch Li Vân
24/10/2023
Lâm Phó Niên đi đến bên cạnh ông, ngồi xổm xuống: “Ba, sao ba lại gầy như vậy. Có phải ba bị bệnh rồi không.”
Lâm Quý Nguyên lắc đầu: “Ba không sao, Niên Niên à, Tiểu Mộ và Đình Nghiêm không đi chung với con sao?”
“Anh Mộ đi nước ngoài rồi ạ.” Lâm Phó Niên nói: “Chú Giang đi chung với anh ấy.”
Lâm Quý Nguyên nhìn Giang Dư Trì: “Tiểu Trì, ba muốn nói chuyện riêng với Niên Niên, con có thể tránh mặt một chút được không?”
Giang Dư Trì xoay người rời khỏi sân thượng, đi tới phòng của Lâm Phó Niên.
Anh do dự một lúc, sau đó vẫn mở cửa rồi trực tiếp đi vào, cách bài trí trong phòng không có gì thay đổi.
“Lâm Phó Niên, cậu vẫn giống như trước đây.”
Giang Dư Trị vô tình nhìn thấy thứ gì đó trên bàn nên anh bước tới.
Là một tờ giấy đã bị ố vàng.
Tờ giấy này vô cùng quen thuộc với Giang Dư Trì, anh sẽ không bao giờ quên. Đó là những kí ức tốt đẹp và cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng anh.
Anh cầm tờ giấy lên, phủi bụi ở trên bề mặt. Anh nhìn thấy lời hứa mười năm trước của bọn họ ở trên tờ giấy đó.
Dưới gốc cây bạch quả này, ngay tại đây, Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì xin thề. Khi tôi đủ 18 tuổi, tôi sẽ kết hôn với Giang Dư Trì và sẽ không bao giờ hối hận.
Dưới gốc cây bạch quả này, ngay tại đây, Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên xin thề. Khi tôi đủ 18 tuổi, tôi sẽ kết hôn với Lâm Phó Niên và sẽ không bao giờ hối hận.
Khi đọc tờ giấy này, anh bất giác mỉm cười. Anh chuẩn bị đặt tờ giấy xuống thì thấy một chiếc di động đặt ở trên bàn.
Giang Dư Trì cầm chiếc điện thoại lên và quan sát nó.
“Cậu ta không có điện thoại mà, sao lại có chiếc di động này ở trong phòng của cậu ta chứ.”
Anh mở di động ra, nội dung ở bên trong khiến nụ cười của Giang Dư Trì chuyển thành tức giận.
Nội dung trong chiếc di động là đoạn tin nhắn mà Thẩm Chi Ức nhận được trước khi chết! Anh đọc sơ qua tin nhắn được gửi đi.
Đây chính xác là tin nhắn mà Thẩm Chi Ức nhận được trước khi chết.
Ngay cả thời gian gửi tin nhắn cũng giống với thời gian mà Thẩm Chi Ức xảy ra chuyện!
“Lâm Phó Niên!”
Đúng lúc này, Lâm Phó Niên bước vô phòng. Cậu ngay lập tức đi tìm Giang Dư Trì sau khi nói chuyện xong với Lâm Quý Nguyên.
“Sao anh lại ở đây. Anh đang xem cái gì vậy...”
Lâm Phó Niên vừa nói vừa đi tới gần Giang Dư Trì: “Tới giờ ăn cơm rồi, xuống lầu thôi.”
Trong giây tiếp theo, Lâm Phó Niên không hề phòng bị mà bị Giang Dư Trì đẩy ngã xuống đất.
Lâm Phó Niên chịu đựng đau đớn rồi đứng dậy, cậu ngẩng đầu thì thấy sự tức giận hiện lên trên gương mặt của Giang Dư Trì. Cậu nghĩ mãi vẫn không biết mình đã chọc giận anh chỗ nào.
“Anh sao vậy…”
Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: “Tôi đang xem bằng chứng giết người của cậu! Cậu hỏi tôi bị làm sao hả? Lâm Phó Niên, rốt cuộc lời nói nào của cậu mới là thật, lời nào mới là giả đây!”
“Anh đang nói bậy bạ gì vậy?” Lâm Phó Niên cảm thấy khó hiểu: “Tờ giấy này…”
Lâm Phó Niên thấy tờ giấy ở trên bàn thì lập tức chạy tới. Cậu cầm lấy tờ giấy rồi giấu nó ở sau lưng.
Giang Dư Trì cầm điện thoại đặt trước mặt của Lâm Phó Niên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Lâm Phó Niên, cái điện thoại này cậu thấy có quen không?”
“Cái điện thoại này là của ai?” Lâm Phó Niên nghiêm túc nhìn chiếc điện thoại: “Chắc là của người nào đó ở đây.”
Giang Dư Trì nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Phó Niên: “Lâm Phó Niên, bây giờ mà cậu còn giả vờ nữa hả. Tin nhắn trong chiếc điện thoại này chính là tin nhắn cậu đã gửi cho Thẩm Chi Ức!”
“Cậu còn nói là chuyện này không hề liên quan tới cậu? Cậu thật ghê tởm.”
Lâm Phó Niên cầm lấy điện thoại, mở nó ra thì thấy được tin nhắn ở bên trong. Cậu không hề có ấn tượng gì đối với tin nhắn này.
“Đây không phải là điện thoại của tôi, tôi không có gửi tin nhắn này. Số điện thoại của cậu Thẩm tôi còn không biết nữa mà!”
“Không biết? Ý cậu là quản gia hay những người khác bước vào phòng của cậu?”
Giang Dư Trì giật lấy điện thoại trên tay Lâm Phó Niên.
“Lâm Phó Niên, cậu hãy xem bụi trên cái bàn này đi. Đã lâu rồi không có ai vào đây quét dọn.”
“Tờ giấy trong tay của cậu, ngoại trừ tôi và cậu ra thì làm gì có ai biết nữa chứ. Với lại chiếc điện thoại và tờ giấy này lại ở cùng một chỗ.”
“Cậu nói với tôi là cậu không hề biết chuyện gì hết?”
Lâm Phó Niên thật sự không biết, cậu không biết phải giải thích như thế nào với anh.
Đúng là chỉ có cậu và Giang Dư Trì, chỉ hai người biết về tờ giấy này.
Nhưng chính cậu đã cất nó đi rồi thì làm sao nó có thể xuất hiện trên mặt bàn được..
“Anh… không thể tin tôi một lần sao?”
“Làm sao tôi tin cậu được?”
Giang Dư Trì lập tức bóp chặt cổ của Lâm Phó Niên: “Lâm Phó Niên! Ba năm trước tôi lại điên cuồng tìm một tên độc ác vô tình như cậu. Tôi thấy nực cười làm sao!"
“Trước đó không lâu, tôi lại mềm lòng với cậu, tôi còn từ bi đưa cậu về nhà họ Lâm thăm gia đình!”
“Cậu làm tôi quá thất vọng!”
Hai mắt của Lâm Phó Niên đỏ hoe nhìn chằm chằm Giang Dư Trì, cậu cố gắng thở, nói chuyện cũng rất khó khăn
“Là… Tôi là người ác độc, vậy anh, Giang Dư Trì… anh là gì…”
“Anh đừng quên… Năm đó, hai chúng ta cùng nhau ký ước định này… Đã hứa rồi. Còn thề nữa…”
“Anh lại… tại sao… làm tôi… thất vọng…”
Giang Dư Trì thả Lâm Phó Niên ra, Lâm Phó Niên tựa người vào bàn, một tay che cổ lại.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Giọng nói của Lâm Phó Niên khẽ run, cậu tuyệt vọng nói: “Sao anh không bóp chết tôi luôn đi.”
Giang Dư Trì hít một hơi thật sâu. Sau đó, anh giật tờ giấy trên tay cậu.
Lâm Phó Niên thở vô cùng khó khăn, trái tim như ngừng đập vậy, dường như cậu có thể thấy được kết quả cuối cùng của tờ giấy đó.
Người đàn ông này có thể làm bất cứ điều gì!
Vào giờ phút này, cậu thật sự rất hoảng sợ, cậu trực tiếp nhào tới chỗ Giang Dư Trì: “Trả lại cho tôi! Giang Dư Trì, anh mau trả lại cho tôi!”
“Anh không thể làm như vậy được!”
Ánh mắt của Giang Dư Trì lạnh băng, anh đẩy Lâm Phó Niên xuống đất.
“Ước định? Lời thề? Kể từ lúc cậu rời đi vào ba năm trước, tất cả đều trở thành rác rưởi, Cậu đã hại chết Thẩm Chi Ức, cậu đáng lẽ phải ở trong tù.”
Lúc này Lâm Phó Niên ngồi bệt dưới đất, trái tim cậu như bị một lực vô hình nào đó xé rách vô cùng đau đớn khiến cho nước mắt cứ thế chảy ra. Cậu cảm nhận những giọt nước mắt như một nỗi đau đến tận xương tủy.
Lâm Phó Niên khó khăn chống đỡ cơ thể, cậu cũng không biết mình có đứng lên được hay không nữa. Cậu quỳ bò đến bên cạnh Giang Dư Trì, khóc đến đau lòng.
“Tôi xin anh, xin anh… Anh trả lại cho tôi được không.”
“Tôi xin anh Giang Dư Trì. Anh tống tôi vào trong tù cũng được. Tôi nhận tội. Tôi đã giết Thẩm Chi Ức, là tôi sai.”
“Đều là tôi làm, đều là tôi sai… Tôi cầu xin anh… trả nó cho tôi đi.”
Giang Dư Trì xé nát tờ giấy trước mặt Lâm Phó Niên. Anh rải những mảnh giấy vụn xuống trước mặt cậu.
Lâm Phó Niên ngây ngốc ngồi dưới đất, những mảnh giấy vụn rơi xuống từ trong tay của Giang Dư Trì giống như trái tim của cậu vậy.
Giang Dư Trì đã tự tay xé trái tim của cậu thành nhiều mảnh nhỏ.
Ánh mắt Giang Dư Trì lạnh nhạt: “Tôi sẽ không tống cậu vào trong ngục, tôi sẽ cầm tù cậu, tra tấn cậu cả đời.”
“Cả đời này của cậu sẽ dùng để chuộc tội với Thẩm Chi Ức. Nếu được, tôi mong người chết là cậu.”
Giang Dư Trì hơi cúi đầu, anh nhìn thoáng qua Lâm Phó Niên đang ngồi dưới đất rồi rời khỏi phòng không chút do dự.
“Dọn dẹp, thu dọn đồ đạc rồi trở về biệt thự.”
Lâm Phó Niên tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, cậu dùng đôi tay run rẩy của mình nhặt từng mảnh giấy vụn lên rồi ghép chúng lại với nhau.
“Tại sao… Tại sao anh lại xé nó…”
“Không thể… Không thể rách. Thật sự… Không thể rách được…”
“Đánh đi! Anh đánh tôi đi!"
Lâm Quý Nguyên lắc đầu: “Ba không sao, Niên Niên à, Tiểu Mộ và Đình Nghiêm không đi chung với con sao?”
“Anh Mộ đi nước ngoài rồi ạ.” Lâm Phó Niên nói: “Chú Giang đi chung với anh ấy.”
Lâm Quý Nguyên nhìn Giang Dư Trì: “Tiểu Trì, ba muốn nói chuyện riêng với Niên Niên, con có thể tránh mặt một chút được không?”
Giang Dư Trì xoay người rời khỏi sân thượng, đi tới phòng của Lâm Phó Niên.
Anh do dự một lúc, sau đó vẫn mở cửa rồi trực tiếp đi vào, cách bài trí trong phòng không có gì thay đổi.
“Lâm Phó Niên, cậu vẫn giống như trước đây.”
Giang Dư Trị vô tình nhìn thấy thứ gì đó trên bàn nên anh bước tới.
Là một tờ giấy đã bị ố vàng.
Tờ giấy này vô cùng quen thuộc với Giang Dư Trì, anh sẽ không bao giờ quên. Đó là những kí ức tốt đẹp và cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng anh.
Anh cầm tờ giấy lên, phủi bụi ở trên bề mặt. Anh nhìn thấy lời hứa mười năm trước của bọn họ ở trên tờ giấy đó.
Dưới gốc cây bạch quả này, ngay tại đây, Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì xin thề. Khi tôi đủ 18 tuổi, tôi sẽ kết hôn với Giang Dư Trì và sẽ không bao giờ hối hận.
Dưới gốc cây bạch quả này, ngay tại đây, Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên xin thề. Khi tôi đủ 18 tuổi, tôi sẽ kết hôn với Lâm Phó Niên và sẽ không bao giờ hối hận.
Khi đọc tờ giấy này, anh bất giác mỉm cười. Anh chuẩn bị đặt tờ giấy xuống thì thấy một chiếc di động đặt ở trên bàn.
Giang Dư Trì cầm chiếc điện thoại lên và quan sát nó.
“Cậu ta không có điện thoại mà, sao lại có chiếc di động này ở trong phòng của cậu ta chứ.”
Anh mở di động ra, nội dung ở bên trong khiến nụ cười của Giang Dư Trì chuyển thành tức giận.
Nội dung trong chiếc di động là đoạn tin nhắn mà Thẩm Chi Ức nhận được trước khi chết! Anh đọc sơ qua tin nhắn được gửi đi.
Đây chính xác là tin nhắn mà Thẩm Chi Ức nhận được trước khi chết.
Ngay cả thời gian gửi tin nhắn cũng giống với thời gian mà Thẩm Chi Ức xảy ra chuyện!
“Lâm Phó Niên!”
Đúng lúc này, Lâm Phó Niên bước vô phòng. Cậu ngay lập tức đi tìm Giang Dư Trì sau khi nói chuyện xong với Lâm Quý Nguyên.
“Sao anh lại ở đây. Anh đang xem cái gì vậy...”
Lâm Phó Niên vừa nói vừa đi tới gần Giang Dư Trì: “Tới giờ ăn cơm rồi, xuống lầu thôi.”
Trong giây tiếp theo, Lâm Phó Niên không hề phòng bị mà bị Giang Dư Trì đẩy ngã xuống đất.
Lâm Phó Niên chịu đựng đau đớn rồi đứng dậy, cậu ngẩng đầu thì thấy sự tức giận hiện lên trên gương mặt của Giang Dư Trì. Cậu nghĩ mãi vẫn không biết mình đã chọc giận anh chỗ nào.
“Anh sao vậy…”
Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: “Tôi đang xem bằng chứng giết người của cậu! Cậu hỏi tôi bị làm sao hả? Lâm Phó Niên, rốt cuộc lời nói nào của cậu mới là thật, lời nào mới là giả đây!”
“Anh đang nói bậy bạ gì vậy?” Lâm Phó Niên cảm thấy khó hiểu: “Tờ giấy này…”
Lâm Phó Niên thấy tờ giấy ở trên bàn thì lập tức chạy tới. Cậu cầm lấy tờ giấy rồi giấu nó ở sau lưng.
Giang Dư Trì cầm điện thoại đặt trước mặt của Lâm Phó Niên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Lâm Phó Niên, cái điện thoại này cậu thấy có quen không?”
“Cái điện thoại này là của ai?” Lâm Phó Niên nghiêm túc nhìn chiếc điện thoại: “Chắc là của người nào đó ở đây.”
Giang Dư Trì nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Phó Niên: “Lâm Phó Niên, bây giờ mà cậu còn giả vờ nữa hả. Tin nhắn trong chiếc điện thoại này chính là tin nhắn cậu đã gửi cho Thẩm Chi Ức!”
“Cậu còn nói là chuyện này không hề liên quan tới cậu? Cậu thật ghê tởm.”
Lâm Phó Niên cầm lấy điện thoại, mở nó ra thì thấy được tin nhắn ở bên trong. Cậu không hề có ấn tượng gì đối với tin nhắn này.
“Đây không phải là điện thoại của tôi, tôi không có gửi tin nhắn này. Số điện thoại của cậu Thẩm tôi còn không biết nữa mà!”
“Không biết? Ý cậu là quản gia hay những người khác bước vào phòng của cậu?”
Giang Dư Trì giật lấy điện thoại trên tay Lâm Phó Niên.
“Lâm Phó Niên, cậu hãy xem bụi trên cái bàn này đi. Đã lâu rồi không có ai vào đây quét dọn.”
“Tờ giấy trong tay của cậu, ngoại trừ tôi và cậu ra thì làm gì có ai biết nữa chứ. Với lại chiếc điện thoại và tờ giấy này lại ở cùng một chỗ.”
“Cậu nói với tôi là cậu không hề biết chuyện gì hết?”
Lâm Phó Niên thật sự không biết, cậu không biết phải giải thích như thế nào với anh.
Đúng là chỉ có cậu và Giang Dư Trì, chỉ hai người biết về tờ giấy này.
Nhưng chính cậu đã cất nó đi rồi thì làm sao nó có thể xuất hiện trên mặt bàn được..
“Anh… không thể tin tôi một lần sao?”
“Làm sao tôi tin cậu được?”
Giang Dư Trì lập tức bóp chặt cổ của Lâm Phó Niên: “Lâm Phó Niên! Ba năm trước tôi lại điên cuồng tìm một tên độc ác vô tình như cậu. Tôi thấy nực cười làm sao!"
“Trước đó không lâu, tôi lại mềm lòng với cậu, tôi còn từ bi đưa cậu về nhà họ Lâm thăm gia đình!”
“Cậu làm tôi quá thất vọng!”
Hai mắt của Lâm Phó Niên đỏ hoe nhìn chằm chằm Giang Dư Trì, cậu cố gắng thở, nói chuyện cũng rất khó khăn
“Là… Tôi là người ác độc, vậy anh, Giang Dư Trì… anh là gì…”
“Anh đừng quên… Năm đó, hai chúng ta cùng nhau ký ước định này… Đã hứa rồi. Còn thề nữa…”
“Anh lại… tại sao… làm tôi… thất vọng…”
Giang Dư Trì thả Lâm Phó Niên ra, Lâm Phó Niên tựa người vào bàn, một tay che cổ lại.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Giọng nói của Lâm Phó Niên khẽ run, cậu tuyệt vọng nói: “Sao anh không bóp chết tôi luôn đi.”
Giang Dư Trì hít một hơi thật sâu. Sau đó, anh giật tờ giấy trên tay cậu.
Lâm Phó Niên thở vô cùng khó khăn, trái tim như ngừng đập vậy, dường như cậu có thể thấy được kết quả cuối cùng của tờ giấy đó.
Người đàn ông này có thể làm bất cứ điều gì!
Vào giờ phút này, cậu thật sự rất hoảng sợ, cậu trực tiếp nhào tới chỗ Giang Dư Trì: “Trả lại cho tôi! Giang Dư Trì, anh mau trả lại cho tôi!”
“Anh không thể làm như vậy được!”
Ánh mắt của Giang Dư Trì lạnh băng, anh đẩy Lâm Phó Niên xuống đất.
“Ước định? Lời thề? Kể từ lúc cậu rời đi vào ba năm trước, tất cả đều trở thành rác rưởi, Cậu đã hại chết Thẩm Chi Ức, cậu đáng lẽ phải ở trong tù.”
Lúc này Lâm Phó Niên ngồi bệt dưới đất, trái tim cậu như bị một lực vô hình nào đó xé rách vô cùng đau đớn khiến cho nước mắt cứ thế chảy ra. Cậu cảm nhận những giọt nước mắt như một nỗi đau đến tận xương tủy.
Lâm Phó Niên khó khăn chống đỡ cơ thể, cậu cũng không biết mình có đứng lên được hay không nữa. Cậu quỳ bò đến bên cạnh Giang Dư Trì, khóc đến đau lòng.
“Tôi xin anh, xin anh… Anh trả lại cho tôi được không.”
“Tôi xin anh Giang Dư Trì. Anh tống tôi vào trong tù cũng được. Tôi nhận tội. Tôi đã giết Thẩm Chi Ức, là tôi sai.”
“Đều là tôi làm, đều là tôi sai… Tôi cầu xin anh… trả nó cho tôi đi.”
Giang Dư Trì xé nát tờ giấy trước mặt Lâm Phó Niên. Anh rải những mảnh giấy vụn xuống trước mặt cậu.
Lâm Phó Niên ngây ngốc ngồi dưới đất, những mảnh giấy vụn rơi xuống từ trong tay của Giang Dư Trì giống như trái tim của cậu vậy.
Giang Dư Trì đã tự tay xé trái tim của cậu thành nhiều mảnh nhỏ.
Ánh mắt Giang Dư Trì lạnh nhạt: “Tôi sẽ không tống cậu vào trong ngục, tôi sẽ cầm tù cậu, tra tấn cậu cả đời.”
“Cả đời này của cậu sẽ dùng để chuộc tội với Thẩm Chi Ức. Nếu được, tôi mong người chết là cậu.”
Giang Dư Trì hơi cúi đầu, anh nhìn thoáng qua Lâm Phó Niên đang ngồi dưới đất rồi rời khỏi phòng không chút do dự.
“Dọn dẹp, thu dọn đồ đạc rồi trở về biệt thự.”
Lâm Phó Niên tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, cậu dùng đôi tay run rẩy của mình nhặt từng mảnh giấy vụn lên rồi ghép chúng lại với nhau.
“Tại sao… Tại sao anh lại xé nó…”
“Không thể… Không thể rách. Thật sự… Không thể rách được…”
“Đánh đi! Anh đánh tôi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.