Chương 25: Sỉ Nhục
Bạch Li Vân
24/10/2023
Giang Dư Trì lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phó Niên, anh không hề có ý định đi qua mà đang nói về việc hợp tác với những người khác.
Lâm Phó Niên cảm thấy quá nhàm chán nên lấy rượu rồi ra ban công để tận hưởng làn gió lạnh, bây giờ đang là mùa thu.
Năm nay chớp mắt đã sắp qua rồi, khi nào thì sự giam cầm mới kết thúc đây.
"A? Đây không phải là cậu chủ Lâm sao? Không đúng, phải gọi là Giang phu nhân mới đúng nhỉ."
Lâm Phó Niên không quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói này, dựa vào giọng điệu, cậu đã biết người này đến gây phiền phức.
"Xin hỏi cô là?"
Một người phụ nữ tóc dài trong bộ váy dạ hội đứng bên cạnh Lâm Phó Niên.
"Xin chào, tôi tên là Tần Hoan."
Giọng nói chói tai này lọt vào tai của Lâm Phó Niên khiến cậu không khỏi nhíu mày.
"Xin chào cô Tần."
Lâm Phó Niên vẫn giữ phép lịch sự cơ bản nhất, mặc dù đối phương không có ý tốt nhưng cậu cũng không quá quan tâm.
Tần Hoan vén tóc bên tai ra sau tai: “Sao Giang phu nhân lại ở đây một mình vậy, không ở cùng Giang tổng sao.”
"Anh ấy đang bận." Lâm Phó Niên thờ ơ trả lời: "Cô Tần, gọi tôi là cậu Lâm thì tốt hơn đó."
Tần Hoan che miệng cười: "Ha ha, thật sao? Giang tổng bận hay là không muốn ở cùng cậu."
"Ngài ấy là một người đàn ông hoàn hảo, đáng tiếc là ngài ấy lại lợi dụng cậu, nhưng cũng không thể nói là lợi dụng cậu được."
"Dù sao thì cậu cũng là kẻ giết người giết chết người yêu của ngài ấy, ở bên cạnh ngài ấy nhất định cậu đã phải chịu không ít hành hạ nhỉ."
Lâm Phó Niên mỉm cười lắc đầu, không muốn trả lời cô ta nữa, người phụ nữ này rõ ràng là thích Giang Dư Trì.
Thấy cậu phớt lờ mình, Tần Hoan cảm thấy mắt mặt, lời nói càng ngày càng khó nghe hơn: "Nhà họ Lâm từng huy hoàng ở Sầm Thành là vậy, những nơi khác cũng phải kính nể ba phần."
"Thật đáng tiếc."
"Có lẽ vợ chồng nhà họ Lâm cũng không ngờ mình lại sinh ra một kẻ giết người, hại bọn họ ra nông nỗi này."
“Cũng không hẳn là hại nhỉ, cậu có nhân cách như vậy chắc cha mẹ cậu cũng không khá hơn bao nhiêu, nói không chừng họ cũng nhúng tay vào cái chết của Thẩm Chi Ức.”
"Chát!"
Lâm Phó Niên tát cô ta, Tần Hoan che mặt, nhìn chằm chằm vào Lâm Phó Niên một cách hằn học.
"Cậu dám đánh tôi!"
Lâm Phó Niên vẩy vẩy tay: "Cô nên cảm thấy vinh dự đi, đây là lần đầu tiên trong 21 năm qua tôi đánh một người phụ nữ đấy."
Tần Hoan muốn đáp trả cái tát này, nhưng tay đưa lên giữa không trung đã bị cậu bắt được.
"Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi!"
Lâm Phó Niên buông tay Tần Hoan ra: "Bởi vì cô nói không biết suy nghĩ, không lễ phép, tôi thay cha mẹ cô dạy cô cách tôn trọng người khác."
"Có vấn đề gì không?"
Tần Hoan quát: "Anh có tư cách gì mà dạy tôi! Đồ giết người!"
“Tư cách của tôi được trao bởi bạn đời hợp pháp Giang Dư Trì và vị trí của tôi là thứ mà cô mãi mãi không thể có được."
Giọng điệu lạnh lùng của Lâm Phó Niên lọt vào tai Tần Hoan.
"Tuy nhà họ Lâm không còn nhưng cô vẫn không xứng giẫm lên đầu chúng tôi, chỉ cần tôi không chết, cô vĩnh viễn sẽ không có cơ hội làm phu nhân nhà họ Giang."
Lâm Phó Niên nói xong liền xoay người rời đi, đã lâu rồi cậu không tức giận như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đánh phụ nữ.
Hôm nay quả thực cái gì cũng là lần đầu tiên.
Tần Hoan bước tới nắm lấy cánh tay của Lâm Phó Niên một cách tức giận.
"Đánh tôi xong liền muốn rời đi à?"
Lúc này Giang Dư Trì và những người khác nghe thấy động tĩnh cũng đi tới.
Tần Hoan chạy tới ôm lấy cánh tay Giang Dư Trì, vẻ tức giận trên mặt vừa rồi đã biến mất.
"Giang tổng ~ cậu ta đánh em."
Cô ta chỉ vào Lâm Phó Niên.
Ánh mắt của Lâm Phó Niên rơi vào cánh tay của Giang Dư Trì.
Giang Dư Trì nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hồng hồng của Tần Hoan, còn hằn rõ dấu bàn tay.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Hoan nũng nịu nói: "Em vừa tới chào hỏi, Giang phu nhân đã đánh em rồi, đau quá~"
"Cậu ta thậm chí còn đe dọa em bằng thân phận phu nhân nhà họ Giang~"
"Thật sao?" Giang Dư Trì nhìn Lâm Phó Niên.
Lâm Phó Niên lạnh lùng nói: "Cô ta sỉ nhục cha mẹ tôi trước."
"Cha mẹ của kẻ giết người bị sỉ nhục, cậu còn cảm thấy oan ức sao? Bọn họ nói thì cậu cứ nghe đi."
Giang Dư Trì vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tần Hoan.
"Thật đáng tiếc khi một khuôn mặt xinh đẹp như này bị đánh."
Tần Hoan ngượng ngùng: "Ai nha, Giang tổng ~"
Những lời này giống như một gáo nước lạnh dội vào lòng Lâm Phó Niên, hốc mắt cậu không tự chủ được ươn ướt.
Cậu nghĩ rằng bọn họ kết hôn thì Giang Dư Trì ít nhất sẽ bảo vệ người bạn đời trên danh nghĩa của mình một chút.
"Giang Dư Trì, cuối cùng tôi cũng biết tại sao hôm nay anh lại đưa tôi đến đây rồi."
"Chỉ là muốn tôi xem anh tán tỉnh người khác."
"Hay là để những người này sỉ nhục tôi..."
Sắc mặt của Giang Dư Trì trở nên khó coi, anh gọi vệ sĩ.
"Đưa cậu ta trở về biệt thự đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt tôi nữa."
Lâm Phó Niên cũng không nói gì, dụi dụi mắt đi theo vệ sĩ, quay người lại nhìn động tác thân mật của hai người.
Cho đến khi Lâm Phó Niên biến mất khỏi tầm mắt của anh, Giang Dư Trì mới cúi đầu thì thầm điều gì đó vào tai Tần Hoan.
"Tiệc rượu kết thúc thì đi với tôi nhé?"
Tần Hoan kích động gật đầu, nếu như có thể phát sinh quan hệ với Giang Dư Trì, nửa đời sau của cô ta liền không cần vất vả nữa rồi!
Thấy Tần Hoan đồng ý, Giang Dư Trì mỉm cười dịu dàng, khoảnh khắc anh quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt liền biến mất và trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh lấy khăn giấy từ người vệ sĩ lau tay và cánh tay mà Tần Hoan đã chạm vào.
Sau đó ném vào tay của vệ sĩ.
Tần Hoan lúc này vui mừng khôn xiết, đi khắp nơi khoe khoang với người khác, không để ý đến hành động của Giang Dư Trì.
Tiệc rượu kết thúc...
Giang Dư Trì tìm Tần Hoan rồi đưa tay ra.
"Cô Tần, đi thôi."
Tần Hoan ngượng ngùng khoác tay anh rồi đi theo Giang Dư Trì ra khỏi tiệc rượu trước mặt mọi người.
Không ai lộ ra vẻ hâm mộ, ngược lại là lộ ra vẻ thương cảm cho Tần Hoan, Tần Hoan cũng không thèm để ý, cô ta rất nhanh thôi là có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn rồi.
Chiếc xe chạy đến một nơi không người.
Tần Hoan trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an: "Giang tổng... anh, anh dẫn tôi đi đâu vậy..."
Một giây sau, Tần Hoan bị kéo xuống xe, cô ta ngã xuống đất, miệng mở to, vẻ mặt khiếp sợ.
"Giang tổng... ý ngài là gì?"
Giang Dư Trì không trả lời câu hỏi này, ánh mắt anh rơi vào hai cánh tay của Tần Hoan.
"Tay nào của cô đụng vào cậu ta?"
"...Là cậu ta đánh tôi, tôi không có đụng vào cậu ta..." Tần Hoan ấp úng nói.
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Vậy thì chặt hết đi."
Tần Hoan sắc mặt tái nhợt: "Giang tổng, vì sao ngài lại làm như vậy… cậu ta đã giết người mà ngài yêu nhất."
"Ngài không hận cậu ta sao? Tôi sẽ cho cậu ta một bài học!"
"Chuyện giữa tôi và cậu ta không cần người khác quan tâm, cô là ai mà dám động đến cậu ta bằng đôi bàn tay bẩn thỉu ấy."
Giang Dư Trì dùng ánh mắt của tử thần nhìn chằm chằm vào Tần Hoan.
"Lâm Phó Niên là người của tôi, là bạn đời danh chính ngôn thuận của tôi, xét về thân phận và địa vị cũng không biết cao hơn cô gấp bao nhiêu lần."
"Tôi hận cậu ta, cũng chỉ có tôi mới có thể hận cậu ta, không đến lượt những người khác dạy bảo, cũng không đến lượt người khác hận."
"Chặt hai tay của cô ta, ném ở nơi không người và để cô ta tự sinh tự diệt đi."
Lâm Phó Niên cảm thấy quá nhàm chán nên lấy rượu rồi ra ban công để tận hưởng làn gió lạnh, bây giờ đang là mùa thu.
Năm nay chớp mắt đã sắp qua rồi, khi nào thì sự giam cầm mới kết thúc đây.
"A? Đây không phải là cậu chủ Lâm sao? Không đúng, phải gọi là Giang phu nhân mới đúng nhỉ."
Lâm Phó Niên không quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói này, dựa vào giọng điệu, cậu đã biết người này đến gây phiền phức.
"Xin hỏi cô là?"
Một người phụ nữ tóc dài trong bộ váy dạ hội đứng bên cạnh Lâm Phó Niên.
"Xin chào, tôi tên là Tần Hoan."
Giọng nói chói tai này lọt vào tai của Lâm Phó Niên khiến cậu không khỏi nhíu mày.
"Xin chào cô Tần."
Lâm Phó Niên vẫn giữ phép lịch sự cơ bản nhất, mặc dù đối phương không có ý tốt nhưng cậu cũng không quá quan tâm.
Tần Hoan vén tóc bên tai ra sau tai: “Sao Giang phu nhân lại ở đây một mình vậy, không ở cùng Giang tổng sao.”
"Anh ấy đang bận." Lâm Phó Niên thờ ơ trả lời: "Cô Tần, gọi tôi là cậu Lâm thì tốt hơn đó."
Tần Hoan che miệng cười: "Ha ha, thật sao? Giang tổng bận hay là không muốn ở cùng cậu."
"Ngài ấy là một người đàn ông hoàn hảo, đáng tiếc là ngài ấy lại lợi dụng cậu, nhưng cũng không thể nói là lợi dụng cậu được."
"Dù sao thì cậu cũng là kẻ giết người giết chết người yêu của ngài ấy, ở bên cạnh ngài ấy nhất định cậu đã phải chịu không ít hành hạ nhỉ."
Lâm Phó Niên mỉm cười lắc đầu, không muốn trả lời cô ta nữa, người phụ nữ này rõ ràng là thích Giang Dư Trì.
Thấy cậu phớt lờ mình, Tần Hoan cảm thấy mắt mặt, lời nói càng ngày càng khó nghe hơn: "Nhà họ Lâm từng huy hoàng ở Sầm Thành là vậy, những nơi khác cũng phải kính nể ba phần."
"Thật đáng tiếc."
"Có lẽ vợ chồng nhà họ Lâm cũng không ngờ mình lại sinh ra một kẻ giết người, hại bọn họ ra nông nỗi này."
“Cũng không hẳn là hại nhỉ, cậu có nhân cách như vậy chắc cha mẹ cậu cũng không khá hơn bao nhiêu, nói không chừng họ cũng nhúng tay vào cái chết của Thẩm Chi Ức.”
"Chát!"
Lâm Phó Niên tát cô ta, Tần Hoan che mặt, nhìn chằm chằm vào Lâm Phó Niên một cách hằn học.
"Cậu dám đánh tôi!"
Lâm Phó Niên vẩy vẩy tay: "Cô nên cảm thấy vinh dự đi, đây là lần đầu tiên trong 21 năm qua tôi đánh một người phụ nữ đấy."
Tần Hoan muốn đáp trả cái tát này, nhưng tay đưa lên giữa không trung đã bị cậu bắt được.
"Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi!"
Lâm Phó Niên buông tay Tần Hoan ra: "Bởi vì cô nói không biết suy nghĩ, không lễ phép, tôi thay cha mẹ cô dạy cô cách tôn trọng người khác."
"Có vấn đề gì không?"
Tần Hoan quát: "Anh có tư cách gì mà dạy tôi! Đồ giết người!"
“Tư cách của tôi được trao bởi bạn đời hợp pháp Giang Dư Trì và vị trí của tôi là thứ mà cô mãi mãi không thể có được."
Giọng điệu lạnh lùng của Lâm Phó Niên lọt vào tai Tần Hoan.
"Tuy nhà họ Lâm không còn nhưng cô vẫn không xứng giẫm lên đầu chúng tôi, chỉ cần tôi không chết, cô vĩnh viễn sẽ không có cơ hội làm phu nhân nhà họ Giang."
Lâm Phó Niên nói xong liền xoay người rời đi, đã lâu rồi cậu không tức giận như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đánh phụ nữ.
Hôm nay quả thực cái gì cũng là lần đầu tiên.
Tần Hoan bước tới nắm lấy cánh tay của Lâm Phó Niên một cách tức giận.
"Đánh tôi xong liền muốn rời đi à?"
Lúc này Giang Dư Trì và những người khác nghe thấy động tĩnh cũng đi tới.
Tần Hoan chạy tới ôm lấy cánh tay Giang Dư Trì, vẻ tức giận trên mặt vừa rồi đã biến mất.
"Giang tổng ~ cậu ta đánh em."
Cô ta chỉ vào Lâm Phó Niên.
Ánh mắt của Lâm Phó Niên rơi vào cánh tay của Giang Dư Trì.
Giang Dư Trì nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hồng hồng của Tần Hoan, còn hằn rõ dấu bàn tay.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Hoan nũng nịu nói: "Em vừa tới chào hỏi, Giang phu nhân đã đánh em rồi, đau quá~"
"Cậu ta thậm chí còn đe dọa em bằng thân phận phu nhân nhà họ Giang~"
"Thật sao?" Giang Dư Trì nhìn Lâm Phó Niên.
Lâm Phó Niên lạnh lùng nói: "Cô ta sỉ nhục cha mẹ tôi trước."
"Cha mẹ của kẻ giết người bị sỉ nhục, cậu còn cảm thấy oan ức sao? Bọn họ nói thì cậu cứ nghe đi."
Giang Dư Trì vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tần Hoan.
"Thật đáng tiếc khi một khuôn mặt xinh đẹp như này bị đánh."
Tần Hoan ngượng ngùng: "Ai nha, Giang tổng ~"
Những lời này giống như một gáo nước lạnh dội vào lòng Lâm Phó Niên, hốc mắt cậu không tự chủ được ươn ướt.
Cậu nghĩ rằng bọn họ kết hôn thì Giang Dư Trì ít nhất sẽ bảo vệ người bạn đời trên danh nghĩa của mình một chút.
"Giang Dư Trì, cuối cùng tôi cũng biết tại sao hôm nay anh lại đưa tôi đến đây rồi."
"Chỉ là muốn tôi xem anh tán tỉnh người khác."
"Hay là để những người này sỉ nhục tôi..."
Sắc mặt của Giang Dư Trì trở nên khó coi, anh gọi vệ sĩ.
"Đưa cậu ta trở về biệt thự đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt tôi nữa."
Lâm Phó Niên cũng không nói gì, dụi dụi mắt đi theo vệ sĩ, quay người lại nhìn động tác thân mật của hai người.
Cho đến khi Lâm Phó Niên biến mất khỏi tầm mắt của anh, Giang Dư Trì mới cúi đầu thì thầm điều gì đó vào tai Tần Hoan.
"Tiệc rượu kết thúc thì đi với tôi nhé?"
Tần Hoan kích động gật đầu, nếu như có thể phát sinh quan hệ với Giang Dư Trì, nửa đời sau của cô ta liền không cần vất vả nữa rồi!
Thấy Tần Hoan đồng ý, Giang Dư Trì mỉm cười dịu dàng, khoảnh khắc anh quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt liền biến mất và trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh lấy khăn giấy từ người vệ sĩ lau tay và cánh tay mà Tần Hoan đã chạm vào.
Sau đó ném vào tay của vệ sĩ.
Tần Hoan lúc này vui mừng khôn xiết, đi khắp nơi khoe khoang với người khác, không để ý đến hành động của Giang Dư Trì.
Tiệc rượu kết thúc...
Giang Dư Trì tìm Tần Hoan rồi đưa tay ra.
"Cô Tần, đi thôi."
Tần Hoan ngượng ngùng khoác tay anh rồi đi theo Giang Dư Trì ra khỏi tiệc rượu trước mặt mọi người.
Không ai lộ ra vẻ hâm mộ, ngược lại là lộ ra vẻ thương cảm cho Tần Hoan, Tần Hoan cũng không thèm để ý, cô ta rất nhanh thôi là có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn rồi.
Chiếc xe chạy đến một nơi không người.
Tần Hoan trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an: "Giang tổng... anh, anh dẫn tôi đi đâu vậy..."
Một giây sau, Tần Hoan bị kéo xuống xe, cô ta ngã xuống đất, miệng mở to, vẻ mặt khiếp sợ.
"Giang tổng... ý ngài là gì?"
Giang Dư Trì không trả lời câu hỏi này, ánh mắt anh rơi vào hai cánh tay của Tần Hoan.
"Tay nào của cô đụng vào cậu ta?"
"...Là cậu ta đánh tôi, tôi không có đụng vào cậu ta..." Tần Hoan ấp úng nói.
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Vậy thì chặt hết đi."
Tần Hoan sắc mặt tái nhợt: "Giang tổng, vì sao ngài lại làm như vậy… cậu ta đã giết người mà ngài yêu nhất."
"Ngài không hận cậu ta sao? Tôi sẽ cho cậu ta một bài học!"
"Chuyện giữa tôi và cậu ta không cần người khác quan tâm, cô là ai mà dám động đến cậu ta bằng đôi bàn tay bẩn thỉu ấy."
Giang Dư Trì dùng ánh mắt của tử thần nhìn chằm chằm vào Tần Hoan.
"Lâm Phó Niên là người của tôi, là bạn đời danh chính ngôn thuận của tôi, xét về thân phận và địa vị cũng không biết cao hơn cô gấp bao nhiêu lần."
"Tôi hận cậu ta, cũng chỉ có tôi mới có thể hận cậu ta, không đến lượt những người khác dạy bảo, cũng không đến lượt người khác hận."
"Chặt hai tay của cô ta, ném ở nơi không người và để cô ta tự sinh tự diệt đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.