Thu Thề

Chương 24: Áo Gió Rất Hợp Với Cậu

Bạch Li Vân

24/10/2023

Giang Dư Trì ngồi bên cạnh Lâm Phó Niên: "Ra ngoài mua quần áo, tối nay có tiệc rượu, cậu đi cùng tôi."

“Có thể không đi không?” Lâm Phó Niên dò hỏi, nhìn thấy Giang Dư Trì sắc mặt hơi thay đổi, Lâm Phó Niên lại bổ sung thêm một câu.

"Tôi biết, tôi không có quyền lựa chọn, đi thôi."

Giang Dư Trì giúp Lâm Phó Niên mặc áo khoác, Lâm Phó Niên không né tránh và cũng không dám né tránh.

Sau đó, anh dắt tay Lâm Phó Niên rời khỏi biệt thự.

Trung tâm mua sắm…

Giang Dư Trì đỗ xe trong bãi đậu xe, xuống xe cùng Lâm Phó Niên đi đến lối vào của trung tâm mua sắm.

"Nắm tay tôi, người..."

Không đợi anh nói xong, Lâm Phó Niên đã ngắt lời anh.

"Tôi sẽ không chạy trốn… đừng lo..."

Giang Dư Trì sửng sốt một lúc, đây không phải là điều anh muốn nói.

Lâm Phó Niên đưa tay ra nắm lấy góc áo của Giang Dư Trì.

"Vào thôi."

Giang Dư Trì nắm tay Lâm Phó Niên rồi dẫn cậu vào trung tâm mua sắm.

Lâm Phó Niên đi theo sau anh, hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào khuôn mặt hoàn hảo của Giang Dư Trì.

Nhiệt độ đến từ bàn tay thật chân thực.

Nhưng thế thì sao.

Người này từ đầu đến cuối cũng không yêu cậu, có lẽ nắm tay cậu chẳng qua là đang coi cậu như Thẩm Chi Ức mà thôi.

Sẽ thật tuyệt nếu... nếu người đang nắm tay cậu bây giờ là Giang Dư Trì của ba năm trước.

Sẽ thật tuyệt nếu bây giờ họ đang ở trong đám đông của trung tâm mua sắm, giống như ba năm trước.

Đáng tiếc là không có nếu.

Giang Dư Trì dừng bước, quay lại đưa tay vén tóc của Lâm Phó Niên.

"Muốn cắt tóc không?"

“Tôi không muốn cắt, tôi muốn thử nuôi tóc dài.” Lâm Phó Niên gạt bàn tay đang vén tóc mình của Giang Dư Trì ra.

Giang Dư Trì lặp lại: "Tóc dài..."

Tóc dài cũng khá đẹp, nhưng Lâm Phó Niên để tóc dài lại cho người ta cảm giác khác.

"Tóc dài có gì không ổn..."

Lâm Phó Niên lo lắng sợ Giang Dư Trì sẽ không đồng ý, dù sao cậu làm gì là do anh ta quyết định.

Giang Dư Trì dẫn cậu tiếp tục đi bộ: "Đi mua quần áo."

Anh đưa Lâm Phó Niên vào một cửa hàng vest.

Người phục vụ nhìn thấy Giang Dư Trì liền chạy nhanh đến: "Giang tổng, lần này ngài muốn mua bộ vest nào?"



Giang Dư Trì đẩy Lâm Phó Niên đến bên người phục vụ: "Đồ hợp với cậu ta."

Người phục vụ nhìn dáng người và khuôn mặt của Lâm Phó Niên, chọn ra vài bộ vest rồi đặt chúng vào tay Lâm Phó Niên, nói phòng thử đồ ở đâu.

Lâm Phó Niên cầm bộ vest: "Cảm ơn."

Nói xong, cậu quay người đi vào phòng thử đồ.

Đầu tiên, cậu mặc một bộ vest màu trắng có đính kim sa, rất phù hợp với mái tóc màu xanh tím của Lâm Phó Niên.

Hoàn hảo.

Giang Dư Trì nhìn lại lắc đầu.

"Không đẹp."

Lâm Phó Niên lại thay một bộ vest màu đen, trên vai có thêu chỉ vàng.

"Đổi."

Lần này Lâm Phó Niên mặc một bộ vest màu be.

"Không đẹp."

Người phục vụ sững sờ đứng ở một bên, trong ấn tượng của anh ta, Giang tổng không kén chọn như vậy.

Giang Dư Trì khẽ cau mày: "Đừng thay nữa, không có nổi một cái hợp mắt."

Lâm Phó Niên cởi đồ trên người mình ra rồi trả lại cho người phục vụ.

Người phục vụ ôm lấy bộ vest giống như một đứa trẻ: "Giang tổng, đây là bộ vest đẹp nhất trong cửa hàng, và cũng hợp với anh ấy nhất."

"Chỉ là quý ông này quá gầy… còn gầy hơn cả con gái... cho nên khi mặc vào trông có vẻ hơn rộng."

Lâm Phó Niên nhẹ giọng nói: "Tiệc rượu có quy định phải mặc vest không..."

"Không có, có chuyện gì." Giang Dư Trì trả lời.

Lâm Phó Niên chỉ vào cửa hàng áo gió đối diện: "Áo gió phù hợp với tôi hơn."

Giang Dư Trì đưa Lâm Phó Niên đến cửa hàng áo gió, Lâm Phó Niên chọn một chiếc áo gió mà cậu thích.

Chọn thêm một chiếc áo sơ mi và quần bó.

Hai phút sau, Lâm Phó Niên đi ra từ phòng thử đồ, cậu mặc một chiếc áo gió màu đen, áo sơ mi trắng và quần legging đen.

Chiếc áo gió này dài đến đầu gối của Lâm Phó Niên, khiến chân của cậu trông dài hơn, với dáng người mảnh khảnh, bộ đồ này giống như được may riêng cho Lâm Phó Niên vậy.

Ngay cả Giang Dư Trì cũng bị mê hoặc, anh dường như nhìn thấy Lâm Phó Niên của ba năm trước.

Thấy Giang Dư Trì im lặng, Lâm Phó Niên nghĩ rằng nó không đẹp.

"Không đẹp à? Vậy tôi đổi."

“Không, nhìn rất đẹp.” Giang Dư Trì đứng dậy: “Áo gió rất hợp với cậu, tiệc rượu mặc bộ này đi.”

Sau khi Giang Dư Trì thanh toán hóa đơn, anh đưa Lâm Phó Niên đi xem rất nhiều cửa hàng quần áo, anh phát hiện ra rằng ngoại trừ vest, quần áo bình thường khác như áo len và những thứ tương tự đều rất phù hợp với Lâm Phó Niên.

Một lúc sau, hai người xách không ít quần áo đi về, tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Đã lâu rồi họ không cùng nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại như hai người bình thường, lúc này, dường như…



Bọn họ chỉ là bọn họ.

Không phải là Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên.

Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên đang đi bộ, Lâm Phó Niên chợt phát hiện Giang Dư Trì đã dừng lại.

"Chuyện gì vậy?"

Giang Dư Trì không nói gì, Lâm Phó Niên nhìn theo ánh mắt của anh, đó là một cây đàn piano.

Nhìn cây piano cậu mới nhớ rằng Giang Dư Trì đã học chơi piano từ khi còn nhỏ, có rất nhiều điều đã xảy ra từ khi cậu trở về cho nên Lâm Phó Niên đã quên mất chuyện này.

Nhưng từ khi cậu trở về chưa từng thấy Giang Dư Trì chơi piano.

"Tôi nhớ anh ngày trước... đã từng chơi piano, có muốn mua một cái không?"

Hình ảnh một người phụ nữ trung niên xuất hiện trong tâm trí của Giang Dư Trì, rồi anh lắc đầu.

"Tôi không biết đánh đàn, đi thôi."

Hai người không tiếp tục đi bộ nữa mà trực tiếp lái xe đến tiệc rượu, Lâm Phó Niên có thể cảm nhận được. Giang Dư Trì có tâm trạng không tốt sau khi nhìn thấy chiếc đàn piano, anh không nói một lời mà cứ thế lái xe đến tiệc rượu.

Tại tiệc rượu, Giang Dư Trì không yêu cầu Lâm Phó Niên khoác tay mình.

Họ lần lượt bước vào tiệc rượu.

Giang Dư Trì vừa bước vào đã bị bao vây bởi những người trong giới kinh doanh, Lâm Phó Niên bị đẩy ra ngoài.

Lâm Phó Niên thở dài rồi đi tìm rượu vang, tiệc rượu mà không uống rượu thì sao có không khí được.

Lúc này có người nói một câu, ánh mắt của những người đó đang nhìn về phía Giang Dư Trì đều chuyển sang nhìn Lâm Phó Niên.

"Đây không phải là Lâm Phó Niên sao? Tại sao cậu ta lại ở đây?"

"Một kẻ giết người còn có mặt mũi tới đây sao."

"Sao Giang tổng không kêu người ném cậu ta ra ngoài?"

"Đừng, đừng, đừng nói như vậy, tôi nghe người ta nói Giang tổng đã kết hôn với Lâm Phó Niên!"

"Làm sao có thể? Lâm Phó Niên giết người yêu của Giang tổng, Giang tổng sao có thể lấy cậu ta được."

"Đó là sự thật, nhưng Giang tổng chỉ coi Lâm Phó Niên như thế thân. Dù sao thì, Lâm Phó Niên rất giống Thẩm Chi Ức."

"Đừng nói về cậu chủ Lâm như vậy. Tôi nhớ vụ án của ngài Thẩm không có đủ bằng chứng chứng minh là cậu chủ Lâm giết chết cậu ta mà."

"Đừng gọi là cậu chủ Lâm, nhà họ Lâm đã bị Giang tổng mua lại rồi, hiện tại Sầm Thành không còn nhà họ Lâm nữa."

"Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Phó Niên không? Cậu ta trông tiều tụy và gầy hơn trước rồi, chắc chắn đã bị hành hạ không ít."

"Vậy tại sao Giang tổng vẫn lấy cậu ta?"

"Đừng nói nữa đừng nói nữa, sắc mặt của Giang tổng thay đổi rồi kìa."

Lâm Phó Niên nghe được những lời này, thầm nói trong lòng tất cả đều là giả, nhưng cậu có thể làm gì đây.

Giang Dư Trì đã xem cậu như một kẻ thế thân, khi nghe những lời không hay về cậu, anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Nghe đến vụ án của Thẩm Chi Ức, sắc mặt của cậu liền thay đổi, lẽ nào còn hy vọng Giang Dư Trì giải thích cho mình sao?

Lâm Phó Niên bỏ ngoài tai những lời này, chỉ uống rượu của mình và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Thề

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook