Chương 27: Trở Về Nhà Họ Lâm
Bạch Li Vân
24/10/2023
Biệt thự…
Lâm Phó Niên đang ăn cơm ở trên bàn cùng với dì Cốc.
“Dì Cốc, anh ấy về chưa?”
Dì Cốc lắc đầu: “Tiểu Trì vẫn chưa về. Chắc là bận việc nhiều lắm.”
Trong đầu Lâm Phó Niên hiện lên hình ảnh ân ái của Giang Dư Trì cùng cô gái kia, vô cùng ám muội.
“Bận lấy lòng phụ nữ thì có.”
Lâm Phó Niên ăn cơm xong thì quay trở về phòng của mình.
Cậu tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài. Mỗi ngày cậu đều ngồi ngẩn ngơ ở đây mà nhìn ra bên ngoài.
Hành động này đã kéo dài hơn hai tháng nay. Tính ra, cậu đã ở đây hơn bốn tháng rồi.
Ngắm nhìn cơn mưa cuối cùng của mùa đông xuyên qua những chiếc lá cây úa vàng.
Hai tháng vừa rồi, Giang Dư Trì thỉnh thoảng có trở về, giống như anh chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người bạn đời đúng nghĩa, cậu cũng rất ít khi nói chuyện với anh.
Anh thường về vào buổi chiều hoặc buổi tối, nhưng đã hai ngày rồi Lâm Phó Niên không nhìn thấy bóng dáng của Giang Dư Trì đâu.
Mà Lâm Phó Niên không biết rằng ở bên ngoài, có một người đang đi tìm cậu đến phát điên.
Lâm Phó Niên chạy xuống dưới lầu tìm dì Cốc.
“Dì Cốc, dì giúp con làm một việc được không.”
Dì Cốc cười nói: “Có chuyện gì gấp à.”
“Con muốn đi ra ngoài.” Lâm Phó Niên chỉ ra bên ngoài: “Ý con là muốn ra ngoài này, tôi muốn nhìn mưa ở dưới sân.”
Dì Cốc do dự một hồi rồi gật đầu.
Lâm Phó Niên nở một nụ cười thật tươi: “Dì Cốc là tốt nhất.”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì bị vệ sĩ ngăn lại.
“Ngài không được ra ngoài.”
Dì Cốc nói: “Tôi với cậu ấy chỉ chơi ở trong sân thôi, các anh có thể đứng canh chừng ở bên cạnh, Tiểu Trì sẽ không trách mấy anh đâu.”
Vệ sĩ trầm mặc, một lúc sau mới tránh sang một bên. Vệ sĩ vẫy tay kêu các vệ sĩ ở chỗ khác tập trung lại.
Lâm Phó Niên nhìn thấy hành động này thì bất đắc dĩ lắc đầu, cậu cười thầm nghĩ: 'Sợ mình bỏ trốn à.'
Lâm Phó Niên mặc kệ bọn họ, muốn đi theo thì đi theo đi. Cậu đưa tay ra, một bông hoa tuyết trong suốt rơi xuống tay của Lâm Phó Niên.
“Dì Cốc! Dì Cốc, dì xem dì xem. Có bông tuyết nè, là mưa tuyết, đẹp thật đó.”
Dì Cốc nhìn trên tay của Lâm Phó Niên nhưng không hề thấy bất cứ thứ gì.
Lâm Phó Niên cười phá lên.
“Nó tan chảy mất rồi.”
“Không phải năm nào cũng có mưa tuyết thế này đâu, dì đến cảm nhận thử đi."
Dì Cốc nhìn hành động của cậu rồi cười.
Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại trước cổng chính của biệt thự. Ở trên xe, Giang Dư Trì hạ cửa kính xuống.
Lâm Phó Niên đang chơi rất vui vẻ, cậu không hề biết Giang Dư Trì đã trở về.
Giang Dư Trì nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Phó Niên.
'Đây là lần đầu tiên cậu ta tươi cười vui vẻ như vậy khi ở đây.'
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Giang Dư Trì cũng bất giác mà nở một nụ cười nhẹ.
Giang Dư Trì xuống xe, đi tới bên cạnh Phó Lâm Niên rồi dừng lại.
“Chơi vui vẻ quá nhỉ.”
Phó Lâm Niên đang ngồi xổm dưới đất, cậu ngước mắt nhìn lên.
Gương mặt anh xuất hiện trước tầm mắt của cậu.
Lâm Phó Niên đột ngột đứng dậy, thân thể của cậu hơi run lên, cậu lùi dần về phía sau.
“Tôi sẽ trở về ngay, tôi chỉ là đang xem…”
Lâm Phó Niên sau khi lùi lại mấy bước thì dừng lại, Giang Dư Trì nói một câu khiến cậu không thể nói tiếp được nữa.
“Muốn chơi bao nhiêu thì chơi.”
Lâm Phó Niên chưa từng nghe qua giọng điệu này của anh kể từ khi cậu quay về đây, không biết đây có phải là ảo giác hay không nữa.
Cậu đột nhiên cảm thấy, hình như Giang Dư Trì… dịu dàng hơn trước một chút.
Lâm Phó Niên khẽ lắc đầu: “Không chơi nữa.”
Sau khi nói xong, cậu dẫn dì Cốc trở về phòng, Giang Dư Trì cũng cất bước theo sau.
“Nếu cậu không chơi nữa thì tôi có việc muốn nói chuyện với cậu.”
Yết hầu của Lâm Phó Niên hơi chuyển động. Dựa vào lời nói vừa rồi của Giang Dư Trì, chắc chắn đây không phải là chuyện tốt.
Ngay sau đó, Lâm Phó Niên sững sờ ngay tại chỗ.
“Thu dọn đồ đạc đi, trở về nhà họ Lâm."
Lâm Phó Niên nghĩ rằng mình đã nghe nhầm nên muốn xác nhận lại một lần nữa: “Anh… cho phép tôi đi gặp cha mẹ sao?”
Giang Dư Trì nhìn dì Cốc: “Dì Cốc, trong khoảng thời gian này dì về nhà đi. Cháu dẫn cậu ta về nhà họ Lâm ở mấy ngày.”
Di Cốc cười, gật đầu: “Được. Hai người hòa thuận với nhau thì quá tốt rồi.” Sau khi nói xong, bà ấy lấy hai chiếc khăn quàng cổ ở trên sô pha đến.
Màu trắng cho Phó Lâm Niên, còn màu đen cho Giang Dư Trì.
“Thời tiết trở lạnh rồi nên dì đã đan khăn quàng cổ cho hai đứa, nhớ mang theo nha.”
Bà ấy nói xong, sau đó rời đi.
Giang Dư Trì nhìn Lâm Phó Niên đang ngơ ngẩn cả ra: “Cậu không muốn đi sao?”
“Có, tôi muốn đi.” Lâm Phó Niên lấy lại tinh thần trả lời: “Chỉ là tôi không ngờ là anh cho tôi quay trở về nhà họ Lâm.”
“Cậu đừng nghĩ quá nhiều.” Giang Dư Trì bình thản nói: “Tôi với cậu kết hôn với nhau lâu cũng khá lâu rồi, cũng nên về nhà thăm hỏi mọi người.”
Đây chính xác là ngày vui nhất của Lâm Phó Niên trong khoảng thời gian vừa qua. Không chỉ có thể quay trở về nhà họ Lâm, mà ngay cả Giang Dư Trì cũng dịu dàng hơn rất nhiều…
Hai người không chuẩn bị gì, ngay lập tức lên xe đi. Lâm Phó Niên thoáng nhìn qua thì thấy có hộp quà đặt ở ghế sau.
“Anh… từ lâu đã muốn đưa tôi về nhà họ Lâm à?”
Ánh mắt của Giang Dư Trì vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước: “Ừ.”
Anh không có nói dối. Trong hai tháng qua, anh vẫn luôn đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng, anh quyết định chở Lâm Phó Niên về.
Lâm Phó Niên hơi mỉm cười: “Anh hết hận tôi rồi đúng không…”
Giang Dư Trì không trả lời. Không khí trên xe rơi vào im lặng.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen đứng đằng sau thân cây, nhìn kỹ thì người đàn ông này chính là người đàn ông xuất hiện sau khi Thẩm Chi Ức chết.
Người đàn ông đó lấy di động ra và gọi một cuộc điện thoại: “Bọn họ đã rời khỏi biệt thự đi về hướng nhà họ Lâm, có thể bắt đầu được rồi…”
Sau đó anh ta cúp điện thoại.
Người đàn ông nở một nụ cười tà ác: “Lâm Phó Niên, cậu đừng trách tôi. Nếu muốn trách thì hãy trách người mẹ tốt của cậu đi.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa chính của nhà họ Lâm.
Cơn mưa tuyết lúc đầu vẫn còn nhỏ nay đã trở thành cơn mưa to.
Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì che ô rồi mang theo hộp quà, họ mở cửa lớn đi thẳng vào nhà.
Ninh Lê nghe thấy tiếng động thì chạy ra coi, sau khi nhìn thấy Phó Niên liền ôm chầm lấy cậu.
“Niên Niên, Niên Niên của mẹ, sao con lại trở về đây? Cậu ta có đối xử tốt với con không?”
Lâm Phó Niên cười cười: “Mẹ, hai bọn con sống rất tốt. Hôm nay bọn con đến đây để thăm mẹ này.”
Ninh Lê nhìn lướt qua Giang Dư Trì, sắc mặt bà hơi thay đổi. Sau đó, bà xoa mặt của Lâm Phó Niên.
“Sao lại gầy như vậy…”
Lâm Phó Niên khẽ lắc đầu: “Con không có gầy đâu. Chỉ là con không muốn ăn lắm thôi. Mẹ mau vào trong đi, ở đây lạnh lắm.”
Ninh Lê dẫn Lâm Phó Niên vào trong nhà, từ đầu đến cuối không nói một lời nào với Giang Dư Trì.
Giang Dư Trì cũng không để ý, Ninh Lê không ưa anh, anh cũng không ưa Ninh Lê, anh trực tiếp xách đồ đi vào.
Lâm Phó Niên bước vào căn nhà quen thuộc, thầm nghĩ: 'Mọi thứ ở đây đều không thay đổi.'
Cậu tìm bóng dáng của Lâm Quý Nguyên: “Mẹ, ba đâu rồi.”
Ninh Lê nói: “Ở trên sân thượng đọc sách, con lên trước đi, để mẹ vào bếp nấu cơm.”
Lâm Phó Niên xoay người đi lên sân thượng, Giang Dư Trì đi theo phía sau.
Lâm Quý Nguyên nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại: “Tôi ăn không vô, mang đi đi.”
“Ba.”
Lâm Quý Nguyên nghe được giọng nói này liền ngay lập tức quay đầu lại.
“Niên Niên!”
Hai mắt Lâm Phó Niên đỏ ửng: “Ba, con trở về rồi…”
Lâm Quý Nguyên nở một nụ cười thật tươi, trên mặt ông đã có nhiều nếp nhăn hơn trước rồi: “Trở về là tốt rồi.”
“Trở về là tốt rồi…”
Giang Dư Trì lễ phép chào hỏi một câu: “Chú.”
Lâm Quý Nguyên thấy gương mặt của Giang Dư Trì ở đằng sau thì khẽ gật đầu.
Lâm Phó Niên đang ăn cơm ở trên bàn cùng với dì Cốc.
“Dì Cốc, anh ấy về chưa?”
Dì Cốc lắc đầu: “Tiểu Trì vẫn chưa về. Chắc là bận việc nhiều lắm.”
Trong đầu Lâm Phó Niên hiện lên hình ảnh ân ái của Giang Dư Trì cùng cô gái kia, vô cùng ám muội.
“Bận lấy lòng phụ nữ thì có.”
Lâm Phó Niên ăn cơm xong thì quay trở về phòng của mình.
Cậu tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài. Mỗi ngày cậu đều ngồi ngẩn ngơ ở đây mà nhìn ra bên ngoài.
Hành động này đã kéo dài hơn hai tháng nay. Tính ra, cậu đã ở đây hơn bốn tháng rồi.
Ngắm nhìn cơn mưa cuối cùng của mùa đông xuyên qua những chiếc lá cây úa vàng.
Hai tháng vừa rồi, Giang Dư Trì thỉnh thoảng có trở về, giống như anh chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người bạn đời đúng nghĩa, cậu cũng rất ít khi nói chuyện với anh.
Anh thường về vào buổi chiều hoặc buổi tối, nhưng đã hai ngày rồi Lâm Phó Niên không nhìn thấy bóng dáng của Giang Dư Trì đâu.
Mà Lâm Phó Niên không biết rằng ở bên ngoài, có một người đang đi tìm cậu đến phát điên.
Lâm Phó Niên chạy xuống dưới lầu tìm dì Cốc.
“Dì Cốc, dì giúp con làm một việc được không.”
Dì Cốc cười nói: “Có chuyện gì gấp à.”
“Con muốn đi ra ngoài.” Lâm Phó Niên chỉ ra bên ngoài: “Ý con là muốn ra ngoài này, tôi muốn nhìn mưa ở dưới sân.”
Dì Cốc do dự một hồi rồi gật đầu.
Lâm Phó Niên nở một nụ cười thật tươi: “Dì Cốc là tốt nhất.”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì bị vệ sĩ ngăn lại.
“Ngài không được ra ngoài.”
Dì Cốc nói: “Tôi với cậu ấy chỉ chơi ở trong sân thôi, các anh có thể đứng canh chừng ở bên cạnh, Tiểu Trì sẽ không trách mấy anh đâu.”
Vệ sĩ trầm mặc, một lúc sau mới tránh sang một bên. Vệ sĩ vẫy tay kêu các vệ sĩ ở chỗ khác tập trung lại.
Lâm Phó Niên nhìn thấy hành động này thì bất đắc dĩ lắc đầu, cậu cười thầm nghĩ: 'Sợ mình bỏ trốn à.'
Lâm Phó Niên mặc kệ bọn họ, muốn đi theo thì đi theo đi. Cậu đưa tay ra, một bông hoa tuyết trong suốt rơi xuống tay của Lâm Phó Niên.
“Dì Cốc! Dì Cốc, dì xem dì xem. Có bông tuyết nè, là mưa tuyết, đẹp thật đó.”
Dì Cốc nhìn trên tay của Lâm Phó Niên nhưng không hề thấy bất cứ thứ gì.
Lâm Phó Niên cười phá lên.
“Nó tan chảy mất rồi.”
“Không phải năm nào cũng có mưa tuyết thế này đâu, dì đến cảm nhận thử đi."
Dì Cốc nhìn hành động của cậu rồi cười.
Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại trước cổng chính của biệt thự. Ở trên xe, Giang Dư Trì hạ cửa kính xuống.
Lâm Phó Niên đang chơi rất vui vẻ, cậu không hề biết Giang Dư Trì đã trở về.
Giang Dư Trì nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Phó Niên.
'Đây là lần đầu tiên cậu ta tươi cười vui vẻ như vậy khi ở đây.'
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Giang Dư Trì cũng bất giác mà nở một nụ cười nhẹ.
Giang Dư Trì xuống xe, đi tới bên cạnh Phó Lâm Niên rồi dừng lại.
“Chơi vui vẻ quá nhỉ.”
Phó Lâm Niên đang ngồi xổm dưới đất, cậu ngước mắt nhìn lên.
Gương mặt anh xuất hiện trước tầm mắt của cậu.
Lâm Phó Niên đột ngột đứng dậy, thân thể của cậu hơi run lên, cậu lùi dần về phía sau.
“Tôi sẽ trở về ngay, tôi chỉ là đang xem…”
Lâm Phó Niên sau khi lùi lại mấy bước thì dừng lại, Giang Dư Trì nói một câu khiến cậu không thể nói tiếp được nữa.
“Muốn chơi bao nhiêu thì chơi.”
Lâm Phó Niên chưa từng nghe qua giọng điệu này của anh kể từ khi cậu quay về đây, không biết đây có phải là ảo giác hay không nữa.
Cậu đột nhiên cảm thấy, hình như Giang Dư Trì… dịu dàng hơn trước một chút.
Lâm Phó Niên khẽ lắc đầu: “Không chơi nữa.”
Sau khi nói xong, cậu dẫn dì Cốc trở về phòng, Giang Dư Trì cũng cất bước theo sau.
“Nếu cậu không chơi nữa thì tôi có việc muốn nói chuyện với cậu.”
Yết hầu của Lâm Phó Niên hơi chuyển động. Dựa vào lời nói vừa rồi của Giang Dư Trì, chắc chắn đây không phải là chuyện tốt.
Ngay sau đó, Lâm Phó Niên sững sờ ngay tại chỗ.
“Thu dọn đồ đạc đi, trở về nhà họ Lâm."
Lâm Phó Niên nghĩ rằng mình đã nghe nhầm nên muốn xác nhận lại một lần nữa: “Anh… cho phép tôi đi gặp cha mẹ sao?”
Giang Dư Trì nhìn dì Cốc: “Dì Cốc, trong khoảng thời gian này dì về nhà đi. Cháu dẫn cậu ta về nhà họ Lâm ở mấy ngày.”
Di Cốc cười, gật đầu: “Được. Hai người hòa thuận với nhau thì quá tốt rồi.” Sau khi nói xong, bà ấy lấy hai chiếc khăn quàng cổ ở trên sô pha đến.
Màu trắng cho Phó Lâm Niên, còn màu đen cho Giang Dư Trì.
“Thời tiết trở lạnh rồi nên dì đã đan khăn quàng cổ cho hai đứa, nhớ mang theo nha.”
Bà ấy nói xong, sau đó rời đi.
Giang Dư Trì nhìn Lâm Phó Niên đang ngơ ngẩn cả ra: “Cậu không muốn đi sao?”
“Có, tôi muốn đi.” Lâm Phó Niên lấy lại tinh thần trả lời: “Chỉ là tôi không ngờ là anh cho tôi quay trở về nhà họ Lâm.”
“Cậu đừng nghĩ quá nhiều.” Giang Dư Trì bình thản nói: “Tôi với cậu kết hôn với nhau lâu cũng khá lâu rồi, cũng nên về nhà thăm hỏi mọi người.”
Đây chính xác là ngày vui nhất của Lâm Phó Niên trong khoảng thời gian vừa qua. Không chỉ có thể quay trở về nhà họ Lâm, mà ngay cả Giang Dư Trì cũng dịu dàng hơn rất nhiều…
Hai người không chuẩn bị gì, ngay lập tức lên xe đi. Lâm Phó Niên thoáng nhìn qua thì thấy có hộp quà đặt ở ghế sau.
“Anh… từ lâu đã muốn đưa tôi về nhà họ Lâm à?”
Ánh mắt của Giang Dư Trì vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước: “Ừ.”
Anh không có nói dối. Trong hai tháng qua, anh vẫn luôn đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng, anh quyết định chở Lâm Phó Niên về.
Lâm Phó Niên hơi mỉm cười: “Anh hết hận tôi rồi đúng không…”
Giang Dư Trì không trả lời. Không khí trên xe rơi vào im lặng.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen đứng đằng sau thân cây, nhìn kỹ thì người đàn ông này chính là người đàn ông xuất hiện sau khi Thẩm Chi Ức chết.
Người đàn ông đó lấy di động ra và gọi một cuộc điện thoại: “Bọn họ đã rời khỏi biệt thự đi về hướng nhà họ Lâm, có thể bắt đầu được rồi…”
Sau đó anh ta cúp điện thoại.
Người đàn ông nở một nụ cười tà ác: “Lâm Phó Niên, cậu đừng trách tôi. Nếu muốn trách thì hãy trách người mẹ tốt của cậu đi.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa chính của nhà họ Lâm.
Cơn mưa tuyết lúc đầu vẫn còn nhỏ nay đã trở thành cơn mưa to.
Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì che ô rồi mang theo hộp quà, họ mở cửa lớn đi thẳng vào nhà.
Ninh Lê nghe thấy tiếng động thì chạy ra coi, sau khi nhìn thấy Phó Niên liền ôm chầm lấy cậu.
“Niên Niên, Niên Niên của mẹ, sao con lại trở về đây? Cậu ta có đối xử tốt với con không?”
Lâm Phó Niên cười cười: “Mẹ, hai bọn con sống rất tốt. Hôm nay bọn con đến đây để thăm mẹ này.”
Ninh Lê nhìn lướt qua Giang Dư Trì, sắc mặt bà hơi thay đổi. Sau đó, bà xoa mặt của Lâm Phó Niên.
“Sao lại gầy như vậy…”
Lâm Phó Niên khẽ lắc đầu: “Con không có gầy đâu. Chỉ là con không muốn ăn lắm thôi. Mẹ mau vào trong đi, ở đây lạnh lắm.”
Ninh Lê dẫn Lâm Phó Niên vào trong nhà, từ đầu đến cuối không nói một lời nào với Giang Dư Trì.
Giang Dư Trì cũng không để ý, Ninh Lê không ưa anh, anh cũng không ưa Ninh Lê, anh trực tiếp xách đồ đi vào.
Lâm Phó Niên bước vào căn nhà quen thuộc, thầm nghĩ: 'Mọi thứ ở đây đều không thay đổi.'
Cậu tìm bóng dáng của Lâm Quý Nguyên: “Mẹ, ba đâu rồi.”
Ninh Lê nói: “Ở trên sân thượng đọc sách, con lên trước đi, để mẹ vào bếp nấu cơm.”
Lâm Phó Niên xoay người đi lên sân thượng, Giang Dư Trì đi theo phía sau.
Lâm Quý Nguyên nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại: “Tôi ăn không vô, mang đi đi.”
“Ba.”
Lâm Quý Nguyên nghe được giọng nói này liền ngay lập tức quay đầu lại.
“Niên Niên!”
Hai mắt Lâm Phó Niên đỏ ửng: “Ba, con trở về rồi…”
Lâm Quý Nguyên nở một nụ cười thật tươi, trên mặt ông đã có nhiều nếp nhăn hơn trước rồi: “Trở về là tốt rồi.”
“Trở về là tốt rồi…”
Giang Dư Trì lễ phép chào hỏi một câu: “Chú.”
Lâm Quý Nguyên thấy gương mặt của Giang Dư Trì ở đằng sau thì khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.