Chương 429: Điệu hổ ly sơn 2
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Vu Thiệu Hành vừa nói như vậy, không khí trong hội
trường liền thoải mái rất nhiều, biện pháp này rất tốt, để cho Tăng Nghị đi tham gia một hoạt động học tập khó được như vậy, nói như thế nào
đâu, nó cũng không phải là một chuyện xấu xa gì, không sợ Tăng Nghị
không chấp nhận. Chỉ cần Tăng Nghị rời khỏi khu công nghệ cao, vậy là
rất dễ làm rồi. Chờ hắn học tập trở về, vậy cho hắn một cái chức vị nhàn rỗi theo kiểu minh thăng ám hàng, hoặc là vẫn để hắn tiếp tục công tác ở khu công nghệ cáo, liền tiến thoái tự nhiên, có thể nhìn kỹ tình huống
mà định sau.
- Đề nghị này của đồng chí Thiệu Hành rất tốt. Còn có ý kiến khác sao?
Liêu Thiên Hoa nhìn chung quanh một lượt, thấy không ai pản đối, liền nói luôn:
- Vậy biểu quyết đi!
Kết quả biểu quyết cũng không hề bất ngờ, toàn bộ phiếu đều thông qua, Tăng Nghị cứ như vậy liền bị ném vào danh sách nhóm tham gia vào đoàn khảo sát nước ngoài.
Lúc tan họp, Liêu Thiên Hoa vẫn không quên dặn một câu:
- Đồng chí Thiệu Hành, hành động phái Tăng Nghị đi tham gia khảo sát, là vì thành phố Bạch Dương chúng ta muốn thử sức một lần bồi dưỡng lớp cán bộ trẻ, đối với công tác sau này của chúng ta có giá trị tham khảo rất lớn, anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho đồng chí Tăng Nghị hiểu, để cho cậu ta nhận thức được đầy đủ tính trọng yếu, tính nghiêm túc của công tác này.
- Vâng!
Vu Thiệu Hành gật đầu, trong lòng thì đang suy nghĩ xem nên truyền đạt lại thông báo này cho Tăng Nghị như thế nào mới được.
So với sự vui mừng cảu các vị lãnh đạo thành phố Bạch Dương thì, bữa cơm này của Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long, lại ăn được giống như là đứng đống lửa, ngồi đống than, ăn không biết vị.
Biểu hiện hôm nay của Băng Lăng hoàn toàn ra ngoài sự dự đoán của hai người. Không những không có chút nổi giận nào với Tăng Nghị mà ngược lại còn làm ra một số việc khiến cho Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long ngã vỡ cằm, kinh hãi không thôi.
Trong bữa tiệc, Vương Bưu vài lần giơ cái ly lên muốn kính Băng Lăng một ly rượu, thì lại bị Băng Lăng bỏ qua không hề nhìn, bởi vì sự chú ý của Băng Lăng, thủy chung đều đặt tại mỗi trên người Tăng Nghị, căn bản là không có nhìn thấy Vương Bưu nâng ly với cô.
Mà chỉ cần Tăng Nghị vừa nhấc đũa, Băng Lăng lập tức giúp đỡ xoay cái bàn qua một chút, giúp Tăng Nghị thay đổi một món ăn mới ở trước mặt; Tăng Nghị vừa buông đôi đũa, Băng Lăng liền đưa khăn lông ướt tới; ly rượu của Tăng Nghị vừa nâng lên, Băng Lăng cũng liền nâng ly theo; ly rượu vừa đặt xuống, Băng Lăng nhất định trước giúp Tăng Nghị rót đầy; tay Tăng Nghị mà đặt ở trên bụng, Băng Lăng liền nhờ nhân viên phục vụ bưng một chén trà nóng tới, lúc đặt lên trên bàn, Băng Lăng sẽ cẩn thận dịch đĩa xương và cốc nước ra xa một chút.
Tuy nói là mọi thứ đều không để lại dấu vết gì, hành động rất tự nhiên, nhưng chúng dừng trong mắt Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long, lại không khác gì một quả bom hạt nhân đặt tại trên bàn cơm bị dẫn nổ.
Đường đường một thiên kim của Bí thư tỉnh ủy, đây vốn là một vị công chúa cao cao tại thượng, làm cho người ta không dám ngước nhìn, nhưng mà hôm nay lại hạ mình hàng quý, còn giống như một cô vợ nhỏ tràn đầy hạnh phúc, săn sóc tỉ mỉ, cẩn thận cho Tăng Nghị, người ngồi ở bên cạnh cô.
Điều này sao lại có khả năng chứ?
Băng Lăng vốn mạnh mẽ, cứng rắn, hống hách đã chạy đi đâu rồi?
Không phải hẳn là phải hung hăng mà nhục nhã Tăng Nghị, khiến cho thằng nhà quê này phải đem ruột cũng hối hận xanh mới đúng sao?
Vì sao lại hoàn toàn khác hẳn với sự tưởng tượng trong đầu của chính gã cơ chứ?
Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long ban đầu rất rất khiếp sợ, sau đó chính là khủng hoảng, đến cuối cùng đã là cả người đều là mồ hôi lạnh rơi thẳng xuống. Bọn họ coi như đã nhìn được ra, trường hợp này ngày hôm nay cũng không phải cái gì mà kẻ thù gặp mặt, mà là tình cũ lại cháy. Ngẫm lại một phen nhục nhã với cả xem thường của mình vừa rồi đối với Tăng Nghị, hai ngươi đều không còn có chút tâm tình nào để ăn cơm, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ngay cả ruột cũng đều hối được xoắn lại thành một đống.
Ngoại trừ chào hỏi lúc mới đi vào ra, Băng Lăng có nhìn liếc qua một cái Vương Bưu cùng với Lỗ Ngọc Long, sau đó cũng không còn có lần nào nữa nhìn hai người kia, chỉ chăm chú nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng với Tăng Nghị.
Bữa cơm này Tăng Nghị ăn được cũng là rất mất tự nhiên, tay không phải tay, chân không phải chân, đứng ngồi không yên, hắn vốn cũng đã không quen bị người khác chăm sóc, huống chi hiện tại thì Băng Lăng so với trước kia mà nói, thay đổi thực sự là quá lớn, khiến Tăng Nghị cực kỳ cảm thấy khó thích ứng được, luôn luôn cảm thấy trong lòng sợ hãi, chột dạ.
Chỉ vì muốn tránh né sự bám riết của David, Tăng Nghị mới tới tham gia lần gặp mặt này. Hắn nguyên bản chỉ tính toán ngồi một lát là bước đi, hiện tại nhưng hắn không thể không chết dí ngồi ở nơi đó được.
Một người vốn giống như một nàng công chúa, vốn dĩ nên nhận sự nịnh hót từ mọi người mới đúng. Hôm nay cô lại ở trước mặt phần đông bạn học, đối với chính hắn, một nhân vật bình thường, làm ra được một sự chăm sóc như thế này, thì rất khó tưởng tượng được cô cần phải trả giá bao nhiêu dũng khí. Vả lại, mặc kệ Băng Lăng xuất phát từ mục đích gì, Tăng Nghị cũng không thể rút chân chạy lấy người, ném Băng Lăng ở lại trong này, khiến chô cô sượng mặt được.
Đang lúc hắn thấy vô cùng lo lắng thì, Lý Vĩ Tài gọi điện thoại tới đây, giúp Tăng Nghị giải vây.
- Phó chủ nhiệm Tăng, hội nghị thường vụ ở thành phố mới đưa ra quyết định, muốn phái anh đi tham gia đoàn khảo sát nước ngoài mà tỉnh tổ chức.
Giọng điệu của Lý Vĩ Tài đầy sự lo lắng, gã lo lắng nhất chính là cái này, Tăng Nghị vừa đi, chỉ sợ là sẽ khó có thể trở lại khu công nghệ cao được nữa.
Tăng Nghị thâm nghĩ, trong thể chế quả nhiên không có gì bí mật đáng nói, nếu tính thời gian thì hội nghị thường vụ bây giờ cũng chỉ vừa mới kết thúc mà thôi, Lý Vĩ Tài không ngờ cũng đã biết tin tức, Tăng Nghị nói:
- Tôi biết rồi!
- Phó chủ nhiệm Tăng, đây là kế điệu hổ ly sơn của một số kẻ đấy, anh nhưng ngàn vạn lần không thể…
Lý Vĩ Tài lúc này cũng không quản cái gì nữa, đem lời trực tiếp nói cho rõ ràng ra.
- Tôi đã biết!
Tăng Nghị đánh gãy lời nói của Lý Vĩ Tài.
- Chuyện không đáng sợ đến mức như anh nói đâu. Tôi bây giờ đang ở bên ngoài làm việc, chờ tôi trở lại rồi nói sau.
Lý Vĩ Tài còn muốn khuyên Tăng Nghị khẩn trương nghĩ biện pháp, nhưng rồi lại nghe đến tiếng điện thoại đã cúp máy truyền tới, anh ta mờ mịt buông điện thoại, không biết nên làm cái gì bây giờ. Hội nghị thường vụ nếu như đã đưa ra quyết định, bình thường sẽ rất khó sửa đổi. Phó chủ nhiệm Tiểu Tăng nhưng lại một chút cũng không nóng vội đi vãn hồi thế cục, chẳng lẽ đây là hạ vũ khí nhận thua sao?
Cất điện thoại đi, Băng Lăng hỏi:
- Tìm anh có việc?
Tăng Nghị gật gật đầu:
- Đúng vậy, Ban quản lý bên kia có chút tình huống, cần tôi trở về xử lý.
Băng Lăng nhìn xung quanh, nói:
- Công vụ quan trọng hơn, nếu không thì hôm nay chúng ta cũng tới đây thôi vậy, hôm nào lại gặp?
- Được!
Tăng Nghị khó khăn mới có lý do thoát thân, liền đứng dậy nói:
- Hôm nào lại gặp vậy. Cơ hội còn rất nhiều.
Băng Lăng đứng dậy giúp Tăng Nghị lấy áo khoác treo ở một bên móc tới, cười nói:
- Tôi còn có một việc, đều chưa kịp nói cho anh nữa.
Tăng Nghị nhận lấy áo khoác, nói một tiếng cám ơn, nói:
- Cô nói đi!
Băng Lăng hơi chút trầm ngâm, quyết định vẫn là nói cho Tăng Nghị:
- Đồng chí lão Băng có khả năng phải đổi thư ký, có người đề cử anh.
Tăng Nghị nhất thời có chút sững sờ, lão Băng phải…
Hắn còn không có phản ứng lại được, phía sau phát ra một tiếng lạch cạch, là thanh âm một cái ly rơi xuống mặt đấy.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Vương Bưu sắc mặt trắng bệch đứng nở nơi đó, khoảng áo trước ngực bị ướt một mảng lớn, tay chân gã thì khẽ run, gã bị tin tức trong miệng Băng Lăng khiến cho hoảng sợ tới.
- Chuyện…. chuyện tốt! Chuyện tốt…
Vương Bưu vội vàng cố tạo ra một nụ cười rất gượng gạo, “vui sướng” hô to một tiếng, sau đó chắp tay đối với Tăng Nghị.
- Tăng Nghị, chúc mừng chúc mừng, Thư ký của bí thư tỉnh ủy, tiền đồ vô hạn nha.
Tăng Nghị lúc này mới để ý tới được, lão Băng trong miệng Băng Lăng là ai, hắn không khỏi nhướn mày, thâm nghĩ, đây là cái chuyện gì vậy? Băng Hàn Bách cho dù thiếu thư ký tới mức nào cũng không nên tìm tới trên đầu hắn chứ.
Băng Lăng cười cười:
- Tôi nghe được liền trước nói cho anh, để anh có sự chuẩn bị, còn về phần có được hay không, tôi cũng không cách nào làm chủ được.
Tăng Nghị lắc đầu nói:
- Tin này của cô, tôi thấy hơn phân nửa là không chính xác.
- Cũng chưa chắc được!
Băng Lăng thần bí cười, cô tự nhiên là hy vọng Tăng Nghị có thể trở thành thư ký của cha mình, như vậy thì cơ hội tiếp xúc liền nhiều hơn.
Ra khỏi khách sạn, mọi người phân nhau mỗi người một ngả.
- Đề nghị này của đồng chí Thiệu Hành rất tốt. Còn có ý kiến khác sao?
Liêu Thiên Hoa nhìn chung quanh một lượt, thấy không ai pản đối, liền nói luôn:
- Vậy biểu quyết đi!
Kết quả biểu quyết cũng không hề bất ngờ, toàn bộ phiếu đều thông qua, Tăng Nghị cứ như vậy liền bị ném vào danh sách nhóm tham gia vào đoàn khảo sát nước ngoài.
Lúc tan họp, Liêu Thiên Hoa vẫn không quên dặn một câu:
- Đồng chí Thiệu Hành, hành động phái Tăng Nghị đi tham gia khảo sát, là vì thành phố Bạch Dương chúng ta muốn thử sức một lần bồi dưỡng lớp cán bộ trẻ, đối với công tác sau này của chúng ta có giá trị tham khảo rất lớn, anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho đồng chí Tăng Nghị hiểu, để cho cậu ta nhận thức được đầy đủ tính trọng yếu, tính nghiêm túc của công tác này.
- Vâng!
Vu Thiệu Hành gật đầu, trong lòng thì đang suy nghĩ xem nên truyền đạt lại thông báo này cho Tăng Nghị như thế nào mới được.
So với sự vui mừng cảu các vị lãnh đạo thành phố Bạch Dương thì, bữa cơm này của Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long, lại ăn được giống như là đứng đống lửa, ngồi đống than, ăn không biết vị.
Biểu hiện hôm nay của Băng Lăng hoàn toàn ra ngoài sự dự đoán của hai người. Không những không có chút nổi giận nào với Tăng Nghị mà ngược lại còn làm ra một số việc khiến cho Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long ngã vỡ cằm, kinh hãi không thôi.
Trong bữa tiệc, Vương Bưu vài lần giơ cái ly lên muốn kính Băng Lăng một ly rượu, thì lại bị Băng Lăng bỏ qua không hề nhìn, bởi vì sự chú ý của Băng Lăng, thủy chung đều đặt tại mỗi trên người Tăng Nghị, căn bản là không có nhìn thấy Vương Bưu nâng ly với cô.
Mà chỉ cần Tăng Nghị vừa nhấc đũa, Băng Lăng lập tức giúp đỡ xoay cái bàn qua một chút, giúp Tăng Nghị thay đổi một món ăn mới ở trước mặt; Tăng Nghị vừa buông đôi đũa, Băng Lăng liền đưa khăn lông ướt tới; ly rượu của Tăng Nghị vừa nâng lên, Băng Lăng cũng liền nâng ly theo; ly rượu vừa đặt xuống, Băng Lăng nhất định trước giúp Tăng Nghị rót đầy; tay Tăng Nghị mà đặt ở trên bụng, Băng Lăng liền nhờ nhân viên phục vụ bưng một chén trà nóng tới, lúc đặt lên trên bàn, Băng Lăng sẽ cẩn thận dịch đĩa xương và cốc nước ra xa một chút.
Tuy nói là mọi thứ đều không để lại dấu vết gì, hành động rất tự nhiên, nhưng chúng dừng trong mắt Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long, lại không khác gì một quả bom hạt nhân đặt tại trên bàn cơm bị dẫn nổ.
Đường đường một thiên kim của Bí thư tỉnh ủy, đây vốn là một vị công chúa cao cao tại thượng, làm cho người ta không dám ngước nhìn, nhưng mà hôm nay lại hạ mình hàng quý, còn giống như một cô vợ nhỏ tràn đầy hạnh phúc, săn sóc tỉ mỉ, cẩn thận cho Tăng Nghị, người ngồi ở bên cạnh cô.
Điều này sao lại có khả năng chứ?
Băng Lăng vốn mạnh mẽ, cứng rắn, hống hách đã chạy đi đâu rồi?
Không phải hẳn là phải hung hăng mà nhục nhã Tăng Nghị, khiến cho thằng nhà quê này phải đem ruột cũng hối hận xanh mới đúng sao?
Vì sao lại hoàn toàn khác hẳn với sự tưởng tượng trong đầu của chính gã cơ chứ?
Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long ban đầu rất rất khiếp sợ, sau đó chính là khủng hoảng, đến cuối cùng đã là cả người đều là mồ hôi lạnh rơi thẳng xuống. Bọn họ coi như đã nhìn được ra, trường hợp này ngày hôm nay cũng không phải cái gì mà kẻ thù gặp mặt, mà là tình cũ lại cháy. Ngẫm lại một phen nhục nhã với cả xem thường của mình vừa rồi đối với Tăng Nghị, hai ngươi đều không còn có chút tâm tình nào để ăn cơm, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ngay cả ruột cũng đều hối được xoắn lại thành một đống.
Ngoại trừ chào hỏi lúc mới đi vào ra, Băng Lăng có nhìn liếc qua một cái Vương Bưu cùng với Lỗ Ngọc Long, sau đó cũng không còn có lần nào nữa nhìn hai người kia, chỉ chăm chú nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng với Tăng Nghị.
Bữa cơm này Tăng Nghị ăn được cũng là rất mất tự nhiên, tay không phải tay, chân không phải chân, đứng ngồi không yên, hắn vốn cũng đã không quen bị người khác chăm sóc, huống chi hiện tại thì Băng Lăng so với trước kia mà nói, thay đổi thực sự là quá lớn, khiến Tăng Nghị cực kỳ cảm thấy khó thích ứng được, luôn luôn cảm thấy trong lòng sợ hãi, chột dạ.
Chỉ vì muốn tránh né sự bám riết của David, Tăng Nghị mới tới tham gia lần gặp mặt này. Hắn nguyên bản chỉ tính toán ngồi một lát là bước đi, hiện tại nhưng hắn không thể không chết dí ngồi ở nơi đó được.
Một người vốn giống như một nàng công chúa, vốn dĩ nên nhận sự nịnh hót từ mọi người mới đúng. Hôm nay cô lại ở trước mặt phần đông bạn học, đối với chính hắn, một nhân vật bình thường, làm ra được một sự chăm sóc như thế này, thì rất khó tưởng tượng được cô cần phải trả giá bao nhiêu dũng khí. Vả lại, mặc kệ Băng Lăng xuất phát từ mục đích gì, Tăng Nghị cũng không thể rút chân chạy lấy người, ném Băng Lăng ở lại trong này, khiến chô cô sượng mặt được.
Đang lúc hắn thấy vô cùng lo lắng thì, Lý Vĩ Tài gọi điện thoại tới đây, giúp Tăng Nghị giải vây.
- Phó chủ nhiệm Tăng, hội nghị thường vụ ở thành phố mới đưa ra quyết định, muốn phái anh đi tham gia đoàn khảo sát nước ngoài mà tỉnh tổ chức.
Giọng điệu của Lý Vĩ Tài đầy sự lo lắng, gã lo lắng nhất chính là cái này, Tăng Nghị vừa đi, chỉ sợ là sẽ khó có thể trở lại khu công nghệ cao được nữa.
Tăng Nghị thâm nghĩ, trong thể chế quả nhiên không có gì bí mật đáng nói, nếu tính thời gian thì hội nghị thường vụ bây giờ cũng chỉ vừa mới kết thúc mà thôi, Lý Vĩ Tài không ngờ cũng đã biết tin tức, Tăng Nghị nói:
- Tôi biết rồi!
- Phó chủ nhiệm Tăng, đây là kế điệu hổ ly sơn của một số kẻ đấy, anh nhưng ngàn vạn lần không thể…
Lý Vĩ Tài lúc này cũng không quản cái gì nữa, đem lời trực tiếp nói cho rõ ràng ra.
- Tôi đã biết!
Tăng Nghị đánh gãy lời nói của Lý Vĩ Tài.
- Chuyện không đáng sợ đến mức như anh nói đâu. Tôi bây giờ đang ở bên ngoài làm việc, chờ tôi trở lại rồi nói sau.
Lý Vĩ Tài còn muốn khuyên Tăng Nghị khẩn trương nghĩ biện pháp, nhưng rồi lại nghe đến tiếng điện thoại đã cúp máy truyền tới, anh ta mờ mịt buông điện thoại, không biết nên làm cái gì bây giờ. Hội nghị thường vụ nếu như đã đưa ra quyết định, bình thường sẽ rất khó sửa đổi. Phó chủ nhiệm Tiểu Tăng nhưng lại một chút cũng không nóng vội đi vãn hồi thế cục, chẳng lẽ đây là hạ vũ khí nhận thua sao?
Cất điện thoại đi, Băng Lăng hỏi:
- Tìm anh có việc?
Tăng Nghị gật gật đầu:
- Đúng vậy, Ban quản lý bên kia có chút tình huống, cần tôi trở về xử lý.
Băng Lăng nhìn xung quanh, nói:
- Công vụ quan trọng hơn, nếu không thì hôm nay chúng ta cũng tới đây thôi vậy, hôm nào lại gặp?
- Được!
Tăng Nghị khó khăn mới có lý do thoát thân, liền đứng dậy nói:
- Hôm nào lại gặp vậy. Cơ hội còn rất nhiều.
Băng Lăng đứng dậy giúp Tăng Nghị lấy áo khoác treo ở một bên móc tới, cười nói:
- Tôi còn có một việc, đều chưa kịp nói cho anh nữa.
Tăng Nghị nhận lấy áo khoác, nói một tiếng cám ơn, nói:
- Cô nói đi!
Băng Lăng hơi chút trầm ngâm, quyết định vẫn là nói cho Tăng Nghị:
- Đồng chí lão Băng có khả năng phải đổi thư ký, có người đề cử anh.
Tăng Nghị nhất thời có chút sững sờ, lão Băng phải…
Hắn còn không có phản ứng lại được, phía sau phát ra một tiếng lạch cạch, là thanh âm một cái ly rơi xuống mặt đấy.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Vương Bưu sắc mặt trắng bệch đứng nở nơi đó, khoảng áo trước ngực bị ướt một mảng lớn, tay chân gã thì khẽ run, gã bị tin tức trong miệng Băng Lăng khiến cho hoảng sợ tới.
- Chuyện…. chuyện tốt! Chuyện tốt…
Vương Bưu vội vàng cố tạo ra một nụ cười rất gượng gạo, “vui sướng” hô to một tiếng, sau đó chắp tay đối với Tăng Nghị.
- Tăng Nghị, chúc mừng chúc mừng, Thư ký của bí thư tỉnh ủy, tiền đồ vô hạn nha.
Tăng Nghị lúc này mới để ý tới được, lão Băng trong miệng Băng Lăng là ai, hắn không khỏi nhướn mày, thâm nghĩ, đây là cái chuyện gì vậy? Băng Hàn Bách cho dù thiếu thư ký tới mức nào cũng không nên tìm tới trên đầu hắn chứ.
Băng Lăng cười cười:
- Tôi nghe được liền trước nói cho anh, để anh có sự chuẩn bị, còn về phần có được hay không, tôi cũng không cách nào làm chủ được.
Tăng Nghị lắc đầu nói:
- Tin này của cô, tôi thấy hơn phân nửa là không chính xác.
- Cũng chưa chắc được!
Băng Lăng thần bí cười, cô tự nhiên là hy vọng Tăng Nghị có thể trở thành thư ký của cha mình, như vậy thì cơ hội tiếp xúc liền nhiều hơn.
Ra khỏi khách sạn, mọi người phân nhau mỗi người một ngả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.