Chương 430: Lâm trận! 1
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Nhìn Tăng Nghị và Băng Lăng rời đi, vẻ mặt Vương
Bưu đầy khổ sở, chính gã thật sự là ngã tám đời vận xui, tên Tăng Nghị
này rõ ràng đều sắp xong đời rồi, như thế nào mà chỉ chớp mắt lại để cho hắn có thể chó ngáp phải ruồi chứ. Hắn có thể hàm ngư phiên thân (gặp
được cơ hội xoay chuyển thế cục), còn chính gã thì sắp bị vận xui rồi,
đến lúc đó thì người ta là Thư ký Bí thư tỉnh ủy, phong quang vô hạn, có lẽ còn có thể là con rể của Bí thư tỉnh ủy nữa chứ, nếu nhẩy ra nợ cũ,
vậy thu thập chính mình còn không giống chơi đùa sao chứ?
Sắc mặt Lỗ Ngọc Long cũng chẳng tốt được đi nơi nào. Ngay trước khi ăn cơm, gã còn cố ý buông cửa thủy tinh để cho Tăng Nghị một cú chơi khăm thật lớn, bây giờ gã buồn bực đến độ muốn đâm đầu vào tường, vì sao chính gã mỗi lần muốn đi ôm đùi người khác, thì toàn ôm sai chứ?
Hai người liếc nhau, đều là than thở, bọn họ có tâm tư giống nhau. Thật sự không được thì cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn đi cùng người ta bám quan hệ. Dù sao thì mọi người cũng là bạn học cũ với nhau, hắn ta còn thực sự có thể hạ được tử thủ với chính mình sao?
Buổi sáng ngày hôm sau, khi đến Ban quản lý, Tăng Nghị liền nhận được điện thoại từ Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, thông báo hắn đi tới Ban tổ chức cán bộ một chuyến, Trưởng ban Vu Thiệu Hành muốn đích thân nói chuyện.
Lúc xuống lầu, Lý Vĩ Tài đi theo đằng sau, một bộ lo lắng bồn chồn. Ban tổ chức muốn nói chuyện, vốn dĩ là một chuyện thực sự rất tốt đẹp, nhưng giờ phút này, ở trong mắt Lý Vĩ Tài, lại không thể nghi ngờ rằng, đó là chuyện xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa.
- Phó chủ nhiệm Lý, anh cũng phải tới Ban tổ chức cán bộ để nói chuyện?
Tăng Nghị ngược lại một bộ vân đạm phong khinh, vẫn không quên trêu đùa Lý Vĩ Tài một câu.
Lý Vĩ Tài lại cười không nổi, nói:
- Tôi càng hy vọng lần nói chuyện này chính là tôi.
- Đây cũng không phải là tác phong của anh nha.
Tăng Nghị cười ha hả.
- Chuyện tốt sao có thể để cho anh một mình chiếm toàn bộ được.
Hai người xuống lầu, một chiếc xe Audi chạy thẳng tới sân tòa nhà Ban quản lý, Tăng Nghị vừa thấy biển số xe, liền cười đứng ở tại chỗ, thầm nghĩ, bên mình còn chưa có bị điều đi, cũng đã có người khẩn cấp muốn chạy tới chủ trì công việc rồi.
Của xe vừa mở ra, Hồ Khai Văn bước xuống, tóc trên đầu được chải chuốt bóng nhẫy, gã mặc một bộ tay trang mới tinh, thần thái sáng láng, tinh thần tỏa sáng.
- Phó chủ tịch Hồ, sức khỏe của anh đều bình phục rồi sao?
Tăng Nghị đón lấy chào hỏi.
- Tốt lắm, hoàn toàn tốt lắm!
Hồ Khai Văn cùng Tăng Nghị bắt một tay, bật cười vang nói:
- Kỳ thật thì căn bản cũng không có bệnh tật gì, chính là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi mà thôi.
Trong cái thời khắc mấu chốt như thế này, Hồ Khai Văn làm sao còn có thể tiếp tục tĩnh dưỡng được, biết được Tăng Nghị cũng bị phái đi tham giá đoàn học tập, Hồ Khai Văn lập tức trước làm tốt thủ tục xuất viện rồi.
- Anh trở về thì tốt rồi.
Tăng Nghị cười:
- Ban quản lý còn cần anh tới chỉ huy đại cục đâu.
Hồ Khai Văn hai tay chắp sau lưng, thở dài:
- Mệnh tôi là nhàn không được, người dù trong bệnh viện, nhưng tâm trí tôi vẫn ở bên Khu, chỉ cần nghĩ tới việc còn có công tác chưa được làm tốt, tôi một khắc cũng không nằm yên được. Tuy nhiên đến nhìn tận mắt một lần, thật sự là không thể yên lòng được đâu.
Tăng Nghị đáp lời:
- Phó chủ nhiệm Lý, anh dẫn Phó chủ tịch Hồ đi lên, đem tình hình khu dạo gần đây báo cáo tỉ mỉ lại cho Thị trưởng Hồ.
Xong rồi Tăng Nghị nhìn Hồ Khai Văn:
- Phó chủ tịch Hồ, Ban tổ chức cán bộ Vu Trưởng ban gọi đi qua xem thử một chuyến, anh xem…
- Đi thôi! Trưởng ban Vu nói chuyện, đây là chuyện tốt!
Hồ Khai Văn cười ha hả.
- Tiểu Tăng, cần phải tiến bộ nha!
Nhìn Hồ Khai Văn đi vào tòa nhà của Ban quản lý, Tăng Nghị mới lên xe rẽ về hướng đi thành phố. Đến văn phòng Trưởng ban tổ chức cán bộ Vu Thiệu Hành,
Thư kí liền mời Tăng Nghị vào, nhẹ giojng nói:
-Trưởng ban, Phó chủ nhiệm Tăng Nghị của khu công nghệ cao đã tới rồi.
-Tiểu Tăng tới đây!
Vu Thiệu Hành ngẩng đầu, mặt tỏ ý cười. Ông ta bỏ tờ báo Đảng trong tay xuống, vẫy Tăng Nghị::
- Tới đây ngồi đi!
-. Cảm ơn Trưởng ban!
Tăng Nghị khách khí nói câu cảm ơn rồi đi tới chiếc ghế dựa ngay cạnh bàn làm việc của Vu Thiệu Hành, từ từ ngồi xuống:
- Nhận được thông báo, tôi liền tới đây ngay!
Vu Thiệu Hành ra vẻ làm chủ, ông chú ý quan sát biểu hiện vừa rồi của Tăng Nghị vẫn điềm tĩnh, tự nhiên như trước. Khi đó không có nhân viên nào đi vào phòng ban tổ chức mà không áp chế được sự vừa vui mừng, vừa có nửa phần không cam lòng. Vu Thiệu Hành thầm nghĩ, lẽ nào Tăng Nghị không hề nghe được chút tin tức nào sao, không thể nào có chuyện đó.
- Hôm nay, tôi gọi cậu đến là muốn truyền đạt lại một nghị quyết quan trọng của thành phố.
Vu Thiệu Hành khơi ra vấn đề chính trước nhưng lại không vội nói ra đó là nghị quyết gì mà lấy ra một tập văn kiện đẩy lên phía trước, gõ hai ngón tay lên mặt trên của tập văn kiện nói:
- Đây là thông báo, cậu xem trước đi.
Tăng Nghị nhận lấy thông báo, cầm trên tay xem. Thông báo này là của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gửi cho thành phố Bạch Dương.
Ban tổ chức tỉnh ủy có tổ chức một lớp giao lưu huấn luyện cán bộ quốc tế do một trường đại học ở Mỹ và UBND thành phố địa phương phối hợp tổ chức. Thời gian học khoảng ba tháng, nhằm đẩy mạnh việc giao lưu với nước ngoài.
Lớp học này nhằm nâng cao kinh nghiệm học tập tiên tến, mở rộng tầm nhìn quốc tế của cán bộ, cải thiện lối tư duy. Quá trình học phân ra làm hai giai đoạn. Giai đoạn một: học ở trường Đảng của tỉnh ủy, học kiến thức lí luận trong vòng một tháng. Giai đoạn hai: khảo sát thực địa tại Mỹ, tiến hành chuyên đề huấn luyện giao lưu, thời gian là hai tháng.
Nghị quyết này yêu cầu thành phố Bạch Dương cử ra hai cán bộ ưu tú tham gia lớp giao lưu, huấn luyện lần này.
Tăng Nghị đặt thông báo xuống, nhìn Vu Thiệu Hoành, nói:
- Trưởng ban Vu, tôi xem xong rồi!
Tăng Nghị hôm qua đã biết được tin này rồi nên không tỏ ra bất cứ sự bất ngờ hay k inh ngạc nào.
Vu Thiệu Hành rời lưng khỏi ghế dựa, hai tay đưa ra phía trước mặt:
-Nói xem, cậu nghĩ sao?
Tăng Nghị trong lòng hiểu rất rõ, cho dù mình trả lời như thế nào, Vu
Thiêụ Hành chỉ là đang đợi mình nói xong. Nếu đồng ý, ông ta sẽ nói lãnh đạo thành phố quả không nhìn nhầm cậu. Nếu nói không vậy lại càng phải đi tham gia, tự mình cảm nhận mới có thể đưa ra kết luận được.
Huống hồ, ai dám nói không, nói không chính là đang chống lại Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Vì thế, Tăng Nghị không muốn nói lời vô nghĩa:
-Tôi nghĩ lớp huấn luyện này rất có ý nghĩa. Tình hình phát triển trước mắt có thể nói là thay đổi theo từng ngày, sự cải cách của chúng ta cũng nên hòa nhập vào với giai đoạn phát triển mới. Đối mặt với những vấn đề mới và sứ mệnh mới, yêu cầu chúng ta phải giải phóng tầm nhìn, mở rộng lối suy nghĩ, đổi mới quan niệm. Lần này, tỉnh ủy tổ chức lớp huấn luyện như vậy, là rất đúng lúc, và kịp thời.
-Tốt, tốt lắm!
Vu Thiệu Hành gật đầu tán thành cách nghĩ của Tăng Nghị, trong lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử này mồm mép cũng thật khá, không ngờ còn biết cách ăn nói hơn cả một Trưởng ban như mình. Tuổi không lớn nhưng xem ra cũng là một tay cừ.
- Cậu có thể nghĩ như vậy thật phụ lòng của tổ chức đã bồi dường cậu. Lĩnh hội sâu sắc ý định của tổ chức, lãnh đạo thành phố quả không nhìn nhầm cậu. Cậu không chỉ nghiệp vụ vững, còn rất có khả năng phát hiện vấn đề, thực là một người có chí tiến thủ, một cán bộ chủ động và tích cực.
Quả nhiên giống Tăng Nghị đã suy đoán. Vu Thiệu Hành nói một thôi, một hồi cũng chỉ là mất câu khách sáo: “Thật không nhìn nhầm cậu”
-Tôi vẫn còn non nớt, còn phải phấn đấu nhiều!
Tăng Nghị nói câu khách khí.
-Kiến thức chưa đạt đến đỉnh mới có thể có bước tiến bộ lớn hơn chứ!
Vu Thiệu Hành nói tới đây, liền thay đổi sắc mặt:
- Đồng chí Tăng Nghị, bây giờ tôi đại diện cho tổ chức, chính thức thông báo cho cậu một quyết định quan trọng: Thường vụ tỉnh ủy sau khi xem xét đã quyết định, đồng chí Tăng Nghị sẽ tham gia lớp huấn luyện giao lưu quốc tế, tạm dừng và giao lại công việc ở khu công nghệ cao.
Nếu như là trước đây, khi thông báo chuyện này, Vu Thiệu Hành nhất định sẽ thêm một đoạn như: “Đây là cơ hội hiếm có, ứng cử viên đủ điều kiện rất nhiều, nhưng dưới sự đề cử của tôi” vv… tóm lại đây là cơ hội rất dễ thu phục lòng người.
Nhưng nội tình chuyện hôm nay, Vu Thiệu Hành là người rõ hơn ai hết, vậy nên liền bỏ qua đoạn giới thiệu đó, đi thẳng vào vấn đề. Tuyên bố xong quyết định của thành phố, tranh thủ lúc Tăng Nghị không có phản ứng gì liền tự ấn định luôn chuyện này.
Chỉ có điều, lời của hắn còn chưa nói xong thì chuống điện thoại trên bàn làm việc liền vang lên.
Vu Thiệu Hành nhíu mày, có chút cảm thấy mất hứng. Thế nhưng vừa nhìn thấy dãy số điện thoại nội bộ liền giơ tay ra hiệu với Tăng Nghị, sau đó lập tức nhận điện thoại.
- Xin nối máy với Vu Thiệu Hành!
Trong điện thoại, truyền ra một âm thanh vô cùng nghiêm nghị.
-Tôi là Vu Thiệu Hành đây!
Vu Thiệu Hành khẽ nhấc mông, ngồi không yên. Dãy số kia là của lãnh đạo chuyên dùng, ông ta chỉ là đang đoán là vị lãnh đạo nào đang gọi mà thôi.
-Ta là Lỗ Quốc Sáng!
Âm thanh giới thiệu cũng vậy, vang lên không quá lớn nhưng đầy uy quyền.
Sắc mặt Lỗ Ngọc Long cũng chẳng tốt được đi nơi nào. Ngay trước khi ăn cơm, gã còn cố ý buông cửa thủy tinh để cho Tăng Nghị một cú chơi khăm thật lớn, bây giờ gã buồn bực đến độ muốn đâm đầu vào tường, vì sao chính gã mỗi lần muốn đi ôm đùi người khác, thì toàn ôm sai chứ?
Hai người liếc nhau, đều là than thở, bọn họ có tâm tư giống nhau. Thật sự không được thì cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn đi cùng người ta bám quan hệ. Dù sao thì mọi người cũng là bạn học cũ với nhau, hắn ta còn thực sự có thể hạ được tử thủ với chính mình sao?
Buổi sáng ngày hôm sau, khi đến Ban quản lý, Tăng Nghị liền nhận được điện thoại từ Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, thông báo hắn đi tới Ban tổ chức cán bộ một chuyến, Trưởng ban Vu Thiệu Hành muốn đích thân nói chuyện.
Lúc xuống lầu, Lý Vĩ Tài đi theo đằng sau, một bộ lo lắng bồn chồn. Ban tổ chức muốn nói chuyện, vốn dĩ là một chuyện thực sự rất tốt đẹp, nhưng giờ phút này, ở trong mắt Lý Vĩ Tài, lại không thể nghi ngờ rằng, đó là chuyện xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa.
- Phó chủ nhiệm Lý, anh cũng phải tới Ban tổ chức cán bộ để nói chuyện?
Tăng Nghị ngược lại một bộ vân đạm phong khinh, vẫn không quên trêu đùa Lý Vĩ Tài một câu.
Lý Vĩ Tài lại cười không nổi, nói:
- Tôi càng hy vọng lần nói chuyện này chính là tôi.
- Đây cũng không phải là tác phong của anh nha.
Tăng Nghị cười ha hả.
- Chuyện tốt sao có thể để cho anh một mình chiếm toàn bộ được.
Hai người xuống lầu, một chiếc xe Audi chạy thẳng tới sân tòa nhà Ban quản lý, Tăng Nghị vừa thấy biển số xe, liền cười đứng ở tại chỗ, thầm nghĩ, bên mình còn chưa có bị điều đi, cũng đã có người khẩn cấp muốn chạy tới chủ trì công việc rồi.
Của xe vừa mở ra, Hồ Khai Văn bước xuống, tóc trên đầu được chải chuốt bóng nhẫy, gã mặc một bộ tay trang mới tinh, thần thái sáng láng, tinh thần tỏa sáng.
- Phó chủ tịch Hồ, sức khỏe của anh đều bình phục rồi sao?
Tăng Nghị đón lấy chào hỏi.
- Tốt lắm, hoàn toàn tốt lắm!
Hồ Khai Văn cùng Tăng Nghị bắt một tay, bật cười vang nói:
- Kỳ thật thì căn bản cũng không có bệnh tật gì, chính là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi mà thôi.
Trong cái thời khắc mấu chốt như thế này, Hồ Khai Văn làm sao còn có thể tiếp tục tĩnh dưỡng được, biết được Tăng Nghị cũng bị phái đi tham giá đoàn học tập, Hồ Khai Văn lập tức trước làm tốt thủ tục xuất viện rồi.
- Anh trở về thì tốt rồi.
Tăng Nghị cười:
- Ban quản lý còn cần anh tới chỉ huy đại cục đâu.
Hồ Khai Văn hai tay chắp sau lưng, thở dài:
- Mệnh tôi là nhàn không được, người dù trong bệnh viện, nhưng tâm trí tôi vẫn ở bên Khu, chỉ cần nghĩ tới việc còn có công tác chưa được làm tốt, tôi một khắc cũng không nằm yên được. Tuy nhiên đến nhìn tận mắt một lần, thật sự là không thể yên lòng được đâu.
Tăng Nghị đáp lời:
- Phó chủ nhiệm Lý, anh dẫn Phó chủ tịch Hồ đi lên, đem tình hình khu dạo gần đây báo cáo tỉ mỉ lại cho Thị trưởng Hồ.
Xong rồi Tăng Nghị nhìn Hồ Khai Văn:
- Phó chủ tịch Hồ, Ban tổ chức cán bộ Vu Trưởng ban gọi đi qua xem thử một chuyến, anh xem…
- Đi thôi! Trưởng ban Vu nói chuyện, đây là chuyện tốt!
Hồ Khai Văn cười ha hả.
- Tiểu Tăng, cần phải tiến bộ nha!
Nhìn Hồ Khai Văn đi vào tòa nhà của Ban quản lý, Tăng Nghị mới lên xe rẽ về hướng đi thành phố. Đến văn phòng Trưởng ban tổ chức cán bộ Vu Thiệu Hành,
Thư kí liền mời Tăng Nghị vào, nhẹ giojng nói:
-Trưởng ban, Phó chủ nhiệm Tăng Nghị của khu công nghệ cao đã tới rồi.
-Tiểu Tăng tới đây!
Vu Thiệu Hành ngẩng đầu, mặt tỏ ý cười. Ông ta bỏ tờ báo Đảng trong tay xuống, vẫy Tăng Nghị::
- Tới đây ngồi đi!
-. Cảm ơn Trưởng ban!
Tăng Nghị khách khí nói câu cảm ơn rồi đi tới chiếc ghế dựa ngay cạnh bàn làm việc của Vu Thiệu Hành, từ từ ngồi xuống:
- Nhận được thông báo, tôi liền tới đây ngay!
Vu Thiệu Hành ra vẻ làm chủ, ông chú ý quan sát biểu hiện vừa rồi của Tăng Nghị vẫn điềm tĩnh, tự nhiên như trước. Khi đó không có nhân viên nào đi vào phòng ban tổ chức mà không áp chế được sự vừa vui mừng, vừa có nửa phần không cam lòng. Vu Thiệu Hành thầm nghĩ, lẽ nào Tăng Nghị không hề nghe được chút tin tức nào sao, không thể nào có chuyện đó.
- Hôm nay, tôi gọi cậu đến là muốn truyền đạt lại một nghị quyết quan trọng của thành phố.
Vu Thiệu Hành khơi ra vấn đề chính trước nhưng lại không vội nói ra đó là nghị quyết gì mà lấy ra một tập văn kiện đẩy lên phía trước, gõ hai ngón tay lên mặt trên của tập văn kiện nói:
- Đây là thông báo, cậu xem trước đi.
Tăng Nghị nhận lấy thông báo, cầm trên tay xem. Thông báo này là của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gửi cho thành phố Bạch Dương.
Ban tổ chức tỉnh ủy có tổ chức một lớp giao lưu huấn luyện cán bộ quốc tế do một trường đại học ở Mỹ và UBND thành phố địa phương phối hợp tổ chức. Thời gian học khoảng ba tháng, nhằm đẩy mạnh việc giao lưu với nước ngoài.
Lớp học này nhằm nâng cao kinh nghiệm học tập tiên tến, mở rộng tầm nhìn quốc tế của cán bộ, cải thiện lối tư duy. Quá trình học phân ra làm hai giai đoạn. Giai đoạn một: học ở trường Đảng của tỉnh ủy, học kiến thức lí luận trong vòng một tháng. Giai đoạn hai: khảo sát thực địa tại Mỹ, tiến hành chuyên đề huấn luyện giao lưu, thời gian là hai tháng.
Nghị quyết này yêu cầu thành phố Bạch Dương cử ra hai cán bộ ưu tú tham gia lớp giao lưu, huấn luyện lần này.
Tăng Nghị đặt thông báo xuống, nhìn Vu Thiệu Hoành, nói:
- Trưởng ban Vu, tôi xem xong rồi!
Tăng Nghị hôm qua đã biết được tin này rồi nên không tỏ ra bất cứ sự bất ngờ hay k inh ngạc nào.
Vu Thiệu Hành rời lưng khỏi ghế dựa, hai tay đưa ra phía trước mặt:
-Nói xem, cậu nghĩ sao?
Tăng Nghị trong lòng hiểu rất rõ, cho dù mình trả lời như thế nào, Vu
Thiêụ Hành chỉ là đang đợi mình nói xong. Nếu đồng ý, ông ta sẽ nói lãnh đạo thành phố quả không nhìn nhầm cậu. Nếu nói không vậy lại càng phải đi tham gia, tự mình cảm nhận mới có thể đưa ra kết luận được.
Huống hồ, ai dám nói không, nói không chính là đang chống lại Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Vì thế, Tăng Nghị không muốn nói lời vô nghĩa:
-Tôi nghĩ lớp huấn luyện này rất có ý nghĩa. Tình hình phát triển trước mắt có thể nói là thay đổi theo từng ngày, sự cải cách của chúng ta cũng nên hòa nhập vào với giai đoạn phát triển mới. Đối mặt với những vấn đề mới và sứ mệnh mới, yêu cầu chúng ta phải giải phóng tầm nhìn, mở rộng lối suy nghĩ, đổi mới quan niệm. Lần này, tỉnh ủy tổ chức lớp huấn luyện như vậy, là rất đúng lúc, và kịp thời.
-Tốt, tốt lắm!
Vu Thiệu Hành gật đầu tán thành cách nghĩ của Tăng Nghị, trong lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử này mồm mép cũng thật khá, không ngờ còn biết cách ăn nói hơn cả một Trưởng ban như mình. Tuổi không lớn nhưng xem ra cũng là một tay cừ.
- Cậu có thể nghĩ như vậy thật phụ lòng của tổ chức đã bồi dường cậu. Lĩnh hội sâu sắc ý định của tổ chức, lãnh đạo thành phố quả không nhìn nhầm cậu. Cậu không chỉ nghiệp vụ vững, còn rất có khả năng phát hiện vấn đề, thực là một người có chí tiến thủ, một cán bộ chủ động và tích cực.
Quả nhiên giống Tăng Nghị đã suy đoán. Vu Thiệu Hành nói một thôi, một hồi cũng chỉ là mất câu khách sáo: “Thật không nhìn nhầm cậu”
-Tôi vẫn còn non nớt, còn phải phấn đấu nhiều!
Tăng Nghị nói câu khách khí.
-Kiến thức chưa đạt đến đỉnh mới có thể có bước tiến bộ lớn hơn chứ!
Vu Thiệu Hành nói tới đây, liền thay đổi sắc mặt:
- Đồng chí Tăng Nghị, bây giờ tôi đại diện cho tổ chức, chính thức thông báo cho cậu một quyết định quan trọng: Thường vụ tỉnh ủy sau khi xem xét đã quyết định, đồng chí Tăng Nghị sẽ tham gia lớp huấn luyện giao lưu quốc tế, tạm dừng và giao lại công việc ở khu công nghệ cao.
Nếu như là trước đây, khi thông báo chuyện này, Vu Thiệu Hành nhất định sẽ thêm một đoạn như: “Đây là cơ hội hiếm có, ứng cử viên đủ điều kiện rất nhiều, nhưng dưới sự đề cử của tôi” vv… tóm lại đây là cơ hội rất dễ thu phục lòng người.
Nhưng nội tình chuyện hôm nay, Vu Thiệu Hành là người rõ hơn ai hết, vậy nên liền bỏ qua đoạn giới thiệu đó, đi thẳng vào vấn đề. Tuyên bố xong quyết định của thành phố, tranh thủ lúc Tăng Nghị không có phản ứng gì liền tự ấn định luôn chuyện này.
Chỉ có điều, lời của hắn còn chưa nói xong thì chuống điện thoại trên bàn làm việc liền vang lên.
Vu Thiệu Hành nhíu mày, có chút cảm thấy mất hứng. Thế nhưng vừa nhìn thấy dãy số điện thoại nội bộ liền giơ tay ra hiệu với Tăng Nghị, sau đó lập tức nhận điện thoại.
- Xin nối máy với Vu Thiệu Hành!
Trong điện thoại, truyền ra một âm thanh vô cùng nghiêm nghị.
-Tôi là Vu Thiệu Hành đây!
Vu Thiệu Hành khẽ nhấc mông, ngồi không yên. Dãy số kia là của lãnh đạo chuyên dùng, ông ta chỉ là đang đoán là vị lãnh đạo nào đang gọi mà thôi.
-Ta là Lỗ Quốc Sáng!
Âm thanh giới thiệu cũng vậy, vang lên không quá lớn nhưng đầy uy quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.