Chương 431: Lâm trận! 2
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Vu Thiệu Hành như chuẩn bị nhấc hẳn mông ra khỏi
ghế mà đứng dậy, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay cầm điện thoại
lại cẩn thận. Bộ dạng cứ như sợ điện thoại trong tay sẽ bay mất vậy,
trên mặt nở một nụ cười tươi:
- Trưởng ban thư kí Lỗ, chào anh, anh có chỉ thị sao?
Lỗ Quốc Sáng là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký của văn phong tỉnh ủy. Vu Thiệu Hành nằm mơ cũng không nghĩ tới Lỗ Quốc Sáng sẽ đích thân gọi điện cho mình giao chỉ thị. Lúc ấy ông bị kích động, thầm nghĩ có lẽ trước kia ông đã làm gì, vô ý khiến Trưởng ban Thư kí Lỗ có ấn tượng sâu sắc. Nếu không, Trưởng ban thư kí Lỗ tuyệt đối không thể đích thân gọi điện cho mình, lại còn dùng một chữ “Xin”
(trong tiếng trung dùng chữ, “ 请 “ có nghĩa là tỏ vẻ kính trọng!)
Thật không nghĩ tới, lại có kiểu may mắn lại đến với Vu Thiệu Hành một cách bất ngờ như vậy.
-Tăng Nghị ở chỗ cậu phải không?
Lỗ Quốc Sáng hỏi.
Vu Thiệu Hoành nghe xong, mặt liền đổi sắc, mộng đẹp nhất thời bị phá nát. Đây là tình huống gì chứ, Trưởng ban thư ký Lỗ đích thân gọi tới đây không ngờ là vì Tăng Nghị? Vu Thiệu Hành vội vàng nói:
- Đúng vậy, Tăng Nghị mới tới đây!
-Bảo Tăng Nghị nghe điện thoại.
Lỗ Quốc Sáng cơ bản là không muốn nghe Vu Thiệu Hành giải thích gì, trực tiếp dùng giọng điệu không nghi ngờ gì ra lệnh.
Vu Thiệu Hành bị giọng nói của Lỗ Quốc Sáng khiến cho sợ toát mồ hôi, lạnh cả xương sống sau lưng. Ông ta vội vẫy tay gọi Tăng Nghị lại, đưa điện thoại qua:
- Điện thoại của đồng chí Tăng!
Tăng Nghị từ cử chỉ, lời nói và hành động của Vu Thiệu Hành cũng đoán được là ai gọi điện thoại đến, trong lòng thầm nghĩ về chuyện hôm qua, không có lẽ là thật, không lí nào.
Nhận điện thoại từ tay Vu Thiệu Hoành, Tăng Nghị nói:
-Trưởng ban Thư ký, tôi là Tăng Nghị đây!
Lỗ Quốc Sáng giọng điệu lập tức dịu đi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, cậu mau chóng đến Tỉnh ủy một chuyến! Có một vị lãnh đạo quan trọng muốn gặp cậu.
-Được!
Tăng Nghị gật đầu đáp:
-Tôi lập tức xuất phát!
- Càng nhanh càng tốt!
Lỗ Quốc Sáng gác máy.
Tăng Nghị buông điện thoại, liền nhìn Vu Thiệu Hoành:
- Trưởng ban Vu, Trưởng ban thư kí Lỗ cho gọi tôi đến, anh xem…!
-Vậy phải lập tức xuất phát đi!
Vu Thiệu Hành khoát tay giục:
-Không được chậm chễ việc lớn của tỉnh ủy!
Vừa rồi, Vu Thiệu Hành đã nghe toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện, có một vị lãnh đạo quan trọng muốn gặp Tăng Nghị. Lời này từ miệng người khác nói ra còn có thể không tin, nhưng đây là do Lỗ Quốc Sáng chính miệng nói ra, nhất định là có việc lớn!
Việc lớn của lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủy, Vu Thiệu Hành có mười lá gan cũng không dám cản trở.
- Trưởng ban Vu, vậy tôi đi đây!
Tăng Nghị đưa máy cho Vu Thiệu Hành, liền bước ra ngoài.
-Đi đường cẩn thận!
Vu Thiệu Hành lại dặn dò một câu, liền nhấc điện thại lên tai nghe thấy tiếng “”tút tút” xác nhận bên kia đã cúp máy, mới gác điện thoại, mới ngồi xuống dựa lưng vào ghế.
-Bí thư tỉnh ủy có việc muốn gặp Tăng Nghị.
Vu Thiệu Hành trên mặt biến sắc, chuyện này sao khiến người khác khó hiểu vậy?
Rốt cuộc Bí thư Tỉnh ủy có thể có chuyện trọng đại gì cần Tăng Nghị qua đó một chuyến.
Ánh mắt ông ta đảo qua bản nghị quyết trên mặt bàn. Vu Thiệu Hành không phải là thần tiên, không thể tranh đấu chính thức, thì sẽ chính thức dùng âm mưu.
Nghĩ đến đây, Vu Thiệu Hành ngồi không yên, vội đứng dậy, đi ra ngoài. Ông muốn đem chuyện này nói cho Bí thư Thành ủy Liêu Thiên Hoa. Đây không phải là xúi dục gì cả nhưng sớm không đi, muộn không đi lại nhằm đúng lúc này đụng đến Tăng Nghị. Còn nữa, chủ ý này lại là do chính mình nói ra, như vậy không phải là lấy đá tự đập vào chân mình sao!
Tăng Nghị rất quen thuộc với văn phòng Tỉnh ủy rồi, vừa vào, hắn liền đi thẳng lên lầu, tới văn phòng của Lỗ Quốc Sáng.
Đến tầng ba, đụng phải mặt Vưu Chấn Á đang chuẩn bị đi ra. Vưu Chấn Á vẻ mặt vui vẻ:
- Phó Chủ nhiệm Tăng đến tìm Trưởng ban thư kí Lỗ à?
Tăng Nghị gật đầu:
- Trưởng ban Thư ký Vưu ra ngoài thị sát à?
-Tôi thì có thể thị sát cái gì chứ!
Vưu Chấn Á cười:
-- Đi làm chút việc cho lãnh đạo thôi!
-
- Nói xong ông ta liền đi về phía bên cạnh.
Tăng Nghị biết Vưu Chấn Á có chuyện muốn nói với mình liền bước theo vài bước.
-Tiểu Tăng, Trưởng ban thư kí Lỗ hôm nay tìm cậu, rõ ràng là có chuyện gì?
Vưu Chấn Á nhẹ giọng hỏi.
Tăng Nghị gật gật đầu:
-Tôi cũng nghe ngóng được một ít tin tức! Nhưng đều là tin vỉa hè, không đáng tin.
-Bất luận thế nào, chắc chắn đó là chuyện tốt!
Vưu Chấn Á mỉm cười, nhẹ vỗ vai Tăng Nghị ra vẻ chúc mừng.
Ông ta và Tăng Nghị vì chuyện khu an dưỡng mà có tiếp xúc nhiều, cũng coi là có quen biết. Vốn dĩ ông cũng định nói cho Tăng Nghị tin tức này, nhân tiện chỉ dạy một chút. Nhưng nghe Tăng Nghị trả lời như vậy, ông cũng hiểu trong lòng Tăng Nghị cũng hiểu rõ rồi, liền từ bỏ ý định:
- Vậy mau tới văn phòng Trưởng ban thư ký Lỗ đi.
Tăng Nghị liền cười:
-Lâu không gặp Trưởng ban thư kí Vưu, nhưng đành phá lệ vậy, có thời gian, mong có cơ hội thỉnh giáo Trưởng ban thư kí Vưu.
-Cậu thật là!
Vưu Chấn Á cười lớn:
- Được, chờ điện thoại của tôi nhé!
Nhìn Tăng Nghị đi vào trong văn phòng của Lỗ Quốc Sáng, Vưu Chấn Á mới quay lưng tiến vào thang máy. Lần này Băng Hàn Bách cho gọi Tăng Nghị có lẽ là vì thư ký chọn người. Chuyện này thực sự nằm ngoài suy đoán của Vưu Chấn Á, có điều nếu suy đi xét lại sẽ không thấy không có gì là lạ cả. Băng Hàn Bách đã tới Nam Giang được vài tháng, đối với một nhân vật tầm cỡ như ông ta mà nói, thời gian dài như vậy mà ông ta vẫn chưa xác lập quyền lực cao nhất mới là lạ.
Tăng Nghị là người được Phương Nam Quốc trọng dụng, chuyện này đối với tầng lớp cấp cao ở tỉnh Nam Giang cũng chẳng phải là bí mật gì. Hôm nay Băng Hàn Bách cho gọi Tăng Nghị, cho dù là có thành công hay không thì ý tứ của Băng Hàn Bách cũng đã lộ ra rõ ràng. Ý tứ đó không chỉ là ý nghĩ muốn nắm quyền, mà còn là thái độ của ông ta.
Trước cửa phòng làm việc của Lỗ Quốc Sáng, một thư kí đã nhìn thấy Tăng Nghị liền đứng dậy, vẻ mặt hoan nghênh:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, anh đến rồi, Trưởng ban thư ký có dặn dò trước, anh đến thì cứ trực tiếp đi vào trong.
Tăng Nghị khoát tay:
-Đã là quy luật thì không thể phá vỡ, phiền thư ký Vương đi thông báo một tiếng.
Thư ký Vương nhiệt tình bắt tay Tăng Nghị, đôi mắt sáng lên một tia “tâm ý “, cười nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, cậu lại khách khí với tôi rồi, sau này, nói không chừng còn phải nhờ cậu chiếu cố nhiều, Tôi dẫn cậu vào trong gặp Trưởng ban thư ký.
Nói xong, thư ký Vương bước qua cánh cửa đỏ sẫm của phòng làm việc, nghe được lời đáp bên trong liền ra hiệu cho Tăng Nghị theo mình đi vào.
Khi Phương Nam Quốc ở Nam Giang, Lỗ Quốc Sáng đã là Trưởng ban thư kí. Trưởng ban thư ký cũng xem như là đại quản gia của Bí thư tỉnh ủy. Tăng Nghị trước kia cũng có gặp Lỗ Quốc Sáng vài lần, không tính là xa lạ những cũng chẳng phải là giao tình thân thiết gì. Sau khi Băng Hàn Bách đến Nam Giang, mọi thứ cơ bản đều được giữ nguyên, vậy nên Lỗ Quốc Sáng vẫn ngồi ở vị trí Trưởng ban thư kí như trước đây, chỉ có điều làm việc cho người khác.
Lỗ Quốc Sáng đang viết gì đó, ngẩng đầu lên thấy Tăng Nghị liền nói:
-Tiểu Tăng, đến đây!
Tăng Nghị gật đầu:
- Nhận được điện thoại của Trưởng ban Thự ký, tôi liền vội đến đấy!
-Ngồi xuống trước đã, đợi một chút, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi gặp Bí thư Hàn Bách!
Nói xong, Lỗ Quốc Sáng lại cúi đầu viết tiếp.
Thư Ký mang cho Tăng Nghị một chén nước, sau đó lui ra ngoài, trước khi đi không quên nhìn Tăng Nghị, cười một cái.
Khoảng hai phút sau, Lỗ Quốc Sáng bỏ bút xuống, đem tập văn kiện mới viết xong cho vào túi:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, tôi phải đi đưa văn kiện này cho Bí thư Hàn Bách, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!
Nói xong, Lỗ Quốc Sáng liền đứng dậy, cầm túi văn kiện đi ra ngoài bằng cửa khác, không đi ra văn phòng mà quẹo sang phía cuối dãy, trực tiếp đi lên.
-Chuyện là như vậy!
Lỗ Quốc Sáng vừa đi lên, vừa nói:
- Thư ký Trần của Bí thư Hàn Bách vì công việc nên phải chuyển đi, vì thế phải tuyển thư ký mới. Bí thư Hàn Bách cho gọi cậu là do tôi tiến cử, dù sao tình hình của cậu, tôi cũng hiểu. Hôm nay gọi cậu tới đây để nghe ý kiến của cậu ra sao.
Văn phòng của Băng Hàn Bách ở tầng trên, mải nói chuyện cuối cùng cũng đến cửa văn phòng.
Lỗ Quốc Sang liếc nhìn Tăng Nghị đầy ý tứ, ông ta muốn Tăng Nghị cân nhắc một chút xem sẽ trả lời ra sao. Ông gõ cửa, nghe được giọng bên trong truyền ra ”Mời vào” rồi mới bước vào trong.
- Là Trưởng ban thư kí Lỗ tự mình gọi đến sao?
Liêu Thiên Hoa nhìn Vu Thiệu Hành, tay bưng chén trà ngừng lại trong không trung. Chuyện này quả thật là không ngờ tới, quả thật không ngờ.
Vu Thiệu Hành lại nói thêm:
-Giọng trong điện thoại, khẳng định là Trưởng ban thư ký Lỗ!
Liêu Thiên Hoa suy tư một lát, chậm rãi buông chén trà xuống, đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy điện thoại, quay một dãy số, sau khi chuyển được, Liêu Thiên Hoa liền cười nói:
- Chủ nhiệm Trì, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh đây!
-Khu công nghệ cao chúng ta có một cán bộ hôm nay được Trưởng ban thư ký Lỗ mời tới Tỉnh ủy, có chuyện này không vậy?
Trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười:
-Người anh nói đến là Tăng Nghị à! Không cần nghĩ nhiều, đây là chuyện tốt! Bí thư Băng muốn tuyển thư kí, nên đã chọn Tăng Nghị!
-Hả?
- Trưởng ban thư kí Lỗ, chào anh, anh có chỉ thị sao?
Lỗ Quốc Sáng là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký của văn phong tỉnh ủy. Vu Thiệu Hành nằm mơ cũng không nghĩ tới Lỗ Quốc Sáng sẽ đích thân gọi điện cho mình giao chỉ thị. Lúc ấy ông bị kích động, thầm nghĩ có lẽ trước kia ông đã làm gì, vô ý khiến Trưởng ban Thư kí Lỗ có ấn tượng sâu sắc. Nếu không, Trưởng ban thư kí Lỗ tuyệt đối không thể đích thân gọi điện cho mình, lại còn dùng một chữ “Xin”
(trong tiếng trung dùng chữ, “ 请 “ có nghĩa là tỏ vẻ kính trọng!)
Thật không nghĩ tới, lại có kiểu may mắn lại đến với Vu Thiệu Hành một cách bất ngờ như vậy.
-Tăng Nghị ở chỗ cậu phải không?
Lỗ Quốc Sáng hỏi.
Vu Thiệu Hoành nghe xong, mặt liền đổi sắc, mộng đẹp nhất thời bị phá nát. Đây là tình huống gì chứ, Trưởng ban thư ký Lỗ đích thân gọi tới đây không ngờ là vì Tăng Nghị? Vu Thiệu Hành vội vàng nói:
- Đúng vậy, Tăng Nghị mới tới đây!
-Bảo Tăng Nghị nghe điện thoại.
Lỗ Quốc Sáng cơ bản là không muốn nghe Vu Thiệu Hành giải thích gì, trực tiếp dùng giọng điệu không nghi ngờ gì ra lệnh.
Vu Thiệu Hành bị giọng nói của Lỗ Quốc Sáng khiến cho sợ toát mồ hôi, lạnh cả xương sống sau lưng. Ông ta vội vẫy tay gọi Tăng Nghị lại, đưa điện thoại qua:
- Điện thoại của đồng chí Tăng!
Tăng Nghị từ cử chỉ, lời nói và hành động của Vu Thiệu Hành cũng đoán được là ai gọi điện thoại đến, trong lòng thầm nghĩ về chuyện hôm qua, không có lẽ là thật, không lí nào.
Nhận điện thoại từ tay Vu Thiệu Hoành, Tăng Nghị nói:
-Trưởng ban Thư ký, tôi là Tăng Nghị đây!
Lỗ Quốc Sáng giọng điệu lập tức dịu đi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, cậu mau chóng đến Tỉnh ủy một chuyến! Có một vị lãnh đạo quan trọng muốn gặp cậu.
-Được!
Tăng Nghị gật đầu đáp:
-Tôi lập tức xuất phát!
- Càng nhanh càng tốt!
Lỗ Quốc Sáng gác máy.
Tăng Nghị buông điện thoại, liền nhìn Vu Thiệu Hoành:
- Trưởng ban Vu, Trưởng ban thư kí Lỗ cho gọi tôi đến, anh xem…!
-Vậy phải lập tức xuất phát đi!
Vu Thiệu Hành khoát tay giục:
-Không được chậm chễ việc lớn của tỉnh ủy!
Vừa rồi, Vu Thiệu Hành đã nghe toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện, có một vị lãnh đạo quan trọng muốn gặp Tăng Nghị. Lời này từ miệng người khác nói ra còn có thể không tin, nhưng đây là do Lỗ Quốc Sáng chính miệng nói ra, nhất định là có việc lớn!
Việc lớn của lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủy, Vu Thiệu Hành có mười lá gan cũng không dám cản trở.
- Trưởng ban Vu, vậy tôi đi đây!
Tăng Nghị đưa máy cho Vu Thiệu Hành, liền bước ra ngoài.
-Đi đường cẩn thận!
Vu Thiệu Hành lại dặn dò một câu, liền nhấc điện thại lên tai nghe thấy tiếng “”tút tút” xác nhận bên kia đã cúp máy, mới gác điện thoại, mới ngồi xuống dựa lưng vào ghế.
-Bí thư tỉnh ủy có việc muốn gặp Tăng Nghị.
Vu Thiệu Hành trên mặt biến sắc, chuyện này sao khiến người khác khó hiểu vậy?
Rốt cuộc Bí thư Tỉnh ủy có thể có chuyện trọng đại gì cần Tăng Nghị qua đó một chuyến.
Ánh mắt ông ta đảo qua bản nghị quyết trên mặt bàn. Vu Thiệu Hành không phải là thần tiên, không thể tranh đấu chính thức, thì sẽ chính thức dùng âm mưu.
Nghĩ đến đây, Vu Thiệu Hành ngồi không yên, vội đứng dậy, đi ra ngoài. Ông muốn đem chuyện này nói cho Bí thư Thành ủy Liêu Thiên Hoa. Đây không phải là xúi dục gì cả nhưng sớm không đi, muộn không đi lại nhằm đúng lúc này đụng đến Tăng Nghị. Còn nữa, chủ ý này lại là do chính mình nói ra, như vậy không phải là lấy đá tự đập vào chân mình sao!
Tăng Nghị rất quen thuộc với văn phòng Tỉnh ủy rồi, vừa vào, hắn liền đi thẳng lên lầu, tới văn phòng của Lỗ Quốc Sáng.
Đến tầng ba, đụng phải mặt Vưu Chấn Á đang chuẩn bị đi ra. Vưu Chấn Á vẻ mặt vui vẻ:
- Phó Chủ nhiệm Tăng đến tìm Trưởng ban thư kí Lỗ à?
Tăng Nghị gật đầu:
- Trưởng ban Thư ký Vưu ra ngoài thị sát à?
-Tôi thì có thể thị sát cái gì chứ!
Vưu Chấn Á cười:
-- Đi làm chút việc cho lãnh đạo thôi!
-
- Nói xong ông ta liền đi về phía bên cạnh.
Tăng Nghị biết Vưu Chấn Á có chuyện muốn nói với mình liền bước theo vài bước.
-Tiểu Tăng, Trưởng ban thư kí Lỗ hôm nay tìm cậu, rõ ràng là có chuyện gì?
Vưu Chấn Á nhẹ giọng hỏi.
Tăng Nghị gật gật đầu:
-Tôi cũng nghe ngóng được một ít tin tức! Nhưng đều là tin vỉa hè, không đáng tin.
-Bất luận thế nào, chắc chắn đó là chuyện tốt!
Vưu Chấn Á mỉm cười, nhẹ vỗ vai Tăng Nghị ra vẻ chúc mừng.
Ông ta và Tăng Nghị vì chuyện khu an dưỡng mà có tiếp xúc nhiều, cũng coi là có quen biết. Vốn dĩ ông cũng định nói cho Tăng Nghị tin tức này, nhân tiện chỉ dạy một chút. Nhưng nghe Tăng Nghị trả lời như vậy, ông cũng hiểu trong lòng Tăng Nghị cũng hiểu rõ rồi, liền từ bỏ ý định:
- Vậy mau tới văn phòng Trưởng ban thư ký Lỗ đi.
Tăng Nghị liền cười:
-Lâu không gặp Trưởng ban thư kí Vưu, nhưng đành phá lệ vậy, có thời gian, mong có cơ hội thỉnh giáo Trưởng ban thư kí Vưu.
-Cậu thật là!
Vưu Chấn Á cười lớn:
- Được, chờ điện thoại của tôi nhé!
Nhìn Tăng Nghị đi vào trong văn phòng của Lỗ Quốc Sáng, Vưu Chấn Á mới quay lưng tiến vào thang máy. Lần này Băng Hàn Bách cho gọi Tăng Nghị có lẽ là vì thư ký chọn người. Chuyện này thực sự nằm ngoài suy đoán của Vưu Chấn Á, có điều nếu suy đi xét lại sẽ không thấy không có gì là lạ cả. Băng Hàn Bách đã tới Nam Giang được vài tháng, đối với một nhân vật tầm cỡ như ông ta mà nói, thời gian dài như vậy mà ông ta vẫn chưa xác lập quyền lực cao nhất mới là lạ.
Tăng Nghị là người được Phương Nam Quốc trọng dụng, chuyện này đối với tầng lớp cấp cao ở tỉnh Nam Giang cũng chẳng phải là bí mật gì. Hôm nay Băng Hàn Bách cho gọi Tăng Nghị, cho dù là có thành công hay không thì ý tứ của Băng Hàn Bách cũng đã lộ ra rõ ràng. Ý tứ đó không chỉ là ý nghĩ muốn nắm quyền, mà còn là thái độ của ông ta.
Trước cửa phòng làm việc của Lỗ Quốc Sáng, một thư kí đã nhìn thấy Tăng Nghị liền đứng dậy, vẻ mặt hoan nghênh:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, anh đến rồi, Trưởng ban thư ký có dặn dò trước, anh đến thì cứ trực tiếp đi vào trong.
Tăng Nghị khoát tay:
-Đã là quy luật thì không thể phá vỡ, phiền thư ký Vương đi thông báo một tiếng.
Thư ký Vương nhiệt tình bắt tay Tăng Nghị, đôi mắt sáng lên một tia “tâm ý “, cười nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, cậu lại khách khí với tôi rồi, sau này, nói không chừng còn phải nhờ cậu chiếu cố nhiều, Tôi dẫn cậu vào trong gặp Trưởng ban thư ký.
Nói xong, thư ký Vương bước qua cánh cửa đỏ sẫm của phòng làm việc, nghe được lời đáp bên trong liền ra hiệu cho Tăng Nghị theo mình đi vào.
Khi Phương Nam Quốc ở Nam Giang, Lỗ Quốc Sáng đã là Trưởng ban thư kí. Trưởng ban thư ký cũng xem như là đại quản gia của Bí thư tỉnh ủy. Tăng Nghị trước kia cũng có gặp Lỗ Quốc Sáng vài lần, không tính là xa lạ những cũng chẳng phải là giao tình thân thiết gì. Sau khi Băng Hàn Bách đến Nam Giang, mọi thứ cơ bản đều được giữ nguyên, vậy nên Lỗ Quốc Sáng vẫn ngồi ở vị trí Trưởng ban thư kí như trước đây, chỉ có điều làm việc cho người khác.
Lỗ Quốc Sáng đang viết gì đó, ngẩng đầu lên thấy Tăng Nghị liền nói:
-Tiểu Tăng, đến đây!
Tăng Nghị gật đầu:
- Nhận được điện thoại của Trưởng ban Thự ký, tôi liền vội đến đấy!
-Ngồi xuống trước đã, đợi một chút, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi gặp Bí thư Hàn Bách!
Nói xong, Lỗ Quốc Sáng lại cúi đầu viết tiếp.
Thư Ký mang cho Tăng Nghị một chén nước, sau đó lui ra ngoài, trước khi đi không quên nhìn Tăng Nghị, cười một cái.
Khoảng hai phút sau, Lỗ Quốc Sáng bỏ bút xuống, đem tập văn kiện mới viết xong cho vào túi:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, tôi phải đi đưa văn kiện này cho Bí thư Hàn Bách, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!
Nói xong, Lỗ Quốc Sáng liền đứng dậy, cầm túi văn kiện đi ra ngoài bằng cửa khác, không đi ra văn phòng mà quẹo sang phía cuối dãy, trực tiếp đi lên.
-Chuyện là như vậy!
Lỗ Quốc Sáng vừa đi lên, vừa nói:
- Thư ký Trần của Bí thư Hàn Bách vì công việc nên phải chuyển đi, vì thế phải tuyển thư ký mới. Bí thư Hàn Bách cho gọi cậu là do tôi tiến cử, dù sao tình hình của cậu, tôi cũng hiểu. Hôm nay gọi cậu tới đây để nghe ý kiến của cậu ra sao.
Văn phòng của Băng Hàn Bách ở tầng trên, mải nói chuyện cuối cùng cũng đến cửa văn phòng.
Lỗ Quốc Sang liếc nhìn Tăng Nghị đầy ý tứ, ông ta muốn Tăng Nghị cân nhắc một chút xem sẽ trả lời ra sao. Ông gõ cửa, nghe được giọng bên trong truyền ra ”Mời vào” rồi mới bước vào trong.
- Là Trưởng ban thư kí Lỗ tự mình gọi đến sao?
Liêu Thiên Hoa nhìn Vu Thiệu Hành, tay bưng chén trà ngừng lại trong không trung. Chuyện này quả thật là không ngờ tới, quả thật không ngờ.
Vu Thiệu Hành lại nói thêm:
-Giọng trong điện thoại, khẳng định là Trưởng ban thư ký Lỗ!
Liêu Thiên Hoa suy tư một lát, chậm rãi buông chén trà xuống, đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy điện thoại, quay một dãy số, sau khi chuyển được, Liêu Thiên Hoa liền cười nói:
- Chủ nhiệm Trì, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh đây!
-Khu công nghệ cao chúng ta có một cán bộ hôm nay được Trưởng ban thư ký Lỗ mời tới Tỉnh ủy, có chuyện này không vậy?
Trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười:
-Người anh nói đến là Tăng Nghị à! Không cần nghĩ nhiều, đây là chuyện tốt! Bí thư Băng muốn tuyển thư kí, nên đã chọn Tăng Nghị!
-Hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.