Chương 221: Trường long đấu Trường long 1
Ngân Hà Cửu Thiên
09/03/2018
Tăng Nghị thấy mọi người không ai lên tiếng, hắn nói tiếp:
- Có câu “nước sạch quá thì không có cá”. Từ câu này có thể hiểu ra được rất nhiều điều. Một khối đất bẩn thì nhiều lúc có rất nhiều đồ vật ẩn trong đó. Càng là nước quá sạch thì lại càng không có cá. Dạ dày giống như đất. Dạ dày của ông nội cô hiện tại giống như một mảnh đất xi măng, thoạt nhìn rất sạch sẽ nhưng lại không có sức sống. Càng không có bất luận một đồ vật nào có sinh khí.
Phương Nam Quốc hơi gật đầu. Ông ta cảm thấy những lời này của Tăng Nghị rất có đạo lý. Ở trong quan trường cũng đồng dạng áp dụng như vậy. Nếu là lãnh đạo bao dung cấp dưới, bên người nhất định sẽ có người ở lại. Ngược lại, nếu lãnh đạo đó quá liêm khiết hoặc quá khắc nghiệt thì bên người khẳng định là không có mấy ai. Thậm chí nói nghiêm túc một chút, loại lãnh đạo này trong quan trường căn bản là không thể sinh tồn. Cuối cùng chỉ có thể trở thành người cô độc. Nếu quan trường tất cả đều là người như thế, thì không ai có thể làm việc.
- Tây y thì có cách nói là miễn dịch. Cơ thể con người sẽ đem cái không thuộc về cơ thể nó bài tiết ra bên ngoài. Hoặc phân bổ vật chất riêng để phá vỡ, tấn công và tiêu diệt các dị vật.
Tăng Nghị nhìn cái chén trước mắt, nói:
- Dạ dày nếu không có tức giận thì sẽ bị cơ thể coi là dị vật. Thân thể sẽ bắt đầu hành động, muốn tận biện pháp cự tuyệt dị vật vào trong dạ dày. Đây cũng chính là một loại bài xích.
Phùng Ngọc Cầm là người hiểu chút ít về y học. Tuy nhiên, qua những lời của Tăng Nghị, bà cảm giác được cơ thể con người kỳ diệu đến cỡ nào. Sự tổ chức tinh diệu của nó, không ngờ Trung Tây y đều có thể giải thích được nguồn gốc của căn bệnh.
Thôi Ân Hi nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Không có cách nào để trị sao?
Khi hỏi vấn đề này, cô rất là khẩn trương, sợ Tăng Nghị vẫn kiên trì cách nói như trước.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Ông ấy không tin vào Trung y, cũng không tin Tây y. Cô có đi giảng đạo lý này cho ông, ông cũng không tin đâu. Ngược lại sẽ trách cô là vớ vẩn. Một khi tức giận cùng hỏa vọng động, ngược lại sẽ khiến cho bệnh tình của ông chuyển biến xấu hơn. Cho nên, tôi mới nói là không cần trị. Cô càng nói, ông ấy càng phản cảm. Bệnh sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Phương Nam Quốc cũng gật đầu đồng ý. Đi giảng đạo lý với người không hiểu đạo lý thì chỉ có thể khiến cho người giảng đạo lý tức chết đi được. Đương nhiên, chính anh cũng sẽ bị những lời nói không tốt làm cho tức chết. Ông ta còn hiểu được vì sao Tăng Nghị lại không chịu đi chữa bệnh cho Thôi Tể Xương. Bệnh này không có cách nào trị, bởi vì Thôi Tể Xương theo tâm lý đã kháng cự hết thảy mọi trị liệu.
- Dạ dày như thế, người cũng như thế. Người nếu không bao dung thì sẽ sinh ra chán đời. Anh khinh thường mọi người, mọi người sẽ nhìn anh như dị vật, sẽ tiến hành bài xích đối với anh.
Tăng Nghị nhìn Thôi Ân Hi:
- Ông nội cô chính là như thế. Hễ là người tiếp xúc với ông đều cảm thấy không thoải mái. Đều đã bài xích ông. Bệnh của ông ấy là do tự tìm, cũng không phải người nào có tâm cũng có thể chữa được.
Tăng Nghị nói, rồi cầm lấy cái chén, uống một hơi cạn sạch nước bên trong:
- Muốn trị được căn bệnh này của ông, trước hết phải thay đổi tâm tính của ông, khiến ông học được cách dung nạp. Có thể dung nạp được vật thì bây giờ rất khó. Người có thể thuyết phục được ông sợ là tìm không thấy.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Phương Nam Quốc gọi Tăng Nghị vào trong thư phòng hỏi:
- Bệnh của Thôi Tể Xương, thật không có cách nào trị sao?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời. Đánh chết cái nết cũng không chừa.
Phương Nam Quốc tất nhiên là hiểu được ý tứ của Tăng Nghị:
- Tôi biết rồi!
Làm quan tất nhiên là phải tạo phúc nhất phương. Muốn nói Phương Nam Quốc không nghĩ đến việc tranh thủ hạng mục của tập đoàn Bình Hải là không có khả năng. Ông ta hôm nay tìm Tăng Nghị đến đây, một phần chính là nguyên nhân này. Nhưng quan trọng hơn, con gái ông Phương Thần Doanh hôm nay gọi điện thoại cầu khẩn ông, muốn ông nghĩ biện pháp giúp Thôi Ân Hi một lần. Đối với sự thỉnh cầu của con gái Phương Nam Quốc tất nhiên là không thể cự tuyệt. Ít nhất cũng phải gọi Tăng Nghị đến để hỏi một câu rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Tăng Nghị thấy Phương Nam Quốc hỏi như vậy thì liền lên tiếng:
- Chuyện này có phải sẽ ảnh hưởng đến ý đồ cuối cùng của đoàn khảo sát lần này?
Phương Nam Quốc cầm lấy tách trà, nói:
- Chuyện đầu tư, cuối cùng không thể do tỉnh quyết định. Ở tỉnh chỉ có thể toàn lực tranh thủ mà thôi. Đây mới là thái độ chính xác, nhưng cũng không thể biết rõ có thể tranh thủ được hay không.
Tăng Nghị chỉ biết là Phương Nam Quốc ủng hộ mình. Tuy nhiên, nghe Phương Nam Quốc nói vậy, Tăng Nghị trong lòng ngược lại cảm thấy có chút áy náy. Nếu chính mình lúc ấy không nhiều chuyện nhắc nhở Trương tổng thì tốt rồi. Lần này, trong đoàn khảo sát, phân lượng của Thôi Hi Huyễn là nặng nhất. Thái độ của ông ta, trên một trình độ nhất định, có thể ảnh hưởng đến ý đồ đầu tư của những nhà đầu tư khác. Một đoàn đầu tư lớn như vậy tới Nam Giang, nếu cuối cùng một hạng mục cũng không tranh thủ được, sợ là cao thấp Nam Giang đều không thể ngẩng mặt. Mà người khó chịu nhất chính là Phương Nam Quốc nhân vật số một Nam Giang.
- Nếu không thì để tôi nghĩ biện pháp.
Tăng Nghị nói.
Phương Nam Quốc khoát tay chặn lại:
- Chuyện này ở tỉnh sẽ có an bài, cậu cứ làm tốt công tác của mình là được rồi.
Tăng Nghị đành phải thôi. Phương Nam Quốc lại hỏi Tăng Nghị thêm một số công tác. Thỉnh thoảng lại nói lên cái nhìn của mình. Hai người nói chuyện hơn nửa giờ, Tăng Nghị liền rời khỏi thư phòng của Phương Nam Quốc.
Khi xuống dưới lầu, Thôi Ân Hi cũng đang chuẩn bị ra về. Hai người cùng nhau rời khỏi tòa nhà số một Ủy viên thường vụ.
Ra cửa, Thôi Ân Hi nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi xin thay mặt ông nội xin lỗi anh.
Tăng Nghị biết cô đang nói đến thái độ của Thôi Tể Xương lần trước khi hắn đến chẩn bệnh, liền khoát tay chặn lại nói:
- Không cần. Lần trước cô đã xin lỗi rồi mà.
Thôi Ân Hi lên tiếng:
- Cảm ơn anh đã rộng lượng. Kỳ thật thì ông nội của tôi đã là như vậy, cũng không tự chủ được. Tập đoàn Bình Hải là một xí nghiệp to lớn, giá trị tài sản hàng tỷ đô la. Quản lý một xí nghiệp lớn như vậy là rất khó khăn. Phải tạo được một quyền uy tuyệt đối thì mới là một người lãnh đạo cao nhất. Cho nên ông nội mới thành ra như vậy. Ngay từ đầu ông cũng là bất đắc dĩ thôi. Chỉ có điều sau này từ từ lại trở thành thói quen.
Tăng Nghị gật đầu. Có lẽ là đúng. Khả năng cũng là một loại bệnh của lãnh đạo.
Thôi Ân Hi vẻ mặt chua xót cười:
- Trong mắt các người, ông nội có lẽ là người ác. Nhưng trong mắt của tôi, ông ấy chính là ông nội. Tôi đã quyết định, mặc kệ thế nào, tôi đều phải thử một lần. Tôi không thể cứ như vậy mà để cho ông nội rời xa mình. Tôi sẽ thử đi thuyết phục ông.
Thôi Ân Hi giọng điệu rất kiên quyết.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Cô không thích hợp đâu!
Lần trước, Tăng Nghị cũng đã thấy được, hiếu tâm của Thôi Ân Hi trong mắt Thôi Tể Xương lại là một ác ý. Thôi Tể Xương ngay cả thầy thuốc chữa bệnh cho mình mà còn răn dạy, thì cô chỉ là một vãn bối, đi giáo huấn bề trên chỉ có thể khiến ông ta nổi trận lôi đình, cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích.
- Tôi biết, nhưng tôi không nghĩ ra là còn ai thích hợp làm chuyện này.
Thôi Ân Hi rất thương cảm. Ở Hàn Quốc, trong số mười người, có lẽ chỉ có một người trực tiếp hoặc gián tiếp có thể tiếp công tác vì tập đoàn Bình Hải. Nuôi sống nhiều người như vậy, nhưng khi ông nội bị bệnh, không ngờ không ai đồng ý cứu ông. Mọi người tôn trọng ông, nhưng tôn trọng chỉ là vì thành tựu của mình chứ không phải vì ông.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp. Khi nào tôi nghĩ ra, tôi sẽ thông báo cho cô biết.
Thôi Ân Hi ánh mắt lập tức sang lên, cảm kích nhìn Tăng Nghị:
- Anh nói thật sao?
Tăng Nghị gật đầu. Hắn có chút băn khoăn. Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc không ngờ chấp nhận khó chịu mà không làm khó xử hắn. Thậm chí còn mệnh lệnh cho hắn không cần nhúng tay vào chuyện này. Tăng Nghị cảm thấy rất hổ thẹn. Hắn không muốn Phương Nam Quốc phải khó chịu. Cho nên sẽ quyết định ra tay thử một lần. Ai mở miệng Tăng Nghị đều có thể cự tuyệt, nhưng Phương Nam Quốc mở miệng thì hắn tuyệt đối không thể từ chối:
- Tuy nhiên, chuyện này cô phải giữ bí mật. Nói ra thì mất linh đấy.
Thôi Ân Hi vội vàng gật đầu không ngừng, nước mắt tuôn ra:
- Cảm ơn anh, Phó chủ nhiệm Tăng. Rất cảm ơn anh vì anh đã giúp tôi.
Thôi Ân Hi tất cả đều ghi nhớ trong lòng:
- Thôi gia của chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân đức của anh.
- Những lời này về sau hãy nói. Cô về trước đi, chờ tin tức của tôi.
Tăng Nghị khoát tay, ra hiệu Thôi Ân Hi về trước.
Thôi Ân Hi hướng Tăng Nghị cúi đầu, sau đó xoay người lên xe, rời khỏi khu nhà của Tỉnh ủy.
Tăng Nghị thở dài. Thôi Ân Hi thật ra là một cô gái rất có hiếu. Vì chữa bệnh cho ông nội, biện pháp gì cô cũng thử. Tự mình mời không được, liền nhờ người khác mời. Ngay cả nhân vật số một, số hai tỉnh Nam Giang cũng đồng loạt kinh động. Đáng tiếc Thôi Tể Xương lại không cảm kích.
- Có câu “nước sạch quá thì không có cá”. Từ câu này có thể hiểu ra được rất nhiều điều. Một khối đất bẩn thì nhiều lúc có rất nhiều đồ vật ẩn trong đó. Càng là nước quá sạch thì lại càng không có cá. Dạ dày giống như đất. Dạ dày của ông nội cô hiện tại giống như một mảnh đất xi măng, thoạt nhìn rất sạch sẽ nhưng lại không có sức sống. Càng không có bất luận một đồ vật nào có sinh khí.
Phương Nam Quốc hơi gật đầu. Ông ta cảm thấy những lời này của Tăng Nghị rất có đạo lý. Ở trong quan trường cũng đồng dạng áp dụng như vậy. Nếu là lãnh đạo bao dung cấp dưới, bên người nhất định sẽ có người ở lại. Ngược lại, nếu lãnh đạo đó quá liêm khiết hoặc quá khắc nghiệt thì bên người khẳng định là không có mấy ai. Thậm chí nói nghiêm túc một chút, loại lãnh đạo này trong quan trường căn bản là không thể sinh tồn. Cuối cùng chỉ có thể trở thành người cô độc. Nếu quan trường tất cả đều là người như thế, thì không ai có thể làm việc.
- Tây y thì có cách nói là miễn dịch. Cơ thể con người sẽ đem cái không thuộc về cơ thể nó bài tiết ra bên ngoài. Hoặc phân bổ vật chất riêng để phá vỡ, tấn công và tiêu diệt các dị vật.
Tăng Nghị nhìn cái chén trước mắt, nói:
- Dạ dày nếu không có tức giận thì sẽ bị cơ thể coi là dị vật. Thân thể sẽ bắt đầu hành động, muốn tận biện pháp cự tuyệt dị vật vào trong dạ dày. Đây cũng chính là một loại bài xích.
Phùng Ngọc Cầm là người hiểu chút ít về y học. Tuy nhiên, qua những lời của Tăng Nghị, bà cảm giác được cơ thể con người kỳ diệu đến cỡ nào. Sự tổ chức tinh diệu của nó, không ngờ Trung Tây y đều có thể giải thích được nguồn gốc của căn bệnh.
Thôi Ân Hi nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Không có cách nào để trị sao?
Khi hỏi vấn đề này, cô rất là khẩn trương, sợ Tăng Nghị vẫn kiên trì cách nói như trước.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Ông ấy không tin vào Trung y, cũng không tin Tây y. Cô có đi giảng đạo lý này cho ông, ông cũng không tin đâu. Ngược lại sẽ trách cô là vớ vẩn. Một khi tức giận cùng hỏa vọng động, ngược lại sẽ khiến cho bệnh tình của ông chuyển biến xấu hơn. Cho nên, tôi mới nói là không cần trị. Cô càng nói, ông ấy càng phản cảm. Bệnh sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Phương Nam Quốc cũng gật đầu đồng ý. Đi giảng đạo lý với người không hiểu đạo lý thì chỉ có thể khiến cho người giảng đạo lý tức chết đi được. Đương nhiên, chính anh cũng sẽ bị những lời nói không tốt làm cho tức chết. Ông ta còn hiểu được vì sao Tăng Nghị lại không chịu đi chữa bệnh cho Thôi Tể Xương. Bệnh này không có cách nào trị, bởi vì Thôi Tể Xương theo tâm lý đã kháng cự hết thảy mọi trị liệu.
- Dạ dày như thế, người cũng như thế. Người nếu không bao dung thì sẽ sinh ra chán đời. Anh khinh thường mọi người, mọi người sẽ nhìn anh như dị vật, sẽ tiến hành bài xích đối với anh.
Tăng Nghị nhìn Thôi Ân Hi:
- Ông nội cô chính là như thế. Hễ là người tiếp xúc với ông đều cảm thấy không thoải mái. Đều đã bài xích ông. Bệnh của ông ấy là do tự tìm, cũng không phải người nào có tâm cũng có thể chữa được.
Tăng Nghị nói, rồi cầm lấy cái chén, uống một hơi cạn sạch nước bên trong:
- Muốn trị được căn bệnh này của ông, trước hết phải thay đổi tâm tính của ông, khiến ông học được cách dung nạp. Có thể dung nạp được vật thì bây giờ rất khó. Người có thể thuyết phục được ông sợ là tìm không thấy.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Phương Nam Quốc gọi Tăng Nghị vào trong thư phòng hỏi:
- Bệnh của Thôi Tể Xương, thật không có cách nào trị sao?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời. Đánh chết cái nết cũng không chừa.
Phương Nam Quốc tất nhiên là hiểu được ý tứ của Tăng Nghị:
- Tôi biết rồi!
Làm quan tất nhiên là phải tạo phúc nhất phương. Muốn nói Phương Nam Quốc không nghĩ đến việc tranh thủ hạng mục của tập đoàn Bình Hải là không có khả năng. Ông ta hôm nay tìm Tăng Nghị đến đây, một phần chính là nguyên nhân này. Nhưng quan trọng hơn, con gái ông Phương Thần Doanh hôm nay gọi điện thoại cầu khẩn ông, muốn ông nghĩ biện pháp giúp Thôi Ân Hi một lần. Đối với sự thỉnh cầu của con gái Phương Nam Quốc tất nhiên là không thể cự tuyệt. Ít nhất cũng phải gọi Tăng Nghị đến để hỏi một câu rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Tăng Nghị thấy Phương Nam Quốc hỏi như vậy thì liền lên tiếng:
- Chuyện này có phải sẽ ảnh hưởng đến ý đồ cuối cùng của đoàn khảo sát lần này?
Phương Nam Quốc cầm lấy tách trà, nói:
- Chuyện đầu tư, cuối cùng không thể do tỉnh quyết định. Ở tỉnh chỉ có thể toàn lực tranh thủ mà thôi. Đây mới là thái độ chính xác, nhưng cũng không thể biết rõ có thể tranh thủ được hay không.
Tăng Nghị chỉ biết là Phương Nam Quốc ủng hộ mình. Tuy nhiên, nghe Phương Nam Quốc nói vậy, Tăng Nghị trong lòng ngược lại cảm thấy có chút áy náy. Nếu chính mình lúc ấy không nhiều chuyện nhắc nhở Trương tổng thì tốt rồi. Lần này, trong đoàn khảo sát, phân lượng của Thôi Hi Huyễn là nặng nhất. Thái độ của ông ta, trên một trình độ nhất định, có thể ảnh hưởng đến ý đồ đầu tư của những nhà đầu tư khác. Một đoàn đầu tư lớn như vậy tới Nam Giang, nếu cuối cùng một hạng mục cũng không tranh thủ được, sợ là cao thấp Nam Giang đều không thể ngẩng mặt. Mà người khó chịu nhất chính là Phương Nam Quốc nhân vật số một Nam Giang.
- Nếu không thì để tôi nghĩ biện pháp.
Tăng Nghị nói.
Phương Nam Quốc khoát tay chặn lại:
- Chuyện này ở tỉnh sẽ có an bài, cậu cứ làm tốt công tác của mình là được rồi.
Tăng Nghị đành phải thôi. Phương Nam Quốc lại hỏi Tăng Nghị thêm một số công tác. Thỉnh thoảng lại nói lên cái nhìn của mình. Hai người nói chuyện hơn nửa giờ, Tăng Nghị liền rời khỏi thư phòng của Phương Nam Quốc.
Khi xuống dưới lầu, Thôi Ân Hi cũng đang chuẩn bị ra về. Hai người cùng nhau rời khỏi tòa nhà số một Ủy viên thường vụ.
Ra cửa, Thôi Ân Hi nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi xin thay mặt ông nội xin lỗi anh.
Tăng Nghị biết cô đang nói đến thái độ của Thôi Tể Xương lần trước khi hắn đến chẩn bệnh, liền khoát tay chặn lại nói:
- Không cần. Lần trước cô đã xin lỗi rồi mà.
Thôi Ân Hi lên tiếng:
- Cảm ơn anh đã rộng lượng. Kỳ thật thì ông nội của tôi đã là như vậy, cũng không tự chủ được. Tập đoàn Bình Hải là một xí nghiệp to lớn, giá trị tài sản hàng tỷ đô la. Quản lý một xí nghiệp lớn như vậy là rất khó khăn. Phải tạo được một quyền uy tuyệt đối thì mới là một người lãnh đạo cao nhất. Cho nên ông nội mới thành ra như vậy. Ngay từ đầu ông cũng là bất đắc dĩ thôi. Chỉ có điều sau này từ từ lại trở thành thói quen.
Tăng Nghị gật đầu. Có lẽ là đúng. Khả năng cũng là một loại bệnh của lãnh đạo.
Thôi Ân Hi vẻ mặt chua xót cười:
- Trong mắt các người, ông nội có lẽ là người ác. Nhưng trong mắt của tôi, ông ấy chính là ông nội. Tôi đã quyết định, mặc kệ thế nào, tôi đều phải thử một lần. Tôi không thể cứ như vậy mà để cho ông nội rời xa mình. Tôi sẽ thử đi thuyết phục ông.
Thôi Ân Hi giọng điệu rất kiên quyết.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Cô không thích hợp đâu!
Lần trước, Tăng Nghị cũng đã thấy được, hiếu tâm của Thôi Ân Hi trong mắt Thôi Tể Xương lại là một ác ý. Thôi Tể Xương ngay cả thầy thuốc chữa bệnh cho mình mà còn răn dạy, thì cô chỉ là một vãn bối, đi giáo huấn bề trên chỉ có thể khiến ông ta nổi trận lôi đình, cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích.
- Tôi biết, nhưng tôi không nghĩ ra là còn ai thích hợp làm chuyện này.
Thôi Ân Hi rất thương cảm. Ở Hàn Quốc, trong số mười người, có lẽ chỉ có một người trực tiếp hoặc gián tiếp có thể tiếp công tác vì tập đoàn Bình Hải. Nuôi sống nhiều người như vậy, nhưng khi ông nội bị bệnh, không ngờ không ai đồng ý cứu ông. Mọi người tôn trọng ông, nhưng tôn trọng chỉ là vì thành tựu của mình chứ không phải vì ông.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp. Khi nào tôi nghĩ ra, tôi sẽ thông báo cho cô biết.
Thôi Ân Hi ánh mắt lập tức sang lên, cảm kích nhìn Tăng Nghị:
- Anh nói thật sao?
Tăng Nghị gật đầu. Hắn có chút băn khoăn. Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc không ngờ chấp nhận khó chịu mà không làm khó xử hắn. Thậm chí còn mệnh lệnh cho hắn không cần nhúng tay vào chuyện này. Tăng Nghị cảm thấy rất hổ thẹn. Hắn không muốn Phương Nam Quốc phải khó chịu. Cho nên sẽ quyết định ra tay thử một lần. Ai mở miệng Tăng Nghị đều có thể cự tuyệt, nhưng Phương Nam Quốc mở miệng thì hắn tuyệt đối không thể từ chối:
- Tuy nhiên, chuyện này cô phải giữ bí mật. Nói ra thì mất linh đấy.
Thôi Ân Hi vội vàng gật đầu không ngừng, nước mắt tuôn ra:
- Cảm ơn anh, Phó chủ nhiệm Tăng. Rất cảm ơn anh vì anh đã giúp tôi.
Thôi Ân Hi tất cả đều ghi nhớ trong lòng:
- Thôi gia của chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân đức của anh.
- Những lời này về sau hãy nói. Cô về trước đi, chờ tin tức của tôi.
Tăng Nghị khoát tay, ra hiệu Thôi Ân Hi về trước.
Thôi Ân Hi hướng Tăng Nghị cúi đầu, sau đó xoay người lên xe, rời khỏi khu nhà của Tỉnh ủy.
Tăng Nghị thở dài. Thôi Ân Hi thật ra là một cô gái rất có hiếu. Vì chữa bệnh cho ông nội, biện pháp gì cô cũng thử. Tự mình mời không được, liền nhờ người khác mời. Ngay cả nhân vật số một, số hai tỉnh Nam Giang cũng đồng loạt kinh động. Đáng tiếc Thôi Tể Xương lại không cảm kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.