Chương 220: Tự tìm
Ngân Hà Cửu Thiên
09/03/2018
Thôi Hi Huyễn nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Như vậy không có cách nào trị sao?
Tăng Nghị nói:
- Ít nhất là tôi bất lực. Mọi người tốt nhất là nên mời cao nhân khác.
Thôi Hi Huyễn nét mặt hiện lên một tia thất vọng. Ngày hôm qua, nghe con gái mình đánh giá rất tốt về Tăng Nghị, ông ta cảm thấy có hy vọng rất lớn, không nghĩ tới lại có kết quả như vậy. Ngẫm lại, ở Hàn Quốc, các thầy thuốc Trung y và Tây y đều mời tới. Nhưng tất cả đều bó tay không biện pháp. Thế thì một bác sĩ Trung y Trung Quốc làm sao mà có biện pháp nào?
Thôi Hi Huyễn coi trọng như vậy, hai lần đến gặp Tôn Văn Kiệt, thật sự là bởi vì tập đoàn Bình Hải một khắc cũng không thể không có sự cầm lái của Thôi Tể Xương. Dưới sự lãnh đạo và quyết sách anh minh của Thôi Tể Xương, tập đoàn Bình Hải chỉ trong thời gian hai mươi năm, từ một nhà máy thuộc dạng sơn trại nhảy lên một bước trở thành một trong những tập đoàn xí nghiệp lớn nhất thế giới. Chẳng những kinh doanh về điện tử, mà còn có thủy sản, bảo hiểm, mậu dịch, hóa học và hàng trăm công ty con khác. Chỉ một tập đoàn Bình Hải mà đã chiếm 20% tổng giá trị kinh tế của Hàn Quốc.
Ở Hàn Quốc, Thôi Tể Xương được vinh danh là anh hùng dân tộc. Trong tập đoàn Bình Hải, Thôi Tể Xương là người có địa vị cao nhất, không người nào có thể thay thế. Rất khó tưởng tượng, nếu như ông không còn, tập đoàn Bình Hải sẽ như thế nào.
Thôi Ân Hi không muốn buông tha, hướng Tăng Nghị bên này đi hai bước nói:
- Thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?
- Ân Hi tiểu thư không cần làm tôi khó xử. Thầy thuốc cũng không phải là vạn năng. Nếu không trên đời này làm sao có sinh lão bệnh tử được.
Tăng Nghị nói.
Thôi Ân Hi còn muốn khẩn cầu tiếp nhưng Thôi Hi Huyễn đã đứng lên, sửa sang lại quần áo nói:
- Chủ tịch tỉnh Tôn, thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy. Nếu là như thế thì tôi xin phép cáo từ.
Tôn Văn Kiệt cũng đứng dậy nói:
- Tăng Nghị không có biện pháp trị liệu, thật sự rất là đáng tiếc. Nhưng chúng tôi sẽ tổ chức một đoàn chuyên gia, sẽ sang hội chẩn cho Thôi lão tiên sinh. Hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, bệnh của Thôi lão tiên sinh nhất định sẽ chữa trị được.
- Cám ơn Chủ tịch tỉnh Tôn đã quan tâm. Tấm lòng này tôi xin nhận.
Thôi Hi Huyễn lời nói dịu dàng. Nếu muốn mời chuyên gia, tập đoàn Bình Hải dạng chuyên gia nào mà chẳng mời được.
- Cha của tôi hai ngày nữa sẽ rời khỏi Nam Giang. Không làm phiền mọi người nữa.
Tôn Văn Kiệt cũng không kiên trì, nói vài câu tiếc nuối rồi tiễn Thôi Hi Huyễn. Tất cả mọi người đi theo phía sau.
Thể chế trong nước và nước ngoài khác nhau. Thôi Hi Huyễn là người đứng đầu tập đoàn Bình Hải. Nếu ở trong nước, nhiều nhất cũng được cho là đại thương nhân thôi. Nhưng ở Hàn Quốc, Thôi Hi Huyễn địa vị thậm chí so với Tổng thống còn cao hơn. Cho nên Tôn Văn Kiệt rất khách khí, vẫn tiễn Thôi Hi Huyễn đến tận dưới lầu.
Mấy chiếc Limousine lúc này đang sắp hàng, chờ trong hành lang tòa nhà chính quyền. Nhìn thấy Thôi Hi Huyễn đi ra, vệ sĩ áo đen lập tức mở cửa xe.
- Bệnh tình của cha tôi, mong Chủ tịch tỉnh giữ bí mật giùm.
Thôi Hi Huyễn lúc này lại lên tiếng.
Tôn Văn Kiệt nói:
- Đây là điều tất nhiên. Xin Thôi tiên sinh cứ yên tâm.
Thôi Hi Huyễn cùng với Tôn Văn Kiệt khách khí vài câu, sau đó lên xe.
Thôi Ân Hi vẫn không chịu bỏ cuộc, nhưng cha mình đã lên xe thì đành phải cúi đầu chào Tăng Nghị, nói:
- Vất vả cho anh!
Sau đó xoay người lên xe.
Xe cảnh sát sở Công an tỉnh lập tức lóe đèn, đi trước dẫn đường. Đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi tòa nhà chính quyền, gào thét đi mất.
Tôn Văn Kiệt nhìn đoàn xe rời khỏi, trong lòng có chút thất vọng. Nếu có thể đem hạng mục của tập đoàn Bình Hải ở lại Nam Giang, chắc chắn sẽ thúc đẩy nền kinh tế trong tỉnh phát triển rất nhiều. Thật sự là đáng tiếc!
- Chủ tịch tỉnh Tôn, Phó chủ tịch tỉnh Niếp, tôi xin phép về trước. Không quấy rầy công tác của lãnh đạo.
Tăng Nghị đề xuất ra về.
Hai người hơi gật đầu, cũng không nói chuyện. Một trước một sau bước vào trong tòa nhà.
Tăng Nghị lấy chìa khóa xe, chuẩn bị rời khỏi. Vừa mới đi được hai bước, nghe được tiếng gọi sau lưng “Phó chủ nhiệm Tăng”. Vừa quay đầu lại, Tăng Nghị liền hiểu ra. Hóa ra Thôi Hi Huyễn đi vội vàng quá, bỏ lại Lý Đông Nghị.
Thư ký Hồ dẫn Lý Đông Nghị bước nhanh lên, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, Thôi tiên sinh đi rồi sao?
- Vâng!
Tăng Nghị nhìn Lý Đông Nghị, thầm nghĩ vị đệ nhất thần y Hàn Quốc này, trong mắt Thôi Hi Huyễn không ngờ một chút phân lượng cũng không có. Không ngờ lại bị bỏ rơi.
Thư ký Hồ liền cười nói:
- Nếu Phó chủ nhiệm Tăng quen biết với Lý tiên sinh. Vậy nhờ anh chở Lý tiên sinh về giùm.
Tăng Nghị cũng không muốn làm cái chuyện rảnh rỗi này. Hắn rất phản cảm với Lý Đông Nghị. Nhưng thư ký Tôn đã mở miệng, hắn lại không thể cự tuyệt. Đang nghĩ ngợi làm thế nào để từ chối thì từ xa nhìn thấy Lư Hiểu Bằng đứng trong đại sảnh, hướng mình phất tay, hình như có cái gì cần kíp muốn nói.
- Thư ký Hồ, thật không may, hình như Phó chủ tịch Niếp đang tìm tôi.
Tăng Nghị liền chỉ bên kia nói:
- Lý tiên sinh ở khách sạn Thanh Giang. Anh bảo lái xe chở anh ta tới đó là được.
Thư ký Hồ quay đầu lại, cũng đành phải thôi, nói:
- Được, anh đi đi.
Tăng Nghị đến trước mặt Lư Hiểu Bằng:
- Thư ký Lư, anh đây là…
Lư Hiểu Bằng kéo Tăng Nghị đi xa vài bước, nói:
- Đừng nói nữa, vừa rồi trong toilet đối mặt với cái tên Hàn Quốc kia. Hắn nhận ra tôi, cái miệng quang quác lên, thần sắc không tốt.
Khụ! Tăng Nghị mỉm cười, còn tưởng rằng là chuyện gì. Hóa ra là việc này:
- Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Lư Hiểu Bằng sợ Lý Đông Nghị tiếp tục giằng co. Lần trước giằng co, Lý Đông Nghị không biết thân phận của y. Nhưng lần đối mặt này, chuyện mình công tác trong chính quyền đã bị đối phương biết. nếu như đối phương thực muốn gây rối thì phiền toái thật sự rồi.
- Thực không có việc gì chứ?
Lư Hiểu Bằng hỏi. Y cũng là nín thở thật sự. Chính mình đường đường là thư ký Phó chủ tịch tỉnh, không ngờ cũng không thể trêu vào bọn người nước ngoài này. Nếu người nước ngoài bình thường thì không nói gì. Ai bảo Lý Đông Nghị là người có thân phận chứ. Đến lúc đó chỉ sợ bọn hữu tâm nhân chớp thời cơ chụp mũ mình.
- Không có việc gì đâu.
Tăng Nghị khoát tay. Hắn đã nhìn ra Lý Đông Nghị kia đều là cáo mượn oai hùm. Người ta Thôi Hi Huyễn căn bản là không thèm để mắt đến Lý Đông Nghị. Chỉ có điều Tăng Nghị không nghĩ tới Lý Đông Nghị khốn kiếp này ở trong cơ quan chính quyền tỉnh lại còn dám kiêu ngạo như vậy. Thật sự là đáng giận. Lần trước đụng người ta không xin lỗi. Đã phá lệ khai ân rồi, không nghĩ tới y còn không bỏ qua.
Thấy thư ký Hồ đã gọi tới một chiếc xe, đang chỉ bảo lái xe thì Tăng Nghị liền đi tới nói:
- Thư ký Hồ, thật sự là ngại quá. Anh xem tôi đấy, nhầm lẫn mất rồi.
Thư ký Hồ hơi cảm thấy khó hiểu:
- Cái gì lầm?
Tăng Nghị chỉ Lý Đông Nghị ngồi trên xe nói:
- Lý tiên sinh không phải ở khách sạn Thanh Giang mà là ở làng du lịch Thanh Giang. Anh bảo lái xe chở anh ta đến làng du lịch là được.
Lái xe nhìn thư ký Hồ, trong bụng thầm nhủ nghe ai đây.
Thư ký Hồ lên tiếng:
- Vậy đưa đến làng du lịch Thanh Giang. Nghe theo lời Phó chủ nhiệm Tăng.
Lái xe gật đầu một cái nói:
- Yên tâm đi, nhất định sẽ đưa đến nơi.
Nói xong, liền khởi động xe, lái ra khỏi cơ quan chính quyền.
Thư ký Hồ nói thêm vài câu rồi đi lên lầu, sợ Tôn Văn Kiệt lại có gì chỉ bảo.
Lư Hiểu Bằng lúc này mới nói với Tăng Nghị:
- Làng du lịch Thanh Giang ở vùng ngoại ô. Cậu bảo lái xe đưa tới đó, sẽ không xảy ra việc gì chứ?
- Không có việc gì đâu!
Tăng Nghị cười ha hả:
- Phía dưới cái mũi còn là cái miệng. Bác sĩ Lý sẽ tự mình gọi điện thoại cầu viện. Không đưa anh ta tới Bạch Dương là tốt lắm rồi.
Lư Hiểu Bằng lắc đầu nói:
- Cậu quá độc ác. Lúc này cái tên Hàn Quốc đó sợ là phải tức chết.
Y thầm nghĩ chỉ có Tăng Nghị mới dám làm như thế. Lý Đông Nghị kia có nhược điểm gì đều bị nắm trong tay Tăng Nghị. Cho dù Tăng Nghị đưa y ra tỉnh ngoài thì y cũng không dám nói cái gì. Nếu muốn truy cứu thì cũng là lái xe nghe lầm.
- Không còn việc gì thì tôi xin phép về trước.
Tăng Nghị chào Lư Hiểu Bằng rồi lái xe ra khỏi cơ quan, chuẩn bị quay về Bạch Dương.
Vừa mới chạy ra đường lộ thì điện thoại vang lên. Vừa thấy dãy số, không ngờ là Đường Hạo Nhiên gọi tới. Tăng Nghị liền nghe máy:
- Anh Đường!
- Tăng Nghị, cậu đang ở đâu vậy?
Đường Hạo Nhiên hỏi.
- Mới từ UBND tỉnh về, đang trên đường về lại Bạch Dương.
Tăng Nghị nói:
- Anh Đường có chuyện gì vậy?
- Là như vầy, Bí thư Phương bảo tôi tìm cậu để hỏi thăm tình hình của Chủ tịch Hội đồng quản trị Thôi của tập đoàn Bình Hải.
Đường Hạo Nhiên dừng lại một chút:
- Nếu không thì cậu qua đây một chuyến. Trong điện thoại sợ là nói không rõ.
Tăng Nghị cảm thấy đau đầu. Họ Thôi này rốt cuộc còn muốn tìm bao nhiêu người nữa:
- Được rồi, tôi lập tức qua ngay.
Trong điện thoại, Đường Hạo Nhiên đột nhiên nói:
- Khoan!
Sau đó Tăng Nghị chợt nghe trong điện thoại có thanh âm của Phương Nam Quốc, nhưng nói cái gì thì nghe không rõ ràng lắm. Một lát sau, Đường Hạo Nhiên cầm điện thoại, nói:
- Cậu không cần qua đây. Bí thư Phương bảo, tối nay cậu về nhà. Ông ấy muốn đích thân tìm hiểu việc này.
Tăng Nghị thở dài:
- Vâng, tôi biết rồi.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị liền quay đầu xe. Xem ra không cần trở về Bạch Dương, đỡ phải qua lại cho mệt.
Buổi tối, thấy thời gian không sai biệt lắm, Tăng Nghị liền chạy đến tòa nhà số một Ủy viên thường vụ. Hắn tới nơi này đã rất quen thuộc. Vừa đẩy cửa vào đã thấy Phùng Ngọc Cầm đang ở trong phòng khách nói chuyện. Người khách Tăng Nghị quen biết, chính là Thôi Ân Hi.
Thôi Ân Hi thấy Tăng Nghị, liền đứng lên, hạ thấp người thăm hỏi:
- Phó chủ nhiệm Tăng, xin chào.
- Thật sự là khéo léo. Chúng ta hôm nay gặp mặt hai lần.
Tăng Nghị cười. Hắn có thể thông cảm với tấm lòng hiếu thảo của Thôi Ân Hi. Nhưng bệnh này hắn thật sự không nghĩ ra cách trị. Không phải là không có cách nào trị mà là trị không hết.
- Ngồi đi, Tăng Nghị!
Phó chủ nhiệm Tăng cười chỉ tay vào ghế sofa bên cạnh.
- Ân Hi là bạn học của Thần Doanh. Khó có được cơ hội con bé tới Nam Giang. Cô mời con bé về nhà làm khách. Vừa lúc cậu và Ân Hi quen biết với nhau. Để cho hai người gặp mặt thì sẽ náo nhiệt một chút.
Tăng Nghị liền ngồi xuống. Phương Thần Doanh là con gái của Phương Nam Quốc, đang học đại học tại thủ đô, cũng trạc tuổi với Thôi Ân Hi. Chỉ có điều hai cô không ngờ là bạn học. Tăng Nghị thầm nghĩ bữa cơm hôm nay sợ không đơn giản như Phùng Ngọc Cầm đã nói. Phương Nam Quốc muốn tranh thủ hạng mục của tập đoàn Bình Hải ngụ lại Nam Giang, còn Thôi Ân Hi là vì muốn cho bệnh tình của ông nội được chữa khỏi. Xem ra hai người đều có ý tưởng của mình.
- Ân Hỷ tiểu thư, bác sĩ Lý về lại khách sạn chưa?
Tăng Nghị hỏi.
Thôi Ân Hi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nói:
- Đã về rồi.
Tăng Nghị biết Lý Đông Nghị không có đem chuyện hôm nay nói với Thôi Ân Hi. Xem ra bởi vì trị không hết bệnh cho Thôi Tể Xương, Lý Đông Nghị sống cũng không thoải mái gì:
- Trở về là tốt rồi.
Phó chủ nhiệm Tăng hỏi Thôi Ân Hi chuyện học hành ở Trung Quốc như thế nào. Thỉnh thoảng lại đưa ra một số ý kiến. Tăng Nghị ngồi một bên, cũng không có đề tài gì, chỉ là uống nước và cắn hạt dưa.
Qua nửa tiếng, Phương Nam Quốc trở về. Vừa vào cửa, nhìn thấy Thôi Ân Hi, thần sắc ông ôn hòa trở lại:
- Thật có lỗi, khiến mọi người đợi lâu.
Thôi Ân Hi đứng lên, chào hỏi Phương Nam Quốc. Phùng Ngọc Cầm bảo Phương Nam Quốc đi rửa tay, sau đó chỉ bảo nhà bếp dọn đồ ăn.
Bình thường Phương Nam Quốc ở nhà, trong lúc ăn cơm tuyệt đối ít khi nói chuyện. Hôm nay bởi vì có Thôi Ân Hi làm khách, sợ cô hiểu lầm nên đành phá lệ.
- Đã quen với khí hậu Nam Giang chưa?
Phương Nam Quốc nhìn Thôi Ân Hi:
- Nếu thích thì ở thêm một khoảng thời gian nữa nhé.
Thôi Ân Hi liền nhìn Tăng Nghị. Nếu Tăng Nghị không chịu ra tay chữa bệnh thì chính mình sẽ rời khỏi đây rất nhanh. Nhưng nếu Tăng Nghị đồng ý chữa bệnh, thì mình sẽ ở lại một khoảng thời gian chăm sóc ông nội. Cô gật đầu:
- Đã ở quen rồi. Nhưng khả năng là không ở lâu. Còn phải xem ông nội sắp xếp.
Phương Nam Quốc hạ đũa, nhìn Tăng Nghị nói:
- Bệnh tình của Thôi lão tiên sinh, Chủ tịch tỉnh Tôn hôm nay đã nói với tôi. Thật sự không còn cách nào sao?
Tăng Nghị còn có chút khó xử. Hắn không muốn nói dối Phương Nam Quốc.
- Có cái gì thì nói cái đó, không cần phải kiêng kỵ.
Phương Nam Quốc cầm lấy khăn tay lau tay, nói:
- Cậu trước tiên là nói về nguyên nhân gây ra căn bệnh là gì?
Thôi Ân Hi dùng ánh mắt đen láy nhìn Tăng Nghị, hy vọng Tăng Nghị lần này có thể nói ra kết luận không giống như lúc trước.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nguyên nhân gây bênh, nói ra thì khó lý giải.
- Cậu cứ nói.
Phương Nam Quốc dựa lưng vào ghế, hai tay nắm vào nhau.
Tăng Nghị cầm lấy cái chén trước mặt mình, đặt lên bàn ăn nói:
- Đây là cái chén, cũng giống như dạ dày của Thôi lão. Nếu nó trống không, tất nhiên là có thể cất chứa đồ vật này nọ. nhưng nếu nó bị đầy….
Tăng Nghị liền cầm lấy chai nước đổ đầy vào trong chén. Rất nhanh cái chén liền đầy lên, nước dư thừa lập tức tràn ra ngoài, lan xuống dưới bàn ăn.
- Hiện tại Thôi lão tiên sinh chính là trạng thái này. Cho nên không thể ăn được bất cứ thứ gì.
Tăng Nghị nói.
Thôi Ân Hi liền nói:
- Nhưng khi làm kiểm tra, thì dạ dày trống không. Hơn nữa chức năng lại bình thường.
Tăng Nghị buông tay:
- Cho nên tôi mới nói, nguyên nhân căn bệnh khó lý giải.
- Cậu nói lại tỉ mỉ một chút.
Phương Nam Quốc nói.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Nói như vậy đi, Thôi lão bị bệnh, căn bản là tự tìm. Ông là người rất bảo thủ, cho rằng chỉ mình mới đúng. Ông nghi ngờ hết thảy mọi cách nói của người khác. Thậm chí ngay cả thiện ý của người nhà cũng đều cự tuyệt. Nghe không vào bất luận một ý kiến nào. Cũng không chấp nhận bất cứ người nào. Trong trung y, dạ dày đại diện cho thổ. Chủ chịu nạp, thì bất cứ thức ăn gì, dạ dày cũng đều tiếp nhận, và từ từ tiêu hóa. Nhưng là một người không chịu tiếp nhận thức ăn, thì dạ dày của người đó tất nhiên là cũng đình chỉ việc tiếp nhận, đem thức ăn tống ra ngoài.
Thôi Ân Hi nghe Tăng Nghị nói, bệnh của ông nội là tự tìm, lại nghe đánh giá tiêu cực về ông nội thì đã nghĩ muốn thay ông biện minh vài câu. Nhưng khi nghe câu cuối cùng, cô có chút ngây người. Dường như ông nội chính là loại trạng thái như vậy.
- Như vậy không có cách nào trị sao?
Tăng Nghị nói:
- Ít nhất là tôi bất lực. Mọi người tốt nhất là nên mời cao nhân khác.
Thôi Hi Huyễn nét mặt hiện lên một tia thất vọng. Ngày hôm qua, nghe con gái mình đánh giá rất tốt về Tăng Nghị, ông ta cảm thấy có hy vọng rất lớn, không nghĩ tới lại có kết quả như vậy. Ngẫm lại, ở Hàn Quốc, các thầy thuốc Trung y và Tây y đều mời tới. Nhưng tất cả đều bó tay không biện pháp. Thế thì một bác sĩ Trung y Trung Quốc làm sao mà có biện pháp nào?
Thôi Hi Huyễn coi trọng như vậy, hai lần đến gặp Tôn Văn Kiệt, thật sự là bởi vì tập đoàn Bình Hải một khắc cũng không thể không có sự cầm lái của Thôi Tể Xương. Dưới sự lãnh đạo và quyết sách anh minh của Thôi Tể Xương, tập đoàn Bình Hải chỉ trong thời gian hai mươi năm, từ một nhà máy thuộc dạng sơn trại nhảy lên một bước trở thành một trong những tập đoàn xí nghiệp lớn nhất thế giới. Chẳng những kinh doanh về điện tử, mà còn có thủy sản, bảo hiểm, mậu dịch, hóa học và hàng trăm công ty con khác. Chỉ một tập đoàn Bình Hải mà đã chiếm 20% tổng giá trị kinh tế của Hàn Quốc.
Ở Hàn Quốc, Thôi Tể Xương được vinh danh là anh hùng dân tộc. Trong tập đoàn Bình Hải, Thôi Tể Xương là người có địa vị cao nhất, không người nào có thể thay thế. Rất khó tưởng tượng, nếu như ông không còn, tập đoàn Bình Hải sẽ như thế nào.
Thôi Ân Hi không muốn buông tha, hướng Tăng Nghị bên này đi hai bước nói:
- Thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?
- Ân Hi tiểu thư không cần làm tôi khó xử. Thầy thuốc cũng không phải là vạn năng. Nếu không trên đời này làm sao có sinh lão bệnh tử được.
Tăng Nghị nói.
Thôi Ân Hi còn muốn khẩn cầu tiếp nhưng Thôi Hi Huyễn đã đứng lên, sửa sang lại quần áo nói:
- Chủ tịch tỉnh Tôn, thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy. Nếu là như thế thì tôi xin phép cáo từ.
Tôn Văn Kiệt cũng đứng dậy nói:
- Tăng Nghị không có biện pháp trị liệu, thật sự rất là đáng tiếc. Nhưng chúng tôi sẽ tổ chức một đoàn chuyên gia, sẽ sang hội chẩn cho Thôi lão tiên sinh. Hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, bệnh của Thôi lão tiên sinh nhất định sẽ chữa trị được.
- Cám ơn Chủ tịch tỉnh Tôn đã quan tâm. Tấm lòng này tôi xin nhận.
Thôi Hi Huyễn lời nói dịu dàng. Nếu muốn mời chuyên gia, tập đoàn Bình Hải dạng chuyên gia nào mà chẳng mời được.
- Cha của tôi hai ngày nữa sẽ rời khỏi Nam Giang. Không làm phiền mọi người nữa.
Tôn Văn Kiệt cũng không kiên trì, nói vài câu tiếc nuối rồi tiễn Thôi Hi Huyễn. Tất cả mọi người đi theo phía sau.
Thể chế trong nước và nước ngoài khác nhau. Thôi Hi Huyễn là người đứng đầu tập đoàn Bình Hải. Nếu ở trong nước, nhiều nhất cũng được cho là đại thương nhân thôi. Nhưng ở Hàn Quốc, Thôi Hi Huyễn địa vị thậm chí so với Tổng thống còn cao hơn. Cho nên Tôn Văn Kiệt rất khách khí, vẫn tiễn Thôi Hi Huyễn đến tận dưới lầu.
Mấy chiếc Limousine lúc này đang sắp hàng, chờ trong hành lang tòa nhà chính quyền. Nhìn thấy Thôi Hi Huyễn đi ra, vệ sĩ áo đen lập tức mở cửa xe.
- Bệnh tình của cha tôi, mong Chủ tịch tỉnh giữ bí mật giùm.
Thôi Hi Huyễn lúc này lại lên tiếng.
Tôn Văn Kiệt nói:
- Đây là điều tất nhiên. Xin Thôi tiên sinh cứ yên tâm.
Thôi Hi Huyễn cùng với Tôn Văn Kiệt khách khí vài câu, sau đó lên xe.
Thôi Ân Hi vẫn không chịu bỏ cuộc, nhưng cha mình đã lên xe thì đành phải cúi đầu chào Tăng Nghị, nói:
- Vất vả cho anh!
Sau đó xoay người lên xe.
Xe cảnh sát sở Công an tỉnh lập tức lóe đèn, đi trước dẫn đường. Đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi tòa nhà chính quyền, gào thét đi mất.
Tôn Văn Kiệt nhìn đoàn xe rời khỏi, trong lòng có chút thất vọng. Nếu có thể đem hạng mục của tập đoàn Bình Hải ở lại Nam Giang, chắc chắn sẽ thúc đẩy nền kinh tế trong tỉnh phát triển rất nhiều. Thật sự là đáng tiếc!
- Chủ tịch tỉnh Tôn, Phó chủ tịch tỉnh Niếp, tôi xin phép về trước. Không quấy rầy công tác của lãnh đạo.
Tăng Nghị đề xuất ra về.
Hai người hơi gật đầu, cũng không nói chuyện. Một trước một sau bước vào trong tòa nhà.
Tăng Nghị lấy chìa khóa xe, chuẩn bị rời khỏi. Vừa mới đi được hai bước, nghe được tiếng gọi sau lưng “Phó chủ nhiệm Tăng”. Vừa quay đầu lại, Tăng Nghị liền hiểu ra. Hóa ra Thôi Hi Huyễn đi vội vàng quá, bỏ lại Lý Đông Nghị.
Thư ký Hồ dẫn Lý Đông Nghị bước nhanh lên, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, Thôi tiên sinh đi rồi sao?
- Vâng!
Tăng Nghị nhìn Lý Đông Nghị, thầm nghĩ vị đệ nhất thần y Hàn Quốc này, trong mắt Thôi Hi Huyễn không ngờ một chút phân lượng cũng không có. Không ngờ lại bị bỏ rơi.
Thư ký Hồ liền cười nói:
- Nếu Phó chủ nhiệm Tăng quen biết với Lý tiên sinh. Vậy nhờ anh chở Lý tiên sinh về giùm.
Tăng Nghị cũng không muốn làm cái chuyện rảnh rỗi này. Hắn rất phản cảm với Lý Đông Nghị. Nhưng thư ký Tôn đã mở miệng, hắn lại không thể cự tuyệt. Đang nghĩ ngợi làm thế nào để từ chối thì từ xa nhìn thấy Lư Hiểu Bằng đứng trong đại sảnh, hướng mình phất tay, hình như có cái gì cần kíp muốn nói.
- Thư ký Hồ, thật không may, hình như Phó chủ tịch Niếp đang tìm tôi.
Tăng Nghị liền chỉ bên kia nói:
- Lý tiên sinh ở khách sạn Thanh Giang. Anh bảo lái xe chở anh ta tới đó là được.
Thư ký Hồ quay đầu lại, cũng đành phải thôi, nói:
- Được, anh đi đi.
Tăng Nghị đến trước mặt Lư Hiểu Bằng:
- Thư ký Lư, anh đây là…
Lư Hiểu Bằng kéo Tăng Nghị đi xa vài bước, nói:
- Đừng nói nữa, vừa rồi trong toilet đối mặt với cái tên Hàn Quốc kia. Hắn nhận ra tôi, cái miệng quang quác lên, thần sắc không tốt.
Khụ! Tăng Nghị mỉm cười, còn tưởng rằng là chuyện gì. Hóa ra là việc này:
- Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Lư Hiểu Bằng sợ Lý Đông Nghị tiếp tục giằng co. Lần trước giằng co, Lý Đông Nghị không biết thân phận của y. Nhưng lần đối mặt này, chuyện mình công tác trong chính quyền đã bị đối phương biết. nếu như đối phương thực muốn gây rối thì phiền toái thật sự rồi.
- Thực không có việc gì chứ?
Lư Hiểu Bằng hỏi. Y cũng là nín thở thật sự. Chính mình đường đường là thư ký Phó chủ tịch tỉnh, không ngờ cũng không thể trêu vào bọn người nước ngoài này. Nếu người nước ngoài bình thường thì không nói gì. Ai bảo Lý Đông Nghị là người có thân phận chứ. Đến lúc đó chỉ sợ bọn hữu tâm nhân chớp thời cơ chụp mũ mình.
- Không có việc gì đâu.
Tăng Nghị khoát tay. Hắn đã nhìn ra Lý Đông Nghị kia đều là cáo mượn oai hùm. Người ta Thôi Hi Huyễn căn bản là không thèm để mắt đến Lý Đông Nghị. Chỉ có điều Tăng Nghị không nghĩ tới Lý Đông Nghị khốn kiếp này ở trong cơ quan chính quyền tỉnh lại còn dám kiêu ngạo như vậy. Thật sự là đáng giận. Lần trước đụng người ta không xin lỗi. Đã phá lệ khai ân rồi, không nghĩ tới y còn không bỏ qua.
Thấy thư ký Hồ đã gọi tới một chiếc xe, đang chỉ bảo lái xe thì Tăng Nghị liền đi tới nói:
- Thư ký Hồ, thật sự là ngại quá. Anh xem tôi đấy, nhầm lẫn mất rồi.
Thư ký Hồ hơi cảm thấy khó hiểu:
- Cái gì lầm?
Tăng Nghị chỉ Lý Đông Nghị ngồi trên xe nói:
- Lý tiên sinh không phải ở khách sạn Thanh Giang mà là ở làng du lịch Thanh Giang. Anh bảo lái xe chở anh ta đến làng du lịch là được.
Lái xe nhìn thư ký Hồ, trong bụng thầm nhủ nghe ai đây.
Thư ký Hồ lên tiếng:
- Vậy đưa đến làng du lịch Thanh Giang. Nghe theo lời Phó chủ nhiệm Tăng.
Lái xe gật đầu một cái nói:
- Yên tâm đi, nhất định sẽ đưa đến nơi.
Nói xong, liền khởi động xe, lái ra khỏi cơ quan chính quyền.
Thư ký Hồ nói thêm vài câu rồi đi lên lầu, sợ Tôn Văn Kiệt lại có gì chỉ bảo.
Lư Hiểu Bằng lúc này mới nói với Tăng Nghị:
- Làng du lịch Thanh Giang ở vùng ngoại ô. Cậu bảo lái xe đưa tới đó, sẽ không xảy ra việc gì chứ?
- Không có việc gì đâu!
Tăng Nghị cười ha hả:
- Phía dưới cái mũi còn là cái miệng. Bác sĩ Lý sẽ tự mình gọi điện thoại cầu viện. Không đưa anh ta tới Bạch Dương là tốt lắm rồi.
Lư Hiểu Bằng lắc đầu nói:
- Cậu quá độc ác. Lúc này cái tên Hàn Quốc đó sợ là phải tức chết.
Y thầm nghĩ chỉ có Tăng Nghị mới dám làm như thế. Lý Đông Nghị kia có nhược điểm gì đều bị nắm trong tay Tăng Nghị. Cho dù Tăng Nghị đưa y ra tỉnh ngoài thì y cũng không dám nói cái gì. Nếu muốn truy cứu thì cũng là lái xe nghe lầm.
- Không còn việc gì thì tôi xin phép về trước.
Tăng Nghị chào Lư Hiểu Bằng rồi lái xe ra khỏi cơ quan, chuẩn bị quay về Bạch Dương.
Vừa mới chạy ra đường lộ thì điện thoại vang lên. Vừa thấy dãy số, không ngờ là Đường Hạo Nhiên gọi tới. Tăng Nghị liền nghe máy:
- Anh Đường!
- Tăng Nghị, cậu đang ở đâu vậy?
Đường Hạo Nhiên hỏi.
- Mới từ UBND tỉnh về, đang trên đường về lại Bạch Dương.
Tăng Nghị nói:
- Anh Đường có chuyện gì vậy?
- Là như vầy, Bí thư Phương bảo tôi tìm cậu để hỏi thăm tình hình của Chủ tịch Hội đồng quản trị Thôi của tập đoàn Bình Hải.
Đường Hạo Nhiên dừng lại một chút:
- Nếu không thì cậu qua đây một chuyến. Trong điện thoại sợ là nói không rõ.
Tăng Nghị cảm thấy đau đầu. Họ Thôi này rốt cuộc còn muốn tìm bao nhiêu người nữa:
- Được rồi, tôi lập tức qua ngay.
Trong điện thoại, Đường Hạo Nhiên đột nhiên nói:
- Khoan!
Sau đó Tăng Nghị chợt nghe trong điện thoại có thanh âm của Phương Nam Quốc, nhưng nói cái gì thì nghe không rõ ràng lắm. Một lát sau, Đường Hạo Nhiên cầm điện thoại, nói:
- Cậu không cần qua đây. Bí thư Phương bảo, tối nay cậu về nhà. Ông ấy muốn đích thân tìm hiểu việc này.
Tăng Nghị thở dài:
- Vâng, tôi biết rồi.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị liền quay đầu xe. Xem ra không cần trở về Bạch Dương, đỡ phải qua lại cho mệt.
Buổi tối, thấy thời gian không sai biệt lắm, Tăng Nghị liền chạy đến tòa nhà số một Ủy viên thường vụ. Hắn tới nơi này đã rất quen thuộc. Vừa đẩy cửa vào đã thấy Phùng Ngọc Cầm đang ở trong phòng khách nói chuyện. Người khách Tăng Nghị quen biết, chính là Thôi Ân Hi.
Thôi Ân Hi thấy Tăng Nghị, liền đứng lên, hạ thấp người thăm hỏi:
- Phó chủ nhiệm Tăng, xin chào.
- Thật sự là khéo léo. Chúng ta hôm nay gặp mặt hai lần.
Tăng Nghị cười. Hắn có thể thông cảm với tấm lòng hiếu thảo của Thôi Ân Hi. Nhưng bệnh này hắn thật sự không nghĩ ra cách trị. Không phải là không có cách nào trị mà là trị không hết.
- Ngồi đi, Tăng Nghị!
Phó chủ nhiệm Tăng cười chỉ tay vào ghế sofa bên cạnh.
- Ân Hi là bạn học của Thần Doanh. Khó có được cơ hội con bé tới Nam Giang. Cô mời con bé về nhà làm khách. Vừa lúc cậu và Ân Hi quen biết với nhau. Để cho hai người gặp mặt thì sẽ náo nhiệt một chút.
Tăng Nghị liền ngồi xuống. Phương Thần Doanh là con gái của Phương Nam Quốc, đang học đại học tại thủ đô, cũng trạc tuổi với Thôi Ân Hi. Chỉ có điều hai cô không ngờ là bạn học. Tăng Nghị thầm nghĩ bữa cơm hôm nay sợ không đơn giản như Phùng Ngọc Cầm đã nói. Phương Nam Quốc muốn tranh thủ hạng mục của tập đoàn Bình Hải ngụ lại Nam Giang, còn Thôi Ân Hi là vì muốn cho bệnh tình của ông nội được chữa khỏi. Xem ra hai người đều có ý tưởng của mình.
- Ân Hỷ tiểu thư, bác sĩ Lý về lại khách sạn chưa?
Tăng Nghị hỏi.
Thôi Ân Hi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nói:
- Đã về rồi.
Tăng Nghị biết Lý Đông Nghị không có đem chuyện hôm nay nói với Thôi Ân Hi. Xem ra bởi vì trị không hết bệnh cho Thôi Tể Xương, Lý Đông Nghị sống cũng không thoải mái gì:
- Trở về là tốt rồi.
Phó chủ nhiệm Tăng hỏi Thôi Ân Hi chuyện học hành ở Trung Quốc như thế nào. Thỉnh thoảng lại đưa ra một số ý kiến. Tăng Nghị ngồi một bên, cũng không có đề tài gì, chỉ là uống nước và cắn hạt dưa.
Qua nửa tiếng, Phương Nam Quốc trở về. Vừa vào cửa, nhìn thấy Thôi Ân Hi, thần sắc ông ôn hòa trở lại:
- Thật có lỗi, khiến mọi người đợi lâu.
Thôi Ân Hi đứng lên, chào hỏi Phương Nam Quốc. Phùng Ngọc Cầm bảo Phương Nam Quốc đi rửa tay, sau đó chỉ bảo nhà bếp dọn đồ ăn.
Bình thường Phương Nam Quốc ở nhà, trong lúc ăn cơm tuyệt đối ít khi nói chuyện. Hôm nay bởi vì có Thôi Ân Hi làm khách, sợ cô hiểu lầm nên đành phá lệ.
- Đã quen với khí hậu Nam Giang chưa?
Phương Nam Quốc nhìn Thôi Ân Hi:
- Nếu thích thì ở thêm một khoảng thời gian nữa nhé.
Thôi Ân Hi liền nhìn Tăng Nghị. Nếu Tăng Nghị không chịu ra tay chữa bệnh thì chính mình sẽ rời khỏi đây rất nhanh. Nhưng nếu Tăng Nghị đồng ý chữa bệnh, thì mình sẽ ở lại một khoảng thời gian chăm sóc ông nội. Cô gật đầu:
- Đã ở quen rồi. Nhưng khả năng là không ở lâu. Còn phải xem ông nội sắp xếp.
Phương Nam Quốc hạ đũa, nhìn Tăng Nghị nói:
- Bệnh tình của Thôi lão tiên sinh, Chủ tịch tỉnh Tôn hôm nay đã nói với tôi. Thật sự không còn cách nào sao?
Tăng Nghị còn có chút khó xử. Hắn không muốn nói dối Phương Nam Quốc.
- Có cái gì thì nói cái đó, không cần phải kiêng kỵ.
Phương Nam Quốc cầm lấy khăn tay lau tay, nói:
- Cậu trước tiên là nói về nguyên nhân gây ra căn bệnh là gì?
Thôi Ân Hi dùng ánh mắt đen láy nhìn Tăng Nghị, hy vọng Tăng Nghị lần này có thể nói ra kết luận không giống như lúc trước.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nguyên nhân gây bênh, nói ra thì khó lý giải.
- Cậu cứ nói.
Phương Nam Quốc dựa lưng vào ghế, hai tay nắm vào nhau.
Tăng Nghị cầm lấy cái chén trước mặt mình, đặt lên bàn ăn nói:
- Đây là cái chén, cũng giống như dạ dày của Thôi lão. Nếu nó trống không, tất nhiên là có thể cất chứa đồ vật này nọ. nhưng nếu nó bị đầy….
Tăng Nghị liền cầm lấy chai nước đổ đầy vào trong chén. Rất nhanh cái chén liền đầy lên, nước dư thừa lập tức tràn ra ngoài, lan xuống dưới bàn ăn.
- Hiện tại Thôi lão tiên sinh chính là trạng thái này. Cho nên không thể ăn được bất cứ thứ gì.
Tăng Nghị nói.
Thôi Ân Hi liền nói:
- Nhưng khi làm kiểm tra, thì dạ dày trống không. Hơn nữa chức năng lại bình thường.
Tăng Nghị buông tay:
- Cho nên tôi mới nói, nguyên nhân căn bệnh khó lý giải.
- Cậu nói lại tỉ mỉ một chút.
Phương Nam Quốc nói.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Nói như vậy đi, Thôi lão bị bệnh, căn bản là tự tìm. Ông là người rất bảo thủ, cho rằng chỉ mình mới đúng. Ông nghi ngờ hết thảy mọi cách nói của người khác. Thậm chí ngay cả thiện ý của người nhà cũng đều cự tuyệt. Nghe không vào bất luận một ý kiến nào. Cũng không chấp nhận bất cứ người nào. Trong trung y, dạ dày đại diện cho thổ. Chủ chịu nạp, thì bất cứ thức ăn gì, dạ dày cũng đều tiếp nhận, và từ từ tiêu hóa. Nhưng là một người không chịu tiếp nhận thức ăn, thì dạ dày của người đó tất nhiên là cũng đình chỉ việc tiếp nhận, đem thức ăn tống ra ngoài.
Thôi Ân Hi nghe Tăng Nghị nói, bệnh của ông nội là tự tìm, lại nghe đánh giá tiêu cực về ông nội thì đã nghĩ muốn thay ông biện minh vài câu. Nhưng khi nghe câu cuối cùng, cô có chút ngây người. Dường như ông nội chính là loại trạng thái như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.